Trước khi máy bay cất cánh, loa truyền thanh trong cabin nhắc nhở mọi người tắt thiết bị điện tử, máy bay sắp cất cánh, người đàn ông khép máy tính xách tay lại đặt sang bên cạnh, tựa vào lưng ghế ngồi ở phía sau, nhắm mắt lại, giống như đang nghỉ ngơi.Sắc mặt hơi tái nhợt lộ ra trong veo mà lạnh lùng, quanh thân tỏa ra lạnh lùng cao quý làm cho người ta không dám đến gần.Mấy giờ sau, máy báy đến sân bay trong nước.Người đàn ông mở mắt ra, nhìn sang người khách bên cạnh chỗ ngồi vẫn đang ngủ, đành phải lên tiếng nhắc nhở.Lúc này Giang Mỹ Kỳ mới đã tỉnh lại, vẻ mặt xấu hổ giải thích, vội vàng đứng dậy vội vàng rời đi, không cẩn thận làm rơi túi xuống đất.Người đàn ông lấy xe lăn gấp ra, dư quang khóe mắt chú ý đến túi xách rơi bên cạnh chỗ ngồi.Giang Mỹ Kỳ chen chúc thật lâu, cũng không đợi người đàn ông kia, đang do dự mình có nên quay đầu, thì nghe thấy đằng sau có âm thanh lễ phép: "Tiểu thư, đây là túi xách của cô."Giang Mỹ Kỳ theo bản năng quay đầu, thấy người đàn ông ngồi lên xe lăn, đáy mắt hiện lên kinh ngạc, nhận túi xách của mình: "Thì ra túi xách của tôi rơi xuống! Cám ơn.""Không cần khách sáo." Người đàn ông đẩy xe lăn chạy bằng điện rời đi.Giang Mỹ Kỳ nhìn bóng lưng người đàn ông ở trên xe lăn một lúc lâu, sau đó mới cầm túi xách của mình rời đi.Trợ lý vội vàng đi đến gọi một tiếng: "Tổng giám đốc, người trở lại, xe dừng ở bên ngoài."Trước khi Giang Mỹ Kỳ về nước đã gọi điện thoại cho trợ lý đến sân bay đón mình, sau khi lên xe, phân phó trợ lý, lái xe đưa cô ta đến bệnh viện."Tôi dặn cô trước khi đến đón tôi thì qua nhà tôi lấy đồ có cầm đến không?" Giang Mỹ Kỳ ngồi ở trên hàng ghế sau xe hỏi."Có, ở chỗ này." Trợ lý vừa lái xe vừa ra hiệu chỗ túi quà tặng ở trên ghế tay lái phụ, trong lòng tò mò tổng giám đốc bảo cô đến nhà họ Đường lấy cà- vạt từ trong tủ quần áo ra tìm người đóng gói là muốn tặng cho người nào.Mặc dù cà- vạt thoạt nhìn giống như mới mua, nhưng dù sao cũng là đồ đã dùng qua, tìm người đóng gói một lần nữa giả vờ tặng người, nếu để cho đối phương biết thì là chuyện rất không lễ phép.Mà một cái cà- vạt có thể đáng bao nhiêu tiền, đối với nhà giàu có mà nói căn bản không đáng nhắc tới.Trong lòng trợ lý nghĩ như vậy, miệng không dám nói ra.Giang Mỹ Kỳ lấy túi quà tặng trên tay lái phụ qua, lấy hai hộp quà tặng bên trong ra, bên trong chứa một cà- vạt đưa cho ba, cà- vạt này là lần đi hưởng tuần trăng mật cùng Đường Hạo Thiên ở nước ngoài mua, liền thử đeo một chút, cũng chưa chính thức đeo, giống như mới.Đường Hạo Thiên phải vài năm sau mới có thể ra ngoài, cà- vạt này để ở nhà lãng phí, không bằng lấy ra làm thuận nước giong thuyền, hơn nữa ba bị bệnh nguy kịch, đoán chừng cũng không đeo cà- vạt, mua mới thì lãng phí tiền bạc.Trong một hộp quà khác là một chiếc lắc tay giả của đàn ông, cũng là lần cùng Đường Hạo Thiên đi hưởng tuần trăng mật đó mua,
/464
|