Minh Tiên Tuyết uống xong tách trà nóng, cảm thấy ấm áp dần, liền muốn nằm xuống chợp mắt.
Hồ Tử Thất thấy vậy, định tiến tới giúp hắn tháo giày, nhưng Minh Tiên Tuyết nhẹ nhàng xua tay, mỉm cười nói: "Hồ tiên đã nhiều lần giúp đỡ ta, việc nhỏ này không cần phiền đến công tử."
Nói xong, hắn tự cúi xuống cởi giày, dù rõ ràng tinh thần không được tốt nhưng động tác vẫn ung dung thanh nhã.
Khi giày rơi xuống, Minh Tiên Tuyết nhẹ nhàng nằm xuống, dáng nằm thoải mái tựa như lá trà ngâm trong nước.
Hồ Tử Thất ngồi bên cạnh, khuỷu tay chống lên mép giường, tay đỡ lấy cằm, chăm chú nhìn Minh Tiên Tuyết.
Minh Tiên Tuyết khẽ mở mắt, nói: "Hồ công tử nên trở về nghỉ ngơi trước thì hơn."
Hồ Tử Thất cười đáp: "Thứ nhất, ta thật chẳng xứng với danh xưng ‘Hồ tiên’. Hiện giờ, ta chỉ là một con tiểu hồ ly đến đây để báo đáp ơn cứu mạng của công tử, cứ gọi ta là Tiểu Thất được rồi. Thứ hai, với tình trạng này, ta cam đoan rằng công tử sắp bệnh nặng một trận cho xem."
"Không cần phải cược." Minh Tiên Tuyết mỉm cười, khẽ đưa tay xoa trán, đôi mắt ánh lên chút mệt mỏi: "Chỉ là phiền ngươi phải ngồi dưới đất giữ đêm, ta thật không đành lòng."
“Chúng ta là hồ ly, chẳng câu nệ chuyện này.” Hồ Tử Thất đảo mắt nói tiếp: “Nếu ta không ở đây, thì chắc sẽ phải gọi Bảo Thư đến. Nếu hắn thấy công tử đổ bệnh, ít nhất sẽ kêu thầy thuốc, làm kinh động cả phủ. Ta nghĩ chi bằng để ta ngồi ở đây cùng trò chuyện với công tử, vẫn thoải mái hơn nhiều.”
Minh Tiên Tuyết nằm trong tấm chăn mỏng, lắng nghe lời Hồ Tử Thất, chậm rãi chìm vào giấc ngủ, đôi mắt khẽ khép dần.
Hồ Tử Thất quan sát dung nhan khi ngủ của Minh Tiên Tuyết, thấy vẻ mặt hắn dưới ánh nến càng trở nên dịu dàng, ôn hòa, mang nét bình yên hiếm có.
Trong lòng Hồ Tử Thất bỗng dâng lên một cảm xúc lạ kỳ, chưa từng có trước đây, như thể một thứ tình cảm vừa xa xưa lại vừa kỳ lạ.
Y tựa mặt lên mép giường, một tay nhẹ nhàng chạm vào thành giường, tay kia tháo chiếc trâm gỗ trên búi tóc.
Minh Tiên Tuyết vẫn để hở cổ áo, n.g.ự.c phập phồng nhẹ nhàng theo hơi thở, hầu kết trượt lên xuống đều đặn.
Hồ Tử Thất đặt đầu trâm chạm nhẹ lên cổ họng của Minh Tiên Tuyết.
Minh Tiên Tuyết nằm yên không phòng bị, cổ họng để trần tựa như làn da non nớt, dưới ánh trăng lại càng trắng ngần.
Hồ Tử Thất nhìn cổ họng hắn, không khỏi cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
Lúc này, Minh Tiên Tuyết chẳng khác gì một chú mèo con vô phòng bị, ai cũng có thể dễ dàng làm tổn thương.
Hồ Tử Thất yên lặng giữ đầu trâm trên cổ họng hắn, cảm nhận nhịp đập đều đều.
Y thấy lông mi của Minh Tiên Tuyết khẽ rung, tựa như cánh hoa bị gió thổi nhẹ qua, là phản ứng tự nhiên.
Ai cũng sẽ phản ứng khi cổ họng bị ép bởi vật sắc nhọn, dù là người trầm tĩnh nhất.
Dù là Minh Tiên Tuyết.
Nghĩ kỹ lại, Minh Tiên Tuyết cũng chỉ là một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, nào có cao siêu gì?
Hồ Tử Thất mỉm cười nói: "Công tử đã tỉnh."
"Không phải tỉnh giấc," Minh Tiên Tuyết khẽ mở mắt, nhưng mỉm cười đáp, "Chỉ là chưa hề ngủ."
Hồ Tử Thất từ từ nhấc chiếc trâm ra khỏi cổ họng Minh Tiên Tuyết, rồi chạm vào má hắn, thoáng chốc, y lại muốn dùng đầu trâm vạch lên gương mặt hồng hào tựa rượu của Minh Tiên Tuyết.
Nhưng Hồ Tử Thất không làm thế, ngược lại còn hỏi nhẹ nhàng: "Công tử có phải vì phát sốt mà cảm thấy khó chịu, nên không ngủ được?"
"Ta chỉ dễ ngủ khi ở một mình," Minh Tiên Tuyết đáp: "Từ nhỏ đã thế."
"Từ nhỏ?" Hồ Tử Thất cài trâm lại lên tóc, "Công tử chắc không biết, hồi còn nhỏ, có nhiều đêm là ta đã ở bên, hát ru cho công tử ngủ."
Minh Tiên Tuyết thoáng sững người, có vẻ không tin.
Hồ Tử Thất biết hắn không tin, bèn khẽ cất lên một khúc hát - âm thanh ấy không giống tiếng hát của người phàm, chẳng phải tiếng tru của hồ ly, mà tựa như tiếng cây rì rào trong gió hay tiếng suối chảy qua núi.
Minh Tiên Tuyết giật mình, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc: “...là ngươi?”
Hắn thật sự nhớ, thuở nhỏ từng nhiều đêm nghe thấy âm thanh như thế, ngỡ rằng đó là tiếng gió thoảng qua, bởi âm thanh ấy hài hòa tự nhiên, khiến hắn không mấy để tâm.
Trong nhiều đêm, Minh Tiên Tuyết đã ngủ thiếp đi cùng âm thanh này.
“Ta thấy công tử khi ấy vừa rời khỏi vương phủ, lẻ loi, ban ngày gắng tỏ ra bình thản, nhưng đêm về thì trằn trọc khó ngủ, nên ta thường đến hát ru cho công tử ngủ.” Hồ Tử Thất nói nhẹ nhàng: “Công tử còn nhớ chăng?”
Minh Tiên Tuyết ngẩn người: Hắn chẳng ngờ rằng Hồ Tử Thất từng ở bên mình theo cách ấy.
Nghĩ đến khi ấy, có một con hồ ly xinh đẹp, lẩn khuất đâu đó, dùng giọng hát này ru mình vào giấc ngủ, lòng hắn dấy lên bao cảm xúc mâu thuẫn, vừa lạnh người vừa ấm áp, vừa không cam lòng lại vừa thoải mái…
Hồ Tử Thất đâu biết trong lòng Minh Tiên Tuyết nghĩ gì, chỉ cười rồi tựa mình trên mép giường, dáng dấp tuy là người nhưng phong thái tựa hồ ly, y cúi người, khẽ cất tiếng hát lên, giai điệu mơ hồ trong trí nhớ của Minh Tiên Tuyết từ xa xưa vọng về.
Minh Tiên Tuyết lúc này đang sốt cao, thân thể lúc lạnh lúc nóng, đôi mắt nhìn Hồ Tử Thất mà mờ mịt, gương mặt dần nhòa đi, chỉ còn lại khúc hát mộng mị càng lúc càng rõ.
Minh Tiên Tuyết chìm sâu vào giấc ngủ, rồi tỉnh giấc giữa đêm khuya, cơ thể rét buốt như bị gió đông quét qua.
Hắn lơ mơ mở mắt, thấy Hồ Tử Thất đã leo lên giường.
"Ngươi có thấy lạnh không?" Giọng Hồ Tử Thất có phần dịu dàng lo lắng, nhưng đôi mắt hồ ly lại ánh lên nét săn mồi.
Minh Tiên Tuyết không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn y.
Hồ Tử Thất vốn đã quen với dáng vẻ trầm ổn của Minh Tiên Tuyết từ thuở nhỏ, giờ hắn đã mười sáu, càng thêm già dặn, không chút khí chất trẻ trung, nhưng gương mặt kia vẫn tươi mới tựa như muốn cắn một miếng.
Lúc này, Minh Tiên Tuyết mới lộ ra dáng vẻ của thiếu niên, cơ thể rét buốt nên co ro lại, khuôn mặt trắng ngọc thường ngày giờ vì sốt mà ánh lên sắc đỏ, đôi mắt luôn trong trẻo nay phủ thêm lớp sương mờ.
/27
|