Hư không đường này khi Lục Nguyên vừa bước vào thì phát hiện bên trong có ánh sáng mờ, phía không xa có không gian bình chướng, không biết trong hư không đường sẽ xảy ra chuyện gì. Lục Nguyên thầm nhủ, ngự kiếm quang trắng bay đi.
Bay như vậy thật lâu hắn phát hiện không đụng tới loại quái vật gì cả, không vấp phải chút khó khăn.
Đây là có chuyện gì?
Lục Nguyên thầm kinh ngạc, hư không đường theo lý nên có khó khăn mới đúng, tại sao bây giờ mình không gặp chút chướng ngại? Thật là quái quá. Càng là như vậy thì Lục Nguyên càng cẩn thận, tất nhiên không giảm tốc độ, bây giờ phải là một trong một vạn năm ngàn người đến Văn Minh Thánh Địa Môn, không thể bị thủ tiêu danh sách được.
Lục Nguyên một đoường ngự kiếm phi hành, bỗng trước mắt ánh sáng rực rỡ.
Dường như đằng trước là đại sảnh vậy.
Lục Nguyên dừng kiếm quang.
Lúc này trong lòng hắn xẹt qua tin tức.
"Hoan nghênh đi tới đấu trường,"
Đấu trường? Vậy là sao?
Lục Nguyên đi vào, phát hiện nơi này là một đại sảnh khá rộng lớn, ánh sáng rất chói lòa. Tại đây có năm người ngồi xếp bằng, đều là người quen cả. Năm người gồm môn chủ Duy Nhất Môn Duy Nhất Đế, môn chủ Thiếu Dương Môn Xích Đế, môn chủ U Lệ Môn U Vô Cầu, môn chủ Tiễn Môn Phong Khiếu Thiên, môn chủ Nam Hoa Môn Nam Hoa Chân Nhân.
Khi Lục Nguyên đi tới thì phát hiện ánh mắt năm người đều nhìn hướng mình.
Môn chủ Nam Hoa Môn Nam Hoa Chân Nhân thấy Lục Nguyên đến thì cười khổ nói:
- Không ngờ người cuối cùng đến là ngươi.
Lục Nguyên đi tới bên cạnh Nam Hoa Chân Nhân, hỏi:
- Có chuyện gì?
- Chuyện gì hả, chỗ này là đấu trường. Nói đơn giản là sáu hư không đường giao thoa tại đây.
Nam Hoa Chân Nhân chỉ vào con đường, Lục Nguyên phát hiện đó rõ ràng là hư không đường.
Nam Hoa Chân Nhân nói tiếp:
- Trước mắt chỉ có ba hư không đường, chúng ta đụng phải đấu trường tức là sáu người đến, ba chọi ba, chỉ có ba người đi tới trước.
Lục Nguyên coi như đã hiểu quy tắc chỗ này, thì ra phải tại đây ba chọi ba.
Lục Nguyên hỏi:
- Vậy làm sao chia cặp đấu?
Nam Hoa Chân Nhân nói:
- Tự do phân phối, nhưng cơ bản là Duy Nhất Đế, Xích Đế, U Vô Cầu cùng một chỗ. Ngươi, ta và Phong Khiếu Thiên một nhóm.
Lục Nguyên nhướng mày nói:
- Tại sao?
- Tại sao hả? Ha ha ha ha.
Duy Nhất Đế cười nói:
- Rất đơn giản. Bản đế là thế giới cảnh bát tầng, Xích Đế là thế giới cảnh bát tầng, U Vô Cầu trước đó không lâu thăng lên thế giới cảnh bát tầng, ba thế giới cảnh bát tầng. Ba ngươi thì môn chủ Tiễn Môn Phong Khiếu Thiên là thế giới cảnh thất tầng, môn chủ Nam Hoa Môn Nam Hoa Chân Nhân là thế giới cảnh thất tầng. Lục Nguyên, gần ba năm trước ngươi ở đại chiến xếp hạng môn phái là thế giới cảnh lục tầng, hơn hai năm trước bị Hoang Chi Tử trọng thương, chắc trong thời gian này trị thương chật vật như tang gia bại khuyển khó mà đột phá đúng không? Ghê gớm lắm là thế giới cảnh thất tầng thôi.
- Nay sáu người chỉ có ba đi tới thì đương nhiên là ba cường giả chúng ta hợp tác đối phó ba kẻ yếu các ngươi, để ba cường giả chúng ta tiến đến.
.............
Duy Nhất Đế duy ngã độc tôn hiện rõ quý khí. Xích Đế hỏa diễm bá khí, toàn thân gã như có vô số ngọn lửa nhiệt độ cao cuồn cuộn. U Vô Cầu u ám khó dò mặc đồ đen, như sương như mù. Ba khí thế thế giới cảnh bát tầng phát ra thật là kinh thiên động địa.
Tương đối thì Nam Hoa Chân Nhân dù là tiên khí vờn quanh nhưng khí thế không đủ. Môn chủ Tiễn Môn Phong Khiếu Thiên tương đương mũi nhọn, tựa mũi tên bay nhanh nhưng tiễn thuật bất lợi cho cận chiến, cố tình chỗ này là đánh cận chiến, hai nữa gã là thế giới cảnh thất tầng, pháp lực siêu yếu nên khí thế càng kém. Lục Nguyên bộ dạng lười biếng trông không đáng tin.
Dù là nhìn từ góc độ nào thì bên ba người Duy Nhất Đế, Xích Đế, U Vô Cầu chiếm hết ưu thế.
Duy Nhất Đế nhìn hướng Lục Nguyên, nói:
- Lục Nguyên, ngươi biết không? Ta sớm nhìn ngươi không vừa mắt rồi. Trong Vô Thượng Đại Giáo nên là ta mạnh nhất, ngươi là cái thứ gì? Bây giờ Vô Thượng Đại Giáo đều lan truyền uy danh của ngươi. Ta là đế vương duy nhất vô thượng, con kiến như ngươi cũng dám ở trên đầu ta?
Gã nhìn Lục Nguyên tràn đầy khinh miệt.
Xích Đế nhìn Lục Nguyên, lời nói như ngọn lửa thiêu đốt:
- Môn chủ Huyết Môn là bằng hữu của ta vậy mà chết trong tay ngươi, luôn không có cơ hội giết ngươi, giờ rốt cuộc cơ hội đã đến.
Trong tay gã nắm một ngọn lửa không tắt, sát khí với Lục Nguyên lộ rõ rệt.
U Vô Cầu nhìn Lục Nguyên, nói:
- Lục Nguyên, ngươi biết trong thái cổ văn minh, giản chi văn minh thầm treo giải thưởng về ngươi cao cỡ nào không? Giải thưởng cao vô cùng, chỉ cần giết ngươi là sẽ được giải thưởng đó. Vì để ta có thể trùng kích cảnh giới càng cao hơn, ngươi đi chết đi.
Ba người đều sát khí đằng đằng nhìn Lục Nguyên, họ đều thật sự muốn giết hắn, có vì lợi ích, vì thù hân, nhưng mặc kệ vì cái gì thì đều muốn giết Lục Nguyên.
Duy Nhất Đế giơ tay lên đánh ra Duy Nhất Đao Pháp, tràn ngập duy nhất bá khí trong thiên địa. Đao pháp của gã rất giống với Hoành Trảm, nhưng Hoành Trảm là bá đạo vô song, còn gã thì chỉ có bản thân, thứ khác đều hủy diệt hết. Không có bá đạo như đao pháp của Hoành Trảm nhưng ngoan độc hơn nhiều. Đao pháp của gã vừa giơ lên, lập tức có huyết khí sâu nặng quấn quanh. Gã thật tình muốn giết Lục Nguyên, một thức đao pháp này có tên gọi là duy ta sinh tồn, chúng sinh đều tử! Vô biên tử khí lan tràn, mũi đao chỉ hướng trái tim Lục Nguyên.
Bay như vậy thật lâu hắn phát hiện không đụng tới loại quái vật gì cả, không vấp phải chút khó khăn.
Đây là có chuyện gì?
Lục Nguyên thầm kinh ngạc, hư không đường theo lý nên có khó khăn mới đúng, tại sao bây giờ mình không gặp chút chướng ngại? Thật là quái quá. Càng là như vậy thì Lục Nguyên càng cẩn thận, tất nhiên không giảm tốc độ, bây giờ phải là một trong một vạn năm ngàn người đến Văn Minh Thánh Địa Môn, không thể bị thủ tiêu danh sách được.
Lục Nguyên một đoường ngự kiếm phi hành, bỗng trước mắt ánh sáng rực rỡ.
Dường như đằng trước là đại sảnh vậy.
Lục Nguyên dừng kiếm quang.
Lúc này trong lòng hắn xẹt qua tin tức.
"Hoan nghênh đi tới đấu trường,"
Đấu trường? Vậy là sao?
Lục Nguyên đi vào, phát hiện nơi này là một đại sảnh khá rộng lớn, ánh sáng rất chói lòa. Tại đây có năm người ngồi xếp bằng, đều là người quen cả. Năm người gồm môn chủ Duy Nhất Môn Duy Nhất Đế, môn chủ Thiếu Dương Môn Xích Đế, môn chủ U Lệ Môn U Vô Cầu, môn chủ Tiễn Môn Phong Khiếu Thiên, môn chủ Nam Hoa Môn Nam Hoa Chân Nhân.
Khi Lục Nguyên đi tới thì phát hiện ánh mắt năm người đều nhìn hướng mình.
Môn chủ Nam Hoa Môn Nam Hoa Chân Nhân thấy Lục Nguyên đến thì cười khổ nói:
- Không ngờ người cuối cùng đến là ngươi.
Lục Nguyên đi tới bên cạnh Nam Hoa Chân Nhân, hỏi:
- Có chuyện gì?
- Chuyện gì hả, chỗ này là đấu trường. Nói đơn giản là sáu hư không đường giao thoa tại đây.
Nam Hoa Chân Nhân chỉ vào con đường, Lục Nguyên phát hiện đó rõ ràng là hư không đường.
Nam Hoa Chân Nhân nói tiếp:
- Trước mắt chỉ có ba hư không đường, chúng ta đụng phải đấu trường tức là sáu người đến, ba chọi ba, chỉ có ba người đi tới trước.
Lục Nguyên coi như đã hiểu quy tắc chỗ này, thì ra phải tại đây ba chọi ba.
Lục Nguyên hỏi:
- Vậy làm sao chia cặp đấu?
Nam Hoa Chân Nhân nói:
- Tự do phân phối, nhưng cơ bản là Duy Nhất Đế, Xích Đế, U Vô Cầu cùng một chỗ. Ngươi, ta và Phong Khiếu Thiên một nhóm.
Lục Nguyên nhướng mày nói:
- Tại sao?
- Tại sao hả? Ha ha ha ha.
Duy Nhất Đế cười nói:
- Rất đơn giản. Bản đế là thế giới cảnh bát tầng, Xích Đế là thế giới cảnh bát tầng, U Vô Cầu trước đó không lâu thăng lên thế giới cảnh bát tầng, ba thế giới cảnh bát tầng. Ba ngươi thì môn chủ Tiễn Môn Phong Khiếu Thiên là thế giới cảnh thất tầng, môn chủ Nam Hoa Môn Nam Hoa Chân Nhân là thế giới cảnh thất tầng. Lục Nguyên, gần ba năm trước ngươi ở đại chiến xếp hạng môn phái là thế giới cảnh lục tầng, hơn hai năm trước bị Hoang Chi Tử trọng thương, chắc trong thời gian này trị thương chật vật như tang gia bại khuyển khó mà đột phá đúng không? Ghê gớm lắm là thế giới cảnh thất tầng thôi.
- Nay sáu người chỉ có ba đi tới thì đương nhiên là ba cường giả chúng ta hợp tác đối phó ba kẻ yếu các ngươi, để ba cường giả chúng ta tiến đến.
.............
Duy Nhất Đế duy ngã độc tôn hiện rõ quý khí. Xích Đế hỏa diễm bá khí, toàn thân gã như có vô số ngọn lửa nhiệt độ cao cuồn cuộn. U Vô Cầu u ám khó dò mặc đồ đen, như sương như mù. Ba khí thế thế giới cảnh bát tầng phát ra thật là kinh thiên động địa.
Tương đối thì Nam Hoa Chân Nhân dù là tiên khí vờn quanh nhưng khí thế không đủ. Môn chủ Tiễn Môn Phong Khiếu Thiên tương đương mũi nhọn, tựa mũi tên bay nhanh nhưng tiễn thuật bất lợi cho cận chiến, cố tình chỗ này là đánh cận chiến, hai nữa gã là thế giới cảnh thất tầng, pháp lực siêu yếu nên khí thế càng kém. Lục Nguyên bộ dạng lười biếng trông không đáng tin.
Dù là nhìn từ góc độ nào thì bên ba người Duy Nhất Đế, Xích Đế, U Vô Cầu chiếm hết ưu thế.
Duy Nhất Đế nhìn hướng Lục Nguyên, nói:
- Lục Nguyên, ngươi biết không? Ta sớm nhìn ngươi không vừa mắt rồi. Trong Vô Thượng Đại Giáo nên là ta mạnh nhất, ngươi là cái thứ gì? Bây giờ Vô Thượng Đại Giáo đều lan truyền uy danh của ngươi. Ta là đế vương duy nhất vô thượng, con kiến như ngươi cũng dám ở trên đầu ta?
Gã nhìn Lục Nguyên tràn đầy khinh miệt.
Xích Đế nhìn Lục Nguyên, lời nói như ngọn lửa thiêu đốt:
- Môn chủ Huyết Môn là bằng hữu của ta vậy mà chết trong tay ngươi, luôn không có cơ hội giết ngươi, giờ rốt cuộc cơ hội đã đến.
Trong tay gã nắm một ngọn lửa không tắt, sát khí với Lục Nguyên lộ rõ rệt.
U Vô Cầu nhìn Lục Nguyên, nói:
- Lục Nguyên, ngươi biết trong thái cổ văn minh, giản chi văn minh thầm treo giải thưởng về ngươi cao cỡ nào không? Giải thưởng cao vô cùng, chỉ cần giết ngươi là sẽ được giải thưởng đó. Vì để ta có thể trùng kích cảnh giới càng cao hơn, ngươi đi chết đi.
Ba người đều sát khí đằng đằng nhìn Lục Nguyên, họ đều thật sự muốn giết hắn, có vì lợi ích, vì thù hân, nhưng mặc kệ vì cái gì thì đều muốn giết Lục Nguyên.
Duy Nhất Đế giơ tay lên đánh ra Duy Nhất Đao Pháp, tràn ngập duy nhất bá khí trong thiên địa. Đao pháp của gã rất giống với Hoành Trảm, nhưng Hoành Trảm là bá đạo vô song, còn gã thì chỉ có bản thân, thứ khác đều hủy diệt hết. Không có bá đạo như đao pháp của Hoành Trảm nhưng ngoan độc hơn nhiều. Đao pháp của gã vừa giơ lên, lập tức có huyết khí sâu nặng quấn quanh. Gã thật tình muốn giết Lục Nguyên, một thức đao pháp này có tên gọi là duy ta sinh tồn, chúng sinh đều tử! Vô biên tử khí lan tràn, mũi đao chỉ hướng trái tim Lục Nguyên.
/1562
|