Hỉ Doanh Môn

Chương 134 - Chương 132

/607


Edit: Thảo My

Thời khắc mấu chốt này, là Chu di nương đứng ra, cười tít mắt tiến lên đỡ Cung Nhị phu nhân, nói: Đại công tử, phu nhân không thoải mái, chuyện này không phải một chốc có thể nói, có phải chờ thân thể phu nhân khỏe mạnh chút, đổi thời gian lại nói chuyện này hay không?

Cung Nhị phu nhân nghe vậy, lập tức đỡ cái trán, lung lay mấy cái, nhỏ giọng rên rỉ: Ai. . . . . . Người già rồi, không còn dùng được nữa, nhìn xem, nhanh như vậy đã bị người ghét bỏ.

Nói xong nước mắt chảy xuống.

Cung Tịnh Kỳ nhíu mày: Ca ca, chuyện trong nhà thiên đầu vạn tự (ngàn lời vạn chữ), làm sao một chốc có thể nói rõ?

Theo ta nói, các ngươi cũng quá nóng lòng.

Mấy ngày nay mẫu thân vẫn quan tâm các ngươi, này còn không thở nổi, các ngươi. . . . . .

Cung Nghiên Bích kéo kéo Minh Phỉ: Tẩu tẩu, ngươi mau khuyên nhủ.

Minh Phỉ nhìn Cung Nghiên Bích: Ca ca ngươi hắn đau lòng thẩm nương (thím), muốn cho ta giúp thẩm nương phân ưu, nếu như ta khuyên, chẳng phải là có ý tứ muốn thâu thát (trộm rái cá)?

Muội muội, hiếu đạo này chính là cách đối nhân xử thế đầu tiên.

Chẳng lẽ, ngươi không muốn thẩm nương có một chút rãnh rỗi?

Cung Nghiên Bích bị nghẹn không lời nào để nói.

Cung Viễn Hòa khí định thần nhàn đưa một cái khăn cho Cung Nhị phu nhân: Thẩm nương chớ khóc.

Đây là chất nhi đau lòng ngài, muốn giúp ngài phân ưu, ngài nghĩ thế nào đến mặt trên kia đi?

Chất nhi ghét bỏ ai cũng không dám ghét bỏ ngài.

Ngươi rõ ràng chính là ghét bỏ ta, chê ta vướng mắt các ngươi phải không?

Cung Nhị phu nhân che miệng khóc lên: Ta đau khổ cay đắng nuôi ngươi lớn, vì ngươi bị bao nhiêu chèn ép, bị người chỉ vào lưng mắng, ngươi làm quan, cưới tức phụ, liền chê ta vướng mắt ngươi phải không?

Đáng thương ta, bạch bạch thay người nuôi lớn nhi tử, vì hắn trong trong ngoài ngoài lo liệu, không một câu tốt, bất quá mới vừa thành thân một ngày liền tới bức ta, đây là muốn bức tử ta à.

A, ta nuôi nhi tử của mình cũng không chịu giúp ta nói lời công đạo, sao lại có thể trách người ta trèo lên đầu ta giẫm lên ta!

Khóc khóc gần như choáng váng muốn ngất lịm.

Cung Tịnh Kỳ oán hận trừng mắt Cung Viễn Trật bất động ở một bên: Ngươi còn không tới khuyên nhủ!

Cung Viễn Trật ngồi không yên, đứng dậy ho khan một tiếng, tiến lên phía trước nói: Ca ca, thân thể mẹ ta không tốt, tinh thần cũng không quá tốt, ngươi xem có phải hay không. . . . . .

Hắn mới vừa mở miệng, Cung Nhị phu nhân liền: Oa. . . . . .

Một tiếng khóc lớn lên, giả ngây giả dại đụng vào trên người Chu di nương: Ta không sống, ta không sống rồi, nuôi một bọn bạch nhãn lang.

Mọi người đều nói ân sinh không lớn bằng ân dưỡng, hắn thật tốt, không nhớ tình còn chưa tính, ngày thứ hai tân hôn đã nghĩ muốn bức tử ta.

Chu di nương ôm chặt lấy Cung Nhị phu nhân, rơi lệ theo: Phu nhân, ngài đừng như vậy, lại không là chuyện bao lớn.

Cung Nhị phu nhân nghe tiếng, âm thanh kêu lên: Không phải chuyện bao lớn?

Ngươi nói đơn giản dễ dàng!

Quay đầu đỏ mắt chỉ vào Cung Viễn Hòa: Ngươi có phải nghĩ thừa dịp cha ngươi không ở nhà, bức ta chết rồi, xong chiếm phần gia sản của đệ đệ muội muội ngươi hay không!

Cung Viễn Hòa lẳng lặng nhìn Cung Nhị phu nhân: Thẩm nương không cần dùng những những lời này đến chèn ép ta, phụ thân nói như thế nào, người xem thư chẳng phải sẽ biết?

Trong mắt Cung Nhị phu nhân hiện lên một tia tàn khốc, vươn tay ra về phía Cung Viễn Hòa: Cha ngươi viết cái gì?

Ngươi lấy ra ta xem!

Cung Viễn Hòa cười cười, đưa thư tới, Cung Nhị phu nhân cầm ở trong tay ba cái hai cây liền xé thư sạch sẽ, ném lên không trung, cười lạnh nói: Ngươi tùy ý tìm a miêu a cẩu loạn viết một phong thư, liền dám dụ dỗ ta?

Làm ngươi xuân thu đại mộng!

Hành động này của nàng làm Cung Viễn Trật và Cung Tịnh Kỳ đều thất kinh.

Chu di nương cũng ôm nàng đứng lên: khóc lớn: Phu nhân, ngài chẳng lẽ ma chướng rồi hả?

Cung Viễn Hòa cũng không gấp, ngồi xỗm trên đất quét đến một chỗ phong thư bị xé thành mảnh vụn, vừa nhặt vừa cười: Thẩm nương chưa mở ra nhìn, nào biết ta lừa gạt ngài?

Minh Phỉ quả thật hết chỗ nói rồi, gặp qua không biết xấu hổ không phân rõ phải trái, cũng chưa thấy không biết xấu hổ không nói lý như vậy.

Cung Nhị phu nhân trộm đổi khái niệm sĩ tài thính cao này, nàng biết rõ giảng đạo lý nói lập trường, nàng vĩnh viễn đều đứng không vững, cho nên sẽ dùng một chiêu càn quấy này.

Tóm lại Cung gia không ai, Cung Trung Tố không ở nhà, Cung Viễn Hòa tự nhiên không thể cứng rắn buộc nàng giao tài ruyền (quyền sở hữu tài sản) trong tay ra, nàng là nữ nhân, có thể không cần thể diện, Cung Viễn Hòa vẫn còn muốn đứng ở trong xã hội và trong quan trường, dĩ nhiên không gánh nổi cái mặt này.

Hiện tại Minh Phỉ nghiêm trọng hoài nghi, những tính tình kích động dễ giận kia của Cung Nhị phu nhân có




/607

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status