Hỉ Doanh Môn

Chương 107 - Chương 106

/607


Editor: Trịnh Phương.

Theo phong tục của Thủy thành, sinh nhật của nam tử làm chín không làm mười. Ngày mùng mười tháng Mười một đó, chính là sinh thần sáu mươi chin tuổi của Viên Hàn Lâm, phàm là người có địa vị ở Thủy thành đều rối rít chạy tới chúc thọ Viên Hàn Lâm trước. Thái phủ, Cung phủ, Chu phủ, Trần phủ vẫn luôn có quan hệ thân thiết với Viên phủ, dĩ nhiên đã tới gửi lời chúc cùng quà tặng từ lâu.

Khách nam đều được Viên Nhị lão gia đưa vào trong chính sảnh, khách nữ được Viên Nhị phu nhân đưa vào sân sau nhà chính của Viên lão phu nhân. Các vị phu nhân ngồi ôn chuyện với nhau, còn Minh Phỉ cùng một đám tiểu nữ tử ngồi bên lò sưởi, thưởng thức hoa mai, nói chuyện vui đùa.

Bình thường Minh Phỉ hay ở yên một chỗ, ngồi trong thời gian dài cũng có chút mệt mỏi, thấy Minh Tư đang ngồi ngốc ở một chỗ liền lập tức dựa vào người nàng, nói: Ngươi tới đánh một lát, ta nghỉ ngơi một chút.

Cung Tịnh Kỳ cười nói: Không phải là người sợ thua chứa? Ngươi gọi Minh Tư thay ngươi cũng được, nhưng thua tiền không thể quỵt nợ, cũng tính ngươi.

Minh Phỉ đỡ đầu vai Minh Tư, cười nói: Được, thua thì tính cho ta, thắng sẽ là của ngươi.

Minh Tư không yên lòng mà hé miệng cười cười, ngồi vào chỗ của Minh Phỉ. Minh Phỉ vừa ngồi xuống không lâu, Viên Mai Nhi liền từ bên ngoài đi vào kéo nàng: Đi, lão phu nhân muốn ta tới vườn nhà lấy hoa mai vàng. Mẫu thân ta cũng thế, nói nhất định phải chính tay ta đi chiết cành hoa cho nàng. Chỉ có ngươi nhàn rỗi, ngươi đi theo ta.

Minh Phỉ khéo léo hiểu ý, lập tức khoác áo choàng đi ra ngoài theo nàng.

Viên Mai Nhi nói: Minh Phỉ, ta muốn ngươi đi cắt hoa mai với ta, vốn là vì trong lòng ta có lời muốn nói với ngươi.

Minh Phỉ cười một tiếng: Ngươi cũng có tâm sự nữa à?

Viên Mai Nhi giảo hoạt híp mắt nhìn Minh Phỉ, nhỏ giọng nói: Gần đây có người tới nhà cầu hôn ta.

Minh Phỉ ranh mãnh cười: Vậy chúc mừng tỷ tỷ nha.

Viên Mai Nhi nhéo nàng một cái: Nha đầu chết tiệt kia, còn dám mắng ta! Nói thật đi, ngươi thì sao? Có người đến nhà cầu hôn ngươi hay không?

Minh Phỉ nghiêm mặt nói: Không có.

Viên Mai Nhi xấu hổ nhìn nàng: Sao có thể không có? Ngươi đừng khẩu thị tâm phi (*). Hiện tại ngươi là nữ tử lớn nhất trong nhà ngươi, người tới cửa cầu hôn khẳng định chính là vì ngươi.

(*) Khẩu thị tâm phi: Miệng nói một đằng, tâm nghĩ một nẻo.

Vĩnh viễn không có. Minh Phỉ hạ mí mắt nói: Ta còn nhỏ như vậy, lại nói, loại chuyện như vậy, gia phụ cùng gia mẫu đều không cho bọn ta hỏi tới.

Viên Mai Nhi đột nhiên kéo tay Minh Phỉ, thở dài nói: Muội muội đáng thương, ngươi không còn nhỏ nữa.

Minh Phỉ nghe vậy, kinh ngạc nhìn Viên Mai Nhi, Viên Mai Nhi lại thấy nàng đáng thương ở chỗ nào vậy? Lại nghe Viên Mai Nhi nói: Có thẻ lời nói của không xuôi tai. Ta nghe nói, kế mẫu chắc chắn sẽ không thật lòng suy nghĩ cho kế tử, kế nữ. Mặc dù mẫu thân của ngươi hòa ái, nhưng rốt cuộc cũng không phải thân mẫu, coi như muốn suy tính vì các ngươi thì cũng phải nghĩ cho nàng trước rồi mới có thể đến phiên các ngươi. Ngươi cần phải tính toán vì tiền đồ của mình từ trước mới phải, chớ một mực trung thực như vậy, nếu không tương lai muốn hối hận cũng không kịp. dI94end&anL3e!Quy7don

Thì ra là người Viên gia vậy mà lại cho rằng Trần thị ngăn không cho mình đính hôn cùng nhà họ, cho nên buông tha cách khuyên bảo Trần thị, ngược lại vòng vèo khuyên nhủ mình. Minh Phỉ khẽ mỉm cười: Cảm tạ tỷ tỷ đã thương ta, ta nhớ kỹ. Không đợi Viên Mai Nhi nói tiếp, liền đổi đề tài.

Nàng đã sớm suy nghĩ xong. Nàng không phủ nhận Viên Tư Phác là một người tốt, dường như cũng rất thích nàng, Viên gia không tồi, nhưng Viên Tư Phác thể trạng không tốt không thích hợp làm trượng phu. Nàng không thương hắn, không có tình cảm làm cơ sở, thì một thân thể khỏe mạnh là yếu cầu tối thiểu. Không tránh khỏi bệnh tật lại là chuyện khác, nếu còn có thể cứu vãn, tại sao nàng nhất định phải gả cho một người chết sớm chứ?

Viên Mai Nhi ba phen mấy bận nhắc lại, Minh Phỉ lại cố gắng chuyển đề tài. Trong vô thức, hai người đã đến cây mai vàng, chọn xong cành hoa, hai người lệnh cho nha hoàn cắt xuống, một đường tiến về phía nhà chính. Đi tới nửa đường, một bà vú già vội vã đã chạy tới, nói với Viên Mai Nhi: Tiểu thư, phu nhân có chuyện tìm ngài. Xin ngài nhanh chóng đi qua đó.

Viên Mai Nhi xin lỗi nói: Minh Phỉ, ngươi giúp ta mang hoa này đến nhà chính nha. Ta sẽ tới tìm ngươi sau. Vốn muốn cho nha hoàn đưa đi, nhưng lại sợ lão nhân nói ta không tôn kính nàng. Lại cho tiểu nha hoàn này dẫn đường cho Minh Phỉ cùng Kim Trâm, chính mình vội vã chạy đi.

Nhân khẩu Viên gia không nhiều, trong thời gian này nhất định là bận rộn không chịu nổi. Mà những khách nhân cũng mặc kệ chuyện này, nếu không cẩn thận sẽ đắc tội với người ta. Minh Phỉ liền theo tiểu nha hoàn này tới phòng Viên lão phu nhân ở. Dọc theo đường đi thấy vú già và nha hoàn lui tới, vô cùng náo nhiệt, nhưng sau khi đến chính phòng, bên trong yên lặng như tờ, chỉ mấy nha hoàn áo xanh đứng ở hành lang.

Minh Phỉ cảm thấy khác thường, liền gọi Kim Trâm thông báo cho người ta, đại nha hoàn Ngân Hồng bên cạnh Viên lão phu nhân rất nhanh cười híp mắt vén rèm đi


/607

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status