Lúc A Nô được đưa về, Hạ Lan Tuyết nhắn lại cho Viêm Hàn một câu: “Chuyện của nam nhân, vĩnh viễn không cần dính dáng đến nữ nhân.”
Viêm Hàn sững sờ.
Hắn nhìn qua phía điện của Y Nhân. Bên kia ồn ào náo nhiệt, Y Nhân đang thu dọn hành trang, chuẩn bị về nhà.
Viêm Hàn dặn dò, chỉ cần Y Nhân thích, cho dù có là một tòa cung điện, cũng có thể mời cô đóng gói mang đi.
Y Nhân không tham lam. Cô chỉ đem đi ba cái thùng lớn đựng đầy đặc sản Viêm Quốc: Điểm tâm, nhân sâm, trù bố… Từng thùng đều được khóa kín, bên trên còn dán niêm phong.
Có tờ giấy niêm phong này, Y Nhân có thể thuận lợi đi qua các nơi trong Viêm Quốc mà không bị kiểm tra.
Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người liền chuẩn bị khởi hành.
Y Nhân tưởng rằng Viêm Hàn sẽ đến tiễn mình. Nhưng cô đứng ở cửa cung chờ hồi lâu cũng không nhìn thấy Viêm Hàn. Cô hơi phiền muộn, sau đó xoay người, chui vào toa xe ngựa được bố tri trang nhã thanh lịch.
Mà lúc này, Viêm Hàn đang đứng trên thiên đàn cao nhất của Viêm Cung, từ xa xa nhìn thấy hình dáng nhỏ nhắn và phong phanh của Y Nhân biến mất sau tấm màn kiệu lay động. Tay hắn đặt trên lan can, cố gắng cho không mình tỏ ra thất thố.
Đã muốn buông tay, vậy thì … buông tay đi.
Bánh xe lộc cộc chạy qua ngã tư đường.
Y Nhân ở trong xe ngựa lắc lắc lư lư, từng bước một rời xa Viêm Hàn, cũng từng bước một tới gần Hạ Lan Tuyết. Đến chạng vạng, đội ngũ đưa tiễn đi vào một quán trọ hẻo lánh. Y Nhân kêu la gọi điểm tâm.
Thùng đồ cũng được đưa vào. Người hầu khiêng một thùng nhẹ nhất vào phòng Y Nhân, Y Nhân thuận tay khóa cửa lại.
Cẩn thận xé mở giấy niêm phong, mở nắp thùng lên, Y Nhân nhìn vào bên trong cẩn thận hỏi han: “Ngươi không sao chứ?”
“Không sao.” Bên trong truyền ra một giọng nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng. Lãnh Diễm từ từ đứng thẳng dậy, bước ra khỏi thùng đồ, chẳng hề than van: “Năm đó ta từng ở trong chuồng súc vật ngồi suốt bảy ngày. So với cái mùi hôi thối ngút trời đó thì nơi này quả thật là cõi yên vui.”
Y Nhân ngạc nhiên nhìn nàng, “Oa” một tiếng. “Ngươi chẳng phải là nữ vương sao? Vì sao lại phải ngồi trong chuồng súc vật?”
“Ai mà chẳng có lúc gian khổ. Khi đó ta còn chưa đăng cơ, suốt ngày bị người ta đuổi giết.” Lãnh Diễm cười cười, bởi vì đau xót mà khuôn mặt tái nhợt như bách hợp lại có vẻ đẹp dịu dàng hiếm có.
“Vậy bây giờ ngươi có tính toán gì không?” Y Nhân vừa hỏi vừa nâng một cái ghế dựa đến đặt xuống bên cạnh Lãnh Diễm, rồi lại tự khiêng cho mình một cái, hai tay áp má, ngồi ở đối diện nàng.
“Không biết, chỉ là ta nhất định phải trở về Băng quốc. Nhưng tin tức ta trốn khỏi Viêm Cung có lẽ đã rơi vào tay Băng Quốc. Hiện tại Băng Quốc nhất định đang bị phong tỏa để kiểm tra toàn diện. Nếu muốn tiến vào lãnh thổ, không phải là chuyện dễ.” Lãnh Diễm suy nghĩ, hai tay lại đè lên ngực. Cơn đau co rút đột nhiên kéo đến khiến nàng không thể nào tập trung tinh lực để suy nghĩ được.
“Ngươi nhờ người khác giúp đỡ đi.” Y Nhân chớp mắt, tốt bụng khuyên nhủ: “Không cần chỉ trông vào một người, ngươi nhờ người khác giúp đỡ đi. Hay là, ngươi theo ta trở về Thiên Triều, nhờ A Tuyết giúp ngươi. A Tuyết sẽ giúp ngươi mà.”
“Lúc trước ta đã kết minh với Viêm quốc, chung tay chống lại Thiên Triều. Bây giờ không thể nào đi tìm sự bảo hộ của Thiên Triều được nữa.” Lãnh Diễm thản nhiên nói. “Ta biết ngươi có lòng tốt, nhưng ta không thể đáp ứng. Huống chi, nếu một tên Hạ Ngọc cũng khiến ta buông tay đầu hàng, ta sao có thể là Lãnh Diễm. Ta sẽ tự mình trở về Băng Quốc, tổ chức lực lượng, đoạt lại chính quyền. Ngày mai ngươi cứ lên đường về Thiên Triều trước. Đêm nay chúng ta chia tay thôi, đường ai nấy đi.”
“Nhưng còn thương thế của ngươi…” Y Nhân thương cảm nhìn lồng ngực của nàng. Vết thương trên ngực Lãnh Diễm cũng không nghiêm trọng lắm, nhưng lại rất sâu, thương hại đến phổi, không phải dễ dàng mà có thể bình phục được.
“Vết thương này có thể nhắc nhở ta cảnh giác, nhắc nhở ta không cần thử đi tin tưởng bất cứ ai.” Lãnh Diễm cười nhạt như cành liễu mảnh. “Ngươi yên tâm, ta vâng mệnh trời, không dễ dàng chết được đâu.”
“Chỉ cần là con người, đều sẽ chết. Chỉ cần là con người, đều cần tin tưởng người khác.” Y Nhân nghiêng người về phía trước, cực kỳ chân thành tha thiết nhìn Lãnh Diễm, nhẹ giọng nói: “Nhiều khi, không cần phải biểu hiện qua mạnh mẽ, quá cương liệt.”
Lãnh Diễm sửng sốt, sau đó cũng chân thành tha thiết nhìn Y Nhân, lẳng lặng trả lời. “Nhưng nếu ngươi không tỏ ra mạnh mẽ cương liệt, sẽ càng dễ chết, cũng càng dễ dàng bị phản bội.”
Y Nhân chớp mắt mấy cái, không bài bác.
Cô và Lãnh Diễm, sinh trưởng trong hoàn cảnh hoàn toàn khác nhau. Có lẽ trong thế giới của Lãnh Diễm, vĩnh viễn không có khả năng đạt được sự bình thản mà nàng mong đợi.
“Bất luận như thế nào, cám ơn ngươi, Y Nhân. Gặp Hạ Lan Tuyết rồi nhớ giúp ta chuyển lời tới hắn, chỉ cần ta còn sống một ngày, Băng quốc vĩnh viễn sẽ không đối địch với Thiên Triều.” Lãnh Diễm nói xong liền đứng dậy, chầm chậm đi ra cửa.
Một khi bước ra khỏi cửa phòng, con đường gian khổ thế nào cũng chỉ có một mình nàng đối mặt.
Nhưng, đó là lựa chọn của nàng.
Y Nhân chỉ có thể tha thiết mong chờ nhìn theo thân hình xinh đẹp mà cao ngạo đó biến mất trong màn đêm ngoài cửa.
“Lãnh Diễm, hy vọng ngươi tất cả đều thuận lợi.” Cô thì thào tự nói.
Một ngày sau khi Y Nhân xuất phát, Hạ Lan Tuyết liền nhân được tin tức. Đối với việc Viêm Hàn đột nhiên buông tay, anh kinh ngạc, nhưng niềm vui sướng càng nhiều hơn.
Y Nhân đã trở về. Sau khi cách biệt gần bốn tháng trời, Y Nhân rốt cuộc cũng trở về.
Lúc này đây, nhất định, nhất định không thể chia lìa nữa.
Hạ Lan Tuyết bị tra tấn cơ hồ muốn phát điên lên được.
Đội ngũ đưa tiễn Y Nhân đến biên giới của Viêm Quốc và Thiên Triều, cũng là địa bàn của Hạ Lan Khâm cùng Phượng Thất, Tuy Xa.
Hạ Lan Tuyết vốn cũng muốn ngựa không dừng vó đuổi tới Tuy Xa, nhưng lại bị Phượng Cửu ngăn cản vào phút chót. Chính xác ra, là bị tin tức Phượng Cửu mang về ngăn trở.
— Băng quốc sinh biến. Lãnh Diễm cáo ốm xin miễn gặp khách. Người duy nhất có cơ hội tiếp xúc với Lãnh Diễm là Hạ Ngọc lại ở trước mặt quần thần ban bố quyết sách, toàn diện ủng hộ Viêm quốc, đồng thời truyền đạt mệnh lệnh chiến thư đến Thiên Triều.
Đó cũng không phải là điều đáng sợ nhất, đáng sợ nhất chính là: Liễu Sắc phiến loạn.
Liễu Sắc cùng binh mã Hạ Hầu gây phiến loạn ở phía nam.
Trong quân đội Thiên Triều, quân Tuy Xa của Hạ Lan Khâm cùng quân chính quy của Hạ Hầu vẫn là hai cây đại trụ. Hiện tại, Hạ Lan Khâm đang bị Viêm quốc chặt chẽ lôi kéo ở biên cảnh, căn bản là không thể động đậy.
Liền sau đó, cảnh hòa bình tạm thời ở biên cảnh Thiên Triều và Viêm quốc vào rạng sáng một ngày kia chấm dứt, bùng phát chiến tranh.
Thiên Triều lâm vào nguy hiểm, bốn bề thọ địch.
Hạ Lan Tuyết triệu tập tất cả những người quyền thế, thương thảo ba ngày ba đêm, nhưng làm thế nào cũng không tìm ra một biện pháp tốt. Đến sáng sớm ngày thứ tư, đại đa số người đã không còn trụ lại được, Hạ Lan Tuyết không còn cách nào khác đành phải cho bọn họ về trước. Phượng Cửu cũng phất phơ cây quạt, nhìn Hạ Lan Tuyết cười nói: “Bệ hạ, nếu bệ hạ không sửa sang lại bản thân một chút, vương phi trở về nhất định sẽ nhận không ra đâu.”
Hạ Lan Tuyết nghe vậy, quay đầu liếc mắt nhìn vào chiếc gương đồng bên cạnh. Người trong gương tiều tụy mà tang thương. Bên môi dài ra một nhúm râu đen nháy. Tóc hơi rối loạn. Thì ra, thần thái rồng bay phượng múa cũng đã bởi vì mệt mỏi mà giảm mất phong tình, trở nên tàn tạ.
“Ta thấy vẫn ổn mà.” Hạ Lan Tuyết không vì hình tượng này mà uể oải chút nào, ngược lại còn nở nụ cười: “Xem ai còn dám nói ta giống nữ nhân nữa không.”
Phượng Cửu không nói gì, chỉ nhìn trời, khóe mắt lại lật ra ý cười.
Vương gia vẫn cứ là vương gia, cho dù ngồi trên thiên hạ, vẫn chẳng có gì thay đổi.
“Vẫn nên nghỉ ngơi chút đi. Tình huống hiện tại tuy rằng không tốt lắm, nhưng cũng không đến mức gặp phải cái gì phiền phức lắm. Bệ hạ phải bảo trọng thân thể.” Phượng Cửu rốt cuộc vẫn tốt bụng khuyên bảo một phen.
Hạ Lan Tuyết gật đầu, thật khiêm tốn tiếp nhận lời đề nghị này. “Tự ta sẽ trở về, ngươi cũng về nghỉ ngơi đi. Sức khỏe ngươi luôn không được tốt. Nếu có chuyện gì không hay xảy ra, Phượng Thất lại đến truy cứu, xúi nhị ca của ta tạo phản, vậy thì sẽ đau đầu lắm đây.”
Phượng Thất hiện tại đang ở tạm Tuy Xa. Tuy rằng quan hệ với Hạ Lan Khâm vẫn chỉ là tình huynh muội như trước, nhưng sức ảnh hưởng của Phượng Thất đối với Hạ Lan Khâm rất lớn. Ai có mắt cũng đều nhìn thấy được.
“Thất tỷ có đôi khi là một người rất thông minh, có đôi khi, lại chậm chạp đến kỳ lạ.” Phượng Cửu mỉm cười.
Phượng Thất đến nay đều cùng Hạ Lan Khâm xưng huynh gọi đệ, chân chính cô phụ một mảnh tâm tư của người ta.
Nhưng Phượng Cửu lại không biết, hắn cũng đang cô phụ trái tim của một người. Người Phượng gia, đều thật sự chậm chạp.
Hạ Lan Tuyết cũng cười cười, từ biệt Phượng Cửu. Trong không khí sạch sẽ dịu dàng của buổi sáng sớm, anh chậm rãi đi đến tẩm cung. Trên đường đi, anh nghĩ mình đang từng ngày từng ngày càng gần Y Nhân, trong lòng như có dòng suối dịu dàng ấm áp chảy qua. Mấy ngày liên tiếp, nỗi buồn rõ ràng không ít, chỉ vì nghĩ đến việc Y Nhân vừa trở về lại phải cùng anh đối mặt với kiếp nạn lớn nhất của Thiên Triều, trong lòng không khỏi tự trách. Cứ như vậy vừa đi vừa nghĩ, bất tri bất giác đã đi lướt qua tẩm cung, đi mãi đến hậu cung ở cuối Linh Sơn.
Linh Sơn, là nơi chôn cất hoàng đế các triều đại của Thiên Triều. Ngôi mộ giả của Hạ Lan Thuần cũng được an bài ở đây. Theo thứ tự đi lên, là lăng mộ của Hạ Lan Vô Hạ, Hạ Lan Vô Song.
Lăng mộ không phải là cấm địa. Nơi này cũng rất ít lính gác, chỉ có mấy người lui tới tuần tra. Nhìn thấy Hạ Lan Tuyết cũng chỉ lễ độ cung kính cúi người thi lễ, nào dám ngăn trở.
Hạ Lan Tuyết đứng ở chân núi, ngưỡng mộ nhìn ngắm núi non trùng điệp. Mùa thu, gió thổi qua những ngọn cây. Người đã chết, có một loại yên bình mà người còn sống khó lòng với tới được. Bọn họ đã lãnh đạm.
Hạ Lan Tuyết đột nhiên nhớ đến, đã rất lâu rất lâu rồi không đi bái tế phụ thân.
Thái hậu cũng đã được chuyển tới Linh Sơn, hợp táng cùng Hạ Lan Vô Hạ. Hạ Lan Tuyết cùng rất lâu rất lâu rồi không đến viếng bà.
“Không biết Thiên Triều có thể bình yên vượt qua kiếp này hay không.” Hạ Lan Tuyết tự nói một câu. Ánh mắt dừng lại trên bia mộ đặt ngay chân núi. Bước chân chậm rãi theo con đường mòn lên trên núi.
Nhưng đến khi anh rốt cuộc đứng trước mộ bia, anh mới phát hiện ở đó còn có một người khác.
Một nữ tử mặc áo choàng.
Sở dĩ đoán thành nữ tử, đơn giản là bởi vì bóng lưng phong hoa tuyệt đại như vậy, không có khả năng thuộc về nam nhân. Cho dù áo choàng có rộng thùng thình, cho dù sắc thái đen sịt, cũng không thể che dấu nổi vẻ chói lọi của nàng.
Giống như bốn chữ ‘Phong hoa tuyệt đại’ chỉ vì nàng mà được tạo nên.
“Ngươi là con trai của Vô Song, hay Vô Hạ?” Nghe thấy tiếng bước chân, người nọ chưa quay đầu lại, chỉ thanh thanh thản nhiên, tự nhiên hỏi một câu.
Viêm Hàn sững sờ.
Hắn nhìn qua phía điện của Y Nhân. Bên kia ồn ào náo nhiệt, Y Nhân đang thu dọn hành trang, chuẩn bị về nhà.
Viêm Hàn dặn dò, chỉ cần Y Nhân thích, cho dù có là một tòa cung điện, cũng có thể mời cô đóng gói mang đi.
Y Nhân không tham lam. Cô chỉ đem đi ba cái thùng lớn đựng đầy đặc sản Viêm Quốc: Điểm tâm, nhân sâm, trù bố… Từng thùng đều được khóa kín, bên trên còn dán niêm phong.
Có tờ giấy niêm phong này, Y Nhân có thể thuận lợi đi qua các nơi trong Viêm Quốc mà không bị kiểm tra.
Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người liền chuẩn bị khởi hành.
Y Nhân tưởng rằng Viêm Hàn sẽ đến tiễn mình. Nhưng cô đứng ở cửa cung chờ hồi lâu cũng không nhìn thấy Viêm Hàn. Cô hơi phiền muộn, sau đó xoay người, chui vào toa xe ngựa được bố tri trang nhã thanh lịch.
Mà lúc này, Viêm Hàn đang đứng trên thiên đàn cao nhất của Viêm Cung, từ xa xa nhìn thấy hình dáng nhỏ nhắn và phong phanh của Y Nhân biến mất sau tấm màn kiệu lay động. Tay hắn đặt trên lan can, cố gắng cho không mình tỏ ra thất thố.
Đã muốn buông tay, vậy thì … buông tay đi.
Bánh xe lộc cộc chạy qua ngã tư đường.
Y Nhân ở trong xe ngựa lắc lắc lư lư, từng bước một rời xa Viêm Hàn, cũng từng bước một tới gần Hạ Lan Tuyết. Đến chạng vạng, đội ngũ đưa tiễn đi vào một quán trọ hẻo lánh. Y Nhân kêu la gọi điểm tâm.
Thùng đồ cũng được đưa vào. Người hầu khiêng một thùng nhẹ nhất vào phòng Y Nhân, Y Nhân thuận tay khóa cửa lại.
Cẩn thận xé mở giấy niêm phong, mở nắp thùng lên, Y Nhân nhìn vào bên trong cẩn thận hỏi han: “Ngươi không sao chứ?”
“Không sao.” Bên trong truyền ra một giọng nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng. Lãnh Diễm từ từ đứng thẳng dậy, bước ra khỏi thùng đồ, chẳng hề than van: “Năm đó ta từng ở trong chuồng súc vật ngồi suốt bảy ngày. So với cái mùi hôi thối ngút trời đó thì nơi này quả thật là cõi yên vui.”
Y Nhân ngạc nhiên nhìn nàng, “Oa” một tiếng. “Ngươi chẳng phải là nữ vương sao? Vì sao lại phải ngồi trong chuồng súc vật?”
“Ai mà chẳng có lúc gian khổ. Khi đó ta còn chưa đăng cơ, suốt ngày bị người ta đuổi giết.” Lãnh Diễm cười cười, bởi vì đau xót mà khuôn mặt tái nhợt như bách hợp lại có vẻ đẹp dịu dàng hiếm có.
“Vậy bây giờ ngươi có tính toán gì không?” Y Nhân vừa hỏi vừa nâng một cái ghế dựa đến đặt xuống bên cạnh Lãnh Diễm, rồi lại tự khiêng cho mình một cái, hai tay áp má, ngồi ở đối diện nàng.
“Không biết, chỉ là ta nhất định phải trở về Băng quốc. Nhưng tin tức ta trốn khỏi Viêm Cung có lẽ đã rơi vào tay Băng Quốc. Hiện tại Băng Quốc nhất định đang bị phong tỏa để kiểm tra toàn diện. Nếu muốn tiến vào lãnh thổ, không phải là chuyện dễ.” Lãnh Diễm suy nghĩ, hai tay lại đè lên ngực. Cơn đau co rút đột nhiên kéo đến khiến nàng không thể nào tập trung tinh lực để suy nghĩ được.
“Ngươi nhờ người khác giúp đỡ đi.” Y Nhân chớp mắt, tốt bụng khuyên nhủ: “Không cần chỉ trông vào một người, ngươi nhờ người khác giúp đỡ đi. Hay là, ngươi theo ta trở về Thiên Triều, nhờ A Tuyết giúp ngươi. A Tuyết sẽ giúp ngươi mà.”
“Lúc trước ta đã kết minh với Viêm quốc, chung tay chống lại Thiên Triều. Bây giờ không thể nào đi tìm sự bảo hộ của Thiên Triều được nữa.” Lãnh Diễm thản nhiên nói. “Ta biết ngươi có lòng tốt, nhưng ta không thể đáp ứng. Huống chi, nếu một tên Hạ Ngọc cũng khiến ta buông tay đầu hàng, ta sao có thể là Lãnh Diễm. Ta sẽ tự mình trở về Băng Quốc, tổ chức lực lượng, đoạt lại chính quyền. Ngày mai ngươi cứ lên đường về Thiên Triều trước. Đêm nay chúng ta chia tay thôi, đường ai nấy đi.”
“Nhưng còn thương thế của ngươi…” Y Nhân thương cảm nhìn lồng ngực của nàng. Vết thương trên ngực Lãnh Diễm cũng không nghiêm trọng lắm, nhưng lại rất sâu, thương hại đến phổi, không phải dễ dàng mà có thể bình phục được.
“Vết thương này có thể nhắc nhở ta cảnh giác, nhắc nhở ta không cần thử đi tin tưởng bất cứ ai.” Lãnh Diễm cười nhạt như cành liễu mảnh. “Ngươi yên tâm, ta vâng mệnh trời, không dễ dàng chết được đâu.”
“Chỉ cần là con người, đều sẽ chết. Chỉ cần là con người, đều cần tin tưởng người khác.” Y Nhân nghiêng người về phía trước, cực kỳ chân thành tha thiết nhìn Lãnh Diễm, nhẹ giọng nói: “Nhiều khi, không cần phải biểu hiện qua mạnh mẽ, quá cương liệt.”
Lãnh Diễm sửng sốt, sau đó cũng chân thành tha thiết nhìn Y Nhân, lẳng lặng trả lời. “Nhưng nếu ngươi không tỏ ra mạnh mẽ cương liệt, sẽ càng dễ chết, cũng càng dễ dàng bị phản bội.”
Y Nhân chớp mắt mấy cái, không bài bác.
Cô và Lãnh Diễm, sinh trưởng trong hoàn cảnh hoàn toàn khác nhau. Có lẽ trong thế giới của Lãnh Diễm, vĩnh viễn không có khả năng đạt được sự bình thản mà nàng mong đợi.
“Bất luận như thế nào, cám ơn ngươi, Y Nhân. Gặp Hạ Lan Tuyết rồi nhớ giúp ta chuyển lời tới hắn, chỉ cần ta còn sống một ngày, Băng quốc vĩnh viễn sẽ không đối địch với Thiên Triều.” Lãnh Diễm nói xong liền đứng dậy, chầm chậm đi ra cửa.
Một khi bước ra khỏi cửa phòng, con đường gian khổ thế nào cũng chỉ có một mình nàng đối mặt.
Nhưng, đó là lựa chọn của nàng.
Y Nhân chỉ có thể tha thiết mong chờ nhìn theo thân hình xinh đẹp mà cao ngạo đó biến mất trong màn đêm ngoài cửa.
“Lãnh Diễm, hy vọng ngươi tất cả đều thuận lợi.” Cô thì thào tự nói.
Một ngày sau khi Y Nhân xuất phát, Hạ Lan Tuyết liền nhân được tin tức. Đối với việc Viêm Hàn đột nhiên buông tay, anh kinh ngạc, nhưng niềm vui sướng càng nhiều hơn.
Y Nhân đã trở về. Sau khi cách biệt gần bốn tháng trời, Y Nhân rốt cuộc cũng trở về.
Lúc này đây, nhất định, nhất định không thể chia lìa nữa.
Hạ Lan Tuyết bị tra tấn cơ hồ muốn phát điên lên được.
Đội ngũ đưa tiễn Y Nhân đến biên giới của Viêm Quốc và Thiên Triều, cũng là địa bàn của Hạ Lan Khâm cùng Phượng Thất, Tuy Xa.
Hạ Lan Tuyết vốn cũng muốn ngựa không dừng vó đuổi tới Tuy Xa, nhưng lại bị Phượng Cửu ngăn cản vào phút chót. Chính xác ra, là bị tin tức Phượng Cửu mang về ngăn trở.
— Băng quốc sinh biến. Lãnh Diễm cáo ốm xin miễn gặp khách. Người duy nhất có cơ hội tiếp xúc với Lãnh Diễm là Hạ Ngọc lại ở trước mặt quần thần ban bố quyết sách, toàn diện ủng hộ Viêm quốc, đồng thời truyền đạt mệnh lệnh chiến thư đến Thiên Triều.
Đó cũng không phải là điều đáng sợ nhất, đáng sợ nhất chính là: Liễu Sắc phiến loạn.
Liễu Sắc cùng binh mã Hạ Hầu gây phiến loạn ở phía nam.
Trong quân đội Thiên Triều, quân Tuy Xa của Hạ Lan Khâm cùng quân chính quy của Hạ Hầu vẫn là hai cây đại trụ. Hiện tại, Hạ Lan Khâm đang bị Viêm quốc chặt chẽ lôi kéo ở biên cảnh, căn bản là không thể động đậy.
Liền sau đó, cảnh hòa bình tạm thời ở biên cảnh Thiên Triều và Viêm quốc vào rạng sáng một ngày kia chấm dứt, bùng phát chiến tranh.
Thiên Triều lâm vào nguy hiểm, bốn bề thọ địch.
Hạ Lan Tuyết triệu tập tất cả những người quyền thế, thương thảo ba ngày ba đêm, nhưng làm thế nào cũng không tìm ra một biện pháp tốt. Đến sáng sớm ngày thứ tư, đại đa số người đã không còn trụ lại được, Hạ Lan Tuyết không còn cách nào khác đành phải cho bọn họ về trước. Phượng Cửu cũng phất phơ cây quạt, nhìn Hạ Lan Tuyết cười nói: “Bệ hạ, nếu bệ hạ không sửa sang lại bản thân một chút, vương phi trở về nhất định sẽ nhận không ra đâu.”
Hạ Lan Tuyết nghe vậy, quay đầu liếc mắt nhìn vào chiếc gương đồng bên cạnh. Người trong gương tiều tụy mà tang thương. Bên môi dài ra một nhúm râu đen nháy. Tóc hơi rối loạn. Thì ra, thần thái rồng bay phượng múa cũng đã bởi vì mệt mỏi mà giảm mất phong tình, trở nên tàn tạ.
“Ta thấy vẫn ổn mà.” Hạ Lan Tuyết không vì hình tượng này mà uể oải chút nào, ngược lại còn nở nụ cười: “Xem ai còn dám nói ta giống nữ nhân nữa không.”
Phượng Cửu không nói gì, chỉ nhìn trời, khóe mắt lại lật ra ý cười.
Vương gia vẫn cứ là vương gia, cho dù ngồi trên thiên hạ, vẫn chẳng có gì thay đổi.
“Vẫn nên nghỉ ngơi chút đi. Tình huống hiện tại tuy rằng không tốt lắm, nhưng cũng không đến mức gặp phải cái gì phiền phức lắm. Bệ hạ phải bảo trọng thân thể.” Phượng Cửu rốt cuộc vẫn tốt bụng khuyên bảo một phen.
Hạ Lan Tuyết gật đầu, thật khiêm tốn tiếp nhận lời đề nghị này. “Tự ta sẽ trở về, ngươi cũng về nghỉ ngơi đi. Sức khỏe ngươi luôn không được tốt. Nếu có chuyện gì không hay xảy ra, Phượng Thất lại đến truy cứu, xúi nhị ca của ta tạo phản, vậy thì sẽ đau đầu lắm đây.”
Phượng Thất hiện tại đang ở tạm Tuy Xa. Tuy rằng quan hệ với Hạ Lan Khâm vẫn chỉ là tình huynh muội như trước, nhưng sức ảnh hưởng của Phượng Thất đối với Hạ Lan Khâm rất lớn. Ai có mắt cũng đều nhìn thấy được.
“Thất tỷ có đôi khi là một người rất thông minh, có đôi khi, lại chậm chạp đến kỳ lạ.” Phượng Cửu mỉm cười.
Phượng Thất đến nay đều cùng Hạ Lan Khâm xưng huynh gọi đệ, chân chính cô phụ một mảnh tâm tư của người ta.
Nhưng Phượng Cửu lại không biết, hắn cũng đang cô phụ trái tim của một người. Người Phượng gia, đều thật sự chậm chạp.
Hạ Lan Tuyết cũng cười cười, từ biệt Phượng Cửu. Trong không khí sạch sẽ dịu dàng của buổi sáng sớm, anh chậm rãi đi đến tẩm cung. Trên đường đi, anh nghĩ mình đang từng ngày từng ngày càng gần Y Nhân, trong lòng như có dòng suối dịu dàng ấm áp chảy qua. Mấy ngày liên tiếp, nỗi buồn rõ ràng không ít, chỉ vì nghĩ đến việc Y Nhân vừa trở về lại phải cùng anh đối mặt với kiếp nạn lớn nhất của Thiên Triều, trong lòng không khỏi tự trách. Cứ như vậy vừa đi vừa nghĩ, bất tri bất giác đã đi lướt qua tẩm cung, đi mãi đến hậu cung ở cuối Linh Sơn.
Linh Sơn, là nơi chôn cất hoàng đế các triều đại của Thiên Triều. Ngôi mộ giả của Hạ Lan Thuần cũng được an bài ở đây. Theo thứ tự đi lên, là lăng mộ của Hạ Lan Vô Hạ, Hạ Lan Vô Song.
Lăng mộ không phải là cấm địa. Nơi này cũng rất ít lính gác, chỉ có mấy người lui tới tuần tra. Nhìn thấy Hạ Lan Tuyết cũng chỉ lễ độ cung kính cúi người thi lễ, nào dám ngăn trở.
Hạ Lan Tuyết đứng ở chân núi, ngưỡng mộ nhìn ngắm núi non trùng điệp. Mùa thu, gió thổi qua những ngọn cây. Người đã chết, có một loại yên bình mà người còn sống khó lòng với tới được. Bọn họ đã lãnh đạm.
Hạ Lan Tuyết đột nhiên nhớ đến, đã rất lâu rất lâu rồi không đi bái tế phụ thân.
Thái hậu cũng đã được chuyển tới Linh Sơn, hợp táng cùng Hạ Lan Vô Hạ. Hạ Lan Tuyết cùng rất lâu rất lâu rồi không đến viếng bà.
“Không biết Thiên Triều có thể bình yên vượt qua kiếp này hay không.” Hạ Lan Tuyết tự nói một câu. Ánh mắt dừng lại trên bia mộ đặt ngay chân núi. Bước chân chậm rãi theo con đường mòn lên trên núi.
Nhưng đến khi anh rốt cuộc đứng trước mộ bia, anh mới phát hiện ở đó còn có một người khác.
Một nữ tử mặc áo choàng.
Sở dĩ đoán thành nữ tử, đơn giản là bởi vì bóng lưng phong hoa tuyệt đại như vậy, không có khả năng thuộc về nam nhân. Cho dù áo choàng có rộng thùng thình, cho dù sắc thái đen sịt, cũng không thể che dấu nổi vẻ chói lọi của nàng.
Giống như bốn chữ ‘Phong hoa tuyệt đại’ chỉ vì nàng mà được tạo nên.
“Ngươi là con trai của Vô Song, hay Vô Hạ?” Nghe thấy tiếng bước chân, người nọ chưa quay đầu lại, chỉ thanh thanh thản nhiên, tự nhiên hỏi một câu.
/113
|