Sau khi hoàn thành phi vụ căng thẳng ở Kowloon, Lý Tinh và Hạo Huy phải quay trở lại căn biệt thự một cách kín đáo và hoàn toàn giữ bí mật để không cho Tiệp Trân biết. Họ hiểu rõ, cô bé là cháu gái của Trạch Dương, một người rất tinh ý và nếu phát hiện ra bất kỳ điều gì bất thường, mọi thứ có thể trở nên phức tạp.
Khi chiếc xe đỗ lại trước cồng biệt thự, Lý Tinh nhanh chóng tắt động cơ và nhìn quanh để đảm bảo không ai chú ý. Ánh đèn đường mờ ảo chiếu xuống cánh cổng sắt nặng nề của căn biệt thự. Thời điểm này đã qua nửa đêm, không khí lạnh buốt của đêm giao thừa vẫn còn nán lại, thêm phần tĩnh lặng của đêm khiến họ càng phải cẩn trọng hơn.
"Chắc chắn là cô bé ngủ say rồi chứ?" Hạo Huy hỏi, giọng thấp và đầy căng thẳng.
"Yên tâm, tôi đã kiểm tra trước khi đi. Tiệp Trân không phải là kiểu người thức khuya." Lý Tinh trả lời, nhưng dù anh cố giữ bình tĩnh, trong lòng vẫn đầy lo lắng.
Cả hai nhẹ nhàng mở cổng và tiến vào trong, cố gắng bước thật khẽ để không gây ra bất kỳ tiếng động nào. Họ đã vạch ra kế hoạch kỹ lưỡng từ trước, biết rằng sau phi vụ này, mọi thứ phải được giấu kín, ngay cả với người trong nhà.
Khi bước vào trong biệt thự, ánh đèn lờ mờ từ hành lang rọi xuống, khiến căn nhà thêm phần huyền bí. Trạch Dương đã về từ trước, nhưng anh không nghỉ ngơi. Trên khuôn mặt anh vẫn còn vẻ mệt mỏi sau cuộc đấu trí với
Đại Long, nhưng ánh mắt sắc lạnh cho thấy anh đang tập trung vào kế hoạch tiếp theo.
Tiệp Trân dường như đã ngủ yên trong phòng, không một tiếng động phát ra từ tầng trên.
"Chúng ta cần nói chuyện với Trạch Dương. Chắc chắn anh ấy có kế hoạch để che giấu chuyện này." Hạo Huy thì thầm khi cả hai tiến vào phòng khách.
Trạch Dương ngồi trên chiếc ghế sofa lớn, ánh mắt không rời khỏi điện thoại, kiểm tra các tin nhắn và thông tin từ phía Đại Long. Khi thấy Lý Tin và Hạo Huy bước vào, anh nhíu mày nhưng không nói gì ngay.
"Chuyện vừa rồi ở Kowloon... không thể để Tiệp Trân biết được," Lý Tinh mở lời, giọng điệu rõ ràng không giấu được sự lo lẳng.
Trạch Dương gật đầu, rồi lặng lẽ đứng dậy. "Tôi biết. Con bé mà biết thì sẽ hỏi nhiều chuyện. Tết này vốn dĩ là để cả nhà tụ họp, nếu có gì lộ ra, sẽ rất phiền phức."
Hạo Huy ngồi xuống ghế đối diện, nhìn chằm chằm vào Trạch Dương. "Vậy tôi đề nghị chúng ta cần có một kế hoạch bọc hậu. Con bé thông minh, không thể chỉ nói dối đơn giản được."
Trạch Dương suy nghĩ một lúc, rồi bất chợt cười khẽ. "Không sao, cứ để tôi lo. Tiệp Trân từ nhỏ đã rất quý tao, chỉ cần vài lời trấn an thì sẽ không có vấn đề gì. Chúng ta chỉ cần làm cho thật khéo léo."
"Nhưng mà..." Lý Tin lo lắng tiếp tục, "nếu bọn Độc Xà quay lại, chúng sẽ không ngồi yên đâu. Phi vụ này không đơn giản chỉ là giao dịch ma túy nữa. Tôi cảm giác rằng chúng ta đang bị lôi vào một mạng lưới lớn hơn nhiều."
"Đúng vậy," Trạch Dương trầm giọng, vẻ mặt đăm chiêu. "Nhưng trước mắt, chúng ta phải giữ kín tất cả, ít nhất là trong mấy ngày Tết. Con bé Tiệp Trân không được biết bất cứ thứ gì."
---
Sáng hôm sau, khi mặt trời bắt đầu ló dạng, không khí Tết vẫn tràn ngập trong căn biệt thự. Tiệp Trân thức dậy với tâm trạng vui vẻ, hào hứng vì cả nhà sắp sửa cùng nhau đón giao thừa. Cô mặc chiếc áo dài truyền thống màu
do, nu cudi luon thudng truc tren moi.
Khi cô bước xuống phòng khách, Trạch Dương đã ở đó, đang sắp xếp mâm cỗ Tết cùng với Hạo Huy và Lý Tin. Vẻ mặt anh trông vô cùng bình thản, không để lộ bất kỳ dấu hiệu căng thẳng nào của cuộc đụng độ đêm qua.
"Chú Trạch Dương, đêm qua chú về muộn vậy, có phải bận công việc gì không?" Tiệp Trân hỏi, giọng vui vẻ nhưng đôi mắt tinh ý của cô vẫn dò xét.
Trạch Dương cười hiền, đặt chiếc đĩa xuống bàn rồi quay lại nhìn Tiệp Trân. "Công việc bên Tứ Xuyên có chút vấn đề nhỏ, nhưng không sao, mọi thứ đã được giải quyết rồi. Bây giờ thì chú sẽ dành trọn Tết này cho cháu."
Tiệp Trân nheo mắt, cảm thấy lời giải thích có chút gì đó mơ hồ, nhưng trước vẻ mặt tự tin của Trạch Dương, cô quyết định không hỏi thêm. "Cháu biết mà, lúc nào chú cũng bận công việc. Nhưng dù sao thì cũng tốt, cháu chỉ cần biết chú vẫn ở đây là đủ rồi."
Trạch Dương khẽ thở phào, rồi kéo Tiệp Trân lại gần, xoa đầu cô. "Yên tâm, từ nay đến hết Tết, chú không đi đâu hết."
Trong suốt ngày hôm đó, không ai trong nhà nhắc đến chuyện công việc hay phi vụ đã diễn ra đêm qua. Mọi người đều đóng vai rất khéo léo, khiến Tiệp Trân hoàn toàn tin rằng mọi thứ đều bình thường. Nhưng trong thâm tâm, Trạch Dương, Lý Tin, và Hạo Huy biết rõ rằng đây chỉ là sự tạm thời. Những mối nguy hiểm vẫn đang rình rập, và để bảo vệ gia đình, họ phải luôn sẵn sàng đối mặt với bất kỳ tình huống nào.
Khi chiếc xe đỗ lại trước cồng biệt thự, Lý Tinh nhanh chóng tắt động cơ và nhìn quanh để đảm bảo không ai chú ý. Ánh đèn đường mờ ảo chiếu xuống cánh cổng sắt nặng nề của căn biệt thự. Thời điểm này đã qua nửa đêm, không khí lạnh buốt của đêm giao thừa vẫn còn nán lại, thêm phần tĩnh lặng của đêm khiến họ càng phải cẩn trọng hơn.
"Chắc chắn là cô bé ngủ say rồi chứ?" Hạo Huy hỏi, giọng thấp và đầy căng thẳng.
"Yên tâm, tôi đã kiểm tra trước khi đi. Tiệp Trân không phải là kiểu người thức khuya." Lý Tinh trả lời, nhưng dù anh cố giữ bình tĩnh, trong lòng vẫn đầy lo lắng.
Cả hai nhẹ nhàng mở cổng và tiến vào trong, cố gắng bước thật khẽ để không gây ra bất kỳ tiếng động nào. Họ đã vạch ra kế hoạch kỹ lưỡng từ trước, biết rằng sau phi vụ này, mọi thứ phải được giấu kín, ngay cả với người trong nhà.
Khi bước vào trong biệt thự, ánh đèn lờ mờ từ hành lang rọi xuống, khiến căn nhà thêm phần huyền bí. Trạch Dương đã về từ trước, nhưng anh không nghỉ ngơi. Trên khuôn mặt anh vẫn còn vẻ mệt mỏi sau cuộc đấu trí với
Đại Long, nhưng ánh mắt sắc lạnh cho thấy anh đang tập trung vào kế hoạch tiếp theo.
Tiệp Trân dường như đã ngủ yên trong phòng, không một tiếng động phát ra từ tầng trên.
"Chúng ta cần nói chuyện với Trạch Dương. Chắc chắn anh ấy có kế hoạch để che giấu chuyện này." Hạo Huy thì thầm khi cả hai tiến vào phòng khách.
Trạch Dương ngồi trên chiếc ghế sofa lớn, ánh mắt không rời khỏi điện thoại, kiểm tra các tin nhắn và thông tin từ phía Đại Long. Khi thấy Lý Tin và Hạo Huy bước vào, anh nhíu mày nhưng không nói gì ngay.
"Chuyện vừa rồi ở Kowloon... không thể để Tiệp Trân biết được," Lý Tinh mở lời, giọng điệu rõ ràng không giấu được sự lo lẳng.
Trạch Dương gật đầu, rồi lặng lẽ đứng dậy. "Tôi biết. Con bé mà biết thì sẽ hỏi nhiều chuyện. Tết này vốn dĩ là để cả nhà tụ họp, nếu có gì lộ ra, sẽ rất phiền phức."
Hạo Huy ngồi xuống ghế đối diện, nhìn chằm chằm vào Trạch Dương. "Vậy tôi đề nghị chúng ta cần có một kế hoạch bọc hậu. Con bé thông minh, không thể chỉ nói dối đơn giản được."
Trạch Dương suy nghĩ một lúc, rồi bất chợt cười khẽ. "Không sao, cứ để tôi lo. Tiệp Trân từ nhỏ đã rất quý tao, chỉ cần vài lời trấn an thì sẽ không có vấn đề gì. Chúng ta chỉ cần làm cho thật khéo léo."
"Nhưng mà..." Lý Tin lo lắng tiếp tục, "nếu bọn Độc Xà quay lại, chúng sẽ không ngồi yên đâu. Phi vụ này không đơn giản chỉ là giao dịch ma túy nữa. Tôi cảm giác rằng chúng ta đang bị lôi vào một mạng lưới lớn hơn nhiều."
"Đúng vậy," Trạch Dương trầm giọng, vẻ mặt đăm chiêu. "Nhưng trước mắt, chúng ta phải giữ kín tất cả, ít nhất là trong mấy ngày Tết. Con bé Tiệp Trân không được biết bất cứ thứ gì."
---
Sáng hôm sau, khi mặt trời bắt đầu ló dạng, không khí Tết vẫn tràn ngập trong căn biệt thự. Tiệp Trân thức dậy với tâm trạng vui vẻ, hào hứng vì cả nhà sắp sửa cùng nhau đón giao thừa. Cô mặc chiếc áo dài truyền thống màu
do, nu cudi luon thudng truc tren moi.
Khi cô bước xuống phòng khách, Trạch Dương đã ở đó, đang sắp xếp mâm cỗ Tết cùng với Hạo Huy và Lý Tin. Vẻ mặt anh trông vô cùng bình thản, không để lộ bất kỳ dấu hiệu căng thẳng nào của cuộc đụng độ đêm qua.
"Chú Trạch Dương, đêm qua chú về muộn vậy, có phải bận công việc gì không?" Tiệp Trân hỏi, giọng vui vẻ nhưng đôi mắt tinh ý của cô vẫn dò xét.
Trạch Dương cười hiền, đặt chiếc đĩa xuống bàn rồi quay lại nhìn Tiệp Trân. "Công việc bên Tứ Xuyên có chút vấn đề nhỏ, nhưng không sao, mọi thứ đã được giải quyết rồi. Bây giờ thì chú sẽ dành trọn Tết này cho cháu."
Tiệp Trân nheo mắt, cảm thấy lời giải thích có chút gì đó mơ hồ, nhưng trước vẻ mặt tự tin của Trạch Dương, cô quyết định không hỏi thêm. "Cháu biết mà, lúc nào chú cũng bận công việc. Nhưng dù sao thì cũng tốt, cháu chỉ cần biết chú vẫn ở đây là đủ rồi."
Trạch Dương khẽ thở phào, rồi kéo Tiệp Trân lại gần, xoa đầu cô. "Yên tâm, từ nay đến hết Tết, chú không đi đâu hết."
Trong suốt ngày hôm đó, không ai trong nhà nhắc đến chuyện công việc hay phi vụ đã diễn ra đêm qua. Mọi người đều đóng vai rất khéo léo, khiến Tiệp Trân hoàn toàn tin rằng mọi thứ đều bình thường. Nhưng trong thâm tâm, Trạch Dương, Lý Tin, và Hạo Huy biết rõ rằng đây chỉ là sự tạm thời. Những mối nguy hiểm vẫn đang rình rập, và để bảo vệ gia đình, họ phải luôn sẵn sàng đối mặt với bất kỳ tình huống nào.
/198
|