Hoa Bồ Công Anh Sẽ Bay Về Đâu?

Chương 108: Anh, nơi đó sao quá xa vời

/122


Điều ước sinh nhật năm mười tám tuổi, anh xin thượng đế để cô yêu anh cả đời, nhưng giờ phút này, thượng đế có nghe lời van xin của anh. Xin hãy để cô ngừng yêu anh đi!

Trái tim anh lại nhói lên từng cơn, từng mạch máu nơi đó như muốn vỡ tung. Cố gắng gượng thêm một nụ cười, anh xoa xoa tóc cô.

"Anh… lên phòng... Em ăn đi."

Thiên Nghi ngẩng đầu định nói với anh điều gì, nhưng chưa kịp thốt lên thì chính mắt cô nhìn anh đặt tay lên ngực trái của mình rồi khụy xuống cạnh bàn. Cô hoảng hốt chạy đến đỡ Hoàng Khang: "Anh mệt sao? Em gọi chú Khánh... em gọi bác sĩ…"

Sắc mặt anh vô cùng khó coi, hai hàng chân mày chau lại, môi tím hẳn đi, những giọt mồ hôi còn lấm tấm trên trán, nhưng anh vẫn cố cười và nói: "Không... sao... anh..."

"Hoàng Khang... Anh... Hoàng Khang... Đừng mà…"

Anh đã ngã xuống sàn rồi, ngã khỏi bàn tay cô, Thiên Nghi cảm giác như trời đất bắt đầu quay cuồng, mọi thứ xung quanh ngừng hoạt động. Anh ngất đi rồi, ngất trong cơn đau. Cô còn khóc sao. Không phải, không thể khóc, không thể khóc.

Chiếc bánh sinh nhật với những lát dâu tây xếp chữ HK502NN lẻ loi trên bàn.

Ở bệnh viện... Bây giờ là ba giờ sáng. Chú Khánh bước vào phòng bệnh nhìn cô gái đang cầm chặt tay người yêu mà không chợp mắt lấy một giây. Ông đi đến gần Thiên Nghi, vỗ nhẹ lên vai cô.

"Con nghỉ chút đi..."

"Dạ?" Cô đưa đôi mắt đờ đẫn nhìn bác sĩ Hoàng, ông ấy gầy hơn lúc còn ở bên Mĩ rất nhiều: "Bác trai về rồi sao chú?"

"Ông ấy về chuẩn bị cùng chú bay sang Mĩ một chuyến, nếu tế bào của chú nuôi không có vấn đề gì thì thứ năm tuần sau... Hoàng Khang phải phẫu thuật."

Nghe đến đây, tay chân Thiên Nghi rã rời, cô nhìn chú Khánh, nhìn Hồng Ngân đang đứng cùng Gia Minh và Tuấn Nguyên ngoài cửa, rồi quay lại nhìn sang Hoàng Khang. Làm gì bây giờ, cô có thể làm gì cho anh bây giờ.

Chẳng phải nói hai tháng sao? Tuần sau, tuần sau anh phải phẫu thuật rồi, tỉ lệ về cuộc phẫu thuật lần này, không ai mà không biết, chỉ chưa tới 40%. Rồi đây Hoàng Khang của cô sẽ ra sao. Thiên Nghi nhìn anh rất lâu, Hoàng Khang đang hôn mê, tình trạng anh ngày một xấu đi, cả nhịp tim cũng dần mất ổn định...

Cô lại quay lại giữ lấy tay bác sĩ Hoàng: "Chú ơi… Hãy cứu Hoàng Khang, anh ấy là người tốt, Hoàng Khang chưa làm chuyện gì xấu cả, chú ơi, chú phải cứu Hoàng Khang… Anh ấy đã hứa sẽ ở bên con cả đời, anh ấy không thất hứa đâu… Chú ơi… Con xin chú… Chú…ơi!!!" Và cô lại khóc, cô không biết nước mắt có thể làm gì, nhưng Thiên Nghi chỉ có thể khóc, khóc để nói rằng sự đau đớn của anh đang chịu là ngàn mũi tên xuyên thấu tim cô. Giọng cô cay đắng vang vọng khắp căn phòng không một sức sống.

"Chú sẽ cứu nó... Con mạnh mẽ lên Thiên Nghi à... Mô tim của chú nuôi sắp thành công rồi."

"Hay là chú lấy tim của con đi, chú lấy tim của con mà thay cho Hoàng Khang đi được không?" Vừa nói cô vừa đặt tay lên ngực trái mình.

Bác sĩ Hoàng bất động, trong phúc chốc thẩn thờ, ông lấy lại bình tĩnh rồi giữ lấy tay cô: "Con nghĩ nó dùng tim của con thì nó có thể tiếp tục sống sao?"

Đúng thế, cô nghĩ anh có thể sống tiếp nếu hằng ngày quả tim ấy đánh đổi bằng sự sống của cô sao.

Biết là không thể. Thiên Nghi lại nhìn sang máy điện tâm đồ đang lên xuống từng mạch. Anh nằm đó, anh im lặng nằm đó. Thiên Nghi cúi đầu lên tay anh rồi nấc lên nghẹn ngào: "Anh phải sống, nhất định phải sống, không thể bỏ em như vậy được... Hoàng Khang... Hoàng Khang à..."

Hồng Ngân lấy tay giữ kín những tiếng nấc còn lớn hơn, cô cắn răng mình để ngăn tiếng khóc, nhắm mắt lại để ngăn nước mắt. Đứa em trai này của cô, đứa bạn thân này của cô. Sao tất cả lại thành ra như thế?

Gia Minh quay đầu bỏ đi. Tuấn Nguyên ôm chặt Hồng Ngân vào lòng. Họ cùng nhìn vào căn phòng bệnh. Cô gái đang cố gắng vượt lên nỗi đau mà giúp người cô yêu chống chọi với tử thần đến cùng.

*****

"Em... nói gì vậy?"

"Em đang nói thật nghiêm túc."

Ngay sau khi Hoàng Khang tỉnh lại, anh gần như muốn ngất đi lần nữa khi nhìn Thiên Nghi quả quyết trịnh trọng ngồi bên giường anh mà tuyên bố. Hoàng Khang gạt ngang những lời cô nói, xóa bỏ lập tức các ý định trong đầu Thiên Nghi.

"Không được!"

"Anh định trốn tránh trách nhiệm?"

"Không... phải. Ý anh là không được."

"Sao lại không được. Em không biết, em muốn kết hôn!"

Hoàng Khang nhìn Ngọc Diệp đang ngồi trên sofa đan khăn choàng, cô vờ như không nghe thấy.

"Ngọc Diệp... Em khuyên Thiên Nghi đi!"

"Chuyện của hai người sao em biết mà khuyên. Anh thấy đó... Thiên Nghi nó nói luôn với cô Lan là sẽ gả cho anh rồi, cô Lan không phản đối, em có quyền gì phản đối đây?"

Anh lại nhìn về Thiên Nghi ngồi bên giường mình: "Anh không đồng ý."

Tuấn Nguyên mang một ít nước bước vào, trông Thiên Nghi vẫn nắm tay Hoàng Khang, anh chỉ biết thở dài: "Hoàng Khang... Nếu bây giờ có ai cầu hôn tao, tao sẽ đồng ý ngay. Huống hồ Thiên Nghi cầu hôn mày từ sáng đến giờ rồi, mày không mệt tao nghe cũng mệt đấy."

Ngọc Diệp ngồi bật dậy: "Tuấn Nguyên! Hồng Ngân còn ở dưới nhà ăn đúng không? Chúng ta xuống kiếm gì ăn đi."

Hai người đó rời khỏi, không gian trong phòng như những sợi chun đang bị căng dãn ra.

"Anh từ chối thế hả? Em mất mặt lắm đó, mọi người ai cũng nói em mặt dày cứ ngồi đây cầu hôn anh, anh không cảm động tí nào sao?"

"Thiên Nghi... Anh không đùa với em, chuyện đó anh không đồng ý."

"Vậy sao trước kia anh cầu hôn em?"

"Trước kia khác."

"Trước kia anh yêu em, bây giờ không yêu em nữa à?"

"Không phải."

"Vậy rốt cuộc khác chỗ nào?"

"Anh sẽ chết."

Thiên Nghi đứng dậy, ngay trước anh, cô mặt không cảm xúc, lần này đến lượt cô làm mặt lạnh. Hoàng Khang thở dài rồi nắm tay cô, kéo cô ngồi xuống cạnh mình.

"Anh muốn tốt cho em thôi. Em định ở góa sao?"

"Em không biết... Anh mà không đồng ý, em sẽ... sẽ…chết cho anh coi."

Hoàng Khang ngẩn người, có ai bị từ chối lời cầu hôn mà đòi sống đòi chết như Thiên Nghi.

"Em sẽ chết thật, em bị mọi người cười chê rồi, không còn mặt mũi nào sống nữa... Em chết, em chết cho anh xem."

Dù biết đó là lời đe dọa nhưng Hoàng Khang lại rất sợ, anh phục Thiên Nghi rồi, đành ôm lấy vai cô, hạ giọng: "Được được... đợi anh... đợi qua thứ năm tuần sau, anh sẽ kết hôn với em ngay."

"Em muốn ngay bây giờ."

"Thiên Nghi."

Tối qua Hoàng Khang tỉnh giấc, anh một hai không chịu phẫu thuật, phải khó khăn lắm Thiên Nghi mới năn nỉ anh nằm lại đây nghỉ ngơi một ngày, bây giờ cô lại đòi kết hôn ngay, Hoàng Khang bất lực nhìn cô. Sao gần đây cô lại cứng đầu đến thế, anh có nói thế nào cô cũng không chịu nghe, chỉ một hai làm theo ý mình.

"Gia Minh nói cho em rồi, hình cưới toàn bộ trong lap top của anh. Em cũng giải mã được máy tính của anh, đã lấy một tấm đem ra phóng to đóng khung rồi. Nếu hôm nay anh đòi về nhà thì chúng ta sẽ treo nó lên. Được không?"

Anh còn có thể lựa chọn sao, Thiên Nghi tự mình đưa ra quyết định mà không cho Hoàng Khang cơi hội từ chối.

Xuất viện, Hoàng Khang ngồi khoanh chân trên giường nhìn Thiên Nghi. Rồi lại nhìn cả căn phòng mình, trước kia nó tẻ nhạt, lạnh lẽo, nhưng từ ngày có sự xuất hiện của cô, nó lại ấm áp thế này, mang ngập mùi hạnh phúc thế này.

"Anh xem có lệch không? Chỗ này hợp không hả?"

"Sao không để anh làm? Em có biết em lùn lắm không?"

Cô cố nâng khung ảnh lên rồi nhón chân, không thèm hỏi ý của anh nữa, treo lên thì treo vậy, lệch cũng không sao. Sau khi treo xong, Thiên Nghi ngồi phịch xuống giường nhìn lên trên tường, ngắm nghía một lát, cô hớn hở quay nhìn anh.

"Thấy thế nào? Cô dâu của anh đẹp lắm đúng không?"

"Ừ... Rất đẹp." Anh chăm chú nhìn khung ảnh cưới treo trên bức tường đầu giường mình. Cô dâu trong bộ váy trắng đang ngồi trên xích đu cúi đầu thẹn thùng ôm bó hoa bách hợp, chú rể nhìn cô âu yếm hôn lên môi cô. Xung quanh là cả một rừng hoa màu trắng... hoa của tình yêu... hoa của lời tiên tri đó.

Thiên Nghi đi mua sắm một lượt những thứ cần thiết trong nhà, từ khi cô dọn đến ở, căn nhà không còn trống trải nữa, mọi thứ được trang hoàng lại, có cả bể cá, những lọ thủy tinh trống đã được cắm đầy hoa tươi. Trong gian bếp vắng lặng giờ sôi nổi hơn khi tất cả chén đĩa đã được bày ra bên ngoài, có thêm lò nướng, lò vi sóng, nồi hấp... Trong phòng của Hoàng Khang, cô thay tấm ga giương đen thành tấm ga giường sọc kẻ trắng đen, một màu của cô, một màu của anh, như thế có thể hòa hợp vào nhau.

Sức khỏe Hoàng Khang lại tệ hơn, anh cứ nằm ngủ, đôi lúc còn mê man bất tỉnh. Chú Khánh về nước, mỗi ngày đều đến thăm Hoàng Khang, xem từng chút thay đổi của bệnh tình anh.

Mọi người lần lượt đến nhà, nói là đến chơi, nhưng nguyên nhân thì ai cũng không dám nói ra.

Mỗi buổi tối, Thiên Nghi phải đắp chăn cẩn thận cho anh, lúc tỉnh giấc nửa đêm, trán đầm đìa mồ hôi, Thiên Nghi lại nhìn sang chỗ trống bên cạnh, anh vẫn còn đó, vẫn thở đều đều, cô lại hôn lên trán anh. Chỉ có như thế Thiên Nghi mới biết rằng, hôm nay, anh vẫn còn bên cô.

Câu chuyện tình yêu trong tiểu thuyết của Thiên Nghi sắp hoàn thành, nhưng bỗng đến chương cuối, cô không nên biết viết sao đây. Cô nghĩ mãi cho kết cuộc của mối tình này, rồi thẩn thờ nhìn Hoàng Khang đang nằm ngủ trên giường, cô gấp máy tính lại, bước đến bên cạnh anh, ngồi xuống giường, Thiên Nghi nhẹ vuốt tóc mái của anh. Nếu cô khóc thì có thay đổi được gì, nếu cho cô được lựa chọn, Thiên Nghi có thể chết thay cho anh, trái tim của cô, có thể hiến cho anh, chỉ cần Hoàng Khang được sống, Thiên Nghi nguyện làm tất cả những gì có thể.

Nhưng cô hoàn toàn bất lực, chỉ biết nhìn anh đau đớn mà không thể chia sẻ, cô chỉ có thể ở bên anh, nắm lấy tay anh khi những cơn đau đó đang tàn phá anh từng ngày, khiến Hoàng Khang của cô mất đi sức khỏe, gương mặt anh tuấn phi phàm giờ đã lộ rõ hai hõm má, anh gầy đi nhiều quá, rất gầy.

Thiên Nghi sửa chăn lại cho Hoàng Khang rồi tự an ủi mình. Anh sẽ không sao, nhất định sẽ không sao. Lại một đêm nữa, cô thức nhìn anh trong nước mắt.

"Nghi ngốc à... anh yêu em... yêu em vĩnh viễn..." Anh đứng từ rất xa, bóng dáng mờ ảo theo làn sương sớm, anh nhìn cô, giơ tay lên chạm lấy cô.

"Hoàng Khang... Hoàng Khang..." Cô cố chạy thật nhanh, chạy đến bên anh, nhưng sao càng chạy, cô thấy anh càng xa vời, cô chạy một bước, anh lùi mười bước. Trong không gian ấy, vũ trụ chỉ còn có mình anh nhìn cô, đâu đâu cũng toàn là hình bóng của anh, nhưng sao đó chỉ là bóng dáng, cô không thể chạm lấy anh, không thể. Cô nhìn anh như thế rồi gào thét thật lớn tên anh, cô gọi mãi nhưng anh chỉ nhìn cô thôi.

Mắt anh rưng lệ, anh đang khóc, anh không thể đến bên cô và rồi anh khóc. Cô cũng khóc. Nước mắt hòa vào không gian, nhấn chìm tình yêu của họ, phá hủy đi tất cả... càng khiến anh rời xa cô thêm mà thôi...

Anh! Nơi đó.... Sao mà quá xa vời.

"Đừng!!!" Cô bật dậy trong tiếng thét. Sau đó hoảng hốt nhìn sang anh bên cạnh. Anh vẫn ở đây! Một giấc mơ thật khủng khiếp. Cô nhìn anh thật rõ, nước mắt làm nhòe đi hình bóng anh, Thiên Nghi gạt nước mắt rồi cúi đầu hôn lên trán anh. Nhưng sao vừa cảm nhận thấy hơi thở nhè nhẹ đó, cô lại bật khóc.

Hoàng Khang, nếu một ngày giấc mơ thành hiện thực, em sẽ làm sao đây?

Thiên Nghi chạm tay mình lên má anh, anh ngủ rất say, nói đúng hơn là anh đang hôn mê bởi thuốc an thần.

"Em sẽ bên anh... không rời xa."

Dù anh có đi đến chân trời góc bể, lên thiên đường hay xuống địa ngục... Em cũng sẽ đi cùng anh.

Và rồi... cô ôm lấy anh, khóc, khóc cho tình yêu, cho nỗi đau và cho bao kỉ niệm mà dẫu cô tan theo mây gió thì nó vẫn tồn tại. Tồn tại ở nơi từng thuộc về cô và anh.


/122

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status