Hỉ Doanh Môn

Chương 125 - Chương 123

/607


Editor: Thư

Khi Thái Quang Nghi trở về cùng ngày hôm đó, Trần thị liền nói cho hắn biết việc Nhị Di Nương sinh bệnh, còn không chịu cố gắng uống thuốc tiêu bệnh, hắn lập tức bày tỏ ngày hôm sau muốn đi xem Nhị Di Nương.

Trần thị cố ý hỏi rõ: Thân thể khả con đã tốt hơn chưa? Nếu là tốt nhiều, có thế đi theo tam ca con cùng đi xem Nhị Di Nương.

Mấy ngày nay Minh Tư lãng phí mất không ít tiền bạc.

Mỗi ngày đều uống thuốc bổ, không bỏ một cử thuốc nào.

Trần thị cũng cấp nàng uống, cuối cùng tiền thuốc tháng này của nàng đã sớm lấy từ đồ cưới của nàng ra bù, cũng không sợ nàng phá hư.

Tuổi còn trẻ, thuốc bổ uống nhiều cũng không phải chuyện gì tốt.

Minh Tư thuận theo gật gật đầu.

Ước chừng là cảm thấy được đã không thể trông cậy vào, nàng ta cũng không kiêng kị Trần thị nữa, thoải mái hẹn Thái Quang Nghi vào trong viện nói chuyện.

Thái độ trước sau của Minh Tư chênh lệch to lớn, Trần thị cau mày nghĩ, lúc trước nàng an bài Minh Tư đi xem Nhị Di Nương, Minh Tư cũng không chịu đi, lúc này lại chịu đi, đây là loại đạo lý gì chứ?

Chẳng lẽ bên trong chuyện này có chiêu trò gì đó?

Dư ma ma nói: Sợ cái gì?

Chẳng phải Ngô ma ma vẫn luôn canh giữ ở nơi này sao, Đường đại phu cũng ở đó, xác nhận quả thật là ho lao. Có thể lúc trước nha đầu kia sợ người vẫn muốn để nàng ở lại nơi đó, không cho nàng trở về, cho nên mới chết sống không dám đi. Hiện tại Tam Công Tử đã trở lại, nàng ta cho rằng có người làm chỗ dựa cho nàng, đương nhiên là muốn đi.

Trần thị nói: Lúc trước ta cho rằng nàng không chịu gặp mặt một lần, cực kỳ băng giá con tim thay Mưu thị. Hiện giờ xem ra vẫn lại cứ băng giá con tim, chẳng lẽ phụng dưỡng mẹ ruột là không nên sao? Không có cơ hội đó là không có cách nào, cho cơ hội cũng không cần, đó là không có lương tâm rồi. Ta mới không cần dưỡng ra hài tử như thế đâu.

Quay lại quyết tâm nghiêm khắc dạy dỗ Thái Quang Hoa, nói chuyện làm việc cũng chăm lo cẩn thận, cố gắng tạo cho mình một hình tượng trước mặt Thái Quang Hoa, hi vọng có thể ăn nói và làm việc đều mẫu mực.

Lại nói Thái quang Nghi và Minh Tư ở lại thôn trang một đêm, sáng sớm ngày thứ hai mới trở về. Liễu ma ma đi theo xe trở về bẩm báo Trần thị: Trên đường Tứ Tiểu Thư kêu gào không thoải mái. Có ngồi lại nghỉ ngơi ở một cái lều trà chừng nửa canh giờ, chỉ có một mình Tam Công Tử ở cùng nàng, nô tỳ nói muốn theo, bị Tam Công Tử đuổi chạy ra ngoài, hắn thật hung dữ, nô tỳ cũng không dám đối nghịch với hắn. Về đến thôn trang, Nhị Di Nương cùng bọn hắn nói chuyện ước có hai canh giờ mà thôi, lại ngăn cách cực kỳ xa, căn bản không cho hai người bọn họ đến gần.

Trần thị trầm ngâm nói: Đã nói những gì?

Lâm bà tử trả lời: Cũng không nói cái gì nhiều, chỉ là dặn dò Tam Công Tử chăm chỉ đọc sách, sau khi thành thân thì cố sống cho tốt; sau khi lấy chồng Tứ Tiểu Thư không thể ngỗ nghịch cha mẹ chồng, phải thuận theo trượng phu. Về sau lại chỉ có chảy lệ.

Nghe giống như là trăn trối di ngôn.

Trần thị phất tay để cho Lâm mà ma lui xuống, xoay người lấy tin của Thái Quốc Đống bảo nàng chăm lo chiếu cố sau khi hay tin Nhị Di Nương bị ho lao từ trong tráp ra, nở một nụ cười sâu xa, chuyện người đang làm trời đang nhìn, đây là ông trời phạt Mưu Liên Diệp, nàng không thể quản được rồi.

Lần này Thái Quang Nghi trở về, người trông cũng uể oải hơn rất nhiều so với lúc trước, cả ngày chỉ thấy dáng vẻ âm u, thường thường đứng ở trong góc nhỏ ngẩn ngơ một hai canh giờ, chỉ có lúc thấy Thái Quang Diệu và Thái Quang Hoa còn đuổi theo nói đùa nói giỡn với hai tiểu hài tử này.

Trần thị sợ hãi vô cùng, canh phòng nghiêm ngặt không để Thái Quang Hoa tiếp xúc với hắn nhiều, chỉ sợ một nỗi hắn thừa dịp mà hại Thái Quang Hoa.

Nàng cảm giác việc Thái Quang Đình không triệt để phế Thái Quang Nghi thật sự là đáng tiếc, nhưng mà không có biện pháp nào tốt hơn nữa, tốt xấu gì Thái Quang Nghi đã là một nam tử trưởng thành, đương nhiên là khó có thể kiềm chế hắn.

Trước bộ dạng âm trầm kia của Thái Quang Nghi, không chỉ Trần thị nhìn vào cảm thấy sợ hãi, ngay cả Tứ Di Nương và đám người Minh Phỉ đều cảm giác lạnh cả sống lưng, trừ bỏ đám Minh Tư và nha đầu thông phòng Thúy nhi bên cạnh hắn, cơ bản mọi người thấy hắn đều tận lực tìm đường vòng mà đi.

Trần thị mơ hồ cảm thấy rằng thái độ của Thái Quang Nghi có điểm rất không thích hợp, lẽ ra Thái Quang Nghi đối với việc đọc sách cực kì có cố gắng tiến tới, ngay cả liên tiếp thi rớt nhiều lần như vậy, bị Thái Quốc Đống đánh mắng cũng không thấy hắn có khi nào tỏ ra không có tinh thần cả, nhưng lần này ngay cả tỏ vẻ thật thà phúc hậu đều chẳng muốn làm, tới cùng là hắn làm sao vậy?

Mãi đến một ngày kia, có người mang đến một bao dược vội tới xem Trần thị, nói là lấy được từ trong phòng Thúy nhi ra.

Trần thị trợn tròn mắt ngắm nghía khá lâu, cũng không nhận ra đây là cái thứ gì, tiện để cho Dư ma ma đi thỉnh Đường đại phu đến phân biệt.

Lúc Dư ma ma trở về, Tam Di Nương, Tứ Di Nương, Minh Bội, Minh Ngọc đều đã ở trong chính phòng của Trần thị cùng Minh Phỉ đang xem các kiểu trang sức của Hoa Mãn Lâu đưa sang, thương lượng xem muốn đánh những kiểu trâm cài khuyên tai thế nào, đang nói đến khí thế ngất trời.

Trần thị thấy biểu tình của Dư ma ma cổ quái, hận không thể khẩn trương biết được tình hình thực tế.

Mấy nữ nhân trong nhà thấy việc y phục trang sức hơn phân nửa là muốn nghiên cứu khá lâu mới bằng lòng bỏ qua, bên này càng nói càng cao hứng, không chút nào bày tỏ ý muốn tan cuộc cả.

Tứ Di Nương hưng phấn mà chỉ vào một cây trâm cài của trẻ em hình hoa sen đáng yêu nói: Đánh cái này, vừa đẹp vừa thảo hỉ.

Minh Phỉ nhìn nhìn, cũng thấy là không sai.

Tam Di Nương đề nghị: Nơi đó của Tam Tiểu Thư có một kiện kim khâm khá nặng có lẽ đủ làm được cái này

Minh Phỉ cười nói: Thôi, mấy thứ trang sức ngọc ngà châu báu bỏ ra kia không tính quá nhiều, mặc dù kiểu dáng già dặn một chút, nhưng vốn là vật kỷ niệm, huống chi nguyên bản thợ làm cũng coi như là tinh mỹ, gột rửa là được rồi.

Trần thị gật đầu nói: Đúng là, trái phải gì ta cũng cần phải đánh trang sức khác cho con, lúc khác đánh đi. Con lại đi xem chỗ của con có thứ gì cần phải gột rửa hay thay đổi gì thì đều cầm tới.

Lại nói với Tam Di Nương và Tứ Di Nương, Các ngươi cũng đi xem, ta ra tiền bạc cho các ngươi thay đổi.

Tam Di Nương và Tứ Di Nương đều mừng rỡ, bận bịu mà tỏ vẻ cảm tạ.

Minh Phỉ liếc mắt một cái nhìn đến rõ ràng là Dư ma ma đang chờ để hồi đáp với Trầm thi, tiện thể cười kéo Minh Ngọc Minh Bội: Trước tiên các muội đi cùng ta xem nào, sau đó trở lại thương lượng.

Trần thị nhân cơ hội dặn dò Tam Di Nương và Tứ Di Nương: Đúng vậy, các ngươi mau nhìn xem đi, nhìn xong rồi trở lại thương lượng.

Đám người Minh Phỉ mới vừa đi, Dư ma ma liền tiến đến bên lỗ tai Trần thị thấp giọng nói một hồi, Trần thị nhíu nhíu hai hàng mày, nửa là buồn cười nửa là kinh ngạc mà hỏi lại: Thật sự?

Dư ma ma lại cười nói: Đương nhiên là thật, nô tỳ đã thử qua rồi.

Trần thị hưng phấn mà đứng dậy, qua lại đi tới vài bước, bất nhã ra sức đập cái bàn một phen: Thật sự là, thật sự là quá tốt!

Nhất thời hận không thể ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng.

Dư ma ma thấy nàng cao hứng, cười nhẹ nói: Trò hay lại vẫn ở phía sau đấy. Chúng ta cứ chờ coi là được.

Ngày trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã đến hôn kỳ của Thái Quang Nghi.

Đồ cưới của nhà gái tổng cộng có 64 nâng, thu hút rất nhiều người tới xem náo nhiệt.

Trần thị chờ xem diễn trò, làm việc cũng đặc biệt hăng hái, từng có kinh nghiệm hai lần làm việc vui, tuy nhiên Thái Quốc Đống không có ở nhà, nàng vẫn cố gắng dưới sự giúp đỡ của tộc nhân Thái gia tổ chức tiệc vui thật linh đinh, trong tối ngoài sáng liền không làm cho người ta tìm được lỗ hổng nào để đâm chọt.

Cung Nhị Phu Nhân một mình tới dự tiệc, nghe nói người tặng lễ của Viên gia chưa tới, tiện thể cùng Chu Đồng Tri phu nhân vễnh lỗ tai lên.

Nguyên lai quả nhiên tiểu tức phụ của Viên Tư Phác đã có bầu, vì thế vào mùa thu vợ chồng Viên Hàn Lâm liền đi thuyền vào trong kinh, hiện giờ toàn gia Viên gia đều đang trông trăng trông sao chờ tiểu tức phụ kia sinh hạ một nhi tử béo mạp, tương lai thay Viên Tư Phác kế thừa hương khói cho tốt. Chu Thanh ở một bên nghe thấy, liền truyền đạo tin tức này cho Minh Phỉ cùng Trần Oánh nghe. Chu Thanh tò mò hỏi Minh Phỉ: Ngươi từ trong kinh tới, có gặp được vị Tam thiếu phu nhân của Viên gia này không?

Trước mắt Minh Phỉ lập tức hiện ra một khuôn mặt phấn nộn kiều kiều khiếp khiếp, xinh đẹp tựa đóa hồng, thấp giọng nói: Xem như từng gặp đi, là một người không tệ.

Chu Thanh nói: Đáng tiếc rồi. Ta nghe bọn ca ca nói,


/607

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status