Hỉ Doanh Môn

Chương 278 - Chương 276

/607


Edit: Um-um

Minh Phỉ vội vàng sai gã sai vặt ở phía sau nàng mang hai con chó lớn đến trông coi cẩn thận cửa chính, thần sắc nghiêm túc dặn dò: “Nếu ngươi thấy có ai đó khả nghi thì thả chó ra! Đừng sợ đắc tội với người, chuyện gì xảy ra có ta gánh vác.”

Hoa ma ma do dự nói: “Nãi nãi làm vậy sẽ đắc tội người khác đấy.” Vì chi thứ hai mà đắc tội láng giềng xung quanh thật không đáng giá tí nào.

Minh Phỉ nhỏ giọng: “Thừa dịp cháy nhà hôi của là số ít, chưa kể tà không thể thắng chính. Nếu họ thật sự tham gia, ta cũng không quan tâm, ở bên cạnh xem họ diễn trò cười. Sau này Cung gia cũng đừng nghĩ đặt chân ở đây nữa.”

Hoa ma ma không dám nhiều lời, cùng với Kim Trâm mỗi người một bên cẩn thận đỡ Minh Phỉ, né tránh đám người đang vào ra loạn xạ, từ từ men theo ánh lửa mà đi tới.

Đúng là lửa ở An Nhàn đường đã cháy xong. Tiết Minh Quý đang ở phía trước chỉ huy chữa cháy cửa hàng, lính cứu hỏa đã đến, sẽ mau chóng khống chế tình hình, thế lửa không có lan ra xung quanh nhưng An Nhàn đường gần như đã cháy sạch sẽ, một tòa tiểu viện bên cạnh cũng bị cháy hơn phân nửa. Điều đáng tiếc là đừng nói đến tài vật bên trong không kịp mang ra, ngay cả người cũng không thể cứu được.

Ba thi thể bị đốt cháy đến biến dạng đang được đắp bằng một tấm vải trắng, đặt ngay giữa viện. Một người trong đó là Cung nhị phu nhân, một là ma ma bên cạnh bà, một còn lại là nha hoàn hầu cận của bà.

Lý di nương và Cung Tịnh Kỳ chỉ mặc áo trong, tóc tai tán loạn, bên ngoài khoác vội chiếc áo choàng, quỳ rạp dưới đất gào khóc. Cung Viễn Quý giống như bị dọa đến ngớ ngẩn, run rẩy nhào vào lòng bà vú, không dám quay đầu lại nhìn.

Minh Phỉ không có thời gian an ủi họ, đầu tiên để Tiết Minh Quý dẫn quản sự của chi thứ hai tiễn lính cứu hỏa ra cửa, sau đó mới đi tạ ơn các đồng hương đã nghe tin tới giúp một tay. Chờ đến khi mọi người tản đi, nàng mới đi khuyên nhóm người Cung Tịnh Kỳ.

Nhìn thấy Cung Viễn Quý hình dáng đáng thương, Minh Phỉ vội bảo bà vú của hắn mang hắn về phòng nghỉ ngơi, nếu hắn không khỏe thì mời đại phu đến xem ngay.

Cung Tịnh Kỳ bổ nhào trên mặt đất, khóc đến khàn cổ họng, chỉ gào lên tiếng: “Nương”. Cho dù Minh Phỉ khuyên thế nào cũng không nghe, khóc đến trời tối mịt. May là không biết thi thể nào là của Cung nhị phu nhân nếu không đã sớm lao tới.

Ánh mắt Lý di nương đờ đẫn, chỉ gào khan, thấy Minh Phỉ đi qua, chộp lấy tay Minh Phỉ, giọng nói khàn khàn: “Đại nãi nãi, đúng là tai họa bất ngờ. Người hãy cứu mạng tỳ thiếp đi.” Bà được Cung Trung Tố giao trách nhiệm quản gia, Cung Trung Tố vừa đi không lâu đã xảy ra cớ sự này, chủ mẫu chết cháy, số mạng của bà có thể đoán được. Cho dù Cung Trung Tố không muốn tính toán với bà thì Cung Viễn Trật và Cung Tịnh Kỳ cũng không bỏ qua việc giận cá chém thớt.

Minh Phỉ vỗ tay Lý di nương với vẻ đồng tình, dịu dàng nói: “Di nương, nắng mưa là chuyện của trời, ai có thể đoán trước sẽ xảy ra chuyện này? Bây giờ tình huống trong nhà đã thành ra thế này, Tam tiểu thư và Tứ công tử đang rất mực bi thương, không thể quan tâm chuyện khác. Chỉ có mình người có thể chống đỡ, người phải cố gắng chịu đựng. Trước khi lão gia và Nhị công tử về đến mà chưa thu dọn tươm tất, đến lúc đó…”

Đến lúc đó càng thêm đổ dầu vào lửa, bây giờ vẫn chưa tới lúc gọi cứu mạng. Lý di nương nghe thế liền xốc lại tinh thần, đứng dậy lau hai hàng lệ, vẻ mặt tỉnh táo phân phó người làm: “Lập tức kiểm tra tất cả các phòng các viện xem còn sót người vật nào không, sáng sớm mai sai người mời tam công tử trở về, đồng thời đưa tin cho lão gia và Nhị công tử, chuẩn bị đồ tang để làm tang sự.”

Minh Phỉ thấy bà đã lấy lại bình tĩnh, làm việc đâu vào đấy liền không nói nhiều nữa, đến bên cạnh Cung Tịnh Kỳ khuyên: “Tam muội muội, người chết không thể sống lại, ngươi đừng quá đau thương. Lão gia và Nhị công tử đều không ở đây, trước tiên cần phải lo liệu hậu sự cho tốt. Ngươi phải mạnh mẽ lên, giúp đỡ Lý di nương xử lý tốt việc nhà, chăm sóc tốt Tứ đệ mới được.”

Cung Tịnh Kỳ đã khóc đến mệt lả, không rõ có nghe vào lời nói của Minh Phỉ hay không, chỉ ngồi xổm trên mặt đất nhỏ giọng nỉ non. Minh Phỉ thấy nàng ngừng khóc, nhanh chóng gọi nha đầu bên cạnh nàng dìu xuống rửa




/607

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status