“Dương thị trưởng, xin ông cứ yên tâm, nếu chất lượng công trình không bảo đảm, tôi xách cái đầu này tới gặp ông.”
Trần Thiên Huy vỗ ngực tự tin. Tập đoàn Thịnh Hâm và tập đoàn Hàn thị lần này liên kết lấy được hạng mức công trình gần 50 tỉ, trong lòng Trần Thiên Huy đương nhiên rất vui, ông đã sớm tính toán rồi, công trình này nhất định phải làm cho tốt, cứ coi như là làm một việc tốt cho nhân dân Hoa Hải, cho lợi ích quốc gia vậy. Nếu ông đã quyết định đi lại con đường chính đạo thì đây là một cơ hội hiếm có.
“Tốt lắm, có câu nói này của ông chủ Trần là tôi yên tâm rồi.” Dương Vọng Giang rất thích tính cách khẳng khái của Trần Thiên Huy, có cảm giác như anh hùng hội ngộ vậy.
Lý Trạch Huệ cũng tươi cười hớn hở góp lời: “Ông chủ Trần, chúc mừng, chúc mừng!”
“Đâu dám nhận, đây đều là nhờ hai vị lãnh đạo quan tâm chiếu cố thôi mà, sau này còn phải xin hai vị tiếp tục chiếu cố… Còn tôi nhất định sẽ có hành động thực tế để đền đáp hai vị, không dám khoa trương nói chất lượng số một, nhưng chắc chắn là đủ so sánh với số một.” Trần Thiên Huy hứa hẹn chắc nịch.
Lời nói của Lý Trạch Huệ có phần tâng bốc: “Ông chủ Trần khiêm tốn quá, tôi thấy các ông chưa chắc thua kém mấy tập đoàn lớn trung ương như Xây dựng trung ương, Sắt thép trung ương… đâu, công ty các ông vốn mạnh người tài đông, ai ai đều biết, tôi và Dương thị trưởng đều rất có lòng tin.”
“Ha ha, hai vị lãnh đạo yên tâm, để xứng đáng với niềm tin của hai vị, tôi sẽ làm tốt công trình này thành công trình mẫu cho cả nước xem, nhằm nở mày nở mặt cho giới doanh nghiệp của thành phố Hoa Hải chúng ta.”
Nói đến đây, Trần Thiên Huy tươi cười phấn khởi, nói: “Hai vị lãnh đạo, chuyện trúng thầu lần này tuy chỉ là chuyện nhỏ đối với hai vị, nhưng tôi đây vô cùng cảm kích, tôi muốn nhân dịp này dâng lên một chút lòng thành…”
Nói về lòng thành, Lý Trạch Huệ tất nhiên hiểu rõ, bây giờ các quan chức nhà nước thi hành công vụ có ai mà không lợi dụng chức quyền kiếm chác chút lợi nhuận chứ? Hơn nữa lần này hạng mức công trình đến mấy chục tỉ, ông đoán tấm lòng thành của Trần Thiên Huy chắc không ít đâu.
Điều quan trọng nhất là hôm nay ông và Dương Vọng Giang cùng đón nhận “lòng thành”, kể cũng không có gì phải lo ngại.
Lý Trạch Huệ và Trần Thiên Huy gật đầu với nhau đầy ẩn ý, Lý Trạch Huệ nói: “Tôi thấy những câu khách sáo như thế này thì không cần nói nhiều đâu, đêm nay chúng ta uống say một bữa đã.”
Có điều Dương Vọng Giang lại là người chính trực, ông gằn giọng: “Ông chủ Trần, tôi biết ý của ông là gì nhưng tôi thấy hay là thôi đi vậy, bữa tiệc hôm nay tôi xin nhận, nhưng quà cáp gì khác thì xin miễn, ông không cần bày vẽ thêm đâu.”
Trần Thiên Huy tươi cười giải thích: “Dương thị trưởng đừng nghĩ lung tung, tôi chỉ thấy hai vị vì việc nước bôn ba vất vả nên trong lòng thấy áy náy thôi mà.”
“Không có gì phải áy náy cả, tôi chỉ làm tròn trách nhiệm nhà nước giao phó mà thôi, nếu như hai công ty do ông đầu tư không có chất lượng tốt thì tôi cũng sẽ không cấp hạng mức công trình cho họ đâu.”
Dương Vọng Giang nghiêm túc nói: “Dương Vọng Giang tôi có lương nhà nước trả, cũng không thiếu tiền sinh hoạt. Lý chủ nhiệm, tôi nghĩ ông cũng không cần người ta đưa quà đúng không?”
Câu này nói ra rõ ràng là có ý răn đe Lý Trạch Huệ, Lý Trạch Huệ ngây mặt ra giây lát, vội hối hả tỏ thái độ: “Xin Dương thị trưởng yên tâm, tôi là đảng viên thanh liêm ngay thẳng, đối với chuyện quà cáp biếu xén đương nhiên cũng sẽ từ chối.”
Tôi thấy ông là đảng viên sống vì tiền và gái thì có. Trần Thiên Huy ngấm ngầm mỉa mai tên quan chức hủ bại này, Lý Trạch Huệ trước mặt Dương Vọng Giang như chuột gặp mặt mèo, bộ dạng oai phong hống hách ngày thường biến đâu mất hết.
“Hai vị lãnh đạo, tôi nghĩ hai vị hiểu lầm rồi, thật ra tôi chỉ muốn tặng hai vị một ít đồ bổ, bạn bè thân thích tặng nhau ít quà mọn, như thế không xem như là hối lộ chứ?” Trần Thiên Huy liền khôn khéo nói khác đi.
“Như thế cũng không được!”
Dương Vọng Giang cương quyết lắc đầu: “Không phải là tôi không nể mặt ông chủ Trần, chỉ là con người Dương Vọng Giang tôi xưa nay chưa từng lấy thứ gì của người khác, đây là nguyên tắc sống của tôi, mong ông chủ Trần hiểu cho.”
“Nói hay lắm!”
Lý Trạch Huệ lại nhân cơ hội tâng bốc cấp trên: “Dương thị trưởng quả là thanh cao, hôm nay tôi được tận mắt chứng kiến rồi. Ông chủ Trần, tôi thấy ông bỏ ý định đi thôi.”
Thật ra Lý Trạch Huệ cũng rất đau lòng vì để vuột mất món lợi từ Trần Thiên Huy, nhưng ai biểu Dương Vọng Giang có mặt, ông cũng không thể làm gì hơn. Cái lão già ngoan cố này, không biết gì về nghệ thuật làm quan cả, cũng không biết làm thế nào lão lên được lên chức thị trưởng nữa? Chốn quan trường nói trắng ra là lò nhuộm đổi trắng thay đen, mặc cho anh thanh cao như mây xanh, nhảy vào rồi chẳng bao lâu sau tự động biết vì lợi ích mà biến chất. Nhưng con người Dương Vọng Giang này kể cũng kì lạ, mấy mươi năm qua vẫn giữ được mình, làm từ cấp cơ sở từ từ được đề bạt lên chức thị trưởng, hơn nữa xưa nay chưa từng vi phạm kỉ luật lần nào, về mặt kinh tế càng thanh liêm không nhận hối lộ, tác phong sinh hoạt thì ngay thẳng, quả thật là xứng đáng được ca tụng người đầy tớ hết lòng vì nước vì dân.
Trần Thiên Huy hình như cũng cảm thấy bất ngờ, ông ở thành phố Hoa Hải có thế lực không nhỏ, số quan chức từng nhận lợi ích của ông cũng không hề ít, người như Dương Vọng Giang lần đầu tiên ông được gặp, làm quan mà giữ mình như thế, đúng là có một không hai.
Dương Vọng Giang đột nhiên quay sang Trần Thiên Huy cười ý nhị: “Ông chủ Trần, tôi nghĩ chắc trong lòng ông không hiểu tại sao tôi lại làm quan? Làm quan vì mục đích gì đúng không nào? Bây giờ tôi nói cho ông biết, tôi không màng phú quý, không cầu quyền thế, tôi chỉ thật lòng muốn cống hiến cho tổ quốc và nhân dân. Tôi mong nhất là sau này khi tôi về hưu có thể nghe được nhân dân khen một câu, Dương Vọng Giang là một vị quan tốt, chỉ thế là mãn nguyện rồi.”
Câu này nói ra, Trần Thiên Huy vạn phần khâm phục. Quan tốt, đây quả nhiên là một vị quan tốt của nhân dân!
Hiện nay được nhân dân khen là quan tốt không dễ đâu, rất nhiều cán bộ ỷ quyền cậy thế hà hiếp nhân dân nên người dân có cái nhìn không mấy thiện cảm về quan chức nhà nước, như mới năm ngoái thôi, có mấy vụ biểu tình lớn xảy ra, nguyên nhân cũng vì tranh chấp đất đai giữa nông dân và một số quan chức hủ bại. Trần Thiên Huy cảm thấy nếu các địa phương có thêm nhiều vị cán bộ thanh liêm như Dương Vọng Giang, như thế xã hội sẽ càng văn minh công bằng hơn, không giống như hiện nay nhiều nơi nói một đằng làm một nẻo rồi.
Trần Thiên Huy trước kia làm giàu bằng con đường hắc đạo, nay vì gia đình vợ con muốn rút chân khỏi chốn giang hồ, ông cảm thấy nên kết giao với những người như Dương Vọng Giang, như thế sau này mọi chuyện sẽ dễ ổn thỏa hơn nhiều.
Tất nhiên, ông cũng phải làm ra thành tích xứng đáng cho Dương Vọng Giang thông qua.
“Nói rất hay!”
Trần Thiên Huy giơ ngón cái lên, nói: “Dương thị trưởng, hôm nay trước mặt ông tôi xin thề với trời đất, dự án vịnh Kim Thủy tôi sẽ cố gắng hết sức làm ra công trình mẫu chất lượng hàng đầu cho ông xem.”
Dương Vọng Giang hình như cũng bị tính khí hào sảng của Trần Thiên Huy lây nhiễm, hớn hở nói: “Ông chủ Trần quả nhiên là đấng nam nhi, vậy chúng ta giao kèo như vậy đi, tôi mong chờ được nhìn thấy công trình chất lượng cao của ông.”
“Đây là giao ước giữa hai đấng nam nhi chúng ta.” Trần Thiên Huy khẳng định chắc nịch.
Dương Vọng Giang cũng vỗ ngực hứa hẹn: “Ông chủ Trần, hôm nay tôi cũng hứa với ông một câu, chỉ cần không vi phạm chính sách của đảng và nhà nước, sau này ông có việc gì cần giúp đỡ ở thành phố Hoa Hải cứ đến tìm tôi.”
Điên rồi, hai người này đều điên hết rồi! Cái gì mà công trình mẫu chất lượng hàng đầu, nói ra cười chết mất! Gói thầu lần này lợi nhuận chả có bao nhiêu, nếu còn tốn công tốn sức nhiều vào làm thành công trình mẫu, vậy lợi nhuận càng ít đi. Doanh nghiệp làm ăn ai cũng theo đuổi lợi nhuận cao nhất có thể, Trần Thiên Huy có phải bị ấm đầu không vậy? Còn Dương Vọng Giang nữa, một quan chức chính phủ sao lại nói cái giọng như đại ca giang hồ thế này? Điên hết cả rồi!
“Dương thị trưởng, nếu như ý ông đã quyết không nhận quà, vậy đêm nay chúng ta uống một trận cho thỏa thích, như thế không vi phạm nguyên tắc sống của ông chứ?” Trần Thiên Huy có ý định kết giao người bạn Dương Vọng Giang.
Lý Trạch Huệ nghe vậy liền khui ra một chai rượu ngon, khúm núm rót đầy cho hai người, khắp phòng thoang thoảng mùi rượu. Dương Vọng Giang và Trần Thiên Huy nói chuyện rất hợp nhau, cạn ly liên tục, bỏ mặc Lý Trạch Huệ sang một bên không thèm đếm xỉa, nhưng Lý Trạch Huệ không dám có nửa lời oán thán, hai người này ông đều không dám đắc tội hết.
Ba người sau khi uống hết vài chai rượu, Dương Vọng Giang bắt đầu cảm thấy say, xua tay nói: “Thôi, hôm nay uống vậy đủ rồi, những gì chúng ta nói với nhau hôm nay không được đồn ra ngoài, dù sao cũng chưa tới ngày công bố kết quả, truyền tin này ra ngoài ảnh hưởng không tốt lắm.”
“Vâng, chắc chắn là như thế ạ.” Lý Trạch Huệ vội tỏ vẻ ngoan ngoãn nghe lời.
Trần Thiên Huy cũng khẳng khái: “Tôi thì không gì bàn cãi rồi.”
……..
Sau khi gọi mấy cuộc điện thoại đều không ai nghe, Phương Hạo Vân đích thân tới dưới tòa nhà kí túc xá của Bạch Lăng Kỳ, vừa đúng lúc gặp ngay Tiểu Lệ từ bên ngoài bước vào.
“Tiểu Lệ, đợi chút nào…” Lần trước Bạch Lăng Kỳ gặp nguy hiểm, Tiểu Lệ cũng có mặt nên Phương Hạo Vân có ấn tượng với cô.
Tiểu Lệ đang cúi gầm mặt bước đi nên không nhìn thấy Phương Hạo Vân, nghe có tiếng gọi mới quay đầu lại nhìn, thấy người kia chính là thần tượng ngày nhớ đêm mong của cô.
“Hạo Vân, là cậu đó hả? Cậu đến để tìm tớ à?”
Đôi mắt Tiểu Lệ nhìn đắm đuối vào Phương Hạo Vân: “Hạo Vân, như thế không tốt lắm đâu, tớ và Kỳ là bạn tốt với nhau.”
Tiểu Lệ vốn thích mấy anh đẹp trai, lần trước chứng kiến Phương Hạo Vân ra tay hào hiệp trong rừng cây xong, bệnh tương tư càng thêm trầm trọng, suốt ngày cứ tơ tưởng đến Phương Hạo Vân. Phương Hạo Vân chỉ kêu lên một tiếng Tiểu Lệ, cô liền tự suy diễn lung tung.
Phương Hạo Vân ngớ mặt ra, cô Tiểu Lệ này uống nhầm thuốc rồi sao? Tự nhiên ăn nói nhảm nhí với hắn.
“Xin lỗi, tớ không biết cậu đang nói gì, tớ chỉ muốn nhờ cậu lên nói với Kỳ giúp tớ, tớ đứng dưới này đợi cô ấy.” Phương Hạo Vân quyết định nói rõ mục đích của mình.
Câu này nói ra, sắc mặt Tiểu Lệ ửng đỏ xấu hổ, người ta chỉ muốn kêu mình chuyển lời giúp thôi, thế mà cô lại tự biên tự diễn, ghét quá!
“Ờ, tớ biết rồi, cậu đợi một lát, Kỳ đang ngủ thì phải, tớ đi gọi giúp cậu nhe.” Tuy hiểu lầm ý Phương Hạo Vân, nhưng dù gì cũng là yêu cầu của chàng trai trong mộng, Tiểu Lệ hí hửng bước nhanh lên lầu.
Bạch Lăng Kỳ đang ngủ say như chết, trong lòng quơ tay bấm nhầm nút tắt điện thoại nên Phương Hạo Vân gọi hoài không được, trong cơn mơ cô thấy Phương Hạo Vân và Trần Thanh Thanh yêu nhau say đắm, bỏ mặc cô sang một bên.
“Kỳ, tỉnh dậy đi cậu, Hạo Vân đang đợi cậu dưới nhà kìa.” Tiểu Lệ bước vào phòng kéo tấm chăn của Bạch Lăng Kỳ ra, lay cô thức giấc.
Bạch Lăng Kỳ uể oải vươn vai ngồi dậy, tinh thần vẫn chưa tỉnh táo hẳn: “Có chuyện gì vậy?”
“Hạo Vân đang đợi cậu dưới nhà, cậu ấy bảo tớ lên gọi cậu xuống dưới đó.” Tiểu Lệ đắc ý thông báo.
“Chết rồi, anh ấy nhất định đến tìm mình để nói lời chia tay…” Bạch Lăng Kỳ hình như vẫn chưa thoát khỏi giấc mơ hồi nãy, trong đầu vẫn lảng vảng hình ảnh thê lương khi bị Phương Hạo Vân bỏ rơi.
“Cái gì mà chia tay vậy?” Tiểu Lệ trố mắt ngạc nhiên, tò mò hỏi.
“Không có gì.” Bạch Lăng Kỳ đưa tay dụi dụi mắt, vội thay quần áo bước xuống giường, rửa mặt cho tỉnh táo, mở cửa sổ ra hít thở một chút không khí trong lành, tâm trạng mới bình tĩnh trở lại.
Mấy phút sau, cô bước ra khỏi cửa, ngoảnh đầu nói với Tiểu Lệ một tiếng: “Cám ơn!”
Tiểu Lệ e ấp lí nhí: “Không có chi, chỉ cần cậu ấy kêu tớ làm, tớ đều đồng ý…”
Câu nói si tình này của Tiểu Lệ đương nhiên Bạch Lăng Kỳ không nghe thấy, nếu không chắc lại sinh ra hiểu lầm rắc rối đây.
“Kỳ, sao em không nghe điện thoại của anh vậy?” Phương Hạo Vân vội hỏi, hắn đang nghĩ có khi nào Bạch Lăng Kỳ giận hắn đêm qua không đi chơi với cô không nhỉ?
“Hạo Vân, em xin lỗi, đêm qua em bị mất ngủ, sáng nay mới chợp mắt được một lúc, nên…”
Vừa mới gặp mặt, oán hận của Bạch Lăng Kỳ đã tiêu tan đâu hết, cô lao vào vòng tay Phương Hạo Vân, hết lời xin lỗi hắn: “Em bấm nhầm nút tắt mất điện thoại nên không biết anh đang tìm em.”
“Kỳ, báo với em một tin tốt nè, nhà mới của chúng ta đã trang trí xong rồi, anh đã dọn đồ qua đó, anh muốn tìm em hỏi thử em có gì cần anh mang qua giúp luôn không?” Phương Hạo Vân mỉm cười độ lượng không truy cứu chuyện Bạch Lăng Kỳ không nghe điện thoại của hắn nữa.
Bạch Lăng Kỳ khấp khởi mừng thầm, lí nhí nói: “Thì ra nằm mơ đều ngược lại với đời thực.”
“Cái gì ngược lại vậy?” Phương Hạo Vân nghe loáng thoáng được vài chữ, tò mò hỏi bạn gái.
“Không, không có gì…”
Bạch Lăng Kỳ giật mình, vội nói sang chuyện khác: “Hạo Vân, em không cần mang theo gì cả, chăn nệm trong kí túc xá cũng khỏi mang theo, em muốn mua một bộ mới.”
Bây giờ Bạch Lăng Kỳ đã là thư kí đặc biệt của Phương Tuyết Di, mỗi tháng có 3000 đồng tiền lương, tuy mức lương này chỉ thuộc loại trung bình ở thành phố Hoa Hải, nhưng cô còn đang đi học, 3000 đồng đối với cô đã đủ chi tiêu sinh hoạt ngày thường, hơn nữa còn dư ra chút đỉnh đem về đưa cho mẹ nữa chứ.
“Nếu đã vậy thì bây giờ anh đưa em đi xem thử nhà mới của chúng ta nha.” Hai người nhanh chóng ra khỏi cổng trường đón một chiếc taxi bảo tài xế chở đến khu nhà ở Lam Tâm. Ngay ngoài cổng, hai nhân viên bảo vệ đang trực ca chặn xe lại, lễ phép hỏi thăm.
Phương Hạo Vân thò đầu ra khỏi cửa sổ, nói: “Tôi là khách thuê nhà mới dọn vào ở căn hộ 808 dãy nhà A.”
Nhân viên bảo vệ nghe xong cung kính cúi chào: “Là Phương tiên sinh đúng không ạ? Chúng tôi đã nhận được thông báo rồi, mời anh xuống xe, chúng tôi sẽ dẫn anh qua đó.”
Được nhân viên bảo vệ dẫn đường, Phương Hạo Vân và Bạch Lăng Kỳ tới trước căn hộ 808 dãy nhà A.
“Phương tiên sinh, Bạch tiểu thư, căn hộ đã được dọn ngăn nắp, đợi lát nữa giám đốc Triệu quản lí tòa nhà sẽ đích thân qua đây đưa chìa khóa cho anh, nếu không còn việc gì tôi xin phép đi làm việc tiếp.” Sau khi dẫn hai người vào nhà, nhân viên bảo vệ nhanh nhảu thông báo.
Phương Hạo Vân khẽ gật đầu cho phép nhân viên bảo vệ lui ra.
“Căn nhà lớn quá…” Đợi sau khi nhân viên bảo vệ đi khỏi, Bạch Lăng Kỳ phấn khích reo lên, cô chưa từng vào ở trong căn nhà rộng thế này, căn hộ này ít nhất rộng gấp hai lần nhà ba mẹ đang ở, vật dụng sang trọng bài trí bên trong càng không cần phải nói.
“Có thích không em?” Phương Hạo Vân mỉm cười nói.
Trần Thiên Huy vỗ ngực tự tin. Tập đoàn Thịnh Hâm và tập đoàn Hàn thị lần này liên kết lấy được hạng mức công trình gần 50 tỉ, trong lòng Trần Thiên Huy đương nhiên rất vui, ông đã sớm tính toán rồi, công trình này nhất định phải làm cho tốt, cứ coi như là làm một việc tốt cho nhân dân Hoa Hải, cho lợi ích quốc gia vậy. Nếu ông đã quyết định đi lại con đường chính đạo thì đây là một cơ hội hiếm có.
“Tốt lắm, có câu nói này của ông chủ Trần là tôi yên tâm rồi.” Dương Vọng Giang rất thích tính cách khẳng khái của Trần Thiên Huy, có cảm giác như anh hùng hội ngộ vậy.
Lý Trạch Huệ cũng tươi cười hớn hở góp lời: “Ông chủ Trần, chúc mừng, chúc mừng!”
“Đâu dám nhận, đây đều là nhờ hai vị lãnh đạo quan tâm chiếu cố thôi mà, sau này còn phải xin hai vị tiếp tục chiếu cố… Còn tôi nhất định sẽ có hành động thực tế để đền đáp hai vị, không dám khoa trương nói chất lượng số một, nhưng chắc chắn là đủ so sánh với số một.” Trần Thiên Huy hứa hẹn chắc nịch.
Lời nói của Lý Trạch Huệ có phần tâng bốc: “Ông chủ Trần khiêm tốn quá, tôi thấy các ông chưa chắc thua kém mấy tập đoàn lớn trung ương như Xây dựng trung ương, Sắt thép trung ương… đâu, công ty các ông vốn mạnh người tài đông, ai ai đều biết, tôi và Dương thị trưởng đều rất có lòng tin.”
“Ha ha, hai vị lãnh đạo yên tâm, để xứng đáng với niềm tin của hai vị, tôi sẽ làm tốt công trình này thành công trình mẫu cho cả nước xem, nhằm nở mày nở mặt cho giới doanh nghiệp của thành phố Hoa Hải chúng ta.”
Nói đến đây, Trần Thiên Huy tươi cười phấn khởi, nói: “Hai vị lãnh đạo, chuyện trúng thầu lần này tuy chỉ là chuyện nhỏ đối với hai vị, nhưng tôi đây vô cùng cảm kích, tôi muốn nhân dịp này dâng lên một chút lòng thành…”
Nói về lòng thành, Lý Trạch Huệ tất nhiên hiểu rõ, bây giờ các quan chức nhà nước thi hành công vụ có ai mà không lợi dụng chức quyền kiếm chác chút lợi nhuận chứ? Hơn nữa lần này hạng mức công trình đến mấy chục tỉ, ông đoán tấm lòng thành của Trần Thiên Huy chắc không ít đâu.
Điều quan trọng nhất là hôm nay ông và Dương Vọng Giang cùng đón nhận “lòng thành”, kể cũng không có gì phải lo ngại.
Lý Trạch Huệ và Trần Thiên Huy gật đầu với nhau đầy ẩn ý, Lý Trạch Huệ nói: “Tôi thấy những câu khách sáo như thế này thì không cần nói nhiều đâu, đêm nay chúng ta uống say một bữa đã.”
Có điều Dương Vọng Giang lại là người chính trực, ông gằn giọng: “Ông chủ Trần, tôi biết ý của ông là gì nhưng tôi thấy hay là thôi đi vậy, bữa tiệc hôm nay tôi xin nhận, nhưng quà cáp gì khác thì xin miễn, ông không cần bày vẽ thêm đâu.”
Trần Thiên Huy tươi cười giải thích: “Dương thị trưởng đừng nghĩ lung tung, tôi chỉ thấy hai vị vì việc nước bôn ba vất vả nên trong lòng thấy áy náy thôi mà.”
“Không có gì phải áy náy cả, tôi chỉ làm tròn trách nhiệm nhà nước giao phó mà thôi, nếu như hai công ty do ông đầu tư không có chất lượng tốt thì tôi cũng sẽ không cấp hạng mức công trình cho họ đâu.”
Dương Vọng Giang nghiêm túc nói: “Dương Vọng Giang tôi có lương nhà nước trả, cũng không thiếu tiền sinh hoạt. Lý chủ nhiệm, tôi nghĩ ông cũng không cần người ta đưa quà đúng không?”
Câu này nói ra rõ ràng là có ý răn đe Lý Trạch Huệ, Lý Trạch Huệ ngây mặt ra giây lát, vội hối hả tỏ thái độ: “Xin Dương thị trưởng yên tâm, tôi là đảng viên thanh liêm ngay thẳng, đối với chuyện quà cáp biếu xén đương nhiên cũng sẽ từ chối.”
Tôi thấy ông là đảng viên sống vì tiền và gái thì có. Trần Thiên Huy ngấm ngầm mỉa mai tên quan chức hủ bại này, Lý Trạch Huệ trước mặt Dương Vọng Giang như chuột gặp mặt mèo, bộ dạng oai phong hống hách ngày thường biến đâu mất hết.
“Hai vị lãnh đạo, tôi nghĩ hai vị hiểu lầm rồi, thật ra tôi chỉ muốn tặng hai vị một ít đồ bổ, bạn bè thân thích tặng nhau ít quà mọn, như thế không xem như là hối lộ chứ?” Trần Thiên Huy liền khôn khéo nói khác đi.
“Như thế cũng không được!”
Dương Vọng Giang cương quyết lắc đầu: “Không phải là tôi không nể mặt ông chủ Trần, chỉ là con người Dương Vọng Giang tôi xưa nay chưa từng lấy thứ gì của người khác, đây là nguyên tắc sống của tôi, mong ông chủ Trần hiểu cho.”
“Nói hay lắm!”
Lý Trạch Huệ lại nhân cơ hội tâng bốc cấp trên: “Dương thị trưởng quả là thanh cao, hôm nay tôi được tận mắt chứng kiến rồi. Ông chủ Trần, tôi thấy ông bỏ ý định đi thôi.”
Thật ra Lý Trạch Huệ cũng rất đau lòng vì để vuột mất món lợi từ Trần Thiên Huy, nhưng ai biểu Dương Vọng Giang có mặt, ông cũng không thể làm gì hơn. Cái lão già ngoan cố này, không biết gì về nghệ thuật làm quan cả, cũng không biết làm thế nào lão lên được lên chức thị trưởng nữa? Chốn quan trường nói trắng ra là lò nhuộm đổi trắng thay đen, mặc cho anh thanh cao như mây xanh, nhảy vào rồi chẳng bao lâu sau tự động biết vì lợi ích mà biến chất. Nhưng con người Dương Vọng Giang này kể cũng kì lạ, mấy mươi năm qua vẫn giữ được mình, làm từ cấp cơ sở từ từ được đề bạt lên chức thị trưởng, hơn nữa xưa nay chưa từng vi phạm kỉ luật lần nào, về mặt kinh tế càng thanh liêm không nhận hối lộ, tác phong sinh hoạt thì ngay thẳng, quả thật là xứng đáng được ca tụng người đầy tớ hết lòng vì nước vì dân.
Trần Thiên Huy hình như cũng cảm thấy bất ngờ, ông ở thành phố Hoa Hải có thế lực không nhỏ, số quan chức từng nhận lợi ích của ông cũng không hề ít, người như Dương Vọng Giang lần đầu tiên ông được gặp, làm quan mà giữ mình như thế, đúng là có một không hai.
Dương Vọng Giang đột nhiên quay sang Trần Thiên Huy cười ý nhị: “Ông chủ Trần, tôi nghĩ chắc trong lòng ông không hiểu tại sao tôi lại làm quan? Làm quan vì mục đích gì đúng không nào? Bây giờ tôi nói cho ông biết, tôi không màng phú quý, không cầu quyền thế, tôi chỉ thật lòng muốn cống hiến cho tổ quốc và nhân dân. Tôi mong nhất là sau này khi tôi về hưu có thể nghe được nhân dân khen một câu, Dương Vọng Giang là một vị quan tốt, chỉ thế là mãn nguyện rồi.”
Câu này nói ra, Trần Thiên Huy vạn phần khâm phục. Quan tốt, đây quả nhiên là một vị quan tốt của nhân dân!
Hiện nay được nhân dân khen là quan tốt không dễ đâu, rất nhiều cán bộ ỷ quyền cậy thế hà hiếp nhân dân nên người dân có cái nhìn không mấy thiện cảm về quan chức nhà nước, như mới năm ngoái thôi, có mấy vụ biểu tình lớn xảy ra, nguyên nhân cũng vì tranh chấp đất đai giữa nông dân và một số quan chức hủ bại. Trần Thiên Huy cảm thấy nếu các địa phương có thêm nhiều vị cán bộ thanh liêm như Dương Vọng Giang, như thế xã hội sẽ càng văn minh công bằng hơn, không giống như hiện nay nhiều nơi nói một đằng làm một nẻo rồi.
Trần Thiên Huy trước kia làm giàu bằng con đường hắc đạo, nay vì gia đình vợ con muốn rút chân khỏi chốn giang hồ, ông cảm thấy nên kết giao với những người như Dương Vọng Giang, như thế sau này mọi chuyện sẽ dễ ổn thỏa hơn nhiều.
Tất nhiên, ông cũng phải làm ra thành tích xứng đáng cho Dương Vọng Giang thông qua.
“Nói rất hay!”
Trần Thiên Huy giơ ngón cái lên, nói: “Dương thị trưởng, hôm nay trước mặt ông tôi xin thề với trời đất, dự án vịnh Kim Thủy tôi sẽ cố gắng hết sức làm ra công trình mẫu chất lượng hàng đầu cho ông xem.”
Dương Vọng Giang hình như cũng bị tính khí hào sảng của Trần Thiên Huy lây nhiễm, hớn hở nói: “Ông chủ Trần quả nhiên là đấng nam nhi, vậy chúng ta giao kèo như vậy đi, tôi mong chờ được nhìn thấy công trình chất lượng cao của ông.”
“Đây là giao ước giữa hai đấng nam nhi chúng ta.” Trần Thiên Huy khẳng định chắc nịch.
Dương Vọng Giang cũng vỗ ngực hứa hẹn: “Ông chủ Trần, hôm nay tôi cũng hứa với ông một câu, chỉ cần không vi phạm chính sách của đảng và nhà nước, sau này ông có việc gì cần giúp đỡ ở thành phố Hoa Hải cứ đến tìm tôi.”
Điên rồi, hai người này đều điên hết rồi! Cái gì mà công trình mẫu chất lượng hàng đầu, nói ra cười chết mất! Gói thầu lần này lợi nhuận chả có bao nhiêu, nếu còn tốn công tốn sức nhiều vào làm thành công trình mẫu, vậy lợi nhuận càng ít đi. Doanh nghiệp làm ăn ai cũng theo đuổi lợi nhuận cao nhất có thể, Trần Thiên Huy có phải bị ấm đầu không vậy? Còn Dương Vọng Giang nữa, một quan chức chính phủ sao lại nói cái giọng như đại ca giang hồ thế này? Điên hết cả rồi!
“Dương thị trưởng, nếu như ý ông đã quyết không nhận quà, vậy đêm nay chúng ta uống một trận cho thỏa thích, như thế không vi phạm nguyên tắc sống của ông chứ?” Trần Thiên Huy có ý định kết giao người bạn Dương Vọng Giang.
Lý Trạch Huệ nghe vậy liền khui ra một chai rượu ngon, khúm núm rót đầy cho hai người, khắp phòng thoang thoảng mùi rượu. Dương Vọng Giang và Trần Thiên Huy nói chuyện rất hợp nhau, cạn ly liên tục, bỏ mặc Lý Trạch Huệ sang một bên không thèm đếm xỉa, nhưng Lý Trạch Huệ không dám có nửa lời oán thán, hai người này ông đều không dám đắc tội hết.
Ba người sau khi uống hết vài chai rượu, Dương Vọng Giang bắt đầu cảm thấy say, xua tay nói: “Thôi, hôm nay uống vậy đủ rồi, những gì chúng ta nói với nhau hôm nay không được đồn ra ngoài, dù sao cũng chưa tới ngày công bố kết quả, truyền tin này ra ngoài ảnh hưởng không tốt lắm.”
“Vâng, chắc chắn là như thế ạ.” Lý Trạch Huệ vội tỏ vẻ ngoan ngoãn nghe lời.
Trần Thiên Huy cũng khẳng khái: “Tôi thì không gì bàn cãi rồi.”
……..
Sau khi gọi mấy cuộc điện thoại đều không ai nghe, Phương Hạo Vân đích thân tới dưới tòa nhà kí túc xá của Bạch Lăng Kỳ, vừa đúng lúc gặp ngay Tiểu Lệ từ bên ngoài bước vào.
“Tiểu Lệ, đợi chút nào…” Lần trước Bạch Lăng Kỳ gặp nguy hiểm, Tiểu Lệ cũng có mặt nên Phương Hạo Vân có ấn tượng với cô.
Tiểu Lệ đang cúi gầm mặt bước đi nên không nhìn thấy Phương Hạo Vân, nghe có tiếng gọi mới quay đầu lại nhìn, thấy người kia chính là thần tượng ngày nhớ đêm mong của cô.
“Hạo Vân, là cậu đó hả? Cậu đến để tìm tớ à?”
Đôi mắt Tiểu Lệ nhìn đắm đuối vào Phương Hạo Vân: “Hạo Vân, như thế không tốt lắm đâu, tớ và Kỳ là bạn tốt với nhau.”
Tiểu Lệ vốn thích mấy anh đẹp trai, lần trước chứng kiến Phương Hạo Vân ra tay hào hiệp trong rừng cây xong, bệnh tương tư càng thêm trầm trọng, suốt ngày cứ tơ tưởng đến Phương Hạo Vân. Phương Hạo Vân chỉ kêu lên một tiếng Tiểu Lệ, cô liền tự suy diễn lung tung.
Phương Hạo Vân ngớ mặt ra, cô Tiểu Lệ này uống nhầm thuốc rồi sao? Tự nhiên ăn nói nhảm nhí với hắn.
“Xin lỗi, tớ không biết cậu đang nói gì, tớ chỉ muốn nhờ cậu lên nói với Kỳ giúp tớ, tớ đứng dưới này đợi cô ấy.” Phương Hạo Vân quyết định nói rõ mục đích của mình.
Câu này nói ra, sắc mặt Tiểu Lệ ửng đỏ xấu hổ, người ta chỉ muốn kêu mình chuyển lời giúp thôi, thế mà cô lại tự biên tự diễn, ghét quá!
“Ờ, tớ biết rồi, cậu đợi một lát, Kỳ đang ngủ thì phải, tớ đi gọi giúp cậu nhe.” Tuy hiểu lầm ý Phương Hạo Vân, nhưng dù gì cũng là yêu cầu của chàng trai trong mộng, Tiểu Lệ hí hửng bước nhanh lên lầu.
Bạch Lăng Kỳ đang ngủ say như chết, trong lòng quơ tay bấm nhầm nút tắt điện thoại nên Phương Hạo Vân gọi hoài không được, trong cơn mơ cô thấy Phương Hạo Vân và Trần Thanh Thanh yêu nhau say đắm, bỏ mặc cô sang một bên.
“Kỳ, tỉnh dậy đi cậu, Hạo Vân đang đợi cậu dưới nhà kìa.” Tiểu Lệ bước vào phòng kéo tấm chăn của Bạch Lăng Kỳ ra, lay cô thức giấc.
Bạch Lăng Kỳ uể oải vươn vai ngồi dậy, tinh thần vẫn chưa tỉnh táo hẳn: “Có chuyện gì vậy?”
“Hạo Vân đang đợi cậu dưới nhà, cậu ấy bảo tớ lên gọi cậu xuống dưới đó.” Tiểu Lệ đắc ý thông báo.
“Chết rồi, anh ấy nhất định đến tìm mình để nói lời chia tay…” Bạch Lăng Kỳ hình như vẫn chưa thoát khỏi giấc mơ hồi nãy, trong đầu vẫn lảng vảng hình ảnh thê lương khi bị Phương Hạo Vân bỏ rơi.
“Cái gì mà chia tay vậy?” Tiểu Lệ trố mắt ngạc nhiên, tò mò hỏi.
“Không có gì.” Bạch Lăng Kỳ đưa tay dụi dụi mắt, vội thay quần áo bước xuống giường, rửa mặt cho tỉnh táo, mở cửa sổ ra hít thở một chút không khí trong lành, tâm trạng mới bình tĩnh trở lại.
Mấy phút sau, cô bước ra khỏi cửa, ngoảnh đầu nói với Tiểu Lệ một tiếng: “Cám ơn!”
Tiểu Lệ e ấp lí nhí: “Không có chi, chỉ cần cậu ấy kêu tớ làm, tớ đều đồng ý…”
Câu nói si tình này của Tiểu Lệ đương nhiên Bạch Lăng Kỳ không nghe thấy, nếu không chắc lại sinh ra hiểu lầm rắc rối đây.
“Kỳ, sao em không nghe điện thoại của anh vậy?” Phương Hạo Vân vội hỏi, hắn đang nghĩ có khi nào Bạch Lăng Kỳ giận hắn đêm qua không đi chơi với cô không nhỉ?
“Hạo Vân, em xin lỗi, đêm qua em bị mất ngủ, sáng nay mới chợp mắt được một lúc, nên…”
Vừa mới gặp mặt, oán hận của Bạch Lăng Kỳ đã tiêu tan đâu hết, cô lao vào vòng tay Phương Hạo Vân, hết lời xin lỗi hắn: “Em bấm nhầm nút tắt mất điện thoại nên không biết anh đang tìm em.”
“Kỳ, báo với em một tin tốt nè, nhà mới của chúng ta đã trang trí xong rồi, anh đã dọn đồ qua đó, anh muốn tìm em hỏi thử em có gì cần anh mang qua giúp luôn không?” Phương Hạo Vân mỉm cười độ lượng không truy cứu chuyện Bạch Lăng Kỳ không nghe điện thoại của hắn nữa.
Bạch Lăng Kỳ khấp khởi mừng thầm, lí nhí nói: “Thì ra nằm mơ đều ngược lại với đời thực.”
“Cái gì ngược lại vậy?” Phương Hạo Vân nghe loáng thoáng được vài chữ, tò mò hỏi bạn gái.
“Không, không có gì…”
Bạch Lăng Kỳ giật mình, vội nói sang chuyện khác: “Hạo Vân, em không cần mang theo gì cả, chăn nệm trong kí túc xá cũng khỏi mang theo, em muốn mua một bộ mới.”
Bây giờ Bạch Lăng Kỳ đã là thư kí đặc biệt của Phương Tuyết Di, mỗi tháng có 3000 đồng tiền lương, tuy mức lương này chỉ thuộc loại trung bình ở thành phố Hoa Hải, nhưng cô còn đang đi học, 3000 đồng đối với cô đã đủ chi tiêu sinh hoạt ngày thường, hơn nữa còn dư ra chút đỉnh đem về đưa cho mẹ nữa chứ.
“Nếu đã vậy thì bây giờ anh đưa em đi xem thử nhà mới của chúng ta nha.” Hai người nhanh chóng ra khỏi cổng trường đón một chiếc taxi bảo tài xế chở đến khu nhà ở Lam Tâm. Ngay ngoài cổng, hai nhân viên bảo vệ đang trực ca chặn xe lại, lễ phép hỏi thăm.
Phương Hạo Vân thò đầu ra khỏi cửa sổ, nói: “Tôi là khách thuê nhà mới dọn vào ở căn hộ 808 dãy nhà A.”
Nhân viên bảo vệ nghe xong cung kính cúi chào: “Là Phương tiên sinh đúng không ạ? Chúng tôi đã nhận được thông báo rồi, mời anh xuống xe, chúng tôi sẽ dẫn anh qua đó.”
Được nhân viên bảo vệ dẫn đường, Phương Hạo Vân và Bạch Lăng Kỳ tới trước căn hộ 808 dãy nhà A.
“Phương tiên sinh, Bạch tiểu thư, căn hộ đã được dọn ngăn nắp, đợi lát nữa giám đốc Triệu quản lí tòa nhà sẽ đích thân qua đây đưa chìa khóa cho anh, nếu không còn việc gì tôi xin phép đi làm việc tiếp.” Sau khi dẫn hai người vào nhà, nhân viên bảo vệ nhanh nhảu thông báo.
Phương Hạo Vân khẽ gật đầu cho phép nhân viên bảo vệ lui ra.
“Căn nhà lớn quá…” Đợi sau khi nhân viên bảo vệ đi khỏi, Bạch Lăng Kỳ phấn khích reo lên, cô chưa từng vào ở trong căn nhà rộng thế này, căn hộ này ít nhất rộng gấp hai lần nhà ba mẹ đang ở, vật dụng sang trọng bài trí bên trong càng không cần phải nói.
“Có thích không em?” Phương Hạo Vân mỉm cười nói.
/731
|