uốn về nhà...hu hu hu" Vừa khóc vừa đánh vào ngực chàng, chàng sủng nịnh nhìn nữ nhân đáng yêu trong lòng mình, vươn tay ôm vào lòng
-"Được rồi ta sai, ta sai, nín đi, ai bảo không ai thương nàng, có ta đây mà" Chàng cười cười lấy tay lau cái mặt đầm đìa nước mắt nhưng rất lâu sau thấy nhỏ vẫn không nín, lòng bắt đầu cảm thấy lo lắng, nhỏ khóc đến nổi muốn ngất xỉu rồi, gương mặt có chút tái trắng, nhưng miệng vẫn không ngừng thút thít, chàng bắt đầu khẩn trương hết mức dỗ dành, một hồi sau đột nhiên nhỏ lăn ra bất tỉnh, đó chính là hiệu ứng khi nhõng nhẽo xong, khóc đến mức mệt quá mà ngất xỉu hỏi trên đời này có ai như Tuyết Lan, chàng hốt hoảng, mặc vội đồ cho nhỏ và chàng, lật đật ôm nhỏ phóng ra ngoài om sòm tìm thái y, làm bọn họ mém nữa là tưởng ai sắp chết đến nơi.
-"Nàng thế nào" Chàng túm lấy ông lão rau tóc bạc phơ đang mặt tái trắng run rẩy nhìn chàng,tâm tự nghĩ chắc chắn sẽ từ chức về quê sống cho an nhàn, mỗi lần lão bị triệu y như rằng sẽ bị lay cho đến chết
-"Hoàng thượng...úc...hoàng thương lão thần bắt mạch cho nương nuơng thì thấy không sao cả, chỉ là kích động một chút thôi và sức lực của nương nương giường như rất yếu" Lão nói một hơi muốn mau chóng rời khỏi hang hổ mà bay thật xa thật cao
-"Được rồi ngươi lui ra" Chàng khoát tay, mặt lạnh nhìn ông lão đang run rẩy lụ khụ mau chóng ly khai, lại quay mặt ôn nhu nhìn sang gương mặt đỏ ửng vì khóc nhiều của nhỏ mà lòng thấy thương vô cùng, ngồi bên cạnh nữ nhân nhi đang đều đều ngủ mà lòng không khỏi buồn cười chính mình, thân là vua của một nước, lại là người lạnh lùng và tàn nhẫn với tất cả mọi người, chàng chỉ có sủng chứ không bao giờ yêu bất kì nữ nhân nào, vì trong mắt chàng họ chẳng đáng giá là một con người, quá bẩn thỉu đối với chàng, nói chung các ả chỉ là một công cụ, một vật để đáp ứng yêu cầu của chàng, chàng ghết nữ nhân ồn ào lắm chuyện, không biết người biết ta, tranh đấu cao thấp, vô sỉ giở thủ đoạn, nhưng bản thân lại không ngờ lại yêu một nữ nhân, tính cách y như hài tử, cười thì nhiều nhưng nhõng nhẽo cũng không kém, lại đi khóc đến ngất xỉu như nàng, nàng khác biệt, nàng rất tốt, nàng cũng bình dị, tuy là giống trể con nhưng lại ít nói, chỉ dùng gương mặt hay ánh mắt để nói lên, nàng ngây thơ đến nỗi, trang sức đắt tiền lại đổi lấy một cây hồ lô, một chiêc bánh bao hay để cho người ăn xin, nàng miệng cười nhiều, nhưng sau khi về đây lại thấy ít cười, không vui, gương mặt tiểu hài đồng lúc nào cũng đầy chán chường khiến chàng bận tâm vô cùng, chàng biết nhỏ muốn được tự do đi chơ khắp nơi, nhưng chàng không thể buông tay,vuốt ve gương mặt trắng hồng nõn nà của nhỏ, đặt nhẹ một nụ hôn lên đôi môi chúm chím
-"Ưm" Nhỏ mở mắt ngồi dậy, chàng im lặng nhìn ngắm gương mặt lờ đờ ngái ngủ của nhỏ, tâm tình ý dạt dào
-"Lan Nhi còn thấy mệt không" Lắc đầu, mặt vẫn lộ vẻ buồn bực, đột nhiên nhỏ đứng dậy bước xuống giường, người bỗng đau điếng, quên mất, nhỏ xụ mặt, ngồi phịch xuống đất, đang trong giai đoạn nhõng nhẽo nên nhỏ vô cùng hờn dỗi người gây ra hậu quả này, chàng bật cười nhìn gương mặt đáng yêu đang làm nũng, hai tay hướng xuống ôm lấy nàng bế lên trước mặt, nhỏ chu mỏ, ánh mắt chuyển hướng qua chỗ khác. Giận giận giận không bao giờ tha thứ cho hung thủ làm hư nàng
-"Thôi nào Lan Nhi, đừng giận nữa được không?" Im lặng không thèm trả lời
-"Lan NHi, ta dẫn nàng ra ngoài chơi" Ánh mắt lóe sáng nhưng vẫn im lặng
-"Lan Nhi ta sẽ mua nhiều đồ ăn ngọt cho nàng" Gương mặt tươi rói
-"Lan Nhi ta tới Hồng THường quán mua bánh đậu xanh mà nàng thích nhất"
-"Ân" Nhỏ gật đầu, gương mặt vô cùng tươi, chỉ cần ăn là giải quyết được mọi chuyện, chàng đặt nhỏ xuống đất, hai tay xoa xoa gò má phung phính, mập mạp của nhỏ, miệng mỉm cười ôn nhu.
-"Hoàng Hậu giá đáo" Tiếng của Lưu công công truyền đến, gương mặt chàng co lại, sắc lạnh truyền xuống, mặt cứng ngắt không chút cảm xúc
-"Thần thiếp tham kiến hoàng thượng" Trước mặt nhỏ, một thân y phục đỏ thẫm, hai mép áo được trang trí bằng những đường miện vàng óng ánh, trên tà váy sang trọng còn được thêu một con phượng hoàng, gương mặt nữ nhân trước mặt phi thường sắc sảo và đẹp, trông khác hẳn với nhỏ, đối nghịch với nhỏ, nhỏ chỉ thân một mảnh hồng xuân tươi đẹp, ngây ngô mà tha thướt như bướm hồng, giống tiên nữ hạ phàm nhưng không quá khoa trương, hoàng hậu uy nghiêm, thần thái vô cùng đáng sợ, ung dung hành lễ, ,mang nét xuất trần cao quý, nhưng làm người ta khó thở và không được thoải mái, chính khí phái bức người và bản tính hay ghen của hoàng hậu đã làm chàng chán ghét.
-"Hoàng hậu bình thân" Chàng lạnh giọng, gương mặt không một tia biểu cảm nhìn ả, ả đa tạ theo lễ nghi rồi cung kính đứng lên, phía sau còn có hai tì nữ gương mặt khả ái nhưng kiêu ngạo đỡ dậy. Ả nhìn nhỏ cũng thầm đánh giá, không đẹp nhưng xinh, ăn mặc quá ưa là tầm thường không xứng là đối thủ của ta, nhỏ giật mình sợ hãi khi thấy con mắt phượng liễu chăm chăm nhìn nhỏ, làm nhỏ tim không phút nào nghỉ ngơi.
-"Nữ nhân này, tại sao thấy bản cung lại không thi lễ" Ả lớn giọng trách mốc, tâm bực bội muôn phần, nhỏ ngây ngây nhìn ả, người không chút biến chuyển, hành lễ tức là sao, không hiểu, là quỳ hay là nhún người, nhỏ gãi đầu khó khăn, từ xưa đến nay đâu có bao giờ mà hạ mình thế này đâu, ước gì Jenny ở đây thì hay quá, nhận thấy nét bối rối của nhỏ, chàng lạnh giọng nói tiếp
-"Đối với nàng Lan Nhi không cần hành lễ" Chàng hừ lạnh, mắt mang theo tia cảnh cáo, ả máu nóng nổi lên,nhưng gương mặt vẫn điềm đạm nói
-"Hoàng thượng, như thế là không được, đây là quy củ bắt buộc của hoàng gia, sao người có thể nói như vậy, huống hồ chi nàng chỉ là thiếp, chuyện hành lễ là đương nhiên, nếu hoàng thái hậu biết được sẽ trách tội thần thiếp" Nhỏ phụng phịu mặt, đôi mắt ánh lên vẻ không cam chịu, tại sao chứ, ở đây nhất thiết phải tam thê tứ thiếp sao, thiếp không phải con người sao, lại có thể nói như thế, từ nhỏ tới giờ chỉ có kính yêu, lễ phép vòng tay ạ vâng với người lớn chứ đâu phải mỗi lần gặp là quỳ là nhún là chúc đâu, thà làm một thường dân chẳng phải sung sướng hay sao, nhỏ giật mình, lắc đầu, nhỏ hết ngây thơ nổi rồi, lòng tự trọng đối với nhỏ là rất cao, sao ở đây không ai hiẻu hết vậy
-"Nàng vậy là không coi lời trẫm ra gì, trẫm không có uy nghi như mẫu hậu sao" Chàng gương mặt u ám snh khí nói, giọng nói vẫn mang tia hàn băng
-"Thần...thần thiếp không dám...thần thiếp chỉ là..theo quy củ của hoàng gia thôi" Ả lúng túng lo sợ nói, lại không quên ném một cái nhìn chanh chua cho nhỏ.
-"Thôi đủ rồi, từ nay nếu ai làm khó Lan Nhi, nếu Lan Nhi không thích thì cấm kẻ nào ép buộc, chỉ cần Lan Nhi đổ một giọt nước mắt, trẫm sẽ không tha cho kẻ đó" Chàng cười nhạt nói, sắc khí trên mặt vô cùng đáng sợ, làm cho nhỏ cũng tự nhiên lùi xa hai bước, nhỏ buồn bực vô cùng, không khéo lại trở thành tâm điểm của hậu cung mất. Đang suy nghĩ vẩn vơ bỗng nhiên bị chàng ôm lấy eo kéo sát vào người, ôn nhu xoa đầu
-"Trẫm có việc, trẫm đi trước" Chang nói nhưng mắt vẫn dán chặt vào gương măt đỏ kè kia
-"Vâng" Ả êm giọng nói, tâm không chút nào yên ổn, chỉ muốn bay đến giết chết nhỏ đang ấm áp trong vòng tay chồng ả. Chàng mau chóng ly khai, đi đến chính điện, ôm nhỏ ngự trên ngai vàng
-"Được rồi ta sai, ta sai, nín đi, ai bảo không ai thương nàng, có ta đây mà" Chàng cười cười lấy tay lau cái mặt đầm đìa nước mắt nhưng rất lâu sau thấy nhỏ vẫn không nín, lòng bắt đầu cảm thấy lo lắng, nhỏ khóc đến nổi muốn ngất xỉu rồi, gương mặt có chút tái trắng, nhưng miệng vẫn không ngừng thút thít, chàng bắt đầu khẩn trương hết mức dỗ dành, một hồi sau đột nhiên nhỏ lăn ra bất tỉnh, đó chính là hiệu ứng khi nhõng nhẽo xong, khóc đến mức mệt quá mà ngất xỉu hỏi trên đời này có ai như Tuyết Lan, chàng hốt hoảng, mặc vội đồ cho nhỏ và chàng, lật đật ôm nhỏ phóng ra ngoài om sòm tìm thái y, làm bọn họ mém nữa là tưởng ai sắp chết đến nơi.
-"Nàng thế nào" Chàng túm lấy ông lão rau tóc bạc phơ đang mặt tái trắng run rẩy nhìn chàng,tâm tự nghĩ chắc chắn sẽ từ chức về quê sống cho an nhàn, mỗi lần lão bị triệu y như rằng sẽ bị lay cho đến chết
-"Hoàng thượng...úc...hoàng thương lão thần bắt mạch cho nương nuơng thì thấy không sao cả, chỉ là kích động một chút thôi và sức lực của nương nương giường như rất yếu" Lão nói một hơi muốn mau chóng rời khỏi hang hổ mà bay thật xa thật cao
-"Được rồi ngươi lui ra" Chàng khoát tay, mặt lạnh nhìn ông lão đang run rẩy lụ khụ mau chóng ly khai, lại quay mặt ôn nhu nhìn sang gương mặt đỏ ửng vì khóc nhiều của nhỏ mà lòng thấy thương vô cùng, ngồi bên cạnh nữ nhân nhi đang đều đều ngủ mà lòng không khỏi buồn cười chính mình, thân là vua của một nước, lại là người lạnh lùng và tàn nhẫn với tất cả mọi người, chàng chỉ có sủng chứ không bao giờ yêu bất kì nữ nhân nào, vì trong mắt chàng họ chẳng đáng giá là một con người, quá bẩn thỉu đối với chàng, nói chung các ả chỉ là một công cụ, một vật để đáp ứng yêu cầu của chàng, chàng ghết nữ nhân ồn ào lắm chuyện, không biết người biết ta, tranh đấu cao thấp, vô sỉ giở thủ đoạn, nhưng bản thân lại không ngờ lại yêu một nữ nhân, tính cách y như hài tử, cười thì nhiều nhưng nhõng nhẽo cũng không kém, lại đi khóc đến ngất xỉu như nàng, nàng khác biệt, nàng rất tốt, nàng cũng bình dị, tuy là giống trể con nhưng lại ít nói, chỉ dùng gương mặt hay ánh mắt để nói lên, nàng ngây thơ đến nỗi, trang sức đắt tiền lại đổi lấy một cây hồ lô, một chiêc bánh bao hay để cho người ăn xin, nàng miệng cười nhiều, nhưng sau khi về đây lại thấy ít cười, không vui, gương mặt tiểu hài đồng lúc nào cũng đầy chán chường khiến chàng bận tâm vô cùng, chàng biết nhỏ muốn được tự do đi chơ khắp nơi, nhưng chàng không thể buông tay,vuốt ve gương mặt trắng hồng nõn nà của nhỏ, đặt nhẹ một nụ hôn lên đôi môi chúm chím
-"Ưm" Nhỏ mở mắt ngồi dậy, chàng im lặng nhìn ngắm gương mặt lờ đờ ngái ngủ của nhỏ, tâm tình ý dạt dào
-"Lan Nhi còn thấy mệt không" Lắc đầu, mặt vẫn lộ vẻ buồn bực, đột nhiên nhỏ đứng dậy bước xuống giường, người bỗng đau điếng, quên mất, nhỏ xụ mặt, ngồi phịch xuống đất, đang trong giai đoạn nhõng nhẽo nên nhỏ vô cùng hờn dỗi người gây ra hậu quả này, chàng bật cười nhìn gương mặt đáng yêu đang làm nũng, hai tay hướng xuống ôm lấy nàng bế lên trước mặt, nhỏ chu mỏ, ánh mắt chuyển hướng qua chỗ khác. Giận giận giận không bao giờ tha thứ cho hung thủ làm hư nàng
-"Thôi nào Lan Nhi, đừng giận nữa được không?" Im lặng không thèm trả lời
-"Lan NHi, ta dẫn nàng ra ngoài chơi" Ánh mắt lóe sáng nhưng vẫn im lặng
-"Lan Nhi ta sẽ mua nhiều đồ ăn ngọt cho nàng" Gương mặt tươi rói
-"Lan Nhi ta tới Hồng THường quán mua bánh đậu xanh mà nàng thích nhất"
-"Ân" Nhỏ gật đầu, gương mặt vô cùng tươi, chỉ cần ăn là giải quyết được mọi chuyện, chàng đặt nhỏ xuống đất, hai tay xoa xoa gò má phung phính, mập mạp của nhỏ, miệng mỉm cười ôn nhu.
-"Hoàng Hậu giá đáo" Tiếng của Lưu công công truyền đến, gương mặt chàng co lại, sắc lạnh truyền xuống, mặt cứng ngắt không chút cảm xúc
-"Thần thiếp tham kiến hoàng thượng" Trước mặt nhỏ, một thân y phục đỏ thẫm, hai mép áo được trang trí bằng những đường miện vàng óng ánh, trên tà váy sang trọng còn được thêu một con phượng hoàng, gương mặt nữ nhân trước mặt phi thường sắc sảo và đẹp, trông khác hẳn với nhỏ, đối nghịch với nhỏ, nhỏ chỉ thân một mảnh hồng xuân tươi đẹp, ngây ngô mà tha thướt như bướm hồng, giống tiên nữ hạ phàm nhưng không quá khoa trương, hoàng hậu uy nghiêm, thần thái vô cùng đáng sợ, ung dung hành lễ, ,mang nét xuất trần cao quý, nhưng làm người ta khó thở và không được thoải mái, chính khí phái bức người và bản tính hay ghen của hoàng hậu đã làm chàng chán ghét.
-"Hoàng hậu bình thân" Chàng lạnh giọng, gương mặt không một tia biểu cảm nhìn ả, ả đa tạ theo lễ nghi rồi cung kính đứng lên, phía sau còn có hai tì nữ gương mặt khả ái nhưng kiêu ngạo đỡ dậy. Ả nhìn nhỏ cũng thầm đánh giá, không đẹp nhưng xinh, ăn mặc quá ưa là tầm thường không xứng là đối thủ của ta, nhỏ giật mình sợ hãi khi thấy con mắt phượng liễu chăm chăm nhìn nhỏ, làm nhỏ tim không phút nào nghỉ ngơi.
-"Nữ nhân này, tại sao thấy bản cung lại không thi lễ" Ả lớn giọng trách mốc, tâm bực bội muôn phần, nhỏ ngây ngây nhìn ả, người không chút biến chuyển, hành lễ tức là sao, không hiểu, là quỳ hay là nhún người, nhỏ gãi đầu khó khăn, từ xưa đến nay đâu có bao giờ mà hạ mình thế này đâu, ước gì Jenny ở đây thì hay quá, nhận thấy nét bối rối của nhỏ, chàng lạnh giọng nói tiếp
-"Đối với nàng Lan Nhi không cần hành lễ" Chàng hừ lạnh, mắt mang theo tia cảnh cáo, ả máu nóng nổi lên,nhưng gương mặt vẫn điềm đạm nói
-"Hoàng thượng, như thế là không được, đây là quy củ bắt buộc của hoàng gia, sao người có thể nói như vậy, huống hồ chi nàng chỉ là thiếp, chuyện hành lễ là đương nhiên, nếu hoàng thái hậu biết được sẽ trách tội thần thiếp" Nhỏ phụng phịu mặt, đôi mắt ánh lên vẻ không cam chịu, tại sao chứ, ở đây nhất thiết phải tam thê tứ thiếp sao, thiếp không phải con người sao, lại có thể nói như thế, từ nhỏ tới giờ chỉ có kính yêu, lễ phép vòng tay ạ vâng với người lớn chứ đâu phải mỗi lần gặp là quỳ là nhún là chúc đâu, thà làm một thường dân chẳng phải sung sướng hay sao, nhỏ giật mình, lắc đầu, nhỏ hết ngây thơ nổi rồi, lòng tự trọng đối với nhỏ là rất cao, sao ở đây không ai hiẻu hết vậy
-"Nàng vậy là không coi lời trẫm ra gì, trẫm không có uy nghi như mẫu hậu sao" Chàng gương mặt u ám snh khí nói, giọng nói vẫn mang tia hàn băng
-"Thần...thần thiếp không dám...thần thiếp chỉ là..theo quy củ của hoàng gia thôi" Ả lúng túng lo sợ nói, lại không quên ném một cái nhìn chanh chua cho nhỏ.
-"Thôi đủ rồi, từ nay nếu ai làm khó Lan Nhi, nếu Lan Nhi không thích thì cấm kẻ nào ép buộc, chỉ cần Lan Nhi đổ một giọt nước mắt, trẫm sẽ không tha cho kẻ đó" Chàng cười nhạt nói, sắc khí trên mặt vô cùng đáng sợ, làm cho nhỏ cũng tự nhiên lùi xa hai bước, nhỏ buồn bực vô cùng, không khéo lại trở thành tâm điểm của hậu cung mất. Đang suy nghĩ vẩn vơ bỗng nhiên bị chàng ôm lấy eo kéo sát vào người, ôn nhu xoa đầu
-"Trẫm có việc, trẫm đi trước" Chang nói nhưng mắt vẫn dán chặt vào gương măt đỏ kè kia
-"Vâng" Ả êm giọng nói, tâm không chút nào yên ổn, chỉ muốn bay đến giết chết nhỏ đang ấm áp trong vòng tay chồng ả. Chàng mau chóng ly khai, đi đến chính điện, ôm nhỏ ngự trên ngai vàng
/36
|