Hỉ Doanh Môn

Chương 277 - Chương 275

/607


Trong nháy mắt, Cung Viễn Hòa bỗng sửng sốt, thốt lời như chém đinh chặt sắt: “Không được! Chưa có gì mà đã đuổi ta đi, lỡ như sinh nó ra xong, chẳng phải nó ngồi lên đầu ta luôn ư? Chủ ý gì mà ôi thiu thế? Ta không thể ăn thịt, ngay cả canh cũng không thể uống à? Đạo lý gì hả!”

Minh Phỉ nhìn ra ngoài cửa, nhanh chóng bịt miệng hắn lại: “Suỵt, nàng nói nhỏ một chút! Lỡ người ta nghe thấy thì phải làm sao?”

Cung Viễn Hòa nheo mắt uy hiếp, nói: “Mau mau rút lại lời nàng vừa nói đi. Ta cam đoan không động chạm lung tung là được.”

Minh Phỉ thở dài: Chỉ cần chàng có thể nhịn được, ta cần gì khó xử chứ?”

Hoa ma ma nấp sau màn, nghe thấy mấy câu nói bằng kiểu “ăn thịt ăn canh”, khuôn mặt già nua của bà đỏ bừng cả lên. Đúng lúc đó lại thấy Đan Hà lén lút lại đây hỏi thăm tin tức, bà vội kéo nàng ta đến không người, trêu ghẹo: “Vốn dĩ nãi nãi quyết định hôn kỳ (ngày thành thân) sẽ diễn ra vào tháng Tám, nhưng đại gia nói bên cạnh nãi nãi không có ai để sai bảo, muốn nói La gia hoãn hôn kỳ lại, chờ đến sang năm mới gả ngươi đi.”

Đan Hà đỏ mặt, đan mấy ngón vào nhau và nói: “Đại gia và nãi nãi nói sao thì là vậy ạ.”

Hoa ma ma cười nói: Chút ý kiến nhỏ mà ngươi cũng không có à? Nếu đến lúc đó, đại gia lại nói tiểu công tử không có ai chăm sóc, bảo ngươi năm sau nữa hãy gả thì ngươi làm sao? Vẫn đồng ý một cách thoải mái như thế à?”

Đan Hà nhìn chằm chằm mũi chân mình, nói: Nãi nãi sẽ không chịu đâu.”

Hoa ma ma “ừ” một tiếng: “Về điểm này thì ngươi nói đúng, nãi nãi sẽ không chịu. Chẳng những như thế, ngay cả năm nay nãi nãi cũng không muốn trì hoãn ngươi. Ngươi đừng phụ tấm lòng của nãi nãi với mình nhé.”

Đan Hà vội hỏi: Ta cũng đỡ, mai này, mai này ta sẽ bảo hắn làm việc thật tốt, nghe lời nãi nãi...” Lời vừa thốt ra khỏi miệng, nàng ta đã cảm thấy mặt mình muốn chín đỏ, chạy trối chết.

Hoa ma ma rât vừa lòng nàng ta, gật đầu. Nữ nhi kia của bà, Minh Phỉ nhờ Trần thị viết thư, hỏi xem có chịu đến Cung gia ở cùng một chỗ với bà hay không, chủ nhà cũng nói cho đi, nhưng nữ tế (con rể) của bà lại luyến tiếc cái chức quản sự nên không chịu đến, nữ nhi tự nhiên phải theo hắn. Không phải là bà không thất vọng, may thay Cung Viễn Hòa và Minh Phỉ đối xử với bà rất tốt, Kiều Đào cũng hiếu thuận. Cả đời này, thôi thì bà cứ thanh thản ổn định giúp Minh Phỉ tính toán đi. Hoa ma ma nghĩ đến đấy rồi lại vội vội vàng vàng xuống nhà bếp xem nồi canh hầm cho Minh Phỉ.

Bởi vì Minh Phỉ không thể đi xa nhà nên cũng không xuất hiện ở buổi lễ thành thân, do đó khi Tiết Diệc Thanh thành thân, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn Cung Viễn Hòa đi một mình đến Phủ Minh, còn mình thì ở nhà dưỡng thai, bảo sao người ta không buồn bực cho được. May mà cuối cùng thư báo bình an từ kinh thành đã được đưa đến, mẫu tử Hàm Dung bình an, đứa trẻ mới sinh được đặt nhũ danh là Hiền Ca, nặng khoảng bảy cân. Theo như cách nói của Minh Ngọc để hình dung, đó là một vật nhỏ đỏ hồng, thích khóc và tham ăn tham ngủ.

Thư của Minh Ngọc vẫn trước sau như một, dông dài như vậy, nàng ta nói rằng lại kết giao thêm được vài bằng hữu tốt: Mấy ngày nay là Tiết Thanh Minh, thời điểm rất tốt để chơi đu, hóng mát, đặc biệt chơi vui. Chỉ tiếc Minh Phỉ không ở bên cạnh nàng ta, kim sa không có hỉ phúc làm bạn nên cực kỳ cô độc. Ngoài ra Thái Quang Đình cũng nói, chờ sang năm mùa xuân, đợi sang mùa xuân năm sau, Hiền Ca tròn một tuổi, bọn họ trở về nhà tế tổ, đến lúc đó nàng ta sẽ bắt chẹt Minh Phỉ một phen.

Hoa ma ma thấy Minh Phỉ đọc thư mà cười lăn lộn, bà cười nói: “Nãi nãi, mùa xuân sang năm nhất định cực kỳ náo nhiệt đấy, không chừng phu nhân thật sự gấp gáp trở về đó.”

Cố gắng thôi. Minh Phỉ cẩn thận gấp thư lại, cất vào hộp nhỏ có khóa, mệt mỏi mà nói: “Không thể ra khỏi cửa, mọi chuyện cũng ít thay đổi, lại không có ai đến thăm ta. Thật nhàm chán.” Năm nay Trần Oánh sắp xuất giá, Trần nhị nãi nãi không cho nàng ấy ra khỏi cửa; Tiền tú lại sắp thi nữa, Chu Thanh muốn ở nhà chăm sóc hắn nên cũng không thể ra ngoài.

Hoa ma ma liền ra chủ ý: Hay chúng ta đánh bài nha?”

Minh Phỉ lắc đầu: Chơi không vui.”

Nàng đang nói, Cẩm Vân đã đến báo tin: “Nãi nãi, Lý di nương tới rồi.” Hoa ma ma nói nhỏ: “Sao hôm nay bà ấy rảnh mà đến đây nhỉ? Không cần phải hầu hạ Nhị phu nhân ư?”

Cung Trung Tố vừa đi, Cung Viễn Khoa cũng tới thôn quê, Cung nhị phu nhân liền cho phép Cung Tịnh Kỳ mở cửa sân viện: Tuy rằng không dám rời phủ, nhưng cũng sai Lý di nương làm cái này làm , tác oai tác quái, Lý di nương bị bà ta cuốn lấy, thậm chí cả ngủ cũng không đủ.

Minh Phỉ cười nói: Ai mà biết được? Có lẽ cũng không hẳn là Nhị phu nhân bảo bà ấy tới.”

Ngày hôm qua đúng là một ngày nóng quá đi mất.” Lý di nương cười hi hi, phe phẩy cây quạt bước vào cửa: “Ta theo lệnh phu nhân đến thăm đại nãi nãi. Phu nhân nghe nói thân thể người không khỏe, ngay cả Phủ Minh người cũng không thể đến nên cố ý bảo ta đến đây, nói vài lời giải sầu với người. Đại nãi


/607

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status