Sáng sớm, hắn sang phòng Diễm Thuần, khẽ mở cửa nhìn vào, hai mẹ con họ vẫn còn ngủ say. Thế là vẫn không cầm lòng được, bèn rón rén bước vào trong.
Uy Vũ ước gì đây là gia đình của hắn. Ước chi cô gái này đây sẽ chấp nhận tình cảm của mình. Hắn rất yêu San Ni, đứa nhỏ này mà là con gái mình thì hắn sẽ nguyện nuông chiều cho đến chết.
- Sao hôm nay dậy sớm vậy? - Cô trở người thức giấc, thấy Uy Vũ đang ngồi đung đưa chiếc nôi của San Ni thì lấy làm lạ.
- Hôm nay tôi phải dự cuộc họp tại Lâm thị, sẽ bắt đầu vào lúc 8 giờ.
- Họ muốn buộc anh từ chức sao?
- Uhm. Có lẽ là do tôi yếu kém, nên...
- Nào có! - Diễm Thuần phản đối ngay - Anh rất có thực lực, chỉ tại không đúng thời cơ...
- Em tin tôi à?
- Anh đã ngồi ở vị trí đó bao lâu rồi? Người ta nhìn vào còn không biết hay sao?
- Nhưng có lẽ tôi sắp trở nên không còn gì cả. - Uy Vũ nói rồi chú ý quan sát vẻ mặt của cô - Em nghĩ thế nào?
- Nghĩ gì là gì nhỉ?
- Tôi... sẽ không lo cho em và San Ni thật tốt được.
- Anh khéo lo, tôi có ở đây luôn đâu mà sợ. - Diễm Thuần cười, hắn đã quên rằng cô chỉ đến đây để chăm sóc cho hắn thôi sao.
Chân hắn khỏi thì cô sẽ đi ngay thôi mà.
Sẽ không là gánh nặng nữa...
- Uhm nhỉ. Xin lỗi, vì tôi đã quen có sự hiện diện của em trong căn nhà này. - Giọng Uy Vũ trầm xuống hẳn, có lẽ là đang buồn đi.
- Anh lại bị dở người à? - Diễm Thuần khó hiểu nhìn hắn - Có gấp không? Đợi tôi nấu xong bữa sáng rồi hãy đi nhé.
- Được. - Dù có bận thì trong tình huống này hắn cũng sẽ nói là không.
*
- Cổ đông đã tới đông đủ chưa? - Có tiếng ai đó vang lên, sốt ruột.
- Còn thiếu một người! - Hạ Mẫn Dao nói - Nhưng không sao, chúng ta có thể tiến hành họp trước.
Người đàn bà ấy mong muốn có thể thật nhanh, thật nhanh thâu tóm hết Lâm thị vào tay mình nên không tránh khỏi nôn nóng, xốn xang.
Riêng Uy Vũ nãy giờ vẫn điềm tĩnh ngồi yên. Gia nghiệp của ba hắn, sắp phải hai tay dâng tặng cho mẹ kế mất rồi.
- Cậu Lâm Uy Vũ vì quá non trẻ, với vị trí Phó tổng như hiện nay thực sự là không hợp lý. Tôi nói có phải không? - Tiếng của Hạ tổng vang lên đều đều, bà sắp đạt được mục đích đã vạch ra từ trước.
Mọi người gật gù ra vẻ tán đồng, không một ai dám cãi lại bà ấy.
- Nếu mọi người đều đồng ý, bây giờ tôi xin được phép bầu lại ban Hội đồng Quản trị.
Hạ Mẫn Dao có 30% cổ phần, đang chiếm ưu thế hơn hẳn, thế là bà tự ứng cử chiếc ghế Chủ tịch.
- Nực cười! - Uy Vũ đập bàn hét lớn - Lâm thị là tâm huyết của ba tôi, chủ tịch làm sao có thể là người ngoài?
- Cậu nên thức thời đi. - Hạ Mẫn Dao cười khẩy - Ai có phần nhiều hơn thì người đó chiếm ưu thế. Vậy cậu có bao nhiêu?
- Tôi... - Hiện tại Uy Vũ chỉ còn 20% cổ phần do Lâm lão gia nhượng lại.
Mẫn Dao được phần nhiều hơn là do đã thâu tóm thêm từ những người khác. Hắn biết ba mình sẽ không cho bà nhiều như vậy đâu.
- Vậy là đã rõ, tôi xin tuyên bố, Lâm Uy Vũ sẽ bị tước đoạt chức vụ Phó tổng. Còn chủ tịch Hội đồng Quản trị sẽ do tôi đảm nhiệm.
- Ai cho phép bà làm như vậy? - Có người mở cửa bước vào, mọi ánh mắt đều đổ dồn về đây.
- Quản... quản gia Hứa? - Uy Vũ tròn mắt nhìn người vừa bước vào phòng kia.
- Nhân vật nào đây? - Hạ Mẫn Dao có chút bực mình.
- Uy Vũ sẽ bị bãi bỏ chức vụ Phó tổng. - Quản gia Hứa đặt một xấp giấy lên bàn - Nhưng bù lại, Chủ tịch Hội đồng Quản trị sẽ do cậu ấy làm.
Mọi người tranh nhau nhìn vào hai mảnh giấy. Một là giấy đồng ý chuyển nhượng cổ phần của một vài cổ đông. Còn có cả, số cổ phần Hứa quản gia được mẹ Uy Vũ ủy thác trước khi mất là 15%. Tất cả gộp lại, 20% là con số vừa vặn mà ông có được.
Mảnh giấy còn lại là quyết định sang tên cổ phần. Là của Hứa quản gia trao cho Uy Vũ. Thì ra, vị cổ đông giấu mặt từ lâu kia không ai khác là người này.
Cộng với phần có sẵn của hắn, vậy là đã ăn đứt Hạ Mẫn Dao rồi sao?
Không thể cãi lại, quy luật muôn đời vẫn là mạnh được yếu thua. Có ai ngờ được rằng bà ấy đã thua trong gang tấc.
- Mời bà rời khỏi chiếc ghế đó cho. - Quản gia Hứa nói thật to và dõng dạc - Nó là của Uy Vũ.
- Các người... được... được lắm. - Cơn tức giận trào lên, nhưng bà lại không làm gì được, thế là chỉ biết ngậm tức, ngoe nguẩy đi ra ngoài.
Uy Vũ ngồi vào chiếc ghế này thì không một ai phản đối cả. Vì đây là bản sao của Lâm lão gia - Một người vô cùng có thực lực.
*
- Quản gia Hứa, xin đợi một chút!
Nghe tiếng Uy Vũ gọi, ông quay đầu lại, mỉm cười hiền từ:
- Cậu chủ, có việc gì?
- Ông... vì sao lại làm như vậy?
- Vì lời hứa với mẹ cậu từ sáu năm về trước.
- Ông đã giúp bà giữ lại số cổ phần đó ngần ấy năm?
- Uhm. Huê lợi từ đó ta giúp cậu mua thêm một số phần nữa. Bây giờ thì trao lại tất cả cho cậu thôi.
Nó vốn dĩ là của cậu mà, nên ta không hề có công cán gì trong chuyện này cả...
- Ông đã cứu tôi, cứu cả Lâm gia rồi. Tôi phải làm gì để trả ơn đây?
- Đừng hung hăng, nóng tính nữa, hãy sống cho thật tốt vào. Đây được xem là cậu đã trả ơn ta.
- Có về nhà không?
- Không, ta đã hết nhiệm vụ ở đó rồi mà.
- Thế... bây giờ ông định đi đâu?
- Về chịu tội với anh trai vì sáu năm trước ta đã cãi bướng, bỏ nhà đi, đi để làm quản gia mà. - Ông cười lớn rồi lại quay đầu.
- Cảm ơn quản gia Hứa. - Uy Vũ nói như sắp khóc - Thực sự cảm ơn ông nhiều lắm.
Ông ấy đã không còn trả lời hắn nữa. Cứ thế mà bước đi.
*
- Anh đừng buồn, ai rồi cũng có lúc sa cơ lỡ vận. Cố gắng lên. - Diễm Thuần rất hiểu tâm trạng hiện tại của hắn, tự nhiên bị tước mất chức vụ như vậy, thử hỏi ai mà không buồn?
- Em nói gì vậy? - Uy Vũ đang trầm tư suy nghĩ, cũng vì câu nói này của cô mà phải ngước lên nhìn.
- Tôi nói anh đừng nên quá để tâm. Chỉ cần cố gắng, không chừng sau này có thế bắt đầu lại.
- Ngốc này! - Uy Vũ cốc đầu cô - Tôi nói mình thất bại bao giờ?
- Gì cơ?
Rồi hắn thuật lại cho Diễm Thuần câu chuyện về sự xuất hiện bất ngờ của quản gia Hứa sáng nay. Chính ông đã cứu hắn một bàn thua trông thấy.
- Sao? Là Hứa quản gia đã giúp giữ lại phần của mẹ anh và thâu tóm thêm một số cổ phần rời rạc?
- Uhm. Sao ông ấy lại có một số tiền lớn như vậy nhỉ?
- Vì ông ấy là Tần Khanh! - Diễm Thuần chợt nhớ đến câu chuyện ngày trước, bèn nói.
- Gì? Sao lại có họ Tần ở đây?
Diễm Thuần bảo quản gia Hứa mà hắn vẫn hay gọi kia thực ra là Tần Khanh - Nhị lão gia của nhà họ Tần và cũng là chú ruột của Thụy Phương.
Uy Vũ bị dọa một phen suýt ngất. Bỏ ra những sáu năm chỉ để ở bên cạnh uốn nắn cho hắn. Rốt cuộc quản gia Hứa đã vì hắn mà hi sinh những gì?
Hắn nợ ông cả thảy là sáu năm, có thể nói là vậy...
Uy Vũ ước gì đây là gia đình của hắn. Ước chi cô gái này đây sẽ chấp nhận tình cảm của mình. Hắn rất yêu San Ni, đứa nhỏ này mà là con gái mình thì hắn sẽ nguyện nuông chiều cho đến chết.
- Sao hôm nay dậy sớm vậy? - Cô trở người thức giấc, thấy Uy Vũ đang ngồi đung đưa chiếc nôi của San Ni thì lấy làm lạ.
- Hôm nay tôi phải dự cuộc họp tại Lâm thị, sẽ bắt đầu vào lúc 8 giờ.
- Họ muốn buộc anh từ chức sao?
- Uhm. Có lẽ là do tôi yếu kém, nên...
- Nào có! - Diễm Thuần phản đối ngay - Anh rất có thực lực, chỉ tại không đúng thời cơ...
- Em tin tôi à?
- Anh đã ngồi ở vị trí đó bao lâu rồi? Người ta nhìn vào còn không biết hay sao?
- Nhưng có lẽ tôi sắp trở nên không còn gì cả. - Uy Vũ nói rồi chú ý quan sát vẻ mặt của cô - Em nghĩ thế nào?
- Nghĩ gì là gì nhỉ?
- Tôi... sẽ không lo cho em và San Ni thật tốt được.
- Anh khéo lo, tôi có ở đây luôn đâu mà sợ. - Diễm Thuần cười, hắn đã quên rằng cô chỉ đến đây để chăm sóc cho hắn thôi sao.
Chân hắn khỏi thì cô sẽ đi ngay thôi mà.
Sẽ không là gánh nặng nữa...
- Uhm nhỉ. Xin lỗi, vì tôi đã quen có sự hiện diện của em trong căn nhà này. - Giọng Uy Vũ trầm xuống hẳn, có lẽ là đang buồn đi.
- Anh lại bị dở người à? - Diễm Thuần khó hiểu nhìn hắn - Có gấp không? Đợi tôi nấu xong bữa sáng rồi hãy đi nhé.
- Được. - Dù có bận thì trong tình huống này hắn cũng sẽ nói là không.
*
- Cổ đông đã tới đông đủ chưa? - Có tiếng ai đó vang lên, sốt ruột.
- Còn thiếu một người! - Hạ Mẫn Dao nói - Nhưng không sao, chúng ta có thể tiến hành họp trước.
Người đàn bà ấy mong muốn có thể thật nhanh, thật nhanh thâu tóm hết Lâm thị vào tay mình nên không tránh khỏi nôn nóng, xốn xang.
Riêng Uy Vũ nãy giờ vẫn điềm tĩnh ngồi yên. Gia nghiệp của ba hắn, sắp phải hai tay dâng tặng cho mẹ kế mất rồi.
- Cậu Lâm Uy Vũ vì quá non trẻ, với vị trí Phó tổng như hiện nay thực sự là không hợp lý. Tôi nói có phải không? - Tiếng của Hạ tổng vang lên đều đều, bà sắp đạt được mục đích đã vạch ra từ trước.
Mọi người gật gù ra vẻ tán đồng, không một ai dám cãi lại bà ấy.
- Nếu mọi người đều đồng ý, bây giờ tôi xin được phép bầu lại ban Hội đồng Quản trị.
Hạ Mẫn Dao có 30% cổ phần, đang chiếm ưu thế hơn hẳn, thế là bà tự ứng cử chiếc ghế Chủ tịch.
- Nực cười! - Uy Vũ đập bàn hét lớn - Lâm thị là tâm huyết của ba tôi, chủ tịch làm sao có thể là người ngoài?
- Cậu nên thức thời đi. - Hạ Mẫn Dao cười khẩy - Ai có phần nhiều hơn thì người đó chiếm ưu thế. Vậy cậu có bao nhiêu?
- Tôi... - Hiện tại Uy Vũ chỉ còn 20% cổ phần do Lâm lão gia nhượng lại.
Mẫn Dao được phần nhiều hơn là do đã thâu tóm thêm từ những người khác. Hắn biết ba mình sẽ không cho bà nhiều như vậy đâu.
- Vậy là đã rõ, tôi xin tuyên bố, Lâm Uy Vũ sẽ bị tước đoạt chức vụ Phó tổng. Còn chủ tịch Hội đồng Quản trị sẽ do tôi đảm nhiệm.
- Ai cho phép bà làm như vậy? - Có người mở cửa bước vào, mọi ánh mắt đều đổ dồn về đây.
- Quản... quản gia Hứa? - Uy Vũ tròn mắt nhìn người vừa bước vào phòng kia.
- Nhân vật nào đây? - Hạ Mẫn Dao có chút bực mình.
- Uy Vũ sẽ bị bãi bỏ chức vụ Phó tổng. - Quản gia Hứa đặt một xấp giấy lên bàn - Nhưng bù lại, Chủ tịch Hội đồng Quản trị sẽ do cậu ấy làm.
Mọi người tranh nhau nhìn vào hai mảnh giấy. Một là giấy đồng ý chuyển nhượng cổ phần của một vài cổ đông. Còn có cả, số cổ phần Hứa quản gia được mẹ Uy Vũ ủy thác trước khi mất là 15%. Tất cả gộp lại, 20% là con số vừa vặn mà ông có được.
Mảnh giấy còn lại là quyết định sang tên cổ phần. Là của Hứa quản gia trao cho Uy Vũ. Thì ra, vị cổ đông giấu mặt từ lâu kia không ai khác là người này.
Cộng với phần có sẵn của hắn, vậy là đã ăn đứt Hạ Mẫn Dao rồi sao?
Không thể cãi lại, quy luật muôn đời vẫn là mạnh được yếu thua. Có ai ngờ được rằng bà ấy đã thua trong gang tấc.
- Mời bà rời khỏi chiếc ghế đó cho. - Quản gia Hứa nói thật to và dõng dạc - Nó là của Uy Vũ.
- Các người... được... được lắm. - Cơn tức giận trào lên, nhưng bà lại không làm gì được, thế là chỉ biết ngậm tức, ngoe nguẩy đi ra ngoài.
Uy Vũ ngồi vào chiếc ghế này thì không một ai phản đối cả. Vì đây là bản sao của Lâm lão gia - Một người vô cùng có thực lực.
*
- Quản gia Hứa, xin đợi một chút!
Nghe tiếng Uy Vũ gọi, ông quay đầu lại, mỉm cười hiền từ:
- Cậu chủ, có việc gì?
- Ông... vì sao lại làm như vậy?
- Vì lời hứa với mẹ cậu từ sáu năm về trước.
- Ông đã giúp bà giữ lại số cổ phần đó ngần ấy năm?
- Uhm. Huê lợi từ đó ta giúp cậu mua thêm một số phần nữa. Bây giờ thì trao lại tất cả cho cậu thôi.
Nó vốn dĩ là của cậu mà, nên ta không hề có công cán gì trong chuyện này cả...
- Ông đã cứu tôi, cứu cả Lâm gia rồi. Tôi phải làm gì để trả ơn đây?
- Đừng hung hăng, nóng tính nữa, hãy sống cho thật tốt vào. Đây được xem là cậu đã trả ơn ta.
- Có về nhà không?
- Không, ta đã hết nhiệm vụ ở đó rồi mà.
- Thế... bây giờ ông định đi đâu?
- Về chịu tội với anh trai vì sáu năm trước ta đã cãi bướng, bỏ nhà đi, đi để làm quản gia mà. - Ông cười lớn rồi lại quay đầu.
- Cảm ơn quản gia Hứa. - Uy Vũ nói như sắp khóc - Thực sự cảm ơn ông nhiều lắm.
Ông ấy đã không còn trả lời hắn nữa. Cứ thế mà bước đi.
*
- Anh đừng buồn, ai rồi cũng có lúc sa cơ lỡ vận. Cố gắng lên. - Diễm Thuần rất hiểu tâm trạng hiện tại của hắn, tự nhiên bị tước mất chức vụ như vậy, thử hỏi ai mà không buồn?
- Em nói gì vậy? - Uy Vũ đang trầm tư suy nghĩ, cũng vì câu nói này của cô mà phải ngước lên nhìn.
- Tôi nói anh đừng nên quá để tâm. Chỉ cần cố gắng, không chừng sau này có thế bắt đầu lại.
- Ngốc này! - Uy Vũ cốc đầu cô - Tôi nói mình thất bại bao giờ?
- Gì cơ?
Rồi hắn thuật lại cho Diễm Thuần câu chuyện về sự xuất hiện bất ngờ của quản gia Hứa sáng nay. Chính ông đã cứu hắn một bàn thua trông thấy.
- Sao? Là Hứa quản gia đã giúp giữ lại phần của mẹ anh và thâu tóm thêm một số cổ phần rời rạc?
- Uhm. Sao ông ấy lại có một số tiền lớn như vậy nhỉ?
- Vì ông ấy là Tần Khanh! - Diễm Thuần chợt nhớ đến câu chuyện ngày trước, bèn nói.
- Gì? Sao lại có họ Tần ở đây?
Diễm Thuần bảo quản gia Hứa mà hắn vẫn hay gọi kia thực ra là Tần Khanh - Nhị lão gia của nhà họ Tần và cũng là chú ruột của Thụy Phương.
Uy Vũ bị dọa một phen suýt ngất. Bỏ ra những sáu năm chỉ để ở bên cạnh uốn nắn cho hắn. Rốt cuộc quản gia Hứa đã vì hắn mà hi sinh những gì?
Hắn nợ ông cả thảy là sáu năm, có thể nói là vậy...
/74
|