Diêu Thanh Thanh đi rồi, A Manh vẫn ngồi lại phòng khách, dựa vào ghế nằm để phơi nắng, như đang muốn ngủ.
Ngu Nguyệt Trác đi đến, cúi người ngắm nhìn nàng say ngủ.
Cảm giác đỉnh đầu có bóng che, A Manh chậm rãi mở to mắt. Xoa xoa mắt, phát hiện nam nhân đứng bên cạnh, bèn hỏi: “Cha ta về rồi sao?”
“Uh.” Ngu Nguyệt Trác lên tiếng, rồi đưa tay vuốt tóc nàng trên gối, có một chút tóc rối bời.
“Cha ta không làm khó chàng chứ? Vừa rồi, sắc mặt Thanh Thanh cũng thực đáng sợ.”
“Đây là bình thường.” Ngu Nguyệt Trác thản nhiên nhận trách cứ của bọn họ.
A Manh liếc hắn một cái, nói: “Đây là chuyện ngoài ý muốn – đương nhiên, đã là ngoài ý muốn thì không liên quan đến chàng. Kỳ thật, coi như ta xui xẻo, dù sao thì từ nhỏ đến lớn ta đều gặp chuyện không may, lần này coi như là một loại giáo huấn a!”
Ngu Nguyệt Trác không nói gì, chỉ ngồi xuống cạnh nàng, sau đó đem mặt vùi vào gáy nàng, nhẹ nhàng ôm nàng.
A Manh nở nụ cười, đưa tay ôm lấy vai hắn, hai người cứ như thế ôm nhau trong phòng khách dưới sự chứng kiến của mặt trời, im lặng mà mặn nồng.
Một lát sau, đột nhiên Ngu Nguyệt Trác ôm lấy cả người nàng.
A Manh bị động tác của hắn làm kinh ngạc, vội ôm cổ hắn, sẵng giọng: “Thả ta xuống, tự ta có thể đi được.”
Ngu Nguyệt Trác không buông nàng ra, ngược lại còn ôm nàng về phòng luôn, làm nhóm nha hoàn che môi cười ái muội.
Sau khi về phòng, Ngu Nguyệt Trác vẫn chưa lập tức thả nàng xuống, ngược lại còn nói: “Nàng thực quá gầy, về sau cần bổ dưỡng cho tốt, bằng không ôm không thích tay.”
Câu trước A Manh nghe còn có chút cảm động, chờ khi nghe được câu cuối, nhất thời nổi giận, liền ở tư thế này mà há mồm cắn vào cổ người nào đó, cảm giác đối phương trong nháy mắt bị đông cứng, sau đó lại thoải mái để nàng cắn, chung quy là không làm hắn đau được, đến khi buông ra, nhất thời phát hiện, trừ bỏ nước miếng trên đó, còn có hai dấu răng hiện lên rõ ràng.
A Manh chột dạ dùng tay áo lau nước miếng cho hắn, đến khi phát hiện hai dấu răng kia thật in sâu, không cách nào che đi được, chột dạ hỏi: “…Hôm nay, chàng có đi đâu không? Nếu có, nhất định phải mặc áo cao cổ.”
Ngu Nguyệt Trác xoay người, nhìn về phía gương đồng cách đó không xa, liền nhìn thấy hai dấu răng rõ ràng kia, nhất thời nhướn mi, nói: “Thì ra A Manh có thói quen này, quên đi, nếu là dấu vết của nàng thì không cần che.”
A Manh vừa nghe, nhất thời da đầu run lên, trong lòng không dám nói gì. Quả nhiên là nam nhân vô sỉ lại mặt dày, nàng đấu không lại, nếu hắn cứ thế đi ra ngoài, tin tưởng, người mất mặt sẽ là nàng chứ không phải ai!
Cho nên, kế tiếp, A Manh lại khẩn thiết trấn an, mới làm cho nam nhân này cam đoan đi ra ngoài sẽ mặc áo cao cổ.
Nhưng chỉ trong chốc lát, A Manh lại bắt đầu ngáp, có chút chống đỡ không được.
Ngu Nguyệt Trác ôm nàng đến giường, đắp chăn kín cho nàng, lại đưa tay xoa mặt nàng, nói: “Ngủ đi!”
A Manh lẩm bẩm một tiếng, giọng nói mơ hồ: “Ta đã hai ngày chưa gặp con, chờ lát nữa ta tỉnh lại, chàng mang con lại cho ta nhìn một cái.”
“Được!”
Nghe được cam đoan của hắn, A Manh an tâm ngủ, lại không biết rằng Ngu Nguyệt Trác có thể sảng khoái đáp ứng nàng, chỉ vì khi nàng ngủ nhất định sẽ ngủ hết ngày luôn, muốn gặp con trai, cũng phải chờ ngày hôm sau con trai tỉnh dậy mởi có thể ôm đến.
*******
Thời gian không nhanh không chậm trôi qua, A Manh trừ bỏ mỗi ngày phần lớn thời gian đều dành để ngủ, còn được Hoa Yêu Nhi hầu hạ trà thuốc, điều trị độc trong người, để có được thể trạng tốt nhất để thải độc.
Ngu Nguyệt Trác vẫn bộn bề nhiều việc như cũ, lúc nàng tỉnh lại rất ít khi nhìn thấy hắn, tuy trong lòng có chút mất mát, nhưng A Manh không phải là loại người không biết điều, hiện tại hắn đang lo lắng chính sự, cho nên nàng cũng không oán trách hắn không quan tâm mình. Đối với A Manh, chỉ cần nam nhân của nàng không đi gặp nữ nhân khác, cho dù không ở bên cạnh nàng, nàng cũng không có phản ứng lớn, bởi nàng sẽ tự tìm việc để làm, sẽ không để nam nhân chiếm toàn bộ đầu óc của mình.
Nắng tháng tư đã bắt đầu khiến người ta cảm thấy khô nóng, nữ nhân kinh thành bắt đầu mặc quần áo sáng màu diễm lệ, mang đến một cảm giác mới mẻ đẹp mắt.
Chỉ có A Manh vì thân thể không tốt nên còn mặc quần áo mùa xuân, ngồi ở cạnh cửa, chống mắt nhìn nha hoàn đang chơi đùa, hái hoa trong sân, khuôn mặt sáng lạn xinh đẹp của các thiếu nữ làm tâm tình nàng tốt lên vài phần.
Sau đó, tầm mắt A Manh chuyển đến nữ tử đang tựa ở cây cột cách đó không xa, đang u buồn nhìn ra nơi xa, trang phục tỳ nữ đơn giản cũng không che được dáng người nổi bật của nàng, nhất cử nhất động đều lộ ra thân thể phong trần, thật khiến người ta thèm muốn. Nhìn theo tầm mắt nàng, A Manh có chút đen mặt khi phát hiện, chỗ đó đang có vài thị vệ đứng trực, thân thể thẳng tắp nhìn như những cây cọc tiêu.
"Nhậm Yêu!" A Manh đột nhiên kêu lên.
Hoa Yêu Nhi đang u buồn tựa cột nghe được, vô lực phản bác cách xưng hô của A Manh, vội chạy đến bên người A Manh, ân cần hỏi: “Phu nhân có chuyện gì sao?”
A Manh chỉ miệng nàng, nói: “Lau miệng đi, nước miếng chảy ra rồi kìa.”
Hoa Yêu Nhi theo bản năng dùng khăn lau, sau đó, động tác đột nhiên cứng ngắc, đen mặt hỏi: “Phu nhân, ý ngài là gì?”
A Manh bình tĩnh nói: “Tuy phủ tướng quân không có nhiều quy củ như những phủ khác, nhưng cũng có chút quy củ. Cho nên, hy vọng ngươi không cần nhìn chằm chằm những thị vệ đại ca đáng thương bằng đôi mắt thèm muốn, bọn họ đều hướng đến quản gia kháng nghị rồi.”
"..."
Hoa Yêu Nhi bị đả kích, oán hận nói: “Ngươi nghĩ ta muốn sao? Ta là yêu nữ của Thiên Âm cung, yêu nữ cần nhất là nam nhân a! Nhưng ngươi xem, bên cạnh ngươi, trừ nữ nhân thì chính là nữ nhân, nam nhân duy nhất lại vô cùng đáng sợ, ta không có can đảm ra tay – không, phải nói là cho dù nam nhân trong thiện hạ đều chết hết, ta cũng không xem trọng nam nhân của ngươi!” Hoa Yêu Nhi nắm quyền, vẻ mặt kiên định mà nói.
"Cám ơn." A Manh không có thành ý mà nói.
Hoa Yêu Nhi nhếch miệng, vỗ vạt áo, u oán nói: “Lúc này, ta thực sự bị nam nhân của ngươi doạ sợ a! Nhưng may mắn, không lâu nữa, hắn sẽ xuất chinh, đoán chừng phải một năm rưỡi nữa mới về, ta cũng an tâm phần nào.”
“Gì cơ?” Thanh âm của A Manh đột nhiên thay đổi.
Hoa Yêu Nhi nhìn nàng một cái, kinh ngạc nói: “Ngươi không biết? Nga, cũng phải, hiện tại ngươi cũng không có tinh thần chú ý chuyện bên ngoài, hôm kia triều đình đã nhận được tin báo phía biên cương, Bắc Việt đã chuẩn bị binh, biên giới Đại Sở đã có vài trấn bị tàn sát dã man, dân chúng không ai sống sót.”
A Manh trầm mặc, bởi nàng biết, không bao lâu nữa, Ngu Nguyệt Trác sẽ rời đi.
A Manh giơ tay lên che ánh nắng chiếu vào mặt, đột nhiên cảm thấy mặt trời cũng không cần nắng như vậy.
**********
A Manh đoán không sai, hoặc đã đoán trước được, sau khi Hoa Yêu Nhi nói tin này ra được vài ngày, Ngu Nguyệt Trác liền nhận được thánh chỉ xuất chinh.
Trên triều, trước mặt văn võ bá quan, Sùng Đức Hoàng đế tự mình hạ chỉ.
"Tĩnh Viễn tướng quân."
“Có thần.” Ngu Nguyệt Trác tiến lên, tuỳ một gối xuống.
“Trẫm lệnh cho ngươi đem quân đi chinh phạt Bắc Việt, trẫm muốn hoàn toàn đánh bại những kẻ dám xâm lược Đại Sở, đem Đại Tiên Quốc đuổi khỏi lãnh thổ Đại Sở.”
"Tuân chỉ! Thần nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của bệ hạ!"
“Vậy, mười ngày sau, ngươi hãy mang quân đi theo hướng thành An Lâm!” Sùng Đức hoàng đế nói.
“Rõ!”
Chỉ vài câu ngắn ngủn, cũng biểu lộ được ý chủ chiến kiên quyết của Sùng Đức hoàng đế, cũng tỏ thái độ trọng dụng tin tưởng Ngu Nguyệt Trác, mặc kệ chư thần trong triều nghĩ như thế nào, cũng đều quỳ xuống hô lớn vạn tuế.
*********
Khi A Manh nghe được tin báo, trầm mặc ngồi trên ghế, tay nắm lấy chân con trai đang nằm trong lòng không nói gì.
“Hiện tại, trên đường cái đều nói, mười ngày sau, tướng quân sẽ dẫn quân xuất phát đến thành An Lâm.” Tri Hạ có chút không yên tâm nhìn A Manh, trong lòng biết, nữ nhân sẽ không vui khi phu quân mình đi xa, thậm chí đây là ra chiến trường, sinh tử khó nói.
A Manh không nói gì, chỉ lấy tay gãi gãi gan bàn chân con trai, sau đó bị con trai đạp ra. Khoé miệng A Manh khẽ nhếch, đang định ôm lấy con trai mà chà đạp, thì thấy Ngu Nguyệt Quyên mang theo nha hoàn đi vào.
“Đại tẩu, nghe nói đại ca muốn xuất chinh, phải hay không?” Ngu Nguyệt Quyên vừa tiến vào đã hỏi luôn.
A Manh gật đầu, "Đúng vậy, Hoàng Thượng đã hạ chỉ."
Ngu Nguyệt Quyên nhất thời ngồi một bên không nói gì, biểu tình có chút rầu rĩ không vui. A Manh vừa nhìn là biết nàng vì cái gì, chỉ có thể thở dài, tiếp tục công việc trêu con trai để thư giãn tâm tình. (ôi mẹ ơi, chị ý sinh con để thư giãn tâm tình ạ!)
Ngu Nguyệt Quyên ngồi một lát, rốt cuộc không nhịn được, nhìn về phía A Manh, liền thấy A Manh đang trêu chọc chân con trai, nhất thời nổi giận, nói: “Có mẫu thân nào như tẩu sao? Cẩn thận về sau cháu ta không thân với tẩu. Còn nữa, hiện tại thân thể tẩu không tốt, về nghỉ ngơi đi, hôm nay ta giúp tẩu trông nom cháu trai.”
A Manh phất phất tay, nói: “Không cần, muội vẫn nên về cẩn thận làm mấy cái hà bao, sau đó lên chùa cầu bình an, rồi đưa cho Tề công tử hộ thân đi.”
“Tẩu…” Ngu Nguyệt Quyên nhất thời không nói ra lời, rốt cuộc, da mặt mỏng chỉ có thể giậm chân, đỏ mặt quay lưng không để ý đến nàng.
Hai người như thế thêm một lát, tinh thần A Manh lại không tốt, nhưng vẫn cố gắng không đi ngủ. Bé con đã bị bà vú ôm mang về Bích Tâm viện cho Diêu thị, Ngu Nguyệt Quyên thấy tin thần nàng không tốt, mím môi, nói: “Tẩu mệt thì đi nghỉ đi, ta về đây.”
A Manh không còn sức để gật đầu nữa.
Chờ Ngu Nguyệt Quyên rời đi, A Manh chống cằm ghé nửa người vào ghế dài, cả người mệt mỏi, nha hoàn nghĩ tâm tình nàng không tốt, cũng không dám tiến lên khuyên nàng đi nghỉ, chỉ có thể im lặng ở một bên.
Sau đó không lâu, Ngu Nguyệt Trác đã trở lại.
Hắn còn chưa đổi triều phục, cả người mang theo vẻ anh tuấn tú mục, vội bước đến.
Trong nháy mắt, tinh thần A Manh như được tiếp sức vài phần, đôi mắt to trên gương mặt gầy mở lớn, nhìn chằm chằm vào người đang bước đến.
Ngu Nguyệt Trác dùng một tay ôm nàng vào lòng, vuốt má nàng, nói: “A Manh, ta muốn xuất chinh.”
A Manh vươn tay ôm thắt lưng hắn, áp mặt vào ngực hắn, không nói gì.
Ngu Nguyệt Trác đi đến, cúi người ngắm nhìn nàng say ngủ.
Cảm giác đỉnh đầu có bóng che, A Manh chậm rãi mở to mắt. Xoa xoa mắt, phát hiện nam nhân đứng bên cạnh, bèn hỏi: “Cha ta về rồi sao?”
“Uh.” Ngu Nguyệt Trác lên tiếng, rồi đưa tay vuốt tóc nàng trên gối, có một chút tóc rối bời.
“Cha ta không làm khó chàng chứ? Vừa rồi, sắc mặt Thanh Thanh cũng thực đáng sợ.”
“Đây là bình thường.” Ngu Nguyệt Trác thản nhiên nhận trách cứ của bọn họ.
A Manh liếc hắn một cái, nói: “Đây là chuyện ngoài ý muốn – đương nhiên, đã là ngoài ý muốn thì không liên quan đến chàng. Kỳ thật, coi như ta xui xẻo, dù sao thì từ nhỏ đến lớn ta đều gặp chuyện không may, lần này coi như là một loại giáo huấn a!”
Ngu Nguyệt Trác không nói gì, chỉ ngồi xuống cạnh nàng, sau đó đem mặt vùi vào gáy nàng, nhẹ nhàng ôm nàng.
A Manh nở nụ cười, đưa tay ôm lấy vai hắn, hai người cứ như thế ôm nhau trong phòng khách dưới sự chứng kiến của mặt trời, im lặng mà mặn nồng.
Một lát sau, đột nhiên Ngu Nguyệt Trác ôm lấy cả người nàng.
A Manh bị động tác của hắn làm kinh ngạc, vội ôm cổ hắn, sẵng giọng: “Thả ta xuống, tự ta có thể đi được.”
Ngu Nguyệt Trác không buông nàng ra, ngược lại còn ôm nàng về phòng luôn, làm nhóm nha hoàn che môi cười ái muội.
Sau khi về phòng, Ngu Nguyệt Trác vẫn chưa lập tức thả nàng xuống, ngược lại còn nói: “Nàng thực quá gầy, về sau cần bổ dưỡng cho tốt, bằng không ôm không thích tay.”
Câu trước A Manh nghe còn có chút cảm động, chờ khi nghe được câu cuối, nhất thời nổi giận, liền ở tư thế này mà há mồm cắn vào cổ người nào đó, cảm giác đối phương trong nháy mắt bị đông cứng, sau đó lại thoải mái để nàng cắn, chung quy là không làm hắn đau được, đến khi buông ra, nhất thời phát hiện, trừ bỏ nước miếng trên đó, còn có hai dấu răng hiện lên rõ ràng.
A Manh chột dạ dùng tay áo lau nước miếng cho hắn, đến khi phát hiện hai dấu răng kia thật in sâu, không cách nào che đi được, chột dạ hỏi: “…Hôm nay, chàng có đi đâu không? Nếu có, nhất định phải mặc áo cao cổ.”
Ngu Nguyệt Trác xoay người, nhìn về phía gương đồng cách đó không xa, liền nhìn thấy hai dấu răng rõ ràng kia, nhất thời nhướn mi, nói: “Thì ra A Manh có thói quen này, quên đi, nếu là dấu vết của nàng thì không cần che.”
A Manh vừa nghe, nhất thời da đầu run lên, trong lòng không dám nói gì. Quả nhiên là nam nhân vô sỉ lại mặt dày, nàng đấu không lại, nếu hắn cứ thế đi ra ngoài, tin tưởng, người mất mặt sẽ là nàng chứ không phải ai!
Cho nên, kế tiếp, A Manh lại khẩn thiết trấn an, mới làm cho nam nhân này cam đoan đi ra ngoài sẽ mặc áo cao cổ.
Nhưng chỉ trong chốc lát, A Manh lại bắt đầu ngáp, có chút chống đỡ không được.
Ngu Nguyệt Trác ôm nàng đến giường, đắp chăn kín cho nàng, lại đưa tay xoa mặt nàng, nói: “Ngủ đi!”
A Manh lẩm bẩm một tiếng, giọng nói mơ hồ: “Ta đã hai ngày chưa gặp con, chờ lát nữa ta tỉnh lại, chàng mang con lại cho ta nhìn một cái.”
“Được!”
Nghe được cam đoan của hắn, A Manh an tâm ngủ, lại không biết rằng Ngu Nguyệt Trác có thể sảng khoái đáp ứng nàng, chỉ vì khi nàng ngủ nhất định sẽ ngủ hết ngày luôn, muốn gặp con trai, cũng phải chờ ngày hôm sau con trai tỉnh dậy mởi có thể ôm đến.
*******
Thời gian không nhanh không chậm trôi qua, A Manh trừ bỏ mỗi ngày phần lớn thời gian đều dành để ngủ, còn được Hoa Yêu Nhi hầu hạ trà thuốc, điều trị độc trong người, để có được thể trạng tốt nhất để thải độc.
Ngu Nguyệt Trác vẫn bộn bề nhiều việc như cũ, lúc nàng tỉnh lại rất ít khi nhìn thấy hắn, tuy trong lòng có chút mất mát, nhưng A Manh không phải là loại người không biết điều, hiện tại hắn đang lo lắng chính sự, cho nên nàng cũng không oán trách hắn không quan tâm mình. Đối với A Manh, chỉ cần nam nhân của nàng không đi gặp nữ nhân khác, cho dù không ở bên cạnh nàng, nàng cũng không có phản ứng lớn, bởi nàng sẽ tự tìm việc để làm, sẽ không để nam nhân chiếm toàn bộ đầu óc của mình.
Nắng tháng tư đã bắt đầu khiến người ta cảm thấy khô nóng, nữ nhân kinh thành bắt đầu mặc quần áo sáng màu diễm lệ, mang đến một cảm giác mới mẻ đẹp mắt.
Chỉ có A Manh vì thân thể không tốt nên còn mặc quần áo mùa xuân, ngồi ở cạnh cửa, chống mắt nhìn nha hoàn đang chơi đùa, hái hoa trong sân, khuôn mặt sáng lạn xinh đẹp của các thiếu nữ làm tâm tình nàng tốt lên vài phần.
Sau đó, tầm mắt A Manh chuyển đến nữ tử đang tựa ở cây cột cách đó không xa, đang u buồn nhìn ra nơi xa, trang phục tỳ nữ đơn giản cũng không che được dáng người nổi bật của nàng, nhất cử nhất động đều lộ ra thân thể phong trần, thật khiến người ta thèm muốn. Nhìn theo tầm mắt nàng, A Manh có chút đen mặt khi phát hiện, chỗ đó đang có vài thị vệ đứng trực, thân thể thẳng tắp nhìn như những cây cọc tiêu.
"Nhậm Yêu!" A Manh đột nhiên kêu lên.
Hoa Yêu Nhi đang u buồn tựa cột nghe được, vô lực phản bác cách xưng hô của A Manh, vội chạy đến bên người A Manh, ân cần hỏi: “Phu nhân có chuyện gì sao?”
A Manh chỉ miệng nàng, nói: “Lau miệng đi, nước miếng chảy ra rồi kìa.”
Hoa Yêu Nhi theo bản năng dùng khăn lau, sau đó, động tác đột nhiên cứng ngắc, đen mặt hỏi: “Phu nhân, ý ngài là gì?”
A Manh bình tĩnh nói: “Tuy phủ tướng quân không có nhiều quy củ như những phủ khác, nhưng cũng có chút quy củ. Cho nên, hy vọng ngươi không cần nhìn chằm chằm những thị vệ đại ca đáng thương bằng đôi mắt thèm muốn, bọn họ đều hướng đến quản gia kháng nghị rồi.”
"..."
Hoa Yêu Nhi bị đả kích, oán hận nói: “Ngươi nghĩ ta muốn sao? Ta là yêu nữ của Thiên Âm cung, yêu nữ cần nhất là nam nhân a! Nhưng ngươi xem, bên cạnh ngươi, trừ nữ nhân thì chính là nữ nhân, nam nhân duy nhất lại vô cùng đáng sợ, ta không có can đảm ra tay – không, phải nói là cho dù nam nhân trong thiện hạ đều chết hết, ta cũng không xem trọng nam nhân của ngươi!” Hoa Yêu Nhi nắm quyền, vẻ mặt kiên định mà nói.
"Cám ơn." A Manh không có thành ý mà nói.
Hoa Yêu Nhi nhếch miệng, vỗ vạt áo, u oán nói: “Lúc này, ta thực sự bị nam nhân của ngươi doạ sợ a! Nhưng may mắn, không lâu nữa, hắn sẽ xuất chinh, đoán chừng phải một năm rưỡi nữa mới về, ta cũng an tâm phần nào.”
“Gì cơ?” Thanh âm của A Manh đột nhiên thay đổi.
Hoa Yêu Nhi nhìn nàng một cái, kinh ngạc nói: “Ngươi không biết? Nga, cũng phải, hiện tại ngươi cũng không có tinh thần chú ý chuyện bên ngoài, hôm kia triều đình đã nhận được tin báo phía biên cương, Bắc Việt đã chuẩn bị binh, biên giới Đại Sở đã có vài trấn bị tàn sát dã man, dân chúng không ai sống sót.”
A Manh trầm mặc, bởi nàng biết, không bao lâu nữa, Ngu Nguyệt Trác sẽ rời đi.
A Manh giơ tay lên che ánh nắng chiếu vào mặt, đột nhiên cảm thấy mặt trời cũng không cần nắng như vậy.
**********
A Manh đoán không sai, hoặc đã đoán trước được, sau khi Hoa Yêu Nhi nói tin này ra được vài ngày, Ngu Nguyệt Trác liền nhận được thánh chỉ xuất chinh.
Trên triều, trước mặt văn võ bá quan, Sùng Đức Hoàng đế tự mình hạ chỉ.
"Tĩnh Viễn tướng quân."
“Có thần.” Ngu Nguyệt Trác tiến lên, tuỳ một gối xuống.
“Trẫm lệnh cho ngươi đem quân đi chinh phạt Bắc Việt, trẫm muốn hoàn toàn đánh bại những kẻ dám xâm lược Đại Sở, đem Đại Tiên Quốc đuổi khỏi lãnh thổ Đại Sở.”
"Tuân chỉ! Thần nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của bệ hạ!"
“Vậy, mười ngày sau, ngươi hãy mang quân đi theo hướng thành An Lâm!” Sùng Đức hoàng đế nói.
“Rõ!”
Chỉ vài câu ngắn ngủn, cũng biểu lộ được ý chủ chiến kiên quyết của Sùng Đức hoàng đế, cũng tỏ thái độ trọng dụng tin tưởng Ngu Nguyệt Trác, mặc kệ chư thần trong triều nghĩ như thế nào, cũng đều quỳ xuống hô lớn vạn tuế.
*********
Khi A Manh nghe được tin báo, trầm mặc ngồi trên ghế, tay nắm lấy chân con trai đang nằm trong lòng không nói gì.
“Hiện tại, trên đường cái đều nói, mười ngày sau, tướng quân sẽ dẫn quân xuất phát đến thành An Lâm.” Tri Hạ có chút không yên tâm nhìn A Manh, trong lòng biết, nữ nhân sẽ không vui khi phu quân mình đi xa, thậm chí đây là ra chiến trường, sinh tử khó nói.
A Manh không nói gì, chỉ lấy tay gãi gãi gan bàn chân con trai, sau đó bị con trai đạp ra. Khoé miệng A Manh khẽ nhếch, đang định ôm lấy con trai mà chà đạp, thì thấy Ngu Nguyệt Quyên mang theo nha hoàn đi vào.
“Đại tẩu, nghe nói đại ca muốn xuất chinh, phải hay không?” Ngu Nguyệt Quyên vừa tiến vào đã hỏi luôn.
A Manh gật đầu, "Đúng vậy, Hoàng Thượng đã hạ chỉ."
Ngu Nguyệt Quyên nhất thời ngồi một bên không nói gì, biểu tình có chút rầu rĩ không vui. A Manh vừa nhìn là biết nàng vì cái gì, chỉ có thể thở dài, tiếp tục công việc trêu con trai để thư giãn tâm tình. (ôi mẹ ơi, chị ý sinh con để thư giãn tâm tình ạ!)
Ngu Nguyệt Quyên ngồi một lát, rốt cuộc không nhịn được, nhìn về phía A Manh, liền thấy A Manh đang trêu chọc chân con trai, nhất thời nổi giận, nói: “Có mẫu thân nào như tẩu sao? Cẩn thận về sau cháu ta không thân với tẩu. Còn nữa, hiện tại thân thể tẩu không tốt, về nghỉ ngơi đi, hôm nay ta giúp tẩu trông nom cháu trai.”
A Manh phất phất tay, nói: “Không cần, muội vẫn nên về cẩn thận làm mấy cái hà bao, sau đó lên chùa cầu bình an, rồi đưa cho Tề công tử hộ thân đi.”
“Tẩu…” Ngu Nguyệt Quyên nhất thời không nói ra lời, rốt cuộc, da mặt mỏng chỉ có thể giậm chân, đỏ mặt quay lưng không để ý đến nàng.
Hai người như thế thêm một lát, tinh thần A Manh lại không tốt, nhưng vẫn cố gắng không đi ngủ. Bé con đã bị bà vú ôm mang về Bích Tâm viện cho Diêu thị, Ngu Nguyệt Quyên thấy tin thần nàng không tốt, mím môi, nói: “Tẩu mệt thì đi nghỉ đi, ta về đây.”
A Manh không còn sức để gật đầu nữa.
Chờ Ngu Nguyệt Quyên rời đi, A Manh chống cằm ghé nửa người vào ghế dài, cả người mệt mỏi, nha hoàn nghĩ tâm tình nàng không tốt, cũng không dám tiến lên khuyên nàng đi nghỉ, chỉ có thể im lặng ở một bên.
Sau đó không lâu, Ngu Nguyệt Trác đã trở lại.
Hắn còn chưa đổi triều phục, cả người mang theo vẻ anh tuấn tú mục, vội bước đến.
Trong nháy mắt, tinh thần A Manh như được tiếp sức vài phần, đôi mắt to trên gương mặt gầy mở lớn, nhìn chằm chằm vào người đang bước đến.
Ngu Nguyệt Trác dùng một tay ôm nàng vào lòng, vuốt má nàng, nói: “A Manh, ta muốn xuất chinh.”
A Manh vươn tay ôm thắt lưng hắn, áp mặt vào ngực hắn, không nói gì.
/126
|