Ta mất mát đứng lên, bước vào bên trong miếu đổ nát, đêm đã khuya, vắng người rồi, mà chỉ có ta là không thể bình tĩnh được, thân ảnh Huyễn Ngâm Phong thần bí không ngừng xâm nhập đầu óc của ta, ta gạt đi không được, nhưng lại theo không kịp, thật là xa xôi...
“Xin lỗi, ta tới muộn...” Ta chờ đợi một người đã lâu, khi giọng nói từ sau lưng ta vang lên, ta biết là Huyễn Ngâm Phong... Hắn không có quên ta, vì giọng nói không có lạnh như băng, mà là thở dốc, thở gấp gáp, hắn nhất định là nhanh chóng chạy tới, haiz, ha ha.
Ta đè nén gợn sóng trong lòng, quay đầu lại, nhìn thân ảnh Huyễn Ngâm Phong thần bí kia, trước ngực của hắn vẫn phập phồng không chừng, thở hổn hển: “Không có gì, Huyễn đại hiệp” chỉ cần huynh đến là tốt rồi. Nửa câu sau ta không nói ra, mà là giấu ở trong lòng.
“Lại đây đi.” Huyễn Ngâm Phong nói xong lập tức quay đầu đi ra khỏi ngôi miếu đổ nát.
“Huyễn đại hiệp, huynh không cần nghỉ ngơi một chút sao?”
“Không cần.” Lời của hắn luôn ít đến thương cảm, cũng không hỏi ta vì sao muốn học võ, tại sao phải ở trong miếu đổ nát, tên gọi là gì, có lẽ đây chính là điểm hấp dẫn của hắn, hắn sẽ không hỏi chuyện của ta, cũng sẽ không nói chuyện của mình, hắn thật là thần bí.
Ta bước nhanh theo Huyễn Ngâm Phong đi ra khỏi ngôi miếu đổ nát, bên ngoài vẫn đen nhánh một mảnh, so với hiện đại ban đêm đèn đường sáng rỡ, cổ đại chỉ có thể dựa vào ánh trăng kia dẫn dắt ta nhìn rõ nam tử thần bí trước mặt.
“Đánh ta đi.” Huyễn Ngâm Phong nói với ta, nhưng ta hoàn toàn không hiểu ý của hắn, hắn bảo ta đánh hắn? Nhưng... Lời của hắn không có ở từ phục, mà là chờ đợi ta đánh hắn, vì để tránh cho hắn không nhịn được, ta chỉ có thể lấy hết sức lực, vung quả đấm lên lao về hướng của hắn.
... Nhưng hắn lại không tránh né, quyền kia hung hăng đánh vào trước ngực của hắn: “Huyễn đại hiệp, huynh không sao chứ?” Ta trừng lớn đôi mắt, kích động hỏi Huyễn Ngâm Phong.
Vẻ mặt của hắn không có bất kỳ biến hóa nào: “Trong thời gian ngắn ta sẽ không tới tìm ngươi.”... Hắn có ý gì? Chẳng lẽ vì ta đánh hắn, hắn tức giận? Hoặc là ta hiểu sai ý trong lời hắn nói?
Ta không hiểu nhìn Huyễn Ngâm Phong, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện chờ đợi đáp án của hắn.
“Xin lỗi, ta tới muộn...” Ta chờ đợi một người đã lâu, khi giọng nói từ sau lưng ta vang lên, ta biết là Huyễn Ngâm Phong... Hắn không có quên ta, vì giọng nói không có lạnh như băng, mà là thở dốc, thở gấp gáp, hắn nhất định là nhanh chóng chạy tới, haiz, ha ha.
Ta đè nén gợn sóng trong lòng, quay đầu lại, nhìn thân ảnh Huyễn Ngâm Phong thần bí kia, trước ngực của hắn vẫn phập phồng không chừng, thở hổn hển: “Không có gì, Huyễn đại hiệp” chỉ cần huynh đến là tốt rồi. Nửa câu sau ta không nói ra, mà là giấu ở trong lòng.
“Lại đây đi.” Huyễn Ngâm Phong nói xong lập tức quay đầu đi ra khỏi ngôi miếu đổ nát.
“Huyễn đại hiệp, huynh không cần nghỉ ngơi một chút sao?”
“Không cần.” Lời của hắn luôn ít đến thương cảm, cũng không hỏi ta vì sao muốn học võ, tại sao phải ở trong miếu đổ nát, tên gọi là gì, có lẽ đây chính là điểm hấp dẫn của hắn, hắn sẽ không hỏi chuyện của ta, cũng sẽ không nói chuyện của mình, hắn thật là thần bí.
Ta bước nhanh theo Huyễn Ngâm Phong đi ra khỏi ngôi miếu đổ nát, bên ngoài vẫn đen nhánh một mảnh, so với hiện đại ban đêm đèn đường sáng rỡ, cổ đại chỉ có thể dựa vào ánh trăng kia dẫn dắt ta nhìn rõ nam tử thần bí trước mặt.
“Đánh ta đi.” Huyễn Ngâm Phong nói với ta, nhưng ta hoàn toàn không hiểu ý của hắn, hắn bảo ta đánh hắn? Nhưng... Lời của hắn không có ở từ phục, mà là chờ đợi ta đánh hắn, vì để tránh cho hắn không nhịn được, ta chỉ có thể lấy hết sức lực, vung quả đấm lên lao về hướng của hắn.
... Nhưng hắn lại không tránh né, quyền kia hung hăng đánh vào trước ngực của hắn: “Huyễn đại hiệp, huynh không sao chứ?” Ta trừng lớn đôi mắt, kích động hỏi Huyễn Ngâm Phong.
Vẻ mặt của hắn không có bất kỳ biến hóa nào: “Trong thời gian ngắn ta sẽ không tới tìm ngươi.”... Hắn có ý gì? Chẳng lẽ vì ta đánh hắn, hắn tức giận? Hoặc là ta hiểu sai ý trong lời hắn nói?
Ta không hiểu nhìn Huyễn Ngâm Phong, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện chờ đợi đáp án của hắn.
/166
|