Chương 2: Chuẩn bị làm hầu gái
“Kính chào quý khách.”
“Xin mời vào.”
“Tạm biệt quý khách. Lần sau lại đến.”
Tại quán mì, khách ngày càng đến đông hơn, Mỹ Huệ càng trở nên bận rộn hơn.
“Bàn số ba hai tô mì Undo” Mỹ Huệ đến trước cửa bếp nói vọng vào.
“Trương Mỹ Huệ mau lau dọn bàn số năm đi.” Tiếng của quản lý vang lên. “Trương Mỹ Huệ mau dọn dẹp chỗ này đi.”
Mỹ Huệ trên mặt đầy mồ hôi nghe theo tiếng người quản lý chạy việc khắp nơi. Thật ra, nhiệm vụ chính của Mỹ Huệ trong quán mì là đi giao hàng nhưng vì không có đơn đặt hàng nào cả nên cô cũng tham gia vào việc chạy bàn.
“Trương Mỹ Huệ! Mau đi giao hàng đi!” Tiếng người quản lý lại vọng đến.
Mỹ Huệ cởi bỏ chiếc tạp dề, cầm thùng đựng mì rồi lên xe máy. Mỹ Huệ không quên đi đến người quản lý cầm giấy địa chỉ nơi giao hàng. Đến trước toà nhà chung cư, Mỹ Huệ lấy tờ giấy địa chỉ ra, là phòng 501 tầng năm. Cầm theo chiếc thùng đi vào chung cư. Lên tầng năm, đến trước cửa phòng 501, Mỹ Huệ nhấn chuông. Một lát sau, một người con trai mở cửa bước ra.
“A!” Gia Ân vừa mở cửa thì thấy Mỹ Huệ liền thốt lên.
“Gia Ân?” Mỹ Huệ thật không ngờ lại có thể gặp cậu ở đây.
“Tại sao cậu lại tới đây?” Gia Ân cười nham nhở. “Cậu theo dõi mình sao?”
“Không phải. Mình đến để giao hàng.” Thấy Gia Ân hiểu nhầm, Mỹ Huệ giơ thùng mì lên đính chính.
“Vậy sao?”
“Đúng vậy!” Mỹ Huệ lấy trong thùng mì ra năm tô mì.
“Không cần thối lại đâu.” Gia Ân nhận mì rồi đưa tiền cho Mỹ Huệ.
“Mì đến rồi sao?” Nghe thấy một tiếng nói quen thuộc, Mỹ Huệ ngạc nhiên nhìn người con trai trước mặt.
“Trương Hùng. Tại sao em lại ở đây? Giờ này em phải đi học mới đúng chứ? Em lại trốn học nữa sao?”
Trương Hùng nhìn xuống đất im lặng không nói gì. Mỹ Huệ tức giận nhìn sang Gia Ân.
“Cậu! Chính cậu là người đã rủ rê Hùng phải không?”
Gia Ân cũng không ngờ rằng Trương Hùng lại chính là em của Mỹ Huệ. Nếu như thật sự biết cậu đã không để cho tình huống này xảy ra.
“Không phải lỗi của anh ấy. Là tôi tự ý nghỉ học đến tìm anh ấy.” Trương Hùng nãy giờ im lặng cũng lên tiếng.
Mỹ Huệ nhìn Trương Hùng rồi lại nhìn sang Gia Ân rồi bỏ đi. Ngồi trên xe máy, Mỹ Huệ phóng ga chạy đi. Đến một ngọn đồi Mỹ Huệ mới dừng lại. Vẫn là ánh mắt ấy… ánh mắt vô hồn ấy… Mỹ Huệ cởi bỏ mũ bảo hiểm. Cho dù Trương Hùng là người có lỗi nhưng cậu vẫn chưa hề nói một câu xin lỗi với cô, vẫn luôn nhìn cô với ánh mắt đầy lạnh lùng như hai kẻ xa lạ. Mỹ Huệ thật sự không biết phải làm sao khi đứng trước ánh mắt ấy. Nghĩ đến ngày xưa, hai chị em cô lúc nào cũng yêu thương nhau, Mỹ Huệ luôn bảo vệ che chở cho Trương Hùng. Nhưng mỗi ngày mỗi lớn, Trương Hùng càng đối xử lạnh nhạt với cô. Trương Hùng thường xuyên trốn học, cậu thậm chí còn hút thuốc, đánh nhau. Mỹ Huệ luôn khuyên nhủ cậu nhưng lần nào chưa nói hết câu, cậu đã đi mất. Mỹ Huệ không biết mình đã làm sai điều gì khiến cậu ghét cô như vậy.
Vào đến phòng trọ, nhìn lên gác, Trương Hùng vẫn chưa về. Mỹ Huệ thở dài. Ngày hôm nay ở quán mì, cô đã bị trừ tiền lương. Mỹ Huệ ở ngọn đồi suy nghĩ suốt một tiếng mới trở lại tiệm mì. Vừa vào đến cửa tiệm, Mỹ Huệ đã được nghe một bài cải lương từ quản lý. Đến công việc ở tiệm cà phê cũng chẳng suôn sẻ với Mỹ Huệ khi cô bị một người khách quấy rối. Cũng may chủ quán tiệm cà phê ấy lại là một người rất tốt bụng nên đã ngăn cản ông ta, đuổi ông ta ra khỏi quán, lại còn an ủi cô.
Nằm trên giường, cầm điện thoại đọc tin tức. Mỹ Huệ nhìn thấy bảng tin trong mục tìm việc làm thì liền ngồi dậy. Mỹ Huệ nhìn chằm chằm vào bảng tin tuyển nhân viên kia cười tươi. Mỹ Huệ lấy giấy bút ra ghi lại địa chỉ. Bảng tin kia là tuyển người giúp việc với số tiền lương có thể giúp cô và em trai cô đủ để ăn no mặc ấm. Thậm chí số tiền lương đó gấp hai lần số tiền lương cả ba công việc kia của cô. Mỹ Huệ thấy tinh thần trở nên tốt hơn nhiều. Cô vui vẻ bước vào phòng tắm. Sau đó tự nấu cho mình một bữa tối đơn giản để cung cấp năng lượng cho ngày mai.
Đứng trước căn biệt thự sang trọng, Mỹ Huệ mặc chiếc quần jeans cùng với áo phông màu đỏ, tóc được cột cao, cô mang đôi giày bata thể thao. Mỹ Huệ nhìn xung quanh, có rất nhiều người đến để xin việc. Cũng phải thôi, tiền lương nhiều thế cơ mà! Hôm nay Mỹ Huệ đã viện lý do bị cảm xin phép nghỉ ở ba cửa hàng để đến đây, việc đó cũng sẽ khiến tiền lương của Mỹ Huệ giảm đi không ít, cho nên bằng mọi giá cô phải cố gắng để được nhận vào làm. Mỹ Huệ hít một hơi thật sâu rồi thở ra, cô làm động tác
“Cố lên” rồi bước vào căn biệt thự.
Bên trong tiền sảnh của căn biệt thự được thiết kế tinh xảo, mọi người bàn tán xì xào. Ai cũng có người quen để nói chuyện chỉ Mỹ Huệ đứng một mình trong góc.
“Xin chào.” Một cô gái đứng đên cạnh cô lên tiếng.
“Xin chào.” Mỹ Huệ mỉm cười đáp lại.
“Cậu tới đây một mình sao?” Cô gái đó hỏi.
“Đúng vậy.” Mỹ Huệ gật đầu.
“Mình cũng vậy nè! Thật buồn khi chỉ có một mình trong này. Chúng ta làm quen nha. Mình là Lưu Thiên Thiên, hai mươi tuổi.” Thiên Thiên cười thật tươi.
“Mình là Trương Mỹ Huệ, bằng cậu.”
“Vậy sao! Thật tốt quá, mình có vẻ mến cậu rồi đấy. Chúng ta làm bạn được không?
“Tất nhiên là được.” Mỹ Huệ nở nụ cười. Không ngờ đi xin việc lại có thể kết được một người bạn. Mỹ Huệ không có nhiều bạn, nói thẳng ra là cô chẳng có người bạn nào nên khi được Thiên Thiên đề nghị làm bạn, Mỹ Huệ rất vui.
“Tốt quá rồi! Vậy chúng ta có thể giúp đỡ nhau trong cuộc thi!” Thiên Thiên thân thiện khoác tay Mỹ Huệ.
“Cuộc thi?” Mỹ Huệ tỏ vẻ không hiểu. Đi hầu gái cần phải thi nữa sao, cô chỉ nghĩ chỉ là đi phỏng vấn thôi.
“Trương Mỹ Huệ, cậu thật sự không biết hay cố tình tỏ ra ngây thơ vậy!” Thiên Thiên nhìn Mỹ Huệ tỏ vẻ nghi ngờ.
“Thật sự không biết sao?” Thiên Thiên nhìn Mỹ Huệ đang ngu ngơ. “Mình nhớ trên thông báo có ghi rõ rồi cơ mà. Dù sao cũng phải cố gắng lên mới được. Tiền lương ở đây nhiều như vậy, lại đông người dự thi nhưng chỉ chọn có năm người.”
“Vậy sao? Mình không để ý lắm.” Mỹ Huệ cười ngượng. Ngày hôm qua chỉ đọc đến vần đề tiền lương, Mỹ Huệ không để ý tới những dòng chữ sau đó.
Bỗng nhiên cả gian phòng im lặng. Một người đàn ông khoảng chừng năm mươi tuổi mặc bộ y phục của quản gia. Sau lưng ông ấy là đám người hầu gái. Hầu gái thì mặc bộ váy màu đen dài tới đầu gối, trên thắt lưng đeo chếc tạp dề màu trắng.
“Tôi là quản gia Kim. Tôi là người chủ trì ngày hôm nay.” Dù là một quản gia nhưng ông toát ra một khí chất làm người khác đều phải kiêng nể. Ông nhìn thoáng qua những người trong phòng rồi nói tiếp: “Được rồi. Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu cuộc thi. Cuộc thi có ba vòng. Trước tiên mọi người hãy đăng kí dự thi, nửa tiếng sau chúng ta bắt đầu. Mọi người chỗ Ly nhận giấy đăng kí.” Nói xong người quản gia chỉ vào cô hầu gái bên cạnh mình. Người hầu gái tên Ly tiến lên phát những tờ giấy đăng kí. Từng người từng người một xếp hàng đến nhận giấy.
Mỹ Huệ cùng Thiên Thiên sau khi điền thông tin đầy đủ thì lại nộp cho cô người hầu tên Ly đó. Mỹ Huệ dần trở nên áp lực. Mỹ Huệ cũng đã trải qua bao nhiêu kì thi nhưng đây là lần đầu tiên cô cảm thấy hồi hộp đến thế, tim cô cứ đập mạnh. Mỹ Huệ cảm thấy bất an. Mỹ Huệ cảm giác nếu như cô được nhận thì sẽ có chuyện gì đó xảy ra với cuộc sống của cô…
“Kính chào quý khách.”
“Xin mời vào.”
“Tạm biệt quý khách. Lần sau lại đến.”
Tại quán mì, khách ngày càng đến đông hơn, Mỹ Huệ càng trở nên bận rộn hơn.
“Bàn số ba hai tô mì Undo” Mỹ Huệ đến trước cửa bếp nói vọng vào.
“Trương Mỹ Huệ mau lau dọn bàn số năm đi.” Tiếng của quản lý vang lên. “Trương Mỹ Huệ mau dọn dẹp chỗ này đi.”
Mỹ Huệ trên mặt đầy mồ hôi nghe theo tiếng người quản lý chạy việc khắp nơi. Thật ra, nhiệm vụ chính của Mỹ Huệ trong quán mì là đi giao hàng nhưng vì không có đơn đặt hàng nào cả nên cô cũng tham gia vào việc chạy bàn.
“Trương Mỹ Huệ! Mau đi giao hàng đi!” Tiếng người quản lý lại vọng đến.
Mỹ Huệ cởi bỏ chiếc tạp dề, cầm thùng đựng mì rồi lên xe máy. Mỹ Huệ không quên đi đến người quản lý cầm giấy địa chỉ nơi giao hàng. Đến trước toà nhà chung cư, Mỹ Huệ lấy tờ giấy địa chỉ ra, là phòng 501 tầng năm. Cầm theo chiếc thùng đi vào chung cư. Lên tầng năm, đến trước cửa phòng 501, Mỹ Huệ nhấn chuông. Một lát sau, một người con trai mở cửa bước ra.
“A!” Gia Ân vừa mở cửa thì thấy Mỹ Huệ liền thốt lên.
“Gia Ân?” Mỹ Huệ thật không ngờ lại có thể gặp cậu ở đây.
“Tại sao cậu lại tới đây?” Gia Ân cười nham nhở. “Cậu theo dõi mình sao?”
“Không phải. Mình đến để giao hàng.” Thấy Gia Ân hiểu nhầm, Mỹ Huệ giơ thùng mì lên đính chính.
“Vậy sao?”
“Đúng vậy!” Mỹ Huệ lấy trong thùng mì ra năm tô mì.
“Không cần thối lại đâu.” Gia Ân nhận mì rồi đưa tiền cho Mỹ Huệ.
“Mì đến rồi sao?” Nghe thấy một tiếng nói quen thuộc, Mỹ Huệ ngạc nhiên nhìn người con trai trước mặt.
“Trương Hùng. Tại sao em lại ở đây? Giờ này em phải đi học mới đúng chứ? Em lại trốn học nữa sao?”
Trương Hùng nhìn xuống đất im lặng không nói gì. Mỹ Huệ tức giận nhìn sang Gia Ân.
“Cậu! Chính cậu là người đã rủ rê Hùng phải không?”
Gia Ân cũng không ngờ rằng Trương Hùng lại chính là em của Mỹ Huệ. Nếu như thật sự biết cậu đã không để cho tình huống này xảy ra.
“Không phải lỗi của anh ấy. Là tôi tự ý nghỉ học đến tìm anh ấy.” Trương Hùng nãy giờ im lặng cũng lên tiếng.
Mỹ Huệ nhìn Trương Hùng rồi lại nhìn sang Gia Ân rồi bỏ đi. Ngồi trên xe máy, Mỹ Huệ phóng ga chạy đi. Đến một ngọn đồi Mỹ Huệ mới dừng lại. Vẫn là ánh mắt ấy… ánh mắt vô hồn ấy… Mỹ Huệ cởi bỏ mũ bảo hiểm. Cho dù Trương Hùng là người có lỗi nhưng cậu vẫn chưa hề nói một câu xin lỗi với cô, vẫn luôn nhìn cô với ánh mắt đầy lạnh lùng như hai kẻ xa lạ. Mỹ Huệ thật sự không biết phải làm sao khi đứng trước ánh mắt ấy. Nghĩ đến ngày xưa, hai chị em cô lúc nào cũng yêu thương nhau, Mỹ Huệ luôn bảo vệ che chở cho Trương Hùng. Nhưng mỗi ngày mỗi lớn, Trương Hùng càng đối xử lạnh nhạt với cô. Trương Hùng thường xuyên trốn học, cậu thậm chí còn hút thuốc, đánh nhau. Mỹ Huệ luôn khuyên nhủ cậu nhưng lần nào chưa nói hết câu, cậu đã đi mất. Mỹ Huệ không biết mình đã làm sai điều gì khiến cậu ghét cô như vậy.
Vào đến phòng trọ, nhìn lên gác, Trương Hùng vẫn chưa về. Mỹ Huệ thở dài. Ngày hôm nay ở quán mì, cô đã bị trừ tiền lương. Mỹ Huệ ở ngọn đồi suy nghĩ suốt một tiếng mới trở lại tiệm mì. Vừa vào đến cửa tiệm, Mỹ Huệ đã được nghe một bài cải lương từ quản lý. Đến công việc ở tiệm cà phê cũng chẳng suôn sẻ với Mỹ Huệ khi cô bị một người khách quấy rối. Cũng may chủ quán tiệm cà phê ấy lại là một người rất tốt bụng nên đã ngăn cản ông ta, đuổi ông ta ra khỏi quán, lại còn an ủi cô.
Nằm trên giường, cầm điện thoại đọc tin tức. Mỹ Huệ nhìn thấy bảng tin trong mục tìm việc làm thì liền ngồi dậy. Mỹ Huệ nhìn chằm chằm vào bảng tin tuyển nhân viên kia cười tươi. Mỹ Huệ lấy giấy bút ra ghi lại địa chỉ. Bảng tin kia là tuyển người giúp việc với số tiền lương có thể giúp cô và em trai cô đủ để ăn no mặc ấm. Thậm chí số tiền lương đó gấp hai lần số tiền lương cả ba công việc kia của cô. Mỹ Huệ thấy tinh thần trở nên tốt hơn nhiều. Cô vui vẻ bước vào phòng tắm. Sau đó tự nấu cho mình một bữa tối đơn giản để cung cấp năng lượng cho ngày mai.
Đứng trước căn biệt thự sang trọng, Mỹ Huệ mặc chiếc quần jeans cùng với áo phông màu đỏ, tóc được cột cao, cô mang đôi giày bata thể thao. Mỹ Huệ nhìn xung quanh, có rất nhiều người đến để xin việc. Cũng phải thôi, tiền lương nhiều thế cơ mà! Hôm nay Mỹ Huệ đã viện lý do bị cảm xin phép nghỉ ở ba cửa hàng để đến đây, việc đó cũng sẽ khiến tiền lương của Mỹ Huệ giảm đi không ít, cho nên bằng mọi giá cô phải cố gắng để được nhận vào làm. Mỹ Huệ hít một hơi thật sâu rồi thở ra, cô làm động tác
“Cố lên” rồi bước vào căn biệt thự.
Bên trong tiền sảnh của căn biệt thự được thiết kế tinh xảo, mọi người bàn tán xì xào. Ai cũng có người quen để nói chuyện chỉ Mỹ Huệ đứng một mình trong góc.
“Xin chào.” Một cô gái đứng đên cạnh cô lên tiếng.
“Xin chào.” Mỹ Huệ mỉm cười đáp lại.
“Cậu tới đây một mình sao?” Cô gái đó hỏi.
“Đúng vậy.” Mỹ Huệ gật đầu.
“Mình cũng vậy nè! Thật buồn khi chỉ có một mình trong này. Chúng ta làm quen nha. Mình là Lưu Thiên Thiên, hai mươi tuổi.” Thiên Thiên cười thật tươi.
“Mình là Trương Mỹ Huệ, bằng cậu.”
“Vậy sao! Thật tốt quá, mình có vẻ mến cậu rồi đấy. Chúng ta làm bạn được không?
“Tất nhiên là được.” Mỹ Huệ nở nụ cười. Không ngờ đi xin việc lại có thể kết được một người bạn. Mỹ Huệ không có nhiều bạn, nói thẳng ra là cô chẳng có người bạn nào nên khi được Thiên Thiên đề nghị làm bạn, Mỹ Huệ rất vui.
“Tốt quá rồi! Vậy chúng ta có thể giúp đỡ nhau trong cuộc thi!” Thiên Thiên thân thiện khoác tay Mỹ Huệ.
“Cuộc thi?” Mỹ Huệ tỏ vẻ không hiểu. Đi hầu gái cần phải thi nữa sao, cô chỉ nghĩ chỉ là đi phỏng vấn thôi.
“Trương Mỹ Huệ, cậu thật sự không biết hay cố tình tỏ ra ngây thơ vậy!” Thiên Thiên nhìn Mỹ Huệ tỏ vẻ nghi ngờ.
“Thật sự không biết sao?” Thiên Thiên nhìn Mỹ Huệ đang ngu ngơ. “Mình nhớ trên thông báo có ghi rõ rồi cơ mà. Dù sao cũng phải cố gắng lên mới được. Tiền lương ở đây nhiều như vậy, lại đông người dự thi nhưng chỉ chọn có năm người.”
“Vậy sao? Mình không để ý lắm.” Mỹ Huệ cười ngượng. Ngày hôm qua chỉ đọc đến vần đề tiền lương, Mỹ Huệ không để ý tới những dòng chữ sau đó.
Bỗng nhiên cả gian phòng im lặng. Một người đàn ông khoảng chừng năm mươi tuổi mặc bộ y phục của quản gia. Sau lưng ông ấy là đám người hầu gái. Hầu gái thì mặc bộ váy màu đen dài tới đầu gối, trên thắt lưng đeo chếc tạp dề màu trắng.
“Tôi là quản gia Kim. Tôi là người chủ trì ngày hôm nay.” Dù là một quản gia nhưng ông toát ra một khí chất làm người khác đều phải kiêng nể. Ông nhìn thoáng qua những người trong phòng rồi nói tiếp: “Được rồi. Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu cuộc thi. Cuộc thi có ba vòng. Trước tiên mọi người hãy đăng kí dự thi, nửa tiếng sau chúng ta bắt đầu. Mọi người chỗ Ly nhận giấy đăng kí.” Nói xong người quản gia chỉ vào cô hầu gái bên cạnh mình. Người hầu gái tên Ly tiến lên phát những tờ giấy đăng kí. Từng người từng người một xếp hàng đến nhận giấy.
Mỹ Huệ cùng Thiên Thiên sau khi điền thông tin đầy đủ thì lại nộp cho cô người hầu tên Ly đó. Mỹ Huệ dần trở nên áp lực. Mỹ Huệ cũng đã trải qua bao nhiêu kì thi nhưng đây là lần đầu tiên cô cảm thấy hồi hộp đến thế, tim cô cứ đập mạnh. Mỹ Huệ cảm thấy bất an. Mỹ Huệ cảm giác nếu như cô được nhận thì sẽ có chuyện gì đó xảy ra với cuộc sống của cô…
/85
|