Chương 3: Cuộc thi
Nửa giờ sau, hầu gái Ly dẫn mọi người vào một căn phòng lớn. Trong phòng mỗi bức tường được dựng ngăn cách với nhau. Giữa mỗi bức tường được mô phỏng lại một căn phòng bề bộn. Được sự hướng dẫn của hầu gái Ly, mỗi người được xếp vào mỗi căn phòng. Mỹ Huệ được xếp cách phòng của Thiên Thiên khá xa.
“Vòng thi đầu tiên chính là lau dọn. Chúng tôi sẽ chọn ba mươi người để vào vòng sau. Mọi người có ba mươi phút để dọn dẹp sạch sẽ căn phòng.” Quản gia Kim lên tiếng.
“Được rồi. Ba mươi phút bắt đầu!”
Bắt đầu tính thời gian. Mỹ Huệ cầm cây lau nhà bắt đầu lau khắp phòng. Tiếp tục cô cầm khăn lau, lau tivi bàn ghế tủ kệ… Chẳng mấy chốc thời gian trôi qua.
“Đã hết giờ. Tất cả dừng lại.”
Tất cả mọi người xếp thành từng hàng chờ quản gia Kim đánh giá. Một lát sau quản gia Kim ra ngoài.
“Những người sau đây tôi đọc tên sẽ được vào vòng trong.” Hầu gái Ly cầm trên tay tờ giấy nói.
“Vũ Ca
Huỳnh Bảo Ngọc
Lưu Thiên Thiên…”
“Yeah!” Hầu gái Ly vừa đọc đến tên cô thì Thiên Thiên đã la to lên. Mọi người đều quay mặt về phía Thiên Thiên. Biết được mình đã vô lễ Thiên Thiên nhanh chóng xin lỗi.
Hầu gái Ly tiếp tục đọc tên:
“Phạm Thiên Vũ
Trần Ngọc Phương
Nguyễn Thị Diễm
…”
Đã đọc đến người thứ ba mươi nhưng vẫn không có tên mình, Mỹ Huệ lo lắng. Còn Thiên Thiên thì đang ở bên cạnh mừng thầm.
“Trương Mỹ Huệ.”
“Yeah!” Cuối cùng cũng nghe tên mình, Mỹ Huệ vui sướng, hai cánh tay giơ lên rồi hạ xuống.
“Những ai không có tên trong danh sách xin mời đi về. Còn những ai được đọc tên mời đi theo tôi.” Đọc xong danh sách, hầu gái Ly nói.
Những người bị loại buồn bã, tiếc nuối đi về. Còn những người có tên trong danh sách thì đi theo hầu gái Ly đến phòng bếp. Bước vào phòng bếp ai cũng choáng ngợp. Phòng bếp còn rộng gấp ba lần gấp bốn lần phòng trọ của Mỹ Huệ. Trong phòng được sắp xếp từng bàn nấu ăn. Lần này Mỹ Huệ được xếp đối diện với Thiên Thiên.
“Vòng thi thứ hai chính là nấu ăn. Vòng này chúng tôi sẽ lấy mười người. Mọi người có một tiếng để chuẩn bị một món ăn mà mình cảm thấy tự tin nhất. Nguyên liệu mọi người tự chọn trong phòng thực phẩm đằng kia. Chúng tôi cho mọi người một tiếng. Một tiếng bắt đầu.”
Mỹ Huệ cầm giỏ đựng chạy vào phòng thực phẩm. Phòng thực phẩm thật sự rất nhiều đồ, nó lớn bằng căn phòng thực phẩm trong chương trình “Masterchef” mà cô vẫn thường xem trên tivi. Mỹ Huệ không biết phải nấu món gì. Bởi vì thường ngày Mỹ Huệ chỉ ăn bánh mì ngọt thay cơm, lâu lâu mới có một bữa cơm đơn giản. Nhưng đối với nơi này, nếu cô thật sự làm một món ăn đơn giản thì Mỹ Huệ sẽ sớm ra về đoàn tụ với ba công việc kia. Chạy quanh một lượt quanh phòng thực phẩm, Mỹ Huệ quyết định làm món phở của Việt Nam. Đây là món Mỹ Huệ thích nhất và cũng là món cô có thể làm tốt nhất. Năm phút sau, Mỹ Huệ cầm giỏ đầy nguyên liệu đến bếp của mình.
Đứng bên bếp lửa, trán của Mỹ Huệ nhễ nhại mồ hôi. Cô lấy khăn tay lau mồ hôi cho mình. Cô chú tâm chế biến món ăn, nêm nếm kĩ lưỡng.
“Còn năm phút nữa.” Hầu gái Ly thông báo thời gian.
Mỹ Huệ mang ra một cái tô màu trắng đục, bỏ bánh phở vào rồi sau đó chế nước lèo thơm ngon vào trong tô khói nghi ngút bốc lên. Cô cho thêm thịt bò và đập một cái trứng vào. Cuối cùng Mỹ Huệ cho vào tô một chút hành lá và hành tây. Mỹ Huệ không quên đem miếng chanh bỏ trên tô phở của mình.
“Hết giờ. Tất cả hãy dừng lại.”
Lần lượt từng món ăn được quản gia Kim nếm thử. Quản gia Kim là người kén ăn, nếm món ăn nào ông cũng nhăn mặt hoặc lắc đầu. Đến món “Pasta Orecchiette” của
Thiên Thiên, quản gia mới gật đầu tỏ vẻ hài lòng. Đứng trước món phở của Mỹ Huệ, quản gia Kim nếm thử mà không nói gì, ông trầm ngâm một chút rồi chuyển sang món khác.
“Bây giờ tôi sẽ đọc danh sách những người vào vòng trong.” Hầu gái Ly nói.
“Lưu Thiên Thiên
Trương Mỹ Huệ”
Nghe tên mình được đọc đầu tiên Thiên Thiên và Mỹ Huệ nắm tay nhau lắc qua lắc lại, trong miệng phát ra tiếng la nhỏ. Hai mươi người lọt vào vòng tiếp theo lại theo hầu gái Ly đến phòng trang phục.
“Vòng thi thứ ba cũng là vòng thi cuối cùng của cuộc thi hôm nay. Chủ đề chính là may trang phục. Chúng tôi cho mọi người năm tiếng để may một bộ trang phục dự tiệc theo kích cỡ của của chính mình. Được rồi mọi người bắt đầu đi.”
Cửa phòng đóng lại. Trong phòng mọi người tranh nhau chọn vải.
“Mỹ Huệ mau đến chọn vải đi!” Thiên Thiên vẫy tay gọi Mỹ Huệ đến kệ vải. “Đúng là nhà đại gia, nhiều vải tốt thế này!” Thiên Thiên chu môi.
Thiên Thiên và Mỹ Huệ chọn vải xong rồi đến bàn may gắn tên mình. Bàn may của Mỹ Huệ ngay bên cạnh Thiên Thiên. Mỹ Huệ rất tự tin trong việc may bởi vì có một thời gian cô đã học việc ở tiệm may và nhân viên ở đó đều khen cô may rất tốt. Bắt đầu vào công việc, Mỹ Huệ và Thiên Thiên thay phiên nhau đo kích cỡ cho đối phương. Trong thâm tâm, Mỹ Huệ nhìn Thiên Thiên mỉm cười, cô nghĩ rằng có bạn thật tốt. Gần hết thời gian, Mỹ Huệ và Thiên Thiên đều đã may xong trang phục của mình.
“Wow, Mỹ Huệ trang phục của cậu thật đẹp!” Thiên Thiên sờ vào bộ trang phục của Mỹ Huệ cảm thán. “Mình chắc chắn bộ trang phục của cậu sẽ là bộ đẹp nhất.”
“Cảm ơn cậu!” Mỹ Huệ nhìn Thiên Thiên cười rồi quay sang ngắm bộ váy của mình.”
“Thời gian đã hết. Tất cả mọi người thay trang phục của mình chờ đọc tên.” Hầu gái Ly mở cửa phòng ra thông báo.
Quản gia Kim nghiêm túc ngồi trước bàn có tờ giấy đánh giá. Những hầu gái và những người thi xong đứng sau lưng ông. Thiên Thiên bước ra từ phòng trang phục. Bộ trang phục của cô rất đơn giản là một bộ đầm dây ngắn màu trắng muốt, ở trên thắt lưng có gắn chiếc nơ. Với khuôn mặt bầu bĩnh cùng mái tóc ngắn ngang vai, Thiên Thiên mặc bộ trang phục như một cô bé chỉ mới mười sáu tuổi. Lượt của Mỹ Huệ là lượt cuối cùng.
“Người cuối cùng. Trương Mỹ Huệ.”
Trương Mỹ Huệ vừa bước ra, bao con mắt mở to nhìn vào cô. Đến cả quản gia Kim người khó tính nhất cũng mắt chữ A mồm chữ O. Mọi người ai nấy bàn tán xôn xao. Mỹ Huệ mỉm cười, tự tin bước ra. Mỹ Huệ mặc bộ váy màu hồng phấn cúp ngực, trên bộ váy có gắn những bông hoa bồng bềnh. Bộ váy được phủ tấm vải ren hồng, đằng trước vải ren được cắt ngắn uốn lượn như sóng biển dần dần dài ra sau. Chiếc đầm còn để lộ ra làn da trắng ngần của cô. Khuôn mặt thanh thoát của Mỹ Huệ nở nụ cười thật tự tin, cô tin điều đó sẽ khiến bộ váy của mình càng rực rỡ hơn…
Kết thúc cuộc thi. Mọi người hồi hộp chờ kết quả. Cuộc thi trải qua vất vả nhưng chỉ chọn năm người. Mỹ Huệ trên tay cầm bộ trang phục của mình.
“Thật không biết ai độc ác dám chơi xấu, phá trang phục của người khác. Thật may là Mỹ Huệ cậu nhanh trí sửa lại bộ váy, nếu không thì không biết bây giờ cậu sẽ ra sao nữa.” Thiên Thiên đứng cạnh Mỹ Huệ bực bội.
Mỹ Huệ nhìn bộ trang phục của mình. Thật ra trong lúc thay trang phục, trong khi Mỹ Huệ đi vệ sinh đã phá bộ váy của cô. Sau khi từ nhà vệ sinh ra, cô thấy Thiên Thiên đứng trước bộ váy với vẻ mặt lo lắng. Mỹ Huệ đến chỗ Thiên Thiên thì thấy chiếc váy dài của cô đã bị cắt, hai vai của bộ váy cũng bị cắt. Gần đến lượt của mình Mỹ Huệ gấp quá mới sửa lại bộ váy, không ngờ lại được mọi người hưởng ứng.
Dù sao phần thi của Mỹ Huệ cũng kết thúc thành công, cô dường như không còn quan tâm đến ai là kẻ đã phá bộ váy của mình mà chỉ lo lắng chờ kết quả. Mỹ Huệ thật không ngờ chỉ vì cuộc thi tìm hầu gái thôi mà lại hại cô thế này.
“Tất cả tập hợp.” Quản gia Kim cùng những người hầu gái bước ra ngoài.
Nửa giờ sau, hầu gái Ly dẫn mọi người vào một căn phòng lớn. Trong phòng mỗi bức tường được dựng ngăn cách với nhau. Giữa mỗi bức tường được mô phỏng lại một căn phòng bề bộn. Được sự hướng dẫn của hầu gái Ly, mỗi người được xếp vào mỗi căn phòng. Mỹ Huệ được xếp cách phòng của Thiên Thiên khá xa.
“Vòng thi đầu tiên chính là lau dọn. Chúng tôi sẽ chọn ba mươi người để vào vòng sau. Mọi người có ba mươi phút để dọn dẹp sạch sẽ căn phòng.” Quản gia Kim lên tiếng.
“Được rồi. Ba mươi phút bắt đầu!”
Bắt đầu tính thời gian. Mỹ Huệ cầm cây lau nhà bắt đầu lau khắp phòng. Tiếp tục cô cầm khăn lau, lau tivi bàn ghế tủ kệ… Chẳng mấy chốc thời gian trôi qua.
“Đã hết giờ. Tất cả dừng lại.”
Tất cả mọi người xếp thành từng hàng chờ quản gia Kim đánh giá. Một lát sau quản gia Kim ra ngoài.
“Những người sau đây tôi đọc tên sẽ được vào vòng trong.” Hầu gái Ly cầm trên tay tờ giấy nói.
“Vũ Ca
Huỳnh Bảo Ngọc
Lưu Thiên Thiên…”
“Yeah!” Hầu gái Ly vừa đọc đến tên cô thì Thiên Thiên đã la to lên. Mọi người đều quay mặt về phía Thiên Thiên. Biết được mình đã vô lễ Thiên Thiên nhanh chóng xin lỗi.
Hầu gái Ly tiếp tục đọc tên:
“Phạm Thiên Vũ
Trần Ngọc Phương
Nguyễn Thị Diễm
…”
Đã đọc đến người thứ ba mươi nhưng vẫn không có tên mình, Mỹ Huệ lo lắng. Còn Thiên Thiên thì đang ở bên cạnh mừng thầm.
“Trương Mỹ Huệ.”
“Yeah!” Cuối cùng cũng nghe tên mình, Mỹ Huệ vui sướng, hai cánh tay giơ lên rồi hạ xuống.
“Những ai không có tên trong danh sách xin mời đi về. Còn những ai được đọc tên mời đi theo tôi.” Đọc xong danh sách, hầu gái Ly nói.
Những người bị loại buồn bã, tiếc nuối đi về. Còn những người có tên trong danh sách thì đi theo hầu gái Ly đến phòng bếp. Bước vào phòng bếp ai cũng choáng ngợp. Phòng bếp còn rộng gấp ba lần gấp bốn lần phòng trọ của Mỹ Huệ. Trong phòng được sắp xếp từng bàn nấu ăn. Lần này Mỹ Huệ được xếp đối diện với Thiên Thiên.
“Vòng thi thứ hai chính là nấu ăn. Vòng này chúng tôi sẽ lấy mười người. Mọi người có một tiếng để chuẩn bị một món ăn mà mình cảm thấy tự tin nhất. Nguyên liệu mọi người tự chọn trong phòng thực phẩm đằng kia. Chúng tôi cho mọi người một tiếng. Một tiếng bắt đầu.”
Mỹ Huệ cầm giỏ đựng chạy vào phòng thực phẩm. Phòng thực phẩm thật sự rất nhiều đồ, nó lớn bằng căn phòng thực phẩm trong chương trình “Masterchef” mà cô vẫn thường xem trên tivi. Mỹ Huệ không biết phải nấu món gì. Bởi vì thường ngày Mỹ Huệ chỉ ăn bánh mì ngọt thay cơm, lâu lâu mới có một bữa cơm đơn giản. Nhưng đối với nơi này, nếu cô thật sự làm một món ăn đơn giản thì Mỹ Huệ sẽ sớm ra về đoàn tụ với ba công việc kia. Chạy quanh một lượt quanh phòng thực phẩm, Mỹ Huệ quyết định làm món phở của Việt Nam. Đây là món Mỹ Huệ thích nhất và cũng là món cô có thể làm tốt nhất. Năm phút sau, Mỹ Huệ cầm giỏ đầy nguyên liệu đến bếp của mình.
Đứng bên bếp lửa, trán của Mỹ Huệ nhễ nhại mồ hôi. Cô lấy khăn tay lau mồ hôi cho mình. Cô chú tâm chế biến món ăn, nêm nếm kĩ lưỡng.
“Còn năm phút nữa.” Hầu gái Ly thông báo thời gian.
Mỹ Huệ mang ra một cái tô màu trắng đục, bỏ bánh phở vào rồi sau đó chế nước lèo thơm ngon vào trong tô khói nghi ngút bốc lên. Cô cho thêm thịt bò và đập một cái trứng vào. Cuối cùng Mỹ Huệ cho vào tô một chút hành lá và hành tây. Mỹ Huệ không quên đem miếng chanh bỏ trên tô phở của mình.
“Hết giờ. Tất cả hãy dừng lại.”
Lần lượt từng món ăn được quản gia Kim nếm thử. Quản gia Kim là người kén ăn, nếm món ăn nào ông cũng nhăn mặt hoặc lắc đầu. Đến món “Pasta Orecchiette” của
Thiên Thiên, quản gia mới gật đầu tỏ vẻ hài lòng. Đứng trước món phở của Mỹ Huệ, quản gia Kim nếm thử mà không nói gì, ông trầm ngâm một chút rồi chuyển sang món khác.
“Bây giờ tôi sẽ đọc danh sách những người vào vòng trong.” Hầu gái Ly nói.
“Lưu Thiên Thiên
Trương Mỹ Huệ”
Nghe tên mình được đọc đầu tiên Thiên Thiên và Mỹ Huệ nắm tay nhau lắc qua lắc lại, trong miệng phát ra tiếng la nhỏ. Hai mươi người lọt vào vòng tiếp theo lại theo hầu gái Ly đến phòng trang phục.
“Vòng thi thứ ba cũng là vòng thi cuối cùng của cuộc thi hôm nay. Chủ đề chính là may trang phục. Chúng tôi cho mọi người năm tiếng để may một bộ trang phục dự tiệc theo kích cỡ của của chính mình. Được rồi mọi người bắt đầu đi.”
Cửa phòng đóng lại. Trong phòng mọi người tranh nhau chọn vải.
“Mỹ Huệ mau đến chọn vải đi!” Thiên Thiên vẫy tay gọi Mỹ Huệ đến kệ vải. “Đúng là nhà đại gia, nhiều vải tốt thế này!” Thiên Thiên chu môi.
Thiên Thiên và Mỹ Huệ chọn vải xong rồi đến bàn may gắn tên mình. Bàn may của Mỹ Huệ ngay bên cạnh Thiên Thiên. Mỹ Huệ rất tự tin trong việc may bởi vì có một thời gian cô đã học việc ở tiệm may và nhân viên ở đó đều khen cô may rất tốt. Bắt đầu vào công việc, Mỹ Huệ và Thiên Thiên thay phiên nhau đo kích cỡ cho đối phương. Trong thâm tâm, Mỹ Huệ nhìn Thiên Thiên mỉm cười, cô nghĩ rằng có bạn thật tốt. Gần hết thời gian, Mỹ Huệ và Thiên Thiên đều đã may xong trang phục của mình.
“Wow, Mỹ Huệ trang phục của cậu thật đẹp!” Thiên Thiên sờ vào bộ trang phục của Mỹ Huệ cảm thán. “Mình chắc chắn bộ trang phục của cậu sẽ là bộ đẹp nhất.”
“Cảm ơn cậu!” Mỹ Huệ nhìn Thiên Thiên cười rồi quay sang ngắm bộ váy của mình.”
“Thời gian đã hết. Tất cả mọi người thay trang phục của mình chờ đọc tên.” Hầu gái Ly mở cửa phòng ra thông báo.
Quản gia Kim nghiêm túc ngồi trước bàn có tờ giấy đánh giá. Những hầu gái và những người thi xong đứng sau lưng ông. Thiên Thiên bước ra từ phòng trang phục. Bộ trang phục của cô rất đơn giản là một bộ đầm dây ngắn màu trắng muốt, ở trên thắt lưng có gắn chiếc nơ. Với khuôn mặt bầu bĩnh cùng mái tóc ngắn ngang vai, Thiên Thiên mặc bộ trang phục như một cô bé chỉ mới mười sáu tuổi. Lượt của Mỹ Huệ là lượt cuối cùng.
“Người cuối cùng. Trương Mỹ Huệ.”
Trương Mỹ Huệ vừa bước ra, bao con mắt mở to nhìn vào cô. Đến cả quản gia Kim người khó tính nhất cũng mắt chữ A mồm chữ O. Mọi người ai nấy bàn tán xôn xao. Mỹ Huệ mỉm cười, tự tin bước ra. Mỹ Huệ mặc bộ váy màu hồng phấn cúp ngực, trên bộ váy có gắn những bông hoa bồng bềnh. Bộ váy được phủ tấm vải ren hồng, đằng trước vải ren được cắt ngắn uốn lượn như sóng biển dần dần dài ra sau. Chiếc đầm còn để lộ ra làn da trắng ngần của cô. Khuôn mặt thanh thoát của Mỹ Huệ nở nụ cười thật tự tin, cô tin điều đó sẽ khiến bộ váy của mình càng rực rỡ hơn…
Kết thúc cuộc thi. Mọi người hồi hộp chờ kết quả. Cuộc thi trải qua vất vả nhưng chỉ chọn năm người. Mỹ Huệ trên tay cầm bộ trang phục của mình.
“Thật không biết ai độc ác dám chơi xấu, phá trang phục của người khác. Thật may là Mỹ Huệ cậu nhanh trí sửa lại bộ váy, nếu không thì không biết bây giờ cậu sẽ ra sao nữa.” Thiên Thiên đứng cạnh Mỹ Huệ bực bội.
Mỹ Huệ nhìn bộ trang phục của mình. Thật ra trong lúc thay trang phục, trong khi Mỹ Huệ đi vệ sinh đã phá bộ váy của cô. Sau khi từ nhà vệ sinh ra, cô thấy Thiên Thiên đứng trước bộ váy với vẻ mặt lo lắng. Mỹ Huệ đến chỗ Thiên Thiên thì thấy chiếc váy dài của cô đã bị cắt, hai vai của bộ váy cũng bị cắt. Gần đến lượt của mình Mỹ Huệ gấp quá mới sửa lại bộ váy, không ngờ lại được mọi người hưởng ứng.
Dù sao phần thi của Mỹ Huệ cũng kết thúc thành công, cô dường như không còn quan tâm đến ai là kẻ đã phá bộ váy của mình mà chỉ lo lắng chờ kết quả. Mỹ Huệ thật không ngờ chỉ vì cuộc thi tìm hầu gái thôi mà lại hại cô thế này.
“Tất cả tập hợp.” Quản gia Kim cùng những người hầu gái bước ra ngoài.
/85
|