Hỉ Doanh Môn

Chương 133 - Chương 131

/607


Editor: Lovenoo1510

“Tại sao lại muốn nói cho ta biết cái này?”

Minh Phỉ đột nhiên cảm thấy có gánh nặng rất lớn.

Cung Viễn Hòa nhìn nàng, trầm giọng nói: “Bởi vì từ nay về sau, ta và nàng chính là trên cùng một con thuyền, ta chìm, nàng cũng chìm.”

Minh Phỉ khẽ mỉm cười: “Ta đã nhớ kỹ, ta sẽ nỗ lực.”

Nếu hắn chìm, thì nàng cũng chìm; nếu nàng không chìm, thì hắn cũng không chìm.

Hắn không nói cho nàng biết bên trong chuông đồng là cái gì, nàng cũng không chủ động hỏi, chỉ tiện tay đem chuông đồng giao lại cho hắn.

Cung Viễn Hòa đem chuông đồng đeo vào cổ Truy Phong, cười nói: “Bắt đầu từ ngày mai, nàng cũng giống như ta, tự mình cho Truy Phong ăn, nó thường chỉ ăn gà sống.

Ngoài ra, ta cũng sẽ chọn hai con chó nhỏ nữa, nàng để tâm nuôi, đừng nhờ người khác.”

Thành hộ nuôi chó chuyên nghiệp rồi, Minh Phỉ khẽ vuốt cái trán, nhưng để đối phó với loại tính tình như Cung Nhị phu nhân, cái loại trưởng bối mang theo hào quang trên người thẩm nương có ân nuôi dưỡng, có lẽ cũng chỉ có thể để cho chó đi giảng đạo lý với bà ta thì mới được khơi thông.

Ra khỏi cửa viện, Hỉ Phúc tiến đến quấn lấy Cung Viễn Hòa, nhưng cũng không làm gì khác.

Cứ bổ nhào cắn lấy giầy của hắn, phát ta tiếng “O o” cố làm ra vẻ đáng yêu.

Âm thanh dọa dẫm.

Cung Viễn Hòa khom lưng nắm lấy chỏm da đầy màu sắc trên đỉnh đầu, vuốt nhẹ nhàng, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nó nói: “Thú nhỏ, cũng ghen tỵ sao?”

Mai Tử khẩn trương tiến tới nhận lấy Hỉ Phúc: “Đại gia giao nó cho nô tỳ, nô tỳ mang nó đi ở trong sân một chút, sau đó sẽ đưa trở về.”

Câu nói phía sau là nói với Minh Phỉ. Cung Viễn Hòa nhẹ buông tay, nói: “Thật nặng, còn mập hơn rất nhiều so với lúc ở kinh thành, dường như Mai Tử nuôi chó cũng không tệ.

Về sau, phải giúp đỡ nãi nãi ngươi nhiều hơn.”

Mai Tử buông mắt xuống, nói mấy câu khéo léo giả dối, rồi hành lễ mang theo Hỉ Phúc rời đi.

Cung Viễn Hòa nhìn bóng lưng nàng ta hỏi Minh Phỉ: “Không phải là nàng luôn không thích nàng ta sao, tại sao lại muốn mang nàng ta theo?”

Minh Phỉ cười nói: “Làm gì có lúc nào ta nói là không thích nàng ta, cũng không biết chàng nghe thấy từ nơi nào.”

Cung Viễn Hòa cũng không tranh cãi cùng nàng, cười nói: “Đi thôi, đi ăn cơm tối.”

Hai vợ chồng dắt tay nhau an nhàn đi trên con đường nhỏ tới An Nhàn đường, thỉnh thoảng Cung Viễn Hòa lại chỉ vào kiến trúc và cây cảnh ven đường nói cho Minh Phỉ nghe, nơi nào ban đầu là mẫu thân hắn ở, trước khi hắn bảy tuổi ở trong đó, hắn ngã từ trên cây kia xuống, bụi hoa kia là chính tay Cung Trung Tố gieo xuống cho mẫu thân hắn, mẫu thân hắn yêu thích cỡ nào.

Từ trong lời nói của Cung Viễn Hòa Minh Phỉ nghe ra được một tin tức, mặc dù Cung Trung Tố đồng thời cưới hai vị thê tử, nhưng rõ ràng hắn đối với Tiết thị để nhiều tâm tư hơn.

Minh Phỉ đánh giá gương mặt tuấn tú của Cung Viễn Hòa một chút, nói: “Dung mạo chàng giống mẫu thân sao?”

Cung Viễn Hòa sờ cằm, chớp mắt có chút mê mang: “Nghe nói là rất giống.”

Nếu quả thật như thế, thì không khó hiểu vì sao Cung Nhị phu nhân lại có hận ý như vậy với Cung Viễn Hòa.

Nhất định Tiết thị xinh đẹp hơn Cung Nhị phu nhân rất nhiều, nên thực tế đã chiếm được ưu thế tuyệt đối so với tình địch, tôn trưởng tức, tướng mạo đẹp như người, làm trượng phu càng thương, giàu có, lại có mấy kẻ không chịu thua kém ở đây tranh khí, mỗi ngày Cung Nhị phu nhân đều mở ra khuôn mặt này, còn phải giả bộ rộng lượng từ bi, quả nhiên là khổ sở.

Nếu là giả, nguyên nhân ngày trước Cung Viễn Hòa một thân kim quang xán lạn như vậy hóa ra chỉ là một chiêu trò ngụy trang khác.

Minh Phỉ thử dò xét nói: “Ngày trước mỗi lần ta nhìn thấy chàng, luôn thấy chàng mặc kim quang xán lạn, ta nhớ được có một lần, toàn thân cao thấp của chàng có giá trị ước chừng ngàn lượng.

Xem ra thẩm nương ở phương diện này đối với chàng cũng rất hào phóng nha.”

Cung Viễn Hòa cười nói: “Đương nhiên là hào phóng, bà ta chính là đem ta nuôi dạy theo phương hướng con nhà giàu.

Phụ thân dạy dỗ ta mấy câu, bà ta đều cùng hắn nóng nảy, hơn nữa, lông cừu mọc trên thân cừu, nếu là ta mặc phục sức không hoa lệ, bà ta ở nơi nào có cơ hội làm giả sổ sách?”

“Không phải chàng nói muốn mua người, tự mở phòng bếp của mình sao?

Ý của ta là ngày mai về nhà nhờ bọn họ giúp ta tìm người.

Có phải hay không về sau chi tiêu hàng ngày của chúng ta còn lĩnh từ chỗ thẩm nương.”

Cái này là vấn đề trước mắt Minh Phỉ quan tâm nhất, không bột sao gột nên hồ, sẽ không có khả năng mình phải móc tiền túi trợ giúp chứ?

Cung Viễn Hòa cười nói: “Biết, nhưng những thứ này nàng nói không phải sẽ tốt, ta sẽ tới an bài.”

Đến An Nhàn đường, chỉ thấy đèn đuốc sáng choang, Cung Nhị phu nhân một người




/607

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status