Nó được Thành Nam dẫn đến phòng hiệu trưởng.
Cốc ...cốc ...cốc
- Thưa thầy, em là Thành Nam
- Thành Nam hả, vào đi
Không rụt rè, sợ hãi nó tung tăng nhảy vô phòng
- Chào thầy - Không rụt rè sợ hãi nó ngồi xuống lấy luôn tách trà xơi luôn, dù sao nói nãy giờ cũng khô họng rồi.
- Bé, đừng làm......- Chưa kịp nói xong thì bị hiệu trưởng Trương cản lại ông biết cái tính này từ khi nó còn ở đây và chưa sinh sống ở thế giới loài người.
- Em lui đi, ta có chuyện muốn nói riêng
- Vâng - Thành Nam cẩn thận lui ra còn nó vẫn vô tư như chưa biết chuyện gì
- Hương Nhi, ta muốn con vô hội hoc sinh
- Mà sao hiệu trưởng biết tên em, mà em quậy lắm vô hội học sinh chắc trường này thành Siêu Quậy luôn thầy - Vẫn nhấm nháp hoa quả vô tư
- Ta muốn thế, không được cãi, bây giờ em về đi, Vũ Phong em đưa Hương về nhé - Tiếng hiệu trưởng Trương vọng ra
Bên ngoài, Vũ Phong tựa vào tường, gió mơn man phất phơ tóc anh. Định trêu chọc thì thấy khuôn mặt lạnh như băng liền suy nghĩ trong bụng
'' Đồ ông già, tóc màu bạch kim, đã thế còn như cục băng đáng ghét''
- Tôi đáng ghét hả - Vũ Phong cất tiếng nói hiếm có khiến Hương giật mình
- Hả, anh ....anh....
- Đúng, nên cô đừng có hòng nói xấu về tôi
Chấn động siêu mạnh, nếu không trong giờ học mọi học viên vô lớp thì có lẽ cả trường ngất luôn 1 tuần chứ chả chơi. Anh ít khi nói với ai quúa 1 từ trừ Vũ Thành thì anh chỉ luôn luôn nói dưới 3 từ chỉ đươi 3 từ mà thôi ( hix hix chắc mình phải đào hầm chống bão quá ). Nó vui vẻ mỉm cười khiến Vũ Phong nhớ về Raina, người duy nhất nhìn thấy anh cười. Nhìn nó, anh thấy phảng phất bóng của Raina, và đó cũng là lý do anh trò chuyện với Hương.
Nó được dẫn về khu ký túc của Hội học sinh. Căn phòng rộng hơn bình thường một tý. Gôm 7 phòng, tính cả nó nữa là 4 khiến nó tò mò không hiểu căn phòng đó của ai ......
Cốc ...cốc ...cốc
- Thưa thầy, em là Thành Nam
- Thành Nam hả, vào đi
Không rụt rè, sợ hãi nó tung tăng nhảy vô phòng
- Chào thầy - Không rụt rè sợ hãi nó ngồi xuống lấy luôn tách trà xơi luôn, dù sao nói nãy giờ cũng khô họng rồi.
- Bé, đừng làm......- Chưa kịp nói xong thì bị hiệu trưởng Trương cản lại ông biết cái tính này từ khi nó còn ở đây và chưa sinh sống ở thế giới loài người.
- Em lui đi, ta có chuyện muốn nói riêng
- Vâng - Thành Nam cẩn thận lui ra còn nó vẫn vô tư như chưa biết chuyện gì
- Hương Nhi, ta muốn con vô hội hoc sinh
- Mà sao hiệu trưởng biết tên em, mà em quậy lắm vô hội học sinh chắc trường này thành Siêu Quậy luôn thầy - Vẫn nhấm nháp hoa quả vô tư
- Ta muốn thế, không được cãi, bây giờ em về đi, Vũ Phong em đưa Hương về nhé - Tiếng hiệu trưởng Trương vọng ra
Bên ngoài, Vũ Phong tựa vào tường, gió mơn man phất phơ tóc anh. Định trêu chọc thì thấy khuôn mặt lạnh như băng liền suy nghĩ trong bụng
'' Đồ ông già, tóc màu bạch kim, đã thế còn như cục băng đáng ghét''
- Tôi đáng ghét hả - Vũ Phong cất tiếng nói hiếm có khiến Hương giật mình
- Hả, anh ....anh....
- Đúng, nên cô đừng có hòng nói xấu về tôi
Chấn động siêu mạnh, nếu không trong giờ học mọi học viên vô lớp thì có lẽ cả trường ngất luôn 1 tuần chứ chả chơi. Anh ít khi nói với ai quúa 1 từ trừ Vũ Thành thì anh chỉ luôn luôn nói dưới 3 từ chỉ đươi 3 từ mà thôi ( hix hix chắc mình phải đào hầm chống bão quá ). Nó vui vẻ mỉm cười khiến Vũ Phong nhớ về Raina, người duy nhất nhìn thấy anh cười. Nhìn nó, anh thấy phảng phất bóng của Raina, và đó cũng là lý do anh trò chuyện với Hương.
Nó được dẫn về khu ký túc của Hội học sinh. Căn phòng rộng hơn bình thường một tý. Gôm 7 phòng, tính cả nó nữa là 4 khiến nó tò mò không hiểu căn phòng đó của ai ......
/14
|