-"Ưm" Chàng không nói gì, mắt thâm trầm tràn đầy dục vọng, không mấy giây sau, thân thể của nhỏ đã không còn một mảnh giáp, nhỏ run rẩy sợ hãi, chàng nhẹ nhàng ôn nhu trấn an, cứ thế hai thân thể cọ xát nhau không ngừng, nhiệt độ trog phòng cũng đột ngột tăng vọt như hiệu ứng nhà kính, cứ thế cho đến khi
-"Á đau...hu đau" Đau lắm, lần đầu tiên ai mà chẳng đau nhưng mà thật sự đau lắm, hu hai giọt lệ ngấn đọng trên mi rồi theo đường cũ tràn xuống, chàng ngẩn đầu đưa tay lau di lệ ngân trên má nhỏ, ôn nhu, sủng nịnh hôn nhỏ. Cảm giác ngày càng không đau nữa, nhỏ mới thả lỏng người. hai người cứ như thế, ôm quyến lẫn nhau, cho đến lúc bình minh lên mới rời nhau.
-"Tay của nàng như thế, hay là trở về nha" Hắn lo lắng hỏi,cô nhìn hắn mỉm cười lắc đầu. Sau khi được thái y băng bó, cô mơi hiểu chính bản thân có lẽ đã thật sự thay đổi, vì hắn sao, có lẽ vậy, vẻ lạnh lùng, cực đoan và không bao giờ rung động hay biết giúp đỡ ai đã hoàn toàn được bốc ra, cô bây giờ có thể là chính mình, bố của cô đã từng dạy cô rất nhiều, nhưng ông không bao giờ dạy cô những thứ mềm nhũn, mơ mộng, có những lúc cô phản bác liền bị ông mắng té tát, cô thuộc người có tính cách luôn muốn chứng minh là người giỏi nên đều làm theo ý bố mình. nhưng bây giờ cô đã chống lại điều đó, như thế thoải mái hơn nhiều. Cô đã đón nhận hắn, nhưng vẫn không có gan yêu hắn, một ngày nào đó nếu cô trở về hiện đại, cô và hắn đều đau khổ, nên cô quyết định kiềm nén nó, được lúc nào hay lúc đó, bây giờ cứ đón nhận sự yêu thương của hắn để không phải hối tiếc
-"Ta đã nói rồi, đây là buổi hẹn đầu cho nên không về được" Cô cứng ngắt nói
-"Được rồi" Hắn mỉm cười, hắn không thể tin cô đã đón nhận hắn, hăn sẽ cố gắng yêu thương cô, bảo vệ cô sẽ không làm cô đau lòng, hắn nắm lấy tay cô, gương mặt vẫn hướng về phía trước, cô giật minh nhìn xuống, tay trong tay cô có gì đó rất hạnh phúc nhưng đan xen vào đó vẫn là muộn phiên, hắn nếu như là người hiện đại thì hay quá, cô sẽ mở lòng yêu hắn, nhưng ai biết được một ngay nào đó hắn thay lòng đổi dạ, một ngày nào đó cô sẽ quay về, hoặc hắn, hoặc cô hoặc cả hai phải đau khổ, nếu như thế cô sẽ cho hắn là người đau khổ, cô không muốn lãnh sự đau thương đó, cô ích kỉ, phải vì cô sợ, đừng trách cô, nhưng hãy mãi hận cô để tình yêu của hắn phai mờ đi, một lúc nào đó, hắn và cô sẽ mãi cách biệt, yêu nhau sẽ luôn hướng về nhau, sẽ mãi mơ mộng chờ đợi, cô không muốn, cô không muốn khóc, cô luôn muốn lãnh đạm, tình cảm con người ai đoán biết được, nhưng khi tháy gương mặt hắn hạnh phúc như thế, tâm của cô đau như cắt, cô yêu hắn, không phải cô đã rất yêu hắn, rất yêu, không biết từ khi nào, bây giờ cô muốn úp mặt vào vai hắn để khóc hết nước mắt, nhưng cô không dám, không muốn mình yếu đuối trước mặt hắn, ánh mắt cô đau thương nhìn xuống bàn tay ngâm ngâm của hắn và bàn tay trắng nõn của cô, như thế này mãi mãi hay quá nhưng...cô biết không thể. Cô và hắn làm mọi việc mà những đôi yêu nhau làm khi hẹn hò, ăn một buổi cơm sang trọng, hắn mùa trang sức tặng cô, cô chỉ có thể nói cảm ơn và mỉm cười, hôm nay cô đã cười thật nhiều nhưng tâm cũng đã khóc thật nhiều, ở đây gần hai tháng cô cảm thấy rất hạnh phúc,nhưng cô cũng nhớ ông bố khủng khiếp của mình, nhớ Trần Chí Thiện ông anh kết nghĩa của cô, nhớ cả bà mẹ điệu đà nhưng yêu cô rất nhiều, nhớ tất cả, Tuyết Lan là người cô cảm thấy lo nhất.Cô muốn nói với hắn, cô yêu hắn, và bây giờ cô sẽ nói để không bao giờ là muộn màng, để không bao giờ cô hối hận, cô cứ tưởng rằng, lo sợ rằng ngày mai mình sẽ trở về hiện tại. Hắn đưa cô vào cung, ánh mắt hắn tràn đầy tia sủng nịnh và yêu thương, cô nhìn hắn, hạt châu tím lấp lánh dịu dàng, giây phút này cô sẽ nhớ mãi, cô đã nghĩ kỹ rồi cô sẽ yêu hắn thật nhiều, thương hắn thật nhiều, đối tốt với hắn như chính lòng mình đã làm, để trở về rồi hắn sẽ luôn nhớ tới cô, cũng như cô sẽ nhớ hắn
-"Tư Kì Phong" Cô ngước mặt nhìn hắn
-"Chuyện gì Jenny" Hắn mỉm cười thật hạnh phúc
-"Ngươi chờ ta một chút" Như nhớ tới điều gì, cô chạy vụt vào phòng mình, lấy ra Long ngọc mình mua hôm trước đưa cho hắn
-"Nàng tặng ta" Hắn ngạc nhiên nhìn cô, lòng bỗng trở nên ấm áp
-"Không lẽ ngươi muốn ta tặng nam nhân khác" Cô nhăn mặt nói
-"Tất nhiên là không rồi" Hăn cười trừ, nhìn miếng ngọc trên tay, hắn cảm thấy nó quý báu biết nhường nào, hắn sẽ trân trọng nó, món quà đầu nàng tặng hắn.Nếu như bây giờ hắn đang mơ thì xin mãi không tỉnh lại
-"Tư Kì Phong, ta-yêu-chàng" Cô vững giọng nói, hắn ngước nhìn cô, gương mặt kinh ngạc nhưng nụ cười liền hiện lên, hắn làm được rồi, nàng yêu hắn, hắn cảm thấy hạnh phúc lắm, nhìn hắn như thế ngây ngây ngốc ngốc, chẳng giống hắn thường ngày, lòng cô như càng bị bóp nát, nước mắt không thể ngăn được, nó đã tràn ra, từ trong tim nó đã đầy đến nỗi làm vỡ tim cô, cô khóc, nước mắt cứ chảy, nhưng mặt vẫn cười, hắn kinh hãi
-"Nàng sao thế" Cô vươn tay ôm lấy hắn, dụi mặt hít lấy mùi hương riêng biệt của hắn, sẽ mãi như thế, sẽ mãi khắc ghi, hắn nhíu mày ôm lấy cô, cằm tựa lên đỉnh đầu, nhắm mắt để cô khóc, hôm nay xem như hắn bất lực không dỗ được cô,hắn không hiểu cô khóc vì điều gì nhưng tâm hắn chỉ muốn ôm lấy cô, trăng vàng khuyết một nửa có phải nửa kia đã rời trăng mà đi theo gió, cũng như một ngày nào đó cô sẽ bị nguồn sáng kia cuốn trở về, hắn sẽ như thế nào có phải sẽ đau khổ không, cô cũng sẽ như thế, màn đêm im ắng, hai bóng người ôm nhau lặng thầm không nói gì, nước mắt vẫn chảy, vòng tay càng ôm siết, đau càng đau, nước mắt càng rơi, không có tiếng thút thít, hay òa khóc mà chỉ im lặng, một ngôi sao hai ngôi sao lấp lánh sát cánh bên nhau, trường tồn bên nhau, hắn và cô nếu như sao kia thì hay quá. Cô buông hắn ra, chủ động nhón chân hôn lên môi hắn, cô sẽ là người chủ động, cô trong mọi thứ đều thích là người chủ động, hắn run rẩy nhìn cô, dần nhắm mắt cuốn theo nụ hôn của cô, lúc đầu nhẹ nhàng, chỉ là một khắc chạm môi, nhưng hắn đã là người làm mãnh liệt lên, cứ thế hôn nhau trong màn đêm cô đơn, chỉ thế đã lấp đầy con tim một đau một cô đơn của hai người
-"Ưm" Nhỏ dụi mắt tỉnh dậy, khẽ cử động thân mình, bỗng đưng cơn đau từ hạ thân truyền tới làm nhỏ bất giác như bị xé toạt người, gương mặt nhăn nhó, khóe mắt ngân ngắn một giọt thủy tinh rồi rơi xuống. Đau chết đi được, chàng ngồi dậy, vòng tay ôm lấy nàng từ sau, ánh mắt ôn nhu rõ rệt, đưa một ngón tay ấm áp quệt đi một giọt nước
-"Xin lỗi, nàng đau lắm phải không" Nhỏ quay mặt lại đối diện với chàng, mặt đỏ cả lên, dù có nhìn qua hết nhưng mà...dù sao thì nhỏ cũng còn ngây thơ lắm (ngây thơ quá ha, ai tin đây, e hem, giờ chắc Jenny mới là người ngây thơ nhất trong truyện này đó hô hô hô). Nhỏ đột nhiên rùng người, nếu như Jenny mà biết nhỏ bị ăn sạch thế này, chắc chắcn người đang ung dung mỉm cười chói sáng trước mặt mình cũng lên trời làm Angel thôi (Angel hay Devil vậy ta?), nhỏ lắc lắc đầu, đáng lẽ nhỏ phải cương quyết từ chối việc này, tại sao lại để cho chàng muốn làm gì thì làm, tim, đập nhanh quá, loạn nhịp, trong lúc cùng chàng mây mưa, tim nhỏ không hiểu vì sao lại như thế, không lẽ lại thêm lần nữa thích chàng, nhỏ bàng hoàng, ánh mắt bàng hoàng rõ rệt, không được không thể, trao thân cho chàng, cái người màng cả đống hương vị của hàng ngàn nữ nhân., lòng nhỏ chợt trở nên hối hận, hic tại sao lại ngu thế này chứ, trong lòng thật chất còn có một cảm giác nữa, đó là đau buốt, ánh mắt nhỏ trở nên buồn bã, thập phần là buồn, làm người trướ mặt trong lòng đau ê ẩm
-"Nàng hối hận phải không?" Chàng hỏi, giọng nói êm dịu như suối ru ngày thu, nhưng cũng thương tâm không kém tiếng mưa gõ nhịp vào mùa đông, miệng hỏi nhưng lòng cầu mong câu trả lời kia sẽ là "không", cầu mong nàng sẽ không một chút hối tiếc
-"Hối hận lắm" Nhỏ xụ mặt nói, trong tâm bất chợt đông cứng lại, một chút cảm giác cũng không có, không lẽ vì nhỏ vô tình, không không phải là một cảm giác phi thường khó chịu làm lòng nhỏ tê buốt, cũng như khó thở, đau cũng không đau, xót cũng không xót, nhưng chỉ là tê buốt đến muốn chết
-"Nàng thật sự....Tại sao, ta là hoàng đế, có thể cho nàng mọi thứ, chẳng phải nữ nhân nào cũng muốn được trẫm sủng ái sao, nàng tại sao lại khác thường như thế" Gương mặt chàng trở nên u tối, không hiểu vì sao trong người lại sinh ra nộ khí, nhưng tim cũng đau thắt, trên đất nước này có ai không muốn được thiên tử như chàng u ái, nữ nhân nhi này thật sự là không biết điều, sao có thể hỏi hối hận lại ngang giọng nói hối hận như thế, nhỏ nhăn mặt khi nghe được ý trong lời nói đó, nhỏ ngây thơ nhưng không ngu ngốc, nhỏ cũng biết tức giận chứ, sao chàng có thể đem so sánh nhỏ với những nữ nhân tươm tướp theo chàng trong hoàng cung, thì ra trong mắt chàng nhỏ chỉ là một món đồ chơi ngu ngốc, nhỏ bây giờ mới hiểu lời Jenny nói "trên thế giới này không có gì là tốt đẹp hãy mang mộng tưởng mà ném đi, đừng để nó đánh lừa, tình yêu cũng vậy, ngu ngu ngơ ngơ như cậu tất nhiên sẽ mắc bẫy rõ ràng, nhưng trong tình huống nào cũng không được tỏ ra yếu kém", lúc đó nhỏ chỉ lo gật gù nghe rồi ăn, làm cô tức đến sinh khí. Nhưng mà, nhỏ..thân thể lẫn tâm hồn đều mềm nhũn như nước, có bao giờ biết cứng rắn đau, nhỏ chỉ mang một cảm xúc "vui", đa số chỉ là cười, nhỏ sống như một nàng công chúa trong một gia đình cực kì quái chiêu nhưng lại ấm áp, được cha mẹ chăm sóc,không bao giờ bị mắng nhiếc, còn đựoc anh hai đẹp trai yêu chiều, sủng nịnh.Cho nên bây giờ mềm nhũn thế này, nghe được ý tứ trong lời nói của chàng, tức nhiên mêm nhũn sẽ khóc, mà khi khóc thật sự rồi thì không ai dỗ được, cực kì đau khi nghe chàng nói, chàng luôn yêu chiều nhỏ tại sao bây giờ, hic..nước mắt lại tuôn, chàng giật mình tay chân luống cuống khi biết mình nói sai, nhỏ ô ô khóc, ở đây ai cũng bắt nạt nhỏ hết, tính cách nhõng nhẹo theo nước mắt mà ập ra.
-"Á đau...hu đau" Đau lắm, lần đầu tiên ai mà chẳng đau nhưng mà thật sự đau lắm, hu hai giọt lệ ngấn đọng trên mi rồi theo đường cũ tràn xuống, chàng ngẩn đầu đưa tay lau di lệ ngân trên má nhỏ, ôn nhu, sủng nịnh hôn nhỏ. Cảm giác ngày càng không đau nữa, nhỏ mới thả lỏng người. hai người cứ như thế, ôm quyến lẫn nhau, cho đến lúc bình minh lên mới rời nhau.
-"Tay của nàng như thế, hay là trở về nha" Hắn lo lắng hỏi,cô nhìn hắn mỉm cười lắc đầu. Sau khi được thái y băng bó, cô mơi hiểu chính bản thân có lẽ đã thật sự thay đổi, vì hắn sao, có lẽ vậy, vẻ lạnh lùng, cực đoan và không bao giờ rung động hay biết giúp đỡ ai đã hoàn toàn được bốc ra, cô bây giờ có thể là chính mình, bố của cô đã từng dạy cô rất nhiều, nhưng ông không bao giờ dạy cô những thứ mềm nhũn, mơ mộng, có những lúc cô phản bác liền bị ông mắng té tát, cô thuộc người có tính cách luôn muốn chứng minh là người giỏi nên đều làm theo ý bố mình. nhưng bây giờ cô đã chống lại điều đó, như thế thoải mái hơn nhiều. Cô đã đón nhận hắn, nhưng vẫn không có gan yêu hắn, một ngày nào đó nếu cô trở về hiện đại, cô và hắn đều đau khổ, nên cô quyết định kiềm nén nó, được lúc nào hay lúc đó, bây giờ cứ đón nhận sự yêu thương của hắn để không phải hối tiếc
-"Ta đã nói rồi, đây là buổi hẹn đầu cho nên không về được" Cô cứng ngắt nói
-"Được rồi" Hắn mỉm cười, hắn không thể tin cô đã đón nhận hắn, hăn sẽ cố gắng yêu thương cô, bảo vệ cô sẽ không làm cô đau lòng, hắn nắm lấy tay cô, gương mặt vẫn hướng về phía trước, cô giật minh nhìn xuống, tay trong tay cô có gì đó rất hạnh phúc nhưng đan xen vào đó vẫn là muộn phiên, hắn nếu như là người hiện đại thì hay quá, cô sẽ mở lòng yêu hắn, nhưng ai biết được một ngay nào đó hắn thay lòng đổi dạ, một ngày nào đó cô sẽ quay về, hoặc hắn, hoặc cô hoặc cả hai phải đau khổ, nếu như thế cô sẽ cho hắn là người đau khổ, cô không muốn lãnh sự đau thương đó, cô ích kỉ, phải vì cô sợ, đừng trách cô, nhưng hãy mãi hận cô để tình yêu của hắn phai mờ đi, một lúc nào đó, hắn và cô sẽ mãi cách biệt, yêu nhau sẽ luôn hướng về nhau, sẽ mãi mơ mộng chờ đợi, cô không muốn, cô không muốn khóc, cô luôn muốn lãnh đạm, tình cảm con người ai đoán biết được, nhưng khi tháy gương mặt hắn hạnh phúc như thế, tâm của cô đau như cắt, cô yêu hắn, không phải cô đã rất yêu hắn, rất yêu, không biết từ khi nào, bây giờ cô muốn úp mặt vào vai hắn để khóc hết nước mắt, nhưng cô không dám, không muốn mình yếu đuối trước mặt hắn, ánh mắt cô đau thương nhìn xuống bàn tay ngâm ngâm của hắn và bàn tay trắng nõn của cô, như thế này mãi mãi hay quá nhưng...cô biết không thể. Cô và hắn làm mọi việc mà những đôi yêu nhau làm khi hẹn hò, ăn một buổi cơm sang trọng, hắn mùa trang sức tặng cô, cô chỉ có thể nói cảm ơn và mỉm cười, hôm nay cô đã cười thật nhiều nhưng tâm cũng đã khóc thật nhiều, ở đây gần hai tháng cô cảm thấy rất hạnh phúc,nhưng cô cũng nhớ ông bố khủng khiếp của mình, nhớ Trần Chí Thiện ông anh kết nghĩa của cô, nhớ cả bà mẹ điệu đà nhưng yêu cô rất nhiều, nhớ tất cả, Tuyết Lan là người cô cảm thấy lo nhất.Cô muốn nói với hắn, cô yêu hắn, và bây giờ cô sẽ nói để không bao giờ là muộn màng, để không bao giờ cô hối hận, cô cứ tưởng rằng, lo sợ rằng ngày mai mình sẽ trở về hiện tại. Hắn đưa cô vào cung, ánh mắt hắn tràn đầy tia sủng nịnh và yêu thương, cô nhìn hắn, hạt châu tím lấp lánh dịu dàng, giây phút này cô sẽ nhớ mãi, cô đã nghĩ kỹ rồi cô sẽ yêu hắn thật nhiều, thương hắn thật nhiều, đối tốt với hắn như chính lòng mình đã làm, để trở về rồi hắn sẽ luôn nhớ tới cô, cũng như cô sẽ nhớ hắn
-"Tư Kì Phong" Cô ngước mặt nhìn hắn
-"Chuyện gì Jenny" Hắn mỉm cười thật hạnh phúc
-"Ngươi chờ ta một chút" Như nhớ tới điều gì, cô chạy vụt vào phòng mình, lấy ra Long ngọc mình mua hôm trước đưa cho hắn
-"Nàng tặng ta" Hắn ngạc nhiên nhìn cô, lòng bỗng trở nên ấm áp
-"Không lẽ ngươi muốn ta tặng nam nhân khác" Cô nhăn mặt nói
-"Tất nhiên là không rồi" Hăn cười trừ, nhìn miếng ngọc trên tay, hắn cảm thấy nó quý báu biết nhường nào, hắn sẽ trân trọng nó, món quà đầu nàng tặng hắn.Nếu như bây giờ hắn đang mơ thì xin mãi không tỉnh lại
-"Tư Kì Phong, ta-yêu-chàng" Cô vững giọng nói, hắn ngước nhìn cô, gương mặt kinh ngạc nhưng nụ cười liền hiện lên, hắn làm được rồi, nàng yêu hắn, hắn cảm thấy hạnh phúc lắm, nhìn hắn như thế ngây ngây ngốc ngốc, chẳng giống hắn thường ngày, lòng cô như càng bị bóp nát, nước mắt không thể ngăn được, nó đã tràn ra, từ trong tim nó đã đầy đến nỗi làm vỡ tim cô, cô khóc, nước mắt cứ chảy, nhưng mặt vẫn cười, hắn kinh hãi
-"Nàng sao thế" Cô vươn tay ôm lấy hắn, dụi mặt hít lấy mùi hương riêng biệt của hắn, sẽ mãi như thế, sẽ mãi khắc ghi, hắn nhíu mày ôm lấy cô, cằm tựa lên đỉnh đầu, nhắm mắt để cô khóc, hôm nay xem như hắn bất lực không dỗ được cô,hắn không hiểu cô khóc vì điều gì nhưng tâm hắn chỉ muốn ôm lấy cô, trăng vàng khuyết một nửa có phải nửa kia đã rời trăng mà đi theo gió, cũng như một ngày nào đó cô sẽ bị nguồn sáng kia cuốn trở về, hắn sẽ như thế nào có phải sẽ đau khổ không, cô cũng sẽ như thế, màn đêm im ắng, hai bóng người ôm nhau lặng thầm không nói gì, nước mắt vẫn chảy, vòng tay càng ôm siết, đau càng đau, nước mắt càng rơi, không có tiếng thút thít, hay òa khóc mà chỉ im lặng, một ngôi sao hai ngôi sao lấp lánh sát cánh bên nhau, trường tồn bên nhau, hắn và cô nếu như sao kia thì hay quá. Cô buông hắn ra, chủ động nhón chân hôn lên môi hắn, cô sẽ là người chủ động, cô trong mọi thứ đều thích là người chủ động, hắn run rẩy nhìn cô, dần nhắm mắt cuốn theo nụ hôn của cô, lúc đầu nhẹ nhàng, chỉ là một khắc chạm môi, nhưng hắn đã là người làm mãnh liệt lên, cứ thế hôn nhau trong màn đêm cô đơn, chỉ thế đã lấp đầy con tim một đau một cô đơn của hai người
-"Ưm" Nhỏ dụi mắt tỉnh dậy, khẽ cử động thân mình, bỗng đưng cơn đau từ hạ thân truyền tới làm nhỏ bất giác như bị xé toạt người, gương mặt nhăn nhó, khóe mắt ngân ngắn một giọt thủy tinh rồi rơi xuống. Đau chết đi được, chàng ngồi dậy, vòng tay ôm lấy nàng từ sau, ánh mắt ôn nhu rõ rệt, đưa một ngón tay ấm áp quệt đi một giọt nước
-"Xin lỗi, nàng đau lắm phải không" Nhỏ quay mặt lại đối diện với chàng, mặt đỏ cả lên, dù có nhìn qua hết nhưng mà...dù sao thì nhỏ cũng còn ngây thơ lắm (ngây thơ quá ha, ai tin đây, e hem, giờ chắc Jenny mới là người ngây thơ nhất trong truyện này đó hô hô hô). Nhỏ đột nhiên rùng người, nếu như Jenny mà biết nhỏ bị ăn sạch thế này, chắc chắcn người đang ung dung mỉm cười chói sáng trước mặt mình cũng lên trời làm Angel thôi (Angel hay Devil vậy ta?), nhỏ lắc lắc đầu, đáng lẽ nhỏ phải cương quyết từ chối việc này, tại sao lại để cho chàng muốn làm gì thì làm, tim, đập nhanh quá, loạn nhịp, trong lúc cùng chàng mây mưa, tim nhỏ không hiểu vì sao lại như thế, không lẽ lại thêm lần nữa thích chàng, nhỏ bàng hoàng, ánh mắt bàng hoàng rõ rệt, không được không thể, trao thân cho chàng, cái người màng cả đống hương vị của hàng ngàn nữ nhân., lòng nhỏ chợt trở nên hối hận, hic tại sao lại ngu thế này chứ, trong lòng thật chất còn có một cảm giác nữa, đó là đau buốt, ánh mắt nhỏ trở nên buồn bã, thập phần là buồn, làm người trướ mặt trong lòng đau ê ẩm
-"Nàng hối hận phải không?" Chàng hỏi, giọng nói êm dịu như suối ru ngày thu, nhưng cũng thương tâm không kém tiếng mưa gõ nhịp vào mùa đông, miệng hỏi nhưng lòng cầu mong câu trả lời kia sẽ là "không", cầu mong nàng sẽ không một chút hối tiếc
-"Hối hận lắm" Nhỏ xụ mặt nói, trong tâm bất chợt đông cứng lại, một chút cảm giác cũng không có, không lẽ vì nhỏ vô tình, không không phải là một cảm giác phi thường khó chịu làm lòng nhỏ tê buốt, cũng như khó thở, đau cũng không đau, xót cũng không xót, nhưng chỉ là tê buốt đến muốn chết
-"Nàng thật sự....Tại sao, ta là hoàng đế, có thể cho nàng mọi thứ, chẳng phải nữ nhân nào cũng muốn được trẫm sủng ái sao, nàng tại sao lại khác thường như thế" Gương mặt chàng trở nên u tối, không hiểu vì sao trong người lại sinh ra nộ khí, nhưng tim cũng đau thắt, trên đất nước này có ai không muốn được thiên tử như chàng u ái, nữ nhân nhi này thật sự là không biết điều, sao có thể hỏi hối hận lại ngang giọng nói hối hận như thế, nhỏ nhăn mặt khi nghe được ý trong lời nói đó, nhỏ ngây thơ nhưng không ngu ngốc, nhỏ cũng biết tức giận chứ, sao chàng có thể đem so sánh nhỏ với những nữ nhân tươm tướp theo chàng trong hoàng cung, thì ra trong mắt chàng nhỏ chỉ là một món đồ chơi ngu ngốc, nhỏ bây giờ mới hiểu lời Jenny nói "trên thế giới này không có gì là tốt đẹp hãy mang mộng tưởng mà ném đi, đừng để nó đánh lừa, tình yêu cũng vậy, ngu ngu ngơ ngơ như cậu tất nhiên sẽ mắc bẫy rõ ràng, nhưng trong tình huống nào cũng không được tỏ ra yếu kém", lúc đó nhỏ chỉ lo gật gù nghe rồi ăn, làm cô tức đến sinh khí. Nhưng mà, nhỏ..thân thể lẫn tâm hồn đều mềm nhũn như nước, có bao giờ biết cứng rắn đau, nhỏ chỉ mang một cảm xúc "vui", đa số chỉ là cười, nhỏ sống như một nàng công chúa trong một gia đình cực kì quái chiêu nhưng lại ấm áp, được cha mẹ chăm sóc,không bao giờ bị mắng nhiếc, còn đựoc anh hai đẹp trai yêu chiều, sủng nịnh.Cho nên bây giờ mềm nhũn thế này, nghe được ý tứ trong lời nói của chàng, tức nhiên mêm nhũn sẽ khóc, mà khi khóc thật sự rồi thì không ai dỗ được, cực kì đau khi nghe chàng nói, chàng luôn yêu chiều nhỏ tại sao bây giờ, hic..nước mắt lại tuôn, chàng giật mình tay chân luống cuống khi biết mình nói sai, nhỏ ô ô khóc, ở đây ai cũng bắt nạt nhỏ hết, tính cách nhõng nhẹo theo nước mắt mà ập ra.
/36
|