Câu chuyện tiếp tục trong một bối cảnh căng thẳng và đầy mâu thuẫn nội tâm của Trạch Dương. Sau khi bế Tiệp Trân vào phòng và lau người cho cô, anh cảm thấy vô cùng mâu thuẫn giữa tình yêu thương dành cho cô và sự gắn bó với người đã khuất, Liễu Hạnh. Từng đường nét trên gương mặt của Tiệp Trân khiến anh không ngừng liên tưởng đến Liễu Hạnh - người anh vẫn chưa thể quên.
Trạch Dương đưa tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt Tiệp Trân, đôi mắt đong đầy nỗi buồn và ký ức. Anh lặng lẽ thở dài, lòng tràn ngập những cảm xúc phức tạp, những câu hỏi không lời đáp vang lên trong đầu. "Tại sao càng lúc con càng giống Liễu Hạnh đến vậy? Gương mặt này, hơi thở này... tất cả đều giống... Anh vẫn chưa quên được em." Lời nói khẽ khàng thoát ra từ đôi môi anh, không mong đợi bất kỳ câu trả lời nào.
Trong phút chốc, Trạch Dương định cúi xuống hôn đôi môi của Tiệp Trân, nhưng ngay lập tức anh nhận thức được sự sai trái của mình. "Cô ấy là cháu gái ruột của mình, sao mình có thể làm như thế?" Trạch Dương tự hỏi trong lòng, và với một cái tát mạnh vào chính mặt mình, anh cố lấy lại ý thức. Anh đứng lên, rời khỏi phòng với những suy nghĩ rối bời, cảm giác tội lỗi lấn át mọi thứ khác.
Ra đến phòng khách, Trạch Dương rót cho mình một ly rượu mạnh. Anh uống, uống thật nhiều, nhưng cơn say không đến. Dường như tâm trí anh đã quá tỉnh táo với những ký ức đau buồn. Trong cơn say không đến, anh nhớ lại cuộc đối thoại với Lý Ngọc Dương.
---
Quay lại quá khứ, Lý Ngọc Dương vừa tỉnh dậy sau cơn hấp hối, tưởng rằng mình đã chết, nhưng lại thấy Trạch Dương đứng trước mặt. Với vẻ lạnh lùng đặc trưng, Trạch Dương lên tiếng: "Cũng may mạng chó của mày vẫn còn sống nhờ tao đấy."
Lý Ngọc Dương bật cười chua chát: "Mày cứu tao vì lý do gì? Có phải mày đang tò mò? Sao không để tao chết đi cho xong?"
Trạch Dương không biểu lộ cảm xúc, chỉ nhíu mày: "Mày biết câu hỏi của tao rồi. Tại sao mày vẫn làm chuyện đó?
Tao và mày có thù gì mà mày muốn giết tao?"
Lý Ngọc Dương cười, nhưng tiếng cười đẩy uất ức: "Mày và tao không có thù, nhưng mày có biết anh trai mày đã làm gì với gia đình tao không? Cái thẳng Bạch Dương khốn nạn đó! Nó đã phá hủy cuộc đời em gái tao, khiến nó mang thai ở tuổi 15. Con bé không chịu nổi áp lực mà tự tử. Tao cũng mất anh trai vì nó. Thằng anh mày đã gài bẫy và giết chết anh tao trong một lần giao dịch ma túy. Một quả bom nổ tung khiến tao không thể gom nổi thi thể của anh tao."
Câu chuyện của Lý Ngọc Dương khiến Trạch Dương chết lặng. Anh nhớ về người anh trai Bạch Dương đã qua đời từ lâu, nhưng không ngờ những hành động tội lỗi trong quá khứ của anh mình vẫn còn ám ảnh người khác như vậy.
Lý Ngọc Dương tiếp tục, đôi mắt ánh lên sự căm thù: "Mày có biết không? Tao về từ Canada chỉ để trả thù. Tao muốn giết mày vì mày là em trai của nó, cùng dòng máu khốn nạn đó. Gia đình mày đã lấy đi tất cả từ tao. tao sẽ khiến cho mày chết như cái cách. Thằng anh mày đó đối xử với đứa em của tao và Thằng anh của tao ra sao. "
Trạch Dương đứng im, không đáp lại. Lý Ngọc Dương nhìn anh với đôi mắt đỏ rực căm phẫn: "Sớm muộn gì mày cũng sẽ bị lật đồ thôi. Tao có chết, tao cũng sẽ thành ma mà ám mày, Trạch Dương!"
Lý Ngọc Dương vừa dứt lời, nọc độc trong người phát tác, hẳn ho ra máu và chết ngay tại chỗ. Trạch Dương chỉ thở dài, kêu người dọn xác, và rời khỏi hiện trường.
Trở lại hiện tại, Trạch Dương ngồi dài trên ghề sofa, nhớ lại lời nói của Lý Ngọc Dương. "Nợ máu phải trả bằng máu... Điên rồi thật." Anh lẩm bẩm một mình, cảm thấy tâm trí mình ngày càng nặng trĩu bởi những ân oán từ quá khứ. Sự thật là những tội lỗi của Bạch Dương đã khiến anh không thể có một cuộc sống yên bình.
Trạch Dương ngả người lên ghế, ánh mắt nhìn xa xăm, tự hỏi liệu những ân oán đó có bao giờ kết thúc hay không.
Giữa những vòng xoáy của hận thù và ký ức, anh tự hứa với bản thân rằng, dù cho mọi thứ có diễn ra thế nào, anh sẽ không để mình bị cuốn vào con đường của Bạch Dương - con đường tội lỗi mà anh trai anh đã chọn.
Câu chuyện của Trạch Dương không chỉ là một cuộc đấu tranh giữa hiện tại và quá khứ, mà còn là sự đối mặt với những di sản tội lỗi mà gia đình anh để lại. Liệu anh có thể thoát khỏi bóng ma của Bạch Dương và những tội lồi đã gầy ra cho người khác, hay anh sẽ bị cuồn vào vòng xoáy hận thù đó?
Trạch Dương đưa tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt Tiệp Trân, đôi mắt đong đầy nỗi buồn và ký ức. Anh lặng lẽ thở dài, lòng tràn ngập những cảm xúc phức tạp, những câu hỏi không lời đáp vang lên trong đầu. "Tại sao càng lúc con càng giống Liễu Hạnh đến vậy? Gương mặt này, hơi thở này... tất cả đều giống... Anh vẫn chưa quên được em." Lời nói khẽ khàng thoát ra từ đôi môi anh, không mong đợi bất kỳ câu trả lời nào.
Trong phút chốc, Trạch Dương định cúi xuống hôn đôi môi của Tiệp Trân, nhưng ngay lập tức anh nhận thức được sự sai trái của mình. "Cô ấy là cháu gái ruột của mình, sao mình có thể làm như thế?" Trạch Dương tự hỏi trong lòng, và với một cái tát mạnh vào chính mặt mình, anh cố lấy lại ý thức. Anh đứng lên, rời khỏi phòng với những suy nghĩ rối bời, cảm giác tội lỗi lấn át mọi thứ khác.
Ra đến phòng khách, Trạch Dương rót cho mình một ly rượu mạnh. Anh uống, uống thật nhiều, nhưng cơn say không đến. Dường như tâm trí anh đã quá tỉnh táo với những ký ức đau buồn. Trong cơn say không đến, anh nhớ lại cuộc đối thoại với Lý Ngọc Dương.
---
Quay lại quá khứ, Lý Ngọc Dương vừa tỉnh dậy sau cơn hấp hối, tưởng rằng mình đã chết, nhưng lại thấy Trạch Dương đứng trước mặt. Với vẻ lạnh lùng đặc trưng, Trạch Dương lên tiếng: "Cũng may mạng chó của mày vẫn còn sống nhờ tao đấy."
Lý Ngọc Dương bật cười chua chát: "Mày cứu tao vì lý do gì? Có phải mày đang tò mò? Sao không để tao chết đi cho xong?"
Trạch Dương không biểu lộ cảm xúc, chỉ nhíu mày: "Mày biết câu hỏi của tao rồi. Tại sao mày vẫn làm chuyện đó?
Tao và mày có thù gì mà mày muốn giết tao?"
Lý Ngọc Dương cười, nhưng tiếng cười đẩy uất ức: "Mày và tao không có thù, nhưng mày có biết anh trai mày đã làm gì với gia đình tao không? Cái thẳng Bạch Dương khốn nạn đó! Nó đã phá hủy cuộc đời em gái tao, khiến nó mang thai ở tuổi 15. Con bé không chịu nổi áp lực mà tự tử. Tao cũng mất anh trai vì nó. Thằng anh mày đã gài bẫy và giết chết anh tao trong một lần giao dịch ma túy. Một quả bom nổ tung khiến tao không thể gom nổi thi thể của anh tao."
Câu chuyện của Lý Ngọc Dương khiến Trạch Dương chết lặng. Anh nhớ về người anh trai Bạch Dương đã qua đời từ lâu, nhưng không ngờ những hành động tội lỗi trong quá khứ của anh mình vẫn còn ám ảnh người khác như vậy.
Lý Ngọc Dương tiếp tục, đôi mắt ánh lên sự căm thù: "Mày có biết không? Tao về từ Canada chỉ để trả thù. Tao muốn giết mày vì mày là em trai của nó, cùng dòng máu khốn nạn đó. Gia đình mày đã lấy đi tất cả từ tao. tao sẽ khiến cho mày chết như cái cách. Thằng anh mày đó đối xử với đứa em của tao và Thằng anh của tao ra sao. "
Trạch Dương đứng im, không đáp lại. Lý Ngọc Dương nhìn anh với đôi mắt đỏ rực căm phẫn: "Sớm muộn gì mày cũng sẽ bị lật đồ thôi. Tao có chết, tao cũng sẽ thành ma mà ám mày, Trạch Dương!"
Lý Ngọc Dương vừa dứt lời, nọc độc trong người phát tác, hẳn ho ra máu và chết ngay tại chỗ. Trạch Dương chỉ thở dài, kêu người dọn xác, và rời khỏi hiện trường.
Trở lại hiện tại, Trạch Dương ngồi dài trên ghề sofa, nhớ lại lời nói của Lý Ngọc Dương. "Nợ máu phải trả bằng máu... Điên rồi thật." Anh lẩm bẩm một mình, cảm thấy tâm trí mình ngày càng nặng trĩu bởi những ân oán từ quá khứ. Sự thật là những tội lỗi của Bạch Dương đã khiến anh không thể có một cuộc sống yên bình.
Trạch Dương ngả người lên ghế, ánh mắt nhìn xa xăm, tự hỏi liệu những ân oán đó có bao giờ kết thúc hay không.
Giữa những vòng xoáy của hận thù và ký ức, anh tự hứa với bản thân rằng, dù cho mọi thứ có diễn ra thế nào, anh sẽ không để mình bị cuốn vào con đường của Bạch Dương - con đường tội lỗi mà anh trai anh đã chọn.
Câu chuyện của Trạch Dương không chỉ là một cuộc đấu tranh giữa hiện tại và quá khứ, mà còn là sự đối mặt với những di sản tội lỗi mà gia đình anh để lại. Liệu anh có thể thoát khỏi bóng ma của Bạch Dương và những tội lồi đã gầy ra cho người khác, hay anh sẽ bị cuồn vào vòng xoáy hận thù đó?
/198
|