Lang Kha dưới đài cũng nhìn tới sợ ngây cả người, bị Vân Túc bá khí trắc lậu thuyết phục hoàn toàn, nhưng hắn không định lên đánh nhau với Vân Túc, bởi Vân Túc đã nghênh chiến hơn mười đệ tử, trong mắt hắn, thể lực và linh lực hẳn đã hao phí không ít, nếu hắn lên đánh sẽ bị coi là giậu đổ bìm leo.
Làm cơ hữu tốt của nhân vật chính trong tiểu thuyết, chuyện này tuyệt sẽ không xuất hiện, đây là điều không cần phải nghi ngờ!
Kế tiếp chính là một vài đệ tử Tất Vân tông không nổi danh, tu vi cũng không cao lên đài khiêu chiến, hơn nữa còn âm thầm hy vọng trong lòng rằng có thể có được vận cứt chó đánh bại được Vân Túc, một trận thành danh, từ nay về sau sống như cá gặp nước ở Tất Vân tông, thực ra đa số những người này thực lực đều thường thường, chỉ một đấm của Vân Túc đã có thể đánh cho họ tới răng rơi đầy đất.
Người như thế thật sự nhiều không đếm được, trong lúc đó còn lại một vài vị chiến tướng cuối cùng trong bảng xếp hạng, vốn đang bế quan tu luyện hoặc ra ngoài ngao du, nhận được tin của đồng môn cũng vội vàng tới nơi này tỷ thí với Vân Túc.
Đến cuối cùng, mười chiến tướng chỉ còn lại có Thích Bác xếp hạng thứ ba, vị Thích Bác này tu vi ở Kim Đan sơ kỳ, nghe nói bây giờ đang bế quan, thế nên không xuất hiện ở đây, còn nghe nói hắn là một thiên tài chiến đấu thủy linh căn, nếu không sao có thể dùng tu vi thấp như vậy mà xếp thứ ba chứ!
Đây mới quả thực là một yêu nghiệt!!!
Dựa theo lý thuyết này, nếu tu vi của Thích Bác bay lên bằng Vân Túc – Kim Đan hậu kỳ đại viên mãn, phỏng chừng thực lực chiến đấu của hắn tuyệt đối vô hạn tiếp cận với Vân Túc.
Quả không thể tin nổi! Quả là thiên lý khó dung! Quả là táng tận thiên lương! Thích Bác quả không thể so sánh cùng với mấy vị tu sĩ mấy chục năm còn chưa đột phá được tới Trúc Cơ kỳ!
Còn nữa, tuy tuổi của Thích Bác kém Vân Túc không nhiều, bây giờ hơn bốn mươi tuổi, trẻ hơn bất kỳ tu sĩ nào trong mười chiến tướng, bối phận của hắn cũng nhỏ hơn Lang Kha và Trác Thiên Bảo một lứa, là đệ tử thân truyền của trưởng lão nào đó, nghe nói lúc trước Nguyễn Tu muốn thu hắn làm đệ tử, đáng tiếc Thích Bác không đồng ý bởi Thích Bác không phải là đao tu mà là pháp tu!
Hơn nữa mấy năm này, từ khi Lang Kha đột phá tới Nguyên Anh kỳ, mỗi lần nội môn đại bỉ đệ tử Kim Đan kỳ tỷ thí, hắn đều lấy được danh hiệu đứng đầu, chưa từng có ngoại lệ!!!
Đệ tử Tất Vân tông mỗi khi nghĩ tới vị Thích sư huynh công tích vĩ đại này liền vô cùng xót xa, họ cũng muốn được trâu bò như Thích sư huynh! Tiếc là điều kiện gì cũng không đủ, thật là tức chết mất!
Có vài tu sĩ niên kỷ lớn còn không ngừng thổ tào tu vi cao thực lực mạnh là giỏi sao! Nhớ năm đó khi họ bắt đầu tu tiên, không biết Thích Bác còn đang ăn sữa ở đâu!
Ha ha… Đáng tiếc họ cũng không dám nói ra, cũng thật ngại quá mà, lúc ngươi tu tiên, Thích Bác người ta còn đang ăn sữa, vậy lúc người ta đang ở nội môn tranh đấu ngươi còn không biết xấu hổ nói rằng mình còn đang làm việc vặt ở ngoại môn sao! Hay là nói lúc Thích Bác người ta đang tu luyện khắc khổ ngươi lại không biết xấu hổ nói mình đang tán gẫu với một sư huynh (đệ) tiềm lực vô hạn nào đó sao!
Chẳng qua xấu hổ thì xấu hổ, những người này tuyệt không có giác ngộ mua đậu hũ về đâm đầu vào mà tự tử, họ vẫn cứ như trước, đi theo sau một sư huynh (đệ) tiềm lực vô hạn nào đó làm việc vặt, ôm cái đùi tự cho là vừa rắn chắc lại nhiều lông chân.
Cái gọi là làm hảo hán không nhắc lại chuyện năm đó, có vài người đương nhiên sẽ vĩnh viễn không thể nào hiểu được chân lý này.
Trở lại chuyện chính! Thích Bác không xuất trướng đánh nhau với nhân vật chính vừa khí phách lại vô cùng soái khí của chúng ta, có vài người liền bấm ngón tay tính toán, à không! Là cẩn thận dò hỏi, hóa ra sư huynh Thích Bác của họ đang bế quan tu luyện, nói không chừng một lúc nào đó sẽ đột phá tới Kim Đan trung kỳ, có lẽ là chỉ trong mấy ngày này.
Nếu nói vậy, nếu thực lực của sư huynh (sư thúc) Thiên Bảo vẫn cứ duy trì ở trình độ này, nói không chừng thứ tự của mười chiến tướng sẽ bị xáo trộn một lần nữa.
Ánh dương tươi sáng, nắng chiếu trên cao, vạn lý không một sắc mây, sắc trời dần trở nên ảm đạm, Lang Kha ngẩng đầu nhìn, mặt trời đã lặn ở phương Tây, mắt thấy sắc trời đã muộn, hắn nói với Vân Túc trên đài, “Vân huynh, ta thấy sắc trời đã muộn, không bằng bây giờ chúng ta trở về, mai lại đến được chứ?”
Nghe thấy lời này, Vân Túc liền quay về hướng Lang Kha đang đứng mà gật đầu, thu hồi Phệ Hồn kiếm đi cùng Lang Kha, sau đó cùng trở lại Thúy Vân phong.
Để lại đằng sau một tiểu đoàn các em gái hoa si hét to, lại thêm một đoàn soái ca nhìn hà bao trống rỗng của mình mà khóc rống.
Mẹ ơi! Chính chủ cũng đã đi rồi, họ táng gia bại sản bên chiếu bạc phải làm sao bây giờ? Tiền nộp cho lão bà cũng mất sạch rồi!!!
…
Đêm, một bóng dáng màu đen cấp tốc lướt qua ở một nơi nào đó trong nội môn Tất Vân tông, chỉ chốc lát sau, bóng dáng ấy đã đi tới Phù Hoa phong, Phù Hoa phong chính là ngọn núi mà sư tôn của Thẩm Thanh Tiêu ―― Tiếu Duyên ở.
Bóng dáng màu đen đang di chuyển kia thực ra chính là một người, người này một thân y phục dạ hành, mặt bị mặt nạ che đi chỉ lộ ra hai con mắt, người này cũng chính là nhân vật chính uy vũ khí phách của chúng ta — Vân Túc.
Về phần vì sao y lại mặc thành thế này, quả là tình thế ép buộc!
Tuy rằng y cũng không muốn mặc như vậy, nhưng nghĩ tới việc chuyện mình làm cũng không phải là quang minh chính đại gì, thế nên vì phòng bị người khác không cẩn thận nhận ra mình, đương nhiên phải ngụy trang một phen.
Chẳng qua cho dù y đã ngụy trang thành như vậy, chắc chắn chỉ cần bị người khác phát hiện ra, Vân Túc cũng không thoát khỏi diện bị tình nghi, bởi y vừa mới tới Tất Vân tông, lại phát hiện ra ở nơi này có người lén lút, chỉ cần không phải là não tàn, kẻ nào cũng sẽ bắn ánh mắt hoài nghi về phía y, thế nên vẫn phải phát huy ánh hào quang mạnh mẽ của nhân vật chính, cẩn thận một chút, không nên để cho bất kỳ kẻ nào phát hiện ra mới tốt.
Đương nhiên, Vân Túc chuẩn bị cho đêm nay rất kỹ càng, chỉ cần dưới tình huống bình thường, y đều sẽ thuận lợi điều tra ra điều mà mình cần, hơn nữa cũng sẽ không bị bất kỳ kẻ nào phát hiện ra.
Theo như lời Cung Tiểu Trúc nói với y, mấy năm gần đây Thương Thăng biến mất ở đại lục Huyền Thiên, nhất định có liên quan tới Tiếu Duyên, thế nên muốn tìm được Thương Thăng, tốt nhất là phải điều tra chỗ ở của Tiếu Duyên.
Đến cửa động phủ của Tiếu Duyên, Vân Túc hổ khu chấn động, hóa thân thành một con… muỗi, sau đó bay vào bên trong.
Đừng thấy kỳ quái! Tuy rằng Vân Túc là một nhân vật chính khốc soái cuồng bá duệ nhưng cũng là một nam tử hán đại trượng phu co được dãn được, biến thành muỗi cũng không thể ngăn được khí chất vương giả toàn thân của Vân Túc, nói cách khác, cho dù nhân vật chính có là muỗi, cũng là một con muỗi uy vũ khí phách soái.
Vì thế, một con muỗi mang theo khí chất vương giả bất động thanh sắc dạo loạn một vòng trong động phủ, thăm dò địa hình nơi này, chỉ chốc lát sau đã tìm ra phòng của Tiếu Duyên.
Vân Túc ghé vào cửa sổ phòng Tiếu Duyên, thấy Tiếu Duyên quả nhiên đang ngồi thiền tu luyện trong phòng, nên liền bất động thanh sắc nhìn chăm chú, nghe ngóng động tĩnh.
Chỉ thấy Tiếu Duyên không nhúc nhích ngồi trên bồ đoàn, không có chút dấu vết nào cho thấy lão sẽ động đậy, chẳng qua theo nguyên tắc địch bất động ta bất động theo, Vân Túc liền tiếp tục giám thị lão, xem xem đêm nay lão có thể có động tác nào khác không.
Nửa canh giờ… Một canh giờ… Hai canh giờ trôi qua!
Ngay khi Vân Túc cho rằng lão sẽ không có động tác nào, Tiếu Duyên lại mở đôi mắt vốn đang nhắm chặt ra, đứng lên đi tới trước bàn, gõ nhẹ vài cái có tiết tấu trên mặt bàn.
Lúc này, kỳ tích xảy ra, cái bàn lúc trước không chút sứt mẻ, nhìn không ra một chút khác thường nào không ngờ lại trượt sang một bên, lộ ra một cái địa động vừa một người đi xuống trên mặt đất.
Lãnh mâu của Vân Túc chợt lóe, nhớ kỹ tiết tấu Tiếu Duyên gõ trên bàn vừa rồi, sau đó, hóa thành một hạt bụi bay vào trong phòng, một đường bay tới sau lưng Tiếu Duyên, dính vào tóc lão, cùng xuống dưới địa động…
Làm cơ hữu tốt của nhân vật chính trong tiểu thuyết, chuyện này tuyệt sẽ không xuất hiện, đây là điều không cần phải nghi ngờ!
Kế tiếp chính là một vài đệ tử Tất Vân tông không nổi danh, tu vi cũng không cao lên đài khiêu chiến, hơn nữa còn âm thầm hy vọng trong lòng rằng có thể có được vận cứt chó đánh bại được Vân Túc, một trận thành danh, từ nay về sau sống như cá gặp nước ở Tất Vân tông, thực ra đa số những người này thực lực đều thường thường, chỉ một đấm của Vân Túc đã có thể đánh cho họ tới răng rơi đầy đất.
Người như thế thật sự nhiều không đếm được, trong lúc đó còn lại một vài vị chiến tướng cuối cùng trong bảng xếp hạng, vốn đang bế quan tu luyện hoặc ra ngoài ngao du, nhận được tin của đồng môn cũng vội vàng tới nơi này tỷ thí với Vân Túc.
Đến cuối cùng, mười chiến tướng chỉ còn lại có Thích Bác xếp hạng thứ ba, vị Thích Bác này tu vi ở Kim Đan sơ kỳ, nghe nói bây giờ đang bế quan, thế nên không xuất hiện ở đây, còn nghe nói hắn là một thiên tài chiến đấu thủy linh căn, nếu không sao có thể dùng tu vi thấp như vậy mà xếp thứ ba chứ!
Đây mới quả thực là một yêu nghiệt!!!
Dựa theo lý thuyết này, nếu tu vi của Thích Bác bay lên bằng Vân Túc – Kim Đan hậu kỳ đại viên mãn, phỏng chừng thực lực chiến đấu của hắn tuyệt đối vô hạn tiếp cận với Vân Túc.
Quả không thể tin nổi! Quả là thiên lý khó dung! Quả là táng tận thiên lương! Thích Bác quả không thể so sánh cùng với mấy vị tu sĩ mấy chục năm còn chưa đột phá được tới Trúc Cơ kỳ!
Còn nữa, tuy tuổi của Thích Bác kém Vân Túc không nhiều, bây giờ hơn bốn mươi tuổi, trẻ hơn bất kỳ tu sĩ nào trong mười chiến tướng, bối phận của hắn cũng nhỏ hơn Lang Kha và Trác Thiên Bảo một lứa, là đệ tử thân truyền của trưởng lão nào đó, nghe nói lúc trước Nguyễn Tu muốn thu hắn làm đệ tử, đáng tiếc Thích Bác không đồng ý bởi Thích Bác không phải là đao tu mà là pháp tu!
Hơn nữa mấy năm này, từ khi Lang Kha đột phá tới Nguyên Anh kỳ, mỗi lần nội môn đại bỉ đệ tử Kim Đan kỳ tỷ thí, hắn đều lấy được danh hiệu đứng đầu, chưa từng có ngoại lệ!!!
Đệ tử Tất Vân tông mỗi khi nghĩ tới vị Thích sư huynh công tích vĩ đại này liền vô cùng xót xa, họ cũng muốn được trâu bò như Thích sư huynh! Tiếc là điều kiện gì cũng không đủ, thật là tức chết mất!
Có vài tu sĩ niên kỷ lớn còn không ngừng thổ tào tu vi cao thực lực mạnh là giỏi sao! Nhớ năm đó khi họ bắt đầu tu tiên, không biết Thích Bác còn đang ăn sữa ở đâu!
Ha ha… Đáng tiếc họ cũng không dám nói ra, cũng thật ngại quá mà, lúc ngươi tu tiên, Thích Bác người ta còn đang ăn sữa, vậy lúc người ta đang ở nội môn tranh đấu ngươi còn không biết xấu hổ nói rằng mình còn đang làm việc vặt ở ngoại môn sao! Hay là nói lúc Thích Bác người ta đang tu luyện khắc khổ ngươi lại không biết xấu hổ nói mình đang tán gẫu với một sư huynh (đệ) tiềm lực vô hạn nào đó sao!
Chẳng qua xấu hổ thì xấu hổ, những người này tuyệt không có giác ngộ mua đậu hũ về đâm đầu vào mà tự tử, họ vẫn cứ như trước, đi theo sau một sư huynh (đệ) tiềm lực vô hạn nào đó làm việc vặt, ôm cái đùi tự cho là vừa rắn chắc lại nhiều lông chân.
Cái gọi là làm hảo hán không nhắc lại chuyện năm đó, có vài người đương nhiên sẽ vĩnh viễn không thể nào hiểu được chân lý này.
Trở lại chuyện chính! Thích Bác không xuất trướng đánh nhau với nhân vật chính vừa khí phách lại vô cùng soái khí của chúng ta, có vài người liền bấm ngón tay tính toán, à không! Là cẩn thận dò hỏi, hóa ra sư huynh Thích Bác của họ đang bế quan tu luyện, nói không chừng một lúc nào đó sẽ đột phá tới Kim Đan trung kỳ, có lẽ là chỉ trong mấy ngày này.
Nếu nói vậy, nếu thực lực của sư huynh (sư thúc) Thiên Bảo vẫn cứ duy trì ở trình độ này, nói không chừng thứ tự của mười chiến tướng sẽ bị xáo trộn một lần nữa.
Ánh dương tươi sáng, nắng chiếu trên cao, vạn lý không một sắc mây, sắc trời dần trở nên ảm đạm, Lang Kha ngẩng đầu nhìn, mặt trời đã lặn ở phương Tây, mắt thấy sắc trời đã muộn, hắn nói với Vân Túc trên đài, “Vân huynh, ta thấy sắc trời đã muộn, không bằng bây giờ chúng ta trở về, mai lại đến được chứ?”
Nghe thấy lời này, Vân Túc liền quay về hướng Lang Kha đang đứng mà gật đầu, thu hồi Phệ Hồn kiếm đi cùng Lang Kha, sau đó cùng trở lại Thúy Vân phong.
Để lại đằng sau một tiểu đoàn các em gái hoa si hét to, lại thêm một đoàn soái ca nhìn hà bao trống rỗng của mình mà khóc rống.
Mẹ ơi! Chính chủ cũng đã đi rồi, họ táng gia bại sản bên chiếu bạc phải làm sao bây giờ? Tiền nộp cho lão bà cũng mất sạch rồi!!!
…
Đêm, một bóng dáng màu đen cấp tốc lướt qua ở một nơi nào đó trong nội môn Tất Vân tông, chỉ chốc lát sau, bóng dáng ấy đã đi tới Phù Hoa phong, Phù Hoa phong chính là ngọn núi mà sư tôn của Thẩm Thanh Tiêu ―― Tiếu Duyên ở.
Bóng dáng màu đen đang di chuyển kia thực ra chính là một người, người này một thân y phục dạ hành, mặt bị mặt nạ che đi chỉ lộ ra hai con mắt, người này cũng chính là nhân vật chính uy vũ khí phách của chúng ta — Vân Túc.
Về phần vì sao y lại mặc thành thế này, quả là tình thế ép buộc!
Tuy rằng y cũng không muốn mặc như vậy, nhưng nghĩ tới việc chuyện mình làm cũng không phải là quang minh chính đại gì, thế nên vì phòng bị người khác không cẩn thận nhận ra mình, đương nhiên phải ngụy trang một phen.
Chẳng qua cho dù y đã ngụy trang thành như vậy, chắc chắn chỉ cần bị người khác phát hiện ra, Vân Túc cũng không thoát khỏi diện bị tình nghi, bởi y vừa mới tới Tất Vân tông, lại phát hiện ra ở nơi này có người lén lút, chỉ cần không phải là não tàn, kẻ nào cũng sẽ bắn ánh mắt hoài nghi về phía y, thế nên vẫn phải phát huy ánh hào quang mạnh mẽ của nhân vật chính, cẩn thận một chút, không nên để cho bất kỳ kẻ nào phát hiện ra mới tốt.
Đương nhiên, Vân Túc chuẩn bị cho đêm nay rất kỹ càng, chỉ cần dưới tình huống bình thường, y đều sẽ thuận lợi điều tra ra điều mà mình cần, hơn nữa cũng sẽ không bị bất kỳ kẻ nào phát hiện ra.
Theo như lời Cung Tiểu Trúc nói với y, mấy năm gần đây Thương Thăng biến mất ở đại lục Huyền Thiên, nhất định có liên quan tới Tiếu Duyên, thế nên muốn tìm được Thương Thăng, tốt nhất là phải điều tra chỗ ở của Tiếu Duyên.
Đến cửa động phủ của Tiếu Duyên, Vân Túc hổ khu chấn động, hóa thân thành một con… muỗi, sau đó bay vào bên trong.
Đừng thấy kỳ quái! Tuy rằng Vân Túc là một nhân vật chính khốc soái cuồng bá duệ nhưng cũng là một nam tử hán đại trượng phu co được dãn được, biến thành muỗi cũng không thể ngăn được khí chất vương giả toàn thân của Vân Túc, nói cách khác, cho dù nhân vật chính có là muỗi, cũng là một con muỗi uy vũ khí phách soái.
Vì thế, một con muỗi mang theo khí chất vương giả bất động thanh sắc dạo loạn một vòng trong động phủ, thăm dò địa hình nơi này, chỉ chốc lát sau đã tìm ra phòng của Tiếu Duyên.
Vân Túc ghé vào cửa sổ phòng Tiếu Duyên, thấy Tiếu Duyên quả nhiên đang ngồi thiền tu luyện trong phòng, nên liền bất động thanh sắc nhìn chăm chú, nghe ngóng động tĩnh.
Chỉ thấy Tiếu Duyên không nhúc nhích ngồi trên bồ đoàn, không có chút dấu vết nào cho thấy lão sẽ động đậy, chẳng qua theo nguyên tắc địch bất động ta bất động theo, Vân Túc liền tiếp tục giám thị lão, xem xem đêm nay lão có thể có động tác nào khác không.
Nửa canh giờ… Một canh giờ… Hai canh giờ trôi qua!
Ngay khi Vân Túc cho rằng lão sẽ không có động tác nào, Tiếu Duyên lại mở đôi mắt vốn đang nhắm chặt ra, đứng lên đi tới trước bàn, gõ nhẹ vài cái có tiết tấu trên mặt bàn.
Lúc này, kỳ tích xảy ra, cái bàn lúc trước không chút sứt mẻ, nhìn không ra một chút khác thường nào không ngờ lại trượt sang một bên, lộ ra một cái địa động vừa một người đi xuống trên mặt đất.
Lãnh mâu của Vân Túc chợt lóe, nhớ kỹ tiết tấu Tiếu Duyên gõ trên bàn vừa rồi, sau đó, hóa thành một hạt bụi bay vào trong phòng, một đường bay tới sau lưng Tiếu Duyên, dính vào tóc lão, cùng xuống dưới địa động…
/138
|