Cuộc sống,không thể tránh khỏi những lời nói xấu.Nhiều khi làm việc tôi có nhìn thấy mấy người hầu xúm tụm lại to nhỏ xì xầm.Thỉnh thoảng còn nghe thấy câu “Con nhỏ Tinh Tú….”.Tôi thì tôi mặc kệ,mấy người rỗi việc chẳng có gì làm nên hay bị bà quản lý nhắc nhở.Không dại gì mà dính vào.Ấy nhưng họ nào để tôi yên,mấy lần tôi bị họ “vô tình” hất nước trúng người,”vô tình” làm đổ ly cà phê lên áo tôi,và rất nhiều lần “vô tình” nữa.Chẳng lẽ lại đi đánh nhau với “đàn bà con gái”…chậc.Được đi về nhà chúng với hắn,được bao nhiêu ánh mắt ganh tị và xem thường.Hạnh phúc thật đấy…Tôi vừa cười khinh vừa mở cái tủ để đồ của tôi ra.Ánh sáng dần dần lọt vào trong tủ.Một bức thư màu trắng với một hình trái tim dán lên hiện dần ra trong bóng tối.Tôi cầm lấy ngắm nghía nó rồi ngó ngó xung quanh.Ai đã gửi cho tôi cái này.Tôi từ từ bóc hình dán,lôi bức thư từ trong ra.”Tôi thật sự đã ngưỡng mộ cậu rất lâu rồi.Nếu như cậu đã nhìn thấy bức thư tình này,hẹn cậu đến nhà kho dưới sân của CSJ này lúc 4h.Tôi sẽ đợi cậu.”Hai từ “thư tình” nó đập vào mắt tôi,cái quái gì thế này.Trước giờ đây là lần đầu tiên tôi nhận được thư tình.Tôi bắt đầu cảm thấy lúng túng,bắt đầu hiểu được cảm giác của Nguyên.Phải làm sao đây @@...Hay là gọi cho Nguyên.Tôi lấy cái điện thoại ra và bấm bấm.Tút tút…
#Alo?.
#Alo Nguyên à,Tú đây….!!”
#Có chuyện gì mà Tú hốt hoảng vậy?”
#..Tú,nhận được thư tình
#Hả?Thật á!!!!!!!!!!!! ỘvỘ.Ở đâu ở đâu???”
#Shhh….Ở nhà Thiện Ân
#Hmm..Thú vị ha.Chữ viết thế nào vậy?
#Đẹp,nắn nót lắm!!
#Chắc hẳn là người tử tế ha!!Tú cố lên nha!!
#Nhưng mà Tú phải làm sao??
#Mấy lần theo Nguyên mà Tú không biết à?Ngốc quá đi!!Ahaha!!
#Còn cười hả?
Tút tút…Nguyên tắt máy rồi.Huhu,giờ đến Nguyên chơi khăm mình đây.Nhưng có lẽ mình phải từ chối bạn này rồi.Bởi vì,thật sự tôi đã thích người khác rồi mà.Tôi chạy thật nhanh lên phòng hắn để khoe hắn bức thư này.Mặt hắn tỏ vẻ chả quan tâm nhưng lại hỏi đủ kiểu.
“Tên ngốc nào gửi vậy?”
“Chịu!!”
“Chữ đẹp nhờ?Con gái à?”
“Tôi là con gái mà,người gửi phải là con trai chứ!!”
“Làm gì có thằng đàn bà nào viết chữ đẹp như này!!”
“Sao lại không có!Thôi 3h30 rồi,tôi đi chuẩn bị đây.”
“Cậu định bỏ tên Minh đấy à?”
“Không,tôi sẽ từ chối người ta!!”
Tôi nở một nụ cười với hắn.Hắn cũng cười lại tôi,kèm theo đó là đôi mắt đầy tính chấp nhận.
“Được đấy!!”
Lúc đi,tôi vẫn đọc lại bức thư đó và có chỗ làm tôi thấy thắc mắc : sân của CSJ.CSJ là cái gì.Tôi lại quay lại nhìn hắn,vẻ mặt ngu ngu.
“CSJ là cái gì?”
“À,Castle Style Japan.Người ta gọi nhà tôi vậy đấy!!”
“Phong cách Nhật Bản hả?Đúng thật nhỉ?”
Sau khi giải đáp được thắc mắc của mình,tôi đi mặc vào bộ đồng phục hầu gái của nhà hắn.Chỉnh sửa lại quần áo,đầu tóc cho gọn gàng.Cái dây chuyền mà hắn tặng tôi như tô thêm một ít màu sắc cho bức tranh nhan sắc màu trắng đen của tôi vậy.Tôi đến điểm hẹn.Bây giờ là 3h50’,có lẽ tôi đến hơi sớm.Vậy nên tôi đã đợi,tưởng rằng khoảng 10’ thôi là người đó sẽ đến,nhưng không phải.Thời gian cứ trôi,bầu trời cũng dần đổi màu.Thật lâu quá…Nhiều lúc tôi cũng định đi về,nhưng lại nghĩ tới cảnh người đó đến mà không thấy tôi rồi lại bị tổn thương,tôi lại đứng đợi.Cứ như vậy nên tôi đã đứng rất lâu rồi.Bỗng một giọt nước từ trên trời rơi xuống má tôi,trời mưa rồi.Thật may quá,tôi có mang theo ô.Tôi bật ô lên.Trời mưa này liệu người đó có đến không?Nguyên nói người này có thể rất tử tế.Tử tế mà bắt người ta chờ mấy tiếng rồi….Một mình tôi với căn nhà kho đứng ở góc cuối cùng của mảnh đất nhà hắn trong mưa.Nhà kho này là của nhà hắn nhưng mà khoảng cách thì phải gọi là hơn 1km.Nhà rộng thế này làm ăn gì…Cứ đứng chờ rồi lại nghĩ bơ vơ như vậy.Một bóng hình người bắt đầu hiện ra trong mưa.Người đó đang chạy đến đây,có phải người gửi bức thư này không.Dáng gầy nhưng cao,trông thật quen thuộc.Người đó đến thật gần sát tôi,đang định vui mừng thì người đó cầm tay tôi chạy đi.Tấm lưng này,mái tóc này..là hắn,tên Thiện Ân.Tôi lê chân xuống đất để níu lại.
“Cậu làm gì vậy hả?”
“Đi về đi,mưa rồi!!”
“Tôi có ô mà,chờ một chút đã…”
“Không có chờ đợi gì hết!!”
“Nhỡ người đó đến thì sao??”
“Làm gì có người nào mà đến!!”
Tôi bất ngờ,tay chân tôi bắt đầu thả lỏng ra.Không có người nào ư…Chẳng lẽ đây là trò đùa,lại là bọn họ,đám người hầu nhiều chuyện.Hắn chạy nhanh quá,đường thì trơn,chân tôi đứng nãy giờ cũng cứng đơ lại rồi nên bị trượt chân ngã xuống.Đầu gối tôi bắt đầu đau nhói..ah không đi được nữa rồi.
“Sao không?”
“Ổn mà…”
Tôi gượng ép mình đứng dậy.Hắn thấy thế nên biết tôi không thể đi được,bèn quỳ xuống đưa lưng về phía tôi và hai tay đưa ra đằng sau.
“Lên tôi cõng.”
Tôi chần chừ nhìn tấm lưng ướt nhẹp của hắn rồi từ từ trèo lên.Hắn đứng dậy và lại chuẩn bị chạy.
“Đi từ từ thôi,tôi có ô mà!!”
“Ờ quên…”
Một đôi nam nữ đang cõng nhau đi dưới mưa,cảnh đẹp như trong phim.Nhưng tôi và hắn đâu có quan hệ gì,Nguyên mà nhìn thấy thì hai chúng tôi chỉ có đường mà giận nhau.Cơ mà tức thật đấy,đám người hầu kia.Bà mà tìm thấy chúng mày bà giết không tha đứa nào _^_....
“Đám người hầu lại trêu ghẹo tôi à?”
“Lại?”
“Ờ,họ làm vậy nhiều rồi..”
“Để tôi đuổi việc hết…Dám đùa cợt tình cảm của người khác!!”
Tôi cười.Đường đường là một nữ vệ sĩ của cậu chủ mà lại để cậu chủ bảo vệ thế này,thấy buồn cười thật đấy.Tự dưng,hắn quay lại nhìn tôi với ánh mắt thương hại.Thái độ gì thế Ò^Ó.
“Ngực nhỏ khiếp.”
“Im!! >^<”
Tôi cộc mấy phát vào đầu hắn.Đang cõng tôi nên hắn không chống cự được.Cái tên đáng ghét dám bảo ngực ta nhỏ.Nhưng mà công nhận nó nhỏ thật đấy,chỗ này không có cảm giác chạm đến lưng hắn ÔvÔ…Đến trước cửa tòa lâu đài,hắn từ từ đặt tôi xuống và mở phăng cánh cửa phòng khách ra,hét to.
“Triệu tập đám người hầu lại đây!!”
Khi nghe thấy hắn hét như vậy thì ai mà không dám ra ngoài.Ai cũng có mặt đông đủ,kể cả những người không được gọi.Đám người hầu xếp thành hàng dài.Hắn đi dọc qua một lượt,ai ai cũng tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy hắn đang ướt nhẹp.Nhưng có vài người còn ngạc nhiên hơn cả,họ thậm chí còn không nhìn mặt hắn.Nhìn là biết,hắn cố tình đứng trước họ và giơ lên bức thư.
“Tôi nói cho các cô biết,cái chuyện này còn tái phạm lần nữa là tôi đuổi việc hết.Mấy cô đang phá hoại cái ngôi nhà này hả?Hả?Hả?”
Vừa nói hắn vừa hét và gí sát mặt vào nhỏ người hầu ăn chơi nhất mà hầu như tôi thấy cô ta là người bắt đầu mấy cuộc nói xấu.Hắn biết mấy chuyện này sao,biết mà không nói gì cả à.Ghét ghê…Hắn vẫn cứ nói,nước từ quần áo rơi hết xuống sàn rồi.Cứ như này thì ốm hết cho xem,tôi lại gần rồi cầm cổ áo hắn kéo đi.
“Thôi thôi,thay quần áo không ốm bây giờ.Thưa cậu chủ!”
“Ê ê,tôi đã nói xong đâu!!”
Tôi lấy quần áo và lau đầu cho hắn.Tóc của hắn thích thật đấy.Nhìn mặt hắn bây giờ giống hết trẻ con.Còn tôi thì giống một người mẹ đang hi sinh vì con,tôi còn chưa thay quần áo.Khi mà hắn khô ráo sạch sẽ thì tôi mới chạy tót đi thay quần áo…Lạnh khiếp,chịu hết nổi.Hắt kỳ!!!Đấy,chưa gì đã hắt xì rồi.Tôi lại về phòng hắn xem xem hắn có nhu cầu gì bởi lúc này là lúc mà hắn có nhiều điều muốn thỏa mãn nhất.
“Đói chưa?Ăn gì không?”
“…Bắt đầu thấy thèm bò bít tết rồi…haha!!”
“Ừ.”
Lúc tôi làm việc nhà hắn hầu như toàn ăn mì,chắc bây giờ cũng thèm mấy món đại gia rồi.Vừa động vào tay nắm cửa,tôi bắt đầu cảm thấy chóng mặt.Mọi vật xung quanh cứ mờ mờ ảo ảo,quay đi quay lại.Khó chịu quá…Chân tôi bắt đầu run lên,ngã quỵ xuống.Người nóng hừng hực.Chắc lên cơn sốt rồi,đứng mưa mà không thay quần áo ngay.Hắn chạy tới đỡ tôi,vội vàng hỏi thăm.
“Ê ê,sao thế!!”
“K..không sao!!Ahaha…”
“Trán nóng này mà không sao!!Bảo thay quần áo nhanh còn không nghe!”
Hắn sờ lên trán tôi rồi vội vàng bế tôi dậy.Rồi ném tôi một cái phịch vào giường hắn.
“Cậu đối xử với người ốm thế à @@...”
“Biết hạnh phúc đi,cậu là đứa con gái đầu tiên nằm trên giường tôi đấy!!”
“Hạnh hạnh con khỉ @@..”
Hắn chạy ra ngoài,chắc đi lấy thuốc hay cái gì đó.Để tôi ở đây một mình thì tôi sẽ giết hắn.Bị ốm như này mà tôi còn cãi nhau với hắn được đấy.Giường của hắn,êm mà thơm mùi hắn quá.Đôi mắt tôi cứ như muốn hép lại rồi tôi ngủ mất lúc nào không hay.Lúc tỉnh dậy trời đã sáng,oh shit,trời sáng mất rồi.Mình đi qua đêm thể nào cũng bị mắng.Chết tiệt,chết tiệt.Tôi vội vàng mò mò cái điện thoại.Rõ ràng là tôi để bên cạnh cái gối mà,nhưng bây giờ nó lại ở trên bàn.Tôi mở máy ra,giật mình,không một cuộc gọi nhỡ nào cả.Mẹ hết quan tâm mình rồi sao ;;^;;…Hoặc có thể là hắn động vào cái điện thoại của tôi.Ấn vào nhật ký cuộc gọi,một cuộc gọi đi và hai cuộc gọi đến từ mẹ.Mẹ vẫn còn quan tâm mình này ;;v;;.Chắc là hắn xin phép mẹ tôi rồi.Tôi bình tĩnh đứng dậy,hình như có cái gì ướt sũng ở chân tôi.Tôi đang đứng lên nguyên một cái chậu nước.Nhìn xung quanh,thuốc để ở trên bàn,hai ba cái xô nước để lung tung hết lên.Hắn làm ăn thế này hả.Nhưng tôi thấy khá hơn rồi,hắn làm cũng tốt đấy chứ nhưng mà là bàn tay của cậu chủ nên hơi vụng chút.Hắn đang nằm trên ghế sofa.Tôi bước ra khỏi chậu,vừa chạm chân xuống đất thì thấy sàn nhà trơn trượt,mém ngã.Rón rén đi trên “tác phẩm” của hắn,tôi lại gần chiếc ghế.Hắn đang nằm đây và ngủ rất ngon.Nhìn mặt hắn như vậy tôi thấy muốn động tay động chân sao đấy.Tôi lục lục cái bút dạ và viết lên mặt hắn “Cảm ơn,cậu chủ!!”.
#Alo?.
#Alo Nguyên à,Tú đây….!!”
#Có chuyện gì mà Tú hốt hoảng vậy?”
#..Tú,nhận được thư tình
#Hả?Thật á!!!!!!!!!!!! ỘvỘ.Ở đâu ở đâu???”
#Shhh….Ở nhà Thiện Ân
#Hmm..Thú vị ha.Chữ viết thế nào vậy?
#Đẹp,nắn nót lắm!!
#Chắc hẳn là người tử tế ha!!Tú cố lên nha!!
#Nhưng mà Tú phải làm sao??
#Mấy lần theo Nguyên mà Tú không biết à?Ngốc quá đi!!Ahaha!!
#Còn cười hả?
Tút tút…Nguyên tắt máy rồi.Huhu,giờ đến Nguyên chơi khăm mình đây.Nhưng có lẽ mình phải từ chối bạn này rồi.Bởi vì,thật sự tôi đã thích người khác rồi mà.Tôi chạy thật nhanh lên phòng hắn để khoe hắn bức thư này.Mặt hắn tỏ vẻ chả quan tâm nhưng lại hỏi đủ kiểu.
“Tên ngốc nào gửi vậy?”
“Chịu!!”
“Chữ đẹp nhờ?Con gái à?”
“Tôi là con gái mà,người gửi phải là con trai chứ!!”
“Làm gì có thằng đàn bà nào viết chữ đẹp như này!!”
“Sao lại không có!Thôi 3h30 rồi,tôi đi chuẩn bị đây.”
“Cậu định bỏ tên Minh đấy à?”
“Không,tôi sẽ từ chối người ta!!”
Tôi nở một nụ cười với hắn.Hắn cũng cười lại tôi,kèm theo đó là đôi mắt đầy tính chấp nhận.
“Được đấy!!”
Lúc đi,tôi vẫn đọc lại bức thư đó và có chỗ làm tôi thấy thắc mắc : sân của CSJ.CSJ là cái gì.Tôi lại quay lại nhìn hắn,vẻ mặt ngu ngu.
“CSJ là cái gì?”
“À,Castle Style Japan.Người ta gọi nhà tôi vậy đấy!!”
“Phong cách Nhật Bản hả?Đúng thật nhỉ?”
Sau khi giải đáp được thắc mắc của mình,tôi đi mặc vào bộ đồng phục hầu gái của nhà hắn.Chỉnh sửa lại quần áo,đầu tóc cho gọn gàng.Cái dây chuyền mà hắn tặng tôi như tô thêm một ít màu sắc cho bức tranh nhan sắc màu trắng đen của tôi vậy.Tôi đến điểm hẹn.Bây giờ là 3h50’,có lẽ tôi đến hơi sớm.Vậy nên tôi đã đợi,tưởng rằng khoảng 10’ thôi là người đó sẽ đến,nhưng không phải.Thời gian cứ trôi,bầu trời cũng dần đổi màu.Thật lâu quá…Nhiều lúc tôi cũng định đi về,nhưng lại nghĩ tới cảnh người đó đến mà không thấy tôi rồi lại bị tổn thương,tôi lại đứng đợi.Cứ như vậy nên tôi đã đứng rất lâu rồi.Bỗng một giọt nước từ trên trời rơi xuống má tôi,trời mưa rồi.Thật may quá,tôi có mang theo ô.Tôi bật ô lên.Trời mưa này liệu người đó có đến không?Nguyên nói người này có thể rất tử tế.Tử tế mà bắt người ta chờ mấy tiếng rồi….Một mình tôi với căn nhà kho đứng ở góc cuối cùng của mảnh đất nhà hắn trong mưa.Nhà kho này là của nhà hắn nhưng mà khoảng cách thì phải gọi là hơn 1km.Nhà rộng thế này làm ăn gì…Cứ đứng chờ rồi lại nghĩ bơ vơ như vậy.Một bóng hình người bắt đầu hiện ra trong mưa.Người đó đang chạy đến đây,có phải người gửi bức thư này không.Dáng gầy nhưng cao,trông thật quen thuộc.Người đó đến thật gần sát tôi,đang định vui mừng thì người đó cầm tay tôi chạy đi.Tấm lưng này,mái tóc này..là hắn,tên Thiện Ân.Tôi lê chân xuống đất để níu lại.
“Cậu làm gì vậy hả?”
“Đi về đi,mưa rồi!!”
“Tôi có ô mà,chờ một chút đã…”
“Không có chờ đợi gì hết!!”
“Nhỡ người đó đến thì sao??”
“Làm gì có người nào mà đến!!”
Tôi bất ngờ,tay chân tôi bắt đầu thả lỏng ra.Không có người nào ư…Chẳng lẽ đây là trò đùa,lại là bọn họ,đám người hầu nhiều chuyện.Hắn chạy nhanh quá,đường thì trơn,chân tôi đứng nãy giờ cũng cứng đơ lại rồi nên bị trượt chân ngã xuống.Đầu gối tôi bắt đầu đau nhói..ah không đi được nữa rồi.
“Sao không?”
“Ổn mà…”
Tôi gượng ép mình đứng dậy.Hắn thấy thế nên biết tôi không thể đi được,bèn quỳ xuống đưa lưng về phía tôi và hai tay đưa ra đằng sau.
“Lên tôi cõng.”
Tôi chần chừ nhìn tấm lưng ướt nhẹp của hắn rồi từ từ trèo lên.Hắn đứng dậy và lại chuẩn bị chạy.
“Đi từ từ thôi,tôi có ô mà!!”
“Ờ quên…”
Một đôi nam nữ đang cõng nhau đi dưới mưa,cảnh đẹp như trong phim.Nhưng tôi và hắn đâu có quan hệ gì,Nguyên mà nhìn thấy thì hai chúng tôi chỉ có đường mà giận nhau.Cơ mà tức thật đấy,đám người hầu kia.Bà mà tìm thấy chúng mày bà giết không tha đứa nào _^_....
“Đám người hầu lại trêu ghẹo tôi à?”
“Lại?”
“Ờ,họ làm vậy nhiều rồi..”
“Để tôi đuổi việc hết…Dám đùa cợt tình cảm của người khác!!”
Tôi cười.Đường đường là một nữ vệ sĩ của cậu chủ mà lại để cậu chủ bảo vệ thế này,thấy buồn cười thật đấy.Tự dưng,hắn quay lại nhìn tôi với ánh mắt thương hại.Thái độ gì thế Ò^Ó.
“Ngực nhỏ khiếp.”
“Im!! >^<”
Tôi cộc mấy phát vào đầu hắn.Đang cõng tôi nên hắn không chống cự được.Cái tên đáng ghét dám bảo ngực ta nhỏ.Nhưng mà công nhận nó nhỏ thật đấy,chỗ này không có cảm giác chạm đến lưng hắn ÔvÔ…Đến trước cửa tòa lâu đài,hắn từ từ đặt tôi xuống và mở phăng cánh cửa phòng khách ra,hét to.
“Triệu tập đám người hầu lại đây!!”
Khi nghe thấy hắn hét như vậy thì ai mà không dám ra ngoài.Ai cũng có mặt đông đủ,kể cả những người không được gọi.Đám người hầu xếp thành hàng dài.Hắn đi dọc qua một lượt,ai ai cũng tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy hắn đang ướt nhẹp.Nhưng có vài người còn ngạc nhiên hơn cả,họ thậm chí còn không nhìn mặt hắn.Nhìn là biết,hắn cố tình đứng trước họ và giơ lên bức thư.
“Tôi nói cho các cô biết,cái chuyện này còn tái phạm lần nữa là tôi đuổi việc hết.Mấy cô đang phá hoại cái ngôi nhà này hả?Hả?Hả?”
Vừa nói hắn vừa hét và gí sát mặt vào nhỏ người hầu ăn chơi nhất mà hầu như tôi thấy cô ta là người bắt đầu mấy cuộc nói xấu.Hắn biết mấy chuyện này sao,biết mà không nói gì cả à.Ghét ghê…Hắn vẫn cứ nói,nước từ quần áo rơi hết xuống sàn rồi.Cứ như này thì ốm hết cho xem,tôi lại gần rồi cầm cổ áo hắn kéo đi.
“Thôi thôi,thay quần áo không ốm bây giờ.Thưa cậu chủ!”
“Ê ê,tôi đã nói xong đâu!!”
Tôi lấy quần áo và lau đầu cho hắn.Tóc của hắn thích thật đấy.Nhìn mặt hắn bây giờ giống hết trẻ con.Còn tôi thì giống một người mẹ đang hi sinh vì con,tôi còn chưa thay quần áo.Khi mà hắn khô ráo sạch sẽ thì tôi mới chạy tót đi thay quần áo…Lạnh khiếp,chịu hết nổi.Hắt kỳ!!!Đấy,chưa gì đã hắt xì rồi.Tôi lại về phòng hắn xem xem hắn có nhu cầu gì bởi lúc này là lúc mà hắn có nhiều điều muốn thỏa mãn nhất.
“Đói chưa?Ăn gì không?”
“…Bắt đầu thấy thèm bò bít tết rồi…haha!!”
“Ừ.”
Lúc tôi làm việc nhà hắn hầu như toàn ăn mì,chắc bây giờ cũng thèm mấy món đại gia rồi.Vừa động vào tay nắm cửa,tôi bắt đầu cảm thấy chóng mặt.Mọi vật xung quanh cứ mờ mờ ảo ảo,quay đi quay lại.Khó chịu quá…Chân tôi bắt đầu run lên,ngã quỵ xuống.Người nóng hừng hực.Chắc lên cơn sốt rồi,đứng mưa mà không thay quần áo ngay.Hắn chạy tới đỡ tôi,vội vàng hỏi thăm.
“Ê ê,sao thế!!”
“K..không sao!!Ahaha…”
“Trán nóng này mà không sao!!Bảo thay quần áo nhanh còn không nghe!”
Hắn sờ lên trán tôi rồi vội vàng bế tôi dậy.Rồi ném tôi một cái phịch vào giường hắn.
“Cậu đối xử với người ốm thế à @@...”
“Biết hạnh phúc đi,cậu là đứa con gái đầu tiên nằm trên giường tôi đấy!!”
“Hạnh hạnh con khỉ @@..”
Hắn chạy ra ngoài,chắc đi lấy thuốc hay cái gì đó.Để tôi ở đây một mình thì tôi sẽ giết hắn.Bị ốm như này mà tôi còn cãi nhau với hắn được đấy.Giường của hắn,êm mà thơm mùi hắn quá.Đôi mắt tôi cứ như muốn hép lại rồi tôi ngủ mất lúc nào không hay.Lúc tỉnh dậy trời đã sáng,oh shit,trời sáng mất rồi.Mình đi qua đêm thể nào cũng bị mắng.Chết tiệt,chết tiệt.Tôi vội vàng mò mò cái điện thoại.Rõ ràng là tôi để bên cạnh cái gối mà,nhưng bây giờ nó lại ở trên bàn.Tôi mở máy ra,giật mình,không một cuộc gọi nhỡ nào cả.Mẹ hết quan tâm mình rồi sao ;;^;;…Hoặc có thể là hắn động vào cái điện thoại của tôi.Ấn vào nhật ký cuộc gọi,một cuộc gọi đi và hai cuộc gọi đến từ mẹ.Mẹ vẫn còn quan tâm mình này ;;v;;.Chắc là hắn xin phép mẹ tôi rồi.Tôi bình tĩnh đứng dậy,hình như có cái gì ướt sũng ở chân tôi.Tôi đang đứng lên nguyên một cái chậu nước.Nhìn xung quanh,thuốc để ở trên bàn,hai ba cái xô nước để lung tung hết lên.Hắn làm ăn thế này hả.Nhưng tôi thấy khá hơn rồi,hắn làm cũng tốt đấy chứ nhưng mà là bàn tay của cậu chủ nên hơi vụng chút.Hắn đang nằm trên ghế sofa.Tôi bước ra khỏi chậu,vừa chạm chân xuống đất thì thấy sàn nhà trơn trượt,mém ngã.Rón rén đi trên “tác phẩm” của hắn,tôi lại gần chiếc ghế.Hắn đang nằm đây và ngủ rất ngon.Nhìn mặt hắn như vậy tôi thấy muốn động tay động chân sao đấy.Tôi lục lục cái bút dạ và viết lên mặt hắn “Cảm ơn,cậu chủ!!”.
/68
|