Bởi Trác Thiên Bảo là đơn linh căn thuộc tính thổ, thế nên hắn phất quạt với Vân Túc một cái, một bức tường đất chắn trước người, mà Vân Túc một kiếm chém tới, dù tường đất dày chắc, cũng bị bổ vài đường tạo thành khe nứt thật sâu, chỉ trong một lúc, tường đất sụp xuống.
Trác Thiên Bảo đã biết trước rằng loại phòng ngự này không thể ngăn cản được công kích của Vân Túc, ngay khi Vân Túc đánh tới trong nháy mắt, hắn xoay người một cái liền biến mất trên mặt đất.
Vân Túc không thấy bóng dáng Trác Thiên Bảo đâu, biết là hắn sử dụng thuật độn thổ trốn dưới đất, trên một lôi đài đường kính vài chục trượng, tuy phạm vi không lớn nhưng để tìm thấy vị trí của Trác Thiên Bảo vẫn là không dễ dàng, có điều theo nguyên tắc địch bất động ta cũng bất động, Vân Túc một tay cầm Phệ Hồn kiếm đứng giữa lôi đài, bất động thanh sắc quan sát Trác Thiên Bảo dưới đất, chỉ cần Trác Thiên Bảo chưa lộ diện, y liền chờ hắn tới cùng.
Bình thường chiêu tiên hạ thủ vi cường đều là sách lược cho người có thực lực không tốt, là biểu hiện cực kỳ yếu ớt, Vân Túc khinh thường điều này. Suy xét trong lòng như vậy, hình tượng Vân Túc nháy mắt trở nên thật cao lớn.
Xem xem ai không nhịn được mà tấn công đối phương trước!
Mà lúc này Trác Thiên Bảo dùng thuật độn thổ du tẩu xung quanh phía dưới lôi đài, không ngừng biến hóa vị trí, khiến cho Vân Túc không thể xác định được vị trí của mình, đồng thời lại tìm thời cơ tấn công tốt nhất.
Cuối cùng vẫn là Trác Thiên Bảo chọn thời cơ chuẩn, nhất cổ tác khí xông lên từ dưới đất, đánh lén sau lưng Vân Túc, cây quạt xoẹt một tiếng, bay ra vài đạo ám khí, tốc độ sét đánh không kịp bưng tai phóng tới đầu và cổ Vân Túc.
Nhưng tốc độ của hắn nhanh, tốc độ Vân Túc cũng không kém bao nhiêu, thậm chí là còn nhanh hơn, lập tức tránh khỏi công kích của hắn, dùng kiếm chắn, lại xoay người lại, vài ám khí kia liền bị linh lực của Vân Túc điều khiển bay ngược lại chỗ chủ nhân của chúng, tốc độ càng nhanh hơn trước, Trác Thiên Bảo cảm thấy hành vi của mình vừa rồi chính là tìm đường chết đó có được không!
Trác Thiên Bảo vừa khổ bức mắng bản thân, vừa dùng động tác linh hoạt tránh thoát, lập tức thi triển thuật phân ảnh, trong nháy mắt này, xung quanh Vân Túc xuất hiện tám Trác Thiên Bảo y hệt nhau, người người đều vô cùng chân thật, ám khí bắn vào cơ thể của một Trác Thiên Bảo, nhưng không có tiếng bắn thủng vang lên, mà tốc độ vẫn không giảm xuyên qua lưng Trác Thiên Bảo kia, bắn tới kết giới, bị kết giới chắn lại, đinh một tiếng rơi xuống đất, hơn nữa còn tạo thành từng vòng tròn rung động trên kết giới.
Mà Trác Thiên Bảo bị ám khí bắn trúng kia lông tóc vô thương.
Tám Trác Thiên Bảo giống nhau như đúc làm chiêu thức công kích giống hệt nhau, hướng về phía phát động công kích, ám khí cuồn cuộn không ngừng bay tới phía Vân Túc từ bốn phương tám hướng, trên mặt đất mọc lên từng núi đất dần tới gần Vân Túc, mà trên đầu Vân Túc là một quả cầu đất nặng vạn cân đang nện tới chỗ y.
Tóm lại, xem ra, Vân Túc bây giờ nguy cơ tứ phía, trên trời không lối, dưới đất không đường.
Chẳng qua, là một nhân vật chính đầu đội trời chân đạp đất, tất cả đều là case nhỏ, tựa như trò đùa của trẻ nhỏ vậy, căn bản không được y để vào mắt, căn bản là cực kỳ yếu ớt.
Chỉ thấy y vẫn cầm Phệ Hồn kiếm như trước, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai bổ một kiếm ra xung quanh, một luồng kiếm quang hình cung chợt lóe lên, nhất thời kiếm khí bốn phía, tàn sát bừa bãi bốn phương tám hướng, ám khí và núi đất bị y đánh bay lùi ra sau một mét, sau đó y lại bổ thêm một kiếm nữa, cắm thẳng xuống trên đỉnh đầu, một con rồng vàng bay tới chỗ quả cầu đất kia, quả cầu đất kia tựa như bị dán huyền phù bình thường, trúng thuật định thân trên không trung, sau đó lại là từng luồng sáng vàng kim tràn ra ngày càng mãnh liệt, sau đó oành một tiếng, cầu đất vỡ tung, một luồng sáng vàng nhanh chóng nhập lại Phệ Hồn kiếm của Vân Túc.
Bụi đất đầy trời rơi xuống từ trên không trung, bị Vân Túc cản lại bên ngoài, mà xung quanh tám Trác Thiên Bảo đang múa quạt, bụi đất nối liền không dứt đột nhiên biến mất.
Còn không đợi Trác Thiên Bảo thi triển pháp thuật một lần nữa, Vân Túc lại bổ thêm một kiếm nữa, bổ tới một phương hướng trong đó, Trác Thiên Bảo cứ như không nhìn thấy gì (… Trên thực tế là còn chưa kịp phản ứng lại!), công kích kia tới gần đập nát hắn, hoàn toàn không ngại ngùng chút nào.
Mọi người dưới đài nhìn thấy mà run sợ, thấy Trác Thiên Bảo kia bị kiếm khí nghiến nát, tim nhảy dựng lên, ảo ảnh này chẳng lẽ là chân thân của sư huynh Thiên Bảo!
Ngay trong lúc mọi người đang suy đoán, Trác Thiên Bảo biến mất kia lại xuất hiện lại tại chỗ vốn trống rỗng kia, không bị thương tới nửa điểm.
Tám ảo ảnh lại nhất tề tấn công Vân Túc, mà Vân Túc mày vừa nhíu, lại một đường kiếm nữa được vẽ ra, tám con rồng vàng nhỏ hơn lần trước tới mấy lần phá kiếm mà ra, cùng đấu với tám ảo ảnh.
Thuật phân ảnh của Trác Thiên Bảo này cũng không phải là vô địch, dù tám ảo ảnh này biến ảo thế nào, chân thân của Trác Thiên Bảo vẫn là giấu dưới tám ảo ảnh, người bình thường khó mà phân biệt ra được, dù có phân biệt được, chân thân kia cũng sẽ di chuyển trong số tám ảo ảnh kia, thế nên cách tốt nhất là động thủ với cả tám ảo ảnh, chỉ cần đánh bại tám ảo ảnh này, thì chân thân sẽ lộ ra.
Tuy như vậy có chút hao phí linh lực, nhưng pháp thuật mà Trác Thiên Bảo thi triển ra này cũng cần rất nhiều linh lực chống đỡ, lúc này phải xem xem linh lực của ai có thể chống đỡ tới tận cùng, thì chính là người đó thắng.
Mà Vân Túc cũng không biết nguyên lý của thuật phân ảnh, y chỉ là khó có khi lại hao phí linh lực muốn tìm ra chân thân của Trác Thiên Bảo mà thôi, dù sao đan điền của y rộng, chân nguyên bên trong nhiều hơn tu sĩ bình thường, cho dù có điều khiển tám con rồng vàng thì cũng vẫn thừa sức, mà Trác Thiên Bảo điều khiển tám ảo ảnh, chưa chắc đã có thể kiên trì tới cùng.
Quả nhiên, tám ảo ảnh của Trác Thiên bảo dây dưa với rồng vàng chưa tới một lát, ảo ảnh ngày càng mờ đi, đến cuối cùng linh lực của Trác Thiên Bảo tiêu hao vô cùng lợi hại, bất đắc dĩ cuối cùng bỏ cuộc, ngưng loại đấu pháp tìm chết này lại, ảo ảnh trở về bản thể, rồng vàng trong nháy mắt phóng tới chỗ Trác Thiên Bảo.
Trác Thiên Bảo cầm quạt ngăn công kích của rồng vàng lại, nhưng thật ra đã sắp nội thương, hắn khổ bức cao giọng hét, “Vị đạo hữu này, xin dừng tay, tại hạ nhận thua!” Mà đạo phòng ngự kia thoạt nhìn lung lay sắp đổ, tùy thời đều có thể tiêu tán.
Kiếm của Vân Túc vừa thu lại, rồng vàng hóa thành một đạo quang mang nhập vào thân kiếm, mà Trác Thiên Bảo thở ra một hơi nhẹ nhàng tới gần như không thể nghe thấy, sửa sang lại y phục có chút hỗn độn, lúc này mới chắp tay đi xuống dưới lôi đài, đồng thời cảm thán trong lòng nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, hắn cho rằng trong thế hệ trẻ của toàn bộ đại lục Huyền Thiên, thiên tư của Lang sư huynh là mạnh nhất, sau đó là tới Trác Thiên Bảo hắn, không ngờ rằng hôm nay hắn lại được biết tới một nhân vật lợi hại hơn cả hắn.Cho dù trước kia hắn đã từng nghe nói tới Kiếm Tiên môn có một vị kiếm tu Vân Túc, trăm năm khó gặp, mang theo ý niệm khinh thị Kiếm Tiên môn nên cũng không để đệ tử nội môn Kiếm Tiên môn vào mắt, đương nhiên cũng chưa từng cho rằng người kia lại mạnh hơn mình, càng chưa từng sinh ra ý niệm muốn phân cao thấp.
Nhưng hôm nay nhìn thấy vị đạo hữu này, tuy rằng không biết người kia, nhưng hắn tin rằng người này nhất định còn mạnh hơn cả vị kiếm tu Kiếm Tiên môn kia, chỉ sợ ngay cả Lang sư huynh cũng hơn phân nửa không phải là đối thủ của người này.
Nhưng hắn nào biết, vị vừa rồi tỷ thí với hắn kia, chính là kiếm tu trăm năm khó gặp hắn không thèm để ý tới — Vân Túc.
Sau khi Trác Thiên Bảo tàn bại, mọi người ồ lên, thậm chí có vài người bắt đầu gào khóc như quỷ, bởi xung quanh có rất nhiều người đều cho rằng Trác Thiên Bảo sẽ thắng, sau đó đặt toàn bộ tài sản lên chiếu bạc, lại không ngờ rằng sư huynh Thiên Bảo được họ yêu mến lại tàn bại, sau đó… họ táng gia bại sản rồi có được không!
Có điều, chuyện này cũng càng khơi dậy ý chí chiến đấu của một vài tu sĩ trẻ tuổi thiên tư hơn người, một tu sĩ ngoại lai không ngờ lại có thể liên tục đánh bại đệ tử Tất Vân tông họ, ngay cả sư huynh Thiên Bảo cũng bị đánh bại, quả là không nhịn được, vì thế, càng nhiều người muốn phân cao thấp với Vân Túc.
Đương nhiên, có vài người tuy rằng tâm tình kích động nói muốn quyết một trận sống chết với Vân Túc, nhưng ra tay lại không nhiều, bởi dựa theo tình tiết trong tiểu thuyết, tất cả những tu sĩ bình thường này thực lực đều cực kỳ yếu, hoàn toàn không cùng một cấp bậc với nhân vật chính khí phách của chúng ta, mà trên thực tế, quả thực là như thế.
Nhưng vậy thì đã sao! Cũng có một số người khá bình tĩnh thấp giọng bàn luận chuyện khiêu chiến với Vân Túc, thực lực của mấy người này cũng khá cao trong tiểu thuyết, nhưng đánh giá với Vân Túc, vẫn là không sánh được với nhân vật chính vĩ đại soái khí lại anh minh của chúng ta.
Mà lúc này, dưới đài đứng ngay trước đám người, có hai vị nam tu tuấn mỹ đang nói chuyện.
“Người trên đài này thực lực thật không tầm thường, sư đệ, sao hả? Có muốn lên khiêu chiến một phen không?” Trong đó một tu sĩ diện mạo cường tráng, cơ thể cao lớn nói với tu sĩ thấp hơn bên cạnh.
Vị tu sĩ này chính là tu sĩ xếp thứ tư trong mười chiến tướng — Ngụy Thừa Đức, là một đao tu, tu vi ở Kim Đan hậu kỳ, tư chất kim linh căn, vị bên cạnh hắn hơi thấp hơn một chút chính là âm tu xếp thứ năm trong mười chiến tướng — Khưu Lân.
“Lên thì cũng muốn lên, có điều vẫn là sư huynh lên đài trước đi! Chờ sư huynh xuống rồi ta lại lên!” Khưu Lân thưởng thức sáo trúc trong tay, mỉm cười nói.
“Linh lực của ta chưa khôi phục, ngươi đi trước đi!” Ngụy Thừa Đức lắc đầu nói.
Khưu Lân bất đắc dĩ lắc đầu, đành phải lên đài, Ngụy sư huynh là muốn mình lên tiêu hao chút thực lực của người kia rồi lại lên khiêu chiến đây mà! Làm sư đệ đồng môn, hắn khá là hiểu Ngụy Thừa Đức.
Vì thế, tiếp đó chính là một vị âm tu lên đài khiêu chiến Vân Túc.
Khưu Lân cũng một thân áo tím, bên eo là một ngọc bài giắt ngang hông, diện mạo tuấn mỹ không cần phải nói, dáng người tinh tế thon dài, ngũ quan tinh xảo nhu hòa, mang theo một cỗ khí chất âm nhu, mi mục như vẽ, nhất cử nhất động nhã nhặn nho nhã thản nhiên, không hổ là một âm tu, một thân áo tím cũng được hắn mặc tới tạo nên cảm giác tuấn nhã phiêu dật.
Tu vi của Khưu Lân cũng là Kim Đan hậu kỳ, hắn không chỉ là đơn linh căn thuộc tính mộc, mà pháp bảo am hiểu nhất chính là sáo trúc hắn mang theo tùy thân kia.
Nhìn từ diện mạo bên ngoài của hắn, quả là có chút yếu đuối, gió thổi qua là sẽ ngã, nhưng bởi linh căn của hắn là mộc, có thể khống chế thực vật để phòng thân và tấn công đối thủ, âm thanh sáo trúc thổi ra còn có thể ảnh hưởng tới tâm trí của đối thủ, không chế phản ứng cơ thể của người, thậm chí làm tổn thương nguyên thần, thế nên tính công kích của Khưu Lân cũng rất mạnh, nếu không sao có thể xếp thứ năm trong mười chiến tướng chứ!
Mọi người vây xem nhìn thấy người lên đài là Khưu Lân, rất nhiều người đều cầm linh thạch đặt cho Vân Túc, nhưng vẫn có không ít một bộ phận người tiếp tục đặt cho Khưu Lân, cho rằng Vân Túc chỉ là vận cứt chó, thêm vào sư huynh Thiên Bảo của họ phát huy không tốt nên mới thất bại, thế nên lần này sư huynh Khưu Lân nhất định sẽ thắng.
Phương thức chiến đấu mà Khưu Lân đối phó với Vân Túc chính là dùng thực vật tạo thành một đạo phòng ngự không thông gió quanh thân, cộng thêm sóng âm do sáo trúc thổi ra tấn công Vân Túc, chính là cái gọi công phòng làm một thể, tuy rằng tiêu hao linh lực khá lớn, nhưng vẫn khá hiệu quả.
Chẳng qua gặp phải Vân Túc một thiên tài yêu nghiệt như vậy, Khưu Lân chỉ chống đỡ chưa tới một khắc đã tàn bại giống như những người trước đó.
Chờ tới khi Khưu Lân mang theo toàn thân trên dưới ướt đẫm mồ hôi xuống đài, vị bước lên đài kế tiếp này, không thể nghi ngờ chính là Ngụy Thừa Đức.
Tu vi của Ngụy Thừa Đức là Kim Đan hậu kỳ đại viên mãn, dù có thể nào, đao tu với kiếm tu đều trâu bò như nhau, dù thực lực hắn không nghịch thiên như Lang Kha, càng kém kiếm tu Vân Túc nhưng vẫn chống đỡ được trong tay Vân Túc tới nửa canh giờ, hơn nữa cuối cùng lúc xuống vẫn là bộ dáng y phục sạch sẽ.
Xem ra Vân Túc vẫn cho hắn thể diện, không khiến hắn bại thê thảm.
Chẳng qua tính toán trong lòng của Ngụy Thừa Đức vẫn là bị hụt, bởi từ lúc Vân Túc đứng trên lôi đài tới giờ, nửa điểm cũng nhìn không ra rằng chân nguyên trong cơ thể bị tiêu hao chút nào, tình huống hoàn toàn không khoa học mà mọi người nhìn thấy này, còn biết nói gì bây giờ! Quả là thực mệt tâm!
Trác Thiên Bảo đã biết trước rằng loại phòng ngự này không thể ngăn cản được công kích của Vân Túc, ngay khi Vân Túc đánh tới trong nháy mắt, hắn xoay người một cái liền biến mất trên mặt đất.
Vân Túc không thấy bóng dáng Trác Thiên Bảo đâu, biết là hắn sử dụng thuật độn thổ trốn dưới đất, trên một lôi đài đường kính vài chục trượng, tuy phạm vi không lớn nhưng để tìm thấy vị trí của Trác Thiên Bảo vẫn là không dễ dàng, có điều theo nguyên tắc địch bất động ta cũng bất động, Vân Túc một tay cầm Phệ Hồn kiếm đứng giữa lôi đài, bất động thanh sắc quan sát Trác Thiên Bảo dưới đất, chỉ cần Trác Thiên Bảo chưa lộ diện, y liền chờ hắn tới cùng.
Bình thường chiêu tiên hạ thủ vi cường đều là sách lược cho người có thực lực không tốt, là biểu hiện cực kỳ yếu ớt, Vân Túc khinh thường điều này. Suy xét trong lòng như vậy, hình tượng Vân Túc nháy mắt trở nên thật cao lớn.
Xem xem ai không nhịn được mà tấn công đối phương trước!
Mà lúc này Trác Thiên Bảo dùng thuật độn thổ du tẩu xung quanh phía dưới lôi đài, không ngừng biến hóa vị trí, khiến cho Vân Túc không thể xác định được vị trí của mình, đồng thời lại tìm thời cơ tấn công tốt nhất.
Cuối cùng vẫn là Trác Thiên Bảo chọn thời cơ chuẩn, nhất cổ tác khí xông lên từ dưới đất, đánh lén sau lưng Vân Túc, cây quạt xoẹt một tiếng, bay ra vài đạo ám khí, tốc độ sét đánh không kịp bưng tai phóng tới đầu và cổ Vân Túc.
Nhưng tốc độ của hắn nhanh, tốc độ Vân Túc cũng không kém bao nhiêu, thậm chí là còn nhanh hơn, lập tức tránh khỏi công kích của hắn, dùng kiếm chắn, lại xoay người lại, vài ám khí kia liền bị linh lực của Vân Túc điều khiển bay ngược lại chỗ chủ nhân của chúng, tốc độ càng nhanh hơn trước, Trác Thiên Bảo cảm thấy hành vi của mình vừa rồi chính là tìm đường chết đó có được không!
Trác Thiên Bảo vừa khổ bức mắng bản thân, vừa dùng động tác linh hoạt tránh thoát, lập tức thi triển thuật phân ảnh, trong nháy mắt này, xung quanh Vân Túc xuất hiện tám Trác Thiên Bảo y hệt nhau, người người đều vô cùng chân thật, ám khí bắn vào cơ thể của một Trác Thiên Bảo, nhưng không có tiếng bắn thủng vang lên, mà tốc độ vẫn không giảm xuyên qua lưng Trác Thiên Bảo kia, bắn tới kết giới, bị kết giới chắn lại, đinh một tiếng rơi xuống đất, hơn nữa còn tạo thành từng vòng tròn rung động trên kết giới.
Mà Trác Thiên Bảo bị ám khí bắn trúng kia lông tóc vô thương.
Tám Trác Thiên Bảo giống nhau như đúc làm chiêu thức công kích giống hệt nhau, hướng về phía phát động công kích, ám khí cuồn cuộn không ngừng bay tới phía Vân Túc từ bốn phương tám hướng, trên mặt đất mọc lên từng núi đất dần tới gần Vân Túc, mà trên đầu Vân Túc là một quả cầu đất nặng vạn cân đang nện tới chỗ y.
Tóm lại, xem ra, Vân Túc bây giờ nguy cơ tứ phía, trên trời không lối, dưới đất không đường.
Chẳng qua, là một nhân vật chính đầu đội trời chân đạp đất, tất cả đều là case nhỏ, tựa như trò đùa của trẻ nhỏ vậy, căn bản không được y để vào mắt, căn bản là cực kỳ yếu ớt.
Chỉ thấy y vẫn cầm Phệ Hồn kiếm như trước, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai bổ một kiếm ra xung quanh, một luồng kiếm quang hình cung chợt lóe lên, nhất thời kiếm khí bốn phía, tàn sát bừa bãi bốn phương tám hướng, ám khí và núi đất bị y đánh bay lùi ra sau một mét, sau đó y lại bổ thêm một kiếm nữa, cắm thẳng xuống trên đỉnh đầu, một con rồng vàng bay tới chỗ quả cầu đất kia, quả cầu đất kia tựa như bị dán huyền phù bình thường, trúng thuật định thân trên không trung, sau đó lại là từng luồng sáng vàng kim tràn ra ngày càng mãnh liệt, sau đó oành một tiếng, cầu đất vỡ tung, một luồng sáng vàng nhanh chóng nhập lại Phệ Hồn kiếm của Vân Túc.
Bụi đất đầy trời rơi xuống từ trên không trung, bị Vân Túc cản lại bên ngoài, mà xung quanh tám Trác Thiên Bảo đang múa quạt, bụi đất nối liền không dứt đột nhiên biến mất.
Còn không đợi Trác Thiên Bảo thi triển pháp thuật một lần nữa, Vân Túc lại bổ thêm một kiếm nữa, bổ tới một phương hướng trong đó, Trác Thiên Bảo cứ như không nhìn thấy gì (… Trên thực tế là còn chưa kịp phản ứng lại!), công kích kia tới gần đập nát hắn, hoàn toàn không ngại ngùng chút nào.
Mọi người dưới đài nhìn thấy mà run sợ, thấy Trác Thiên Bảo kia bị kiếm khí nghiến nát, tim nhảy dựng lên, ảo ảnh này chẳng lẽ là chân thân của sư huynh Thiên Bảo!
Ngay trong lúc mọi người đang suy đoán, Trác Thiên Bảo biến mất kia lại xuất hiện lại tại chỗ vốn trống rỗng kia, không bị thương tới nửa điểm.
Tám ảo ảnh lại nhất tề tấn công Vân Túc, mà Vân Túc mày vừa nhíu, lại một đường kiếm nữa được vẽ ra, tám con rồng vàng nhỏ hơn lần trước tới mấy lần phá kiếm mà ra, cùng đấu với tám ảo ảnh.
Thuật phân ảnh của Trác Thiên Bảo này cũng không phải là vô địch, dù tám ảo ảnh này biến ảo thế nào, chân thân của Trác Thiên Bảo vẫn là giấu dưới tám ảo ảnh, người bình thường khó mà phân biệt ra được, dù có phân biệt được, chân thân kia cũng sẽ di chuyển trong số tám ảo ảnh kia, thế nên cách tốt nhất là động thủ với cả tám ảo ảnh, chỉ cần đánh bại tám ảo ảnh này, thì chân thân sẽ lộ ra.
Tuy như vậy có chút hao phí linh lực, nhưng pháp thuật mà Trác Thiên Bảo thi triển ra này cũng cần rất nhiều linh lực chống đỡ, lúc này phải xem xem linh lực của ai có thể chống đỡ tới tận cùng, thì chính là người đó thắng.
Mà Vân Túc cũng không biết nguyên lý của thuật phân ảnh, y chỉ là khó có khi lại hao phí linh lực muốn tìm ra chân thân của Trác Thiên Bảo mà thôi, dù sao đan điền của y rộng, chân nguyên bên trong nhiều hơn tu sĩ bình thường, cho dù có điều khiển tám con rồng vàng thì cũng vẫn thừa sức, mà Trác Thiên Bảo điều khiển tám ảo ảnh, chưa chắc đã có thể kiên trì tới cùng.
Quả nhiên, tám ảo ảnh của Trác Thiên bảo dây dưa với rồng vàng chưa tới một lát, ảo ảnh ngày càng mờ đi, đến cuối cùng linh lực của Trác Thiên Bảo tiêu hao vô cùng lợi hại, bất đắc dĩ cuối cùng bỏ cuộc, ngưng loại đấu pháp tìm chết này lại, ảo ảnh trở về bản thể, rồng vàng trong nháy mắt phóng tới chỗ Trác Thiên Bảo.
Trác Thiên Bảo cầm quạt ngăn công kích của rồng vàng lại, nhưng thật ra đã sắp nội thương, hắn khổ bức cao giọng hét, “Vị đạo hữu này, xin dừng tay, tại hạ nhận thua!” Mà đạo phòng ngự kia thoạt nhìn lung lay sắp đổ, tùy thời đều có thể tiêu tán.
Kiếm của Vân Túc vừa thu lại, rồng vàng hóa thành một đạo quang mang nhập vào thân kiếm, mà Trác Thiên Bảo thở ra một hơi nhẹ nhàng tới gần như không thể nghe thấy, sửa sang lại y phục có chút hỗn độn, lúc này mới chắp tay đi xuống dưới lôi đài, đồng thời cảm thán trong lòng nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, hắn cho rằng trong thế hệ trẻ của toàn bộ đại lục Huyền Thiên, thiên tư của Lang sư huynh là mạnh nhất, sau đó là tới Trác Thiên Bảo hắn, không ngờ rằng hôm nay hắn lại được biết tới một nhân vật lợi hại hơn cả hắn.Cho dù trước kia hắn đã từng nghe nói tới Kiếm Tiên môn có một vị kiếm tu Vân Túc, trăm năm khó gặp, mang theo ý niệm khinh thị Kiếm Tiên môn nên cũng không để đệ tử nội môn Kiếm Tiên môn vào mắt, đương nhiên cũng chưa từng cho rằng người kia lại mạnh hơn mình, càng chưa từng sinh ra ý niệm muốn phân cao thấp.
Nhưng hôm nay nhìn thấy vị đạo hữu này, tuy rằng không biết người kia, nhưng hắn tin rằng người này nhất định còn mạnh hơn cả vị kiếm tu Kiếm Tiên môn kia, chỉ sợ ngay cả Lang sư huynh cũng hơn phân nửa không phải là đối thủ của người này.
Nhưng hắn nào biết, vị vừa rồi tỷ thí với hắn kia, chính là kiếm tu trăm năm khó gặp hắn không thèm để ý tới — Vân Túc.
Sau khi Trác Thiên Bảo tàn bại, mọi người ồ lên, thậm chí có vài người bắt đầu gào khóc như quỷ, bởi xung quanh có rất nhiều người đều cho rằng Trác Thiên Bảo sẽ thắng, sau đó đặt toàn bộ tài sản lên chiếu bạc, lại không ngờ rằng sư huynh Thiên Bảo được họ yêu mến lại tàn bại, sau đó… họ táng gia bại sản rồi có được không!
Có điều, chuyện này cũng càng khơi dậy ý chí chiến đấu của một vài tu sĩ trẻ tuổi thiên tư hơn người, một tu sĩ ngoại lai không ngờ lại có thể liên tục đánh bại đệ tử Tất Vân tông họ, ngay cả sư huynh Thiên Bảo cũng bị đánh bại, quả là không nhịn được, vì thế, càng nhiều người muốn phân cao thấp với Vân Túc.
Đương nhiên, có vài người tuy rằng tâm tình kích động nói muốn quyết một trận sống chết với Vân Túc, nhưng ra tay lại không nhiều, bởi dựa theo tình tiết trong tiểu thuyết, tất cả những tu sĩ bình thường này thực lực đều cực kỳ yếu, hoàn toàn không cùng một cấp bậc với nhân vật chính khí phách của chúng ta, mà trên thực tế, quả thực là như thế.
Nhưng vậy thì đã sao! Cũng có một số người khá bình tĩnh thấp giọng bàn luận chuyện khiêu chiến với Vân Túc, thực lực của mấy người này cũng khá cao trong tiểu thuyết, nhưng đánh giá với Vân Túc, vẫn là không sánh được với nhân vật chính vĩ đại soái khí lại anh minh của chúng ta.
Mà lúc này, dưới đài đứng ngay trước đám người, có hai vị nam tu tuấn mỹ đang nói chuyện.
“Người trên đài này thực lực thật không tầm thường, sư đệ, sao hả? Có muốn lên khiêu chiến một phen không?” Trong đó một tu sĩ diện mạo cường tráng, cơ thể cao lớn nói với tu sĩ thấp hơn bên cạnh.
Vị tu sĩ này chính là tu sĩ xếp thứ tư trong mười chiến tướng — Ngụy Thừa Đức, là một đao tu, tu vi ở Kim Đan hậu kỳ, tư chất kim linh căn, vị bên cạnh hắn hơi thấp hơn một chút chính là âm tu xếp thứ năm trong mười chiến tướng — Khưu Lân.
“Lên thì cũng muốn lên, có điều vẫn là sư huynh lên đài trước đi! Chờ sư huynh xuống rồi ta lại lên!” Khưu Lân thưởng thức sáo trúc trong tay, mỉm cười nói.
“Linh lực của ta chưa khôi phục, ngươi đi trước đi!” Ngụy Thừa Đức lắc đầu nói.
Khưu Lân bất đắc dĩ lắc đầu, đành phải lên đài, Ngụy sư huynh là muốn mình lên tiêu hao chút thực lực của người kia rồi lại lên khiêu chiến đây mà! Làm sư đệ đồng môn, hắn khá là hiểu Ngụy Thừa Đức.
Vì thế, tiếp đó chính là một vị âm tu lên đài khiêu chiến Vân Túc.
Khưu Lân cũng một thân áo tím, bên eo là một ngọc bài giắt ngang hông, diện mạo tuấn mỹ không cần phải nói, dáng người tinh tế thon dài, ngũ quan tinh xảo nhu hòa, mang theo một cỗ khí chất âm nhu, mi mục như vẽ, nhất cử nhất động nhã nhặn nho nhã thản nhiên, không hổ là một âm tu, một thân áo tím cũng được hắn mặc tới tạo nên cảm giác tuấn nhã phiêu dật.
Tu vi của Khưu Lân cũng là Kim Đan hậu kỳ, hắn không chỉ là đơn linh căn thuộc tính mộc, mà pháp bảo am hiểu nhất chính là sáo trúc hắn mang theo tùy thân kia.
Nhìn từ diện mạo bên ngoài của hắn, quả là có chút yếu đuối, gió thổi qua là sẽ ngã, nhưng bởi linh căn của hắn là mộc, có thể khống chế thực vật để phòng thân và tấn công đối thủ, âm thanh sáo trúc thổi ra còn có thể ảnh hưởng tới tâm trí của đối thủ, không chế phản ứng cơ thể của người, thậm chí làm tổn thương nguyên thần, thế nên tính công kích của Khưu Lân cũng rất mạnh, nếu không sao có thể xếp thứ năm trong mười chiến tướng chứ!
Mọi người vây xem nhìn thấy người lên đài là Khưu Lân, rất nhiều người đều cầm linh thạch đặt cho Vân Túc, nhưng vẫn có không ít một bộ phận người tiếp tục đặt cho Khưu Lân, cho rằng Vân Túc chỉ là vận cứt chó, thêm vào sư huynh Thiên Bảo của họ phát huy không tốt nên mới thất bại, thế nên lần này sư huynh Khưu Lân nhất định sẽ thắng.
Phương thức chiến đấu mà Khưu Lân đối phó với Vân Túc chính là dùng thực vật tạo thành một đạo phòng ngự không thông gió quanh thân, cộng thêm sóng âm do sáo trúc thổi ra tấn công Vân Túc, chính là cái gọi công phòng làm một thể, tuy rằng tiêu hao linh lực khá lớn, nhưng vẫn khá hiệu quả.
Chẳng qua gặp phải Vân Túc một thiên tài yêu nghiệt như vậy, Khưu Lân chỉ chống đỡ chưa tới một khắc đã tàn bại giống như những người trước đó.
Chờ tới khi Khưu Lân mang theo toàn thân trên dưới ướt đẫm mồ hôi xuống đài, vị bước lên đài kế tiếp này, không thể nghi ngờ chính là Ngụy Thừa Đức.
Tu vi của Ngụy Thừa Đức là Kim Đan hậu kỳ đại viên mãn, dù có thể nào, đao tu với kiếm tu đều trâu bò như nhau, dù thực lực hắn không nghịch thiên như Lang Kha, càng kém kiếm tu Vân Túc nhưng vẫn chống đỡ được trong tay Vân Túc tới nửa canh giờ, hơn nữa cuối cùng lúc xuống vẫn là bộ dáng y phục sạch sẽ.
Xem ra Vân Túc vẫn cho hắn thể diện, không khiến hắn bại thê thảm.
Chẳng qua tính toán trong lòng của Ngụy Thừa Đức vẫn là bị hụt, bởi từ lúc Vân Túc đứng trên lôi đài tới giờ, nửa điểm cũng nhìn không ra rằng chân nguyên trong cơ thể bị tiêu hao chút nào, tình huống hoàn toàn không khoa học mà mọi người nhìn thấy này, còn biết nói gì bây giờ! Quả là thực mệt tâm!
/138
|