Trọng Lâu nhìn bộ dạng đó của Nguyệt Nha thì liền khẳng định là Liên Nguyệt gây chuyện, trong ánh mắt lại có thêm phàn chán ghét.
Hồng Anh! Muội còn định gây chuyện đến bao giờ?
Liên Nguyệt bĩu môi, nghiêng đầu nhìn về phía Nguyệt Nha: Nguyệt Nha, ngươi muốn gây chuyện với ta sao?
Nguyệt Nha vội vàng lùi lại, lắc đầu ngoày ngoạy, bộ dạng rất sợ sệt, Không! Ta không có!
Liên Nguyệt cười tít mắt nhìn nàng ta: Vậy sao sư huynh hỏi ngươi lại không trả lời mà còn bày ra bộ dạng sợ sệt đó để làm gì? Không phải ngươi biết rõ là thực lực ta không bằng ngươi à. Ta có đánh cũng không lại ngươi.
Đệ tử xung quanh bắt đầu xì xào to nhỏ, tất nhiên là đa số đệ tử ở đây đều không tin là thực lực của cô không bằng Nguyệt Nha.
Đệ tử A: Làm sao mà thực lực của Hồng Anh sư thúc lại không bằng Nguyệt Nha được chứ?
Đệ tử B: Không phải là lần trước Hồng Anh sư thúc đánh Nguyệt Nha đến trọng thương sao?
Đệ tử C: Hồng Anh sư thúc hệ hỏa, Nguyệt Nha hệ thủy. Dù có đối đầu trực tiếp thì Nguyệt Nha cũng không thể tơi tả như vậy được.
Đệ tử D: Hình như trận tiên kiếm năm trước Hồng Anh sư thúc không ra trận là vì thực lực không đủ nên mới không tham gia.
Đệ tử E: Chuyện đó ta cũng biết. Lần trước ta có nghe trưởng lão Hoằng Thiên phàn nàn về việc này. Thực lực của Hồng Anh sư thúc quả thật... Có chút khó nói.
Liên Nguyệt im lặng đứng nhìn Nguyệt Nha.
Nguyệt Nha lúc này thì đã hoảng đến điên lên rồi. Lúc trước vì Hồng Anh là một người chú ý tới thể diện nên nàng ta mới dám làm ra những chuyện vu oan giá họa như vậy.
Ai biết bây giờ Hồng Anh lại nói thẳng ra như vậy cơ chứ!
Nàng ta nhìn Liên Nguyệt, lắp bắp mãi không nói nên lời: Ta... Ta...
Liên Nguyệt nhún nhún vai nhìn nàng ta. Người sĩ diện là nguyên chủ.
Cô không có!
Mấy cái thứ rẻ tiền như sĩ diện ấy, có chỉ để mệt thân!
[Cái đó có gì hay mà nói ra?]
Vậy ngươi có sĩ diện không?
[Không, bản hệ thống không phải người, không cần tới sĩ diện.] Hệ thống hùng hồn nói.
Ha ha.
[Ha ha.]
Tiểu Anh.
Liên Nguyệt nhìn về phía phát ra âm thanh thì phát hiện ra Pháp Khí phi hành đã được đưa tới từ lúc nào.
Bên trên pháp khí có một nam tử mang một đạo bào màu xanh lục đang mỉm cười dịu dàng nhìn cô. Cảnh Minh – Tam sư huynh của nguyên chủ.
Liên Nguyệt khẽ mỉm cười, nhún người nhảy lên Pháp Khí phi hành.
Cô làm như vậy là được rồi.
Ở đây có nhiều đệ tử như vậy, nữ chính đại nhân có thể che mắt một người nhưng không thể che mắt tất cả.
Cảnh Minh chán ghét nhìn xuống ba người nổi bậc nhất trong đám đệ tử.
Các đệ tử lần lượt đi lên Pháp Khí phi hành thì Cảnh Minh mới quay sang nhìn Liên Nguyệt đang chơi đùa với một cục lông trắng trắng tròn tròn làm cho nó kêu la chí chóe.
Tiểu Anh, lần xuất sơn này... Muội...
Liên Nguyệt không ngẩng đầu lên, động tác trên tay vẫn chưa từng dừng lại dù chỉ một giây: Sư huynh yên tâm, muôi đã không còn là sư muội mà huynh biết trước đây nữa rồi.
Cô không phải là Hồng Anh mà hắn ta yêu thương.
Cảnh Minh nghe thấy như vậy thì thoáng yên tâm, vẫn dặn dò một chút với cô, lại còn quăng cho cô một đống các thứ linh tinh rồi mới quay người rời đi.
Cô ở trên pháp khí đợi đến lúc phá khí dừng lại ở nơi gần với Thịnh Lâm sơn mà xuống.
Xuất sơn tu tập thì cũng chỉ là quăng các đệ tử xuống nơi có nhiều quái gì gì đó để mà tu tập. Cô thật không có hứng thú với mấy chuyện này lắm.
Nhàm chán!
Đi được một đoạn trong rừng. Một trận đau đớn trên cánh tay trái làm cô giật mình.
Tiểu Lông Mao đang cắn mạnh vào tay cô. Cái chân ngắn ngủn chỉ về phía bụi cây nào đó.
Đồ tiện tỳ ngu ngốc! Có mấy thứ dơ bẩn đang đi theo ngươi kia kìa!
Cô nhìn về phía đó, bụi cây đột nhiên mạnh mẽ lung lay.
Có thứ gì đó nhảy ra ngoài. Thân hình đen bóng của chúng gầy như cây củi, tay chân dài ngoằng, khuôn mặt của chúng có năm cạnh như một ngôi sao những cái răng mọc chi chít trên năm cánh đó, ở giữa ngôi sao là miệng của chúng.
Bên trên còn có thứ nước nhờn xanh xanh chảy xuống.
Tổng lại, chúng vô cùng gớm ghiếc!
Gào!!! Con mồi này ngon!
Cô rũ mi, khẽ mỉm cười: Chỉ dựa vào các ngươi mà muốn tấn công ta sao?
Cô vung tay lên, từng trận pháp xuất hiện trên không trung. Bọn chúng nhìn thấy những trận pháp đó thì cảnh giác lùi lại.
Gào, con mồi này có vẻ khó nhai!
Những trận pháp liên tục xoay tròn, càng xoay thì ánh sáng phát ra lại càng mạnh. Cuối cùng thì sáng bùng lên.
Đám quái vật bị chói liền khép bốn cánh lại, hai cánh tay đen bóng của chúng đưa lên, che mắt lại.
Cho tới khi ánh sáng biến mất, thì chỉ còn bốn con quái vật đứng đó, Liên Nguyệt đã không thấy đâu.
Gào!!!! Con mồi biến đâu mất rồi!
[Ký chủ, cô chạy làm gì?] Không phải vừa rồi mạnh miệng lắm à?!?
Không chạy thì đứng đó mà chờ tụi nó tới ăn thịt sao?
Ta rất yếu!
[Chắc ta tin!]
Ta yếu thì ta nói ta yếu! Ngươi lại không tin ta! Gây nhau à!
Con đường thành boss phản diện thật chông gai!
Hồng Anh! Muội còn định gây chuyện đến bao giờ?
Liên Nguyệt bĩu môi, nghiêng đầu nhìn về phía Nguyệt Nha: Nguyệt Nha, ngươi muốn gây chuyện với ta sao?
Nguyệt Nha vội vàng lùi lại, lắc đầu ngoày ngoạy, bộ dạng rất sợ sệt, Không! Ta không có!
Liên Nguyệt cười tít mắt nhìn nàng ta: Vậy sao sư huynh hỏi ngươi lại không trả lời mà còn bày ra bộ dạng sợ sệt đó để làm gì? Không phải ngươi biết rõ là thực lực ta không bằng ngươi à. Ta có đánh cũng không lại ngươi.
Đệ tử xung quanh bắt đầu xì xào to nhỏ, tất nhiên là đa số đệ tử ở đây đều không tin là thực lực của cô không bằng Nguyệt Nha.
Đệ tử A: Làm sao mà thực lực của Hồng Anh sư thúc lại không bằng Nguyệt Nha được chứ?
Đệ tử B: Không phải là lần trước Hồng Anh sư thúc đánh Nguyệt Nha đến trọng thương sao?
Đệ tử C: Hồng Anh sư thúc hệ hỏa, Nguyệt Nha hệ thủy. Dù có đối đầu trực tiếp thì Nguyệt Nha cũng không thể tơi tả như vậy được.
Đệ tử D: Hình như trận tiên kiếm năm trước Hồng Anh sư thúc không ra trận là vì thực lực không đủ nên mới không tham gia.
Đệ tử E: Chuyện đó ta cũng biết. Lần trước ta có nghe trưởng lão Hoằng Thiên phàn nàn về việc này. Thực lực của Hồng Anh sư thúc quả thật... Có chút khó nói.
Liên Nguyệt im lặng đứng nhìn Nguyệt Nha.
Nguyệt Nha lúc này thì đã hoảng đến điên lên rồi. Lúc trước vì Hồng Anh là một người chú ý tới thể diện nên nàng ta mới dám làm ra những chuyện vu oan giá họa như vậy.
Ai biết bây giờ Hồng Anh lại nói thẳng ra như vậy cơ chứ!
Nàng ta nhìn Liên Nguyệt, lắp bắp mãi không nói nên lời: Ta... Ta...
Liên Nguyệt nhún nhún vai nhìn nàng ta. Người sĩ diện là nguyên chủ.
Cô không có!
Mấy cái thứ rẻ tiền như sĩ diện ấy, có chỉ để mệt thân!
[Cái đó có gì hay mà nói ra?]
Vậy ngươi có sĩ diện không?
[Không, bản hệ thống không phải người, không cần tới sĩ diện.] Hệ thống hùng hồn nói.
Ha ha.
[Ha ha.]
Tiểu Anh.
Liên Nguyệt nhìn về phía phát ra âm thanh thì phát hiện ra Pháp Khí phi hành đã được đưa tới từ lúc nào.
Bên trên pháp khí có một nam tử mang một đạo bào màu xanh lục đang mỉm cười dịu dàng nhìn cô. Cảnh Minh – Tam sư huynh của nguyên chủ.
Liên Nguyệt khẽ mỉm cười, nhún người nhảy lên Pháp Khí phi hành.
Cô làm như vậy là được rồi.
Ở đây có nhiều đệ tử như vậy, nữ chính đại nhân có thể che mắt một người nhưng không thể che mắt tất cả.
Cảnh Minh chán ghét nhìn xuống ba người nổi bậc nhất trong đám đệ tử.
Các đệ tử lần lượt đi lên Pháp Khí phi hành thì Cảnh Minh mới quay sang nhìn Liên Nguyệt đang chơi đùa với một cục lông trắng trắng tròn tròn làm cho nó kêu la chí chóe.
Tiểu Anh, lần xuất sơn này... Muội...
Liên Nguyệt không ngẩng đầu lên, động tác trên tay vẫn chưa từng dừng lại dù chỉ một giây: Sư huynh yên tâm, muôi đã không còn là sư muội mà huynh biết trước đây nữa rồi.
Cô không phải là Hồng Anh mà hắn ta yêu thương.
Cảnh Minh nghe thấy như vậy thì thoáng yên tâm, vẫn dặn dò một chút với cô, lại còn quăng cho cô một đống các thứ linh tinh rồi mới quay người rời đi.
Cô ở trên pháp khí đợi đến lúc phá khí dừng lại ở nơi gần với Thịnh Lâm sơn mà xuống.
Xuất sơn tu tập thì cũng chỉ là quăng các đệ tử xuống nơi có nhiều quái gì gì đó để mà tu tập. Cô thật không có hứng thú với mấy chuyện này lắm.
Nhàm chán!
Đi được một đoạn trong rừng. Một trận đau đớn trên cánh tay trái làm cô giật mình.
Tiểu Lông Mao đang cắn mạnh vào tay cô. Cái chân ngắn ngủn chỉ về phía bụi cây nào đó.
Đồ tiện tỳ ngu ngốc! Có mấy thứ dơ bẩn đang đi theo ngươi kia kìa!
Cô nhìn về phía đó, bụi cây đột nhiên mạnh mẽ lung lay.
Có thứ gì đó nhảy ra ngoài. Thân hình đen bóng của chúng gầy như cây củi, tay chân dài ngoằng, khuôn mặt của chúng có năm cạnh như một ngôi sao những cái răng mọc chi chít trên năm cánh đó, ở giữa ngôi sao là miệng của chúng.
Bên trên còn có thứ nước nhờn xanh xanh chảy xuống.
Tổng lại, chúng vô cùng gớm ghiếc!
Gào!!! Con mồi này ngon!
Cô rũ mi, khẽ mỉm cười: Chỉ dựa vào các ngươi mà muốn tấn công ta sao?
Cô vung tay lên, từng trận pháp xuất hiện trên không trung. Bọn chúng nhìn thấy những trận pháp đó thì cảnh giác lùi lại.
Gào, con mồi này có vẻ khó nhai!
Những trận pháp liên tục xoay tròn, càng xoay thì ánh sáng phát ra lại càng mạnh. Cuối cùng thì sáng bùng lên.
Đám quái vật bị chói liền khép bốn cánh lại, hai cánh tay đen bóng của chúng đưa lên, che mắt lại.
Cho tới khi ánh sáng biến mất, thì chỉ còn bốn con quái vật đứng đó, Liên Nguyệt đã không thấy đâu.
Gào!!!! Con mồi biến đâu mất rồi!
[Ký chủ, cô chạy làm gì?] Không phải vừa rồi mạnh miệng lắm à?!?
Không chạy thì đứng đó mà chờ tụi nó tới ăn thịt sao?
Ta rất yếu!
[Chắc ta tin!]
Ta yếu thì ta nói ta yếu! Ngươi lại không tin ta! Gây nhau à!
Con đường thành boss phản diện thật chông gai!
/9
|