Type: shiriboss
Người lao tới là Cố Nam Y, thét to là Ninh Dịch, Ninh Trừng chẳng thể giữ ai lại được.
Cố Nam Y võ công trác tuyệt, hiển nhiên là tới trước Ninh Dịch, vươn tay ra xách Phượng Tri Vi lên. Ninh Dịch cũng đã chạy tới nơi, nhưng không giành lại Phượng Tri Vi nằm trong tay y, mà động tác đầu tiên là đập vào tay y một cái.
Cố Nam Y không muốn tay chân tiếp xúc với bất kì kẻ nào trừ Phượng Tri Vi, vô thức rụt tay lại. Phượng Tri Vi rơi xuống, vừa vặn rơi vào trong lòng Ninh Dịch – sau khi đập Cố Nam Y, Ninh Dịch liền vươn tay ra, chờ sẵn ở đó.
Ninh Dịch nửa quỳ trên mặt đất, ôm lấy Phượng Tri Vi, ngón tay chạm vào mạch nàng, sắc mặt biến đổi hẳn. Lúc này Ninh Trừng đã chạy tới, đưa tay ra kéo y: “Chủ nhân không được! Bệnh dịch …”
“Câm miệng!”
Ninh Dịch đột ngột ngoảnh đầu, ánh mắt có phần phân tán “xoáy” vào Ninh Trừng, âm điệu lành lạnh.
“Rốt cuộc các ngươi đã đi đâu?”
Ninh Trừng há hốc miệng, lắp ba lắp bắp thuật lại những chuyện đã trải qua ở thôn nhỏ phát dịch trong núi, Ninh Dịch càng nghe sắc mặt càng lạnh lẽo, hồi lâu mới hỏi: “Vì sao các ngươi không bị gì?”
“Chúng thần đã ăn dược thảo, thần cũng không biết tại sao nàng ta lại … vừa nãy vẫn còn khỏe mạnh mà.” Ninh Trừng cũng không hiểu.
Cố Nam Y đột nhiên nói: “Tiêu chảy.”
Ninh Trừng giật mình, đã hiểu ra ý của y, Tối hôm qua Phượng Tri Vi bụng đói ăn hải sản lại còn say rượu, thượng thổ hạ tả, hầu như không ngủ được, sau đó lại chạy tới Phong Châu đấu trí đấu dũng với Chu Hi Trung, rồi lòng nóng như lửa đốt chạy một mạch về từ đường xử lý sự cố, thể lực và tinh thần đã cạn đến đáy. Mọi người ai cũng khỏe mạnh hơn nàng, cho nên chỉ có nàng là không chống chọi nổi.
Ninh Dịch bặm môi, sắc mặt trắng như tờ giấy. Phượng Tri Vi nằm trong lòng y, thân thể nóng rực như lò lửa, hiển nhiên đã phát sốt một lúc rồi, bắt đầu từ bao giờ nhỉ? Vậy mà nàng vẫn không rên rỉ lấy một tiếng, vậy mà nàng còn đợi đến khi mọi chuyện đã kết thúc mới chịu ngã xuống!
Nhất định nàng dã biết mình nhiễm bệnh từ lâu, cho nên cứ khăng khăng cự tuyệt y tới gần, kết quả y còn tưởng …
Ninh Dịch nửa quỳ dưới đất, cánh tay đang ôm Phượng Tri Vi nhè nhẹ run rẩy.
Hận thay y không nhìn thấy! Hận thay y không nhìn thấy!
Cố Nam Y đứng đằng sau y, tay cầm một vốc hồ đào, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Phượng Tri Vi mặt mũi đã từ từ nhuốm sắc xanh đen … Nàng bị bệnh à? Nhiễm biệnh từ bao giờ? Bệnh nàng ra sao? Cớ sao y lại không biết?
Tên Ninh Dịch kia, sao vẻ mặt y khó coi làm vậy? Nàng sẽ chết ư?
Nàng sẽ chết ư?
Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, y bỗng dưng hoảng hốt.
Chợt cảm thấy khó chịu ở đâu đó, dường như có thứ gì đè xuống lấp xuống, hơi thở hình như cũng không được thông suốt, đây thật sự là một cảm giác lạ lẫm, bao nhiêu năm qua y chưa từng trải.
Lòng y xưa nay vẫn là một hồ nước lặng, đau đớn, khó chịu, vui sướng, mâu thuẫn … những thứ tình cảm thuộc về người thường, y không có, y không hiểu.
Ba tuổi đã mất cha, y rất bình thản.
Năm lên tám nhũ mẫu chăm sóc y qua đời, trước khi chết còn nắm tay y nước mắt ròng ròng, nói: “Đứa trẻ đáng thương, một đứa bé như con vì sao còn phải gánh vác những chuyện này chứ …”
Đêm đó, y hững hờ nhìn nhũ mẫu, rút bàn tay bị bà siết chặt ra, việc đầu tiên là lau đi nước mắt của bà nhỏ xuống mu bàn tay mình.
Sau đó quay lưng, bước qua đám người đang khom lưng chờ đợi y đứng chật căn phòng.
Y là người thế nào? Thế nào? Không ai nói cho y biết, mọi người đều nhìn y bằng ánh mắt kì lạ, rồi thở dài lướt qua bên cạnh y.
Y không đoái hoài đến những ánh mắt vẻ mặt kia, chuyện của bản thân y, đối với y cũng chẳng khác nào chuyện của người dưng, ngăn núi cách sông diệu vợi, tựa như nằm ở một thế giới khác.
Nhưng vào khoảnh khắc này, y bỗng dưng muốn biết, y là người như thế nào.
Phải chăng vì y không giống như những người khác, nên rõ ràng y ở bên Phượng Tri Vi, lại không thể biết nàng đã xảy ra chuyện gì.
Nếu nàng chết đi … Nếu nàng chết đi…
Y lùi lại một bước, cau mày xoa xoa lên lồng ngực nhói đau của mình, bắt đầu ra sức nhắm mắt điều hòa hơi thở … Y nhất định cũng bị lây bệnh rồi, sắp chết rồi.
Phượng Tri Vi đột nhiên ngoẹo đầu, bắt đầu nôn mửa. Nàng chẳng ăn được bao nhiêu, trong bãi nôn phần nhiều là dịch ruột dịch mật. Nàng nôn dữ dội như thế, rất nhiều dịch mật xanh lè bắn ra như tên, không những bắn đầy người Ninh Dịch đang ôm chặt lấy nàng, mà đến Ninh Trừng và Cố Nam Y đứng cách đó không xa cũng không may dính phải.
Không ai né tránh, ngay cả Cố Nam Y ưa sạch sẽ cũng không.
Ninh Dịch càng ôm chặt lấy nàng, đặt nàng lên đầu gối mình, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng, giúp bụng nàng không bị đè ép, tránh để cổ họng nàng tắc nghẽn dẫn đến ngạt thở vì nôn mửa quá dữ dội. Với đống ô uế có mùi vị lạ nhơm nhớp khắp người, y hình như không có cảm giác.
Lúc này vang lên một tràng tiếng bước chân lộn xộn, phủ quân Phong Châu do Tuần kiểm Phong Châu dẫn đầu đã tới.
Ninh Dịch đột ngột ngoái đầu, ánh mắt như lưỡi dao băng “nhìn xoáy” vào cánh cửa từ đường Yên thị đã mở ra một khe. Ánh mắt y xưa nay không lộ rõ vui buồn, lần đầu tiên tỏa ra sát ý bị chọc giận.
“Phá hủy từ đường Yên thị cho ta!”
“Điện hạ!”
“Kẻ nào dám chống cự, giết!”
Khế Viên rơi vào cảnh gió thảm mưa sầu.
Khâm sai đại nhân bị nhiễm bệnh dịch nguy trong sớm tối, tin tức này tuy đã được phong tỏa nghiêm ngặt, nhưng chuyện liên quan đến vận mệnh bản thân, Sở vương điện hạ lại đang nổi trận lôi đình nên mọi người đều hoảng loạn không yên, vội vàng đi đi về về, chạm mặt trên đường cũng chẳng dám bắt chuyện, chỉ kinh hoàng đưa mắt nhìn nhau, rồi hấp tấp xoay người đi thẳng, tiếp tục bôn ba để tìm đại phu.
Đại phu đến hết nhóm này tới nhóm khác, thuốc quý nghìn vàng đưa vào như nước đổ, lò thuốc dưới mái hiên hành lang đều sắc thuốc không ngừng nghỉ suốt mười hai canh giờ, đơn thuốc lả tả như tuyết rơi, mà sắc mặt của Sở vương điện hạ lại ngày càng tái xanh.
Sau cơn giận dữ hôm nào, y không bao giờ mở miệng chuyện trò với người bên cạnh nữa, cũng không cố thủ đủ mười hai canh giờ trước giường Phượng Tri Vi. Y không ngừng triệu kiến người, thẩm vấn những tên mật thám mà Phượng Tri Vi bắt được trước từ đường Yên gia hôm ấy, phái khoái mã đưa mật tín yêu cầu triều đình cử thái y đến tận nơi cứu người.
Phượng Tri Vi bị căn bệnh ác tính quật ngã, vẫy vùng bên lằn ranh sinh tử. Trong thời khắc nàng lâm vào hôn mê, Hoàng Hải cũng rơi vào tình cảnh long trời lở đất.
Ninh Dịch bị chọc giận đến tột cùng, rốt cuộc đã lộ ra bộ mặt thiết huyết vô tình của mình.
Ngày đó Yên gia bị gọi mở cửa từ đường, sau khi Hoa Quỳnh đỡ Trần thị và Yên Hoài Thạch đi lại khó khăn ra ngoài, Ninh Dịch vẫn không thu lệnh bao vây, trái lại cưỡng chế đóng cửa từ đường Yên thị, giam giữ những người đang ở bên trong từ đường. Nhân dịp dân chúng ở các thôn trang xung quanh chạy tới huyện Bình Dã nhận lương thực và tiền bạc, bốn phía trống không, y phái ba nghìn hộ vệ của mình cùng với ba nghìn phủ quân, đào một địa đạo bên dưới từ đường Yên gia trong vòng một ngày đêm, chôn xuống rất nhiều thuốc nổ rồi rút lui, sau đó châm ngòi nổ. Chỉ nghe một vài tiếng đì đùng, từ đường thiêng liêng của đại gia tộc đệ nhất Hoàng Hải, từng thừa hưởng huyết mạch Đế vương, đã đứng sừng sững suốt mấy trăm năm, trong nháy mắt nứt toang rồi đổ sụp. Lầu hoa nhà lớn ầm ầm đổ xuống trong nắng ban mai phớt đỏ ánh vàng như một cảnh quay chậm, thánh địa mà tộc nhân đã quỳ bái mấy trăm năm, trong khoảnh khắc hóa thành vách đổ tường xiêu.
Nam nhân có máu mặt trong Yên gia, lúc ấy hầu như đều ở trong từ đường. Từ đường kiên cố, sụt nền không sập xà, không hủy diệt toàn bộ, nhưng cũng chết mất một người, bị thương vô số người. Gia chủ đương nhiệm của Yên gia bị đập vào đầu đến hôn mê bất tỉnh, Yên Hoài Viễn bị tường đá đổ đè gãy chân, trái lại Yên thái công không mất một cọng lông. Tộc nhân muốn cõng ông chạy nạn, ông lại đầm đìa nước mắt cự tuyệt, nằm bò trước bài vị hoàng chủ Yên thị bị nứt vỡ, dập đầu hô lớn: “Trời không dung Yên gia ta! Dức Duy đến chết cũng không còn mặt mũi mà gặp tổ tông!”, rồi đâm đầu chết trên bức tường chắn trước cửa từ đường, máu tươi chậm rãi ngấm xuống tường đá cẩm thạch trắng, lờ mờ hiện ra hình rồng bay vờn nhảy múa.
Khi ấy Ninh Dịch chắp tay bên ngoài từ đường, dưới ánh đuốc chập chờn gương mặt y trơ trơ vô cảm. Giữa bầu không khí tĩnh lặng vì nín thở xung quanh, y nghe tiếng khóc dậy lên một vùng, ngửi mùi khói lửa bụi đá, mỉm cười lạnh lùng.
“Trời à? Trời ở chỗ ta đây!”
Y quay lưng, dứt khoát bước đi, bỏ lại đằng sau đám tộc nhân Yên gia đang kêu khóc.
“Nếu nàng gặp chuyện, các ngươi cũng phải chôn cùng!”
Cơn giận của kẻ mạnh, hủy trời diệt đất, cho đến ba ngày sau khi thôn dân chạy về từ huyện Bình Dã, đập vào mắt họ là từ đường Yên gia biến thành một đống hoang tàn, nghe được lời đồn mà Ninh Dịch sai người phao lên, rằng Yên gia ức hiếp con nối dõi, làm điều ngang ngược đến nỗi trời phạt, đất rung núi lở, từ đường bị hủy.
Chuyện yêu ma quỷ quái, dân chúng bao giờ cũng sẵn sàng tin theo; dẫu không tin, cũng không tài nào truy ra hung thủ. Sự cố đất nứt là thiên tai, không có chứng cớ biết làm ầm lên với ai?
Một vài thông dân bị liên lụy, nhà cửa cũng sụp theo; họ nhận được bồi thường hậu hĩnh chưa từng có từ quan phủ, nên cũng lặng lẽ chuyển đến nhà mới, giờ đang ung dung đếm tiền.
Ninh Dịch vừa ra tay, đã hủy diệt hoàn toàn cây cột chống nhân tâm của Yên gia, sau đó Yên Hoài Thạch lên làm chủ Yên gia bằng vũ lực. Dưới con mắt nhìn chòng chọc của ba nghìn hộ quân Sở vương đao tuốt vỏ tiễn lên dây, người Yên gia câm như hến, đành cho Yên Hoài Thạch tạm thời thay mặt gia chủ Yên gia, để mặc cho Yên Hoài Thạch thay đổi trưởng lão tộc đường một cách nhanh chóng dữ dội, thanh tẩy toàn bộ người làm, thu hết thực quyền quản lý cửa hàng các nơi về tay mình. Tiếng nổ đì đùng không báo trước ở từ đường Yên gia kia, sự sụp đổ từ từ vĩnh viễn không thể cứu vãn của thánh địa Yên gia trong ánh nắng ban mai kia, đã hoàn toàn rửa trôi ý muốn kháng cự và ý chí của tộc nhân Yên gia. Cho dù biết rõ chuyện từ đường bị hủy có ẩn tình, thì cũng phải khiếp hãi tác phong sấm vang chớp giật nhanh chóng gọn gàng của Ninh Dịch.
Sau bước đầu giải quyết Yên gia, Ninh Dịch bèn gióng chống khua chiêng bắt đầu thanh trừ thế lực ẩn náu của Thường gia, một mặt thẩm vấn mấy tên mật thám, mặt khác âm thầm phong tỏa cổng thành. Thẩm vấn mật thám còn chưa moi ra tin tức gì, y đã sai người phao tin đồn, sau đó ôm cây đợi thỏ ở các cổng thành, trước sau đã tóm được mấy toán người Thượng Quan gia và Hoàng gia cải trang rời thành. Sau đó Thượng Quan gia bị tra ra trong lô hàng viễn dương mới nhất có chứa hàng cấm, một người con cháu trực hệ của Hoàng gia cũng dính vào án hối lộ, hai nhà đều rơi vào cảnh sợ bóng sợ gió.
Thượng Quan gia và Hoàng gia đương nhiên không cam lòng bị vây khốn, ầm thầm liên lạc với Trần gia và Lý gia, nhưng cùng lúc đó Ninh Dịch lại thông qua Chu Hi Trung, tuyên bố thành lập Thuyền bạc sự vụ ti, bổ nhiệm Yên Hoài Thạch làm Tổng biện ti quan, gia chủ Trần gia và gia chủ Lý gia làm Phó Tổng biện, loáng cái đã dập tắt mưu đồ của Thượng Quan gia và Hoàng gia muốn cấu kết với hai nhà kia chống đối lại quan phủ.
Từ Thượng Quan gia và Hoàng gia, dần dần lại dính dáng đến một vài quan viên không thanh liêm trong quan trường Hoàng Hải. Chu Hi Trung mượn cơ hội này bắt đầu dứt khoát chỉnh đốn tác phong quan lại, lôi ra từng gã quan viên thuộc vây cánh của Thường gia, đáng chuyển thì chuyển, đáng cách chức thì cách chức, mà ánh mắt của Ninh Dịch cũng đã nhanh chóng chuyển sang Thường gia.
Từ ngày khâm sai đến Hoàng Hải, trong tòa nhà lớn của Thường gia ở Phong Châu đã không còn thuộc hạ trực hệ cư trú, chỉ có vài người hầu già trông coi nhà cửa. Nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, Thường gia chắc chắn phải để một người quản lý ở lại Phong Châu. Từ ngày đầu tiên đặt chân đến Hoàng Hải, Phượng Tri Vi đã sai người giám sát kĩ càng từng động tĩnh từ tòa nhà lớn của Thường gia; lần này sau khi bắt được mấy tên mật thám, Ninh Dịch lại không thẩm vấn hết, mà đầu tiên y dùng thủ đoạn tàn nhẫn để cạy miệng bọn chúng, trong quá trình thẩm vấn đã để vài tên không chịu nổi cực hình mà chết, trong lúc dụng hình lại chia ra nặng nhẹ, rồi tạo thời cơ cho hai tên mật thám khác liều mạng chạy thoát. Hai tên mật thám vết thương chồng chất tìm được đường sống trong đất chết, cứ ngỡ mình can đảm cẩn trọng may mắn, ai ngờ đã sớm bị Ninh Trừng dẫn người theo đuôi từ xa, moi ra tuyến trên của đám mật thám. Bằng cách lần dây tìm gốc, đã kéo ra một loạt thế lực Thường gia còn lưu lại Hoàng Hải.
Chỉ trong một thời gian ngắn, từ thế gia đến quan trường, từ Yên gia đến Thường gia đều đã trải qua một đợt càn quét lặng lẽ mà vô cùng dữ dội, trong khi dân chúng vẫn mù mờ chẳng hay biết. Nháy mắt đã xoay chuyển đất trời, chỉ có thế gia và quan trường nằm ở tâm cơn lốc xoáy, mới âm thầm hoàng sợ vì một loạt hành động không ngơi không nghỉ kia.
Hoảng sợ vì vị điện hạ kia cho đến bây giờ mới lộ ra chân diện mục – Hoàng Hải được chỉnh đốn nhanh đến thế, có thể nói là do Ninh Dịch nắm bắt được thời cơ tốt nhất mà hành động. Quan viên Hoàng Hải lén lút chê cười sự nhẫn tâm của Ninh Dịch – khâm sai Hoàng Hải đạo bệnh nặng nằm liệt giường sắp mất mạng, vị Sở vương kia thoạt nhìn cũng khá thân thiết với Ngụy đại nhân, vậy mà ba ngày ba đêm không bước vào Khế Viên thăm hỏi!
Sau ba ngày ba đêm, Ninh Dịch căn bản đã giải quyết thuận lợi một phần công việc, mới trở về Khế Viên.
Hoàng Hải vừa yên ổn, y vãn không hề tỏ ra vui mừng. Y làm những chuyện này, vì đây là việc Phượng Tri Vi dự định sẽ làm. Bây giờ nàng đã gục, nếu cứ nóng lòng sốt ruột túc trực bên giường bệnh thì chi bằng giải quyết hết công việc của nàng, để sau khi nàng tỉnh dậy sẽ chuyên tâm dưỡng bệnh, mà y cũng có thể một lòng một dạ chờ nàng tỉnh lại.
Mọi người đều đang chờ nàng tỉnh lại.
Cố Nam Y cả ngày ngủ trên mái nhà nồng nặc mùi thuốc kia, khe khẽ thổi kèn lá, thổi từ sớm đến tối, tựa hồ cứ thổi như thế thì sự ra đi mà y sợ hãi sẽ không xảy ra. Cố Nam Y nhiều lần chạy ra ngoài, mỗi lần trở về đều cầm theo mấy thứ kì quặc cho Phượng Tri Vi uống. Ninh Dịch thấy thế cũng không ngăn cản, đã đến nước này rồi, có bệnh thì vái tứ phương, cách nào Ninh Dịch cũng sẵn sàng thử một lần.
Phu thê Yên Hoài Thạch và Diêu Dương Vũ túc trực bên giường Phượng Tri Vi một tấc không đi một li không rời, đuổi cũng không xong; các học sinh của thư viện Thanh Minh bị Ninh Dịch đuổi ra ngoài viện không được bước vào thì cả ngày lượn lờ bên ngoài viện như du hồn.
Hách Liên Tranh và Diêu Dương Vũ đi cứu trợ thiên tai xong lòng bừng bừng phấn khởi quay về, đang chuẩn bị ba hoa với Phượng Tri Vi rằng mình đã đánh quan trông kho lương nằm bẹp một đống ra sao, nhận được tin này đều hóa đá. Nếu không bị đám học sinh giữ lại, thì Hách Liên Tranh đã đến Yên gia giết người.
Vô số người dốc hết tâm tư tìm hướng giải quyết, vô số dược liệu nghìn vàng khó mua ném xuống, cũng kéo dài mạng sống của Phượng Tri Vi thêm ít nhiều. Đại phu nói căn bệnh ác tính này tiến triển rất nhanh, hiếm ai sống sót sau mười hai canh giờ, nhưng không hiểu vì sao, trong cơ thể Phượng Tri Vi dường như có một sức mạnh đặc biệt ngăn cản sự lan tràn chóng mặt của bệnh. Nhưng dù căn bệnh đã bị ngăn cản, thì nàng vẫn ngày càng suy yếu.
Mọi người đều đi tìm danh y mà mình biết, Hách Liên Tranh cũng phái Tam Chuẩn quay về thảo nguyên tìm đại vu y của vương đình bọn họ. Nhưng đường xá quá xa xôi, ngay cả thái y trong kinh cũng không thể đến nơi trong một sớm một chiều. Cố Nam Y ngày nào cũng lượn lờ mấy vòng ở cổng thành, đến khi trở về ai nấy đều tránh xa - họ lo mình bị nghiền thành bột phấn giống như hồ đào của y.
Tuy đây là bệnh truyền nhiễm, nhưng không ai chọn cách li bệnh nhân, mà đều chịu khó tắm gội rửa tay thay y phục, trước khi ra vào căn viện kia đều vào thiên phòng, tắm rửa bằng nước thuốc. Ninh Dịch biết, dù có vội vã đến nhườngnào, thì lúc này cũng không thể có thêm người bệnh, đặc biệt là y. Một khi y gục xuống, Phượng Tri Vi sẽ càng khó sống, nên y không ngại phiền phức, mỗi ngày ra ra vào vào vô số lần, cũng tắm rửa vô số lần, tắm nhiều đến nỗi da dẻ cũng bắt đầu sây sát.
Khi đêm đến, y không cần bất cứ ai hầu hạ, đích thân ngủ trong phòng Phượng Tri Vi, ngủ một canh giờ lại trở dậy, đi xem khí sắc của nàng. Bệnh trạng của Phượng Tri Vi khiến người ta kinh hồn bạt vía, lúc thì nóng rực như lửa, đến gần nàng ba thước đã cảm thấy hơi nóng bức người, lúc thì lạnh lẽo như băng, nhiệt độ trong phòng hình như cũng tụt xuống theo. Y chốc chốc đắp túi chườm đá cho nàng, đắp chưa được bao lâu đã vội vàng bỏ túi đá, đắp thêm chăn bông nhét thêm lò sưởi, một đêm lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.
Có lần y mệt mỏi rã rời, mơ màng ngủ thiếp đi. Trong mông lung y cảm thấy Phượng Tri Vi đã ngừng thở, liền nhảy bịch từ trên giường cao xuống, lao đến trước giường nàng, mắt y không thấy đường, lại chạy quá nhanh, gạt đổ ấm trà trên bàn, mảnh sứ vỡ của ấm trà cắt đứt ngón tay mà y không hề hay biết. Y đưa tay ra dò hơi thở của nàng, cho đến khi ngón tay đang chảy máu cảm nhận được hơi ấm mờ mịt tỏa ra từ mũi nàng, y mới thở phào nhẹ nhõm.
Đêm đó y lẳng lặng băng ngón tay rỏ máu, trầm ngâm rất lâu, không dám ngủ tiếp.
Mời qua vài ngày, Ninh Dịch đã gầy rộc đi, gương mặt nhợt nhạt đến nỗi nhìn thấy cả mạch máu xanh nhạt dưới da, nhưng đôi mắt y lại sáng bừng bừng như có ngọn yêu hỏa bốc lên, khiến người ta thấy mà phát sợ. Ninh Trừng thật sự không nhìn nổi nữa, có một tối hắn xông vào phòng, chiếm lấy cái giường nhỏ kia kiên quyết không chịu nhường, bị Ninh Dịch tung cước đá bay ra ngoài. Ninh Trừng bám cửa khóc lóc thảm thiết, Ninh Dịch với tay lấy một bình sứ Thanh Hoa đập vào đầu hắn.
Ba ngày sau Cố Nam Y ra tay, điểm huyệt đạo của Ninh Dịch rồi quẳng ra ngoài, còn y lại kéo một cái giường khác đến ngủ. Ngủ một giấc lại cảm thấy bức bối khó chịu, bèn dứt khoát nằm ngủ trên tấm lót chân trước giường. Y nằm trên tấm lót chân bằng gỗ gụ, từ từ cuộn tròn thân hình cao lêu nghêu của mình lại, trong cơn mơ màng y nhớ Phượng Tri Vi cũng từng cuộn người ngủ trên tấm lót chân kê trước giường ý thế này, mỗi lần tỉnh lại lúc nửa đêm y đều có thể nhìn thấy nàng nghiêng mặt nằm ngủ, ôm chặt chăn bông giống như thấp thỏm không yên, bờ mi dài rủ xuống, dưới mắt in một đường cong hình cung dịu dàng.
Khi đó y cảm thấy nàng ngủ thật sự rất ngon, tấm lót chân có lẽ rất thoải mái. Bây giờ y mới biết, hóa ra chẳng hề thoải mái chút nào.
Dù không thoải mái y vẫn nằm ngủ yên lành, mong chờ Phượng Tri Vi cũng sẽ đột ngột tỉnh giấc, nghiêng người nhìn y, giống như trước kia y hay nhìn xuống nàng lúc nửa đêm vậy. Đến khi ấy y nên nói gì nhỉ? Phải suy nghĩ kĩ càng mới được.
Nhưng chờ tới chờ lui, từ đầu đến cuối Phượng Tri Vi vẫn không nghiêng người nhìn xuống; y đã nghĩ ra mình nên nói gì, nhưng chẳng có cơ hội mà nói. Y nhắm mắt lại, cảm thấy mùi vị của muộn phiền lại dâng lên. Trời đêm thu không hiểu sao lại giá buốt đến thế, lặng lẽ ngấm vào trong xương cốt y.
Sau này y không đợi nữa, y đã quen ngủ trên tấm lót chân, lâu rồi lại thấy tiện. Cảm thấy nàng nóng, bèn vươn tay đắp túi chườm đá cho nàng, cảm thấy nàng lạnh đi, thì vươn tay ra kéo chăn và đốt chậu than, không gây trở ngại gì đến giấc ngủ của y.
Có một đêm mưa bụi mịt mờ, Ninh Dịch ngồi trong phòng, Cố Nam Y ngủ trên nóc nhà không buồn xuống. Trong mưa rơi, tiếng kèn lá nghe ngân nga dai dẳng, như miết vào lòng người nhói buốt. Mọi người đứng chờ trong viện, nghe tiếng cửa giấy chậm chạp mở ra, đại phu ưu tú nhất Hoàng Hải bước ra khỏi cửa, gương mặt tái trắng, quỳ gối dưới mái hiên dập đầu với người trong phòng.
Ninh Dịch không bước ra, bên trong tĩnh mịch không còn tiếng động, từng luồng từng luồng khói trắng mờ phiêu lãnh không tan, ngưng kết thành một bức tranh thê lương lạnh lẽo trong màn mưa thu dày đặc.
Yên Hoài Thạch hồn vía lên mây quỳ “bịch” xuống đất giữa cơn mưa.
Hách Liên Tranh điên cuồng tru lên một tiếng “aaaa”, chạy băng băng ra ngoài, chẳng biết kẻ nào đen đủi sắp phải hứng đòn đây.
Các học sinh của thư viện Thanh Minh thẫn thờ trong mưa, không biết thứ ướt đẫm trên mặt kia là mưa hay là thứ gì khác.
Căn viện chìm trong bầu không khí chết lặng, đầu đại phu đập bình bình trên hành lang dài bằng gỗ, âm thanh trống rỗng, đánh vào lòng người đau nhói. Cơn mưa thu rơi ướt đẫm cả đám lá cây ảm đạm nhuốm vàng, thoạt nhìn rất giống sắc mặt mọi người lúc này.
Trong phòng không đốt đèn, đằng sau cánh cửa khép hờ là khoảng không tối om không nhìn thấy gì cả, chỉ mơ hồ thấy bóng lưng gầy rộc của Ninh Dịch. Y quay lưng vào cơn mưa thu trong đình viện, không hề nhúc nhích.
Sau một quãng dài tịch mịch, y mới cất giọng bình thản.
“Cút.”
Đại phu hốt hoảng lui xuống, những nếp nhăn nhuốm đầy may mắn vì tưởng chết mà lại sống. Khi đi qua chỗ Hoa Quỳnh, ông ta hơi lảo đảo, được Hoa Quỳnh tiện tay đỡ. Nàng ta có phần thương hại nhìn vị danh y nức tiếng khắp Phong Châu giờ này lại vô cùng chật vật, bèn nói: “Để tôi tiễn ngài ra.”
Nàng ta tiễn đại phu một mạch tới cửa, đang định quay đầu, thì thấy người canh cửa Khế Viên hùng hổ bước vào, quẳng mũ chửi bới: “Tên khốn nạn, giờ là lúc nào rồi mà còn có kẻ dám đến đây lừa đảo.”
Hoa Quỳnh nghi hoặc ló đầu ra xem, thấy cánh cửa Khế Viên không xa có một người đang thập thò ngó quanh, gã canh cửa đứng sau lưng nàng ta giận dữ nói: “Lượn lờ ở đó mấy ngày còn chưa đi! Thèm rỏ dãi phần thưởng hậu hĩnh mà phủ ta hứa ban! Ngay cả danh y đệ nhất Phong Châu cũng bó tay đầu hàng, thì cái tên đến đơn thuốc còn không biết viết kia làm được chắc? Đưa hắn đến trước mặt điện hạ, là tự đi tìm chết!”
Hoa Quỳnh lại ngắm nghía người kia, nhìn vào ánh mắt tràn ngập mong mỏi của đối phương, nàng ta suy nghĩ, sau đó vẫy vẫy tay.
Ninh Dịch trầm tĩnh trong căn phòng khói sương lãng đãng.
Sau màn sương khói là gương mặt nhợt nhạt của Phượng Tri Vi.
Nàng đã hết sốt và hết rét, cũng không còn cái kiểu nôn mửa dữ dội như sắp nôn ra cả gan ruột, khiến người ta nhìn mà kinh hãi nữa. Nàng chỉ lẳng lặng nằm ngủ nơi đó, tựa như một áng mây sắp trôi đi mất, nhẹ nhàng đến vô lực.
Ninh Dịch ngơ ngẩn nhìn nàng, hồi lâu, y mới chậm rãi bóc đi lớp mặt nạ da người mỏng như cánh ve trên mặt nàng.
Ngón tay y chậm rãi lần mò dưới lớp mặt nạ, chạm vào đôi mày hơi rủ xuống, xác định dưới lớp mặt nạ là gương mặt vàng mày rủ kia.
Người con gái này, sợ người đời phát hiện ra chân diện mục của mình, nên không ngại phiền phức mà mang hai khuôn mặt.
Ninh Dịch mỉm cười trống rỗng, bưng chậu nước đặt bên giường, nhúng ướt khăn vải rồi từ tốn vắt khô.
Dù sao đi nữa, người mang hai lớp dịch dung đương nhiên sẽ không dễ chịu; y muốn nàng nhẹ nhàng thoải mái một chút.
Y cầm khăn vải âm ấm, ngón tay lại lạnh căm, cầm trong tay cuộn khăn ẩm ướt, giống như cầm lấy trái tim mình. Trong cơn mơ màng, y nhớ lại lần đầu gặp gỡ ven hồ trong hậu viện Thu phủ, nàng nghiêng đầu, nửa người đứng trong nước, tay cầm lọn tóc ướt sũng của mình.
Ngón tay từ từ buông xuống, bắt đàu từ trên trán, lau đi lớp dịch dung từng chút từng chút một.
Nhìn chẳng thấy, mà lại rõ ràng như hiện ra trước mắt. Ngày ấy trong làn nước xanh, lớp dịch dung trên mặt nàng bị nước từ từ gột rửa, từng chút một, lộ ra vầng trán trắng trong, chiếc mũi như tạc từ ngọc, bờ môi hồng nhạt, hàng mày ngấm nước dài mảnh, đen như lông chim, đôi mắt mịt mờ hơi sương, nhìn người ta như cách một tầng sa mỏng … Cuối cùng hợp lại thành một gương mặt thanh lệ.
Y ngừng tay, buông khăn vải, ngón tay khe khẽ cong lại, bắt đầu từ vầng trán, ôn tồn mơn man da thịt lành lạnh mà trơn láng … Trong cơn mơ màng, tưởng như trở về cái ngày y vờ say rượu ở Ngụy phủ, hay trở về căn phòng tối nơi nàng lén gặp Thiều Ninh bàn mưu giết y, hay gian phế cung của mẫu phi, hay ngay trong căn phòng này trước đó ít lâu … Y lần lượt chạm vào da thịt của nàng, mùi hương của nàng, chạm vào những cơn nóng lạnh của nàng, khảm dới đầu ngón tay, giữa đôi mày, trong lòng, quen thuộc đến thế, quen thuộc đến giật mình.
Nhưng những thứ rất đỗi quen thuộc này, từ hôm nay trở đi, thật sự phải quay về điểm xuất phát, hai bên lại hóa thành xa lạ ư?
Có một số câu hỏi không dám nghĩ đến, dù là chạm cũng không dám chạm vào. Cuộc đời y đã đối diện với vô vàn nguy hiểm đau đớn, y chưa từng sợ hãi cũng không thể sợ hãi, nhưng vào thời khắc này, y bỗng dưng sợ hãi sự lạnh lùng của vận mệnh, một câu trả lời có thể khiến lòng người rạn vỡ.
Ngón tay y vòng vo trên gương mặt nàng hết lần này tới lần khác, có thể nàng trải qua bệnh tật đau đớn giày vò bấy lâu, thật ra đã không còn xinh đẹp như thủa ban đầu? Nhưng cũng có sao đâu, Phượng Tri Vi, vĩnh viễn vẫn là Phượng Tri Vi.
Hận mình không nhìn được, nhưng cũng vui, vì mình không nhìn được.
Nếu tận mắt trông thấy vẻ tái nhợt tiều tụy kia, thì giờ này y phải làm sao để duy trì vẻ ngoài bình tĩnh?
Sóng lòng mãnh liệt như thế, vẻ bề ngoài sừng sững bất động đều là giả dối, giống như đá ngầm trải qua hàng vạn năm bị bào mòn, bề ngoài chẳng đổi nhưng bên trong đã sớm đục ra trăm khe nghìn lỗ.
Hình như có kẻ lết gối tiến vào, khẽ hỏi: “Điện hạ … phải chăng ta nên chuẩn bị …” Hắn nghẹn ngào nói không nên lời.
Là Yên Hoài Thạch.
Y quay lưng vào Yên Hoài Thạch, cẩn thận đeo mặt nạ cho nàng, ngón tay y khựng lại bên gáy này, rất lâu vẫn không nhúc nhích.
Mạch đập dưới tay dần dần nhẹ nhàng và chậm chạp hơn, y biết chẳng bao lâu nữa, những nhịp đập mong manh này cũng giống hnhư dòng suối sắp khô cạn, sẽ ngày càng yếu đi, cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Cứ đợi chờ hơi thở của sự sống tan biến từng chút một như thế, là chuyện tàn nhẫn đến nhường nào.
Nhưng đến bây giờ, y thà rằng mình cứ như thế, từ mỗi âm thanh mạch đập, hồi tưởng lại những lần gặp gỡ từ khi biết nàng đến nay. Đời này y và nàng thoạt nhìn giống như bắt tay hợp tác, nhưng thật ra mỗi người một nẻo, trong suốt cuộc đời có được một lần tâm ý tương thông thế này, cũng tốt.
Y lặng lẽ đếm, trong sương khói lượn lờ, chẳng phân biệt rõ là sắc mặt ai nhợt nhạt hơn ai.
Trên nóc nhà, Cố Nam Y lặng lẽ thổi sáo.
Mưa vẫn cứ rơi, trong ngoài đều đã thấm ướt, đối với một kẻ y phục nhất định phải mềm nhẹ, nếu không sẽ không chịu nổi như Cố Nam Y, giờ này mặc y phục ướt đẫm như thể khác nào cực hình, nhưng y vẫn không hề động đậy.
Sáo lá ngấm nước mưa, thổi ra chẳng còn là âm thanh trong veo rạng rỡ. Trong tiếng sáo lá ngắt quãng, y nghe thấy tiếng nói dịu dàng của nàng.
“Thỏa thuận rồi nhé. Tôi thổi sáo lá, lần theo ký hiệu của huynh, một mạch đi tìm huynh.”
Ta nào đã bắt cô thổi, sao cô đã muốn chạy rồi.
Cách một tầng ngói, dường như y cũng cảm nhận được bên dưới có một luồng khí trĩu nặng chậm rãi nổi lên, đợi đến khi nó hoàn toàn bay lên rồi tan mất, có lẽ cả đời này sẽ không còn ai thổi sáo lá vì y nữa.
Luồng khí này y từng cảm nhận được một lần, khi nhũ mẫu qua đời, khắp gian phòng đầy ắp luồng khí này, khiến y cảm thấy không thoải mái, nôn nóng muốn bỏ đi.
Nàng cũng sắp như nhũ mẫu sao?
Y cũng sắp vĩnh viễn không được gặp nàng nữa sao?
Vậy y còn phải làm gì nữa đây?
Cố Nam Y cảm thấy mình hơi mệt mỏi, dạo gần đây y suy ngẫm rất nhiều điều. Đây không phải là y của ngày trước, rất nhiều năm trong quá khứ, đất trời trống rỗng đơn điệu của y chưa bao giờ chứa đựng nhiều nghi hoặc và bất an đến thế.
Y ngơ ngẩn ngồi đó, cảm thấy luồng khí kia lại yếu ớt bay lên thêm một đoạn. Y cau mày, đột nhiên xoay ngời, nằm úp sấp lên mái ngoái.
Y ép chặt bản thân xuống.
Ngăn luồng khí này lại, không để cho nó bay lên!
Người trong viện, một nửa ngơ ngác nhìn Ninh Dịch nhắm mắt lặng yên trong phòng, một nửa thẫn thờ nhìn Cố Nam Y nằm bò trên nóc nhà trong cơn mưa.
Ai cũng muốn bày tỏ nỗi buồn đau của mình, rồi lại cảm thấy trước mặt hai người này, dù có bày tỏ thế nào cũng đều giống như thừa thãi, giống như giả vờ. Thoạt nhìn họ có vẻ không hề bi thương, Cố Nam Y trông còn hơi khác ngày thường, chứ Ninh Dịch thì thậm chí nét mặt không biến đổi.
Nhưng trong chính sự yên tĩnh ấy, người ta lại nghe tiếng cõi lòng vỡ vụn.
“Điện hạ …” Yên Hoài Thạch rưng rưng nước mắt, dập đầu thêm lần nữa, “Nên … chuẩn bị rồi …”
Tay Ninh Dịch khẽ run, “à” một tiếng hình như rất bình tĩnh, nhưng Yên Hoài Thạch lại thấp thoáng nghe ra sự run rẩy và thê lương.
Ninh Dịch vẫy tay, Ninh Trừng bưng lên một chậu nước, Ninh Dịch thản nhiên nói: “Các người đều ra ngoài cả đi, ta lau người cho nàng.”
Yên Hoài Thạch không nghĩ nhiều, cẩn thận lui ra ngoài. Ninh Trừng lại đực mặt ra đó nhìn y, cuối cùng cũng lẳng lặng rút lui.
Ninh Dịch lần mò xiêm y của Phượng Tri Vi, cẩn thận cởi từng khuy áo nàng. Trước kia đã rất nhiều lần y muốn gần gũi thân thể ấy, chỉ có thời khắc này là không hề tơ tưởng.
Khăn vải dấp nước ấm, cẩn thận mà lau. Trong phong tục Thiên Thịnh, phu thê ân ái mặn nồng, khi người kia chết đi có thể để người còn sống lau người cho mình.
Y mím môi, dùng ngón tay khẽ phác họa đường nét thân thể nàng, đây là nàng, còn chưa gặp đã mãi mãi bỏ lỡ, qua hôm nay sẽ vĩnh viễn không còn ngày gặp lại.
Tri Vi … của ta …
“Rầm!”
Cửa giấy đột ngột bị người kéo giật ra, mưa rơi đầy sân nhẹ nhàng hắt vào trong phòng, y giận dữ ngoảnh đầu lại.
“Điện hạ!” Giọng nói rõ ràng lưu loát đặc trưng, đến từ tiểu quả phụ dũng cảm kia, “Vẫn còn một cách!”
Ba ngày sau, khi Phượng Tri Vi cuối cùng cũng mở mắt, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là hoa cúc mùa thu nở rộ trên khung cửa sổ trong ráng chiều đỏ thẫm.
Lọt vào tai là tiếng sao lá vang lên trên đỉnh đầu, khi nàng vừa tỉnh cơn mê nó vẫn còn ngắt quãng khô khan, nhưng khi nàng mở to đôi mắt, nó bỗng bừng sáng mà uyển chuyển.
Chim chóc trong sân đều cất tiếng hót líu lo, bên xướng bên họa.
Nàng đảo đôi mắt còn hơi khô, phát hiện căn phòng đầy người, họ đang ngủ với đủ mọi tư thế. Ninh Trừng vắt mình trên xà ngang, vừa ngủ vừa rỏ dãi tí tách tí tách như mưa rơi. Hách Liên Tranh tắm trong “cơn mưa” này, gã ngủ với một tư thế ôm đầu cực kỳ quái đản, cứ như sợ tiếng ngáy của mình sẽ đãng thức ai đó. Yên Hoài Thạch gối lên đùi phu nhân nhà mình ngủ say như chết, Diêu Dương Vũ thì nằm phơi bụng ra, đè hẳn lên bụng Dư Lương mà ngủ.
Mà phía đối diện, Ninh Dịch ngồi đó, hình như đang nhắm mắt điều hòa hơi thở. Trong khoảnh khắc nàng vừa mở mắt ra, y cũng lập tức cảm nhận được mà mở mắt, khe khẽ mỉm cười với nàng.
Phượng Tri Vi cũng cười, trong lúc cười đôi mắt bỗng dưng chuyển đỏ.
Người này, là Ninh Dịch sao?
Ai bỏ đói y đánh y làm tội làm tình y, biến một Sở vương phong lưu mỹ mạo như ngọc tiếng thơm nức danh Đế Kinh, thành cái bộ dạng cậu không yêu ngoại không thương hệt như vừa bị đày đến Lưỡng Quảng chịu tù khổ sai ba năm thế này?
Còn mấy tên kia, người nào người nấy râu ria xồm xoàm cũng không biết đường cạo cho sạch sao? Lại còn đua nhau ngủ trong khuê phòng nàng?
Ánh mắt nàng xoay chuyển, cẩn thận lướt qua từng gương mặt mỏi mệt kia, rồi lại mỉm cười.
Người nàng mệt chết đi được, cứ như bị ai đó đánh đòn một trăm ngày, nhưng lòng lại ấm áp như ngâm trong suối nước nóng, máu trong người cũng chảy thông suốt.
Ninh Dịch nghiên tai lắng nghe nhịp thở nàng hòa trong không khí, nở một nụ cười nhàn nhạt, sau đó đứng lên, hết kéo lại đá cả đám người kia, tống cổ tuốt ra ngoài.
Thai phụ chưa cần y ra tay đã tự động đứng lên, kéo theo cả trượng phu còn đang say giấc nồng, vừa chạy vừa không quên khép cửa lại, “Mấy người rảnh rỗi, xin hãy tránh đi cho.”
Ninh Dịch mỉm cười cảm kích, cách một tầng cửa nói vọng ra ngoài: “Yên phu nhân trí dũng song toàn, chẳng biết tương lai có nguyện dốc sức vì triều đình chăng?”
“Dân nữ cảm thấy không phải là không thể.” Tiếng cười sang sảng của Hoa Quỳnh đã đi xa.
Cửa đóng lại, Ninh Dịch tiến tới trước giường, Phượng Tri Vi nằm trên giường mỉm cười nhàn nhạt với y, cất giọng khàn khàn: “Ngài mệt lắm phải không?”
Nàng còn chưa nói hết câu, chợt thấy mình rơi vào một vòng tay nồng ấm.
Người kia ôm chặt lấy nàng, thân thế run lên nhè nhẹ, khẽ hít một hơi bên tai nàng, từng câu từng chữ dường như thoát ra từ kẽ răng: “Tri Vi … Tri Vi …”
Y chẳng nói gì, cứ gọi tên nàng hết lần này tới lần khác, càng ra sức siết chặt nàng vào lòng mình, như thể chỉ sợ tay mình vừa buông lơi, nàng sẽ bay đi mất, vĩnh viễn không tìm lại được.
Tiếng gọi run rẩy bên tai, như một sợi dây đàn đồng thời khơi lên tiếng lòng của Phượng Tri Vi, tiếng khoan tiếng nhặt, giống như có gì đó đang nối liền, lại như có gì đó đang đứt đoạn. Nàng hơi nao núng lùi ra, trong lúc lùi lại chạm vào xương bả vai y, cảm giác xương xẩu khiến đôi mắt nàng càng thêm đỏ.
Y đã buông nàng ra, cười bảo: “Nàng vừa tỉnh lại, không nên làm nàng mệt mỏi.” Y ngồi đối diện với nàng, mỉm cười nhìn nàng, rõ ràng không nhìn thấy, nhưng ánh mắt ấy lại giống như nhìn mãi chưa đủ.
Một tiếng “rầm” vang lên, trên nóng nhà thủng ra một lỗ, Cố Nam Y bay xuống từ lỗ thủng ấy. Phượng Tri Vi lại mở tròn mắt nhìn Cố thiếu gia, hít ngược một hơi, lẩm bẩn: “Từ giờ trở đi tôi nhất định sẽ không đổ bệnh …”
Cố Nam Y nhìn nàng không chớp mắt, y phục lộn xộn nhiều ngày chưa thay bết dính trên người, một lúc sau mới rề rà bước tới.
Phượng Tri Vi chờ y đứng lại cách nàng ba bước, nhưng Cố Nam Y không hề dừng lại. Phượng Tri Vi ngạc nhiên nhìn y cuối cùng cũng đứng lại cách nàng một bước.
Túi hồ đào lúc nào cũng treo vắt vẻo trên thắt y rơi vào tầm mắt của Phượng Tri Vi, nàng cầm lấy, chầm chậm đếm. Thấy quả hồ đào dính nước mốc lên, nàng khẽ hỏi: “Gần đây huynh không ăn hồ đào sao?”
Cố Nam Y gật đầu, vẫn chẳng nói nửa câu, chỉ nhìn nàng.
Y gầy, hơi nhếch nhác, hơi bẩn, không ăn hồ đào, cũng không thay y phục.
“Tôi không chết được đâu.” Phượng Tri Vi yên lặng hồi lâu, trong nháy mắt đã kiềm chế cơn nghẹn ngào, nói: “Tôi chết rồi, huynh lạc đường lấy ai đi tìm huynh đây?”
Cố Nam Y nhìn nàng chăm chú, lúc này mới móc một quả hồ đào, từ tốn ăn.
“Cái đó dính ẩm mốc lên rồi.” Ninh Dịch đột ngột lên tiếng, “Ninh Trừng, theo Cố tiên sinh đi thay y phục, đổi hồ đào.”
Ninh Trừng lao ra, cười hì hì muốn kéo Cố Nam Y đi.
“Cố huynh, đưa điện hạ đi tắm rửa, thay y phục, ăn cơm.” Phượng Tri Vi đồng thời mở miệng.
Ba người đều bị đuổi ra ngoài, không cho phép cự tuyệt, đến tối cả đám mới chạy về, vẫn là một người trên nóc nhà một người cạnh giường. Phượng Tri Vi đuổi cũng không đi, mà bản thân nàng cũng đang uể oải nên đành mặc kệ. Ninh Dịch ngồi tựa vào giường nhỏ bên cạnh nàng, rủ rỉ kể cho nàng nghe những chuyện xảy ra ở Hoàng Hải trong thời gian qua. Giọng y hời hợt, nhưng Phượng Tri Vi lại nghe ra nét kinh tâm động phách, một lúc sau nàng mới lơ đễnh cười nói: “Không ngờ tôi mới ngủ một giấc, mà đã bỏ lỡ rất nhiều vở kịch hay.”
“Một giấc này của nàng, ngủ đến nỗi suýt nữa thì ta …” Ninh Dịch nói đến nửa chừng chợt im lặng, Phượng Tri Vi trầm ngâm, cũng không truy hỏi. Hai người đều nằm trên giường, mở to đôi mắt nhìn lên trần nhà, bầy không khí kì quái mớ hồ tản ra khắp phòng.
Một lúc sau, Phượng Tri Vi chuyển chủ đề, hỏi: “Ôn dịch kia ghê gớm như vậy, người khác đều không qua nổi một đêm, tại sao tôi vẫn bình an vô sự?”
“Muốn tháo chuông phải nhờ người buộc chuông,” Ninh Dịch nói, “Nàng nhiễm dịch bệnh từ thôn nọ, nhưng cứu sống nàng cũng là người trong thôn.”
“Là đứa bé kia?” Phượng Tri Vi lập tức phản ứng.
“Phải, Lý chính kia lờ mờ nghe nói Khế Viên tìm kiếm danh y, mới đoán có lẽ là người đi qua thôn đó đã nhiễm bệnh dịch. Hắn cảm thấy đứa cháu nhà mình rất kì lạ, bèn dẫn thằng bé đến cầu kiến. Nhưng người gác cửa Khế Viên làm gì chịu tin lời hắn, bèn chặn hắn ngoài cửa không cho vào, về sau Hoa Quỳnh tình cờ gặp được, mới đánh liều quyết định cho hắn vào. Sau đó chúng ta cũng không biết phải xử lý ra sao, đây là một người sống sờ sờ chứ có phải thuốc đâu, may mà vị đại phu Cố huynh mời tới từ kinh thành đến đúng lúc, lấy máu tươi của đứa bé thêm vào đủ loại thuốc, mới kéo nàng về từ ngưỡng cửa Quỷ Môn quan.”
“Vậy đứa bé đó giờ đang ở đâu? Đại phu kia đâu?”
“Đại phu ở cùng với Cố huynh, đứa bé kia mất máu quá nhiều, còn đang tĩnh dưỡng.” Ninh Dịch cười, “Gã Hách Liên Tranh kia, hạ xuống một đao suýt nữa lấy mạng người ra luôn.”
“Chẳng ra làm sao cả …” Phượng Tri Vi tinh thần uể oải, miệng lưỡi khô rát: “Hôm nào tôi phải giáo huấn gã thôi …”
“Ngủ đi.” Ninh Dịch mỉm cười, dém chăn cho nằng. Trong lòng Phượng Tri Vi mơ hồ suy nghĩ gì đó, nhưng nàng không còn sức mà mở mắt ra nữa, cứ thế mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Không biết đã qua bao lâu, chợt thấy có luồng gió phả vào mặt, hình như có người lao tới, rồi có tiếng ai đó va “cạch” vào thành giường. Nàng mở mắt ra, thấy Ninh Dịch đứng bên giờng với vẻ mặt hoảng hốt. Y nghe thấy tiếng nàng cử động, vẻ lo lắng trên gương mặt mới dần dần tan biến.
Y tựa vào thành giường, cảm nhận được nàng đang kinh ngạc, trên mặt dần dần nổi lên vẻ ngượng ngùng, đưa tay dém chăn cho nàng, khập khiễng xoay người trở về giường minh, cố gắng ra vẻ tự nhiên cười nói: “… Ta gặp ác mộng, cứ tưởng nàng …”
Y còn chưa nói dứt câu, Phượng Tri Vi đã hiểu hết ngọn ngành.
Những ngày tháng nàng lơ lửng giữa sống chết, y vẫn luôn trông chừng như thế này sao? Trong những đêm dằng dặc đầy lo âu sợ hãi, y vẫn luôn hoảng hốt như thế này sao? Liên tục mơ thấy nàng ngừng thở, liên tục giật mình tỉnh dậy nhào tới xem nàng sống chết ra sao, đến nỗi đã thành thói quen, sau khi thoát khỏi nguy hiểm, vẫn gặp ác mộng rồi bừng tỉnh như trước.
Phải bao nhiêu lần bừng tỉnh giữa đêm, phải lo lắng sâu nặng và tha thiết đến nhường nào, mới hình thành nên thói quen gần như là bắt buộc ấy?
Phượng Tri Vi không nói nên lời, nàng nhìn thẳng lên nóc nhà, qua rất lâu mới chớp chớp mắt.
Rơi lệ.
Người lao tới là Cố Nam Y, thét to là Ninh Dịch, Ninh Trừng chẳng thể giữ ai lại được.
Cố Nam Y võ công trác tuyệt, hiển nhiên là tới trước Ninh Dịch, vươn tay ra xách Phượng Tri Vi lên. Ninh Dịch cũng đã chạy tới nơi, nhưng không giành lại Phượng Tri Vi nằm trong tay y, mà động tác đầu tiên là đập vào tay y một cái.
Cố Nam Y không muốn tay chân tiếp xúc với bất kì kẻ nào trừ Phượng Tri Vi, vô thức rụt tay lại. Phượng Tri Vi rơi xuống, vừa vặn rơi vào trong lòng Ninh Dịch – sau khi đập Cố Nam Y, Ninh Dịch liền vươn tay ra, chờ sẵn ở đó.
Ninh Dịch nửa quỳ trên mặt đất, ôm lấy Phượng Tri Vi, ngón tay chạm vào mạch nàng, sắc mặt biến đổi hẳn. Lúc này Ninh Trừng đã chạy tới, đưa tay ra kéo y: “Chủ nhân không được! Bệnh dịch …”
“Câm miệng!”
Ninh Dịch đột ngột ngoảnh đầu, ánh mắt có phần phân tán “xoáy” vào Ninh Trừng, âm điệu lành lạnh.
“Rốt cuộc các ngươi đã đi đâu?”
Ninh Trừng há hốc miệng, lắp ba lắp bắp thuật lại những chuyện đã trải qua ở thôn nhỏ phát dịch trong núi, Ninh Dịch càng nghe sắc mặt càng lạnh lẽo, hồi lâu mới hỏi: “Vì sao các ngươi không bị gì?”
“Chúng thần đã ăn dược thảo, thần cũng không biết tại sao nàng ta lại … vừa nãy vẫn còn khỏe mạnh mà.” Ninh Trừng cũng không hiểu.
Cố Nam Y đột nhiên nói: “Tiêu chảy.”
Ninh Trừng giật mình, đã hiểu ra ý của y, Tối hôm qua Phượng Tri Vi bụng đói ăn hải sản lại còn say rượu, thượng thổ hạ tả, hầu như không ngủ được, sau đó lại chạy tới Phong Châu đấu trí đấu dũng với Chu Hi Trung, rồi lòng nóng như lửa đốt chạy một mạch về từ đường xử lý sự cố, thể lực và tinh thần đã cạn đến đáy. Mọi người ai cũng khỏe mạnh hơn nàng, cho nên chỉ có nàng là không chống chọi nổi.
Ninh Dịch bặm môi, sắc mặt trắng như tờ giấy. Phượng Tri Vi nằm trong lòng y, thân thể nóng rực như lò lửa, hiển nhiên đã phát sốt một lúc rồi, bắt đầu từ bao giờ nhỉ? Vậy mà nàng vẫn không rên rỉ lấy một tiếng, vậy mà nàng còn đợi đến khi mọi chuyện đã kết thúc mới chịu ngã xuống!
Nhất định nàng dã biết mình nhiễm bệnh từ lâu, cho nên cứ khăng khăng cự tuyệt y tới gần, kết quả y còn tưởng …
Ninh Dịch nửa quỳ dưới đất, cánh tay đang ôm Phượng Tri Vi nhè nhẹ run rẩy.
Hận thay y không nhìn thấy! Hận thay y không nhìn thấy!
Cố Nam Y đứng đằng sau y, tay cầm một vốc hồ đào, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Phượng Tri Vi mặt mũi đã từ từ nhuốm sắc xanh đen … Nàng bị bệnh à? Nhiễm biệnh từ bao giờ? Bệnh nàng ra sao? Cớ sao y lại không biết?
Tên Ninh Dịch kia, sao vẻ mặt y khó coi làm vậy? Nàng sẽ chết ư?
Nàng sẽ chết ư?
Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, y bỗng dưng hoảng hốt.
Chợt cảm thấy khó chịu ở đâu đó, dường như có thứ gì đè xuống lấp xuống, hơi thở hình như cũng không được thông suốt, đây thật sự là một cảm giác lạ lẫm, bao nhiêu năm qua y chưa từng trải.
Lòng y xưa nay vẫn là một hồ nước lặng, đau đớn, khó chịu, vui sướng, mâu thuẫn … những thứ tình cảm thuộc về người thường, y không có, y không hiểu.
Ba tuổi đã mất cha, y rất bình thản.
Năm lên tám nhũ mẫu chăm sóc y qua đời, trước khi chết còn nắm tay y nước mắt ròng ròng, nói: “Đứa trẻ đáng thương, một đứa bé như con vì sao còn phải gánh vác những chuyện này chứ …”
Đêm đó, y hững hờ nhìn nhũ mẫu, rút bàn tay bị bà siết chặt ra, việc đầu tiên là lau đi nước mắt của bà nhỏ xuống mu bàn tay mình.
Sau đó quay lưng, bước qua đám người đang khom lưng chờ đợi y đứng chật căn phòng.
Y là người thế nào? Thế nào? Không ai nói cho y biết, mọi người đều nhìn y bằng ánh mắt kì lạ, rồi thở dài lướt qua bên cạnh y.
Y không đoái hoài đến những ánh mắt vẻ mặt kia, chuyện của bản thân y, đối với y cũng chẳng khác nào chuyện của người dưng, ngăn núi cách sông diệu vợi, tựa như nằm ở một thế giới khác.
Nhưng vào khoảnh khắc này, y bỗng dưng muốn biết, y là người như thế nào.
Phải chăng vì y không giống như những người khác, nên rõ ràng y ở bên Phượng Tri Vi, lại không thể biết nàng đã xảy ra chuyện gì.
Nếu nàng chết đi … Nếu nàng chết đi…
Y lùi lại một bước, cau mày xoa xoa lên lồng ngực nhói đau của mình, bắt đầu ra sức nhắm mắt điều hòa hơi thở … Y nhất định cũng bị lây bệnh rồi, sắp chết rồi.
Phượng Tri Vi đột nhiên ngoẹo đầu, bắt đầu nôn mửa. Nàng chẳng ăn được bao nhiêu, trong bãi nôn phần nhiều là dịch ruột dịch mật. Nàng nôn dữ dội như thế, rất nhiều dịch mật xanh lè bắn ra như tên, không những bắn đầy người Ninh Dịch đang ôm chặt lấy nàng, mà đến Ninh Trừng và Cố Nam Y đứng cách đó không xa cũng không may dính phải.
Không ai né tránh, ngay cả Cố Nam Y ưa sạch sẽ cũng không.
Ninh Dịch càng ôm chặt lấy nàng, đặt nàng lên đầu gối mình, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng, giúp bụng nàng không bị đè ép, tránh để cổ họng nàng tắc nghẽn dẫn đến ngạt thở vì nôn mửa quá dữ dội. Với đống ô uế có mùi vị lạ nhơm nhớp khắp người, y hình như không có cảm giác.
Lúc này vang lên một tràng tiếng bước chân lộn xộn, phủ quân Phong Châu do Tuần kiểm Phong Châu dẫn đầu đã tới.
Ninh Dịch đột ngột ngoái đầu, ánh mắt như lưỡi dao băng “nhìn xoáy” vào cánh cửa từ đường Yên thị đã mở ra một khe. Ánh mắt y xưa nay không lộ rõ vui buồn, lần đầu tiên tỏa ra sát ý bị chọc giận.
“Phá hủy từ đường Yên thị cho ta!”
“Điện hạ!”
“Kẻ nào dám chống cự, giết!”
Khế Viên rơi vào cảnh gió thảm mưa sầu.
Khâm sai đại nhân bị nhiễm bệnh dịch nguy trong sớm tối, tin tức này tuy đã được phong tỏa nghiêm ngặt, nhưng chuyện liên quan đến vận mệnh bản thân, Sở vương điện hạ lại đang nổi trận lôi đình nên mọi người đều hoảng loạn không yên, vội vàng đi đi về về, chạm mặt trên đường cũng chẳng dám bắt chuyện, chỉ kinh hoàng đưa mắt nhìn nhau, rồi hấp tấp xoay người đi thẳng, tiếp tục bôn ba để tìm đại phu.
Đại phu đến hết nhóm này tới nhóm khác, thuốc quý nghìn vàng đưa vào như nước đổ, lò thuốc dưới mái hiên hành lang đều sắc thuốc không ngừng nghỉ suốt mười hai canh giờ, đơn thuốc lả tả như tuyết rơi, mà sắc mặt của Sở vương điện hạ lại ngày càng tái xanh.
Sau cơn giận dữ hôm nào, y không bao giờ mở miệng chuyện trò với người bên cạnh nữa, cũng không cố thủ đủ mười hai canh giờ trước giường Phượng Tri Vi. Y không ngừng triệu kiến người, thẩm vấn những tên mật thám mà Phượng Tri Vi bắt được trước từ đường Yên gia hôm ấy, phái khoái mã đưa mật tín yêu cầu triều đình cử thái y đến tận nơi cứu người.
Phượng Tri Vi bị căn bệnh ác tính quật ngã, vẫy vùng bên lằn ranh sinh tử. Trong thời khắc nàng lâm vào hôn mê, Hoàng Hải cũng rơi vào tình cảnh long trời lở đất.
Ninh Dịch bị chọc giận đến tột cùng, rốt cuộc đã lộ ra bộ mặt thiết huyết vô tình của mình.
Ngày đó Yên gia bị gọi mở cửa từ đường, sau khi Hoa Quỳnh đỡ Trần thị và Yên Hoài Thạch đi lại khó khăn ra ngoài, Ninh Dịch vẫn không thu lệnh bao vây, trái lại cưỡng chế đóng cửa từ đường Yên thị, giam giữ những người đang ở bên trong từ đường. Nhân dịp dân chúng ở các thôn trang xung quanh chạy tới huyện Bình Dã nhận lương thực và tiền bạc, bốn phía trống không, y phái ba nghìn hộ vệ của mình cùng với ba nghìn phủ quân, đào một địa đạo bên dưới từ đường Yên gia trong vòng một ngày đêm, chôn xuống rất nhiều thuốc nổ rồi rút lui, sau đó châm ngòi nổ. Chỉ nghe một vài tiếng đì đùng, từ đường thiêng liêng của đại gia tộc đệ nhất Hoàng Hải, từng thừa hưởng huyết mạch Đế vương, đã đứng sừng sững suốt mấy trăm năm, trong nháy mắt nứt toang rồi đổ sụp. Lầu hoa nhà lớn ầm ầm đổ xuống trong nắng ban mai phớt đỏ ánh vàng như một cảnh quay chậm, thánh địa mà tộc nhân đã quỳ bái mấy trăm năm, trong khoảnh khắc hóa thành vách đổ tường xiêu.
Nam nhân có máu mặt trong Yên gia, lúc ấy hầu như đều ở trong từ đường. Từ đường kiên cố, sụt nền không sập xà, không hủy diệt toàn bộ, nhưng cũng chết mất một người, bị thương vô số người. Gia chủ đương nhiệm của Yên gia bị đập vào đầu đến hôn mê bất tỉnh, Yên Hoài Viễn bị tường đá đổ đè gãy chân, trái lại Yên thái công không mất một cọng lông. Tộc nhân muốn cõng ông chạy nạn, ông lại đầm đìa nước mắt cự tuyệt, nằm bò trước bài vị hoàng chủ Yên thị bị nứt vỡ, dập đầu hô lớn: “Trời không dung Yên gia ta! Dức Duy đến chết cũng không còn mặt mũi mà gặp tổ tông!”, rồi đâm đầu chết trên bức tường chắn trước cửa từ đường, máu tươi chậm rãi ngấm xuống tường đá cẩm thạch trắng, lờ mờ hiện ra hình rồng bay vờn nhảy múa.
Khi ấy Ninh Dịch chắp tay bên ngoài từ đường, dưới ánh đuốc chập chờn gương mặt y trơ trơ vô cảm. Giữa bầu không khí tĩnh lặng vì nín thở xung quanh, y nghe tiếng khóc dậy lên một vùng, ngửi mùi khói lửa bụi đá, mỉm cười lạnh lùng.
“Trời à? Trời ở chỗ ta đây!”
Y quay lưng, dứt khoát bước đi, bỏ lại đằng sau đám tộc nhân Yên gia đang kêu khóc.
“Nếu nàng gặp chuyện, các ngươi cũng phải chôn cùng!”
Cơn giận của kẻ mạnh, hủy trời diệt đất, cho đến ba ngày sau khi thôn dân chạy về từ huyện Bình Dã, đập vào mắt họ là từ đường Yên gia biến thành một đống hoang tàn, nghe được lời đồn mà Ninh Dịch sai người phao lên, rằng Yên gia ức hiếp con nối dõi, làm điều ngang ngược đến nỗi trời phạt, đất rung núi lở, từ đường bị hủy.
Chuyện yêu ma quỷ quái, dân chúng bao giờ cũng sẵn sàng tin theo; dẫu không tin, cũng không tài nào truy ra hung thủ. Sự cố đất nứt là thiên tai, không có chứng cớ biết làm ầm lên với ai?
Một vài thông dân bị liên lụy, nhà cửa cũng sụp theo; họ nhận được bồi thường hậu hĩnh chưa từng có từ quan phủ, nên cũng lặng lẽ chuyển đến nhà mới, giờ đang ung dung đếm tiền.
Ninh Dịch vừa ra tay, đã hủy diệt hoàn toàn cây cột chống nhân tâm của Yên gia, sau đó Yên Hoài Thạch lên làm chủ Yên gia bằng vũ lực. Dưới con mắt nhìn chòng chọc của ba nghìn hộ quân Sở vương đao tuốt vỏ tiễn lên dây, người Yên gia câm như hến, đành cho Yên Hoài Thạch tạm thời thay mặt gia chủ Yên gia, để mặc cho Yên Hoài Thạch thay đổi trưởng lão tộc đường một cách nhanh chóng dữ dội, thanh tẩy toàn bộ người làm, thu hết thực quyền quản lý cửa hàng các nơi về tay mình. Tiếng nổ đì đùng không báo trước ở từ đường Yên gia kia, sự sụp đổ từ từ vĩnh viễn không thể cứu vãn của thánh địa Yên gia trong ánh nắng ban mai kia, đã hoàn toàn rửa trôi ý muốn kháng cự và ý chí của tộc nhân Yên gia. Cho dù biết rõ chuyện từ đường bị hủy có ẩn tình, thì cũng phải khiếp hãi tác phong sấm vang chớp giật nhanh chóng gọn gàng của Ninh Dịch.
Sau bước đầu giải quyết Yên gia, Ninh Dịch bèn gióng chống khua chiêng bắt đầu thanh trừ thế lực ẩn náu của Thường gia, một mặt thẩm vấn mấy tên mật thám, mặt khác âm thầm phong tỏa cổng thành. Thẩm vấn mật thám còn chưa moi ra tin tức gì, y đã sai người phao tin đồn, sau đó ôm cây đợi thỏ ở các cổng thành, trước sau đã tóm được mấy toán người Thượng Quan gia và Hoàng gia cải trang rời thành. Sau đó Thượng Quan gia bị tra ra trong lô hàng viễn dương mới nhất có chứa hàng cấm, một người con cháu trực hệ của Hoàng gia cũng dính vào án hối lộ, hai nhà đều rơi vào cảnh sợ bóng sợ gió.
Thượng Quan gia và Hoàng gia đương nhiên không cam lòng bị vây khốn, ầm thầm liên lạc với Trần gia và Lý gia, nhưng cùng lúc đó Ninh Dịch lại thông qua Chu Hi Trung, tuyên bố thành lập Thuyền bạc sự vụ ti, bổ nhiệm Yên Hoài Thạch làm Tổng biện ti quan, gia chủ Trần gia và gia chủ Lý gia làm Phó Tổng biện, loáng cái đã dập tắt mưu đồ của Thượng Quan gia và Hoàng gia muốn cấu kết với hai nhà kia chống đối lại quan phủ.
Từ Thượng Quan gia và Hoàng gia, dần dần lại dính dáng đến một vài quan viên không thanh liêm trong quan trường Hoàng Hải. Chu Hi Trung mượn cơ hội này bắt đầu dứt khoát chỉnh đốn tác phong quan lại, lôi ra từng gã quan viên thuộc vây cánh của Thường gia, đáng chuyển thì chuyển, đáng cách chức thì cách chức, mà ánh mắt của Ninh Dịch cũng đã nhanh chóng chuyển sang Thường gia.
Từ ngày khâm sai đến Hoàng Hải, trong tòa nhà lớn của Thường gia ở Phong Châu đã không còn thuộc hạ trực hệ cư trú, chỉ có vài người hầu già trông coi nhà cửa. Nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, Thường gia chắc chắn phải để một người quản lý ở lại Phong Châu. Từ ngày đầu tiên đặt chân đến Hoàng Hải, Phượng Tri Vi đã sai người giám sát kĩ càng từng động tĩnh từ tòa nhà lớn của Thường gia; lần này sau khi bắt được mấy tên mật thám, Ninh Dịch lại không thẩm vấn hết, mà đầu tiên y dùng thủ đoạn tàn nhẫn để cạy miệng bọn chúng, trong quá trình thẩm vấn đã để vài tên không chịu nổi cực hình mà chết, trong lúc dụng hình lại chia ra nặng nhẹ, rồi tạo thời cơ cho hai tên mật thám khác liều mạng chạy thoát. Hai tên mật thám vết thương chồng chất tìm được đường sống trong đất chết, cứ ngỡ mình can đảm cẩn trọng may mắn, ai ngờ đã sớm bị Ninh Trừng dẫn người theo đuôi từ xa, moi ra tuyến trên của đám mật thám. Bằng cách lần dây tìm gốc, đã kéo ra một loạt thế lực Thường gia còn lưu lại Hoàng Hải.
Chỉ trong một thời gian ngắn, từ thế gia đến quan trường, từ Yên gia đến Thường gia đều đã trải qua một đợt càn quét lặng lẽ mà vô cùng dữ dội, trong khi dân chúng vẫn mù mờ chẳng hay biết. Nháy mắt đã xoay chuyển đất trời, chỉ có thế gia và quan trường nằm ở tâm cơn lốc xoáy, mới âm thầm hoàng sợ vì một loạt hành động không ngơi không nghỉ kia.
Hoảng sợ vì vị điện hạ kia cho đến bây giờ mới lộ ra chân diện mục – Hoàng Hải được chỉnh đốn nhanh đến thế, có thể nói là do Ninh Dịch nắm bắt được thời cơ tốt nhất mà hành động. Quan viên Hoàng Hải lén lút chê cười sự nhẫn tâm của Ninh Dịch – khâm sai Hoàng Hải đạo bệnh nặng nằm liệt giường sắp mất mạng, vị Sở vương kia thoạt nhìn cũng khá thân thiết với Ngụy đại nhân, vậy mà ba ngày ba đêm không bước vào Khế Viên thăm hỏi!
Sau ba ngày ba đêm, Ninh Dịch căn bản đã giải quyết thuận lợi một phần công việc, mới trở về Khế Viên.
Hoàng Hải vừa yên ổn, y vãn không hề tỏ ra vui mừng. Y làm những chuyện này, vì đây là việc Phượng Tri Vi dự định sẽ làm. Bây giờ nàng đã gục, nếu cứ nóng lòng sốt ruột túc trực bên giường bệnh thì chi bằng giải quyết hết công việc của nàng, để sau khi nàng tỉnh dậy sẽ chuyên tâm dưỡng bệnh, mà y cũng có thể một lòng một dạ chờ nàng tỉnh lại.
Mọi người đều đang chờ nàng tỉnh lại.
Cố Nam Y cả ngày ngủ trên mái nhà nồng nặc mùi thuốc kia, khe khẽ thổi kèn lá, thổi từ sớm đến tối, tựa hồ cứ thổi như thế thì sự ra đi mà y sợ hãi sẽ không xảy ra. Cố Nam Y nhiều lần chạy ra ngoài, mỗi lần trở về đều cầm theo mấy thứ kì quặc cho Phượng Tri Vi uống. Ninh Dịch thấy thế cũng không ngăn cản, đã đến nước này rồi, có bệnh thì vái tứ phương, cách nào Ninh Dịch cũng sẵn sàng thử một lần.
Phu thê Yên Hoài Thạch và Diêu Dương Vũ túc trực bên giường Phượng Tri Vi một tấc không đi một li không rời, đuổi cũng không xong; các học sinh của thư viện Thanh Minh bị Ninh Dịch đuổi ra ngoài viện không được bước vào thì cả ngày lượn lờ bên ngoài viện như du hồn.
Hách Liên Tranh và Diêu Dương Vũ đi cứu trợ thiên tai xong lòng bừng bừng phấn khởi quay về, đang chuẩn bị ba hoa với Phượng Tri Vi rằng mình đã đánh quan trông kho lương nằm bẹp một đống ra sao, nhận được tin này đều hóa đá. Nếu không bị đám học sinh giữ lại, thì Hách Liên Tranh đã đến Yên gia giết người.
Vô số người dốc hết tâm tư tìm hướng giải quyết, vô số dược liệu nghìn vàng khó mua ném xuống, cũng kéo dài mạng sống của Phượng Tri Vi thêm ít nhiều. Đại phu nói căn bệnh ác tính này tiến triển rất nhanh, hiếm ai sống sót sau mười hai canh giờ, nhưng không hiểu vì sao, trong cơ thể Phượng Tri Vi dường như có một sức mạnh đặc biệt ngăn cản sự lan tràn chóng mặt của bệnh. Nhưng dù căn bệnh đã bị ngăn cản, thì nàng vẫn ngày càng suy yếu.
Mọi người đều đi tìm danh y mà mình biết, Hách Liên Tranh cũng phái Tam Chuẩn quay về thảo nguyên tìm đại vu y của vương đình bọn họ. Nhưng đường xá quá xa xôi, ngay cả thái y trong kinh cũng không thể đến nơi trong một sớm một chiều. Cố Nam Y ngày nào cũng lượn lờ mấy vòng ở cổng thành, đến khi trở về ai nấy đều tránh xa - họ lo mình bị nghiền thành bột phấn giống như hồ đào của y.
Tuy đây là bệnh truyền nhiễm, nhưng không ai chọn cách li bệnh nhân, mà đều chịu khó tắm gội rửa tay thay y phục, trước khi ra vào căn viện kia đều vào thiên phòng, tắm rửa bằng nước thuốc. Ninh Dịch biết, dù có vội vã đến nhườngnào, thì lúc này cũng không thể có thêm người bệnh, đặc biệt là y. Một khi y gục xuống, Phượng Tri Vi sẽ càng khó sống, nên y không ngại phiền phức, mỗi ngày ra ra vào vào vô số lần, cũng tắm rửa vô số lần, tắm nhiều đến nỗi da dẻ cũng bắt đầu sây sát.
Khi đêm đến, y không cần bất cứ ai hầu hạ, đích thân ngủ trong phòng Phượng Tri Vi, ngủ một canh giờ lại trở dậy, đi xem khí sắc của nàng. Bệnh trạng của Phượng Tri Vi khiến người ta kinh hồn bạt vía, lúc thì nóng rực như lửa, đến gần nàng ba thước đã cảm thấy hơi nóng bức người, lúc thì lạnh lẽo như băng, nhiệt độ trong phòng hình như cũng tụt xuống theo. Y chốc chốc đắp túi chườm đá cho nàng, đắp chưa được bao lâu đã vội vàng bỏ túi đá, đắp thêm chăn bông nhét thêm lò sưởi, một đêm lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.
Có lần y mệt mỏi rã rời, mơ màng ngủ thiếp đi. Trong mông lung y cảm thấy Phượng Tri Vi đã ngừng thở, liền nhảy bịch từ trên giường cao xuống, lao đến trước giường nàng, mắt y không thấy đường, lại chạy quá nhanh, gạt đổ ấm trà trên bàn, mảnh sứ vỡ của ấm trà cắt đứt ngón tay mà y không hề hay biết. Y đưa tay ra dò hơi thở của nàng, cho đến khi ngón tay đang chảy máu cảm nhận được hơi ấm mờ mịt tỏa ra từ mũi nàng, y mới thở phào nhẹ nhõm.
Đêm đó y lẳng lặng băng ngón tay rỏ máu, trầm ngâm rất lâu, không dám ngủ tiếp.
Mời qua vài ngày, Ninh Dịch đã gầy rộc đi, gương mặt nhợt nhạt đến nỗi nhìn thấy cả mạch máu xanh nhạt dưới da, nhưng đôi mắt y lại sáng bừng bừng như có ngọn yêu hỏa bốc lên, khiến người ta thấy mà phát sợ. Ninh Trừng thật sự không nhìn nổi nữa, có một tối hắn xông vào phòng, chiếm lấy cái giường nhỏ kia kiên quyết không chịu nhường, bị Ninh Dịch tung cước đá bay ra ngoài. Ninh Trừng bám cửa khóc lóc thảm thiết, Ninh Dịch với tay lấy một bình sứ Thanh Hoa đập vào đầu hắn.
Ba ngày sau Cố Nam Y ra tay, điểm huyệt đạo của Ninh Dịch rồi quẳng ra ngoài, còn y lại kéo một cái giường khác đến ngủ. Ngủ một giấc lại cảm thấy bức bối khó chịu, bèn dứt khoát nằm ngủ trên tấm lót chân trước giường. Y nằm trên tấm lót chân bằng gỗ gụ, từ từ cuộn tròn thân hình cao lêu nghêu của mình lại, trong cơn mơ màng y nhớ Phượng Tri Vi cũng từng cuộn người ngủ trên tấm lót chân kê trước giường ý thế này, mỗi lần tỉnh lại lúc nửa đêm y đều có thể nhìn thấy nàng nghiêng mặt nằm ngủ, ôm chặt chăn bông giống như thấp thỏm không yên, bờ mi dài rủ xuống, dưới mắt in một đường cong hình cung dịu dàng.
Khi đó y cảm thấy nàng ngủ thật sự rất ngon, tấm lót chân có lẽ rất thoải mái. Bây giờ y mới biết, hóa ra chẳng hề thoải mái chút nào.
Dù không thoải mái y vẫn nằm ngủ yên lành, mong chờ Phượng Tri Vi cũng sẽ đột ngột tỉnh giấc, nghiêng người nhìn y, giống như trước kia y hay nhìn xuống nàng lúc nửa đêm vậy. Đến khi ấy y nên nói gì nhỉ? Phải suy nghĩ kĩ càng mới được.
Nhưng chờ tới chờ lui, từ đầu đến cuối Phượng Tri Vi vẫn không nghiêng người nhìn xuống; y đã nghĩ ra mình nên nói gì, nhưng chẳng có cơ hội mà nói. Y nhắm mắt lại, cảm thấy mùi vị của muộn phiền lại dâng lên. Trời đêm thu không hiểu sao lại giá buốt đến thế, lặng lẽ ngấm vào trong xương cốt y.
Sau này y không đợi nữa, y đã quen ngủ trên tấm lót chân, lâu rồi lại thấy tiện. Cảm thấy nàng nóng, bèn vươn tay đắp túi chườm đá cho nàng, cảm thấy nàng lạnh đi, thì vươn tay ra kéo chăn và đốt chậu than, không gây trở ngại gì đến giấc ngủ của y.
Có một đêm mưa bụi mịt mờ, Ninh Dịch ngồi trong phòng, Cố Nam Y ngủ trên nóc nhà không buồn xuống. Trong mưa rơi, tiếng kèn lá nghe ngân nga dai dẳng, như miết vào lòng người nhói buốt. Mọi người đứng chờ trong viện, nghe tiếng cửa giấy chậm chạp mở ra, đại phu ưu tú nhất Hoàng Hải bước ra khỏi cửa, gương mặt tái trắng, quỳ gối dưới mái hiên dập đầu với người trong phòng.
Ninh Dịch không bước ra, bên trong tĩnh mịch không còn tiếng động, từng luồng từng luồng khói trắng mờ phiêu lãnh không tan, ngưng kết thành một bức tranh thê lương lạnh lẽo trong màn mưa thu dày đặc.
Yên Hoài Thạch hồn vía lên mây quỳ “bịch” xuống đất giữa cơn mưa.
Hách Liên Tranh điên cuồng tru lên một tiếng “aaaa”, chạy băng băng ra ngoài, chẳng biết kẻ nào đen đủi sắp phải hứng đòn đây.
Các học sinh của thư viện Thanh Minh thẫn thờ trong mưa, không biết thứ ướt đẫm trên mặt kia là mưa hay là thứ gì khác.
Căn viện chìm trong bầu không khí chết lặng, đầu đại phu đập bình bình trên hành lang dài bằng gỗ, âm thanh trống rỗng, đánh vào lòng người đau nhói. Cơn mưa thu rơi ướt đẫm cả đám lá cây ảm đạm nhuốm vàng, thoạt nhìn rất giống sắc mặt mọi người lúc này.
Trong phòng không đốt đèn, đằng sau cánh cửa khép hờ là khoảng không tối om không nhìn thấy gì cả, chỉ mơ hồ thấy bóng lưng gầy rộc của Ninh Dịch. Y quay lưng vào cơn mưa thu trong đình viện, không hề nhúc nhích.
Sau một quãng dài tịch mịch, y mới cất giọng bình thản.
“Cút.”
Đại phu hốt hoảng lui xuống, những nếp nhăn nhuốm đầy may mắn vì tưởng chết mà lại sống. Khi đi qua chỗ Hoa Quỳnh, ông ta hơi lảo đảo, được Hoa Quỳnh tiện tay đỡ. Nàng ta có phần thương hại nhìn vị danh y nức tiếng khắp Phong Châu giờ này lại vô cùng chật vật, bèn nói: “Để tôi tiễn ngài ra.”
Nàng ta tiễn đại phu một mạch tới cửa, đang định quay đầu, thì thấy người canh cửa Khế Viên hùng hổ bước vào, quẳng mũ chửi bới: “Tên khốn nạn, giờ là lúc nào rồi mà còn có kẻ dám đến đây lừa đảo.”
Hoa Quỳnh nghi hoặc ló đầu ra xem, thấy cánh cửa Khế Viên không xa có một người đang thập thò ngó quanh, gã canh cửa đứng sau lưng nàng ta giận dữ nói: “Lượn lờ ở đó mấy ngày còn chưa đi! Thèm rỏ dãi phần thưởng hậu hĩnh mà phủ ta hứa ban! Ngay cả danh y đệ nhất Phong Châu cũng bó tay đầu hàng, thì cái tên đến đơn thuốc còn không biết viết kia làm được chắc? Đưa hắn đến trước mặt điện hạ, là tự đi tìm chết!”
Hoa Quỳnh lại ngắm nghía người kia, nhìn vào ánh mắt tràn ngập mong mỏi của đối phương, nàng ta suy nghĩ, sau đó vẫy vẫy tay.
Ninh Dịch trầm tĩnh trong căn phòng khói sương lãng đãng.
Sau màn sương khói là gương mặt nhợt nhạt của Phượng Tri Vi.
Nàng đã hết sốt và hết rét, cũng không còn cái kiểu nôn mửa dữ dội như sắp nôn ra cả gan ruột, khiến người ta nhìn mà kinh hãi nữa. Nàng chỉ lẳng lặng nằm ngủ nơi đó, tựa như một áng mây sắp trôi đi mất, nhẹ nhàng đến vô lực.
Ninh Dịch ngơ ngẩn nhìn nàng, hồi lâu, y mới chậm rãi bóc đi lớp mặt nạ da người mỏng như cánh ve trên mặt nàng.
Ngón tay y chậm rãi lần mò dưới lớp mặt nạ, chạm vào đôi mày hơi rủ xuống, xác định dưới lớp mặt nạ là gương mặt vàng mày rủ kia.
Người con gái này, sợ người đời phát hiện ra chân diện mục của mình, nên không ngại phiền phức mà mang hai khuôn mặt.
Ninh Dịch mỉm cười trống rỗng, bưng chậu nước đặt bên giường, nhúng ướt khăn vải rồi từ tốn vắt khô.
Dù sao đi nữa, người mang hai lớp dịch dung đương nhiên sẽ không dễ chịu; y muốn nàng nhẹ nhàng thoải mái một chút.
Y cầm khăn vải âm ấm, ngón tay lại lạnh căm, cầm trong tay cuộn khăn ẩm ướt, giống như cầm lấy trái tim mình. Trong cơn mơ màng, y nhớ lại lần đầu gặp gỡ ven hồ trong hậu viện Thu phủ, nàng nghiêng đầu, nửa người đứng trong nước, tay cầm lọn tóc ướt sũng của mình.
Ngón tay từ từ buông xuống, bắt đàu từ trên trán, lau đi lớp dịch dung từng chút từng chút một.
Nhìn chẳng thấy, mà lại rõ ràng như hiện ra trước mắt. Ngày ấy trong làn nước xanh, lớp dịch dung trên mặt nàng bị nước từ từ gột rửa, từng chút một, lộ ra vầng trán trắng trong, chiếc mũi như tạc từ ngọc, bờ môi hồng nhạt, hàng mày ngấm nước dài mảnh, đen như lông chim, đôi mắt mịt mờ hơi sương, nhìn người ta như cách một tầng sa mỏng … Cuối cùng hợp lại thành một gương mặt thanh lệ.
Y ngừng tay, buông khăn vải, ngón tay khe khẽ cong lại, bắt đầu từ vầng trán, ôn tồn mơn man da thịt lành lạnh mà trơn láng … Trong cơn mơ màng, tưởng như trở về cái ngày y vờ say rượu ở Ngụy phủ, hay trở về căn phòng tối nơi nàng lén gặp Thiều Ninh bàn mưu giết y, hay gian phế cung của mẫu phi, hay ngay trong căn phòng này trước đó ít lâu … Y lần lượt chạm vào da thịt của nàng, mùi hương của nàng, chạm vào những cơn nóng lạnh của nàng, khảm dới đầu ngón tay, giữa đôi mày, trong lòng, quen thuộc đến thế, quen thuộc đến giật mình.
Nhưng những thứ rất đỗi quen thuộc này, từ hôm nay trở đi, thật sự phải quay về điểm xuất phát, hai bên lại hóa thành xa lạ ư?
Có một số câu hỏi không dám nghĩ đến, dù là chạm cũng không dám chạm vào. Cuộc đời y đã đối diện với vô vàn nguy hiểm đau đớn, y chưa từng sợ hãi cũng không thể sợ hãi, nhưng vào thời khắc này, y bỗng dưng sợ hãi sự lạnh lùng của vận mệnh, một câu trả lời có thể khiến lòng người rạn vỡ.
Ngón tay y vòng vo trên gương mặt nàng hết lần này tới lần khác, có thể nàng trải qua bệnh tật đau đớn giày vò bấy lâu, thật ra đã không còn xinh đẹp như thủa ban đầu? Nhưng cũng có sao đâu, Phượng Tri Vi, vĩnh viễn vẫn là Phượng Tri Vi.
Hận mình không nhìn được, nhưng cũng vui, vì mình không nhìn được.
Nếu tận mắt trông thấy vẻ tái nhợt tiều tụy kia, thì giờ này y phải làm sao để duy trì vẻ ngoài bình tĩnh?
Sóng lòng mãnh liệt như thế, vẻ bề ngoài sừng sững bất động đều là giả dối, giống như đá ngầm trải qua hàng vạn năm bị bào mòn, bề ngoài chẳng đổi nhưng bên trong đã sớm đục ra trăm khe nghìn lỗ.
Hình như có kẻ lết gối tiến vào, khẽ hỏi: “Điện hạ … phải chăng ta nên chuẩn bị …” Hắn nghẹn ngào nói không nên lời.
Là Yên Hoài Thạch.
Y quay lưng vào Yên Hoài Thạch, cẩn thận đeo mặt nạ cho nàng, ngón tay y khựng lại bên gáy này, rất lâu vẫn không nhúc nhích.
Mạch đập dưới tay dần dần nhẹ nhàng và chậm chạp hơn, y biết chẳng bao lâu nữa, những nhịp đập mong manh này cũng giống hnhư dòng suối sắp khô cạn, sẽ ngày càng yếu đi, cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Cứ đợi chờ hơi thở của sự sống tan biến từng chút một như thế, là chuyện tàn nhẫn đến nhường nào.
Nhưng đến bây giờ, y thà rằng mình cứ như thế, từ mỗi âm thanh mạch đập, hồi tưởng lại những lần gặp gỡ từ khi biết nàng đến nay. Đời này y và nàng thoạt nhìn giống như bắt tay hợp tác, nhưng thật ra mỗi người một nẻo, trong suốt cuộc đời có được một lần tâm ý tương thông thế này, cũng tốt.
Y lặng lẽ đếm, trong sương khói lượn lờ, chẳng phân biệt rõ là sắc mặt ai nhợt nhạt hơn ai.
Trên nóc nhà, Cố Nam Y lặng lẽ thổi sáo.
Mưa vẫn cứ rơi, trong ngoài đều đã thấm ướt, đối với một kẻ y phục nhất định phải mềm nhẹ, nếu không sẽ không chịu nổi như Cố Nam Y, giờ này mặc y phục ướt đẫm như thể khác nào cực hình, nhưng y vẫn không hề động đậy.
Sáo lá ngấm nước mưa, thổi ra chẳng còn là âm thanh trong veo rạng rỡ. Trong tiếng sáo lá ngắt quãng, y nghe thấy tiếng nói dịu dàng của nàng.
“Thỏa thuận rồi nhé. Tôi thổi sáo lá, lần theo ký hiệu của huynh, một mạch đi tìm huynh.”
Ta nào đã bắt cô thổi, sao cô đã muốn chạy rồi.
Cách một tầng ngói, dường như y cũng cảm nhận được bên dưới có một luồng khí trĩu nặng chậm rãi nổi lên, đợi đến khi nó hoàn toàn bay lên rồi tan mất, có lẽ cả đời này sẽ không còn ai thổi sáo lá vì y nữa.
Luồng khí này y từng cảm nhận được một lần, khi nhũ mẫu qua đời, khắp gian phòng đầy ắp luồng khí này, khiến y cảm thấy không thoải mái, nôn nóng muốn bỏ đi.
Nàng cũng sắp như nhũ mẫu sao?
Y cũng sắp vĩnh viễn không được gặp nàng nữa sao?
Vậy y còn phải làm gì nữa đây?
Cố Nam Y cảm thấy mình hơi mệt mỏi, dạo gần đây y suy ngẫm rất nhiều điều. Đây không phải là y của ngày trước, rất nhiều năm trong quá khứ, đất trời trống rỗng đơn điệu của y chưa bao giờ chứa đựng nhiều nghi hoặc và bất an đến thế.
Y ngơ ngẩn ngồi đó, cảm thấy luồng khí kia lại yếu ớt bay lên thêm một đoạn. Y cau mày, đột nhiên xoay ngời, nằm úp sấp lên mái ngoái.
Y ép chặt bản thân xuống.
Ngăn luồng khí này lại, không để cho nó bay lên!
Người trong viện, một nửa ngơ ngác nhìn Ninh Dịch nhắm mắt lặng yên trong phòng, một nửa thẫn thờ nhìn Cố Nam Y nằm bò trên nóc nhà trong cơn mưa.
Ai cũng muốn bày tỏ nỗi buồn đau của mình, rồi lại cảm thấy trước mặt hai người này, dù có bày tỏ thế nào cũng đều giống như thừa thãi, giống như giả vờ. Thoạt nhìn họ có vẻ không hề bi thương, Cố Nam Y trông còn hơi khác ngày thường, chứ Ninh Dịch thì thậm chí nét mặt không biến đổi.
Nhưng trong chính sự yên tĩnh ấy, người ta lại nghe tiếng cõi lòng vỡ vụn.
“Điện hạ …” Yên Hoài Thạch rưng rưng nước mắt, dập đầu thêm lần nữa, “Nên … chuẩn bị rồi …”
Tay Ninh Dịch khẽ run, “à” một tiếng hình như rất bình tĩnh, nhưng Yên Hoài Thạch lại thấp thoáng nghe ra sự run rẩy và thê lương.
Ninh Dịch vẫy tay, Ninh Trừng bưng lên một chậu nước, Ninh Dịch thản nhiên nói: “Các người đều ra ngoài cả đi, ta lau người cho nàng.”
Yên Hoài Thạch không nghĩ nhiều, cẩn thận lui ra ngoài. Ninh Trừng lại đực mặt ra đó nhìn y, cuối cùng cũng lẳng lặng rút lui.
Ninh Dịch lần mò xiêm y của Phượng Tri Vi, cẩn thận cởi từng khuy áo nàng. Trước kia đã rất nhiều lần y muốn gần gũi thân thể ấy, chỉ có thời khắc này là không hề tơ tưởng.
Khăn vải dấp nước ấm, cẩn thận mà lau. Trong phong tục Thiên Thịnh, phu thê ân ái mặn nồng, khi người kia chết đi có thể để người còn sống lau người cho mình.
Y mím môi, dùng ngón tay khẽ phác họa đường nét thân thể nàng, đây là nàng, còn chưa gặp đã mãi mãi bỏ lỡ, qua hôm nay sẽ vĩnh viễn không còn ngày gặp lại.
Tri Vi … của ta …
“Rầm!”
Cửa giấy đột ngột bị người kéo giật ra, mưa rơi đầy sân nhẹ nhàng hắt vào trong phòng, y giận dữ ngoảnh đầu lại.
“Điện hạ!” Giọng nói rõ ràng lưu loát đặc trưng, đến từ tiểu quả phụ dũng cảm kia, “Vẫn còn một cách!”
Ba ngày sau, khi Phượng Tri Vi cuối cùng cũng mở mắt, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là hoa cúc mùa thu nở rộ trên khung cửa sổ trong ráng chiều đỏ thẫm.
Lọt vào tai là tiếng sao lá vang lên trên đỉnh đầu, khi nàng vừa tỉnh cơn mê nó vẫn còn ngắt quãng khô khan, nhưng khi nàng mở to đôi mắt, nó bỗng bừng sáng mà uyển chuyển.
Chim chóc trong sân đều cất tiếng hót líu lo, bên xướng bên họa.
Nàng đảo đôi mắt còn hơi khô, phát hiện căn phòng đầy người, họ đang ngủ với đủ mọi tư thế. Ninh Trừng vắt mình trên xà ngang, vừa ngủ vừa rỏ dãi tí tách tí tách như mưa rơi. Hách Liên Tranh tắm trong “cơn mưa” này, gã ngủ với một tư thế ôm đầu cực kỳ quái đản, cứ như sợ tiếng ngáy của mình sẽ đãng thức ai đó. Yên Hoài Thạch gối lên đùi phu nhân nhà mình ngủ say như chết, Diêu Dương Vũ thì nằm phơi bụng ra, đè hẳn lên bụng Dư Lương mà ngủ.
Mà phía đối diện, Ninh Dịch ngồi đó, hình như đang nhắm mắt điều hòa hơi thở. Trong khoảnh khắc nàng vừa mở mắt ra, y cũng lập tức cảm nhận được mà mở mắt, khe khẽ mỉm cười với nàng.
Phượng Tri Vi cũng cười, trong lúc cười đôi mắt bỗng dưng chuyển đỏ.
Người này, là Ninh Dịch sao?
Ai bỏ đói y đánh y làm tội làm tình y, biến một Sở vương phong lưu mỹ mạo như ngọc tiếng thơm nức danh Đế Kinh, thành cái bộ dạng cậu không yêu ngoại không thương hệt như vừa bị đày đến Lưỡng Quảng chịu tù khổ sai ba năm thế này?
Còn mấy tên kia, người nào người nấy râu ria xồm xoàm cũng không biết đường cạo cho sạch sao? Lại còn đua nhau ngủ trong khuê phòng nàng?
Ánh mắt nàng xoay chuyển, cẩn thận lướt qua từng gương mặt mỏi mệt kia, rồi lại mỉm cười.
Người nàng mệt chết đi được, cứ như bị ai đó đánh đòn một trăm ngày, nhưng lòng lại ấm áp như ngâm trong suối nước nóng, máu trong người cũng chảy thông suốt.
Ninh Dịch nghiên tai lắng nghe nhịp thở nàng hòa trong không khí, nở một nụ cười nhàn nhạt, sau đó đứng lên, hết kéo lại đá cả đám người kia, tống cổ tuốt ra ngoài.
Thai phụ chưa cần y ra tay đã tự động đứng lên, kéo theo cả trượng phu còn đang say giấc nồng, vừa chạy vừa không quên khép cửa lại, “Mấy người rảnh rỗi, xin hãy tránh đi cho.”
Ninh Dịch mỉm cười cảm kích, cách một tầng cửa nói vọng ra ngoài: “Yên phu nhân trí dũng song toàn, chẳng biết tương lai có nguyện dốc sức vì triều đình chăng?”
“Dân nữ cảm thấy không phải là không thể.” Tiếng cười sang sảng của Hoa Quỳnh đã đi xa.
Cửa đóng lại, Ninh Dịch tiến tới trước giường, Phượng Tri Vi nằm trên giường mỉm cười nhàn nhạt với y, cất giọng khàn khàn: “Ngài mệt lắm phải không?”
Nàng còn chưa nói hết câu, chợt thấy mình rơi vào một vòng tay nồng ấm.
Người kia ôm chặt lấy nàng, thân thế run lên nhè nhẹ, khẽ hít một hơi bên tai nàng, từng câu từng chữ dường như thoát ra từ kẽ răng: “Tri Vi … Tri Vi …”
Y chẳng nói gì, cứ gọi tên nàng hết lần này tới lần khác, càng ra sức siết chặt nàng vào lòng mình, như thể chỉ sợ tay mình vừa buông lơi, nàng sẽ bay đi mất, vĩnh viễn không tìm lại được.
Tiếng gọi run rẩy bên tai, như một sợi dây đàn đồng thời khơi lên tiếng lòng của Phượng Tri Vi, tiếng khoan tiếng nhặt, giống như có gì đó đang nối liền, lại như có gì đó đang đứt đoạn. Nàng hơi nao núng lùi ra, trong lúc lùi lại chạm vào xương bả vai y, cảm giác xương xẩu khiến đôi mắt nàng càng thêm đỏ.
Y đã buông nàng ra, cười bảo: “Nàng vừa tỉnh lại, không nên làm nàng mệt mỏi.” Y ngồi đối diện với nàng, mỉm cười nhìn nàng, rõ ràng không nhìn thấy, nhưng ánh mắt ấy lại giống như nhìn mãi chưa đủ.
Một tiếng “rầm” vang lên, trên nóng nhà thủng ra một lỗ, Cố Nam Y bay xuống từ lỗ thủng ấy. Phượng Tri Vi lại mở tròn mắt nhìn Cố thiếu gia, hít ngược một hơi, lẩm bẩn: “Từ giờ trở đi tôi nhất định sẽ không đổ bệnh …”
Cố Nam Y nhìn nàng không chớp mắt, y phục lộn xộn nhiều ngày chưa thay bết dính trên người, một lúc sau mới rề rà bước tới.
Phượng Tri Vi chờ y đứng lại cách nàng ba bước, nhưng Cố Nam Y không hề dừng lại. Phượng Tri Vi ngạc nhiên nhìn y cuối cùng cũng đứng lại cách nàng một bước.
Túi hồ đào lúc nào cũng treo vắt vẻo trên thắt y rơi vào tầm mắt của Phượng Tri Vi, nàng cầm lấy, chầm chậm đếm. Thấy quả hồ đào dính nước mốc lên, nàng khẽ hỏi: “Gần đây huynh không ăn hồ đào sao?”
Cố Nam Y gật đầu, vẫn chẳng nói nửa câu, chỉ nhìn nàng.
Y gầy, hơi nhếch nhác, hơi bẩn, không ăn hồ đào, cũng không thay y phục.
“Tôi không chết được đâu.” Phượng Tri Vi yên lặng hồi lâu, trong nháy mắt đã kiềm chế cơn nghẹn ngào, nói: “Tôi chết rồi, huynh lạc đường lấy ai đi tìm huynh đây?”
Cố Nam Y nhìn nàng chăm chú, lúc này mới móc một quả hồ đào, từ tốn ăn.
“Cái đó dính ẩm mốc lên rồi.” Ninh Dịch đột ngột lên tiếng, “Ninh Trừng, theo Cố tiên sinh đi thay y phục, đổi hồ đào.”
Ninh Trừng lao ra, cười hì hì muốn kéo Cố Nam Y đi.
“Cố huynh, đưa điện hạ đi tắm rửa, thay y phục, ăn cơm.” Phượng Tri Vi đồng thời mở miệng.
Ba người đều bị đuổi ra ngoài, không cho phép cự tuyệt, đến tối cả đám mới chạy về, vẫn là một người trên nóc nhà một người cạnh giường. Phượng Tri Vi đuổi cũng không đi, mà bản thân nàng cũng đang uể oải nên đành mặc kệ. Ninh Dịch ngồi tựa vào giường nhỏ bên cạnh nàng, rủ rỉ kể cho nàng nghe những chuyện xảy ra ở Hoàng Hải trong thời gian qua. Giọng y hời hợt, nhưng Phượng Tri Vi lại nghe ra nét kinh tâm động phách, một lúc sau nàng mới lơ đễnh cười nói: “Không ngờ tôi mới ngủ một giấc, mà đã bỏ lỡ rất nhiều vở kịch hay.”
“Một giấc này của nàng, ngủ đến nỗi suýt nữa thì ta …” Ninh Dịch nói đến nửa chừng chợt im lặng, Phượng Tri Vi trầm ngâm, cũng không truy hỏi. Hai người đều nằm trên giường, mở to đôi mắt nhìn lên trần nhà, bầy không khí kì quái mớ hồ tản ra khắp phòng.
Một lúc sau, Phượng Tri Vi chuyển chủ đề, hỏi: “Ôn dịch kia ghê gớm như vậy, người khác đều không qua nổi một đêm, tại sao tôi vẫn bình an vô sự?”
“Muốn tháo chuông phải nhờ người buộc chuông,” Ninh Dịch nói, “Nàng nhiễm dịch bệnh từ thôn nọ, nhưng cứu sống nàng cũng là người trong thôn.”
“Là đứa bé kia?” Phượng Tri Vi lập tức phản ứng.
“Phải, Lý chính kia lờ mờ nghe nói Khế Viên tìm kiếm danh y, mới đoán có lẽ là người đi qua thôn đó đã nhiễm bệnh dịch. Hắn cảm thấy đứa cháu nhà mình rất kì lạ, bèn dẫn thằng bé đến cầu kiến. Nhưng người gác cửa Khế Viên làm gì chịu tin lời hắn, bèn chặn hắn ngoài cửa không cho vào, về sau Hoa Quỳnh tình cờ gặp được, mới đánh liều quyết định cho hắn vào. Sau đó chúng ta cũng không biết phải xử lý ra sao, đây là một người sống sờ sờ chứ có phải thuốc đâu, may mà vị đại phu Cố huynh mời tới từ kinh thành đến đúng lúc, lấy máu tươi của đứa bé thêm vào đủ loại thuốc, mới kéo nàng về từ ngưỡng cửa Quỷ Môn quan.”
“Vậy đứa bé đó giờ đang ở đâu? Đại phu kia đâu?”
“Đại phu ở cùng với Cố huynh, đứa bé kia mất máu quá nhiều, còn đang tĩnh dưỡng.” Ninh Dịch cười, “Gã Hách Liên Tranh kia, hạ xuống một đao suýt nữa lấy mạng người ra luôn.”
“Chẳng ra làm sao cả …” Phượng Tri Vi tinh thần uể oải, miệng lưỡi khô rát: “Hôm nào tôi phải giáo huấn gã thôi …”
“Ngủ đi.” Ninh Dịch mỉm cười, dém chăn cho nằng. Trong lòng Phượng Tri Vi mơ hồ suy nghĩ gì đó, nhưng nàng không còn sức mà mở mắt ra nữa, cứ thế mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Không biết đã qua bao lâu, chợt thấy có luồng gió phả vào mặt, hình như có người lao tới, rồi có tiếng ai đó va “cạch” vào thành giường. Nàng mở mắt ra, thấy Ninh Dịch đứng bên giờng với vẻ mặt hoảng hốt. Y nghe thấy tiếng nàng cử động, vẻ lo lắng trên gương mặt mới dần dần tan biến.
Y tựa vào thành giường, cảm nhận được nàng đang kinh ngạc, trên mặt dần dần nổi lên vẻ ngượng ngùng, đưa tay dém chăn cho nàng, khập khiễng xoay người trở về giường minh, cố gắng ra vẻ tự nhiên cười nói: “… Ta gặp ác mộng, cứ tưởng nàng …”
Y còn chưa nói dứt câu, Phượng Tri Vi đã hiểu hết ngọn ngành.
Những ngày tháng nàng lơ lửng giữa sống chết, y vẫn luôn trông chừng như thế này sao? Trong những đêm dằng dặc đầy lo âu sợ hãi, y vẫn luôn hoảng hốt như thế này sao? Liên tục mơ thấy nàng ngừng thở, liên tục giật mình tỉnh dậy nhào tới xem nàng sống chết ra sao, đến nỗi đã thành thói quen, sau khi thoát khỏi nguy hiểm, vẫn gặp ác mộng rồi bừng tỉnh như trước.
Phải bao nhiêu lần bừng tỉnh giữa đêm, phải lo lắng sâu nặng và tha thiết đến nhường nào, mới hình thành nên thói quen gần như là bắt buộc ấy?
Phượng Tri Vi không nói nên lời, nàng nhìn thẳng lên nóc nhà, qua rất lâu mới chớp chớp mắt.
Rơi lệ.
/72
|