EDITOR: Cố An Nhiên
Đáy mắt Giản Mạt có một tia bi thương phức tạp chạy qua, nhưng rất nhanh liền ngụy trang thật tốt nói: Bởi vì em sợ anh sau này sẽ không tốt với em nữa, em sẽ rất lạc lõng nha...
Lời cô nói nửa đùa nửa thật, làm cho người khác không nhìn ra rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì.
Ánh mắt thâm thúy mà sắc bén của Cố Bắc Thần nhìn Giản Mạt, giống như muốn liếc mắt một cái liền biết hết tâm tình của cô: Em là bà xã của anh, anh không đối xử tốt với em, thì ai đối xử tốt với em?
Chà chà... thật ngọt ngào... Giản Mạt vui vẻ cười, không dám nhìn thẳng vào mắt Cố Bắc Thần, sợ lớp ngụy trang của mình sẽ bị hắn nhìn thấu, vội vàng đổi đề tài khác nói: Làm sao anh biết được em muốn có mấy cuốn sách này vậy?
Chẳng phải những ai học kiến trúc đều muốn mấy cuốn sách này hay sao? Cố Bắc Thần hỏi ngược lại.
Cũng đúng ha... Giản Mạt ngẩng đầu cười hì hì với hắn, bởi vì quá mức vui vẻ, cười đến nỗi đôi mắt cũng cong thành vầng trăng non.
Cố Bắc Thần nhìn nụ cười vừa thõa mãn vừa cảm động trên mặt Giản Mạt, môi mỏng không tự chủ được cũng tươi cười nói: Hôm nay anh đã tặng em liên tiếp hai phần quà rồi... có qua có lại, có phải tối nay em nên báo đáp anh một chút hay không đây?
Giản Mạt vừa nghe, đảo đảo mắt, làm bộ như không nghe thấy gì cả, đem quyển sách bảo bối để sang bên cạnh rồi nói: Aiya, em rất đói nha... Thức ăn tinh thần quả nhiên không thể no bụng!
Nói xong, cô cầm dao nĩa lên chuẩn bị ăn no bụng...
Một ngày, sáng sớm nay có ăn qua bữa sáng, đến buổi trưa thì đi ngủ nên cũng không cảm thấy đói...
Lúc nãy mới vừa đến cũng không có cảm giác gì, nhưng lúc này nhìn mỹ thực trước mặt, Giản Mạt liền cảm thấy bụng đói kêu vang.
Nếu như vừa rồi là cố ý lảng tránh sự ái muội của Cố Bắc Thần, thì lúc này sau khi nhìn qua nhìn lại, cô thật sự đã đói không chịu được rồi.
Cố Bắc Thần cũng biết Giản Mạt cả ngày nay vẫn chưa ăn gì, cũng không nói gì nữa, chỉ lệnh cho đầu bếp chủ trì làm một số món ăn đặc sắc đưa lên...
Nhiều như vậy, ăn không hết đâu. Giản Mạt lại đi tới một số chỗ khác nói.
Cố Bắc Thần vẫn điềm đạm ưu nhã uống trà, đôi mắt sắc bén như loài chim ưng khẽ nâng mắt liếc nhìn Giản Mạt, lại lập tức đảo mắt tiếp tục dùng trà, môi mỏng khẽ mở chậm rãi nói: Ăn nhiều một chút đi, nếu không lượng vận động buổi tối quá lớn, em sẽ không chịu được đâu, sẽ không tốt.
Lúc đầu đại não của Giản Mạt chưa kịp hoạt động, đến lúc phản ứng kịp, thì đã đem thức ăn trong miệng đang định nuốt xuống phun một ít ra ngoài...
Cố Bắc Thần làm ra vẻ mặt ghét bỏ nhìn Giản Mạt: Hình tượng của em vứt đi đâu hết rồi?
Giản Mạt có chút luống cuống đem thức ăn nuốt lại vào trong, xong mới hậm hừ nói: Quả nhiên không thể nói chuyện tử tế với một động vật chỉ biết sử dụng nửa thân dưới...
Hửm? Có Bắc Thần không nghe rõ, nhíu mày nghi ngờ nói.
Khóe miệng của Giản Mạt ngoài mặt thì cười cười nhưng khuôn miệng lại không có độ cung: Ý em là, ông xã của em nói đúng lắm... Nếu so với cử động ưu nhã của anh thì... em quả thật có chút thô lỗ, tạo ảnh hưởng không tốt đến anh, em cảm thấy áy náy vô cùng!
Cố Bắc Thần nhìn bộ dáng của cô, cười cười, nhưng chỉ là cười lạnh nói: Em nghĩ tâm tư nhỏ bé của em có thể lừa gạt được anh sao?
Giản Mạt bĩu môi, vẻ mặt đắc ý nói: Nhưng anh cũng không biết em nói cái gì mà.
Không lien quan... Ánh mắt Cố Bắc Thần thâm thúy, thân hình hơi cúi người tiến lên, giảm thấp thanh âm đầy từ tính xuống, nói: Chúng ta buổi tối trở về liền sẽ dùng nửa người dưới trực tiếp đối thoại!
Hả...
Giản Mạt dám cam đoan, Cố Bắc Thần chính là cố ý, tuyệt đối là cố ý, nhất định là cố ý!
Nhìn bộ dáng kinh ngạc của Giản Mạt, Cố Bắc Thần chậm rãi đứng lên, sau đó đem ly trà cẩn thận để lại vào trong khay trước mắt Giản Mạt, tiện thể chế nhạo cô một chút: Bổ sung dinh dưỡng!
Anh xem em là heo sao? Giản Mạt có chút phiền muộn, giận dỗi: Không ăn nữa...
Môi mỏng Cố Bắc Thần câu lên một chút ý cười, thanh âm trầm thấp mà giàu từ tính chậm rãi nói: Đem em thành con heo nhỏ để nuôi... cũng rất tốt mà!
Giản Mạt vừa nghe xong, tức giận đem khay đồ ăn trước mặt đẩy ra, giận dữ hờn dỗi nói: Em không ăn, không thèm ăn nữa.
Chỉ là, vẻ mặt giận dỗi của cô, lại làm cho trong đáy mắt Cố Bắc Thần dần dần lan tỏa ra sự yêu chiều sủng nịnh... Đó là một loại cảm xúc từ tâm phát ra, không giống quá khứ luôn luôn lộ ra tia ái muội.
Buổi tối, những ngôi sao sáng hiện đầy trên nền trời đen, bên trên nhà hàng được làm bằng thủy tinh trong suốt, dường như người bên trong có thể ngắm được bầu trời đêm bên ngoài...
Có những ngôi sao làm bạn, cả hai sớm đã dung hợp lại thành một phong cảnh buổi đêm lãng mạn nhu tình như nước.
Trong không gian rộng lớn, những âm thanh yêu kiềm mềm mại của phụ nữ và những tiếng thở dốc trầm ổn của người đàn ông hòa quyện lại vào nhau, vang vọng khắp nơi. Đúng là càng ngày càng lún sâu trong say đắm, còn để trái tim của mình càng ngày càng lạc lối phóng túng... Vào giờ khắc này, sớm đã không còn biết gì nữa!
Mạt nhi... Cố Bắc Thần để Giản Mạt tựa vào người mình, dựa người ngồi trên chiếc ghế rộng lớn, nhìn ngắm những vì sao trên trời.
Hửm? Giản Mạt cũng đang ngắm sao, bởi vì đã ngủ một ngày, lúc này một chút buồn ngủ cũng không có.
Cố Bắc Thần không nói gì, môi mỏng khẽ mấp máy một chút, hơi câu lên độ cong của hình vòng cung, qua một lúc lâu mới nói: Không có gì đâu...
Giản Mạt nhíu mày, nhưng cũng không hỏi gì cả, chỉ gối đầu lên khuỷu tay của Cố Bắc Thần, hưởng thụ không gian yên bình chỉ có hai người hiếm hoi này.
Nhưng mà, không gian yên bình đó không kéo dài được bao lâu, liền bị tiếng chuông điện thoại của Cố Bắc Thần quấy rối.
Cố Bắc Thần cầm lấy di động, liếc nhìn một cái rồi đặt lên tai... Hắn không nói gì, chỉ nghe người ở bên kia đang nói.
Giản Mạt dù không biết đầu dây kia đang nói gì, nhưng cảm giác được Cố Bắc Thần không vui, thậm chí đến cuối cùng... trên người hắn dần dần tản ra một cỗ khí lạnh làm cho hơi thở ngưng tụ.
Nửa giờ sau tôi sẽ đến. Cuối cùng Cố Bắc Thần nói một câu, liền cúp máy.
Giản Mạt đã ngồi dậy, chờ đợi hắn nói xong.
Cố Bắc Thần có chút áy náy nhìn Giản Mạt: Anh không thể bên cạnh em qua 0 giờ rồi...
Hôm nay em đã rất vui rồi mà. Giản Mạt thật tâm nói.
Cố Bắc Thần ngưng mắt nhìn Giản Mạt thật sâu, nếu như không phải sự việc quá vướng tay vướng chân, hắn lúc này cũng rất muốn ở lại... Đáng tiếc, chuyện này thực sự rất gấp gáp, không cho phép hắn tùy hứng.
Đứng dậy đi thay đổi quần áo, không quá năm phút, Cố Bắc Thần đã trút bỏ đi áo ngủ, một thân tây trang đi ra...
Giờ phút này hắn đã trút bỏ vẻ Hạ lưu bên trong, cũng không còn vẻ mặt ái muội nữa. Giày da thủ công và tây trang được khoác lên người hắn, khuôn mặt và vóc dáng đẹp như người mẫu.
Giản Mạt thắt cà vạt cho Cố Bắc Thần, rõ ràng là trong hai năm qua việc này đã làm rất nhiều lần... Nhưng giờ phúc này, cô lại có cảm giác trong lòng cô có một thứ gì đó trong nháy mắt đã rơi xuống nơi nào đó.
Cũng không biết là hôm nay có phải vì quá mức hạnh phúc, quá mức lãng mạn hay không, thế cho nên trong lòng cô có chút lo được lo mất...
Làm sao vậy? Cố Bắc Thần cảm thấy Giản Mạt có chút không thích hợp cho lắm.
Giản Mạt ẩn đi cảm xúc phức tạp nơi đáy mắt ngẩng đầu lên, khóe miệng tươi cười kéo cà vạt của hắn xuống, đồng thời cũng nhón chân lên, sau đó nhẹ nhàng ở trên khóe miệng Cố Bắc Thần rơi xuống một nụ hôn.
Ánh mắt Cố Bắc Thần trong nháy mắt liền trở nên sâu thẳm giống như đáy biển, nhảy ra thành từng tầng, tùy thời có thể đem con người cắn nuốt hầu như không còn gì.
Giản Mạt buông cà vạt của hắn ra, bàn tay của Cố Bắc Thần lại đột nhiên đặt lên sau gáy của Giản Mạt, kéo cô về phía mình... Cùng lúc đó, gương mặt anh tuấn của hắn cúi xuống, đôi môi mỏng của hắn trong nháy mắt liền bắt được đôi môi kiều diễm mềm mại của cô, trằn trọc hôn cô...
Đáy mắt Giản Mạt có một tia bi thương phức tạp chạy qua, nhưng rất nhanh liền ngụy trang thật tốt nói: Bởi vì em sợ anh sau này sẽ không tốt với em nữa, em sẽ rất lạc lõng nha...
Lời cô nói nửa đùa nửa thật, làm cho người khác không nhìn ra rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì.
Ánh mắt thâm thúy mà sắc bén của Cố Bắc Thần nhìn Giản Mạt, giống như muốn liếc mắt một cái liền biết hết tâm tình của cô: Em là bà xã của anh, anh không đối xử tốt với em, thì ai đối xử tốt với em?
Chà chà... thật ngọt ngào... Giản Mạt vui vẻ cười, không dám nhìn thẳng vào mắt Cố Bắc Thần, sợ lớp ngụy trang của mình sẽ bị hắn nhìn thấu, vội vàng đổi đề tài khác nói: Làm sao anh biết được em muốn có mấy cuốn sách này vậy?
Chẳng phải những ai học kiến trúc đều muốn mấy cuốn sách này hay sao? Cố Bắc Thần hỏi ngược lại.
Cũng đúng ha... Giản Mạt ngẩng đầu cười hì hì với hắn, bởi vì quá mức vui vẻ, cười đến nỗi đôi mắt cũng cong thành vầng trăng non.
Cố Bắc Thần nhìn nụ cười vừa thõa mãn vừa cảm động trên mặt Giản Mạt, môi mỏng không tự chủ được cũng tươi cười nói: Hôm nay anh đã tặng em liên tiếp hai phần quà rồi... có qua có lại, có phải tối nay em nên báo đáp anh một chút hay không đây?
Giản Mạt vừa nghe, đảo đảo mắt, làm bộ như không nghe thấy gì cả, đem quyển sách bảo bối để sang bên cạnh rồi nói: Aiya, em rất đói nha... Thức ăn tinh thần quả nhiên không thể no bụng!
Nói xong, cô cầm dao nĩa lên chuẩn bị ăn no bụng...
Một ngày, sáng sớm nay có ăn qua bữa sáng, đến buổi trưa thì đi ngủ nên cũng không cảm thấy đói...
Lúc nãy mới vừa đến cũng không có cảm giác gì, nhưng lúc này nhìn mỹ thực trước mặt, Giản Mạt liền cảm thấy bụng đói kêu vang.
Nếu như vừa rồi là cố ý lảng tránh sự ái muội của Cố Bắc Thần, thì lúc này sau khi nhìn qua nhìn lại, cô thật sự đã đói không chịu được rồi.
Cố Bắc Thần cũng biết Giản Mạt cả ngày nay vẫn chưa ăn gì, cũng không nói gì nữa, chỉ lệnh cho đầu bếp chủ trì làm một số món ăn đặc sắc đưa lên...
Nhiều như vậy, ăn không hết đâu. Giản Mạt lại đi tới một số chỗ khác nói.
Cố Bắc Thần vẫn điềm đạm ưu nhã uống trà, đôi mắt sắc bén như loài chim ưng khẽ nâng mắt liếc nhìn Giản Mạt, lại lập tức đảo mắt tiếp tục dùng trà, môi mỏng khẽ mở chậm rãi nói: Ăn nhiều một chút đi, nếu không lượng vận động buổi tối quá lớn, em sẽ không chịu được đâu, sẽ không tốt.
Lúc đầu đại não của Giản Mạt chưa kịp hoạt động, đến lúc phản ứng kịp, thì đã đem thức ăn trong miệng đang định nuốt xuống phun một ít ra ngoài...
Cố Bắc Thần làm ra vẻ mặt ghét bỏ nhìn Giản Mạt: Hình tượng của em vứt đi đâu hết rồi?
Giản Mạt có chút luống cuống đem thức ăn nuốt lại vào trong, xong mới hậm hừ nói: Quả nhiên không thể nói chuyện tử tế với một động vật chỉ biết sử dụng nửa thân dưới...
Hửm? Có Bắc Thần không nghe rõ, nhíu mày nghi ngờ nói.
Khóe miệng của Giản Mạt ngoài mặt thì cười cười nhưng khuôn miệng lại không có độ cung: Ý em là, ông xã của em nói đúng lắm... Nếu so với cử động ưu nhã của anh thì... em quả thật có chút thô lỗ, tạo ảnh hưởng không tốt đến anh, em cảm thấy áy náy vô cùng!
Cố Bắc Thần nhìn bộ dáng của cô, cười cười, nhưng chỉ là cười lạnh nói: Em nghĩ tâm tư nhỏ bé của em có thể lừa gạt được anh sao?
Giản Mạt bĩu môi, vẻ mặt đắc ý nói: Nhưng anh cũng không biết em nói cái gì mà.
Không lien quan... Ánh mắt Cố Bắc Thần thâm thúy, thân hình hơi cúi người tiến lên, giảm thấp thanh âm đầy từ tính xuống, nói: Chúng ta buổi tối trở về liền sẽ dùng nửa người dưới trực tiếp đối thoại!
Hả...
Giản Mạt dám cam đoan, Cố Bắc Thần chính là cố ý, tuyệt đối là cố ý, nhất định là cố ý!
Nhìn bộ dáng kinh ngạc của Giản Mạt, Cố Bắc Thần chậm rãi đứng lên, sau đó đem ly trà cẩn thận để lại vào trong khay trước mắt Giản Mạt, tiện thể chế nhạo cô một chút: Bổ sung dinh dưỡng!
Anh xem em là heo sao? Giản Mạt có chút phiền muộn, giận dỗi: Không ăn nữa...
Môi mỏng Cố Bắc Thần câu lên một chút ý cười, thanh âm trầm thấp mà giàu từ tính chậm rãi nói: Đem em thành con heo nhỏ để nuôi... cũng rất tốt mà!
Giản Mạt vừa nghe xong, tức giận đem khay đồ ăn trước mặt đẩy ra, giận dữ hờn dỗi nói: Em không ăn, không thèm ăn nữa.
Chỉ là, vẻ mặt giận dỗi của cô, lại làm cho trong đáy mắt Cố Bắc Thần dần dần lan tỏa ra sự yêu chiều sủng nịnh... Đó là một loại cảm xúc từ tâm phát ra, không giống quá khứ luôn luôn lộ ra tia ái muội.
Buổi tối, những ngôi sao sáng hiện đầy trên nền trời đen, bên trên nhà hàng được làm bằng thủy tinh trong suốt, dường như người bên trong có thể ngắm được bầu trời đêm bên ngoài...
Có những ngôi sao làm bạn, cả hai sớm đã dung hợp lại thành một phong cảnh buổi đêm lãng mạn nhu tình như nước.
Trong không gian rộng lớn, những âm thanh yêu kiềm mềm mại của phụ nữ và những tiếng thở dốc trầm ổn của người đàn ông hòa quyện lại vào nhau, vang vọng khắp nơi. Đúng là càng ngày càng lún sâu trong say đắm, còn để trái tim của mình càng ngày càng lạc lối phóng túng... Vào giờ khắc này, sớm đã không còn biết gì nữa!
Mạt nhi... Cố Bắc Thần để Giản Mạt tựa vào người mình, dựa người ngồi trên chiếc ghế rộng lớn, nhìn ngắm những vì sao trên trời.
Hửm? Giản Mạt cũng đang ngắm sao, bởi vì đã ngủ một ngày, lúc này một chút buồn ngủ cũng không có.
Cố Bắc Thần không nói gì, môi mỏng khẽ mấp máy một chút, hơi câu lên độ cong của hình vòng cung, qua một lúc lâu mới nói: Không có gì đâu...
Giản Mạt nhíu mày, nhưng cũng không hỏi gì cả, chỉ gối đầu lên khuỷu tay của Cố Bắc Thần, hưởng thụ không gian yên bình chỉ có hai người hiếm hoi này.
Nhưng mà, không gian yên bình đó không kéo dài được bao lâu, liền bị tiếng chuông điện thoại của Cố Bắc Thần quấy rối.
Cố Bắc Thần cầm lấy di động, liếc nhìn một cái rồi đặt lên tai... Hắn không nói gì, chỉ nghe người ở bên kia đang nói.
Giản Mạt dù không biết đầu dây kia đang nói gì, nhưng cảm giác được Cố Bắc Thần không vui, thậm chí đến cuối cùng... trên người hắn dần dần tản ra một cỗ khí lạnh làm cho hơi thở ngưng tụ.
Nửa giờ sau tôi sẽ đến. Cuối cùng Cố Bắc Thần nói một câu, liền cúp máy.
Giản Mạt đã ngồi dậy, chờ đợi hắn nói xong.
Cố Bắc Thần có chút áy náy nhìn Giản Mạt: Anh không thể bên cạnh em qua 0 giờ rồi...
Hôm nay em đã rất vui rồi mà. Giản Mạt thật tâm nói.
Cố Bắc Thần ngưng mắt nhìn Giản Mạt thật sâu, nếu như không phải sự việc quá vướng tay vướng chân, hắn lúc này cũng rất muốn ở lại... Đáng tiếc, chuyện này thực sự rất gấp gáp, không cho phép hắn tùy hứng.
Đứng dậy đi thay đổi quần áo, không quá năm phút, Cố Bắc Thần đã trút bỏ đi áo ngủ, một thân tây trang đi ra...
Giờ phút này hắn đã trút bỏ vẻ Hạ lưu bên trong, cũng không còn vẻ mặt ái muội nữa. Giày da thủ công và tây trang được khoác lên người hắn, khuôn mặt và vóc dáng đẹp như người mẫu.
Giản Mạt thắt cà vạt cho Cố Bắc Thần, rõ ràng là trong hai năm qua việc này đã làm rất nhiều lần... Nhưng giờ phúc này, cô lại có cảm giác trong lòng cô có một thứ gì đó trong nháy mắt đã rơi xuống nơi nào đó.
Cũng không biết là hôm nay có phải vì quá mức hạnh phúc, quá mức lãng mạn hay không, thế cho nên trong lòng cô có chút lo được lo mất...
Làm sao vậy? Cố Bắc Thần cảm thấy Giản Mạt có chút không thích hợp cho lắm.
Giản Mạt ẩn đi cảm xúc phức tạp nơi đáy mắt ngẩng đầu lên, khóe miệng tươi cười kéo cà vạt của hắn xuống, đồng thời cũng nhón chân lên, sau đó nhẹ nhàng ở trên khóe miệng Cố Bắc Thần rơi xuống một nụ hôn.
Ánh mắt Cố Bắc Thần trong nháy mắt liền trở nên sâu thẳm giống như đáy biển, nhảy ra thành từng tầng, tùy thời có thể đem con người cắn nuốt hầu như không còn gì.
Giản Mạt buông cà vạt của hắn ra, bàn tay của Cố Bắc Thần lại đột nhiên đặt lên sau gáy của Giản Mạt, kéo cô về phía mình... Cùng lúc đó, gương mặt anh tuấn của hắn cúi xuống, đôi môi mỏng của hắn trong nháy mắt liền bắt được đôi môi kiều diễm mềm mại của cô, trằn trọc hôn cô...
/412
|