Huệ đâu rồi? Gia Ân vừa mới ngủ dậy, chưa kịp tỉnh táo hẳn, mắt nhắm mắt mở, tóc tai bù xù đi tìm người thương.
Chị ấy sáng sớm đã đi tìm việc rồi. Trương Hùng đang ngồi trên bàn ăn sáng trả lời. Tiện tay lấy một tờ giấy ghi chú đưa cho người con trai kia.
Anh cầm lấy tờ giấy, nhìn lướt qua. Thì ra là lời nhắn của Mỹ Huệ.
Chị đi tìm việc. Đồ ăn sáng chị để trên bàn. Ăn xong nhớ dọn dẹp nhà một chút. Cả hai người.
Cậu ấy vất vả vậy sao? Anh ngán ngẩm ngồi xuống ghế. Nhưng mà dọn dẹp nhà ư? Gia Ân đưa mắt nhìn xung quanh. Đâu có bẩn lắm? Nhà vẫn còn sạch chán. Để mai mốt làm cũng được. Nói rồi, anh đứng dậy làm vệ sinh cá nhân rồi cùng ăn sáng với Trương Hùng. Nhưng Gia Ân đâu biết rằng, từ sạch của anh trong mắt người khác nghĩa là rất bẩn . Nhà vẫn còn sạch sao? Không hề! Nó tựa như lần mà Mỹ Huệ được nghỉ phép, về nhà thăm em trai. Có khi còn bẩn hơn nhiều. Thật khâm phục!
Mỹ Huệ mệt nhọc đeo một chiếc balo đi bộ khắp nơi để tìm việc. Tối hôm qua, bởi vì giấc mơ đó mà cô không thể ngủ yên giấc được nữa. Thức nguyên cả đêm, hai mắt cô hoàn toàn trở thành gấu trúc. Nhưng đúng là ngày nay rất khó để kiếm được việc làm, kể cả công việc part - time. Cô từ sáng đến giờ vẫn chưa kiếm được nơi nào. Ngồi xuống một ghế đá ven đường, Mỹ Huệ ngước lên nhìn bầu trời. Thời tiết New York hiện giờ không được tốt cho lắm, mây đen kéo đến rất nhiều. Cô thở dài buồn rầu. Phải nhanh chóng tìm việc thôi, cô không muốn phải bị mắc mưa đâu.
Biệt thự Loen.
Một chiếc xe BMW màu hồng dừng trước cổng biệt thự. Một cô gái từ xe bước xuống. Tháo chiếc kính mát ra, cô gái nhìn ngôi nhà trước mặt mà nhếch môi cười.
Nữ vương à, em đến thăm chị đấy sao? Thiên Ngọc mừng rỡ chạy đến bên cô gái.
Đúng vậy. Rose khi nhìn thấy cô thì cũng tươi cười.
Tống lão đại đã ra ngoài rồi sao? Ngồi xuống ghế sopha ở lầu ba, Rose hỏi.
Anh ấy đã đi từ sáng sớm rồi.
Chị Huệ đâu rồi? Rose nhìn xung quanh, thắc mắc hỏi.
Cô ta nghỉ việc rồi.
Nghỉ việc? Nữ vương có chút bất ngờ. Chị với Tống lão đại ra sao rồi? Cô tỏ vẻ hoài nghi.
À thì... Thiên Ngọc tỏ ra hơi ngập ngừng một chút nhưng cuối cùng kể ra hết tất cả mọi việc cho Rose nghe, nói hết cả những suy nghĩ trong lòng mình.
Rose chỉ im lặng mà nghe, không hề nói bất kì điều gì. Sau khi Thiên Ngọc nói ra hết tất cả, cô cũng chỉ ngồi suy tư điều gì đó. Nếu mọi chuyện đã thành ra thế này thì thật sự rất tốt. Mục đích chính của Rose đến thăm cô hôm nay cũng chỉ để xem xét tình hình. Vậy xem ra không cần đến cô can thiệp rồi.
Cũng thật may mắn. Em dự định sẽ đi thăm ba để bàn cho kế hoạch lớn. Nghe chị nói vậy thì em yên tâm rồi.
Bao giờ em sẽ đi? Thiên Ngọc ngạc nhiên.
Trưa nay em sẽ bay sang Việt Nam.
Cho chị gửi lời hỏi thăm đến lão đại nhé!
Mà nữ vương này... Thiên Ngọc bỗng nói. Lúc tối, chị đã mơ thấy một việc rất kì lạ. Cô trầm ngâm nhớ đến.
Rose thắc mắc nhìn cô.
Chị đã thấy cảnh tượng khi mình bị rơi xuống biển và có ai đó đến cứu chị... Cô cố gắng nhớ ra giấc mơ đêm qua.
Chẳng phải Hùng đã cứu chị sao?
Không phải. Đó hình như là một người con gái.
Dù sao cũng chỉ là mơ thôi. Tại sao chị lại tin vào những thứ đó chứ. Rose điềm tĩnh nhấp một ngụm trà. Nhưng trong lòng cô hiện có phần lo lắng.
Thiên Ngọc dù nghe nữ vương nói vậy nhưng cũng không khỏi hoài nghi. Dù gì mọi việc của hai năm trước, Rose cũng đã nói dối cô kia mà.
Nhưng mà... Rose lại lên tiếng. Chị có phải chắc chắn sẽ không để Mỹ Huệ trở về bên cạnh Tống Vinh Hiển?
Tất nhiên rồi. Thiên Ngọc gật đầu kiên quyết.
Tốt lắm. Nữ vương đứng dậy. Mong chị sẽ không để kế hoạch thất bại. Nói rồi, cô nhìn sang người con gái bên cạnh. Sau khi thấy cô gật đầu thì mới yên tâm mà tạm biệt ra về.
Thiên Ngọc nhìn theo chiếc xe BMW mà trầm mặc. Cô nhất định sẽ không để chuyện đó xảy ra, vậy nên nữ vương cứ tin tưởng.
Mưa rơi rồi. Không biết Mỹ Huệ có sao không? Gia Ân lo lắng đứng ngoài ban công nhìn ra thành phố. Mây đen bao phủ cả một vùng trời rộng, mưa càng ngày nặng hạt không có dấu hiệu ngừng rơi. Anh cứ đứng đó mà bất an.
Này Hùng, em mau gọi cho Huệ đi. Xem thử giờ này cậu ấy đang ở đâu?
Em nghĩ không cần đâu. Anh cứ làm quá lên. Chị ấy có thể tự lo cho mình mà. Trương Hùng hoàn toàn trái ngược với Gia Ân, cậu chẳng có chút bận tâm nào cả, vẫn cứ bình thản mà nói.
Này, em có phải là em trai của cậu ấy không vậy? Thật vô tâm. Anh bỗng dưng la lớn.
Anh thôi giúp em đi. Mau chở em ra sân bay nào. Nữ vương mà tức giận thì em không tha cho anh đâu đấy.
Mỹ Huệ hiện đang đứng trú mưa dưới một mái hiên nhỏ. Nhìn nước mưa rơi từ hiên nhà, cô đưa tay ra hứng từng giọt rơi xuống rồi chợt thở dài. Mưa to thế này bao giờ mới ngừng đây? Cô còn phải nhanh chóng tìm việc vậy mà... Cô lại ngước nhìn lên những đám mây đen trên bầu trời, nhìn những hạt mưa ào ào rơi xuống. Nhưng đúng là mưa mang lại cho người ta một cảm giác thật cô đơn. Vào những lúc ở một mình thế này, mọi người thường nhớ đến những kí ức không vui hay thường nghĩ đến một người nơi xa nào đó. Mỹ Huệ cũng vậy, cô tâm trạng buồn bã nhớ một người không nên yêu.
Huệ à! Một giọng nói bất ngờ ở đâu vang lên. Mỹ Huệ giật mình liền thoát khỏi dòng suy tư, nhìn Gia Ân ở trong một chiếc Lamborghini trước mặt. Anh bỗng mở cửa xe bước xuống, trên tay cầm một chiếc dù chạy đến chỗ cô.
Thật may quá! Gặp được cậu rồi. Anh mừng rỡ che ô cho cô, nhìn cô mà cười rạng rỡ, mặc cho Trương Hùng phải thân ướt chạy ra.
***
Cũng may nữ vương chưa tới. Không thôi thì... Đứng trong phòng chờ sân bay, Trương Hùng thở phào nhẹ nhõm mà nói.
A! Chẳng phải đó là Rose sao? Mỹ Huệ chợt reo lên. Cả ba người đều quay đầu nhìn một cô gái đang đi tới.
Bỗng, Mỹ Huệ cau mày, hình như có thứ gì đó trên cánh tay trái của Rose thì phải. Khi Rose đến gần thì cô mới phát hiện ra đó là một hình xăm, một hình xăm con rồng. Mỹ Huệ có chút bất ngờ. Nhưng rồi khi nữ vương tháo kính mát xuống, cô càng trở nên hốt hoảng hơn. Lại có một hình xăm bên đuôi mắt phải của nữ vương. Nhưng đó không phải hình rồng, mà là một con vật gì đó có bốn đầu dù không phải rắn. Mỹ Huệ cố nheo mắt nhìn kĩ hơn. Dù chung một thân mình nhưng mỗi đầu lại là một con vật khác nhau.
Nữ vương bị mắc mưa sao? Gia Ân thắc mắc hỏi.
Lúc nãy đi dạo ở vườn thì bỗng dưng trời đổ mưa. Thật xui xẻo mà! Rose bĩu môi tức giận, giơ tay vén mái tóc của mình.
Bởi vì Rose mặc một chiếc áo croptop nên khi cô giơ tay lên đã để lộ ra một hình xăm khác nữa ở ngay bên hông. Mỹ Huệ thấy vậy lập tức cau mày. Nữ vương làm gì mà xăm nhiều đến như vậy? Nhưng cô cũng không khỏi thừa nhận rằng, những hình xăm đó làm Rose càng trở nên bí mật và cuốn hút hơn.
Chị ấy sáng sớm đã đi tìm việc rồi. Trương Hùng đang ngồi trên bàn ăn sáng trả lời. Tiện tay lấy một tờ giấy ghi chú đưa cho người con trai kia.
Anh cầm lấy tờ giấy, nhìn lướt qua. Thì ra là lời nhắn của Mỹ Huệ.
Chị đi tìm việc. Đồ ăn sáng chị để trên bàn. Ăn xong nhớ dọn dẹp nhà một chút. Cả hai người.
Cậu ấy vất vả vậy sao? Anh ngán ngẩm ngồi xuống ghế. Nhưng mà dọn dẹp nhà ư? Gia Ân đưa mắt nhìn xung quanh. Đâu có bẩn lắm? Nhà vẫn còn sạch chán. Để mai mốt làm cũng được. Nói rồi, anh đứng dậy làm vệ sinh cá nhân rồi cùng ăn sáng với Trương Hùng. Nhưng Gia Ân đâu biết rằng, từ sạch của anh trong mắt người khác nghĩa là rất bẩn . Nhà vẫn còn sạch sao? Không hề! Nó tựa như lần mà Mỹ Huệ được nghỉ phép, về nhà thăm em trai. Có khi còn bẩn hơn nhiều. Thật khâm phục!
Mỹ Huệ mệt nhọc đeo một chiếc balo đi bộ khắp nơi để tìm việc. Tối hôm qua, bởi vì giấc mơ đó mà cô không thể ngủ yên giấc được nữa. Thức nguyên cả đêm, hai mắt cô hoàn toàn trở thành gấu trúc. Nhưng đúng là ngày nay rất khó để kiếm được việc làm, kể cả công việc part - time. Cô từ sáng đến giờ vẫn chưa kiếm được nơi nào. Ngồi xuống một ghế đá ven đường, Mỹ Huệ ngước lên nhìn bầu trời. Thời tiết New York hiện giờ không được tốt cho lắm, mây đen kéo đến rất nhiều. Cô thở dài buồn rầu. Phải nhanh chóng tìm việc thôi, cô không muốn phải bị mắc mưa đâu.
Biệt thự Loen.
Một chiếc xe BMW màu hồng dừng trước cổng biệt thự. Một cô gái từ xe bước xuống. Tháo chiếc kính mát ra, cô gái nhìn ngôi nhà trước mặt mà nhếch môi cười.
Nữ vương à, em đến thăm chị đấy sao? Thiên Ngọc mừng rỡ chạy đến bên cô gái.
Đúng vậy. Rose khi nhìn thấy cô thì cũng tươi cười.
Tống lão đại đã ra ngoài rồi sao? Ngồi xuống ghế sopha ở lầu ba, Rose hỏi.
Anh ấy đã đi từ sáng sớm rồi.
Chị Huệ đâu rồi? Rose nhìn xung quanh, thắc mắc hỏi.
Cô ta nghỉ việc rồi.
Nghỉ việc? Nữ vương có chút bất ngờ. Chị với Tống lão đại ra sao rồi? Cô tỏ vẻ hoài nghi.
À thì... Thiên Ngọc tỏ ra hơi ngập ngừng một chút nhưng cuối cùng kể ra hết tất cả mọi việc cho Rose nghe, nói hết cả những suy nghĩ trong lòng mình.
Rose chỉ im lặng mà nghe, không hề nói bất kì điều gì. Sau khi Thiên Ngọc nói ra hết tất cả, cô cũng chỉ ngồi suy tư điều gì đó. Nếu mọi chuyện đã thành ra thế này thì thật sự rất tốt. Mục đích chính của Rose đến thăm cô hôm nay cũng chỉ để xem xét tình hình. Vậy xem ra không cần đến cô can thiệp rồi.
Cũng thật may mắn. Em dự định sẽ đi thăm ba để bàn cho kế hoạch lớn. Nghe chị nói vậy thì em yên tâm rồi.
Bao giờ em sẽ đi? Thiên Ngọc ngạc nhiên.
Trưa nay em sẽ bay sang Việt Nam.
Cho chị gửi lời hỏi thăm đến lão đại nhé!
Mà nữ vương này... Thiên Ngọc bỗng nói. Lúc tối, chị đã mơ thấy một việc rất kì lạ. Cô trầm ngâm nhớ đến.
Rose thắc mắc nhìn cô.
Chị đã thấy cảnh tượng khi mình bị rơi xuống biển và có ai đó đến cứu chị... Cô cố gắng nhớ ra giấc mơ đêm qua.
Chẳng phải Hùng đã cứu chị sao?
Không phải. Đó hình như là một người con gái.
Dù sao cũng chỉ là mơ thôi. Tại sao chị lại tin vào những thứ đó chứ. Rose điềm tĩnh nhấp một ngụm trà. Nhưng trong lòng cô hiện có phần lo lắng.
Thiên Ngọc dù nghe nữ vương nói vậy nhưng cũng không khỏi hoài nghi. Dù gì mọi việc của hai năm trước, Rose cũng đã nói dối cô kia mà.
Nhưng mà... Rose lại lên tiếng. Chị có phải chắc chắn sẽ không để Mỹ Huệ trở về bên cạnh Tống Vinh Hiển?
Tất nhiên rồi. Thiên Ngọc gật đầu kiên quyết.
Tốt lắm. Nữ vương đứng dậy. Mong chị sẽ không để kế hoạch thất bại. Nói rồi, cô nhìn sang người con gái bên cạnh. Sau khi thấy cô gật đầu thì mới yên tâm mà tạm biệt ra về.
Thiên Ngọc nhìn theo chiếc xe BMW mà trầm mặc. Cô nhất định sẽ không để chuyện đó xảy ra, vậy nên nữ vương cứ tin tưởng.
Mưa rơi rồi. Không biết Mỹ Huệ có sao không? Gia Ân lo lắng đứng ngoài ban công nhìn ra thành phố. Mây đen bao phủ cả một vùng trời rộng, mưa càng ngày nặng hạt không có dấu hiệu ngừng rơi. Anh cứ đứng đó mà bất an.
Này Hùng, em mau gọi cho Huệ đi. Xem thử giờ này cậu ấy đang ở đâu?
Em nghĩ không cần đâu. Anh cứ làm quá lên. Chị ấy có thể tự lo cho mình mà. Trương Hùng hoàn toàn trái ngược với Gia Ân, cậu chẳng có chút bận tâm nào cả, vẫn cứ bình thản mà nói.
Này, em có phải là em trai của cậu ấy không vậy? Thật vô tâm. Anh bỗng dưng la lớn.
Anh thôi giúp em đi. Mau chở em ra sân bay nào. Nữ vương mà tức giận thì em không tha cho anh đâu đấy.
Mỹ Huệ hiện đang đứng trú mưa dưới một mái hiên nhỏ. Nhìn nước mưa rơi từ hiên nhà, cô đưa tay ra hứng từng giọt rơi xuống rồi chợt thở dài. Mưa to thế này bao giờ mới ngừng đây? Cô còn phải nhanh chóng tìm việc vậy mà... Cô lại ngước nhìn lên những đám mây đen trên bầu trời, nhìn những hạt mưa ào ào rơi xuống. Nhưng đúng là mưa mang lại cho người ta một cảm giác thật cô đơn. Vào những lúc ở một mình thế này, mọi người thường nhớ đến những kí ức không vui hay thường nghĩ đến một người nơi xa nào đó. Mỹ Huệ cũng vậy, cô tâm trạng buồn bã nhớ một người không nên yêu.
Huệ à! Một giọng nói bất ngờ ở đâu vang lên. Mỹ Huệ giật mình liền thoát khỏi dòng suy tư, nhìn Gia Ân ở trong một chiếc Lamborghini trước mặt. Anh bỗng mở cửa xe bước xuống, trên tay cầm một chiếc dù chạy đến chỗ cô.
Thật may quá! Gặp được cậu rồi. Anh mừng rỡ che ô cho cô, nhìn cô mà cười rạng rỡ, mặc cho Trương Hùng phải thân ướt chạy ra.
***
Cũng may nữ vương chưa tới. Không thôi thì... Đứng trong phòng chờ sân bay, Trương Hùng thở phào nhẹ nhõm mà nói.
A! Chẳng phải đó là Rose sao? Mỹ Huệ chợt reo lên. Cả ba người đều quay đầu nhìn một cô gái đang đi tới.
Bỗng, Mỹ Huệ cau mày, hình như có thứ gì đó trên cánh tay trái của Rose thì phải. Khi Rose đến gần thì cô mới phát hiện ra đó là một hình xăm, một hình xăm con rồng. Mỹ Huệ có chút bất ngờ. Nhưng rồi khi nữ vương tháo kính mát xuống, cô càng trở nên hốt hoảng hơn. Lại có một hình xăm bên đuôi mắt phải của nữ vương. Nhưng đó không phải hình rồng, mà là một con vật gì đó có bốn đầu dù không phải rắn. Mỹ Huệ cố nheo mắt nhìn kĩ hơn. Dù chung một thân mình nhưng mỗi đầu lại là một con vật khác nhau.
Nữ vương bị mắc mưa sao? Gia Ân thắc mắc hỏi.
Lúc nãy đi dạo ở vườn thì bỗng dưng trời đổ mưa. Thật xui xẻo mà! Rose bĩu môi tức giận, giơ tay vén mái tóc của mình.
Bởi vì Rose mặc một chiếc áo croptop nên khi cô giơ tay lên đã để lộ ra một hình xăm khác nữa ở ngay bên hông. Mỹ Huệ thấy vậy lập tức cau mày. Nữ vương làm gì mà xăm nhiều đến như vậy? Nhưng cô cũng không khỏi thừa nhận rằng, những hình xăm đó làm Rose càng trở nên bí mật và cuốn hút hơn.
/85
|