Nếu có thể lại gặp đám Triệu Càn Khôn thì tốt rồi. Nhóm Triệu Càn Khôn bởi vì người đông thế mạnh nên tốc độ thu thập ngũ tiên lệnh nhanh hơn hắn nhiều, nếu gặp bọn họ thì có thẩ phát tài. Ai, đáng tiếc Thương Sơn đệ thập phân khu quá rộng lớn, muốn tìm đến đám Triệu Càn Khôn không dễ dàng. Nếu đám Triệu Càn Khôn biết Lục Nguyên đang không ngừng tìm kiếm họ thì chắc chắn sẽ buồn bực chết được.
Cái tên Triệu Càn Khôn luôn là thuận ta thì sống nghịch ta thì chết, nhưng không thể không thừa nhận, gã đích thực là người có bản lĩnh. Hai ngày trước, trong trận chiến đó gã phát hiện không bằng Lục Nguyên thì thẳng thắn chấp nhận điều này, kết quả dùng pháp bảo Côn Luân Trinh Tri Châu trinh sát xung quanh, một khi phát hiện bóng dáng Lục Nguyên là chạy ra thật xa.
Tất nhiên Triệu Càn Khôn không thừa nhận mình sợ Lục Nguyên, đích thực gã không sợ hắn.
Có địa vị đệ nhất đệ tử chân truyền Côn Luân tiên môn, tâm trí của gã khá là vững vàng, đâu giống đồ vô dụng Triệu Hàn dễ dàng sợ hãi người. Theo Triệu Càn Khôn thấy thì bây giờ đúng là mình không bằng Lục Nguyên, nhưng chỉ là tạm thời không bằng, sau này có thể tu hành tăng cao, đến lúc ấy lại chiến đấu với Lục Lục.
Lại nói Triệu Càn Khôn dựa theo cái tên người này kêu Lục Lục, ngẫm lại kiếm pháp và pháp lực của hắn, Triệu Càn Khôn lờ mờ đoán được Lục Lục là ai. Nếu là người đó, nghe nói rất là lười, tức là nói sau này hắn nắm quyền thế không lớn bằng mình. Đến khi đó lấy thực lực của mình và thuộc hạ, nhiều lực lượng thắng người này.
Triệu Càn Khôn có thể nhịn, cũng ghi hận.
Đây chính là Triệu Càn Khôn, đại sư huynh Côn Luân tiên môn Triệu Càn Khôn. Trong thời gian ngắn đã nghĩ ra cách đối phó Lục Nguyên, chứ không phải như Triệu Hàn chỉ biết sợ hãi.
Kết quả là Triệu Càn Khôn dùng pháo bảo Cô Luân Trinh Tri Châu trinh sát bốn phía để tránh đi Lục Nguyên, đây là nguyên nhân tại sao hắn vẫn không đụng phải gã.
Lại nói Lục Nguyên không có nhiều suy nghĩ như vậy, cũng không am hiểu pháp lực, càng không biết rõ pháp bảo, hắn luôn cho rằng mình dùng kiếm là đủ rồi. Cảm giác lấy kiếm phá pháp khá sướng, lúc tại ngũ phong đại tái, một kiếm phá các pháp rất là thích.
Lục Nguyên tiếp tục đi trong đường tối, vừa đi vừa suy tư.
Bây giờ đệ thập phân khu tổng cộng có một trăm sáu mươi lăm khối thì một trăm mười lăm cái đã rơi vào tay hắn, còn lại năm mươi khối ngũ tiên lệnh. Số ngũ tiên lệnh còn lại không dễ thu gom, dù sao Thương Sơn đệ thập phân khu lớn như vậy, có hai, ba khối lệnh bài trong người, đám người đó núp trong góc tối thì làm sao kiếm ra?
Trên cơ bản muốn gom hết ngũ tiên lệnh trong một phân khu là không thể nào, chỉ lãng phí thời gian. Dù sao thế nào cũng có người núp trong góc tối, ngươi có cách gì?
Xem ra phải chuyển khu rồi.
Hiện nay đã cướp gần hết đệ thập phân khu, hoặc là có thể chuyển khu thử một lần, hiện giờ mới qua bốn ngày, lần này rèn luyện tổng cộng là mười lăm ngày, vậy còn mười một ngày, còn chín phân khu đang chờ hắn, cứ ở tại đệ thập phân khu có chút mất nhiều hơn được.
So sánh một phen, Lục Nguyên quyết định chuyển khu.
Chuyển khu là có điều kiện.
Lúc trước đã có nói, phải có ba mươi khối ngũ tiên lệnh mới chuyển khu được, hạn định này khiến người muốn chuyển khu chắc chắn là cao thủ.
Bây giờ đệ thập phân khu chắc không có ai lấy ra được ba mươi khối ngũ tiên lệnh, coi như Triệu Càn Khôn rất khó, nhưng đối với Lục Nguyên không tính việc gì khó. Khu vực chuyển khu không khó tìm, là chỗ chính giữa đệ thập phân khu, nơi đó có một đồng chế, mặt trên có vô số cấm pháp.
Theo giới thiệu thì chỉ cần trên người có đủ ngũ tiên lệnh, những cấm pháp sẽ tự động mở một đoạn thời gian rất ngắn, vậy là có thể rất nhanh đi qua cửa lớn chuyển đến phân khu khác.
Như vậy, đi thôi.
Lục Nguyên đi thẳng tới trung tâm đệ thập phân khu. Đệ thập phân khu rất nhiều góc nhưng trung tâm rất dễ đi, rất nhanh thì cánh cửa trung tâm đệ thập phân khu tỏa ánh sáng nhạt đã xuất hiện trước mặt. Lục Nguyên cảm giác được xung quanh không ít người mai phục, nhưng sao không có hơi thở ngũ tiên lệnh?
Đáng tiếc, nếu có ngũ tiên lệnh thì mình trước khi rời đi có thể cướp bóc một phen rồi.
Lục Nguyên có chút tiếc nuối sờ mũi.
Những người mai phục xung quanh núp tại đây là có hai mục đích. Một là nhìn người thứ nhất chuyển khu rời đệ thập phân khu là ai, mọi người có chút tò mò người thứ nhất chuyển khu. Thứ hai là nếu có cơ hội, không chừng họ có thể lấy được một ít ngũ tiên lệnh.
- Người kia là ai…
- Xem hình như chỉ có một người, hay là chúng ta thử ra tay một lần xem?
- Đúng vậy, nói không chừng có thể cướp được ngũ tiên lệnh.
- Thôi đi, có thể chuyển khu đều là có trên ba mươi khối ngũ tiên lệnh, có thể chuyển khu tuyệt đối là cao thủ, không phải ngươi, ta đối phó được.
Có người rất kích động thì tất nhiên có người bình tĩnh.
Lúc này một người bên cạnh nói:
- Đúng rồi đó, may là các ngươi không đi, đi thì xong rồi. Trước kia ta từ xa nhìn người này một mình đối đầu đám Triệu Càn Khôn mười mấy người, một người liền thắng.
Người này lúc mới bắt đầu bị đám Triệu Càn Khôn cướp bóc, vón có chút buồn bực, kết quả Lục Nguyên lập tức xuất hiện, khi đó người này nằm trên đất xem trò hay.
Lúc đó gã thấy đám người Triệu Càn Khôn bị cướp trong lòng la một câu, nên! Thật là sảng khoái. Dù sao gã bị Triệu Càn Khôn cướp, giờ thấy Triệu Càn Khôn bị cướp lại thì đương nhiên la một tiếng nên rồi.
- Cái gì? Triệu Càn Khôn chính là đại sư huynh Côn Luân tiên môn, người này mà còn thua…
- Đúng vậy, hơn nữa họ tới mười mấy người!
Có rất nhiều người không tin tưởng.
Người lúc nãy lên tiếng cười lạnh nói:
- Ta lừa các ngươi làm gì? Đúng thế, lúc ấy Triệu Càn Khôn và Triệu Hàn bị đánh một trận, các ngươi thích bị đánh trọng thương thì cứ lên đi, ta không ngăn cản.
Rốt cuộc vẫn không người dám thử, dù sao họ không muốn bị trọng thương, một khi trọng thương thì không thể cướp ngũ tiên lệnh tiếp.
Không người thử cũng tốt, dù sao đám người này đều không có ngũ tiên lệnh, mình không hứng thú với người không có ngũ tiên lệnh. Lục Nguyên đưa tay ấn vào cửa tỏa ánh sáng nhạt, lập tức cảm giác ngũ tiên lệnh trên người xuất hiện lực lượng kỳ lạ. Cửa tỏa ánh sáng rực rỡ, lát sau, *bóc* một tiếng, cửa mở ra.
Cửa mở, sau cửa là một mảnh tối đen. Lục Nguyên mặc kệ sau cánh cửa là cái gì, trực tiếp bước qua.
Trước đệ thập phân khu chắc là đệ cửu phân khu. Đệ cửu phân khu có cái gì nhỉ? Lục Nguyên rất là tò mò.
Bên ngoài Thương Sơn.
Phó đường chủ Cô Đăng Dạ Vũ Tào Thu và mười vị đà chủ đang rất hưng phấn nhìn thủy kính thuật to nhỏ trước mặt. Những thủy kính thuật này chỉ ở mấy chỗ mấu chốt, ví dụ như một điểm mấu chốt chắc là trong đệ nhất phân khu, đệ nhất phân đà và đệ tam phân đà tranh hùng, hai phân đà này thực lực khá là khủng khiếp, hiện nay nhân vật cao đẳng trong hai phân đà cũng dần tụ tập. Đa số cao thủ chia cùng một khu, còn chưa cùng một khu thì nhanh chóng kiếm đủ ba mươi khối ngũ tiên lệnh sau đó chuyển tới đệ nhất khu, khiến đệ nhất phân khu là khu có nhiều cao thủ nhất.
Cái tên Triệu Càn Khôn luôn là thuận ta thì sống nghịch ta thì chết, nhưng không thể không thừa nhận, gã đích thực là người có bản lĩnh. Hai ngày trước, trong trận chiến đó gã phát hiện không bằng Lục Nguyên thì thẳng thắn chấp nhận điều này, kết quả dùng pháp bảo Côn Luân Trinh Tri Châu trinh sát xung quanh, một khi phát hiện bóng dáng Lục Nguyên là chạy ra thật xa.
Tất nhiên Triệu Càn Khôn không thừa nhận mình sợ Lục Nguyên, đích thực gã không sợ hắn.
Có địa vị đệ nhất đệ tử chân truyền Côn Luân tiên môn, tâm trí của gã khá là vững vàng, đâu giống đồ vô dụng Triệu Hàn dễ dàng sợ hãi người. Theo Triệu Càn Khôn thấy thì bây giờ đúng là mình không bằng Lục Nguyên, nhưng chỉ là tạm thời không bằng, sau này có thể tu hành tăng cao, đến lúc ấy lại chiến đấu với Lục Lục.
Lại nói Triệu Càn Khôn dựa theo cái tên người này kêu Lục Lục, ngẫm lại kiếm pháp và pháp lực của hắn, Triệu Càn Khôn lờ mờ đoán được Lục Lục là ai. Nếu là người đó, nghe nói rất là lười, tức là nói sau này hắn nắm quyền thế không lớn bằng mình. Đến khi đó lấy thực lực của mình và thuộc hạ, nhiều lực lượng thắng người này.
Triệu Càn Khôn có thể nhịn, cũng ghi hận.
Đây chính là Triệu Càn Khôn, đại sư huynh Côn Luân tiên môn Triệu Càn Khôn. Trong thời gian ngắn đã nghĩ ra cách đối phó Lục Nguyên, chứ không phải như Triệu Hàn chỉ biết sợ hãi.
Kết quả là Triệu Càn Khôn dùng pháo bảo Cô Luân Trinh Tri Châu trinh sát bốn phía để tránh đi Lục Nguyên, đây là nguyên nhân tại sao hắn vẫn không đụng phải gã.
Lại nói Lục Nguyên không có nhiều suy nghĩ như vậy, cũng không am hiểu pháp lực, càng không biết rõ pháp bảo, hắn luôn cho rằng mình dùng kiếm là đủ rồi. Cảm giác lấy kiếm phá pháp khá sướng, lúc tại ngũ phong đại tái, một kiếm phá các pháp rất là thích.
Lục Nguyên tiếp tục đi trong đường tối, vừa đi vừa suy tư.
Bây giờ đệ thập phân khu tổng cộng có một trăm sáu mươi lăm khối thì một trăm mười lăm cái đã rơi vào tay hắn, còn lại năm mươi khối ngũ tiên lệnh. Số ngũ tiên lệnh còn lại không dễ thu gom, dù sao Thương Sơn đệ thập phân khu lớn như vậy, có hai, ba khối lệnh bài trong người, đám người đó núp trong góc tối thì làm sao kiếm ra?
Trên cơ bản muốn gom hết ngũ tiên lệnh trong một phân khu là không thể nào, chỉ lãng phí thời gian. Dù sao thế nào cũng có người núp trong góc tối, ngươi có cách gì?
Xem ra phải chuyển khu rồi.
Hiện nay đã cướp gần hết đệ thập phân khu, hoặc là có thể chuyển khu thử một lần, hiện giờ mới qua bốn ngày, lần này rèn luyện tổng cộng là mười lăm ngày, vậy còn mười một ngày, còn chín phân khu đang chờ hắn, cứ ở tại đệ thập phân khu có chút mất nhiều hơn được.
So sánh một phen, Lục Nguyên quyết định chuyển khu.
Chuyển khu là có điều kiện.
Lúc trước đã có nói, phải có ba mươi khối ngũ tiên lệnh mới chuyển khu được, hạn định này khiến người muốn chuyển khu chắc chắn là cao thủ.
Bây giờ đệ thập phân khu chắc không có ai lấy ra được ba mươi khối ngũ tiên lệnh, coi như Triệu Càn Khôn rất khó, nhưng đối với Lục Nguyên không tính việc gì khó. Khu vực chuyển khu không khó tìm, là chỗ chính giữa đệ thập phân khu, nơi đó có một đồng chế, mặt trên có vô số cấm pháp.
Theo giới thiệu thì chỉ cần trên người có đủ ngũ tiên lệnh, những cấm pháp sẽ tự động mở một đoạn thời gian rất ngắn, vậy là có thể rất nhanh đi qua cửa lớn chuyển đến phân khu khác.
Như vậy, đi thôi.
Lục Nguyên đi thẳng tới trung tâm đệ thập phân khu. Đệ thập phân khu rất nhiều góc nhưng trung tâm rất dễ đi, rất nhanh thì cánh cửa trung tâm đệ thập phân khu tỏa ánh sáng nhạt đã xuất hiện trước mặt. Lục Nguyên cảm giác được xung quanh không ít người mai phục, nhưng sao không có hơi thở ngũ tiên lệnh?
Đáng tiếc, nếu có ngũ tiên lệnh thì mình trước khi rời đi có thể cướp bóc một phen rồi.
Lục Nguyên có chút tiếc nuối sờ mũi.
Những người mai phục xung quanh núp tại đây là có hai mục đích. Một là nhìn người thứ nhất chuyển khu rời đệ thập phân khu là ai, mọi người có chút tò mò người thứ nhất chuyển khu. Thứ hai là nếu có cơ hội, không chừng họ có thể lấy được một ít ngũ tiên lệnh.
- Người kia là ai…
- Xem hình như chỉ có một người, hay là chúng ta thử ra tay một lần xem?
- Đúng vậy, nói không chừng có thể cướp được ngũ tiên lệnh.
- Thôi đi, có thể chuyển khu đều là có trên ba mươi khối ngũ tiên lệnh, có thể chuyển khu tuyệt đối là cao thủ, không phải ngươi, ta đối phó được.
Có người rất kích động thì tất nhiên có người bình tĩnh.
Lúc này một người bên cạnh nói:
- Đúng rồi đó, may là các ngươi không đi, đi thì xong rồi. Trước kia ta từ xa nhìn người này một mình đối đầu đám Triệu Càn Khôn mười mấy người, một người liền thắng.
Người này lúc mới bắt đầu bị đám Triệu Càn Khôn cướp bóc, vón có chút buồn bực, kết quả Lục Nguyên lập tức xuất hiện, khi đó người này nằm trên đất xem trò hay.
Lúc đó gã thấy đám người Triệu Càn Khôn bị cướp trong lòng la một câu, nên! Thật là sảng khoái. Dù sao gã bị Triệu Càn Khôn cướp, giờ thấy Triệu Càn Khôn bị cướp lại thì đương nhiên la một tiếng nên rồi.
- Cái gì? Triệu Càn Khôn chính là đại sư huynh Côn Luân tiên môn, người này mà còn thua…
- Đúng vậy, hơn nữa họ tới mười mấy người!
Có rất nhiều người không tin tưởng.
Người lúc nãy lên tiếng cười lạnh nói:
- Ta lừa các ngươi làm gì? Đúng thế, lúc ấy Triệu Càn Khôn và Triệu Hàn bị đánh một trận, các ngươi thích bị đánh trọng thương thì cứ lên đi, ta không ngăn cản.
Rốt cuộc vẫn không người dám thử, dù sao họ không muốn bị trọng thương, một khi trọng thương thì không thể cướp ngũ tiên lệnh tiếp.
Không người thử cũng tốt, dù sao đám người này đều không có ngũ tiên lệnh, mình không hứng thú với người không có ngũ tiên lệnh. Lục Nguyên đưa tay ấn vào cửa tỏa ánh sáng nhạt, lập tức cảm giác ngũ tiên lệnh trên người xuất hiện lực lượng kỳ lạ. Cửa tỏa ánh sáng rực rỡ, lát sau, *bóc* một tiếng, cửa mở ra.
Cửa mở, sau cửa là một mảnh tối đen. Lục Nguyên mặc kệ sau cánh cửa là cái gì, trực tiếp bước qua.
Trước đệ thập phân khu chắc là đệ cửu phân khu. Đệ cửu phân khu có cái gì nhỉ? Lục Nguyên rất là tò mò.
Bên ngoài Thương Sơn.
Phó đường chủ Cô Đăng Dạ Vũ Tào Thu và mười vị đà chủ đang rất hưng phấn nhìn thủy kính thuật to nhỏ trước mặt. Những thủy kính thuật này chỉ ở mấy chỗ mấu chốt, ví dụ như một điểm mấu chốt chắc là trong đệ nhất phân khu, đệ nhất phân đà và đệ tam phân đà tranh hùng, hai phân đà này thực lực khá là khủng khiếp, hiện nay nhân vật cao đẳng trong hai phân đà cũng dần tụ tập. Đa số cao thủ chia cùng một khu, còn chưa cùng một khu thì nhanh chóng kiếm đủ ba mươi khối ngũ tiên lệnh sau đó chuyển tới đệ nhất khu, khiến đệ nhất phân khu là khu có nhiều cao thủ nhất.
/1562
|