Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Chương 112: TIỂU KẾT CỤC

/113


Hạ Lan Tuyết ngẩn người, giật mình nhìn người nọ.

Người nọ xoay người lại, vành mũ áo choàng ép xuống rất thấp, không nhìn rõ khuôn mặt. Nhưng Hạ Lan Tuyết vẫn cảm thấy một luồng áp lực, một áp lực vô hình nhưng không thể bỏ qua. Ngoại trừ Lục Xuyên, đã lâu rồi Hạ Lan Tuyết không cảm nhận được áp lực thế này.

“Ngươi là ai?” Anh không trực tiếp trả lời mà trầm giọng hỏi.

Người nọ hơi ngẩng đầu. Hạ Lan Tuyết chỉ cảm thấy một đôi mắt sắc bén biết nói đảo qua khuôn mặt anh. Cơ hồ là theo bản năng, chân khí toàn thân anh đột nhiên khuếch trương, tựa như bản năng của động vật mỗi khi gặp nguy hiểm.

“Ngươi là đứa con của Hạ Lan Vô Hạ.” Người nọ chăm chú nhìn anh hồi lâu, mới khẽ thở dài. “Ngươi thật giống phụ thân của ngươi.”

“Bà quen biết gia phụ?” Hạ Lan Tuyết giật mình, cố gắng kềm chế nỗi bất an trong lòng, lễ phép hỏi.

“Quen biết, rất quen thuộc.” Người nọ như từ trong mộng bước ra, dùng giọng nữ trung cực kỳ dễ nghe chậm rãi nói: “Năm đó lúc ta mới gặp hắn, hắn nhiều lắm cũng chỉ mười mấy tuổi. Nhỏ hơn ngươi bây giờ rất nhiều, nhưng nhãn lực rất tốt, tinh anh và khí khái giống hệt ngươi.”

“Bà rốt cuộc là…” Hạ Lan Tuyết trong lòng vừa động, giống như hiểu rõ, lại giống như chẳng biết điều gì.

“Ngươi là con trai của Vô Hạ, lại ở hoàng cung. Vậy thì ngươi chính là Hạ Lan Tuyết?” Người nọ không đợi Hạ Lan Tuyết hỏi xong, đã mở miệng hỏi trước.

“Phải, tiền bối là…” Hạ Lan Tuyết đã sửa lại cách xưng hô.

Một người lớn tuổi cùng thời với phụ thân của mình, đương nhiên là tiền bối.

“Gọi ta phu nhân là được rồi.” Người nọ mỉm cười, cũng không có bao nhêu địch ý. Nàng lại đánh giá Hạ Lan Tuyết một phen, tiện đà quay đầu, một lần nữa nhìn lăng mộ của Hạ Lan Vô Hạ.

Phía sau lăng mộ của Hạ Lan Vô Hạ, chính là lăng mộ của Hạ Lan Vô Song.

Lăng mộ của hai người đều giống nhau, bên ngoài được tu sửa khá giản dị. Ngoại trừ cái tên trên mộ bia là khác nhau ra thì tùng bách trước mộ, hoa văn trên bia, thậm chí ngay cả cỏ xanh giữa các khe đá cũng đều giống nhau như đúc.

“Vô Hạ vẫn sùng kính Vô Song, năm đó cái gì cũng đều phải học hắn. Không ngờ đến lúc chết đi, ngay cả lăng mộ cũng phải bắt chước ca ca.” Người nọ quan sát hồi lâu, bỗng nhiên nở nụ cười. “Kỳ thật, Vô Hạ cũng là một người vĩ đại, nhưng lại bị ánh hào quang của Vô Song che mất. Thật đáng tiếc.”

Hạ Lan Tuyết nghe mà khiếp sợ, đến nửa ngày mới lấy lại tinh thần, do dự gọi một cái tên có quá nhiều truyền kỳ. “Tức phu nhân?”

Người nọ không phản bác, tấm lưng đang quay về phía anh cũng không có chút xúc động nào.

“Bà thật sự là Tức phu nhân?” Hạ Lan Tuyết gần như nghẹn giọng.

Ở Thiên Triều, thậm chí là khắp đại lục, Tức phu nhân là một cái tên mang nhiều sắc thái thần bí. Sự mất tích và cái chết của bà, bản vẽ được lưu lại trong ngôi mộ của bà, đều là đề tài cho mọi người nói chuyện say sưa. Nhưng cảm xúc của Hạ Lan Tuyết còn sâu hơn nữa, là bởi vì những vướng mắc giữa Tức phu nhân cùng Hạ Lan gia. Anh hùng mỹ nhân, một hồi tình dương giang sơn mấy dịch kỳ chủ. Phong tình biết bao, đắc ý phấn chấn biết bao.

Nhưng thời gian vô tình, người phong lưu, đều bị mưa đánh gió thổi. Từng là anh hùng, lại biến thành một một nắm đất khô. Từng là mỹ nhân – vẫn là mỹ nhân như trước, nhưng phải sống một cuộc sống tiêu điều trên thế gian, không bao giờ con có thể mây mưa thất thường, kinh diễm thiên hạ.

“Ta có thể vào thăm lăng mộ của Vô Song không?” Tức phu nhân cũng không trách cứ sự thất thố của Hạ Lan Tuyết, chỉ đi lên phía trước vài bước, lướt qua mộ của Hạ Lan Vô Hạ để đi đến trước mộ của Hạ Lan Vô Song.

“Bá phụ cũng không để lại di ngôn nói không cho người không phải là hậu nhân đi vào, xin phu nhân cứ tự nhiên.” Hạ Lan Tuyết vượt qua suy tư, đồng ý.

Có lẽ, bá phụ cũng đang chờ bà ấy.

Đợi bà nhiều năm như vậy, rốt cuộc bà cũng đã trở về thăm một lần rồi.

“Vô Song…” Giọng nói của Tức phu nhân rất bình tĩnh, lại nói lên cái tên này giống như đang nói đến một người không hề quen biết, “Hắn đã chết như thế nào?”

“Bệnh chết.” Hạ Lan Tuyết đi theo cách đó không xa, chi tiết trả lời. “Năm đó bá phụ đột nhiên mắc một chứng bệnh rất kỳ quái. Khi phát bệnh, toàn thân đều thối rữa. Ngự y cũng bó tay hết cách. Một tháng sau, bá phụ liền cưỡi hạc quy tiên.”

Thân thể Tức phu nhân run rẩy, chân bà bước chậm lại rồi ngừng hẳn.

Một lát sau, bà lại nhấc chân nện bước.

“Đó không phải là bệnh.” Bà nhẹ nhàng nói, “Là độc.”

“Là độc?” Hạ Lan Tuyết hơi sững sờ, chẳng lẽ cái chết của bá phụ, thật sự có vấn đề?

Năm đó khi thái hậu qua đời, nói phụ vương rất có lỗi với bá phụ, nói bọn hắn thiếu nợ Hạ Lan Thuần, chẳng lẽ, đúng là sự thật?

Bá phụ là do phụ hoàng độc chết?

Ý nghĩ này làm cho Hạ Lan Tuyết lạnh cả người. Anh muốn nói tiếp, lại chỉ im lặng, yên lặng đi theo phía sau Tức Phu nhân.

Tức phu nhân đi đến trước một cánh cửa đá ngàn cân. Tảng đá này, nếu là người bình thường, chỉ sợ phải tiêu tốn mấy ngày mấy đêm cũng chưa chắc có thể lắc được mảy may. Cho dù có là Hạ Lan Tuyết, nếu cánh tay của anh không bị thương, có lẽ cũng cần tốn một ít khí lực.

Nhưng anh chỉ nhìn thấy Tức phu nhân vươn tay ra, những ngón tay nhỏ dài, đẹp như ngọc thông dán lên cửa đá – Những ngón tay trắng như ngọc tuyết, cân xứng xinh đẹp, cơ hồ được xưng tụng là hoàn mỹ không tỳ vết, căn bản không thể nào là bàn tay của một ‘tiền bối’ được. Hạ Lan Tuyết trong lúc hốt hoảng, cũng không thể nào đoán được tuổi tác của bà, chỉ cảm thấy, bà hẳn là đã tồn tại vượt trên cả thời gian – Ngón tay nhẹ nhàng dùng sức, hoặc là nói, căn bản là không hề nhìn thấy dấu vết dùng sức. Tảng đá ngàn năm phủ đầy bụi bặm, thế nhưng cứ như vậy, như một miếng đậu hũ, dễ dàng chóng vánh, từ từ được kéo lên.

Đá động kéo theo bụi bặm, vôi vữa rớt xuống không ngừng.

Ngọn núi gió lớn dọa người.

Ánh mắt Hạ Lan Tuyết cơ hồ bị mê hoặc. Tro bụi bay lả tả, rớt xuống đầy người anh, cũng phủ đầy một thân một đầu nữ tử phía trước.

Bọn hắn đứng lặng, chờ tro bùi ngừng rơi. Tức phu nhân tiện tay cởi áo choàng ra.

Một mái tóc đen mượt hiền thục lẳng lặng xõa xuống. Không có trang sức trâm cài, không có dây cột tóc, chỉ là mái tóc suôn mềm nhàn tản xõa xuống đầu vai, phủ tới bên hông.

Từ đầu đến cuối, Hạ Lan Tuyết chỉ mới nhìn thấy bóng lưng của bà, nhưng chỉ là tấm lưng thôi cũng đã tạo cho anh mỹ cảm vô hạn đối với thế giới xinh đẹp.

Đây chính là nhân vật phong hoa tuyệt đại, là thời đại phong hoa tuyệt đại.

“Đã gần hai mươi năm rồi nhỉ, Vô Song.” Tức phu nhân nheo mắt lại, gạt bỏ sắc thu bên ngoài để nhìn vẻ tiêu điều trong mộ.

Mộ phần trống trải, không có vật thể chôn cùng, không có trang sức. Nó chỉ là một khoảng đất trống rộng lớn như sa trường. Chính giữa khoảng đất trống là hai chiếc quan tài cực lớn, cũng được đúc tạo rất đơn giản, chất phác. Thân gỗ màu rám nắng đã muốn bong tróc nước sơn đến tàn tạ, như những giọt lịch sử sặc sỡ cùng tang thương.

Tức phu nhân lập tức đi về phía quan tài, coi thường tất cả chung quanh.

Hạ Lan Tuyết cũng tự giác đứng lại ở cửa mộ.

Đây là lần đầu tiên anh bước vào lăng mộ của bá phụ. Năm đó khi Hạ Lan Vô Song qua đời, Hạ Lan Tuyết còn quá nhỏ, căn bản là không có trí nhớ. Không ngờ lăng mộ của bá phụ lại đơn giản như vậy.

“Hai mươi năm trước, ta đã cho rằng giữa chúng ta có thể phân rõ thắng thua. Hai mươi năm sau, ta chỉ muốn ngươi có thể một lần nữa sống lại, lại nhìn đến ta một cái, cho dù không cần nói gì, cho dù ngươi không hề yêu ta.” Tức phu nhân đã đi đến phía trước quan tài. Những ngón tay ngọc ngà xẹt qua lớp tro bụi trên mặt quan tài. Tro bụi thật dày, dưới sự vuốt ve của bà liền lưu lại những đường cong ôn nhu. “Ta rất nhớ ngươi.”

Hạ Lan Tuyết đứng ở xa xa mà nhìn. Giọng nói của Tức phu nhân dịu dàng mà lặng lẽ, thản nhiên như lời tưởng niệm của một cô gái, không giống như đang tưởng niệm người đã chết, mà càng giống lời thì thầm đối với tình nhân hơn.

Hạ Lan Tuyết bị nỗi ưu tư này lây nhiễm. Anh không thể động, cũng không thể nói chuyện. E rằng chỉ cần hé miệng một chút cũng có thể quấy rầy tình yêu của Tức phu nhân.

Một tình yêu bị cái chết vùi lấp, một tình yêu tuyệt vọng.

Nhân sinh tàn khốc.

Bất luận ngươi yêu một người, hay là hận một người.

Thấy cảnh già trước mắt, phải nên quý trọng.

Ngón tay của Tức phu nhân vuốt tới khe hở trên nắp quan tài. Động tác của bà vẫn ôn nhu mà lặng lẽ như trước, nhưng những cây đinh dài hơn mười tấc lại vì sự ôn nhu nỉ non này mà từ từ, từ từ bị rút ra.

Chờ đến khi Hạ Lan Tuyết hoàn hồn thì Tức phu nhân đã xốc được nắp quan tài lên.

“Không được quấy rầy bá phụ!” Hạ Lan Tuyết tuy rằng không muốn can thiệp vào vướng mắc giữa Hạ Lan Vô Song cùng Tức phu nhân, nhưng cũng biết nói người chết có đạo lý của người chết.

Một người đã nằm trong quan tài mười mấy năm trời, đột nhiên lại bị phơi bày trước mặt người khác, đó thật sự là đại bất kính.

Nhưng tốc độ của Hạ Lan Tuyết chung quy vẫn chậm hơn mấy bước. Lúc anh tiến lên, Tức phu nhân đã đứng sát bên quan tài, nhìn thấy tất cả những gì có bên trong quan tài.

Một đống xương trắng.

Từng là thiếu niên nhẹ nhàng, từng là anh tài ngút trời, từng là phùng lạc ôn nhu, đều đã hóa thành một đống xương trắng.

Mà ở giữa bộ xương trắng, một cành trâm cài cánh bướm nhanh chóng biến thành màu đen, sắc đen đúa rỉ sét. Hạ Lan Tuyết kinh ngạc nhìn thấy tất cả, lại quay đầu quan sát Tức phu nhân.

Đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy dáng vẻ của Tức phu nhân.

Chỉ liếc mắt một cái, anh liền không bao giờ… muốn động nữa.

Anh đã khiếp sợ.

“Y Nhân đoán đúng.” Tức phu nhân lại coi thường biểu hiện của Hạ Lan Tuyết, đưa tay nhặt cây trâm trên bộ xương ra. Ngón tay vuốt ve thân trâm, đầu ngón tay lướt qua, lớp rỉ sét đen kịt trên thân trâm biến thành màu trắng bạc như tuyết. Trên thân trâm cũng hiện ra một chữ ‘Tức’, sáng chói lóa mắt.

“Nếu người ngươi yêu là ta, vì sao lúc trước ngươi lại không nói? Vì sao người lại đấu với ta đến cùng? Vì sao phải cùng chung sống với nữ nhân khác? Vì sao ngươi lại ném ta cho Liễu Như Nghi? Vì sao lại lạnh lùng để mặc ta bị cầm tù bị tra tấn, nhìn ta sống không bằng chết!” Tức phu nhân ban đầu còn nhẹ nhàng nức nở, đột nhiên càng về sau càng xúc động, phẫn nộ lên án. Ngón tay bà đột nhiên khép lại, ngân trâm vì thế vỡ thành bụi bậm, biến thành bột phấn, theo kẽ tay rơi xuống, chui vào xương trắng.

“Ta chỉ nguyện, đời này kiếp này chưa từng gặp được ngươi!” Tức phu nhân kiên quyết nói xong những lời này, lòng bàn tay nặng nề chụp lên quan tài. Quan tài sụt, bộ xương trắng trong quan tài cũng biến thành tro bụi, hòa vào đống mảnh vụn quan tài. Bà cũng không thèm nhìn tới, chỉ thản nhiên thu hồi bàn tay, gằn từng chữ: “Ta chỉ nguyện, đời này kiếp này chưa từng yêu ngươi.”

Hạ Lan Tuyết ngơ ngác nhìn thấy đống tro bụi trên mặt đất, nhưng không cách nào nói lời chỉ trích. Anh cũng thấy những mảnh vụn trong đáy mắt bà.

Ngôi mộ của Hạ Lan Vô Song biến thành một đống hỗn độn.

Bên trong đống tro tàn, hai người vừa mới gặp mặt, đối diện mà đứng.

“Ra ngoài đi.” Tức phu nhân im lặng một hồi, sau đó xoay người, đoạn tuyệt mà lạnh lùng.

Hạ Lan Tuyết lại dừng lại thật lâu trước đống hỗn độn. Đáy mắt như có gió giục mây vần, không biết đang suy nghĩ cái gì. “Cuộc đời như giấc mộng, cũng như chớp điện, chân tình hay giả dối, đều chỉ là hư vô.” Đợi đến khi đi tới cửa mộ, Tức phu nhân nhìn lên vách tường đen đủi trên đầu, cảm thán một tiếng.

Bà rốt cuộc đã biết được tâm ý của Hạ Lan Vô Song dành cho mình, nhưng mà, thì thế nào đây?

Thời gian đã trôi qua, tất cả đều đã thành hư vô.

“Tức phu nhân, bà có biết hài cốt bà vừa đánh nát, là của ai hay không?” Hạ Lan Tuyết cúi đầu, nói vọng theo phía sau Tức phu nhân. “Không phải hài cốt của bá phụ, mà là của phụ vương ta, là hài cốt của Hạ Lan Vô Hạ, người mà bà vẫn chưa từng thật sự chú ý đến. Năm đó toàn thân bá phụ đã thối rữa, sau đó lại mất tích một cách thần bí, căn bản không hề lưu lại hài cốt. Hai mộ bia này giống nhau như đúc, ngoại trừ cái tên trên bia. Sau khi mẫu hậu qua đời, ta đã đưa di thể của mẫu hậu vào lăng mộ của phụ vương, hy vọng bọn họ có thể hợp táng. Nhưng vào rồi mới phát hiện, lăng mộ của phụ vương hoàn toàn trống không. Cây trâm mà bà vừa lấy được, cũng là vật mà phụ hoàng yêu quý nhất khi còn sống. Vừa rồi, người kia không phải bá phụ, mà là phụ vương. Người vẫn luôn yêu bà, không chỉ có bá phụ, mà còn có cả phụ vương của ta.”

“Hài cốt của phụ vương vì sao lại xuất hiện ở đây? Vấn đề này, vừa rồi ta vẫn chưa nghĩ thông suốt. Nhưng hiện tại, ta đột nhiên hiểu ra. Phụ vương biết bà sẽ trở về tìm bá phụ, cho nên đặt quan tài của mình trong lăng mộ của bá phụ. Thậm chí, sợ bà tìm không thấy phụ vương, trong ngôi mộ này mới trống trải như vậy, ngoại trừ quan tài ra thì không còn bất cứ thứ gì khác. Mặc dù đã chết, phụ vương cũng muốn được tan xương nát thịt trong tay bà.” Hạ Lan Tuyết than thở thật sâu, nhẹ giọng nói. “Rốt cuộc ta cũng hiểu được, vì sao mẫu hậu vẫn muốn ăn chay niệm phật, không chịu hoàn tục. Chỉ vì trong lòng phụ vương, căn bản không hề có mẫu hậu.”

“Ta sẽ không truy cứu chuyện bà đánh nát di hài của phụ hoàng, đây là hạnh phúc của ông. Ta cũng tin tưởng, cho dù cuộc đời như mây như điện lướt qua trong giây lát, chỉ cần yêu chân thành hết mình, vĩnh viễn sẽ không trở thành hư vô.” Nhìn bóng lưng yểu điệu mà thẳng thắn của Tức phu nhân, Hạ Lan Tuyết nói ra câu nói sau cùng.

Câu nói vừa dứt, vầng hào quang vừa rồi vẫn luôn tràn ngập trên người Tức phu nhân đột nhiên biến mất. Trong mắt anh, bà không bao giờ còn là cái gì truyền kỳ không thể đuổi kịp nữa.

Độc Cô Tức dường như cũng chấn kinh rồi, khiếp sợ lời nói của Hạ Lan Tuyết.

Hạ Lan Vô Hạ, đứa bé trai xinh đẹp đơn thuần, luôn đi theo sau lưng Vô Song sao?

Ấn tượng của bà về hắn, đã quá mơ hồ.

Có vài người, nhất định sẽ chỉ là bối cảnh.

Bà không nói gì, cũng không hề quay đầu lại, chỉ thoáng dừng một lát rồi tiếp tục đi tiếp bước chân dang dở vừa rồi.

Đảo mắt, liền biến mất sau những tán tùng bách xanh thẳm dày đặc.

Hạ Lan Tuyết vẫn đứng giữa lăng mộ hồi lâu, sau đó quỳ một gối ngồi xuống, thu dọn tro cốt lẫn lộn vốn mảnh vụn gỗ và đất bụi. Anh cởi áo dài rồi dùng nó bao chúng lại, đặt xuống đúng chỗ vừa rồi Tức phu nhân mới đứng.

“Phụ vương, dư nguyện của người đã xong, ngủ yên đi.”

Nói xong, anh cung kính dập đầu, xoay người đi ra khỏi lăng mộ yên bình, đánh một chưởng chụp lên cơ quan bên ngoài. Bức tường đá ngàn cân lại ầm ầm rung chuyển, đánh rớt một trận bụi bặm.

Lúc này đây, không còn bất cứ người nào đến mở nó ra nữa.

Đợi đến khi Hạ Lan Tuyết đuổi theo đi ra, anh đã không thể nào tìm thấy bóng dáng Tức phu nhân đâu nữa. Anh mệt mỏi nện bước, chậm rãi trở về tẩm cung của mình. Sau khi đẩy cửa cung liền bất chấp tất cả, chỉ muốn nằm xuống liền ngủ.

Tình quá nặng, giang sơn cũng trọng, trọng đến nỗi anh muốn hết hơi.

Anh đột nhiên càng nhớ Y Nhân mãnh liệt hơn trước, nhớ đến mức ngực anh phát đau, sắp thở không nổi.

Tất cả nguy nan đều có thể hóa gaii3, nhưng nếu không có nàng, sinh mệnh chỉ còn là một hồi hư vô.

Hạ Lan Tuyết ở trên giường trằn trọc hồi lâu, chung quy vẫn không thể đi vào giấc ngủ. Anh lại xoay người rời giường, khoác thêm một lớp áo dài, đứng yên trước cửa sổ.

Ngoài cửa sổ có lá, lá rơi vào cửa sổ. Anh giơ tay lên, lá vàng sặc sỡ hạ xuống lòng bàn tay anh.

Những đường gân lá cùng đường chỉ tay của anh gắn bó một đường.

Hạ Lan Tuyết đột nhiên xoay người đẩy cửa ra, vừa bước nhanh ra ngoài vừa cao giọng ra lệnh: “Đi mời Phượng tiên sinh, trẫm phải lập tức khởi hành đi Tuy Xa, ngự giá thân chính!”

Phượng Cử vừa mới định đi ngủ, liền bị người được Hạ Lan Tuyết phái đến lay tỉnh. Hắn vô cùng buồn bực đi đến phòng thảo luận chính sự. Lại phát hiện, đại sảnh thảo luận chính sự đã đầy ắp người. Hạ Lan Tuyết mặc một bộ nhung trang, ngồi ngay ngăn trên ngự tòa như thiên thần.

“Bệ hạ…” Phượng Cửu cũng không kinh hoảng lắm, chỉ than nhẹ một tiếng, có vẻ bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Hạ Lan Tuyết chung quy vẫn là Hạ Lan Tuyết. Anh sẽ không ngồi yên chờ tin tức, tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chết.

Chỉ cần anh cho rằng anh muốn làm chuyện gì, lập tức sẽ đi làm. Lập tức, lập tức, không chút do dự.

“Đây có thể là một chiến dịch cực kỳ gian nan. Nhưng nếu kiên trì chiến dịch gian nan, luôn luon có hy vọng thắng lợi. Còn nếu cái gì chúng ta cũng không làm, điều có được chỉ là tất bại.”

Hạ Lan Tuyết nghiêm túc đứng trước mọi người, ngạo nghễ nói: “Trên có Thiên Triều, chúng ta phải chủ động ứng đối tất cả chuyện này, chứ không phải bị đánh bị động. Trẫm phải phản công Viêm Quốc. Cho dù đem toàn bộ hậu phương bán cho Băng quốc cùng phản quân, cũng muốn dùng thủ cấp của của kẻ thù cùng người trong Viêm Cung để tế điện. Bây giờ Thiên Triều đang bốn bề thọ địch, chúng ta phải chủ động ứng đối tất cả. Cho dù phải bán cho băng quốc cùng phản quân cũng muốn dùng Viêm Cung đập nồi dìm thuyền, lấy tiến vì thủ.”

Chỉ có điều, sau lưng vẻ hiên ngang lẫm liệt đó, còn có một lý do mà người kia không thể nói ra miệng được.

Một khắc anh cũng không chịu chờ, chỉ vì muốn gặp Y Nhân.

Lập tức, ngay lập tức!

Đoàn người của Y Nhân sau khi trải qua sáu ngày lặn lội, rốt cuộc cũng đến biên cảnh Tuy Xa.

Bên phía Băng Quốc không có tin tức gì truyền đến, cũng không biết Lãnh Diễm hiện tại thế nào rồi.

Lúc sắp đến cột mốc biên giới, bởi vì chiến tranh lại nổ ra, trạm kiểm soát kiểm tra rất nghiêm. Y Nhân được Viêm Hàn đặc biệt tặng cho lệnh bài, có thể qua ba cửa trảm sáu tướng, thật sự không gặp phải khó khăn gì. Tuy nhiên, khi đến cửa cuối cùng, tướng sĩ giữ cửa ở đây chẳng hiểu sao, dù thế nào cũng không chịu cho Y Nhân qua cửa…

Chiến cuộc gấp gáp, giữa hai nước đã chặt đứt mọi quan hệ qua lại. Lúc Y Nhân đến nơi đó, triều đình vừa mới công bố lệnh khóa cửa.

Thân phận của Y Nhân luôn được giữa bí mật. Trên thực tế, đối với quan chức lớn nhỏ trong Viêm quốc mà nói, cô căn bản chỉ là một người không đáng nhắc đến. Tuy rằng cô cầm trong tay lệnh bài của Viêm Hàn, nhưng cũng chỉ là một loại lệnh bài thông quan chứ không phải là thượng phương bảo kiếm gì. Tướng sĩ giữ cửa chỉ nghĩ rằng, cô là một gia quyến của gia đình quyền thế nào đó ở kinh thành, ăn no rửng mỡ không biết gì nên mới muốn đến Xa An thành, nơi tiếp giáp với Tuy Xa.

Xa An thành thuộc lãnh thổ của Viêm quốc, Tuy Xa là lãnh thổ của Thiên Triều. Giữa hai thành còn cách nhau một sa mạc. Mấy thị vệ phụ trách đưa Y Nhân về, sau khi trải qua cân nhắc kỹ lưỡng cũng cho rằng pháp lệnh quốc gia là nặng nhất. Dù sao bệ hạ cũng không hề căn dặn nhất định khi nào thì phải đưa Y cô nương về đến Thiên Triều. Hiện nay thời cuộc rối loạn, chạy đi chạy lại không an toàn. Không bằng cứ ở lại thành Xa An nghỉ ngơi, chỉnh đốn một lát.

Vì vậy, Y Nhân tiến vào phủ nha của thành Xa An.

Mỗi ngày đều có xung đột to to nhỏ nhỏ xảy ra ở cổng thành. Có khi là binh lính Thiên Triều đột kích, bọn hắn dùng đá tảng được lấy từ sa mạc để bắn lên muốn phá tường thành, có khi lại dùng thang leo lên. Có đôi khi trên tường có người bị nện xuống, có đôi khi dưới tường có người bị bắn chết.

Y Nhân vừa vào đến thành Xa An được vài ngày, ban đầu còn có thể ngồi trên thiên thai của phủ nha phơi nắng, nhưng mấy ngày sau này ngày nào cũng ngửi thấy mùi máu tanh, nhìn thấy người chết, Y Nhân không bao giờ còn muốn lên thiên thai nữa.

Nhưng nhìn không thấy, không có nghĩa là không nghe được. Mỗi ngày mỗi ngày, tiếng kêu la không dứt bên tai.

Đây là chiến tranh, là thời kỳ chiến tranh vũ trang.

Y Nhân đang ôm mặt, ngồi trước bàn trang điểm mà thở dài.

Thân thể của thai nhi bắt đầu hiện hình. Cơ thể cô ban đầu có gầy xuống, bây giờ lại tròn tròn mây mẩy, hình dáng châu tròn ngọc sáng còn hơn cả khi xưa.

Tới ngày thứ năm, bên phía Hạ Lan Khâm phái người đến hỏi thăm lộ trình của Y Nhân. Nhưng sứ giả vừa mới vào thành liền bị một tên thủ vệ sợ hãi bắn chết.

Bắn chết sứ giả, là điều tối kỵ của binh gia.

Sau khi Hạ Lan Khâm nhận được tin tức thì nổi giận lôi đình.

Hắn vẫn không nhẫn tâm ác độc chiếm thành Xa An, cũng là vì lo lắng Y Nhân sẽ đi qua nơi đó. Nếu chọc giận Xa An thành, Y Nhân khó tránh sẽ có nguy hiểm.

Nhưng ngay cả sứ giả cũng đã bị bắn chết, như vậy, bất luận hắn nhường nhịn thế nào, Y Nhân chung quy vẫn gặp sẽ nguy hiểm. Không bằng trước khi Y Nhân đến đó, nhanh chóng chiếm lấy Xa An đi.

Khi đó, Hạ Lan Khâm vẫn chưa biết, Y Nhân đã ở trong thành Xa An.

Phượng Thất giải ngựa xong, dắt con ‘Đạp Tuyết’ mà Hạ Lan Khâm vừa mới tặng cho, chậm rãi thong thả đi đến trước lều trại trung quân.

Việc kinh doanh ngựa ở Thiên Triều gần như đều do nàng đảm trách. Mọi người trong quân đội nhận ra nàng là Phượng Thất tiểu thư, cũng biết nàng là bạn thân của đại tướng quân. Ở trong này, nàng có thể tự nhiên đi lại, hoàn toàn không hề bị kiểm tra.

Cho dù có xông thẳng vào lều trại trung quân, chỗ quân sự trọng yếu, cũng không có ai ngăn cản nàng.

Kẻ ngu ngốc cũng nhìn ra được Đại tướng quân sủng nịch nàng thế nào. Chỉ có bản thân nàng không biết mà thôi.

Vén rèm lên, Hạ Lan Khâm quả nhiên đang đứng trước sa bàn, trầm tư nhìn trên sa bàn bày rất nhiều lá cờ đủ mọi màu sắc.

“Hắc, Hạ Lan Khâm!” Phượng Thất thình lình nhảy đến ngay sát sau lưng Hạ Lan Khâm, rất quen thuộc vỗ vai hắn, nói: “Nghe nói Hạ Lan Tuyết… không đúng, Tuyết Đế sắp đến Tuy Xa?”

Hạ Lan Khâm quay đầu, tuyệt không để ý đến chuyện mình vừa mới bị đánh lén, hắn cười cười nói: “Tính khí Tam đệ là vậy đó, nói được thì làm được. Nhưng hắn đến Tuy Xa, cũng là một chuyện tốt.Sau này có hắn trấn thủ Tuy Xa, ta vừa vặn có thể thân chinh ra ngoài hành quân đánh giặc.”

“Thích quá, cho ta đi với!” Phượng Thất đã ồn ào vài lần đòi ra chiến trường, nhưng lần nào cũng đều bị Hạ Lan Khâm bác bỏ. Nàng đã canh cánh trong lòng từ lâu. “Chỉ khi nào tự mình ra chiến trường, ta mới có thể chân chính nhìn thấy ngựa được dùng trên chiến trường như thế nào, kết hợp với binh khí thế nào là hữu hiệu nhất. Chỉ có như vậy, các ngươi mới có thể tìm ta mua binh mã thôi.” Máu kinh doanh đã muốn ăn sâu vào tim nàng rồi.

Hạ Lan Khâm cười khổ nói: “Ta đã giao toàn bộ quyền lực và trách nhiệm cho nàng, không có ai dám cạnh tranh với nàng, nàng còn lo lắng cái gì?”

“Không được, ngươi có thể tín nhiệm ta, ta tất nhiên không thể để ngươi thất vọng.” Phượng Thất còn thành thật trả lời, “Phẩm đức quan trọng nhất của thương nhân, chính là thành tín!”

“Được rồi, để lần sau đi.” Hạ Lan Khâm vừa cười ha hả vừa di dời ánh mắt trở về sa bàn, tiếp tục nói: “Chỉ có điều, trước khi Tam đệ đến đây, ta phải chiếm được Xa An. Bằng không, Tam đệ đến mà không thấy được Y Nhân, đến lúc đó sẽ khó mà thu thập.”

Một khi đã quyết định chiếm Xa An, những vụ đột kích nhỏ lẻ trước đó liền nhanh chóng đình chỉ.

Hai ngày nay Y Nhân không nghe thấy tiếng công thành nữa, không khỏi âm thầm thở phào một tiếng.

Tướng lãnh thủ thành cũng thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu tìm cách lấy lòng vị phu nhân này, cuống quýt đưa cô đi tham quan thành Xa An.

Chiến tranh bắt đầu cũng không lâu. Xa An mặc dù có chút thê lương, nhưng cũng không tiêu điều. Y Nhân vốn không có mấy hưng trí, nhưng tướng thủ thành cứ mời mọc mãi, hơn nữa, các tướng sĩ hộ tống cô tới đây hiển nhiên cũng muốn nhân cơ hội này nghỉ ngơi một chút, Y Nhân không còn cách nào khác đành phải miễn cưỡng bước lên kiệu, đi đến trấn nhỏ vùng biên cảnh Viêm quốc. Ở giữa khe hở chiến tranh, cuộc sống của mọi người lại khôi phục bình thường. Trong chợ vang lên những tiếng rao hàng. Vì ở gần sa mạc, trong chợ ngoại trừ trâu, ngựa và các loại súc vật ra, còn có một số lượng lớn lạc đà được rao bán.

Y Nhân nhìn thấy lạc đà đứng dọc hai bên đường thì líu lưỡi, lập tức chuyển mắt sang nơi khác.

Mấy tiểu thương bán cá đang đứng ở góc tường thảo luận cá tươi cá ngon thế nào. Trước mặt bọn hắn có một cái hầm to. Bên trong có chứa đầy cá tươi, tung tăng bơi lội.

Một đứa bé vừa ăn kẹo hồ lô vừa đi ngang qua hầm cá. Xuất phát từ tò mò, nó cúi đầu nhìn nhìn cái hầm đầy cá kia, đột nhiên bị trượt chân, cả người chìm vào trong hầm, mãi mà không thấy đứng lên.

Y Nhân chứng kiến tất cả, đang muốn đẩy thị vệ bên cạnh đến hỏi xem có chuyện gì, nhưng bàn tay chỉ mới giơ lên giữa không trung lại dừng lại.

Đang lúc Y Nhân do dự, biến cố đã xảy ra.

Cái hầm cá kia như bị điện giật, đột nhiên nổ tung, bắn lên trời, sau đó rầm rầm rơi xuống như mưa.

Mùi cá trong nháy mắt đã tràn ngập khắp nơi, có thể nói là kỳ tích thế giới ‘mưa cá’ đã xuất hiện. Sau đó, một đám người che mặt, mặc trang phục hán tử giống như từ dưới đất chui ra. Bọn hắn tay cầm binh khí sáng lóa, hành động nghiêm chỉnh theo huấn luyện, rất nhanh chóng đã chiếm lĩnh một chỗ quan trọng bên cạnh tường thành. Có một đám đang tranh thủ leo lên tường thành bằng đá.

Tất cả xảy ra quá nhanh, mọi người không kịp phản ứng. Khi tất cả số cá đều đã rơi xuống, trên mặt đất nhày nhụa hỗn độn thì đám hán tử đã khống chế được toàn bộ thế cục.

Cửa thành bị mở ra.

Một đám rất đông những người mặc cùng trang phục hắn tử tràn vào, khống chế quan chức, tập trung dân chúng vào giữa chợ, tiến hành ổn định tình hình.

Y Nhân bị trộn lẫn vào tận trong đám đông. Người hầu của cô đã bị thất lạc hết trong lúc đánh nhau ngắn ngủi vừa rồi. Huống chi, vẻ mặt và bộ dáng của Y Nhân quá bình thản vô hại, người khác tự nhiên sẽ xem cô như dân chúng bình thường không có lực uy hiếp. Vài người cầm đầu đã tháo bỏ khăn che mặt. Bọn hắn phần lớn đều có thể trạng cường tráng vạm vỡ, chỉ có một người trông có vẻ nhỏ xinh hơn một chút, nhưng dáng người thẳng thắn, khí khái anh hùng.

Sau khi tình hình đã được ổn định, tất cả hán tử đều đã gỡ bỏ khăn che mặt. Mấy hán tử cầm đầu và Y Nhân đồng thời hô lên một tiếng.

“Phượng Thất tiểu thư, sao cô lại trộm theo đến đây? Đại tướng quân mà biết, nhất định sẽ lột da bọn thuộc hạ.” Thấy Phượng Thất trà trộn trong đám hán tử, những người đó rất đau đầu.

“Ngươi không nói, ta không nói, làm sao hắn biết được?” Phượng Thất chớp mắt mấy cái, gian xảo nói: “Ta vẫn nghe nói lạc đà ở Xa An rất nổi tiếng. Không nhân cơ hội này đến xem một chút, lỡ may bị mấy người không hiểu chuyện các ngươi làm hỏng hết giống trân quý, đó mới là nghiệp chướng.”

“Nhưng mà Phượng Thất tiểu thư…”

“Được rồi, được rồi, chẳng phải các ngươi đã khống chế toàn cục rồi đó sao. Ta chỉ xem một chút thôi rồi dẹp đường hồi phủ liền mà.” Phượng Thất nhanh chóng khoát tay, trả lời.

Nàng luôn luôn quen tính tự do, không nghĩ rằng nghĩa khí của Hạ Lan Khâm cũng phiền phức như thế.

Những người đó không còn cách nào khác, đành phải tùy ý Phượng Thất lang thang đi dạo trong vùng an toàn. Đợi khi đại đội đến đây rồi sẽ đuổi nàng về bên cạnh Đại tướng quân vậy.

Phượng Thất cứ vậy đi dạo xung quanh. Lúc đi qua đám đông dân chúng, đang muốn tới gần đàn lạc đà thì trong đám đông thình lình có người chui ra, một phát bắt lấy cánh tay nàng.

Nàng chấn động, đang định xoay người đánh xuống một chưởng, lại thấy một đôi mắt thật to với con ngươi đen nháy đang chớp chớp nhìn mình.

Phượng Thất ngẩn người, lập tức mừng rỡ: “Y Nhân! Sao cô lại ở đây?”

Không ngờ Y Nhân đã đến Xa An. Chuyện này, Hạ Lan Khâm có thể hoàn toàn yên tâm rồi.

“Ta đến nơi này đã lâu rồi, vẫn chưa ra được.” Y Nhân gặp được Phượng Thất cũng rất vui mừng. Không biết vì sao, ở Viêm Quốc, cho dù Viêm Hàn đối xử với cô tốt thế nào, chung quy cô vẫn cứ có cảm giác ăn nhờ ở đậu. Nhưng chỉ mới gặp Phượng Thất vài lần ngắn ngủi, đã có một cảm giác thân thiết như người thân.

Bởi vì, nàng là người bên cạnh A Tuyết.

“Tìm được cô thì tốt quá, Hạ Lan Tuyết… ba ngày sau Tuyết Đế sẽ đến Tuy Xa. Các ngươi sẽ nhanh chóng được gặp mặt.” Phượng Thất rất chân thành nói: “Hắn vẫn luôn lo lắng cho cô. Cô không có việc gì, hắn cũng có thể yên tâm rồi.”

“A Tuyết cũng đến đây ư?” Y Nhân chợt kinh chợt mừng. Sau khi nghe được tin tức đó, mới biết mình đã nhớ A Tuyết nhiều như vậy.

Cuối cùng cũng sắp được gặp mặt.

Phượng Thất nắm lấy tay cô, đang định đưa Y Nhân ra khỏi đám đông thì bỗng nhiên có vài tiếng gào thét vang lên, đánh vỡ sự yên lặng.

Mấy hán tử phía trước la lên rồi ngã xuống.

Sau khoảnh khắc kinh hoàng, toàn bộ dân chúng bốn phía xô lấn nhau bỏ chạy. Mà mũi tên cũng như châu chấu, từ mỗi góc chen chúc nhau bắn tới. Ngoài thành, viện quân của Thiên Triều còn chưa xuất hiện, binh lính của Viêm quốc đã rậm rạp vây quanh.

Hóa ra, lo lắng Xa An thất thủ, Viêm quốc đã sớm phái binh gấp rút chạy đến tiếp viện.

Quân Thiên Triều trong thành rất nhanh chóng tìm được một công sự che chắn, nhưng mũi tên bắn phá quá rát, bọn họ bị tổn thất không ít.

“Bảo vệ mỗi con đường chính yếu, đóng chặt cổng thành.” Vị cầm đầu tương đối bình tĩnh, rất nhanh sắp xếp ổn thỏa. Ánh mắt hắn lướt cực nhanh, băng băng tuần tra đám người chung quanh, trong miệng hô to: “Phượng Thất tiểu thư, cô không sao chứ?”

Bị vây cũng không phải là xui xẻo nhất, nếu để bà cô này xảy ra chuyện gì không hay, hắn thà chết trên chiến trường cũng không dám trở về gặp mặt Đại tướng quân.

“Không sao, ta tốt lắm.” Từ hướng đám dân chúng, âm thanh của Phượng Thất đứt quãng truyền đến.

Thủ lĩnh lúc này mới yên lòng, tạm thời chẳng quan tâm đi tìm nàng, toàn lực ứng đối khối cảnh hiện tại.

Phượng Thất và Y Nhân cùng nhau trốn sau một hàng xe đẩy. Trên xe đẩy hãy còn cắm mấy mũi tên đang lay động. Có một mũi tên có lực bắn rất mạnh, xuyên qua tấm ván gỗ, khó khăn lắm với chịu dừng lại ngay trước chop mũi của Y Nhân.

“Công kích như vậy, chẳng phải là muốn diệt trừ mạng người sao? Nơi này, đại đa số là dân chúng Viêm quốc mà.” Phượng Thất nhíu mắt, căm giận nói: “Viêm Hàn dạy bảo thuộc hạ thế nào vậy?”

“Viêm Hàn sẽ không làm vậy…” Y Nhân yếu ớt bài bác một câu, lại đè thấp thân thể một chút, dứt khoát ngồi xuống đất hỏi: “Bây giờ, có phải là chúng ta không ra được không?”

“Vây rát như vậy, phỏng chừng không ra được. Cho dù Hạ Lan Khâm có phái người đến cứu viện, nhưng bên ngoài thành Xa An chính là một vùng sa mạc bằng phẳng rộng lớn. Muốn đánh lén hay chơi chiến thuật gì cũng đều không có khả năng. Bọn hắn chỉ có thể quang minh chính đại đánh một trận chiến. Nhưng song phương có thực lực tương đương. Muốn giải vây, nhất thời nửa khắc cũng không cần suy nghĩ.” Dừng một chút, Phượng Thất lo lắng nói: “Nếu bọn hắn phong tỏa thành Xa An, chỉ sợ không cần công tiến vào thành, nội việc thiếu lương thiếu vật tư cũng đủ làm chúng ta thua rồi.”

“Chúng ta không thể lao ra sao?” Y Nhân nhẹ giọng hỏi.

“Tham gia hành động lần này chỉ có hai ngàn người. Hai ngàn người này khống chế được đám quan chức lớn nhỏ trong Xa An thành đã muốn không nổi rồi, làm sao lao ra được nữa?” Phượng Thất ló đầu ra nhìn, thấy mưa tên đã ngừng bắn phá. Ngoại trừ mấy thi thể nằm vương vãi trên đất ra, trên phố dài đã không còn một bóng người.

“Chúng ta đi tìm nhóm bọn hắn hội họp trước đã.” Nói xong, Phượng Thất liền nắm tay Y Nhân chạy ra ngoài.

Nào ngờ, các nàng vừa mới thò người ra, lại có mấy mũi tên không biết từ đâu chui ra, gào thét bắn tới. Y Nhân nhanh mắt, vừa la lên ‘Cẩn thận’ đã bị thân thể Phượng Thất phủ lên người. Mũi tên dài xẹt qua cánh tay Phượng Thất, mang theo một tơ máu thật dài, lại tiếp tục cắm phập vào tấm ván gỗ.

“Cô không sao chứ?” Y Nhân bị Phượng Thất ấn xuống đất, chỉ nhìn thấy cánh tay nàng máu tươi đầm đìa chứ không biết tình hình thế nào, không khỏi chết lặng: Vừa rồi Phượng Thất chính vì cứu cô nên mới bị tên bắn trúng.

“Vết thương nhỏ thôi.” Phượng Thất lơ đãng nhìn cánh tay mình, sau đó cẩn thận ngồi xuống nói: “Chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này đi. Ở đây rất không an toàn.”

Y Nhân cũng lồm cồm bò dậy, hăng hái chạy đến một gian nhà.

Phượng Thất cũng theo sát Y Nhân chạy đến một gian nhỏ cỏ thấp bé. Y Nhân vốn định lôi kéo nàng tiếp tục đi lên phía trước, nào ngờ bước chân Phượng Thất càng lúc càng nặng. Y Nhân quay đầu lại nhìn, thấy sắc mặt Phượng Thất đã trở nên vô cùng tái nhợt, chẳng giống mặt người mà giống tờ giấy hơn.

“Cô làm sao vậy?” Y Nhân dừng bước, cẩn thận xem xét thương thế của Phượng Thất.

Vết thương trên cánh tay quả thật không quá mức nghiêm trọng, miệng vết thương cũng không sâu nhưng không hiểu sao máu tươi cứ ào ạt tuôn ra. Đảo mắt đã ướt sũng bộ trang phục đậm màu của Phượng Thất.

Sắc mặt nàng cũng càng lúc càng tái nhợt.

“Chẳng lẽ mũi tên có độc?” Y Nhân xem xét sắc máu: Đỏ au, có vẻ như không có dấu hiệu thối độc. Vậy thì tại sau máu lại chảy nhiều như vậy, vì sao vẫn không cầm được?

“Không phải độc, chỉ là thể chất của ta rất đặc thù. Một khi bị thương sẽ bị chảy máu không dứt. Lúc trước đều nhờ Cửu đệ giúp ta cầm máu.” Phượng Thất vẫn còn có thể cười được. Khuôn mặt vẫn sáng sủa như ánh mặt trời ngày thường.

“Nhưng nếu cứ chảy máu mãi như thế, cô sẽ chết mất.” Y Nhân cắn cắn môi, muốn xé rách vạt áo lấy vải để băng bó vết thương – Kỳ quái chính là, rõ ràng những người khác đều xé mở rất dễ dàng, vậy mà cô kéo trái lôi phải, dùng sức xé mãi mà vẫn không thể nghe thấy âm thanh ‘Te rẹt’ thanh thúy vang lên.

Phượng Thất trông thấy vẻ lo lắng đến ngốc nghếch của cô, trong lòng ấm áp, khóe mắt bật cười: “Dùng đai lưng của ta đi.”

Y Nhân ‘Ờ’ một tiếng, vội vàng buông vạt áo của mình, cởi đai lưng của Phượng Thất ra, sau đó dùng lực băng bó cánh tay Phượng Thất.

Đây là phương thức cầm máu cơ bản nhất khi học môn tự cứu dã ngoại, trực tiếp trói chặt động mạch. Nhưng không thể buộc quá lâu, bằng không, toàn bộ cánh tay đều có thể bị hoại tử, rất nguy hiểm.

“Chúng ta nhất định phải mau chóng ra ngoài, tìm đại phu cầm máu cho cô.” Y Nhân cẩn thận cột thật chắc, vừa vội vừa nói: “Yên tâm, ta sẽ không để cô có việc.”

Phượng Thất cười cười. Câu nói đó nếu được thốt ra từ miệng nam tử cường tráng vạm vỡ, có lẽ sẽ có sức thuyết phục hơn.

Nhưng Y Nhân lại là một người yếu đuối lả lướt như vậy, ngay cả một mảnh vải cũng xé không rách, nói ra câu nói đó, thật đúng là làm cho người ta dở khóc dở cười.

“Ngươi yên tâm, ta cũng sẽ không để cô xảy ra chuyện đâu, bằng không, Hạ Lan Tuyết sẽ làm thịt ta mất.” Sắc mặt Phượng Thất vô cùng tái nhợt, nhưng nàng vẫn cố gắng chuyện trò vui vẻ. Nàng dùng cánh tay còn lại khoác lên vai Y Nhân, lê chân cố bước vào căn nhà cỏ.

Tình hình ở thành Xa An rất nhanh chóng rơi vào tay Tuy Xa.

Hạ Lan Khâm cũng đồng thời phát hiện ra Phượng Thất mất tích – - Có dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết Phượng Thất đang ở đâu.

“Hiện tại Xa An bị vây, tình hình thực tế bên trong vốn đã rất bất an. Bọn hắn bị vây ở Xa An, quả thật trong ngoài đều khó kham nổi.” Hạ Lan Khâm nhìn chằm chằm vào sa bàn, âm trầm nói: “Nhưng nếu dẫn toàn quân đến cứu, lại là một hồi đánh giằng co…” Quân đội Viêm quốc đột nhiên xuất hiện ở ngoài thành Xa An, điều này thật sự đã khiến Hạ Lan Khâm bất ngờ.

Tình hình hiện nay, biện pháp tốt nhất là không được đi đối chọi. Nhưng từ bỏ hai ngàn tử sĩ không nói, Phượng Thất cũng ở trong thành, Hạ Lan Khâm không thể nào mặc kệ không lo.

“Đáng chết!” Hạ Lan Khâm càng nghĩ càng lo lắng, ném rớt sa bàn trước mặt. Lại không biết là đang nói Phượng Thất không chịu nghe lời thật đáng chết, hay là mắng bản thân mình sơ sẩy mà vô lực thật đáng chết.

Sa bàn rơi xuống đất phát ra một tiếng ‘Phang’ rất lớn, cát bay rào rào,

Hạ Lan Tuyết vừa đến, nghe thấy âm thanh dọa người liền vội vàng xốc màn trướng đi vào.

“Làm gì mà tức giận quá vậy?” Hạ Lan Tuyết nhìn đống hỗn độn trước mặt, kinh ngạc hỏi.

Hạ Lan Khâm ngẩn ngơ, nhìn thấy một Hạ Lan Tuyết thân mặc thường phục, phong trần mệt mỏi, mất nửa ngày mới phản ứng lại kịp: “Tam đệ, sao đệ lại tới đây!”

Ngày hôm qua người truyền tin còn nói, Tuyết Đế ngự vựng phải mất ba ngày mới có thể đến Tuy Xa, vì sao mới hôm nay đã xuất hiện rồi?

“Bọn hắn đi quá chậm, chờ không được, nên đệ tự mình đi trước. Chỉ có điều, những người khác còn không biết.” Hạ Lan Tuyết lơ đãng nói: “Huynh vẫn chưa trả lời, vì sao lại tức giận như vậy?”

“Tam đệ, đệ đã trở thành hoàng đế rồi, về sau ngàn vạn lần cũng đừng tùy hứng nữa. Đệ hiện tại thân mang trọng trách giang sơn xã tắc, không may xảy ra chuyện gì, Thiên Triều vất vả lắm mới vừa được ổn định một ít mà đệ lại xảy ra chuyện, chẳng phải lại là một phen kiếp nạn sao.” Hạ Lan Khâm chẳng màng trả lời câu hỏi của Hạ Lan Tuyết, tận tình khuyên nhủ: “Sau này không được phép làm những chuyện nguy hiểm như vậy nữa.”

“Được rồi mà, Nhị ca, ta cũng đâu còn nhỏ nữa.” Hạ Lan Tuyết cười cười, nhanh chóng cắt lời hắn. “Huống chi, ta cũng không phải một mình tới đây, còn dẫn theo Dịch Kiếm, Phượng Cửu nữa.”

“Mang theo ai cũng đều không được. Dù sao thì sau này cũng không được phép làm ẩu!” Hạ Lan Khâm nghiêm thanh mắng, trong lòng buồn rầu không chịu nổi: Phải làm thế nào từng bước từng bước, không làm cho đệ ấy bớt lo?

Hạ Lan Tuyết không dám tranh cãi chuyện này nữa, nhanh chóng cười ha hả, nói sang chuyện khác: “Y Nhân đã trở lại chưa?”

“Không có tin tức. Nhưng theo trinh thám hồi báo, chỉ sợ hiện tại, Y Nhân đang bị nhốt ở Xa An.” Hạ Lan Khâm lo lắng nói.

Ngày hôm qua nhận được tin tức, mấy ngày trước có một vị phu nhân Viếm Quốc đã đến Xa An. Nghe bọn hắn miêu tả, người nọ rất có thể là Y Nhân.

Hiện tại, Phượng Thất cùng Y Nhân đều bị vây khốn ở Xa An, cũng khó trách sao Hạ Lan Khâm lại bốc hỏa đến mức xốc đổ cả sa bàn như vậy.

“Nghe nói Xa An bị vây mệt nhọc, có thể giải vây hay không?” Hạ Lan Tuyết sau kin hãi lúc ban đầu, rất nhanh đã khôi phục trấn tĩnh.

Y Nhân đang ở Xa An, giữa hai người chỉ còn cách nhau một vùng sa mạc.

Đã gần đến như vậy, không có ly do nào lại ly biệt nữa. Hạ Lan Tuyết sau khi biết rõ tình huống, ngược lại rất tỉnh táo. Anh ngồi xổm xuống, nhặt sa bàn lên, một lần nữa bày ra trước mặt Hạ Lan Khâm. “Chạy đến đây, như vậy, sẽ có biện pháp.”

Có biện pháp nào không?

Y Nhân nhìn Phượng Thất đang bắt đầu phát sốt, vô cùng lo lắng.

Sau khi các nàng vào trong nhà cỏ, mới phát hiện đây chỉ là một cái chuồng ngựa. Tất cả số trâu, bò, ngựa, lạc đà… vừa mới rồi được đem ra chợ bán đều đã tụ lại ở nơi này.

Bên trong mùi hôi thối ngút trời. Phượng Thất lúc ban đầu tinh thần cũng không đến nỗi nào, sau khi quan sát bốn phía còn chỉ vào mấy con ngựa và nói: “Ngựa thế này, có thể bán được giá rất cao đấy.”

Nhưng chờ đến khi các nàng đi đến gian phòng nhỏ chứa rơm rạ tận cùng bên trong căn nhà, Phượng Thất dần dần bắt đầu uể oải. Y Nhân nhìn nhìn cánh tay nàng. Bởi vì buộc thật chặt, cánh tay đều loang loáng sắc đen. Nhưng cô vừa muốn tháo lỏng ra một chút, máu lại túa ra.

Qua không bao lâu, Phượng Thất bắt đầu phát sốt, nằm trên đống cỏ khô mà mơ mơ màng màng. Y Nhân không thể bỏ nàng mà đi, cũng không thể chạy đi xin người khác giúp đỡ. Cô chỉ có thể nhanh chóng nâng theo Phượng Thất đi tìm Phượng Cửu. Bằng không, cho dù Phượng Thất không có gì nguy hiểm đến tính mạng thì cánh tay này cũng sẽ phế bỏ.

Y Nhân giơ tay thăm trán Phượng Thất, ánh mắt nhanh chóng quét quanh tuần tra, rốt cuộc hạ một quyết định.

Liều mạng thôi.

“Chờ một chút, cô có thể kêu bọn họ mở cổng thành hay không?” Thừa dịp Phượng Thất còn chưa hoàn toàn mất đi tri giác, Y Nhân ghé vào bên tai nàng, nhẹ giọng hỏi. “Có thể, cô muốn làm gì?”

“Xông ra ngoài.” Y Nhân suy nghĩ, rất tự nhiên trả lời: “Ta nói rồi, ta sẽ không để cô có chuyện.”

Phượng Thất ngơ ngơ ngẩn ngẩn, nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra cô rốt cuộc muốn làm gì.

Xông ra ngoài?

Cô ấy nghĩ mình là Lục Xuyên sao?

Y Nhân lại nói là làm, rất nhanh đứng dậy, phủi cỏ khô vương trên vạt áo, lại ôm một đống rơm rã, vui vẻ chạy ra phòng ăn dành cho gia súc.

Trâu, ngựa, lạc đà còn đang ở bên kia bình yên ăn cỏ.

Cô chạy đến bên một con lạc đà, nhỏ giọng trầm trầm nói một câu: “Thật xin lỗi, ta sẽ nhớ rõ ân tình của ngươi.” Nói xong, cô sờ sờ da lông không đồng đều trên lưng lạc đà, vuốt thẳng xuống đuôi nó. Sau đó, cô trói đống rơm lên đuôi lạc đà.

Bên cạnh máng ăn, có một thùng dầu lớn.

Y Nhân cứ như vậy buộc rơm vào đuôi chúng, lại đổ chút dầu thắp lên. Tiếp theo, cô vào phòng củi bốc một ít than đen, bắt đầu vẽ hình lên lưng trâu, lên bướu lạc đà.

Cô vẽ mấy đôi mắt to lớn dữ tợn, hoặc là vẽ đôi cánh hình lập thể đặc biệt to lớn. Y Nhân vẽ mãi đến khi toàn thân vô cùng bẩn thỉu, mãi đến khi màn đêm buông xuống mới hoàn toàn tất cả chuẩn bị.

“Phượng Thất…” Đợi đến khi toàn bộ kết thúc, Y Nhân lại gần bên cạnh Phượng Thất, lay nàng tỉnh lại.

“Cô còn chịu đựng được không?”

Phượng Thất mở mắt ra, sắc mặt thảm đạm, nhưng vẫn mỉm cười như trước: “Không có việc gì, nhưng đầu hơi choáng một chút. Y Nhân… sao người cô lại bẩn như vậy? Trên mặt là cái gì vậy?”

“Bụi than.” Y Nhân đưa tay lau chùi bụi than trên mặt, cũng cười cười: “Chúng ta tra ngoài thôi.”

“Đi đâu?” Phượng Thât vịn tay vào Y Nhân, cực kỳ gian nan bò dậy. Nàng chỉ còn một cánh tay có thể dùng lực, cánh tay còn lại đã muốn chết lặng, hoàn toàn không có cảm giác.

“Đi Tuy Xa tìm Phượng Cửu.” Y Nhân nói xong, chẳng quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc của Phượng Thất, dìu nàng đi ra ngoài. Phượng Thất xuyên thấu qua ngọn đèn mỏng manh trong chuồng ngựa, chỉ liếc mắt một cái, cho dù lá gan của nàng đủ lớn cũng bị dọa đến mức kinh hãi rụng rời.

Trong chuồng ngựa xuất hiện một đám quái vật từ khi nào vậy?

Đôi mắt to như chuông đồng, trên người đầy những hoa văn kỳ quái, thậm chí có con còn có một đôi cánh thật dài. Càng kỳ quái hơn là, chúng đều có cái đuôi rất dài, thòng xuống chấm đất, bên trên tí tách mùi dầu hôi.

“Là giả thôi, ta vẽ lên đó.” Y Nhân nhận thấy cảm xúc của Phượng Cửu, vội vàng giải thích: “Chỉ dùng để dọa người khác thôi.”

Phượng Thất bấy giờ mới yên lòng, ngưng mắt nhìn những hình vẽ phong phú, trông rất sống trộng kia, không khỏi hít một hơi: “Không ngờ cô cũng biết vẽ tranh đẹp.”

Rất đẹp.

“Nghề của nàng mà.” Y Nhân cười híp mắt trả lời: “Mấy hình vẽ đó không phải do ta tự nghĩ ra đâu. Lúc trước đã nhìn thấy được trong tranh châm biếm, ví như đôi cánh này, thật ra là của ác ma… Nhưng mà, vẽ trên người lạc đà, cũng đẹp nhỉ.”

Phượng Thất có điểm không rõ: “Tranh châm biếm?” Là cái gì? Thần sắc của nàng có chút hốt hoảng, vừa sợ vừa khen ngợi trí tuệ đột xuất của Y Nhân, nhưng không hỏi nữa.

“Bây giờ, chúng ta đi tìm người mở cổng thành.” Y Nhân nói xong, liền nâng dìu Phượng Thất từ từ đi ra ngoài.

Màn đêm rất đậm.

Không trăng không sao.

Hạ Lan Tuyết cùng Hạ Lan Khâm dẫn theo một phân đội nhỏ chạy suốt đêm băng qua sa mạc. Bọn họ đương nhiên không ngốc đến mức chạy thẳng đến bên kia, mà chỉ muốn thăm dò hiện trường một chút.

Rất xa, Xa An giống như đầu một con quái thú bóng đêm. Quân đội Viêm Quốc vây chung quanh lại giống như bụng và chân của con quái thú đó.

“Đại khái có năm vạn quân.” Hạ Lan Khâm kinh nghiêm sa trường, chỉ nhìn số lượng lều trại đã có thể đoán được có bao nhiêu nhân mã. “Bên Tuy Xa đóng quân có chừng mười vạn. Nhưng nếu điều động toàn bộ đến tấn công Xa An, ngược lại sẽ bị năm vạn quân này cuốn lấy, không phải là thượng sách.”

“Vậy nếu nói, lén lút đổi vị trí với những người trong thành thì sao?” Hạ Lan Tuyết vừa mới chạy một chặng đường dài, bây giờ lại ngựa không dừng vó chạy tới sa mạc, vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt làm thế nào cũng không thể che dấu.

“Không được, khoảng cách quá xa, thời gian không đủ. Hơn nữa, kế hoạch lúc trước đã bị phát hiện, bọn hắn sẽ phòng bị.” Nói xong, Hạ Lan Khâm có điểm lo lắng nhìn anh. “Tam đệ, hay là đệ về nghỉ ngơi trước đi. Đêm nay không thể làm gì được đâu.”

“Ta muốn ở lại đây.” Hạ Lan Tuyết thản nhiên nói. Ánh mắt vẫn không chịu rời khỏi thành Xa an. Ở cái nơi tối om om đó, có Y Nhân.

“Vẫn nên đi về nghỉ ngơi đi đã. Dưỡng đủ tinh thần, ngày mai mới nghĩ được cách.” Hạ Lan Khâm còn đang khuyên nữa thì thành Xa An bên kia đột nhiên truyền ra một trận ồn ào.

Bọn hắn đồng thời dừng cuộc nói chuyện, ngước mắt nhìn về bên đó.

Cổng thành Xa An đã mở ra.

Một vùng ánh lửa đỏ rực, chiếu rọi một khoảng trời đêm.

Binh lính Viêm Quốc vừa mới từ trong giấc mơ tỉnh lại, liền thấy một cảnh tượng khủng bố còn hơn cả những cơn ác mộng kinh hoàng: Vô số ngưu quỷ xà thần chạy hồng hộc, phun ra hừng hực liệt hỏa, giương cánh, trừng mắt, trên người hiển hiện những bản ngục đồ nguyệt ương (tranh vẽ của địa ngục)

Bọn hắn quên cả phòng bị, sau giây phút chết lặng là bắt đầu xoay người, điên cuồng chạy tứ tán.

Hỏa ngưu, hỏa mã, hỏa lạc đà bị đám lửa cháy dưới đuôi làm cho bấn loạn, cũng điên cuồng chạy tứ tung. Bọn chúng tông thẳng vào đám người, vọt vào lều trại, làm bùng cháy không ít nơi đóng quân của Viêm quân.

Năm vạn đại quân, tán loạn không chốc lát.

Hai ngàn tử sĩ lúc trước đã lẻn vào Xa An thành cũng lau vệt sáng, giơ đại đao, hung thần ác sát xông ra.

Bọn hắn gần như không gặp phải sự chống cự nào. Cảnh tượng vừa rồi đã dọa đối phương khiếp đảm, gió thổi cỏ rạp.

Ở cuối đội ngũ, có vài người che chở Phượng Thất cùng Y Nhân đi ra.

Lúc bọn hắn đi ra, con đường phía trước gần như trống trải. Ngoài mấy con quái thú đang chạy tứ tán thì không còn ai khác.

Y Nhân nhìn đống hỗn độn phía trước, nhìn tàn cuộc chết chóc do bị đám động vật điên cuồng dẫm đạp, cúi đầu, thở dài một tiếng.


/113

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status