Chương 4: Tiếp tục đến trường.
_Cái gì?????? Không thể đuổi học, tại sao? Huyn Bin kích động đập bàn, hướng người đang ngồi trên ghếhiệu trưởng lớn giọng.
_IM LẶNG, NGỒI XUỐNG! Hiệu trưởng quát.
Huyn Bin đành lặng lẽ ngồi xuống. Ba Huyn Bin nổi tiếng là công bằng, trên trường xem Huyn Bin và Eun Hee là học sinh như bình thường, đối xử bình đẳng, không thiên vị.
_Thứ nhất, người gây sự trước là Eun Hee. Thứ hai, đây là trường học, không phải cái chợ để cho mấy con la lối, lấy quyền uy của ta đi uy hiếp người khác. Thứ ba, con là anh trai nhưng không khuyên can,đi xin lỗi giùm em mình mà còn hùa theo, định đánh người.
_Nhưng cô ta cũng đánh Eun Hee cơ mà,con chỉ trả lại những gì cô ta làm với Eun Hee thôi.
Eun Hee ở một bên khóc bù lu bù loa lên, giãy nãy nói:
_Bố mà không đuổi chúng nó đi, có ngày con gái bố bị chúng nó giết chết đó, hu hu hu hu hu……
_Không phải con là người gây sự trước hay sao mà còn nói, nếu không phải tại cái tính ghen tị của con thì có chuyện này xảy ra không hả?
Eun Hee đành phải câm nín, ai biết được chuyện này nó lại hoàn toàn khác trong suy nghĩ của cô chứ?
_Không phải bố không thương gì mấy con, không phải không nghĩ gì cho mấy con chỉ là chỉ vì chuyện trẻ con bọn con bày ra mà mấy đi những 5 nhân tài, con thấy có tiếc hay không chứ?
_Nhân tài ngoài kia thiếu gì, chỉ cần làm lại một đợt kiểm duyệt nữa là được mà.
_Con không nhớ quy định hằng năm của trường ta sao?Chỉ được tổ chức một lần duy nhất trong năm để đảm bảo tuyệt đối đề thi, nhân tài không phải là không có nhưng người tài giỏi và đạt được điểm tối đa như 5 người kia thì rất khó tìm.
_Điểm tối đa!!!!!!!!!
Không phải chứ? Trong lịch sử trường học chưa từng có người nào đạt điểm tối đa cả đâu. Thật là kinh khủng.
_Nói chung lỗi là do tụi con cả thôi, sau này đừng làm phiền đến bọn họ nữa.
_Dạ, tụi con biết. “Chết liền” Cả hai lí nhí trả lời, cục tức vẫn chưa được giải thoát, cớ gì mà tha dễ dàng được, đuổi không được thì làm cho nó không thể sống yên ổn được trong trường này,chết cũng không được, sống cũng không xong.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~//~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Mấy ngày sau đó, trường chỉ đón thêm 4 người đẹp trai ngời ngời vào trường, sau cũng không có chuyện gì xảy ra,coi như tạm yên ổn một thời gian. Chủ nhật, trời trong, gió mát, nhà Ha Rim lại tất bật quét dọn lại nhà cửa.
Ha Rim quấn khăn lên đầu, tóc búi cao lên, người đeo tạp dề, tay cầm chổi lông gà,ai mà nghĩ cô là cái người đáng sợ hôm căn tin chứ. Cô bước đứng dưới nhà, hét lên:
_CHÁY NHÀ!!!!!!!!!!!!!! DẬY MAU, CHÁY NHÀ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
5…4…3…2…1…
_Cháy đâu, cháy đâu?
_Nhà nào cháy?
_Dập lửa mau.
_Nước đây, tránh ra, nhà nào cháy?
4 người thanh niên chạy ngay xuống cầu thang, mặt bơ phờ, tóc rũ rượi. Jong Gun chỉ mặc mỗi quần đi ngủ, phía trên cởi trần, cầm xô nước, mặt hề thôi rồi.
_Á ha ha ha ha ha.
Ha Rim cười sặc sụa, vứt luôn cây chổi lông gà, ngồi bệt xuống đất ôm bụng cười như bị điên. Cả bọn ngớ người ra, vài giây sau mới biết mình bị lừa, Jong Gun đặt xô nước sang một bên một cách nhẹ nhàng, cười nhẹ nhàng, bước tới bên cạnh Ha Rim vẫn đang cười, nở nụ cười dịu dàng:
_Anh em đâu, xử!!!!!
Cậu hét lên, đồng loạt 3 người kia nhảy vào…..cù lét Ha Rim, cả nhà ngập tràn tiếng cười, lâu lắm rồi mới có tiếng cười sảng khoái như thế này.Đây mới chính là cuộc sống của họ, vui vẻ và tràn ngập tiếng cười chứ không phải lạnh lùng và khó gần đâu. Họ chỉ không muốn bọn họ lại bị lừa một lần nữa, họ không muốn lại mất thêm người nào trong nhà nữa. Mất đi một người là quá đủ rồi.
Chỉ có ở nhà, họ mới thoải mái là chính mình, thoải mái bộc lộ cảm xúc. Còn ở bên ngoài, họ đành lạnh lùng xa cách vậy, bị phản bội một lần là đã quá mức chịu đựng rồi.
Sau khi “xử” xong Ha Rim, cả bọn đi làm vệ sinh cá nhân, ăn sáng sau đó bắt đầu công cuộc quét dọn nhà cửa. Từ phòng khách đến phòng ngủ, tất cả được dọn dẹp sạch sẽ, Ha Rim lôi ra được một thùng cát tông đựng toàn album ảnh, cô lôi ra phòng khách để mọi người cùng xem.
Ngày xưa họ cũng là những người mẫu đó nha,tuy chỉ là mẫu áo cưới hoặc đồ teen trong mấy cửa hàng thôi nhưng vẫn có thể gọi là người mẫu mà ha?
Hình chụp sắc nét, rõ ràng, đẹp mê ly luôn í. Nhìn hình lại nhớ tới chị cô, Ha Rim bỗng xụ mặt xuống, nụ cười dịu dàng, ánh mắt yêu thương của chị, cô không thể nhìn thấy được nữa rồi.
Cả bọn con trai cũng buồn theo, vỗ vỗ vai Ha Rim trấn an vài câu. Cô liền nở nụ cười nhẹ, còn có những người này cơ mà.
Cô chợt nhớ ra là còn có một cái tủ kính bỏ không nên sắp xếp lại mấy tấm ảnh, bỏ vào từng cái album riêng, xếp cẩn thận lên tủ kính. Coi như việc sắp xếp đã xong, buổi tối cũng tới nhanh chóng, trưa tới giờ chưa ăn gì cả, bụng đói meo rồi.Cả bọn rủ nhau xuống nhà bếp ăn cơm, một bữa cơm tuy đơn giản như đậm chất gia đình, ấm cúng còn hơn những gia đình đầy đủ cha mẹ. Tuy là cô nhi, tuy phải trải qua sóng gió cuộc đời khi chỉ mới 16 tuổi nhưng họ lại kiên cường không ai bì được, chỉ cần họ mãi luôn hòa thuận như thế này là đủ rồi.
P/s; chương này hơi nhàm nhỉ?
_Cái gì?????? Không thể đuổi học, tại sao? Huyn Bin kích động đập bàn, hướng người đang ngồi trên ghếhiệu trưởng lớn giọng.
_IM LẶNG, NGỒI XUỐNG! Hiệu trưởng quát.
Huyn Bin đành lặng lẽ ngồi xuống. Ba Huyn Bin nổi tiếng là công bằng, trên trường xem Huyn Bin và Eun Hee là học sinh như bình thường, đối xử bình đẳng, không thiên vị.
_Thứ nhất, người gây sự trước là Eun Hee. Thứ hai, đây là trường học, không phải cái chợ để cho mấy con la lối, lấy quyền uy của ta đi uy hiếp người khác. Thứ ba, con là anh trai nhưng không khuyên can,đi xin lỗi giùm em mình mà còn hùa theo, định đánh người.
_Nhưng cô ta cũng đánh Eun Hee cơ mà,con chỉ trả lại những gì cô ta làm với Eun Hee thôi.
Eun Hee ở một bên khóc bù lu bù loa lên, giãy nãy nói:
_Bố mà không đuổi chúng nó đi, có ngày con gái bố bị chúng nó giết chết đó, hu hu hu hu hu……
_Không phải con là người gây sự trước hay sao mà còn nói, nếu không phải tại cái tính ghen tị của con thì có chuyện này xảy ra không hả?
Eun Hee đành phải câm nín, ai biết được chuyện này nó lại hoàn toàn khác trong suy nghĩ của cô chứ?
_Không phải bố không thương gì mấy con, không phải không nghĩ gì cho mấy con chỉ là chỉ vì chuyện trẻ con bọn con bày ra mà mấy đi những 5 nhân tài, con thấy có tiếc hay không chứ?
_Nhân tài ngoài kia thiếu gì, chỉ cần làm lại một đợt kiểm duyệt nữa là được mà.
_Con không nhớ quy định hằng năm của trường ta sao?Chỉ được tổ chức một lần duy nhất trong năm để đảm bảo tuyệt đối đề thi, nhân tài không phải là không có nhưng người tài giỏi và đạt được điểm tối đa như 5 người kia thì rất khó tìm.
_Điểm tối đa!!!!!!!!!
Không phải chứ? Trong lịch sử trường học chưa từng có người nào đạt điểm tối đa cả đâu. Thật là kinh khủng.
_Nói chung lỗi là do tụi con cả thôi, sau này đừng làm phiền đến bọn họ nữa.
_Dạ, tụi con biết. “Chết liền” Cả hai lí nhí trả lời, cục tức vẫn chưa được giải thoát, cớ gì mà tha dễ dàng được, đuổi không được thì làm cho nó không thể sống yên ổn được trong trường này,chết cũng không được, sống cũng không xong.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~//~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Mấy ngày sau đó, trường chỉ đón thêm 4 người đẹp trai ngời ngời vào trường, sau cũng không có chuyện gì xảy ra,coi như tạm yên ổn một thời gian. Chủ nhật, trời trong, gió mát, nhà Ha Rim lại tất bật quét dọn lại nhà cửa.
Ha Rim quấn khăn lên đầu, tóc búi cao lên, người đeo tạp dề, tay cầm chổi lông gà,ai mà nghĩ cô là cái người đáng sợ hôm căn tin chứ. Cô bước đứng dưới nhà, hét lên:
_CHÁY NHÀ!!!!!!!!!!!!!! DẬY MAU, CHÁY NHÀ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
5…4…3…2…1…
_Cháy đâu, cháy đâu?
_Nhà nào cháy?
_Dập lửa mau.
_Nước đây, tránh ra, nhà nào cháy?
4 người thanh niên chạy ngay xuống cầu thang, mặt bơ phờ, tóc rũ rượi. Jong Gun chỉ mặc mỗi quần đi ngủ, phía trên cởi trần, cầm xô nước, mặt hề thôi rồi.
_Á ha ha ha ha ha.
Ha Rim cười sặc sụa, vứt luôn cây chổi lông gà, ngồi bệt xuống đất ôm bụng cười như bị điên. Cả bọn ngớ người ra, vài giây sau mới biết mình bị lừa, Jong Gun đặt xô nước sang một bên một cách nhẹ nhàng, cười nhẹ nhàng, bước tới bên cạnh Ha Rim vẫn đang cười, nở nụ cười dịu dàng:
_Anh em đâu, xử!!!!!
Cậu hét lên, đồng loạt 3 người kia nhảy vào…..cù lét Ha Rim, cả nhà ngập tràn tiếng cười, lâu lắm rồi mới có tiếng cười sảng khoái như thế này.Đây mới chính là cuộc sống của họ, vui vẻ và tràn ngập tiếng cười chứ không phải lạnh lùng và khó gần đâu. Họ chỉ không muốn bọn họ lại bị lừa một lần nữa, họ không muốn lại mất thêm người nào trong nhà nữa. Mất đi một người là quá đủ rồi.
Chỉ có ở nhà, họ mới thoải mái là chính mình, thoải mái bộc lộ cảm xúc. Còn ở bên ngoài, họ đành lạnh lùng xa cách vậy, bị phản bội một lần là đã quá mức chịu đựng rồi.
Sau khi “xử” xong Ha Rim, cả bọn đi làm vệ sinh cá nhân, ăn sáng sau đó bắt đầu công cuộc quét dọn nhà cửa. Từ phòng khách đến phòng ngủ, tất cả được dọn dẹp sạch sẽ, Ha Rim lôi ra được một thùng cát tông đựng toàn album ảnh, cô lôi ra phòng khách để mọi người cùng xem.
Ngày xưa họ cũng là những người mẫu đó nha,tuy chỉ là mẫu áo cưới hoặc đồ teen trong mấy cửa hàng thôi nhưng vẫn có thể gọi là người mẫu mà ha?
Hình chụp sắc nét, rõ ràng, đẹp mê ly luôn í. Nhìn hình lại nhớ tới chị cô, Ha Rim bỗng xụ mặt xuống, nụ cười dịu dàng, ánh mắt yêu thương của chị, cô không thể nhìn thấy được nữa rồi.
Cả bọn con trai cũng buồn theo, vỗ vỗ vai Ha Rim trấn an vài câu. Cô liền nở nụ cười nhẹ, còn có những người này cơ mà.
Cô chợt nhớ ra là còn có một cái tủ kính bỏ không nên sắp xếp lại mấy tấm ảnh, bỏ vào từng cái album riêng, xếp cẩn thận lên tủ kính. Coi như việc sắp xếp đã xong, buổi tối cũng tới nhanh chóng, trưa tới giờ chưa ăn gì cả, bụng đói meo rồi.Cả bọn rủ nhau xuống nhà bếp ăn cơm, một bữa cơm tuy đơn giản như đậm chất gia đình, ấm cúng còn hơn những gia đình đầy đủ cha mẹ. Tuy là cô nhi, tuy phải trải qua sóng gió cuộc đời khi chỉ mới 16 tuổi nhưng họ lại kiên cường không ai bì được, chỉ cần họ mãi luôn hòa thuận như thế này là đủ rồi.
P/s; chương này hơi nhàm nhỉ?
/16
|