Huyễn Ngâm Phong dường như nhìn thấy sự áy náy của ta, sau đó hắn lại mở miệng: “Trong vòng mười ngày ngươi phải luyện tập sức lực của ngươi, loại sức lực này ngay cả đứa trẻ cũng đánh không khóc, nói gì cầm đến kiếm?” Nghe hắn nói xong ta cảm thấy cả người sáng tỏ thông suốt rất nhiều, hắn mới nói đùa với ta sao? Nhìn dáng vẻ hắn không giống vì bị ta đánh một quyền mà tức giận, hơn nữa hắn nói trong thời gian ngắn sẽ không tới tìm ta chính là bảo ta luyện tập sức lực? Ha ha, ha ha. Bất quá, sức lực của ta, thật yếu đến đáng thương, ở hiện đại cơ thể ta rất nhiều bệnh, yếu ớt vô cùng, ba mẹ thường mang ta đến bệnh viện trị liệu, ta cũng trở thành khách quen ở bệnh viện rồi, không sao, trước kia trong lòng ta không có mục tiêu phấn đấu, nhưng hiện giờ trong lòng ta tràn đầy đấu chí, cho dù ta mệt chết cũng sẽ luyện tập!!
“Ừ, ta biết rồi”. Ta cao hứng hướng về phía Huyễn Ngâm Phong bận rộn gật đầu: “Đúng rồi, Huyễn đại hiệp, ta muốn hỏi huynh, đêm qua Huyễn đại hiệp sau khi rời đi, có phải đã trở lại trong ngôi miếu đổ nát này?”
“Không có.” Không có? Ý của hắn là túi tiền đặt bên cạnh ta không phải là Huyễn Ngâm Phong cho? Vậy là ai? Chẳng lẽ là Bạch Tinh Ngân? Không đúng, hắn bảo ta đi Huyện Bạch Thanh, ta tới Huyện Bạch Tùng rồi, hắn cũng không tìm được ta, hơn nữa cả Huyện Bạch Tùng nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn cũng không thể nào nhanh như vậy đã tìm được một người? Nhưng sau khi ta xuyên không chỉ biết có mấy người mà thôi, sẽ không phải là... Bạch Nguyệt Diệu? Không, không, thứ nhất, hắn không thể nào tìm được ta, thứ hai, hắn chính là tên cặn bã đã tới trình độ nhất định, nếu cho ta tiền sẽ nói cho ta cũng giống như cho chó! Kỳ lạ thật, năm quỷ vận tài? Ngất!Xem ra ta xem quá nhiều phim kinh rồi.
“Ngươi ở đâu?” Lời của Huyễn Ngâm Phong cắt đứt suy nghĩ của ta, bất quá, ta không nghe lầm chứ? Huyễn Ngâm Phong hỏi ta đang ở đâu? Ta cho là hắn sẽ không quan tâm.
“Ta ở trong ngôi miếu đổ nát này, ha ha...”
“Vậy ngươi lót dạ kiểu gì?”
“Ta bán ngựa của một người bạn cho, bán quần áo trên người, hiện giờ có mười lượng bạc, hơn nữa không biết vì sao buổi sáng ta rời giường thì thấy bên cạnh có một túi bạc, ta còn tưởng là Huyễn đại hiệp huynh để lại đây này.” Ta hơi ngượng ngùng nói với Huyễn Ngâm Phong, ta thật không ngờ hắn sẽ chủ động hỏi ta hai vấn đề này, có lẽ ta là người dễ dàng thỏa mãn, vì ta cảm thấy qua hai vấn đề này, trong lòng tự nhiên ấm áp. Nhưng thật đáng tiếc, vì Huyễn Ngâm Phong mang mặt nạ, ta vốn không thấy được bất kỳ vẻ mặt nào của hắn.
“A, vậy ta cáo từ trước.”... Không phải chứ? Xong rồi sao? Ta cũng không hy vọng gì khác, chỉ hi vọng hắn có thể nghe ta kể khổ, hỏi chút chuyện của ta. Nhưng... Bỏ đi, nhìn dáng vẻ Huyễn Ngâm Phong cũng bề bộn nhiều việc, ha ha, cho đến tận bây giờ ta vẫn không biết hắn làm gì, hắn có người nhà hay không? Đã lấy vợ? Bao nhiêu tuổi? Điều duy nhất ta biết chính là hắn tên gọi Huyễn Ngâm Phong, là một người võ công cao cường, mà hắn cũng không biết bất cứ chuyện gì của ta: “Sáng sớm ngày mai, ngươi đến cửa hàng gạo của Trương gia ở thành Đông một chuyến.” Huyễn Ngâm Phong nói xong vội vàng biến mất trong đêm tối.
Ta không biết hắn bảo ta đi cửa hàng Trương gia ở thành Đông có chuyện gì, nhưng, sáng mai ta nhất định sẽ đến, nhưng mà, hiện giờ đã qua 12 giờ? Sáng mai theo lời hắn là sáng sớm hôm nay? Ha ha ha.
“Ừ, ta biết rồi”. Ta cao hứng hướng về phía Huyễn Ngâm Phong bận rộn gật đầu: “Đúng rồi, Huyễn đại hiệp, ta muốn hỏi huynh, đêm qua Huyễn đại hiệp sau khi rời đi, có phải đã trở lại trong ngôi miếu đổ nát này?”
“Không có.” Không có? Ý của hắn là túi tiền đặt bên cạnh ta không phải là Huyễn Ngâm Phong cho? Vậy là ai? Chẳng lẽ là Bạch Tinh Ngân? Không đúng, hắn bảo ta đi Huyện Bạch Thanh, ta tới Huyện Bạch Tùng rồi, hắn cũng không tìm được ta, hơn nữa cả Huyện Bạch Tùng nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn cũng không thể nào nhanh như vậy đã tìm được một người? Nhưng sau khi ta xuyên không chỉ biết có mấy người mà thôi, sẽ không phải là... Bạch Nguyệt Diệu? Không, không, thứ nhất, hắn không thể nào tìm được ta, thứ hai, hắn chính là tên cặn bã đã tới trình độ nhất định, nếu cho ta tiền sẽ nói cho ta cũng giống như cho chó! Kỳ lạ thật, năm quỷ vận tài? Ngất!Xem ra ta xem quá nhiều phim kinh rồi.
“Ngươi ở đâu?” Lời của Huyễn Ngâm Phong cắt đứt suy nghĩ của ta, bất quá, ta không nghe lầm chứ? Huyễn Ngâm Phong hỏi ta đang ở đâu? Ta cho là hắn sẽ không quan tâm.
“Ta ở trong ngôi miếu đổ nát này, ha ha...”
“Vậy ngươi lót dạ kiểu gì?”
“Ta bán ngựa của một người bạn cho, bán quần áo trên người, hiện giờ có mười lượng bạc, hơn nữa không biết vì sao buổi sáng ta rời giường thì thấy bên cạnh có một túi bạc, ta còn tưởng là Huyễn đại hiệp huynh để lại đây này.” Ta hơi ngượng ngùng nói với Huyễn Ngâm Phong, ta thật không ngờ hắn sẽ chủ động hỏi ta hai vấn đề này, có lẽ ta là người dễ dàng thỏa mãn, vì ta cảm thấy qua hai vấn đề này, trong lòng tự nhiên ấm áp. Nhưng thật đáng tiếc, vì Huyễn Ngâm Phong mang mặt nạ, ta vốn không thấy được bất kỳ vẻ mặt nào của hắn.
“A, vậy ta cáo từ trước.”... Không phải chứ? Xong rồi sao? Ta cũng không hy vọng gì khác, chỉ hi vọng hắn có thể nghe ta kể khổ, hỏi chút chuyện của ta. Nhưng... Bỏ đi, nhìn dáng vẻ Huyễn Ngâm Phong cũng bề bộn nhiều việc, ha ha, cho đến tận bây giờ ta vẫn không biết hắn làm gì, hắn có người nhà hay không? Đã lấy vợ? Bao nhiêu tuổi? Điều duy nhất ta biết chính là hắn tên gọi Huyễn Ngâm Phong, là một người võ công cao cường, mà hắn cũng không biết bất cứ chuyện gì của ta: “Sáng sớm ngày mai, ngươi đến cửa hàng gạo của Trương gia ở thành Đông một chuyến.” Huyễn Ngâm Phong nói xong vội vàng biến mất trong đêm tối.
Ta không biết hắn bảo ta đi cửa hàng Trương gia ở thành Đông có chuyện gì, nhưng, sáng mai ta nhất định sẽ đến, nhưng mà, hiện giờ đã qua 12 giờ? Sáng mai theo lời hắn là sáng sớm hôm nay? Ha ha ha.
/166
|