Ngụy Lâm ngồi trong xe, đôi mắt sắc lạnh dõi ra ngoài cửa sổ, từng tòa nhà cao tầng lướt qua trong ánh đèn mờ ảo của thành phố Giang Nam. Anh đã rời Hồng Kông, vùng đất mà anh đã gắn bó suốt nhiều năm qua, để trở về nơi mà anh từng coi là quê hương. Nhưng Giang Nam bây giờ không còn giống với những ký ức xưa cũ. Đây là một vùng đất đầy biến động, phức tạp hơn nhiều so với những gì anh đã quen ở Hồng Kông. Ở đây, ai yếu thế là sẽ bị nghiền nát dưới gót giày của kẻ mạnh, và Ngụy Lâm hiểu rõ điều đó.
Xe dừng lại trước một quán bar lớn nằm sâu trong lòng khu phố sầm uất. Đàn em của anh, những người đã theo anh từ Hồng Kông đến đây, nhanh chóng bước xuống và canh chừng xung quanh. Từng ánh mắt sắc bén quét qua đám đông, không đế sót bất kỳ động tĩnh nào.
Ngụy Lâm bước ra khỏi xe, khoác lên mình chiếc áo khoác da đen quen thuộc, biểu tượng của quyền lực và sự lạnh lùng. Anh đi thẳng vào quán bar, nơi các tay anh chị trong khu vực đã chờ sẵn để gặp mặt. Hôm nay là một cuộc gặp quan trọng. Dù đây không phải nơi anh sinh ra nhưng dù sao cũng là quê hương của anh, nhưng Ngụy Lâm biết rằng vùng đất này giờ không khác gì một bãi chiến trường.
Khi anh bước vào, không khí trong quán bar dường như ngưng lại. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía anh. Đối diện anh là đám người của băng nhóm lớn nhất ở đây, đứng đầu là Tôn Bân - một kẻ có tiếng tăm không kém gì Hạo Huy và cũng là người mà Ngụy Lâm phải dè chừng.
"Ngụy Lâm, nghe danh đã lâu, nay mới có dịp diện kiến. Chào mừng cậu về Giang Nam," Tôn Bân lên tiếng, giọng nói của hắn đầy ẩn ý.
Ngụy Lâm chỉ nhếch môi cười nhẹ, đôi mắt không rời khỏi kẻ trước mặt. "Tôn Bân, lâu nay tao cũng nghe nói về mày. Nhưng hôm nay, tao không đến đây để nói những lời xã giao."
Tôn Bân nhướn mày, nụ cười trên môi hắn dường như trở nên cay độc hơn. "Vậy thì cậu muốn gì? Giang Nam không giống Hòng Kông đâu, ở đây... luật chơi khác đấy."
Ngụy Lâm ngồi xuống ghế, khoanh tay trước ngực, ánh mắt sắc bén quét qua từng người một trong phòng. "Luật chơi nào cũng có thể thay đổi, miễn là người chơi đủ bản lĩnh. Tao đến đây không phải để nghe mày dạy đời, mà để lấy lại những gì thuộc về tao. Từ giờ, Giang Nam sẽ có một Ngụy Lâm mới, và tao không ngán ai hết."
Tôn Bân bật cười, nhưng tiếng cười của hắn đầy châm biếm. "Cậu tự tin quá. Nhưng ở đây, ai yếu thì chết, cậu liệu có chịu nổi không?"
Ngụy Lâm nhướng mày, ánh mắt anh trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết. "Tao chưa từng thua trong bất kỳ cuộc chiến nào, và ở đây cũng sẽ không phải ngoại lệ."
Sau cuộc gặp với Tôn Bân, Ngụy Lâm trở về căn cứ của mình. Những ngày đầu tiên ở Giang Nam không hề dễ dàng. Anh phải đối mặt với sự cạnh tranh khốc liệt từ các băng nhóm địa phương. Nhiều kẻ đã thử thách anh, thử tìm cách lấn át sự hiện diện của anh tại Giang Nam. Nhưng Ngụy Lâm không phải là kẻ dễ bị uy hiếp.
Đêm đó, Ngụy Lâm và đám đàn em của anh tập trung tại một sòng bạc lớn, nơi mà từ lâu đã bị kiểm soát bởi một băng nhóm nhỏ nhưng tinh quái. Họ không mạnh về lực lượng, nhưng lại cực kỳ khôn ngoan trong việc vận hành các hoạt động bất hợp pháp. Đám đàn em của Ngụy Lâm đã nhận được tin báo rằng nhóm này đang lợi dụng sự hỗn loạn trong thành phố để mở rộng hoạt động buôn bán ma túy.
"Chúng nghĩ có thể qua mặt chúng ta sao?" Ngụy Lâm lạnh lùng nói, ánh mắt ánh lên vẻ nguy hiểm. "Tụi nó sẽ thấy, núi nào cao hơn."
Đêm tối, Ngụy Lâm cùng với đội của mình tiến đến sòng bạc đó. Khi đến nơi, không khí căng thẳng bao trùm.
Đám bảo vệ bên ngoài thấy Ngụy Lâm và đàn em tiến đến, lập tức báo động. Nhưng chỉ trong vài phút, mọi thứ đã nằm trong tay Ngụy Lâm. Đám đàn em của anh hành động nhanh gọn, trấn áp những kẻ cản đường, và trong chốc lát, Ngụy Lâm đã đứng trước mặt kẻ cầm đầu nhóm này - một tay tên Trương Liễu.
"Ngụy Lâm? Mày... mày định làm gì?" Trương Liễu lắp bắp, mặt tái xanh khi thấy đám đàn em của hắn bị trấn áp dễ dàng như vậy.
Ngụy Lâm nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng nói lạnh lùng: "Mày nghĩ mày có thể làm vua ở cái đất này mà không cần hỏi ý tao sao? Từ giờ, sòng bạc này là của tao."
Trương Liễu run rẩy, nhưng hắn vẫn cố gắng giữ chút tự tôn. "Mày không thể làm thế..."
Ngụy Lâm cười khẩy. "Mày nghĩ tao không dám sao?"
Chưa kịp để Trương Liễu phản ứng, Ngụy Lâm ra hiệu cho đàn em lôi hắn ra ngoài. Đám đàn em của Trương Liễu chứng kiến cảnh này chỉ biết cúi đầu lặng lẽ. Ngụy Lâm đã thiết lập quyền lực của mình tại Giang Nam chỉ trong vài tuần ngắn ngủi, và không ai dám chống đối anh nữa.
---
Những ngày sau đó, việc kiểm soát địa bàn của Ngụy Lâm ngày càng được củng cố. Anh không chỉ thu về những sòng bạc và quán bar lớn trong khu vực, mà còn kiểm soát luôn các hoạt động buôn bán ngầm và vận chuyển hàng hóa trái phép. Từng bước một, Ngụy Lâm mở rộng lãnh thổ, thu phục các băng nhóm nhỏ hơn, hoặc trấn áp những kẻ dám chống lại.
Một đêm nọ, trong lúc ngồi ở văn phòng của mình, Ngụy Lâm nhận được một cuộc gọi từ Hạo Huy. Giọng của ông trầm thấp nhưng đầy sự tôn trọng.
"Tốt lắm, Ngụy Lâm. Tôi không ngờ cậu lại xử lý mọi chuyện nhanh như vậy. Giang Nam giờ đã nằm trong tay cậu."
Ngụy Lâm mỉm cười, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những ánh đèn thành phố rực rỡ sáng lấp lánh. "Cảm ơn anh, Hạo Huy. Nhưng cuộc chiến chưa kết thúc đâu. Tôi còn nhiều việc phải làm."
"Phải, nhưng cậu đã chứng minh được bản lĩnh của mình rồi. Tiếp tục thế nhé, tôi tin ở cậu, một ngày nài đó Tứ Xuyên sẽ về tay của hai người."
Cuộc gọi kết thúc, và Ngụy Lâm ngả người ra ghế, ánh mắt trở nên xa xăm. Anh biết rằng Giang Nam không phải là nơi dễ dàng, nhưng anh không sợ hãi. Với kinh nghiệm và sự khôn ngoan của mình, anh sẽ từng bước thống trị nơi này, biến nó thành vương quốc của riêng mình.
Xe dừng lại trước một quán bar lớn nằm sâu trong lòng khu phố sầm uất. Đàn em của anh, những người đã theo anh từ Hồng Kông đến đây, nhanh chóng bước xuống và canh chừng xung quanh. Từng ánh mắt sắc bén quét qua đám đông, không đế sót bất kỳ động tĩnh nào.
Ngụy Lâm bước ra khỏi xe, khoác lên mình chiếc áo khoác da đen quen thuộc, biểu tượng của quyền lực và sự lạnh lùng. Anh đi thẳng vào quán bar, nơi các tay anh chị trong khu vực đã chờ sẵn để gặp mặt. Hôm nay là một cuộc gặp quan trọng. Dù đây không phải nơi anh sinh ra nhưng dù sao cũng là quê hương của anh, nhưng Ngụy Lâm biết rằng vùng đất này giờ không khác gì một bãi chiến trường.
Khi anh bước vào, không khí trong quán bar dường như ngưng lại. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía anh. Đối diện anh là đám người của băng nhóm lớn nhất ở đây, đứng đầu là Tôn Bân - một kẻ có tiếng tăm không kém gì Hạo Huy và cũng là người mà Ngụy Lâm phải dè chừng.
"Ngụy Lâm, nghe danh đã lâu, nay mới có dịp diện kiến. Chào mừng cậu về Giang Nam," Tôn Bân lên tiếng, giọng nói của hắn đầy ẩn ý.
Ngụy Lâm chỉ nhếch môi cười nhẹ, đôi mắt không rời khỏi kẻ trước mặt. "Tôn Bân, lâu nay tao cũng nghe nói về mày. Nhưng hôm nay, tao không đến đây để nói những lời xã giao."
Tôn Bân nhướn mày, nụ cười trên môi hắn dường như trở nên cay độc hơn. "Vậy thì cậu muốn gì? Giang Nam không giống Hòng Kông đâu, ở đây... luật chơi khác đấy."
Ngụy Lâm ngồi xuống ghế, khoanh tay trước ngực, ánh mắt sắc bén quét qua từng người một trong phòng. "Luật chơi nào cũng có thể thay đổi, miễn là người chơi đủ bản lĩnh. Tao đến đây không phải để nghe mày dạy đời, mà để lấy lại những gì thuộc về tao. Từ giờ, Giang Nam sẽ có một Ngụy Lâm mới, và tao không ngán ai hết."
Tôn Bân bật cười, nhưng tiếng cười của hắn đầy châm biếm. "Cậu tự tin quá. Nhưng ở đây, ai yếu thì chết, cậu liệu có chịu nổi không?"
Ngụy Lâm nhướng mày, ánh mắt anh trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết. "Tao chưa từng thua trong bất kỳ cuộc chiến nào, và ở đây cũng sẽ không phải ngoại lệ."
Sau cuộc gặp với Tôn Bân, Ngụy Lâm trở về căn cứ của mình. Những ngày đầu tiên ở Giang Nam không hề dễ dàng. Anh phải đối mặt với sự cạnh tranh khốc liệt từ các băng nhóm địa phương. Nhiều kẻ đã thử thách anh, thử tìm cách lấn át sự hiện diện của anh tại Giang Nam. Nhưng Ngụy Lâm không phải là kẻ dễ bị uy hiếp.
Đêm đó, Ngụy Lâm và đám đàn em của anh tập trung tại một sòng bạc lớn, nơi mà từ lâu đã bị kiểm soát bởi một băng nhóm nhỏ nhưng tinh quái. Họ không mạnh về lực lượng, nhưng lại cực kỳ khôn ngoan trong việc vận hành các hoạt động bất hợp pháp. Đám đàn em của Ngụy Lâm đã nhận được tin báo rằng nhóm này đang lợi dụng sự hỗn loạn trong thành phố để mở rộng hoạt động buôn bán ma túy.
"Chúng nghĩ có thể qua mặt chúng ta sao?" Ngụy Lâm lạnh lùng nói, ánh mắt ánh lên vẻ nguy hiểm. "Tụi nó sẽ thấy, núi nào cao hơn."
Đêm tối, Ngụy Lâm cùng với đội của mình tiến đến sòng bạc đó. Khi đến nơi, không khí căng thẳng bao trùm.
Đám bảo vệ bên ngoài thấy Ngụy Lâm và đàn em tiến đến, lập tức báo động. Nhưng chỉ trong vài phút, mọi thứ đã nằm trong tay Ngụy Lâm. Đám đàn em của anh hành động nhanh gọn, trấn áp những kẻ cản đường, và trong chốc lát, Ngụy Lâm đã đứng trước mặt kẻ cầm đầu nhóm này - một tay tên Trương Liễu.
"Ngụy Lâm? Mày... mày định làm gì?" Trương Liễu lắp bắp, mặt tái xanh khi thấy đám đàn em của hắn bị trấn áp dễ dàng như vậy.
Ngụy Lâm nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng nói lạnh lùng: "Mày nghĩ mày có thể làm vua ở cái đất này mà không cần hỏi ý tao sao? Từ giờ, sòng bạc này là của tao."
Trương Liễu run rẩy, nhưng hắn vẫn cố gắng giữ chút tự tôn. "Mày không thể làm thế..."
Ngụy Lâm cười khẩy. "Mày nghĩ tao không dám sao?"
Chưa kịp để Trương Liễu phản ứng, Ngụy Lâm ra hiệu cho đàn em lôi hắn ra ngoài. Đám đàn em của Trương Liễu chứng kiến cảnh này chỉ biết cúi đầu lặng lẽ. Ngụy Lâm đã thiết lập quyền lực của mình tại Giang Nam chỉ trong vài tuần ngắn ngủi, và không ai dám chống đối anh nữa.
---
Những ngày sau đó, việc kiểm soát địa bàn của Ngụy Lâm ngày càng được củng cố. Anh không chỉ thu về những sòng bạc và quán bar lớn trong khu vực, mà còn kiểm soát luôn các hoạt động buôn bán ngầm và vận chuyển hàng hóa trái phép. Từng bước một, Ngụy Lâm mở rộng lãnh thổ, thu phục các băng nhóm nhỏ hơn, hoặc trấn áp những kẻ dám chống lại.
Một đêm nọ, trong lúc ngồi ở văn phòng của mình, Ngụy Lâm nhận được một cuộc gọi từ Hạo Huy. Giọng của ông trầm thấp nhưng đầy sự tôn trọng.
"Tốt lắm, Ngụy Lâm. Tôi không ngờ cậu lại xử lý mọi chuyện nhanh như vậy. Giang Nam giờ đã nằm trong tay cậu."
Ngụy Lâm mỉm cười, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những ánh đèn thành phố rực rỡ sáng lấp lánh. "Cảm ơn anh, Hạo Huy. Nhưng cuộc chiến chưa kết thúc đâu. Tôi còn nhiều việc phải làm."
"Phải, nhưng cậu đã chứng minh được bản lĩnh của mình rồi. Tiếp tục thế nhé, tôi tin ở cậu, một ngày nài đó Tứ Xuyên sẽ về tay của hai người."
Cuộc gọi kết thúc, và Ngụy Lâm ngả người ra ghế, ánh mắt trở nên xa xăm. Anh biết rằng Giang Nam không phải là nơi dễ dàng, nhưng anh không sợ hãi. Với kinh nghiệm và sự khôn ngoan của mình, anh sẽ từng bước thống trị nơi này, biến nó thành vương quốc của riêng mình.
/198
|