Chương 11: Nhân vật mới xuất hiện
Kể từ ngày Je Ki đi, vị trí trong lòng đối với nhóm Ha Rim càng tăng thêm một bậc, từ khinh rẻ vọt thẳng tới sự ngưỡng mộ. Giờ chỉ cần Ha Rim liếc mắt một cái, bọn họ liền hoảng sợ mà lùi lại, uy lực vô cùng. Ha Rim cũng không quan tâm lắm tới chuyện đó.
Hôm nay, trường náo nhiệt hơn hẳn, cả những thầy cô suốt ngày mặt lạnh mày nhăn cũng phải hối hả đi chuẩn bị cái gì đó. Đến thầy hiệu trưởng luôn nghiêm túc cũng luôn lấy khăn lau đi mồ hôi lạnh chảy ròng. Cả trường ồn ồn ào ào bàn tán về chuyện này.
_Này này, nghe gì chưa? Nghe nói bữa nay con gái của trùm xã hội đen tới trường mình học đó.
_Xã hội đen á? Trường mình chấp nhận à?
_Đâu phải là vì thân thế đáng sợ đó….nghe nói cô ta đạt điểm tối đa đó.
_Wow, vậy đẹp không?.…
_Đừng có mơ tưởng nữa, đi theo cô ta còn có 2 vệ sĩ nữa đó, tới gần một phát là dẹp lép luôn cho coi.
_WOW………
Cả lớp cứ ồn ào, nói chuyện không ngừng như vậy cho tận lúc thầy cô bước vào lớp vẫn còn những tiếng xầm xì không dứt.
Thầy chủ nhiệm bước vào lớp, vẻ mặt nghiêm túc nhưng lại mang vài phần sợ hãi, lâu lâu liếc mắt ra ngoài cửa. Thầy đứng trên bục, gõ gõ cây thước cho lớp ổn định, sau đó cao giọng giới thiệu.
_Các em chú ý, lớp ta có thêm một bạn mới chuyển vào, các em phải đối xử với bạn thật tốt đó.
Cả lớp nhìn nhau, cô ta không phải con gái xã hội đen sao, tất nhiên là đối xử tốt rồi chứ không bầm dập thì sao?
_Ừm….em vào đi. Thầy chủ nhiệm hướng ngoài cửa, giọng dịu dàng, nhẹ nhàng chưa từng thấy.
Cánh cửa bị hai vệ sĩ tây trang màu đen mở mạnh ra, sau đó hai người khom lưng về cô gái đứng ngoài cửa. Cô gái đi vào, đứng trên bục, mắt nhìn thẳng xuống lớp. Nhóm Soo Hwa bất giác ngước mắt lên lại dừng ngay trên người cô gái. Khuôn mặt mang vẻ trưởng thành, đẹp như thiên thần lại có chút nghịch ngợm, mắt đeo cặp kính, tỏa ra hàn khí lạnh bức người. cặp được vắt lên vai, hai tay đút túi váy. Cô cứ như một tảng băng xinh đẹp vậy, chỉ cần nhìn vào đôi mắt ấy, họ liền tự động mà xa lánh. Cô cúi đầu, dùng giọng nói lạnh hơn tảng băng giới thiệu:
_Mình tên Baek Jae Mi, xin chào mọi người.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Căn tin~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Jae Mi tạm thời tránh xa 2 tên vệ sĩ, một mình đi đến căn tin ăn trưa. Jae Mi ngồi ở đâu, trong vòng 5 mét liền không có một người nào dám ngồi gần. Đôi mắt thoáng chút ưu thương, cô chưa từng kết bạn, chưa từng người nào lại có thể bên cạnh cô quá lâu. Cô thật sự đáng sợ đến thế à?
Ji Wook bưng mâm cơm tìm chỗ ngồi, lại thấy lạ lạ, bàn cô học sinh mới rộng như thế lại không có ai ngồi, lại đi chen chúc mấy bàn nhỏ bé chật hẹp gần đó. Những bàn kia đều bị chiếm hết cả rồi, bất đắc dĩ phải tới trước mặt Jae Mi, đặt đĩa cơm xuống rồi cũng ngồi đối diện với Jae Mi, cúi đầu ăn cơm.
Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt dưới mắt kính thoáng ngạc nhiên, không phải cô chưa gặp người nào đẹp trai nhưng ở cậu, cô thấy có một sự an toàn và ấm áp. Quanh đầu cậu giống như có hào quang tỏa sáng, rất ấm áp. Cậu còn là người đầu tiên dám bình thản tới gần cô.
Ji Wook ngẩng đầu lên, thấy cô học sinh mới cứ nhìn chằm chằm mình, mặt cậu dính gì à? Hay cậu không được phép ngồi ở đây?
_Xin lỗi bạn, mình có thể ngồi ở đây được không? Ji Wook hỏi
_Hả?.....À, được chứ…… Jae Mi ngẩng ra một lúc rồi mới ấp úng trả lời.
Ji Wook mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng cũng làm cho Jae Mi đỏ mặt, tim thì đập nhanh liên tục. Nụ cười của anh như của thiên sứ, ấm áp còn hơn ánh mặt trời. Jae Mi cúi đầu chăm chú ăn cơm che đi vẻ mặt ửng hồng của mình.
Ha Rim nhìn thấy Ji Wook đang ngồi ăn ở đó liền đi lại, đặt đĩa cơm xuống. Cậu nhìn quanh, hỏi cô:
_Dong Won với Jong Gun đi đâu rồi?
_À, hai người đó nói dưới này nóng quá nên đem cơm lên sân thượng ăn rồi. Ha Rim vừa ăn vừa nói, không may lại bị sặc, ho khụ khụ.
_Khụ….khụ….. Cô đấm ngực.
Ji Wook liền nhanh tay lấy cốc nước trên đĩa của mình đưa cho Ha Rim uống, bắt đầu bật chế độ cằn nhằn:
_Cậu thật là……lần sau ăn xong rồi mới được nói, ăn từ từ thôi, lần sau đem nước theo nữa, đừng có đợi ăn xong mới lấy. Hiểu chưa?
_Biết rồi, sao cậu lúc nào cũng cằn nhằn thế nhỉ?
_Không căn nhằn cậu thì cằn nhằn ai đây, chỉ có cậu mới làm mình lo vậy thôi?
Nhìn hai người đối thoại mà Jae Mi chợt buồn, nhìn cách nói năng như vậy, cô biết người bạn gái này rất quan trọng với Ji Wook. Cách nói nhẹ nhàng, hành động cũng thật nhẹ nhàng. Mặc dù lời nói toàn cằn nhằn nhưng trong đó là sự dịu dàng, quan tâm. Cô thấy khóe mắt cô như cay cay. Cô chưa từng được ai chăm sóc như vậy, quan tâm như vậy.
~~~~~~~~~~~~~~~~~Cuối tuần~~~~~~~~~~~~~~
Ha Rim cùng Jong Gun đang ngồi trên ghế sofa ngoài phòng khách. Jong Gun ngồi còn Ha Rim thì gối đầu lên đùi Jong Gun coi ti vi. Dong Won thì lại đeo tạp dề màu hồng có hình con thỏ đang nướng nướng nấu nấu dưới bếp. Có thể bạn sẽ nghĩ thật là kì quái khi mà Ha Rim lại có thể nằm thoải mái như vậy, còn Dong Won thân trai tráng lại đeo tạp dề con gái để xuống bếp. Nhà này thì chuyện đó bình thường, chả có gì lạ cả. Ngày nào nó không vậy?
Thấy Ji Wook đeo cặp sách to nặng trên vai đi ra cửa, Jong Gun tò mò hỏi:
_Đi đâu giờ này nữa? Không ăn cơm à?
_Không, mình đến thư viện, sắp tới có kì thi còn gì? Mấy cậu thảnh thơi ghê nhỉ? Ji Wook vừa cúi xuống mang giày, mặt không thèm ngó bộ mặt của Jong Gun, trả lời.
_Ế? Khi nào thì cậu biến thành Je Ki thứ 2 vậy? Ha Rim cười hề hề, vẻ mặt nham hiểm trêu.
_Không nói chuyện với mấy cậu nữa, mình phải đi đây. Dong Won à, trưa mình sẽ ăn ở thư viện luôn, không cần chừa phần cơm đâu.
_Ok. Dong Won vừa tất bật nấu nướng vừa lớn tiếng trả lời.
Nói rồi hướng cổng nhà mà phi thẳng ra chỗ đợi xe buýt.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~Thư viện~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Jae Mi chọn một chỗ gần cửa sổ, ánh nắng ấm áp chiếu vào khuôn mặt xinh đẹp của cô nhưng người cô vẫn như tảng băng, lặng lẽo và cô đơn. Ở trường cũ, cô thường xuyên đến thư viện vào những ngày cuối tuần như thế này, cô thích sự ấm áp của nhiều người mang lại nhưng lại không thích sự ồn ào náo nhiệt, cô muốn yên tĩnh. Cô thích nghe nhạc ballad, ngồi bên cửa sổ thư viện và học bài. Tiếng nhạc nhẹ làm cho cô tập trung hơn vào việc học.
Vì mọi người sợ cô nên chẳng ai tới gần càng làm cho không gian chung quanh cô càng yên lặng. Dọn một chồng sách qua một bên, cô đi tới một giá sách, ngước mắt nhìn, quyển sách cô cần đang ở trên cao tít kia nhưng với chiều cao cũng không thể coi là lùn của cô vẫn không với tới được. Cô nhướn người lên, quyển sách vẫn cách một khoảng khá xa. Cô nhìn quanh thư viện, bởi vì đây là cuối tuần nên chỉ có mình cô đến đây để học, cô thư viện đã sớm chạy mất dép khi nhìn thấy cô rồi.
Jae Mi liếc mắt thấy được cái thang, kéo cái thang đặt tới bên kệ sách, lên tới bậc cao nhất còn chưa chạm được vào cuốn sách. Giờ thì cô đã hiểu vì sao thư viện lại cho cái thang, để sách cao như vậy người cao đứng đất còn chưa chạm tới được. Cô đứng trên thang, lại nhướn chân lên, lúc chụp được quyển sách trong tay thì chân đứng trên thang lại loạng choạng. Thân trên của cô rơi qua một bên, chân vô thức đạp đi cái thang dưới chân. Jae Mi cắn răng, cứ tưởng sẽ đập vào sàn nhà một cú thật đau không ngờ lại không cảm thấy gì hết. Jae Mi mở mắt, thấy khuôn mặt cười tươi như ánh mặt trời của Ji Wook gần sát như vậy, mặt thoáng ửng đỏ. Cô ngơ ngác nhìn chung quanh, may là Ji Wook đỡ cô kịp chứ không thôi cô dập mặt rồi.
Cậu thả Jae Mi xuống, lại nở nụ cười chói chang kia:
_Cậu không sao chứ?
_Không sao, cảm ơn rất nhiều,…..Jae Mi cúi đầu, đụng nhẹ lên mặt, vô tình lại làm mắt kính rơi ra.
Cô ngồi xổm xuống nhặt kính, Ji Wook cũng tự nhiên là ngồi xuống, hai ngón tay chạm vào nhau. Jae Mi ngẩng đầu lên, Ji Wook cũng ngẩng lên, đột nhiên ngây người ra.
Khi Jae Mi đeo kính và Jae Mi không đeo kính hoàn toàn khác hẳn nhau. Khi không đeo kính, đôi mắt Jae Mi không còn sự lạnh lùng nữa. Đôi mắt to tròn long lanh đầy nước, lấp lánh như vì sao, lại giống ánh mắt đáng thương của cún con chớp chớp. Cởi kính ra, khuôn mặt của cô đẹp hơn vạn lần lúc đeo, có nét tinh nghịch của trẻ con, hoàn toàn loại bỏ được vẻ lạnh lùng ban nãy. Ji Wook cứ nhìn Jae Mi mãi như vậy, mắt không chớp lấy một cái. Cô cúi đầu, nhặt kính lên, đeo vào mắt, gò má ửng hồng. Ji Wook cũng đứng lên, đôi mắt đó đột nhiên lại trở nên lạnh lẽo sau cặp kính.
Cậu chớp mắt mấy cái, dụi dụi mắt, cậu không có nhìn lầm chứ? Lúc nãy rõ ràng cậu nhìn đôi mắt đó nó khác xa với hiện tại mà.
Jae Mi ngượng ngùng quay đầu, xấu hổ nên bước chân hơi nhanh, ngồi lại vị trí ban nãy của mình. Lật từng trang sách ra, đeo tai nghe vào, tiếng nhạc nhẹ vang bên tai, trầm ấm và nhẹ nhàng. Ji Wook trấn tĩnh lại, đem sách vở đặt trước mặt Jae Mi, ngồi đối diện với cô rồi cậu cũng chăm chú học bài. Lâu lâu lại liếc mắt lên nhìn Jae Mi.
Khi bầu trời ngoài kia dần trở thành màu vàng cam, hai người mới cất cặp sách chuẩn bị về nhà. Khi đứng trước cửa thư viện, Jae Mi mở miệng, hướng Ji Wook nói:
_Tuần sau khi thi xong, nhà mình có tổ chức một buổi tiệc, nếu…..nếu cậu có thời gian thì…..đến chơi nhé.
_Ừm, tuần sau mình cũng không bận gì cả, vậy mình đem theo bạn có được không? Ji Wook xoa xoa tóc.
_Bạn…..gái à? Jae Mi nhìn Ji Wook, chẳng lẽ là cô bạn hôm căn tin đó?
_Ừm, mình có thể đem theo 2 đứa bạn trai nữa được không? Ji Wook mỉm cười, Ha Rim là con gái, vậy là bạn gái rồi còn gì? Hai thằng kia con trai, vậy chắc chắn là bạn trai rồi
_Ừm, được…..Jae Mi thở dài một cái, người ta có bạn gái rồi đó, mình còn mơ mộng.
_Vậy thôi bye nha, mình về trước. Ji Wook đưa tay làm động tác tạm biệt rồi đi ra cổng trường.
Jae Mi đứng ngẩn một lúc lâu, lại thở dài một cái, lấy điện thoại ra gọi cho tài xế nhà mình.
P/s: chương này chủ yếu nói về couple này.
Kể từ ngày Je Ki đi, vị trí trong lòng đối với nhóm Ha Rim càng tăng thêm một bậc, từ khinh rẻ vọt thẳng tới sự ngưỡng mộ. Giờ chỉ cần Ha Rim liếc mắt một cái, bọn họ liền hoảng sợ mà lùi lại, uy lực vô cùng. Ha Rim cũng không quan tâm lắm tới chuyện đó.
Hôm nay, trường náo nhiệt hơn hẳn, cả những thầy cô suốt ngày mặt lạnh mày nhăn cũng phải hối hả đi chuẩn bị cái gì đó. Đến thầy hiệu trưởng luôn nghiêm túc cũng luôn lấy khăn lau đi mồ hôi lạnh chảy ròng. Cả trường ồn ồn ào ào bàn tán về chuyện này.
_Này này, nghe gì chưa? Nghe nói bữa nay con gái của trùm xã hội đen tới trường mình học đó.
_Xã hội đen á? Trường mình chấp nhận à?
_Đâu phải là vì thân thế đáng sợ đó….nghe nói cô ta đạt điểm tối đa đó.
_Wow, vậy đẹp không?.…
_Đừng có mơ tưởng nữa, đi theo cô ta còn có 2 vệ sĩ nữa đó, tới gần một phát là dẹp lép luôn cho coi.
_WOW………
Cả lớp cứ ồn ào, nói chuyện không ngừng như vậy cho tận lúc thầy cô bước vào lớp vẫn còn những tiếng xầm xì không dứt.
Thầy chủ nhiệm bước vào lớp, vẻ mặt nghiêm túc nhưng lại mang vài phần sợ hãi, lâu lâu liếc mắt ra ngoài cửa. Thầy đứng trên bục, gõ gõ cây thước cho lớp ổn định, sau đó cao giọng giới thiệu.
_Các em chú ý, lớp ta có thêm một bạn mới chuyển vào, các em phải đối xử với bạn thật tốt đó.
Cả lớp nhìn nhau, cô ta không phải con gái xã hội đen sao, tất nhiên là đối xử tốt rồi chứ không bầm dập thì sao?
_Ừm….em vào đi. Thầy chủ nhiệm hướng ngoài cửa, giọng dịu dàng, nhẹ nhàng chưa từng thấy.
Cánh cửa bị hai vệ sĩ tây trang màu đen mở mạnh ra, sau đó hai người khom lưng về cô gái đứng ngoài cửa. Cô gái đi vào, đứng trên bục, mắt nhìn thẳng xuống lớp. Nhóm Soo Hwa bất giác ngước mắt lên lại dừng ngay trên người cô gái. Khuôn mặt mang vẻ trưởng thành, đẹp như thiên thần lại có chút nghịch ngợm, mắt đeo cặp kính, tỏa ra hàn khí lạnh bức người. cặp được vắt lên vai, hai tay đút túi váy. Cô cứ như một tảng băng xinh đẹp vậy, chỉ cần nhìn vào đôi mắt ấy, họ liền tự động mà xa lánh. Cô cúi đầu, dùng giọng nói lạnh hơn tảng băng giới thiệu:
_Mình tên Baek Jae Mi, xin chào mọi người.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Căn tin~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Jae Mi tạm thời tránh xa 2 tên vệ sĩ, một mình đi đến căn tin ăn trưa. Jae Mi ngồi ở đâu, trong vòng 5 mét liền không có một người nào dám ngồi gần. Đôi mắt thoáng chút ưu thương, cô chưa từng kết bạn, chưa từng người nào lại có thể bên cạnh cô quá lâu. Cô thật sự đáng sợ đến thế à?
Ji Wook bưng mâm cơm tìm chỗ ngồi, lại thấy lạ lạ, bàn cô học sinh mới rộng như thế lại không có ai ngồi, lại đi chen chúc mấy bàn nhỏ bé chật hẹp gần đó. Những bàn kia đều bị chiếm hết cả rồi, bất đắc dĩ phải tới trước mặt Jae Mi, đặt đĩa cơm xuống rồi cũng ngồi đối diện với Jae Mi, cúi đầu ăn cơm.
Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt dưới mắt kính thoáng ngạc nhiên, không phải cô chưa gặp người nào đẹp trai nhưng ở cậu, cô thấy có một sự an toàn và ấm áp. Quanh đầu cậu giống như có hào quang tỏa sáng, rất ấm áp. Cậu còn là người đầu tiên dám bình thản tới gần cô.
Ji Wook ngẩng đầu lên, thấy cô học sinh mới cứ nhìn chằm chằm mình, mặt cậu dính gì à? Hay cậu không được phép ngồi ở đây?
_Xin lỗi bạn, mình có thể ngồi ở đây được không? Ji Wook hỏi
_Hả?.....À, được chứ…… Jae Mi ngẩng ra một lúc rồi mới ấp úng trả lời.
Ji Wook mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng cũng làm cho Jae Mi đỏ mặt, tim thì đập nhanh liên tục. Nụ cười của anh như của thiên sứ, ấm áp còn hơn ánh mặt trời. Jae Mi cúi đầu chăm chú ăn cơm che đi vẻ mặt ửng hồng của mình.
Ha Rim nhìn thấy Ji Wook đang ngồi ăn ở đó liền đi lại, đặt đĩa cơm xuống. Cậu nhìn quanh, hỏi cô:
_Dong Won với Jong Gun đi đâu rồi?
_À, hai người đó nói dưới này nóng quá nên đem cơm lên sân thượng ăn rồi. Ha Rim vừa ăn vừa nói, không may lại bị sặc, ho khụ khụ.
_Khụ….khụ….. Cô đấm ngực.
Ji Wook liền nhanh tay lấy cốc nước trên đĩa của mình đưa cho Ha Rim uống, bắt đầu bật chế độ cằn nhằn:
_Cậu thật là……lần sau ăn xong rồi mới được nói, ăn từ từ thôi, lần sau đem nước theo nữa, đừng có đợi ăn xong mới lấy. Hiểu chưa?
_Biết rồi, sao cậu lúc nào cũng cằn nhằn thế nhỉ?
_Không căn nhằn cậu thì cằn nhằn ai đây, chỉ có cậu mới làm mình lo vậy thôi?
Nhìn hai người đối thoại mà Jae Mi chợt buồn, nhìn cách nói năng như vậy, cô biết người bạn gái này rất quan trọng với Ji Wook. Cách nói nhẹ nhàng, hành động cũng thật nhẹ nhàng. Mặc dù lời nói toàn cằn nhằn nhưng trong đó là sự dịu dàng, quan tâm. Cô thấy khóe mắt cô như cay cay. Cô chưa từng được ai chăm sóc như vậy, quan tâm như vậy.
~~~~~~~~~~~~~~~~~Cuối tuần~~~~~~~~~~~~~~
Ha Rim cùng Jong Gun đang ngồi trên ghế sofa ngoài phòng khách. Jong Gun ngồi còn Ha Rim thì gối đầu lên đùi Jong Gun coi ti vi. Dong Won thì lại đeo tạp dề màu hồng có hình con thỏ đang nướng nướng nấu nấu dưới bếp. Có thể bạn sẽ nghĩ thật là kì quái khi mà Ha Rim lại có thể nằm thoải mái như vậy, còn Dong Won thân trai tráng lại đeo tạp dề con gái để xuống bếp. Nhà này thì chuyện đó bình thường, chả có gì lạ cả. Ngày nào nó không vậy?
Thấy Ji Wook đeo cặp sách to nặng trên vai đi ra cửa, Jong Gun tò mò hỏi:
_Đi đâu giờ này nữa? Không ăn cơm à?
_Không, mình đến thư viện, sắp tới có kì thi còn gì? Mấy cậu thảnh thơi ghê nhỉ? Ji Wook vừa cúi xuống mang giày, mặt không thèm ngó bộ mặt của Jong Gun, trả lời.
_Ế? Khi nào thì cậu biến thành Je Ki thứ 2 vậy? Ha Rim cười hề hề, vẻ mặt nham hiểm trêu.
_Không nói chuyện với mấy cậu nữa, mình phải đi đây. Dong Won à, trưa mình sẽ ăn ở thư viện luôn, không cần chừa phần cơm đâu.
_Ok. Dong Won vừa tất bật nấu nướng vừa lớn tiếng trả lời.
Nói rồi hướng cổng nhà mà phi thẳng ra chỗ đợi xe buýt.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~Thư viện~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Jae Mi chọn một chỗ gần cửa sổ, ánh nắng ấm áp chiếu vào khuôn mặt xinh đẹp của cô nhưng người cô vẫn như tảng băng, lặng lẽo và cô đơn. Ở trường cũ, cô thường xuyên đến thư viện vào những ngày cuối tuần như thế này, cô thích sự ấm áp của nhiều người mang lại nhưng lại không thích sự ồn ào náo nhiệt, cô muốn yên tĩnh. Cô thích nghe nhạc ballad, ngồi bên cửa sổ thư viện và học bài. Tiếng nhạc nhẹ làm cho cô tập trung hơn vào việc học.
Vì mọi người sợ cô nên chẳng ai tới gần càng làm cho không gian chung quanh cô càng yên lặng. Dọn một chồng sách qua một bên, cô đi tới một giá sách, ngước mắt nhìn, quyển sách cô cần đang ở trên cao tít kia nhưng với chiều cao cũng không thể coi là lùn của cô vẫn không với tới được. Cô nhướn người lên, quyển sách vẫn cách một khoảng khá xa. Cô nhìn quanh thư viện, bởi vì đây là cuối tuần nên chỉ có mình cô đến đây để học, cô thư viện đã sớm chạy mất dép khi nhìn thấy cô rồi.
Jae Mi liếc mắt thấy được cái thang, kéo cái thang đặt tới bên kệ sách, lên tới bậc cao nhất còn chưa chạm được vào cuốn sách. Giờ thì cô đã hiểu vì sao thư viện lại cho cái thang, để sách cao như vậy người cao đứng đất còn chưa chạm tới được. Cô đứng trên thang, lại nhướn chân lên, lúc chụp được quyển sách trong tay thì chân đứng trên thang lại loạng choạng. Thân trên của cô rơi qua một bên, chân vô thức đạp đi cái thang dưới chân. Jae Mi cắn răng, cứ tưởng sẽ đập vào sàn nhà một cú thật đau không ngờ lại không cảm thấy gì hết. Jae Mi mở mắt, thấy khuôn mặt cười tươi như ánh mặt trời của Ji Wook gần sát như vậy, mặt thoáng ửng đỏ. Cô ngơ ngác nhìn chung quanh, may là Ji Wook đỡ cô kịp chứ không thôi cô dập mặt rồi.
Cậu thả Jae Mi xuống, lại nở nụ cười chói chang kia:
_Cậu không sao chứ?
_Không sao, cảm ơn rất nhiều,…..Jae Mi cúi đầu, đụng nhẹ lên mặt, vô tình lại làm mắt kính rơi ra.
Cô ngồi xổm xuống nhặt kính, Ji Wook cũng tự nhiên là ngồi xuống, hai ngón tay chạm vào nhau. Jae Mi ngẩng đầu lên, Ji Wook cũng ngẩng lên, đột nhiên ngây người ra.
Khi Jae Mi đeo kính và Jae Mi không đeo kính hoàn toàn khác hẳn nhau. Khi không đeo kính, đôi mắt Jae Mi không còn sự lạnh lùng nữa. Đôi mắt to tròn long lanh đầy nước, lấp lánh như vì sao, lại giống ánh mắt đáng thương của cún con chớp chớp. Cởi kính ra, khuôn mặt của cô đẹp hơn vạn lần lúc đeo, có nét tinh nghịch của trẻ con, hoàn toàn loại bỏ được vẻ lạnh lùng ban nãy. Ji Wook cứ nhìn Jae Mi mãi như vậy, mắt không chớp lấy một cái. Cô cúi đầu, nhặt kính lên, đeo vào mắt, gò má ửng hồng. Ji Wook cũng đứng lên, đôi mắt đó đột nhiên lại trở nên lạnh lẽo sau cặp kính.
Cậu chớp mắt mấy cái, dụi dụi mắt, cậu không có nhìn lầm chứ? Lúc nãy rõ ràng cậu nhìn đôi mắt đó nó khác xa với hiện tại mà.
Jae Mi ngượng ngùng quay đầu, xấu hổ nên bước chân hơi nhanh, ngồi lại vị trí ban nãy của mình. Lật từng trang sách ra, đeo tai nghe vào, tiếng nhạc nhẹ vang bên tai, trầm ấm và nhẹ nhàng. Ji Wook trấn tĩnh lại, đem sách vở đặt trước mặt Jae Mi, ngồi đối diện với cô rồi cậu cũng chăm chú học bài. Lâu lâu lại liếc mắt lên nhìn Jae Mi.
Khi bầu trời ngoài kia dần trở thành màu vàng cam, hai người mới cất cặp sách chuẩn bị về nhà. Khi đứng trước cửa thư viện, Jae Mi mở miệng, hướng Ji Wook nói:
_Tuần sau khi thi xong, nhà mình có tổ chức một buổi tiệc, nếu…..nếu cậu có thời gian thì…..đến chơi nhé.
_Ừm, tuần sau mình cũng không bận gì cả, vậy mình đem theo bạn có được không? Ji Wook xoa xoa tóc.
_Bạn…..gái à? Jae Mi nhìn Ji Wook, chẳng lẽ là cô bạn hôm căn tin đó?
_Ừm, mình có thể đem theo 2 đứa bạn trai nữa được không? Ji Wook mỉm cười, Ha Rim là con gái, vậy là bạn gái rồi còn gì? Hai thằng kia con trai, vậy chắc chắn là bạn trai rồi
_Ừm, được…..Jae Mi thở dài một cái, người ta có bạn gái rồi đó, mình còn mơ mộng.
_Vậy thôi bye nha, mình về trước. Ji Wook đưa tay làm động tác tạm biệt rồi đi ra cổng trường.
Jae Mi đứng ngẩn một lúc lâu, lại thở dài một cái, lấy điện thoại ra gọi cho tài xế nhà mình.
P/s: chương này chủ yếu nói về couple này.
/16
|