Cách một thế giới tươi đẹp có tên là Trái Đất một khoảng cách không thể xác định được, vì chưa từng ai đo khoảng cách cả. Một thế giới tươi đẹp không kém gì Trái Đất, hay thật ra thì còn đẹp hơn Trái Đất vài phần. Thế giới đó được gọi là Mesin, một thế giới của phép thuật.
Kể từ khi các vị thần có chính sách đưa người từ Trái Đất sang những thế giới khác sinh sống do Trái Đất đã quá tải, thì Mesin mãi sau này mới bắt đầu thực hiện chính sách đó.
Và tại một thị trấn nho nhỏ trong một quốc gia to to trong một lục địa to to của một thế giới nho nhỏ. Bốn người đến từ Trái Đất, hay nếu gọi theo kiểu ở Trái Đất, bốn người ngoài hành tinh đang ngồi trong tòa nhà công hội mạo hiểm giả bên trong thị trấn nho nhỏ trong một vương quốc to to nằm trong... à mà thôi.
Cả bốn đứa đang ăn sáng tại công hội. Do Đăng một mực nói rằng không thích nhìn cái vẻ mặt gợi đòn của lão chủ quán nên bắt cả đám tới công hội. Nhưng dù sao thì thức ăn tại công hội có vẻ ngon hơn hẳn, nên cả đám cũng không có phàn nàn gì.
Sau khi ăn xong, theo thường lệ của cả nhóm đặt ra, bắt đầu từ hôm nay sau bữa sáng sẽ là một cuộc họp nhóm.Đăng, với vẻ mặt nghiêm túc, nói:
- Hôm nay không làm nhiệm vụ gì hết!
- Hở ( x3)
Cả ba đứa cùng đồng thanh.
Để kiếm được tiền, tại thế giới này có một nghề nghiệp được gọi là mạo hiểm giả. Những người làm nghề này sẽ nhận trách nhiệm tiêu diệt các quái vật gây hại cho con người, và đổi lại họ sẽ được nhận tiền thưởng nhiệm vụ từ công hội mạo hiểm giả. Hay nói cách khác, nếu không làm nhiệm vụ, các mạo hiểm giả chỉ có nước chết đói. Kể cả khi họ có diệt được quái đi nữa, nếu như không nhận nhiệm vụ thì sẽ không có một đồng nào cả.
Đó chính là lí do mà cả ba đứa còn lại nhìn Đăng bằng ánh mắt ngạc nhiên. Từ khi sang dị giới, bọn nó đã ngầm nhất trí Đăng sẽ là trưởng nhóm vì nó là đứa có kinh nghiệm nhất trong vụ xuyên không sang dị giới, tất nhiên là từ số game nó đã chơi và light novel nó đã đọc.
- Đến thế giới này đã được năm ngày rồi, nhưng tao còn chưa đi hết cái thị trấn này. Vì vậy hôm nay cả đám sẽ đi loanh quanh thị trấn để mua sắm các thứ.
Từ khi tới dị giới và làm mạo hiểm giả, tất cả số tiền mà cả nhóm kiếm được đều vứt hết vào ăn uống phè phỡn. Trang bị duy nhất cả bọn mua từ trước tới giờ là bốn con dao găm nhỏ, nhưng chúng cũng đã bị tan chảy trong trận chiến với con sói bạc. Và cuối cùng, tới thế giới này được năm ngày nhưng cả đám vẫn quần bò áo phông, mà theo Đăng thì chẳng có tí gì là giống mạo hiểm giả cả.
Vì vậy, cả đám đã quyết định sẽ làm một chuyến shopping để mua các trang bị cần thiết.
Mười lăm phút sau, cả bọn đã đứng trước khu chợ trung tâm của thị trấn. Dù được gọi là thị trấn, nhưng Torravan cũng khá lớn, với số dân lên đến năm mươi ngàn người, có thể coi như một thành phố nhỏ. Với mức độ rộng lớn của thị trấn, sẽ chẳng có gì là ngạc nhiên khi khu mua sắm cũng lớn không kém. Lớn đến mức mà cả đám quyết định chia đều tiền ra rồi sau đó chia nhau mỗi người một hướng.
Địa điểm mà Đăng quyết định tới là khu vực bán vũ khí. Trong đợt trước, khi ghé qua đây cả đám chỉ có thể mua được con dao găm với chất lượng và độ bền thấp, nhưng bây giờ tiền đã không còn là vấn đề, nên Đăng muốn chọn cho mình một vũ khí thật tốt trước khi nó tiêu sạch chỗ tiền nó đang có.
Khu bán vũ khí nằm tại phía tây của khu mua sắm. Đây là nơi các mạo hiểm giả thường lui tới bất kể thời gian, ngay lúc này đây trên đường Đăng cũng bắt gặp nhiều mạo hiểm giả với trang bị tận răng. Một số vũ khí của một vài mạo hiểm giả còn đang phát ra ánh sáng nhè nhẹ. Nhìn những thanh kiếm và bộ giáp làm từ kim loại sáng bóng, nó cảm thấy phấn khích trong lòng. Chẳng mấy chốc, nó đã tới nơi được công hội giới thiệu.
Một nơi bán vũ khí dành cho những mạo hiểm giả mọi cấp độ. Bán đủ loại vũ khí từ hạng tầm thường nhất cho tới những vũ khí yểm phép thuật. Giá cả hợp lí cùng với các chi nhánh trên khắp lục địa khiến nó trở thành thương hiệu cung cấp trang bị uy tín.
Tiệm Trang Bị Hoàng Kim.
Đó là tên của cửa hiệu mà Đăng đã được giới thiệu, một cửa hiệu lớn nằm ở giữa khu vực mua bán trang bị. Với một biển hiệu lớn bên ngoài và một biểu tượng thanh kiếm cùng chiếc khiên nổi bật, Đăng thậm chí cũng có thể đoán được rằng đấy là nơi nó được giới thiệu kể cả khi không cần nhìn biển hiệu.
Ở thế giới này, công nghệ sản xuất thủy tinh là một việc khó khăn nên giá thành của một tấm kính lớn có thể lên đến vài đồng vàng. Những gia đình khá giả hay tập đoàn lớn đều thường sử dụng cửa kính thủy tinh để phô trương sự giàu có và bề thế của họ. Và cửa hiệu này thậm chí còn chơi trội hơn khi mà họ dùng những tấm kính lớn để cho người từ ngoài nhìn vào cũng có thể thấy được các trang bị bày bán ở bên trong. Hàng loạt tinh linh ánh sáng ma thuật thắp sáng không gian bên trong và soi rọi cả bên ngoài mặc dù lúc này là buổi sáng.
Bên trong cửa hàng có rất nhiều người đang đi lại xung quanh để chọn vũ khí. Sau khi Đăng điểm mặt qua thì cũng có khá nhiều người nó đã gặp khi chinh phạt lũ goblin trên núi. Sau trận chiến, các mạo hiểm giả được một số tiền thưởng kha khá nên việc họ muốn cường hóa trang bị là một điều hiển nhiên. Đây mới chính là điều mà các mạo hiểm giả nên làm, nâng cấp vũ khí, đánh nhau với quái mạnh để kiếm tiền nâng cấp vũ khí mạnh hơn để tiếp tục đánh nhau với những con quái mạnh hơn nữa. Và chỉ có nhóm của Đăng là ngược lại với tất cả khi mà bao nhiêu tiền kiếm được đều chui vào dạ dày của mỗi đứa.
Nhưng bước chân nó tiếp tục bước đi, bỏ qua cửa hiệu hoành tráng xa hoa đó. Chẳng mấy chốc, nó để ý tới một cửa tiệm nhỏ nằm ở góc hẻm. Cửa tiệm tồi tàn tới mức nếu không có biển hiệu, Đăng sẽ nghĩ nó chỉ là một túp lều bỏ hoang. Cánh cửa thậm chí đã bị hỏng bản lề và có vẻ như nó không được dùng trong nhiều năm rồi. Vì nằm trong con hẻm khuất sáng nên nhìn từ ngoài vào, cửa tiệm đó lại còn thêm âm u.
Mặc dù chỉ nhìn thôi là không ai muốn bước vào một tiệm trang bị như vậy, nhưng có gì đó kì lạ đã thôi thúc Đăng bước vào.
Bước vào trong cửa tiệm tồi tàn, Đăng quan sát xung quanh. Ở trong chỉ có độc nhất một quầy tiếp tân nhỏ nhưng hiện tại không có ai đứng ở đó. Bên cạnh quầy là các mặt hàng được bày bán, những vũ khí đủ thể loại nằm ở một góc tối tăm nhất của căn phòng vốn dĩ đã tối mịt. Nhìn về phía các mặt hàng, Đăng cũng không cảm thấy có gì đặc biệt so với các trang bị được bày bán tại các cửa tiệm khác. Đang mải ngắm vài món vũ khí, Đăng không nhận ra từ lúc nào đã có người đứng ở phía sau mình.
- Quý khách đã chọn được thứ gì ưng ý chưa?
- Quác!!!
Giật mình, Đăng hét lên một tiếng vô nghĩa.
Quay lại nhìn, Đăng càng bạt vía hơn khi người đứng trước mặt nó là một người đàn ông khổng lồ. Ông ta cao hơn Đăng tới vài cái đầu, mặc dù Đăng cũng khá là cao, khoảng 1m7. Trước Đăng, một tên nhóc đang trắng bệch mặt, người đàn ông nở nụ cười khoái trá:
- Fuh, fuhahaha... Đừng có nói là cậu giật mình vì lão già này nhá.
Đăng đến lúc này mới định thần, nhìn kĩ lại người đàn ông đang đứng trước mặt.
Đó là một người đàn ông tầm tuổi trung niên với vẻ ngoài lực lưỡng. Những bó cơ bắp cuồn cuộn trên cơ thể ông ta khiến Đăng phải công nhận rằng trước giờ chưa từng nhìn thấy ai có bo đì rắn chắc đến vậy. Nước da ngăm đen của ông ta kết hợp với ánh sáng yếu ớt trong tiệm khiến cho Đăng phải căng mắt ra mới nhìn rõ được. Trái ngược với màu da, cái đầu không một sợi tóc có vẻ phản quang khá tốt nên nhìn khá rõ khuôn mặt. Ông ta mặc quần ngắn để lộ ra bắp chân to hơn cả đùi của Đăng, không mặc áo nên Đăng có thể trông thấy những giọt mổ hôi đang chảy xuống những múi cơ bụng. Trên tay trái của ông ta còn đang cầm một cây búa lớn, xém chừng nặng tới nửa tạ. Và đến khi Đăng nhìn khắp một lượt, ông ta vẫn nhe hàm răng trắng hếu ra mà cười.
- Chào, hàm răng đẹp đấy.
- Cậu không có gì để khen ta ngoài hàm răng sao? Cơ mà ta cũng khá tự hào về nó đấy.
- Việc gì mà tôi phải khen một người khi chỉ vừa mới gặp mặt chứ. Cơ mà ông là chủ của cái tiệm nhìn có vẻ rách rách bẩn bẩn này à?
Để trả thù lão già đã làm cho Đăng giật mình, nó đang cố kích đểu ông ta.
- Tiệm của ta không hề rách và bẩn. Cơ mà cậu là mạo hiểm giả tập sự à? Nhìn có vẻ nghèo khó đến mức không mua nổi con dao gọt quả. Cơ mà trông cậu có vẻ yếu nhớt.
Đáp trả lại, chủ tiệm mỉa mai.
- Tôi không hề yếu nhá! Cơ mà tôi có tiền nhá. Và ông đừng có bắt chước câu cơ mà của tôi được không? Lão hói.
Đăng trả lời, trển trán đã bắt đầu nổi gân xanh.
- Ta không có hói, ta chỉ trọc. Cơ mà câu cơ mà là câu cửa miệng của ta, người bắt chước là cậu mới phải.
Ông chủ tiệm cũng đã bắt đầu nổi gân xanh.
Bốn mắt nhìn nhau trừng trừng, không ai chịu nhường ai.
- Thôi gác chuyện đó qua một bên, dù sao thì tôi cũng không thích ganh đua với một lão già. Tôi tới đây để mua vũ khí.
Đăng khoanh tay lại và hất hàm, vẻ mặt ngạo nghễ.
- Đúng, ta cũng chẳng thèm chấp một thằng nhóc chíp hôi làm gì.
Làm vẻ mặt khinh khỉnh, lão chủ tiệm cũng khoanh tay lại.
Một lần nữa bốn mắt lại nhìn nhau trừng trừng...
Năm phút sau...
Hai bên vẫn đang mở mắt nhìn nhau trừng trừng, bất chấp mắt của cả hai đều đã đỏ quạch.
- Từ khi nào mà nó trở thành cuộc đấu mắt vậy? Ta đình chiến nhé lão già?
- Đồng ý, dù sao thì ta cũng không chấp thằng trẻ ranh làm gì...
- Lão đang muốn gây sự à!
Đăng cáu tiết, ông chủ tiệm thấy vậy thì bật cười ha hả:
- Lâu lắm rồi mới có kẻ dám cư xử thái độ như thế với ta. Nhóc, ngươi được đấy. - Đoạn, ông ta nói tiếp - Ta là Musack, chủ của tiệm trang bị này.
- Còn tôi tên là Đă... nhầm Hero. Tôi tới đây để mua trang bị.
- Điều gì khiến cho một thằng nhóc mạo hiểm giả lại tới cửa tiệm tồi tàn này để mua trang bị vậy?
- Đừng có gọi tôi là một thằng nhóc! Mà ông cũng vừa thừa nhận cửa tiệm này tồi tàn rồi đúng không?
Chủ tiệm bất giác quay mặt đi chỗ khác.
- L,làm gì có...
Ngay sau đó, lão ta liền đánh trống lảng.
- Quên nó đi. Cơ mà cậu tới đây để mua trang bị có đúng không? Chọn đúng chỗ rồi đấy, để lão tìm cho cậu trang bị phù hợp.
Vừa nói xong ông ta liền chuồn ngay ra sau quầy.
Rõ ràng lão ta vừa mới kiếm cớ chuồn!
Một lát sau, chủ tiệm mang ra một số lượng lớn các loại vũ khí và trang bị.
- Những thứ này đảm bảo sẽ hợp với nhóc. Cứ thoải mái chọn thứ mình thích đi.
- Đã bảo đừng có gọi tôi là nhóc, lão hói!
Sau khi nổi nóng mắng chủ tiệm, Đăng quay sang chỗ trang bị mà chủ tiệm vừa mang ra. Dù cho không am hiểu lắm về vũ khí nhưng Đăng có thể cảm nhận được những món đó đều vừa tay mình.
Nó cầm thử một thanh kiếm ngắn lên. Thanh kiếm có độ dài khoảng nửa mét, khá nhẹ và linh hoạt. Sau khi vung kiếm một hai lần, nó đã cảm thấy ưng ý thanh kiếm.
Như nắm được ý nghĩ của Đăng, Musack nói:
- Quá dễ thỏa mãn đấy nhóc. Vũ khí còn nhiều nên thử hết tất cả những món ở đây đi đã, chưa gì đã hài lòng với một thanh kiếm xoàng rồi.
- Tôi không có hài lòng gì cả đâu đấy nhé!
Đăng gân cổ cãi lại. Cái này người ta thường gọi là tsundere, tạm dịch sang tiếng Việt là chảnh :v.
Đăng liền bỏ cây kiếm ngắn xuống và nhấc cây rìu chiến lên.
Vì lực hấp dẫn yếu hơn Trái Đất ba lần, nên trọng lượng của cây rìu cũng nhẹ hơn ba lần, khiến cho Đăng có thể nhấc được nó chỉ với một tay.
- Có vẻ như nhóc cũng khá là mạnh nhỉ? Với một mạo hiểm giả cấp ba cũng phải dùng hai tay mới nhấc được chiếc rìu đó đấy.
- Không quan tâm lắm, nhưng tôi muốn tìm một loại vũ khí nào đó thiên về tốc độ tấn công hơn là trọng sức mạnh như rìu. Lão già, tiệm ông có thứ vũ khí gì như thế không?
Vì sức mạnh ở thế giới này của Đăng được nhân ba so với ở Trái Đất, nên cầm một con dao nhỏ cũng có thể gây sát thương tương đương một cây kiếm, chẳng cần phải sử dụng vũ khí dùng lực làm gì. Thay vào đó, nó muốn tìm một món vũ khí nhẹ, lợi cho tốc độ đánh, đấy chính là mục đích ngay từ đầu của Đăng.
Thứ nó nghĩ đến là một thứ gì đó tương tự liễu kiếm.
Musack gật gù như đã hiểu ý của Đăng, sau đó liền đi vào sau quầy và lấy ra một món vũ khí.
Ngay sau khi Đăng nhìn thấy tận mắt thứ vũ khí mà chủ tiệm mang ra, nó liền thốt lên:
- Cái thứ này là...!!!
Kể từ khi các vị thần có chính sách đưa người từ Trái Đất sang những thế giới khác sinh sống do Trái Đất đã quá tải, thì Mesin mãi sau này mới bắt đầu thực hiện chính sách đó.
Và tại một thị trấn nho nhỏ trong một quốc gia to to trong một lục địa to to của một thế giới nho nhỏ. Bốn người đến từ Trái Đất, hay nếu gọi theo kiểu ở Trái Đất, bốn người ngoài hành tinh đang ngồi trong tòa nhà công hội mạo hiểm giả bên trong thị trấn nho nhỏ trong một vương quốc to to nằm trong... à mà thôi.
Cả bốn đứa đang ăn sáng tại công hội. Do Đăng một mực nói rằng không thích nhìn cái vẻ mặt gợi đòn của lão chủ quán nên bắt cả đám tới công hội. Nhưng dù sao thì thức ăn tại công hội có vẻ ngon hơn hẳn, nên cả đám cũng không có phàn nàn gì.
Sau khi ăn xong, theo thường lệ của cả nhóm đặt ra, bắt đầu từ hôm nay sau bữa sáng sẽ là một cuộc họp nhóm.Đăng, với vẻ mặt nghiêm túc, nói:
- Hôm nay không làm nhiệm vụ gì hết!
- Hở ( x3)
Cả ba đứa cùng đồng thanh.
Để kiếm được tiền, tại thế giới này có một nghề nghiệp được gọi là mạo hiểm giả. Những người làm nghề này sẽ nhận trách nhiệm tiêu diệt các quái vật gây hại cho con người, và đổi lại họ sẽ được nhận tiền thưởng nhiệm vụ từ công hội mạo hiểm giả. Hay nói cách khác, nếu không làm nhiệm vụ, các mạo hiểm giả chỉ có nước chết đói. Kể cả khi họ có diệt được quái đi nữa, nếu như không nhận nhiệm vụ thì sẽ không có một đồng nào cả.
Đó chính là lí do mà cả ba đứa còn lại nhìn Đăng bằng ánh mắt ngạc nhiên. Từ khi sang dị giới, bọn nó đã ngầm nhất trí Đăng sẽ là trưởng nhóm vì nó là đứa có kinh nghiệm nhất trong vụ xuyên không sang dị giới, tất nhiên là từ số game nó đã chơi và light novel nó đã đọc.
- Đến thế giới này đã được năm ngày rồi, nhưng tao còn chưa đi hết cái thị trấn này. Vì vậy hôm nay cả đám sẽ đi loanh quanh thị trấn để mua sắm các thứ.
Từ khi tới dị giới và làm mạo hiểm giả, tất cả số tiền mà cả nhóm kiếm được đều vứt hết vào ăn uống phè phỡn. Trang bị duy nhất cả bọn mua từ trước tới giờ là bốn con dao găm nhỏ, nhưng chúng cũng đã bị tan chảy trong trận chiến với con sói bạc. Và cuối cùng, tới thế giới này được năm ngày nhưng cả đám vẫn quần bò áo phông, mà theo Đăng thì chẳng có tí gì là giống mạo hiểm giả cả.
Vì vậy, cả đám đã quyết định sẽ làm một chuyến shopping để mua các trang bị cần thiết.
Mười lăm phút sau, cả bọn đã đứng trước khu chợ trung tâm của thị trấn. Dù được gọi là thị trấn, nhưng Torravan cũng khá lớn, với số dân lên đến năm mươi ngàn người, có thể coi như một thành phố nhỏ. Với mức độ rộng lớn của thị trấn, sẽ chẳng có gì là ngạc nhiên khi khu mua sắm cũng lớn không kém. Lớn đến mức mà cả đám quyết định chia đều tiền ra rồi sau đó chia nhau mỗi người một hướng.
Địa điểm mà Đăng quyết định tới là khu vực bán vũ khí. Trong đợt trước, khi ghé qua đây cả đám chỉ có thể mua được con dao găm với chất lượng và độ bền thấp, nhưng bây giờ tiền đã không còn là vấn đề, nên Đăng muốn chọn cho mình một vũ khí thật tốt trước khi nó tiêu sạch chỗ tiền nó đang có.
Khu bán vũ khí nằm tại phía tây của khu mua sắm. Đây là nơi các mạo hiểm giả thường lui tới bất kể thời gian, ngay lúc này đây trên đường Đăng cũng bắt gặp nhiều mạo hiểm giả với trang bị tận răng. Một số vũ khí của một vài mạo hiểm giả còn đang phát ra ánh sáng nhè nhẹ. Nhìn những thanh kiếm và bộ giáp làm từ kim loại sáng bóng, nó cảm thấy phấn khích trong lòng. Chẳng mấy chốc, nó đã tới nơi được công hội giới thiệu.
Một nơi bán vũ khí dành cho những mạo hiểm giả mọi cấp độ. Bán đủ loại vũ khí từ hạng tầm thường nhất cho tới những vũ khí yểm phép thuật. Giá cả hợp lí cùng với các chi nhánh trên khắp lục địa khiến nó trở thành thương hiệu cung cấp trang bị uy tín.
Tiệm Trang Bị Hoàng Kim.
Đó là tên của cửa hiệu mà Đăng đã được giới thiệu, một cửa hiệu lớn nằm ở giữa khu vực mua bán trang bị. Với một biển hiệu lớn bên ngoài và một biểu tượng thanh kiếm cùng chiếc khiên nổi bật, Đăng thậm chí cũng có thể đoán được rằng đấy là nơi nó được giới thiệu kể cả khi không cần nhìn biển hiệu.
Ở thế giới này, công nghệ sản xuất thủy tinh là một việc khó khăn nên giá thành của một tấm kính lớn có thể lên đến vài đồng vàng. Những gia đình khá giả hay tập đoàn lớn đều thường sử dụng cửa kính thủy tinh để phô trương sự giàu có và bề thế của họ. Và cửa hiệu này thậm chí còn chơi trội hơn khi mà họ dùng những tấm kính lớn để cho người từ ngoài nhìn vào cũng có thể thấy được các trang bị bày bán ở bên trong. Hàng loạt tinh linh ánh sáng ma thuật thắp sáng không gian bên trong và soi rọi cả bên ngoài mặc dù lúc này là buổi sáng.
Bên trong cửa hàng có rất nhiều người đang đi lại xung quanh để chọn vũ khí. Sau khi Đăng điểm mặt qua thì cũng có khá nhiều người nó đã gặp khi chinh phạt lũ goblin trên núi. Sau trận chiến, các mạo hiểm giả được một số tiền thưởng kha khá nên việc họ muốn cường hóa trang bị là một điều hiển nhiên. Đây mới chính là điều mà các mạo hiểm giả nên làm, nâng cấp vũ khí, đánh nhau với quái mạnh để kiếm tiền nâng cấp vũ khí mạnh hơn để tiếp tục đánh nhau với những con quái mạnh hơn nữa. Và chỉ có nhóm của Đăng là ngược lại với tất cả khi mà bao nhiêu tiền kiếm được đều chui vào dạ dày của mỗi đứa.
Nhưng bước chân nó tiếp tục bước đi, bỏ qua cửa hiệu hoành tráng xa hoa đó. Chẳng mấy chốc, nó để ý tới một cửa tiệm nhỏ nằm ở góc hẻm. Cửa tiệm tồi tàn tới mức nếu không có biển hiệu, Đăng sẽ nghĩ nó chỉ là một túp lều bỏ hoang. Cánh cửa thậm chí đã bị hỏng bản lề và có vẻ như nó không được dùng trong nhiều năm rồi. Vì nằm trong con hẻm khuất sáng nên nhìn từ ngoài vào, cửa tiệm đó lại còn thêm âm u.
Mặc dù chỉ nhìn thôi là không ai muốn bước vào một tiệm trang bị như vậy, nhưng có gì đó kì lạ đã thôi thúc Đăng bước vào.
Bước vào trong cửa tiệm tồi tàn, Đăng quan sát xung quanh. Ở trong chỉ có độc nhất một quầy tiếp tân nhỏ nhưng hiện tại không có ai đứng ở đó. Bên cạnh quầy là các mặt hàng được bày bán, những vũ khí đủ thể loại nằm ở một góc tối tăm nhất của căn phòng vốn dĩ đã tối mịt. Nhìn về phía các mặt hàng, Đăng cũng không cảm thấy có gì đặc biệt so với các trang bị được bày bán tại các cửa tiệm khác. Đang mải ngắm vài món vũ khí, Đăng không nhận ra từ lúc nào đã có người đứng ở phía sau mình.
- Quý khách đã chọn được thứ gì ưng ý chưa?
- Quác!!!
Giật mình, Đăng hét lên một tiếng vô nghĩa.
Quay lại nhìn, Đăng càng bạt vía hơn khi người đứng trước mặt nó là một người đàn ông khổng lồ. Ông ta cao hơn Đăng tới vài cái đầu, mặc dù Đăng cũng khá là cao, khoảng 1m7. Trước Đăng, một tên nhóc đang trắng bệch mặt, người đàn ông nở nụ cười khoái trá:
- Fuh, fuhahaha... Đừng có nói là cậu giật mình vì lão già này nhá.
Đăng đến lúc này mới định thần, nhìn kĩ lại người đàn ông đang đứng trước mặt.
Đó là một người đàn ông tầm tuổi trung niên với vẻ ngoài lực lưỡng. Những bó cơ bắp cuồn cuộn trên cơ thể ông ta khiến Đăng phải công nhận rằng trước giờ chưa từng nhìn thấy ai có bo đì rắn chắc đến vậy. Nước da ngăm đen của ông ta kết hợp với ánh sáng yếu ớt trong tiệm khiến cho Đăng phải căng mắt ra mới nhìn rõ được. Trái ngược với màu da, cái đầu không một sợi tóc có vẻ phản quang khá tốt nên nhìn khá rõ khuôn mặt. Ông ta mặc quần ngắn để lộ ra bắp chân to hơn cả đùi của Đăng, không mặc áo nên Đăng có thể trông thấy những giọt mổ hôi đang chảy xuống những múi cơ bụng. Trên tay trái của ông ta còn đang cầm một cây búa lớn, xém chừng nặng tới nửa tạ. Và đến khi Đăng nhìn khắp một lượt, ông ta vẫn nhe hàm răng trắng hếu ra mà cười.
- Chào, hàm răng đẹp đấy.
- Cậu không có gì để khen ta ngoài hàm răng sao? Cơ mà ta cũng khá tự hào về nó đấy.
- Việc gì mà tôi phải khen một người khi chỉ vừa mới gặp mặt chứ. Cơ mà ông là chủ của cái tiệm nhìn có vẻ rách rách bẩn bẩn này à?
Để trả thù lão già đã làm cho Đăng giật mình, nó đang cố kích đểu ông ta.
- Tiệm của ta không hề rách và bẩn. Cơ mà cậu là mạo hiểm giả tập sự à? Nhìn có vẻ nghèo khó đến mức không mua nổi con dao gọt quả. Cơ mà trông cậu có vẻ yếu nhớt.
Đáp trả lại, chủ tiệm mỉa mai.
- Tôi không hề yếu nhá! Cơ mà tôi có tiền nhá. Và ông đừng có bắt chước câu cơ mà của tôi được không? Lão hói.
Đăng trả lời, trển trán đã bắt đầu nổi gân xanh.
- Ta không có hói, ta chỉ trọc. Cơ mà câu cơ mà là câu cửa miệng của ta, người bắt chước là cậu mới phải.
Ông chủ tiệm cũng đã bắt đầu nổi gân xanh.
Bốn mắt nhìn nhau trừng trừng, không ai chịu nhường ai.
- Thôi gác chuyện đó qua một bên, dù sao thì tôi cũng không thích ganh đua với một lão già. Tôi tới đây để mua vũ khí.
Đăng khoanh tay lại và hất hàm, vẻ mặt ngạo nghễ.
- Đúng, ta cũng chẳng thèm chấp một thằng nhóc chíp hôi làm gì.
Làm vẻ mặt khinh khỉnh, lão chủ tiệm cũng khoanh tay lại.
Một lần nữa bốn mắt lại nhìn nhau trừng trừng...
Năm phút sau...
Hai bên vẫn đang mở mắt nhìn nhau trừng trừng, bất chấp mắt của cả hai đều đã đỏ quạch.
- Từ khi nào mà nó trở thành cuộc đấu mắt vậy? Ta đình chiến nhé lão già?
- Đồng ý, dù sao thì ta cũng không chấp thằng trẻ ranh làm gì...
- Lão đang muốn gây sự à!
Đăng cáu tiết, ông chủ tiệm thấy vậy thì bật cười ha hả:
- Lâu lắm rồi mới có kẻ dám cư xử thái độ như thế với ta. Nhóc, ngươi được đấy. - Đoạn, ông ta nói tiếp - Ta là Musack, chủ của tiệm trang bị này.
- Còn tôi tên là Đă... nhầm Hero. Tôi tới đây để mua trang bị.
- Điều gì khiến cho một thằng nhóc mạo hiểm giả lại tới cửa tiệm tồi tàn này để mua trang bị vậy?
- Đừng có gọi tôi là một thằng nhóc! Mà ông cũng vừa thừa nhận cửa tiệm này tồi tàn rồi đúng không?
Chủ tiệm bất giác quay mặt đi chỗ khác.
- L,làm gì có...
Ngay sau đó, lão ta liền đánh trống lảng.
- Quên nó đi. Cơ mà cậu tới đây để mua trang bị có đúng không? Chọn đúng chỗ rồi đấy, để lão tìm cho cậu trang bị phù hợp.
Vừa nói xong ông ta liền chuồn ngay ra sau quầy.
Rõ ràng lão ta vừa mới kiếm cớ chuồn!
Một lát sau, chủ tiệm mang ra một số lượng lớn các loại vũ khí và trang bị.
- Những thứ này đảm bảo sẽ hợp với nhóc. Cứ thoải mái chọn thứ mình thích đi.
- Đã bảo đừng có gọi tôi là nhóc, lão hói!
Sau khi nổi nóng mắng chủ tiệm, Đăng quay sang chỗ trang bị mà chủ tiệm vừa mang ra. Dù cho không am hiểu lắm về vũ khí nhưng Đăng có thể cảm nhận được những món đó đều vừa tay mình.
Nó cầm thử một thanh kiếm ngắn lên. Thanh kiếm có độ dài khoảng nửa mét, khá nhẹ và linh hoạt. Sau khi vung kiếm một hai lần, nó đã cảm thấy ưng ý thanh kiếm.
Như nắm được ý nghĩ của Đăng, Musack nói:
- Quá dễ thỏa mãn đấy nhóc. Vũ khí còn nhiều nên thử hết tất cả những món ở đây đi đã, chưa gì đã hài lòng với một thanh kiếm xoàng rồi.
- Tôi không có hài lòng gì cả đâu đấy nhé!
Đăng gân cổ cãi lại. Cái này người ta thường gọi là tsundere, tạm dịch sang tiếng Việt là chảnh :v.
Đăng liền bỏ cây kiếm ngắn xuống và nhấc cây rìu chiến lên.
Vì lực hấp dẫn yếu hơn Trái Đất ba lần, nên trọng lượng của cây rìu cũng nhẹ hơn ba lần, khiến cho Đăng có thể nhấc được nó chỉ với một tay.
- Có vẻ như nhóc cũng khá là mạnh nhỉ? Với một mạo hiểm giả cấp ba cũng phải dùng hai tay mới nhấc được chiếc rìu đó đấy.
- Không quan tâm lắm, nhưng tôi muốn tìm một loại vũ khí nào đó thiên về tốc độ tấn công hơn là trọng sức mạnh như rìu. Lão già, tiệm ông có thứ vũ khí gì như thế không?
Vì sức mạnh ở thế giới này của Đăng được nhân ba so với ở Trái Đất, nên cầm một con dao nhỏ cũng có thể gây sát thương tương đương một cây kiếm, chẳng cần phải sử dụng vũ khí dùng lực làm gì. Thay vào đó, nó muốn tìm một món vũ khí nhẹ, lợi cho tốc độ đánh, đấy chính là mục đích ngay từ đầu của Đăng.
Thứ nó nghĩ đến là một thứ gì đó tương tự liễu kiếm.
Musack gật gù như đã hiểu ý của Đăng, sau đó liền đi vào sau quầy và lấy ra một món vũ khí.
Ngay sau khi Đăng nhìn thấy tận mắt thứ vũ khí mà chủ tiệm mang ra, nó liền thốt lên:
- Cái thứ này là...!!!
/17
|