Tiệp Trân tỉnh dậy khi mặt trời đã lên cao, ánh sáng len lỏi qua khe cửa sổ chiếu vào phòng, khiến cô phải nhíu mày vì chói mắt. Đầu cô đau nhức như búa bổ, và cảm giác mơ hồ về sự kiện tối qua lần khuất trong tâm trí. Cô chỉ nhớ mình đã đến quán bar cùng bạn bè, sau đó là một khoảng trống mờ ảo, không còn chút ký ức nào về những gì đã xảy ra tiếp theo.
Cô nhìn quanh phòng, nhận ra mình đang nằm trên chiếc giường quen thuộc, trong căn phòng của chính mình.
Tiệp Trân chớp mắt, bối rối: "Tại sao mình lại ở đây? Ai đã đưa mình về?" Cô tự hỏi, nhưng không có ai trả lời. Cảm giác nhức đầu ngày càng khó chịu, cô quyết định bước ra ngoài để tìm chút nước uống cho đỡ mệt.
Khi bước xuống nhà, cô thấy Trạch Dương ngồi thoải mái trên ghế sofa, tay cầm tờ báo. Anh trông điểm tĩnh như thể mọi chuyện đều đã được anh kiểm soát. Tiệp Trân bất ngờ, hơi ngạc nhiên vì không hề biết chú đã về từ khi nào. Cô bước tới gần anh, vừa đưa tay vuốt mái tóc rối của mình vừa hỏi:
"Chú về hồi nào vậy? Sao con không hay biết gì luôn. Chú về sao không báo cho con biết vậy?" - Giọng cô lấp lửng, vừa tò mò vừa cảm thấy áy náy.
Trạch Dương nghe vậy liền hạ tờ báo xuống, nhìn cô với ánh mắt vừa nghiêm túc vừa pha chút chọc ghẹo: "Chú về từ tối qua rồi. Nhưng con say xỉn quá mức nên không nhớ thôi. Chú đã dặn con biết bao nhiêu lần rồi, là con gái con đứa không nên uống rượu với mấy người đàn ông lạ. Lỡ bọn họ làm chuyện gì không hay, thì con phải làm
sao?"
Lời trách mắng của Trạch Dương làm Tiệp Trân cúi đầu ngại ngùng. Cô biết anh nói đúng, nhưng bản tính trẻ con vẫn khiến cô không thể kiểm chế việc làm nũng. Tiệp Trân tiến lại gần hơn, đôi mắt long lanh nhìn Trạch Dương như thể muốn xin tha thứ. Cô nhẹ giọng:
"Con xin lỗi mà, chỉ là hôm qua con đi chơi vui quá thôi. Con cũng không nghĩ rượu mạnh đến mức đó, khiến con say không biết trời đất gì cả. Chú ơi, chú không giận con đâu, phải không?" - Cô nói, giọng điệu đầy ân hận.
Trạch Dương thoáng cười, nhưng ánh mắt vẫn giữ sự nghiêm túc: "Có chứ, chú giận đấy. Đã không đón chú về thì thôi, mà lại còn đi chơi vui vẻ quá nhỉ. Hình như không có chú ở nhà thì con lại thoải mái hơn đấy nhỉ? Chú già rồi, không còn năng động như hồi xưa, nên chắc con chán chú rồi phải không?"
Tiệp Trân nghe vậy liền vội vàng xua tay, đôi mắt tròn xoe nhìn anh đầy lo lắng: "Không có đâu ạ! Làm sao có chuyện đó được chứ? Con thương chú còn không hết nữa! Con xin lỗi mà, chú đừng giận con nha, nha?"
Cô vừa nói vừa tiến đến gần, đôi tay nhỏ nhắn của cô ôm chặt lấy Trạch Dương, đôi má của cô hôn nhẹ lên má anh nhiều lần như để xoa dịu cơn giận. Trạch Dương bật cười trước sự đáng yêu và nũng nịu của cô, cuối cùng anh cũng không thể giận cô lâu được.
"Được rồi, đừng có hôn chú nữa mà, con hồn chú nhiều quá, chú sẽ xỉu tại chỗ vì đáng yêu đấy." Anh mỉm cười, xoa đầu Tiệp Trần, giọng nói dịu dàng hơn.
Cả hai nhìn nhau cười, không khí trở nên thoải mái hơn. Tiệp Trân ngồi xuống cạnh anh, ánh mắt hối lỗi nhưng cũng pha lắn chút tinh nghịch. Trạch Dương nhìn cô một hồi, rồi hỏi:
"Hôm nay con nghỉ làm luôn à? Con đã xin phép người ta chưa?"
Tiệp Trân thở dài, ngả người ra ghế, mắt hướng lên trần nhà: "Trời ơi, giờ này con mới tỉnh thì chú nghĩ xem, con có xin phép chưa chứ?" - Cô than thở, tay chống lên trán như thể cảm thấy mọi thứ đang quá rối bời.
Trạch Dương cười khúc khích: "Không sao, chú đã xin phép cho con rồi. Chú đã nói với cấp trên của con là con bị bệnh nên xin nghỉ một ngày. Ngày mai con có thể đi làm lại được rồi."
Nghe vậy, Tiệp Trân thở phào nhẹ nhõm: "Ổi, cảm ơn chú nhiều lắm, nếu không chắc con bị mắng té tát rồi." Cô mỉm cười với anh, sự biết ơn hiện rõ trong ánh mắt.
Sau đó, Trạch Dương tiếp tục hỏi: "À phải, trên trường con học gì ở trụ sở cảnh sát vậy? Kể cho chú nghe xem, công việc thế nào?"
Tiệp Trân nghe vậy liền cười khẽ, rồi bắt đầu kể cho anh nghe về những ngày làm việc tại trụ sở cảnh sát. Cô kể chi tiết về những bộ phận khác nhau, về nơi các cảnh sát thường lui tới, và cả những đồng nghiệp dễ mến mà cô gặp. Tiệp Trân vừa kể vừa cười, vô tư chia sẻ những điều mình thấy thú vị.
Trạch Dương ngồi lắng nghe chăm chú, đôi khi khẽ gật đầu. Tuy nhiên, trong tâm trí anh, những thông tin mà
Tiệp Trân vô tình tiết lộ về trụ sở cảnh sát lại mang một ý nghĩa khác. Anh bắt đầu suy tính, cân nhắc kỹ lưỡng hơn về những địa điểm mà cảnh sát hay lui tới, từ đó tự xây dựng cho mình những kế hoạch phòng bị kỹ càng hơn. Sự vô tư và thẳng thẳn của Tiệp Trần đã giúp anh có thêm nhiều thông tin hữu ích mà cô không hề hay biết.
Cuối cùng, Trạch Dương khẽ vỗ vai Tiệp Trân, cười hài lòng: "Tốt lắm, nếu cứ thế này thì con sẽ ngày càng tiến bộ hơn. Các đồng nghiệp của con chắc cũng thích con lắm nhỉ, vừa xinh đẹp, vừa khéo léo như vậy mà."
Tiệp Trân cười ngượng ngùng: "'Cũng tàm tạm thôi chú, nhưng mà mọi người tốt với con lắm."
Cả hai tiếp tục trò chuyện thêm một lúc nữa, không khí trong nhà dần trở nên ấm áp và gần gũi hơn. Tuy nhiên, trong lòng Trạch Dương vẫn luôn ẩn chứa những suy nghĩ và toan tính riêng, những điều mà Tiệp Trân không bao giờ có thể hiểu được.
Cô nhìn quanh phòng, nhận ra mình đang nằm trên chiếc giường quen thuộc, trong căn phòng của chính mình.
Tiệp Trân chớp mắt, bối rối: "Tại sao mình lại ở đây? Ai đã đưa mình về?" Cô tự hỏi, nhưng không có ai trả lời. Cảm giác nhức đầu ngày càng khó chịu, cô quyết định bước ra ngoài để tìm chút nước uống cho đỡ mệt.
Khi bước xuống nhà, cô thấy Trạch Dương ngồi thoải mái trên ghế sofa, tay cầm tờ báo. Anh trông điểm tĩnh như thể mọi chuyện đều đã được anh kiểm soát. Tiệp Trân bất ngờ, hơi ngạc nhiên vì không hề biết chú đã về từ khi nào. Cô bước tới gần anh, vừa đưa tay vuốt mái tóc rối của mình vừa hỏi:
"Chú về hồi nào vậy? Sao con không hay biết gì luôn. Chú về sao không báo cho con biết vậy?" - Giọng cô lấp lửng, vừa tò mò vừa cảm thấy áy náy.
Trạch Dương nghe vậy liền hạ tờ báo xuống, nhìn cô với ánh mắt vừa nghiêm túc vừa pha chút chọc ghẹo: "Chú về từ tối qua rồi. Nhưng con say xỉn quá mức nên không nhớ thôi. Chú đã dặn con biết bao nhiêu lần rồi, là con gái con đứa không nên uống rượu với mấy người đàn ông lạ. Lỡ bọn họ làm chuyện gì không hay, thì con phải làm
sao?"
Lời trách mắng của Trạch Dương làm Tiệp Trân cúi đầu ngại ngùng. Cô biết anh nói đúng, nhưng bản tính trẻ con vẫn khiến cô không thể kiểm chế việc làm nũng. Tiệp Trân tiến lại gần hơn, đôi mắt long lanh nhìn Trạch Dương như thể muốn xin tha thứ. Cô nhẹ giọng:
"Con xin lỗi mà, chỉ là hôm qua con đi chơi vui quá thôi. Con cũng không nghĩ rượu mạnh đến mức đó, khiến con say không biết trời đất gì cả. Chú ơi, chú không giận con đâu, phải không?" - Cô nói, giọng điệu đầy ân hận.
Trạch Dương thoáng cười, nhưng ánh mắt vẫn giữ sự nghiêm túc: "Có chứ, chú giận đấy. Đã không đón chú về thì thôi, mà lại còn đi chơi vui vẻ quá nhỉ. Hình như không có chú ở nhà thì con lại thoải mái hơn đấy nhỉ? Chú già rồi, không còn năng động như hồi xưa, nên chắc con chán chú rồi phải không?"
Tiệp Trân nghe vậy liền vội vàng xua tay, đôi mắt tròn xoe nhìn anh đầy lo lắng: "Không có đâu ạ! Làm sao có chuyện đó được chứ? Con thương chú còn không hết nữa! Con xin lỗi mà, chú đừng giận con nha, nha?"
Cô vừa nói vừa tiến đến gần, đôi tay nhỏ nhắn của cô ôm chặt lấy Trạch Dương, đôi má của cô hôn nhẹ lên má anh nhiều lần như để xoa dịu cơn giận. Trạch Dương bật cười trước sự đáng yêu và nũng nịu của cô, cuối cùng anh cũng không thể giận cô lâu được.
"Được rồi, đừng có hôn chú nữa mà, con hồn chú nhiều quá, chú sẽ xỉu tại chỗ vì đáng yêu đấy." Anh mỉm cười, xoa đầu Tiệp Trần, giọng nói dịu dàng hơn.
Cả hai nhìn nhau cười, không khí trở nên thoải mái hơn. Tiệp Trân ngồi xuống cạnh anh, ánh mắt hối lỗi nhưng cũng pha lắn chút tinh nghịch. Trạch Dương nhìn cô một hồi, rồi hỏi:
"Hôm nay con nghỉ làm luôn à? Con đã xin phép người ta chưa?"
Tiệp Trân thở dài, ngả người ra ghế, mắt hướng lên trần nhà: "Trời ơi, giờ này con mới tỉnh thì chú nghĩ xem, con có xin phép chưa chứ?" - Cô than thở, tay chống lên trán như thể cảm thấy mọi thứ đang quá rối bời.
Trạch Dương cười khúc khích: "Không sao, chú đã xin phép cho con rồi. Chú đã nói với cấp trên của con là con bị bệnh nên xin nghỉ một ngày. Ngày mai con có thể đi làm lại được rồi."
Nghe vậy, Tiệp Trân thở phào nhẹ nhõm: "Ổi, cảm ơn chú nhiều lắm, nếu không chắc con bị mắng té tát rồi." Cô mỉm cười với anh, sự biết ơn hiện rõ trong ánh mắt.
Sau đó, Trạch Dương tiếp tục hỏi: "À phải, trên trường con học gì ở trụ sở cảnh sát vậy? Kể cho chú nghe xem, công việc thế nào?"
Tiệp Trân nghe vậy liền cười khẽ, rồi bắt đầu kể cho anh nghe về những ngày làm việc tại trụ sở cảnh sát. Cô kể chi tiết về những bộ phận khác nhau, về nơi các cảnh sát thường lui tới, và cả những đồng nghiệp dễ mến mà cô gặp. Tiệp Trân vừa kể vừa cười, vô tư chia sẻ những điều mình thấy thú vị.
Trạch Dương ngồi lắng nghe chăm chú, đôi khi khẽ gật đầu. Tuy nhiên, trong tâm trí anh, những thông tin mà
Tiệp Trân vô tình tiết lộ về trụ sở cảnh sát lại mang một ý nghĩa khác. Anh bắt đầu suy tính, cân nhắc kỹ lưỡng hơn về những địa điểm mà cảnh sát hay lui tới, từ đó tự xây dựng cho mình những kế hoạch phòng bị kỹ càng hơn. Sự vô tư và thẳng thẳn của Tiệp Trần đã giúp anh có thêm nhiều thông tin hữu ích mà cô không hề hay biết.
Cuối cùng, Trạch Dương khẽ vỗ vai Tiệp Trân, cười hài lòng: "Tốt lắm, nếu cứ thế này thì con sẽ ngày càng tiến bộ hơn. Các đồng nghiệp của con chắc cũng thích con lắm nhỉ, vừa xinh đẹp, vừa khéo léo như vậy mà."
Tiệp Trân cười ngượng ngùng: "'Cũng tàm tạm thôi chú, nhưng mà mọi người tốt với con lắm."
Cả hai tiếp tục trò chuyện thêm một lúc nữa, không khí trong nhà dần trở nên ấm áp và gần gũi hơn. Tuy nhiên, trong lòng Trạch Dương vẫn luôn ẩn chứa những suy nghĩ và toan tính riêng, những điều mà Tiệp Trân không bao giờ có thể hiểu được.
/198
|