Vậy nên, sau khi siêu độ, Minh Tiên Tuyết đã hao tổn cả tinh thần lẫn thể xác, giống như cây tùng bách chịu đựng mưa gió, tuy vẫn sừng sững nhưng lại lộ vẻ mỏi mệt.
Hành động ấy tuy không phải là "xẻ thịt nuôi chim ưng" theo nghĩa đen, nhưng quả thực chẳng khác là bao.
Hồ Tử Thất đỡ Minh Tiên Tuyết, lòng trăm mối cảm xúc. Ban đầu y chỉ thấy tò mò về Minh Tiên Tuyết, sau này lại sinh lòng mến mộ nhan sắc, giờ đây... lại thêm vài phần kính trọng.
Đây là lần đầu y cảm nhận được sự phức tạp của lòng người.
Thế nhưng, điều này càng làm dâng lên trong Hồ Tử Thất -với tư cách một hồ ly tinh, khát vọng săn đuổi.
Hồ Tử Thất nhìn Minh Tiên Tuyết với khuôn mặt trắng bệch nhưng dáng vẻ vẫn hiên ngang, thầm nghĩ: Thực sự... muốn chiếm được người này.
Tà thuật bị phá, mây đen tan biến hoàn toàn, ánh trăng bỗng trở nên sáng trong dịu dàng, tựa như y phục của Minh Tiên Tuyết.
Lôi Khôn Tử nhắm mắt tụ thần, tay nắm chặt kiếm gỗ đen, cố gắng duy trì thuật pháp ấy.
Thế nhưng, bỗng dưng, một luồng sức mạnh khổng lồ từ trời giáng xuống, như bàn tay vô hình xé toạc bóng tối bao trùm sân viện.
Lôi Khôn Tử bừng mở mắt, thấy thanh kiếm gỗ trong tay bỗng run rẩy dữ dội, tựa hồ muốn thoát khỏi tay lão. Lôi Khôn Tử kinh hãi, định gia tăng pháp lực để giữ chặt thanh kiếm, nhưng đã không kịp. Chỉ nghe một tiếng “crắc”, thanh kiếm gãy đôi, thành hai đoạn gỗ vô lực rơi xuống đất.
Mất đi thanh kiếm gỗ trấn giữ, Lôi Khôn Tử lập tức cảm nhận luồng sức mạnh phản phệ, n.g.ự.c như bị búa lớn đập vào, đau đớn khôn cùng.
Lão há miệng muốn kêu, nhưng chỉ phun ra một ngụm m.á.u tươi, nhuốm đỏ cả nền đá xanh, thật thê thảm.
Lôi Khôn Tử thân hình loạng choạng, cuối cùng không chống đỡ nổi, ngã gục xuống đất.
Nhìn thấy Lôi Khôn Tử nằm bất động, m.á.u nhuộm đỏ tà áo, Vương phi hãi hùng, suýt nữa thất kinh.
Bà vội vàng gọi đại phu đến cứu chữa cho Lôi Khôn Tử.
Đại phu vội vã đến nơi, bắt mạch xong, mặt biến sắc, lắc đầu nói với Vương phi: "Bẩm Vương phi, Lôi Khôn Tử đại sư đã tuyệt khí."
Nghe lời ấy, Vương phi như bị sét đánh, toàn thân cứng đờ.
Lôi Khôn Tử đã như thế, bên Minh Tiên Tuyết tuy đã phá được trận pháp nhưng cũng không tránh khỏi tổn thương.
Hồ Tử Thất bèn đỡ Minh Tiên Tuyết trở về phòng, đây cũng là lần đầu tiên y thật sự chạm vào Minh Tiên Tuyết từ khi làm thư đồng.
Những ngày "phục vụ" ấy tuy không phải ngắn, nhưng hầu như y chỉ phụ giúp bút mực, chưa bao giờ tiếp xúc gần.
Điều này cũng không hẳn vì Minh Tiên Tuyết phòng bị hồ ly lai lịch bất minh, mà Hồ Tử Thất đã để ý thấy ngay cả Bảo Thư - người từ nhỏ đã hầu hạ Minh Tiên Tuyết - cũng ít khi vào trong phòng, không trải chăn, không giúp thay y phục, hầu như không chạm tới y phục Minh Tiên Tuyết.
Hồ Tử Thất lâu nay thấy Minh Tiên Tuyết lúc nào cũng mặc áo rộng tay dài, từ đầu đến chân đều kín mít, cổ áo cao phủ kín đến tận cổ, quần phủ đến tận giày, chẳng lộ chút da thịt nào.
Minh Tiên Tuyết vốn có làn da trắng lạnh lẽo, giờ đây lại mất hết sắc khí, càng như một lớp tuyết sắp tan. Phần cổ hơi lộ ra nơi giáp với cổ áo, trắng mịn, gần như làm lu mờ ranh giới giữa da thịt và tấm lụa.
Hồ Tử Thất không khỏi dâng lên một cảm giác muốn săn đuổi khó tả, vừa nói: "Cổ áo này bó sát thế, e là ảnh hưởng đến việc thở."
Vừa nói, y vừa nhẹ nhàng đưa tay, đầu ngón tay chạm vào nút cài trên cổ áo, thoáng một cái đã tháo ra.
Phần cổ áo mở ra, lộ ra yết hầu khẽ động theo nhịp thở nhẹ.
Đây là lần đầu Hồ Tử Thất thấy rõ nét nam tính đặc biệt trên người Minh Tiên Tuyết - vốn ngày thường hắn là người điềm đạm như ẩn sĩ, không chút khí thế xao động.
Giờ đây, trên nét thanh khiết ấy lại thêm phần gồ ghề, tựa như ngọn núi đột khởi trên nền tuyết trắng bao la.
Ánh mắt Hồ Tử Thất bị hút chặt, bất giác muốn đưa tay chạm tới.
Đầu ngón tay y vừa chạm vào yết hầu ấy, Minh Tiên Tuyết bỗng lên tiếng: "Phiền ngươi rót cho ta chén trà."
Hồ Tử Thất khựng lại, ngón tay ngưng giữa không trung, cười nói: "Công tử thật muốn uống trà, hay là không muốn để ta chạm vào?"
Minh Tiên Tuyết khẽ mỉm cười, ánh mắt yếu ớt mà trong cái nhìn ấy lại tràn ngập vẻ thanh nhã, đẹp đến hút hồn trong mắt hồ ly tham sắc.
Minh Tiên Tuyết đáp: "Chuyện hồ ly báo ân, chẳng lẽ cuối cùng đều rơi vào chuyện ấy sao?"
"Hoá ra công tử cũng biết chuyện hồ ly báo ân." Hồ Tử Thất cười, song y không chạm vào Minh Tiên Tuyết nữa, mà quay đi rót chén trà.
Minh Tiên Tuyết nhìn bóng Hồ Tử Thất dưới ánh nến vàng vọt, nói: "Ta cũng đọc không ít chuyện dã quái."
"Tưởng công tử chỉ đọc chính thư thôi chứ?" Hồ Tử Thất cười quay lại, đôi mắt hồ ly dưới ánh nến càng thêm sáng lấp lánh.
"Chính thư là gì mới được? Theo đạo lý, ngoài Tứ thư Ngũ kinh đều không phải chính thư, ngay cả kinh Phật cũng không được phép đọc." Minh Tiên Tuyết đưa tay đón chén trà Hồ Tử Thất đưa tới.
Nhưng Hồ Tử Thất lại không để hắn nhận, đưa chén trà đến tận môi Minh Tiên Tuyết, cười nói: "Thế công tử đã đọc bao nhiêu chuyện hồ ly báo ân rồi?"
"Đọc được vài cuốn, nhưng chỉ thấy cuốn nào cũng na ná nhau, phần nhiều là người phàm được hồ ly báo ân rồi lại kết duyên.” Minh Tiên Tuyết dường như không còn sức, đành uống từng ngụm trà từ tay Hồ Tử Thất đưa đến.
Gương mặt hắn chẳng có chút e dè hay ngượng ngùng, chỉ có sự ung dung tự tại, như cây tùng trên núi cao, không chút xuân ý như hoa đào.
Bởi dáng vẻ hắn quá điềm đạm, chút ý niệm phong tình của Hồ Tử Thất chợt nhạt đi.
Hồ Tử Thất vốn tự tin với nhan sắc trời ban, nhưng mỗi lần đứng trước Minh Tiên Tuyết đều thấy bản thân thật vụng về.
Nhan sắc ưu việt, tài năng thiên phú của y, khi gặp Minh Tiên Tuyết, lại tựa như thanh kiếm sắc trước tảng đá, đ.â.m vào là gãy. Với Hồ Tử Thất, dường như là càng bị khuất phục càng muốn chinh phục, hay là trong thất bại lại nảy sinh chút bất lực, khó lòng diễn tả rõ.
Y nhẹ nhàng đặt chén trà xuống: "Công tử đọc sách quả là nhiều, cũng biết rõ những lẽ thường ấy nhỉ."
"Ta chỉ nghĩ..." Minh Tiên Tuyết nói, "cớ gì phải để câu chuyện của chúng ta lặp lại những khuôn sáo ấy."
Hành động ấy tuy không phải là "xẻ thịt nuôi chim ưng" theo nghĩa đen, nhưng quả thực chẳng khác là bao.
Hồ Tử Thất đỡ Minh Tiên Tuyết, lòng trăm mối cảm xúc. Ban đầu y chỉ thấy tò mò về Minh Tiên Tuyết, sau này lại sinh lòng mến mộ nhan sắc, giờ đây... lại thêm vài phần kính trọng.
Đây là lần đầu y cảm nhận được sự phức tạp của lòng người.
Thế nhưng, điều này càng làm dâng lên trong Hồ Tử Thất -với tư cách một hồ ly tinh, khát vọng săn đuổi.
Hồ Tử Thất nhìn Minh Tiên Tuyết với khuôn mặt trắng bệch nhưng dáng vẻ vẫn hiên ngang, thầm nghĩ: Thực sự... muốn chiếm được người này.
Tà thuật bị phá, mây đen tan biến hoàn toàn, ánh trăng bỗng trở nên sáng trong dịu dàng, tựa như y phục của Minh Tiên Tuyết.
Lôi Khôn Tử nhắm mắt tụ thần, tay nắm chặt kiếm gỗ đen, cố gắng duy trì thuật pháp ấy.
Thế nhưng, bỗng dưng, một luồng sức mạnh khổng lồ từ trời giáng xuống, như bàn tay vô hình xé toạc bóng tối bao trùm sân viện.
Lôi Khôn Tử bừng mở mắt, thấy thanh kiếm gỗ trong tay bỗng run rẩy dữ dội, tựa hồ muốn thoát khỏi tay lão. Lôi Khôn Tử kinh hãi, định gia tăng pháp lực để giữ chặt thanh kiếm, nhưng đã không kịp. Chỉ nghe một tiếng “crắc”, thanh kiếm gãy đôi, thành hai đoạn gỗ vô lực rơi xuống đất.
Mất đi thanh kiếm gỗ trấn giữ, Lôi Khôn Tử lập tức cảm nhận luồng sức mạnh phản phệ, n.g.ự.c như bị búa lớn đập vào, đau đớn khôn cùng.
Lão há miệng muốn kêu, nhưng chỉ phun ra một ngụm m.á.u tươi, nhuốm đỏ cả nền đá xanh, thật thê thảm.
Lôi Khôn Tử thân hình loạng choạng, cuối cùng không chống đỡ nổi, ngã gục xuống đất.
Nhìn thấy Lôi Khôn Tử nằm bất động, m.á.u nhuộm đỏ tà áo, Vương phi hãi hùng, suýt nữa thất kinh.
Bà vội vàng gọi đại phu đến cứu chữa cho Lôi Khôn Tử.
Đại phu vội vã đến nơi, bắt mạch xong, mặt biến sắc, lắc đầu nói với Vương phi: "Bẩm Vương phi, Lôi Khôn Tử đại sư đã tuyệt khí."
Nghe lời ấy, Vương phi như bị sét đánh, toàn thân cứng đờ.
Lôi Khôn Tử đã như thế, bên Minh Tiên Tuyết tuy đã phá được trận pháp nhưng cũng không tránh khỏi tổn thương.
Hồ Tử Thất bèn đỡ Minh Tiên Tuyết trở về phòng, đây cũng là lần đầu tiên y thật sự chạm vào Minh Tiên Tuyết từ khi làm thư đồng.
Những ngày "phục vụ" ấy tuy không phải ngắn, nhưng hầu như y chỉ phụ giúp bút mực, chưa bao giờ tiếp xúc gần.
Điều này cũng không hẳn vì Minh Tiên Tuyết phòng bị hồ ly lai lịch bất minh, mà Hồ Tử Thất đã để ý thấy ngay cả Bảo Thư - người từ nhỏ đã hầu hạ Minh Tiên Tuyết - cũng ít khi vào trong phòng, không trải chăn, không giúp thay y phục, hầu như không chạm tới y phục Minh Tiên Tuyết.
Hồ Tử Thất lâu nay thấy Minh Tiên Tuyết lúc nào cũng mặc áo rộng tay dài, từ đầu đến chân đều kín mít, cổ áo cao phủ kín đến tận cổ, quần phủ đến tận giày, chẳng lộ chút da thịt nào.
Minh Tiên Tuyết vốn có làn da trắng lạnh lẽo, giờ đây lại mất hết sắc khí, càng như một lớp tuyết sắp tan. Phần cổ hơi lộ ra nơi giáp với cổ áo, trắng mịn, gần như làm lu mờ ranh giới giữa da thịt và tấm lụa.
Hồ Tử Thất không khỏi dâng lên một cảm giác muốn săn đuổi khó tả, vừa nói: "Cổ áo này bó sát thế, e là ảnh hưởng đến việc thở."
Vừa nói, y vừa nhẹ nhàng đưa tay, đầu ngón tay chạm vào nút cài trên cổ áo, thoáng một cái đã tháo ra.
Phần cổ áo mở ra, lộ ra yết hầu khẽ động theo nhịp thở nhẹ.
Đây là lần đầu Hồ Tử Thất thấy rõ nét nam tính đặc biệt trên người Minh Tiên Tuyết - vốn ngày thường hắn là người điềm đạm như ẩn sĩ, không chút khí thế xao động.
Giờ đây, trên nét thanh khiết ấy lại thêm phần gồ ghề, tựa như ngọn núi đột khởi trên nền tuyết trắng bao la.
Ánh mắt Hồ Tử Thất bị hút chặt, bất giác muốn đưa tay chạm tới.
Đầu ngón tay y vừa chạm vào yết hầu ấy, Minh Tiên Tuyết bỗng lên tiếng: "Phiền ngươi rót cho ta chén trà."
Hồ Tử Thất khựng lại, ngón tay ngưng giữa không trung, cười nói: "Công tử thật muốn uống trà, hay là không muốn để ta chạm vào?"
Minh Tiên Tuyết khẽ mỉm cười, ánh mắt yếu ớt mà trong cái nhìn ấy lại tràn ngập vẻ thanh nhã, đẹp đến hút hồn trong mắt hồ ly tham sắc.
Minh Tiên Tuyết đáp: "Chuyện hồ ly báo ân, chẳng lẽ cuối cùng đều rơi vào chuyện ấy sao?"
"Hoá ra công tử cũng biết chuyện hồ ly báo ân." Hồ Tử Thất cười, song y không chạm vào Minh Tiên Tuyết nữa, mà quay đi rót chén trà.
Minh Tiên Tuyết nhìn bóng Hồ Tử Thất dưới ánh nến vàng vọt, nói: "Ta cũng đọc không ít chuyện dã quái."
"Tưởng công tử chỉ đọc chính thư thôi chứ?" Hồ Tử Thất cười quay lại, đôi mắt hồ ly dưới ánh nến càng thêm sáng lấp lánh.
"Chính thư là gì mới được? Theo đạo lý, ngoài Tứ thư Ngũ kinh đều không phải chính thư, ngay cả kinh Phật cũng không được phép đọc." Minh Tiên Tuyết đưa tay đón chén trà Hồ Tử Thất đưa tới.
Nhưng Hồ Tử Thất lại không để hắn nhận, đưa chén trà đến tận môi Minh Tiên Tuyết, cười nói: "Thế công tử đã đọc bao nhiêu chuyện hồ ly báo ân rồi?"
"Đọc được vài cuốn, nhưng chỉ thấy cuốn nào cũng na ná nhau, phần nhiều là người phàm được hồ ly báo ân rồi lại kết duyên.” Minh Tiên Tuyết dường như không còn sức, đành uống từng ngụm trà từ tay Hồ Tử Thất đưa đến.
Gương mặt hắn chẳng có chút e dè hay ngượng ngùng, chỉ có sự ung dung tự tại, như cây tùng trên núi cao, không chút xuân ý như hoa đào.
Bởi dáng vẻ hắn quá điềm đạm, chút ý niệm phong tình của Hồ Tử Thất chợt nhạt đi.
Hồ Tử Thất vốn tự tin với nhan sắc trời ban, nhưng mỗi lần đứng trước Minh Tiên Tuyết đều thấy bản thân thật vụng về.
Nhan sắc ưu việt, tài năng thiên phú của y, khi gặp Minh Tiên Tuyết, lại tựa như thanh kiếm sắc trước tảng đá, đ.â.m vào là gãy. Với Hồ Tử Thất, dường như là càng bị khuất phục càng muốn chinh phục, hay là trong thất bại lại nảy sinh chút bất lực, khó lòng diễn tả rõ.
Y nhẹ nhàng đặt chén trà xuống: "Công tử đọc sách quả là nhiều, cũng biết rõ những lẽ thường ấy nhỉ."
"Ta chỉ nghĩ..." Minh Tiên Tuyết nói, "cớ gì phải để câu chuyện của chúng ta lặp lại những khuôn sáo ấy."
/27
|