Hệ Thống Chế Tạo Boss Phản Diện

Chương 4 - Tu Chân Không Dễ (4)

/9


Cục lông nhỏ lăn lóc trên bàn, miệng la chí chóe.

Khốn kiếp!

Ngươi là tên khốn kiếp!

Liên Nguyệt tức cười nhìn nó, đưa tay vẫy vẫy: Tiểu Bạch Mao, mau lại đây.

Tiểu Bạch Mao vui vẻ chạy tới, cọ cọ vào lòng bàn tay của cô.

Hớ?!?

Nó đang làm gì thế này?!?

Tiểu Bạch Mao là cái thứ gì?

Bản vương không có cái tên ngu ngốc đó!

Tất cả là do cái khế ước chết tiệt kia!

Bản vương vô tội!

Quay ngược lại một tiếng trước đó.

Vì nghe thấy những lời nói đó của cô mà nó mới nán lại xem thử.

Nó ở lại cũng đúng thôi. Vì thời gian cũng đã rất lâu rồi, có rất nhiều tiên nhân còn không biết rằng từng có một ma vương như hắn tồn tại huống hồ là tên của hắn.

Nhưng ai ngờ được cô lại trực tiếp cưỡng chế ký khế ước với hắn cơ chứ?!?

Tức chết hắn rồi!?!

Lại còn cả cái tên Tiểu Bạch Mao đó nữa chứ!?!

Đó là cái tên ngớ ngẩn gì vậy chứ!?!

Liên Nguyệt vui vẻ nhìn Tiểu Bạch Mao ngồi tự kỷ ở đó. Đưa tay bưng một chén trà lên, nhàn nhã nhấp một ngụm.

Hệ thống nhìn bộ dạng nhàn nhã đó của cô, có chút tò mò.

[Sắp tới cô dự định sẽ làm gì?]

Tới Thịnh Lâm sơn tìm cách giải phong ấn cho ma vương, sau đó thì thống nhất ma giới.

[Làm sao cô biết tới đó thì sẽ giải được phong ấn cho hắn?]

Liên Nguyệt vui vẻ nhấp một ngụm trà, Đoán mò thôi.

[!!!]

Vẫn nên giết chết cô rồi đổi ký chủ khác thì hơn.

Mùa hạ dần tới, thời điểm mà các đệ tử xuất sơn tu tập cũng sắp đến.

Trong quãng thời gian đó, Liên Nguyệt dựa theo ký ức của nguyên chủ mà trực tiếp bế quan tu tập. Bởi vì cô phát hiện ra một điều, thực lực của nguyên chủ rất yếu.

Thực lực yếu như vậy khi ra ngoài sẽ bị đè chết!

Bản cô nương sợ!

Ngày xuất sơn.

Liên Nguyệt nhàm chán đứng cùng với các đệ tử khác đợi các sư huynh trong phái mang Pháp Khí phi hành tới.

Tiểu Bạch Mao nằm ngủ say sưa trong tay áo của cô.

Còn đang mải mê đắm chìm trong thế giới của riêng mình thì cô bị một giọng nói mềm mại gọi làm cho giật cả mình.

Hồng Anh sư tỷ, lâu ngày không gặp. Sao gần đây tỷ không ra ngoài vậy?

Một thiếu nữ bên cạnh nàng ta chán ghét nhìn cô: Còn không phải là bị Trọng Lâu sư huynh chán ghét nên mới không dám mò mặt ra ngoài sao?

Liên Nguyệt nhìn sang nàng ta, ánh mắt tựa như một con rối vô hồn, hoàn toàn không có một chút cảm xúc nào.

Liên Nguyệt khẽ chớp mắt một cái, ánh mắt lại trở nên linh động như thường.

Trong đầu của cô nhảy ra một cái tên. Nữ nhân này tên là Bộ Khinh Khinh, là người thường xuyên hùa theo nữ chính khiêu khích nguyên chủ.

Bộ Khinh Khinh này cũng thích Trọng Lâu, nhưng vì Trọng Lâu lại có cảm tình với nguyên chủ nên nàng ta mới ghen tuông mà cố ý hãm hại nguyên chủ.

Bộ Khinh Khinh này bị nữ chính lợi dụng, đến cuối cùng lại phải thế mang cho nữ chính, chết không nhắm mắt.

Phụ nữ ấy à, ngu ngốc nhất là khi yêu. Và đặc biệt ngu ngốc là khi ghen. Mà đã ghen lên rồi thì chẳng khác chó điên cắn người.

Còn nữ nhân điềm đạm đáng yêu, ngây thơ dễ mến đứng bên cạnh không phải là Nguyệt Nha, nữ chín đại nhân của vị diện này sao?

Cả hai người này... Đều nên tránh!

Bộ Khinh Khinh thấy Liên Nguyệt đột nhiên đứng né sang một bên thì tức giận, đứng chống nạnh, chỉ tay vào mặt cô: Ngươi né cái gì? Cho rằng ta là chó cắn sẽ cắn ngươi sao?

Liên Nguyệt nhìn cô ta, nghiêm túc gật đầu.

Ừm! Đúng là sợ ngươi cắn ta đấy!

Bộ Khinh Khinh tức giận đến lồng ngực phập phồng, đưa tay lên, nhào tới muốn đánh cô.

Cô bước qua bên cạnh một bước, Bộ Khinh Khinh bị mất đà, trực tiếp ngã sấp mặt.

Các đệ tử cũng bắt đầu chú ý và túm tụm lại nơi này.

Khinh Khinh, ngươi không sao chứ? Mặt đất bằng phẳng như vậy mà sao ngươi lại bất cẩn thế chứ? Nguyệt Nha vội vàng chạy tới đỡ nàng ta lên, vẫn bằng giọng nói đầy quan tâm đó, nhưng nếu tinh ý thì có thể nhìn thấy một tia chán ghét trong ánh mắt của nàng ta.

Liên Nguyệt ... Ý là nói bản cô nương ngáng đường nàng ta làm nàng ta ngã đúng không?

Hay lắm nữ chính đại nhân!

Ta còn chưa chọc gì tới ngươi nhá!

Bộ Khinh Khinh nhìn về phía mà nàng ta vừa ngã xuống, ở đó quả thật rất bằng phẳng, ngay cả một cục đá nhỏ cũng không có.

Nàng ta tức giận nghiến răng, thét lớn với Liên Nguyệt: Là ngươi ngáng chân ta có đúng không?

Liên Nguyệt khinh thường nhìn Bộ Khinh Khinh: Ngáng chân ngươi thì sao mà không ngáng chân ngươi thì sao?

Ngươi định cắn bản cô nương chắc!

Bộ Khinh Khinh tức giận nhìn cô, chỉ hận không thể xé xác cô ra ngay lập tức.

Có chuyện gì vậy?

Một giọng nói trầm ấm vang lên. Nam tử một thân bạch y bước tới, đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu lại.

Trọng Lâu – ý trung nhân trong lòng của bao nữ đệ tử trong phái, bao gồm cả nguyên chủ.

Đúng là rất soái, nhưng mà so với Phong Châu thì hắn ta phải bị bỏ xa tới cả một đất nước.

Nữ nhân ở đây đều bị rối loạn về nhận thức sắc đẹp à?

[Là không dám mơ tưởng.]

Ngay cả yêu cũng không dám. Vô dụng!

[Ký chủ cho rằng ai cũng tùy tiện như ký chủ à?]

Tùy tiện không tốt sao? Có thể làm được mọi điều mà bản thân thích. Có chết cũng không cần phải nuối tiếc.

[...] Cũng có chút đạo lý.

Bộ Khinh Khinh vừa nhìn thấy Trọng Lâu đi tới thì lập tức nhào tời nắm lấy vạt áo của hắn ta: Sư huynh, nàng ta bắt nạt muội.

Trọng Lâu nghe thấy Bộ Khinh Khinh nói như vậy thì nhìn thoáng qua Liên Nguyệt một chút rồi quay đầu sang hỏi Nguyệt Nha đứng bên cạnh: Tiểu Nha, chuyện gì xảy ra vậy?

Liên Nguyệt ... Lão tử là người trong cuộc ngươi không hỏi! Ngươi hỏi nàng ta làm giề? Gây nhau à?

Nguyệt Nha nhìn thoáng qua cô một chút, mím môi lại rồi cúi đầu xuống không nói gì. Bộ dạng như sợ sệt điều gì đó.

Liên Nguyệt ... Cho lão tử làm người tốt một ngày không được sao? Khẩu nghiệp nhiều đâu có tốt!


/9

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status