Ha Rim đứng trong vườn, đứng dưới đài phun nước to lớn. Hình một cái bình tưới hoa đang tới xuống cho những bông hoa hồng bằng đá ở dưới rồi từ những khe hoa mà chảy xuống hồ. Nước hồ trong xanh, có thể nhìn rõ đáy của mặt hồ, còn có vài con cá bảy màu nhỏ nhắn bơi lượn. Biệt thự màu trắng, trang nhã và sang trọng, hoàn toàn không giống với chủ nhân của nó làm nghề xã hội đen. Ngôi nhà mang lại cảm giác gia đình, rất ấm áp. Ha Rim đứng lặng yên ở đó, trước đài phun nước hay đúng hơn là hồ cá tân tiến, mắt đăm đăm nhìn dưới đáy hồ. Mặt của cô phản chiếu qua nước. Tiếng giày gõ cộp cộp trên sàn đá ngoài sân, hướng về Ha Rim. Cô chỉ quay đầu ra một chút để nhìn rồi lại quay đầu lại, đăm đăm nhìn dưới hồ. Người mới tới cười khẽ một cái, đặt mông ngồi xuống thành hồ, nhìn cô. Ha Rim quay đầu lại nhìn, có chút khó chịu, định quay đầu đi thì tay bị giữ lại:
_Buông!
Người kia không nói gì, chỉ cười khẽ, nắm chặt lấy tay cô như trước.
_Cậu có bị thần kinh không? Tôi nói cậu buông, cậu bị điếc hả?
Người kia đứng lên, chậc chậc lưỡi, vẫn không chịu buông, nở nụ cười đẹp tựa vì sao:
_Chúng mình là bạn mà, không cần phải nói lời khó nghe hơn như vậy chứ?
_Cậu mà là bạn tôi á? Không phải cậu là người muốn tôi biến mất nhất hay sao? Buông ra, đừng có cười, ghê tởm! Ha Rim nổi da gà, cố thoát ra, nhưng không hiểu sao người kia nhìn ẻo lả kia lại mạnh vậy, đến cô còn thoát ra không nổi.
_Uầy, đau lòng thế, được rồi, tôi buông là được chứ gì? Người kia buông tay ra, càng không khách khí mà nở nụ cười lần nữa, lần này còn tươi hơn lần trước nữa.
Ha Rim tức đến nổi đảo cặp mắt, muốn đấm thẳng vào cái mặt dở ương kia. Cái tên bị bệnh động kinh hay sao hả trời? Lúc đầu thì hùa theo đám đó khinh thường cô, sau lại giở cái giọng điệu kinh tởm đó ra.
_Tôi không muốn nói chuyện với cậu nữa. Ha Rim quay đầu đi thẳng, chân bước nhanh hơn.
Người kia vẫn đứng đó, quay mặt lại với đài phun nước, đút tay vào túi quần nhìn Ha Rim đang như muốn chạy trốn cậu. Ánh sáng hắt lên từ phía sau lưng cộng thêm mặt trăng rọi vào khuôn mặt cậu, làm cho nó trở nên hoàn mỹ hơn.
Ha Rim bước qua cánh cửa bằng gỗ lim quý giá cao lớn liền nghe thấy tiếng ồn ào xôm họp nói chuyện với nhau. Mọi người xúm lại thành một vòng tròn ở xa xa, tiếng khen ngợi vang lên không ngớt. Ha Rim chả hiểu gì thì lại bị Dong Won vỗ vai, cô quay lại, chỉ tay về phía đám đông kia, nghiêng đầu, Dong Won hướng mắt tới vòng tròn rồi nói:
_Lúc nãy phu nhân Jae Yeong- mẹ Jae Mi có đem ra giới thiệu một sợi dây chuyền kim cương gì đó, nghe nói quý giá lắm, mọi người đang xúm lại đó khen ngợi để lấy lòng đó mà.
_Cũng chỉ là một sợi dây chuyền kim cương thôi mà, thế giới thiếu gì?
_Hình như là tự tay nhà thiết kế hàng đầu làm ra, độc nhất vô nhị, có tiền cũng chưa chắc mua được, lại được truyền thừa từ lâu đời, quý vô cùng.
Ha Rim không giống những cô gái khác, ham mê trang sức. Từ nhỏ đã ở trong cảnh khốn cùng, tiền không đủ ăn, mặc không đủ ấm thì lấy đâu ra tiền mà mua trang sức này nọ nên từ lâu cô cũng không bao giờ để mấy thứ đồ đắt đỏ đó trong mắt nên giờ cũng không hứng thú lắm. Gật đầu cho qua, cô nhìn quanh xem thử tìm đồ ăn. Cô lôi kéo Dong Won đến bàn để thức ăn, tay cô cùng tay một người khác đụng vào cùng một cái bánh. Ha Rim ngẩng đầu lên, là người lâu ngày chưa gặp.
_Ha Na!?
Ha Na thu tay lại, mĩm cười nhưng Ha Rim cảm thấy Ha Na có gì đó khác khác, không giống mấy ngày trước đây. Ha Na mặc một cái váy màu hồng nhạt xòe, vai áo xõa xuống hai bên vai để lộ ra bờ vai trắng. Đeo dây chuyền, hoa tai, nhẫn,…..cùng một bộ kim cương. Dù Ha Rim không hứng thú với trang sức nhưng cũng đủ hiểu được bộ này đáng giá rất nhiều tiền. Ngay từ đầu, Ha Rim cũng biết được Ha Na là tiểu thư nhưng trước đây chưa từng thấy Ha Na đeo một cái gì ngoài một đôi bông tai kim cương hạng bình thường, chỉ đính một viên đơn giản lên đó, ngoài ra chẳng có gì. Mặt Ha Na cũng được phủ không ít son phấn, nếu không phải Ha Rim quen biết với Ha Na trước thì đã nghĩ cô cũng là một cô tiểu thư ăn chơi sa đọa chỉ biết tới son phấn rồi.
_Chào, lâu ngày không gặp. Ha Na nghiêng đầu cười, nhưng không phải nụ cười thánh thiện như trước.
_Chào. Ha Rim chỉ kịp nói đến đó thì đã thấy Ha Na tiến về phía đám đông kia, lẫn vào trong đó.
_Cô ta bị làm sao thế? Chả giống lúc trước gì cả? Dong Won cũng khó hiểu.
_Không biết nữa, thôi kệ đi, quan tâm làm gì, mình đói meo rồi này. Ha Rim vươn tay lấy một cái bánh, nhét vào miệng Dong Won, rồi lại lấy cái khác, gặm cắn.
Bữa tiệc lúc đầu bình yên trôi qua một cách bình yên nếu không có tiếng hét của ai đó, Ha Rim còn chưa nghe rõ là hét cái gì đã bị những người sau lưng chạy thẳng qua, chẳng ai quan tâm đụng vào cô, xém xí nữa làm cô ngã xuống đất. Trong lúc hỗn loạn vậy, cô không để ý có một bàn tay đang thò vào túi váy của cô, nhét vào đó một thứ đồ lấp lánh nhưng phân nữa lại rơi ra ngoài, lơ lửng giữa không trung. Jong Gun từ sau kéo lấy tay cô ra một bên, Ha Rim ngơ ngác chẳng hiểu gì, chỉ thấy mọi người tụ tập lại về phía chiếc dây chuyền kia, xôn xao một trận. Mặt người nào cũng căng thẳng cực độ, hết la hét rồi chỉ trỏ gì đó.
Sau đó mọi người dần tản ra, đứng nghiêm một chỗ, Dong Won chạy tới, Ji Wook cùng Jae Mi lẩn ra đám đông, cũng đi về phía Ha Rim. Khi cô chưa kịp hỏi thì đã nghe Jae Mi lên tiếng trước:
_Sợi dây chuyền của mẹ mình mất rồi!
_Hả????? Ha Rim nhướn mày lên.
_Không hiểu sao sợi dây chuyền đặt bên kia đã không cánh mà bay. Ji Wook nhăn mi lại.
Nếu bình thường mà nói thì nhà giàu mất một sợi dây cũng không đáng giá gì nhưng sợi dây này đặc biệt quan trọng, nghe nói là nghi thức gì gì đó của dòng họ Jae Mi. Để làm mất sợi dây chuyền truyền thừa đó là không thể chấp nhận.
Mọi người đột nhiên chìm vào im lặng, tự giác giơ tay lên để cận vệ kiểm tra. Vì đây là tiệc có thể coi như thân thiết cả, không cần lắp camera hay gì cả, không ngờ xảy ra chuyện này.
Ha Rim thở dài, chuyện này dù sao cũng không liên quan tới cô, cô còn chưa thấy mặt mũi sợi dây đó thế nào. Cô tính xoay người tìm nước uống, mới xoay người một cái, âm thanh “cạch cạch” vang lên giữa sự im lặng làm mọi người phải dừng lại hành động tạm thời, nhìn về phía Ha Rim. Có thứ gì đó rơi ra từ túi váy của cô nhưng thật kì lạ, cô có đem theo cái gì đâu.
Cúi đầu nhìn thứ đang nằm chễm chệ trên mặt đất, mọi người đều ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào thứ đó rồi lại nhìn Ha Rim. Jae Mi, Ji Wook cũng trừng trừng, mắt mở to nhìn Ha Rim. Chỉ có Jong Gun và Dong Won nhìn nhau trầm ngâm.
Ha Rim không hiểu sao mọi người lại nhìn mình cái kiểu ấy nữa. Cứ y như cô là kẻ trộm ấy. Cô cúi người nhặt sợi dây chuyền lên. Sợi dây này thật đẹp. Sợi làm bằng bạc, mặt dây chuyền hình trái tim cũng bằng bạc, hai bên còn gắn thêm hai cái cách bé xíu, trái tim móc với viên kim cương chói lóa phía dưới, thật sự rất đẹp. Không đợi cô ngắm nghía lâu, một người phụ nữ khuôn mặt y chang Jae Mi chạy tới, giật lấy sợi dây chuyền trên tay Ha Rim, ôm vào lòng, gấp đến độ nước mắt muốn chảy ra luôn.
_Ơn trời, không mất.
Một người trong đám người đang đứng yên đó bước ra, chỉ thẳng vào mặt Ha Rim.
_Cô ta chính là kẻ trộm sợi dây chuyền, mau bắt lấy cô ta.
Ha Rim mở to mắt, miệng hé mở, kẻ trộm? Gì thế? Không đợi cô nghĩ ngợi lâu, hai người trang phục màu đen đến hai bên cô, bắt lấy cánh tay mảnh khảnh cô. Dong Won tiến lên, chặn tay một trong hai người lại, nói:
_Chuyện gì cứ bình tĩnh giải quyết, không nên dùng bạo lực.
_Gì mà từ từ giải quyết, sợi dây chuyền rõ ràng rơi ra từ váy cô ta, chắc chắn là thiếu tiền tới mức ăn trộm rồi. Một quý bà bước ra, đỏng đảnh nói.
_Hay mọi người cứ từ từ đi, chuyện đâu còn có đó. Jae Mi lên tiếng, dù cô chưa biết Ha Rim lâu nhưng nếu là bạn của Ji Wook thì chắc chắn không làm chuyện xấu được.
Tiểu thư đích thân lên tiếng, ai còn có thể ngăn cản, chỉ có thể im lặng nghe giải thích. Ha Rim giờ mới tiêu hóa được hết những lời bọn họ nói, giãy hai cánh tay ra khỏi hai bàn tay của vệ sĩ, đứng nghiêm trang, nói một cách nghiêm túc:
_Thứ nhất, tôi chưa hề nhìn thấy sợi dây này lần nào, lúc nãy là lần đầu tiên tôi nhìn thấy. Thứ hai, trường chúng tôi vừa rồi có tổ chức cuộc thi giành học bổng, bạn tôi đã đạt được, đem toàn bộ tiền nhận được cho chúng tôi, vậy thì tôi cũng được coi là người có tiền, việc gì phải lấy trộm sợi dây. Thứ ba, sợi dây này nghe nói là độc nhất vô nhị, nếu tôi lấy về đeo chẳng phải mọi người sẽ phát hiện ra ngay hay sao, nhất là khi tôi cũng có mặt vào buổi tiệc này mà nếu bán thì những người mua cũng sẽ biết tới, chẳng phải càng lộ chuyện hay sao? Việc gì tôi phải dại dột mà lấy cắp nó, thậm chí tôi còn chưa bước tới gần nơi để dây chuyền 5 mét nữa. Còn việc nó từ túi váy tôi rơi ra, ừm….chuyện này tôi cũng không thể biết.
Mọi người nhìn nhau, Ha Rim nói cũng có lý, nhiều người cũng cho rằng cô không lấy liền lùi ra phía sau một bước, vài người vẫn ngang nhiên đứng phía trước, lớn giọng nói:
_Ai có thể làm chứng cho cô là cô đã không bước tới chỗ để dây và chưa từng nhìn thấy nó lần nào?
_Tôi có thể làm chứng, cô ấy đã đi từ ngoài vào, thấy mọi người xúm lại một chỗ, cô ấy mới hỏi tôi, từ đó cô ấy luôn bên cạnh tôi, làm gì có thời gian mà đến đó. Dong Won tiến lên.
_Đúng vậy, lúc đám đông đang hoảng loạn, tôi cũng có ở bên cô ấy. Jong Gun gật gật đầu.
_Nếu…nếu cô ta có đồng bọn thì sao? Không chừng hai cậu cũng là đồng bọn của cô ta lắm chứ? Có phải cô ta ra ngoài để bàn kế hoạch không? Một người trung niên dáng vẻ khỏe mạnh bước ra, hất mặt ra vẻ.
_Tôi đã ở bên cô ấy lúc cô ấy bên ngoài, vậy được chưa? Một thiếu niên cực điển trai bước ra từ đám đông, mấy cô tiểu thư cứ nói là mắt trái tim bắn chíu chíu còn những người ra vẻ lúc nãy cũng dần lui lại phía sau, mắt cụp xuống.
Người vừa bước ra chính là Soo Hwa, cũng chính là người đã cùng Ha Rim lúc ở hồ cá. Ai lại không biết, thiếu gia Soo Hwa, tài sắc vẹn toàn, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, chưa ai dám cãi lệnh, lời nói đáng ngàn vàng. Nếu cậu đã chịu lên tiếng, ai còn có thể chống cự. Ha Rim liếc cậu một cái, coi như lần này cậu cứu cô một lần. Soo Hwa nhìn thấy, nghiêng đầu, môi khẽ nhếch lên.
_Thôi được rồi, không sao, tìm được là tốt rồi. Bà Jae Yeong mỉm cười, nét phúc hậu hiện rõ lên mặt.
Khi tất cả mọi người đang dần tản ra, một góc lại có một người đang gặm cắn cái khăn tay, tức giận đến điên người, vứt cái khăn xuống, còn không thương tiếc giậm chân lên vài cái mới hả dạ, xoay người bỏ đi. Soo Hwa nghiêng người, nhìn chằm chằm vào cái khăn tay trắng tinh bị giẫm cho nát bét kia. Cậu trầm ngâm, trong ánh mắt lóe lên sự nguy hiểm.
Buổi tiệc nhanh chóng kết thúc, Ha Rim thở dài, nói:
_Xin lỗi Jae Mi!
_Không sao, mình tin cậu không phải người như vậy. Jae Mi mĩm cười nhưng do cặp kính lại trở thành một nụ cười đáng sợ.
Ha Rim cũng không nói gì, bỗng thấy lạnh gáy, tốt nhất đừng bao giờ làm cho Jae Mi cười nữa. Ji Wook nhìn thấy Ha Rim như có vẻ sợ sệt nụ cười của Jae Mi, âm thầm cười lăn lộn, chỉ có mình cậu biết, đôi mắt sau cặp kính kia có bao nhiêu đẹp đẽ mà thôi.
Ps/: đã trở lại và ăn hại hơn xưa, cứ cảm thấy sau một tuần vắng bóng mà viết chương này nó nhàm thế nào ấy, có gì cứ chỉ bảo thêm nhé, cảm ơn mọi người đã theo dõi truyện của mình, dạo gần đây bận ngập đầu luôn ấy.
_Buông!
Người kia không nói gì, chỉ cười khẽ, nắm chặt lấy tay cô như trước.
_Cậu có bị thần kinh không? Tôi nói cậu buông, cậu bị điếc hả?
Người kia đứng lên, chậc chậc lưỡi, vẫn không chịu buông, nở nụ cười đẹp tựa vì sao:
_Chúng mình là bạn mà, không cần phải nói lời khó nghe hơn như vậy chứ?
_Cậu mà là bạn tôi á? Không phải cậu là người muốn tôi biến mất nhất hay sao? Buông ra, đừng có cười, ghê tởm! Ha Rim nổi da gà, cố thoát ra, nhưng không hiểu sao người kia nhìn ẻo lả kia lại mạnh vậy, đến cô còn thoát ra không nổi.
_Uầy, đau lòng thế, được rồi, tôi buông là được chứ gì? Người kia buông tay ra, càng không khách khí mà nở nụ cười lần nữa, lần này còn tươi hơn lần trước nữa.
Ha Rim tức đến nổi đảo cặp mắt, muốn đấm thẳng vào cái mặt dở ương kia. Cái tên bị bệnh động kinh hay sao hả trời? Lúc đầu thì hùa theo đám đó khinh thường cô, sau lại giở cái giọng điệu kinh tởm đó ra.
_Tôi không muốn nói chuyện với cậu nữa. Ha Rim quay đầu đi thẳng, chân bước nhanh hơn.
Người kia vẫn đứng đó, quay mặt lại với đài phun nước, đút tay vào túi quần nhìn Ha Rim đang như muốn chạy trốn cậu. Ánh sáng hắt lên từ phía sau lưng cộng thêm mặt trăng rọi vào khuôn mặt cậu, làm cho nó trở nên hoàn mỹ hơn.
Ha Rim bước qua cánh cửa bằng gỗ lim quý giá cao lớn liền nghe thấy tiếng ồn ào xôm họp nói chuyện với nhau. Mọi người xúm lại thành một vòng tròn ở xa xa, tiếng khen ngợi vang lên không ngớt. Ha Rim chả hiểu gì thì lại bị Dong Won vỗ vai, cô quay lại, chỉ tay về phía đám đông kia, nghiêng đầu, Dong Won hướng mắt tới vòng tròn rồi nói:
_Lúc nãy phu nhân Jae Yeong- mẹ Jae Mi có đem ra giới thiệu một sợi dây chuyền kim cương gì đó, nghe nói quý giá lắm, mọi người đang xúm lại đó khen ngợi để lấy lòng đó mà.
_Cũng chỉ là một sợi dây chuyền kim cương thôi mà, thế giới thiếu gì?
_Hình như là tự tay nhà thiết kế hàng đầu làm ra, độc nhất vô nhị, có tiền cũng chưa chắc mua được, lại được truyền thừa từ lâu đời, quý vô cùng.
Ha Rim không giống những cô gái khác, ham mê trang sức. Từ nhỏ đã ở trong cảnh khốn cùng, tiền không đủ ăn, mặc không đủ ấm thì lấy đâu ra tiền mà mua trang sức này nọ nên từ lâu cô cũng không bao giờ để mấy thứ đồ đắt đỏ đó trong mắt nên giờ cũng không hứng thú lắm. Gật đầu cho qua, cô nhìn quanh xem thử tìm đồ ăn. Cô lôi kéo Dong Won đến bàn để thức ăn, tay cô cùng tay một người khác đụng vào cùng một cái bánh. Ha Rim ngẩng đầu lên, là người lâu ngày chưa gặp.
_Ha Na!?
Ha Na thu tay lại, mĩm cười nhưng Ha Rim cảm thấy Ha Na có gì đó khác khác, không giống mấy ngày trước đây. Ha Na mặc một cái váy màu hồng nhạt xòe, vai áo xõa xuống hai bên vai để lộ ra bờ vai trắng. Đeo dây chuyền, hoa tai, nhẫn,…..cùng một bộ kim cương. Dù Ha Rim không hứng thú với trang sức nhưng cũng đủ hiểu được bộ này đáng giá rất nhiều tiền. Ngay từ đầu, Ha Rim cũng biết được Ha Na là tiểu thư nhưng trước đây chưa từng thấy Ha Na đeo một cái gì ngoài một đôi bông tai kim cương hạng bình thường, chỉ đính một viên đơn giản lên đó, ngoài ra chẳng có gì. Mặt Ha Na cũng được phủ không ít son phấn, nếu không phải Ha Rim quen biết với Ha Na trước thì đã nghĩ cô cũng là một cô tiểu thư ăn chơi sa đọa chỉ biết tới son phấn rồi.
_Chào, lâu ngày không gặp. Ha Na nghiêng đầu cười, nhưng không phải nụ cười thánh thiện như trước.
_Chào. Ha Rim chỉ kịp nói đến đó thì đã thấy Ha Na tiến về phía đám đông kia, lẫn vào trong đó.
_Cô ta bị làm sao thế? Chả giống lúc trước gì cả? Dong Won cũng khó hiểu.
_Không biết nữa, thôi kệ đi, quan tâm làm gì, mình đói meo rồi này. Ha Rim vươn tay lấy một cái bánh, nhét vào miệng Dong Won, rồi lại lấy cái khác, gặm cắn.
Bữa tiệc lúc đầu bình yên trôi qua một cách bình yên nếu không có tiếng hét của ai đó, Ha Rim còn chưa nghe rõ là hét cái gì đã bị những người sau lưng chạy thẳng qua, chẳng ai quan tâm đụng vào cô, xém xí nữa làm cô ngã xuống đất. Trong lúc hỗn loạn vậy, cô không để ý có một bàn tay đang thò vào túi váy của cô, nhét vào đó một thứ đồ lấp lánh nhưng phân nữa lại rơi ra ngoài, lơ lửng giữa không trung. Jong Gun từ sau kéo lấy tay cô ra một bên, Ha Rim ngơ ngác chẳng hiểu gì, chỉ thấy mọi người tụ tập lại về phía chiếc dây chuyền kia, xôn xao một trận. Mặt người nào cũng căng thẳng cực độ, hết la hét rồi chỉ trỏ gì đó.
Sau đó mọi người dần tản ra, đứng nghiêm một chỗ, Dong Won chạy tới, Ji Wook cùng Jae Mi lẩn ra đám đông, cũng đi về phía Ha Rim. Khi cô chưa kịp hỏi thì đã nghe Jae Mi lên tiếng trước:
_Sợi dây chuyền của mẹ mình mất rồi!
_Hả????? Ha Rim nhướn mày lên.
_Không hiểu sao sợi dây chuyền đặt bên kia đã không cánh mà bay. Ji Wook nhăn mi lại.
Nếu bình thường mà nói thì nhà giàu mất một sợi dây cũng không đáng giá gì nhưng sợi dây này đặc biệt quan trọng, nghe nói là nghi thức gì gì đó của dòng họ Jae Mi. Để làm mất sợi dây chuyền truyền thừa đó là không thể chấp nhận.
Mọi người đột nhiên chìm vào im lặng, tự giác giơ tay lên để cận vệ kiểm tra. Vì đây là tiệc có thể coi như thân thiết cả, không cần lắp camera hay gì cả, không ngờ xảy ra chuyện này.
Ha Rim thở dài, chuyện này dù sao cũng không liên quan tới cô, cô còn chưa thấy mặt mũi sợi dây đó thế nào. Cô tính xoay người tìm nước uống, mới xoay người một cái, âm thanh “cạch cạch” vang lên giữa sự im lặng làm mọi người phải dừng lại hành động tạm thời, nhìn về phía Ha Rim. Có thứ gì đó rơi ra từ túi váy của cô nhưng thật kì lạ, cô có đem theo cái gì đâu.
Cúi đầu nhìn thứ đang nằm chễm chệ trên mặt đất, mọi người đều ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào thứ đó rồi lại nhìn Ha Rim. Jae Mi, Ji Wook cũng trừng trừng, mắt mở to nhìn Ha Rim. Chỉ có Jong Gun và Dong Won nhìn nhau trầm ngâm.
Ha Rim không hiểu sao mọi người lại nhìn mình cái kiểu ấy nữa. Cứ y như cô là kẻ trộm ấy. Cô cúi người nhặt sợi dây chuyền lên. Sợi dây này thật đẹp. Sợi làm bằng bạc, mặt dây chuyền hình trái tim cũng bằng bạc, hai bên còn gắn thêm hai cái cách bé xíu, trái tim móc với viên kim cương chói lóa phía dưới, thật sự rất đẹp. Không đợi cô ngắm nghía lâu, một người phụ nữ khuôn mặt y chang Jae Mi chạy tới, giật lấy sợi dây chuyền trên tay Ha Rim, ôm vào lòng, gấp đến độ nước mắt muốn chảy ra luôn.
_Ơn trời, không mất.
Một người trong đám người đang đứng yên đó bước ra, chỉ thẳng vào mặt Ha Rim.
_Cô ta chính là kẻ trộm sợi dây chuyền, mau bắt lấy cô ta.
Ha Rim mở to mắt, miệng hé mở, kẻ trộm? Gì thế? Không đợi cô nghĩ ngợi lâu, hai người trang phục màu đen đến hai bên cô, bắt lấy cánh tay mảnh khảnh cô. Dong Won tiến lên, chặn tay một trong hai người lại, nói:
_Chuyện gì cứ bình tĩnh giải quyết, không nên dùng bạo lực.
_Gì mà từ từ giải quyết, sợi dây chuyền rõ ràng rơi ra từ váy cô ta, chắc chắn là thiếu tiền tới mức ăn trộm rồi. Một quý bà bước ra, đỏng đảnh nói.
_Hay mọi người cứ từ từ đi, chuyện đâu còn có đó. Jae Mi lên tiếng, dù cô chưa biết Ha Rim lâu nhưng nếu là bạn của Ji Wook thì chắc chắn không làm chuyện xấu được.
Tiểu thư đích thân lên tiếng, ai còn có thể ngăn cản, chỉ có thể im lặng nghe giải thích. Ha Rim giờ mới tiêu hóa được hết những lời bọn họ nói, giãy hai cánh tay ra khỏi hai bàn tay của vệ sĩ, đứng nghiêm trang, nói một cách nghiêm túc:
_Thứ nhất, tôi chưa hề nhìn thấy sợi dây này lần nào, lúc nãy là lần đầu tiên tôi nhìn thấy. Thứ hai, trường chúng tôi vừa rồi có tổ chức cuộc thi giành học bổng, bạn tôi đã đạt được, đem toàn bộ tiền nhận được cho chúng tôi, vậy thì tôi cũng được coi là người có tiền, việc gì phải lấy trộm sợi dây. Thứ ba, sợi dây này nghe nói là độc nhất vô nhị, nếu tôi lấy về đeo chẳng phải mọi người sẽ phát hiện ra ngay hay sao, nhất là khi tôi cũng có mặt vào buổi tiệc này mà nếu bán thì những người mua cũng sẽ biết tới, chẳng phải càng lộ chuyện hay sao? Việc gì tôi phải dại dột mà lấy cắp nó, thậm chí tôi còn chưa bước tới gần nơi để dây chuyền 5 mét nữa. Còn việc nó từ túi váy tôi rơi ra, ừm….chuyện này tôi cũng không thể biết.
Mọi người nhìn nhau, Ha Rim nói cũng có lý, nhiều người cũng cho rằng cô không lấy liền lùi ra phía sau một bước, vài người vẫn ngang nhiên đứng phía trước, lớn giọng nói:
_Ai có thể làm chứng cho cô là cô đã không bước tới chỗ để dây và chưa từng nhìn thấy nó lần nào?
_Tôi có thể làm chứng, cô ấy đã đi từ ngoài vào, thấy mọi người xúm lại một chỗ, cô ấy mới hỏi tôi, từ đó cô ấy luôn bên cạnh tôi, làm gì có thời gian mà đến đó. Dong Won tiến lên.
_Đúng vậy, lúc đám đông đang hoảng loạn, tôi cũng có ở bên cô ấy. Jong Gun gật gật đầu.
_Nếu…nếu cô ta có đồng bọn thì sao? Không chừng hai cậu cũng là đồng bọn của cô ta lắm chứ? Có phải cô ta ra ngoài để bàn kế hoạch không? Một người trung niên dáng vẻ khỏe mạnh bước ra, hất mặt ra vẻ.
_Tôi đã ở bên cô ấy lúc cô ấy bên ngoài, vậy được chưa? Một thiếu niên cực điển trai bước ra từ đám đông, mấy cô tiểu thư cứ nói là mắt trái tim bắn chíu chíu còn những người ra vẻ lúc nãy cũng dần lui lại phía sau, mắt cụp xuống.
Người vừa bước ra chính là Soo Hwa, cũng chính là người đã cùng Ha Rim lúc ở hồ cá. Ai lại không biết, thiếu gia Soo Hwa, tài sắc vẹn toàn, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, chưa ai dám cãi lệnh, lời nói đáng ngàn vàng. Nếu cậu đã chịu lên tiếng, ai còn có thể chống cự. Ha Rim liếc cậu một cái, coi như lần này cậu cứu cô một lần. Soo Hwa nhìn thấy, nghiêng đầu, môi khẽ nhếch lên.
_Thôi được rồi, không sao, tìm được là tốt rồi. Bà Jae Yeong mỉm cười, nét phúc hậu hiện rõ lên mặt.
Khi tất cả mọi người đang dần tản ra, một góc lại có một người đang gặm cắn cái khăn tay, tức giận đến điên người, vứt cái khăn xuống, còn không thương tiếc giậm chân lên vài cái mới hả dạ, xoay người bỏ đi. Soo Hwa nghiêng người, nhìn chằm chằm vào cái khăn tay trắng tinh bị giẫm cho nát bét kia. Cậu trầm ngâm, trong ánh mắt lóe lên sự nguy hiểm.
Buổi tiệc nhanh chóng kết thúc, Ha Rim thở dài, nói:
_Xin lỗi Jae Mi!
_Không sao, mình tin cậu không phải người như vậy. Jae Mi mĩm cười nhưng do cặp kính lại trở thành một nụ cười đáng sợ.
Ha Rim cũng không nói gì, bỗng thấy lạnh gáy, tốt nhất đừng bao giờ làm cho Jae Mi cười nữa. Ji Wook nhìn thấy Ha Rim như có vẻ sợ sệt nụ cười của Jae Mi, âm thầm cười lăn lộn, chỉ có mình cậu biết, đôi mắt sau cặp kính kia có bao nhiêu đẹp đẽ mà thôi.
Ps/: đã trở lại và ăn hại hơn xưa, cứ cảm thấy sau một tuần vắng bóng mà viết chương này nó nhàm thế nào ấy, có gì cứ chỉ bảo thêm nhé, cảm ơn mọi người đã theo dõi truyện của mình, dạo gần đây bận ngập đầu luôn ấy.
/16
|