Vì sao nàng liều mạng như vậy?
Để tránh trong quá trình xuống tháp trúc, tú cầu bị hắn cướp mất, cho nên, nàng đã chọn nhảy thẳng xuống sao? Hắn có chút khó hiểu, để giành tú cầu, đền bằng tính mạng bản thân, đáng sao? Rơi từ tháp trúc cao thế này xuống, cho dù khinh công giỏi, ngã không chết nhưng khẳng định cũng sẽ bị thương.
Nhan Túc buông tay, người thuận thế trèo xuống dưới. Trèo từ tầng mười bảy xuống tầng mười sáu, lại nhảy thẳng từ tầng mười sáu đến tầng mười bốn.
Thế rơi xuống của Tần Cửu rất nhanh, nhưng động tác bay xuống phía dưới của Nhan Túc cũng cực mạnh mẽ, nhìn từ đằng xa, thậm chí không nhìn thấy động tác mũi chân hắn điểm nhẹ lên xà gỗ, chỉ thấy thân mình hắn bay xuống dưới.
Ngay vào lúc hắn sắp bắt kịp Tần Cửu, hắn lại nhìn thấy một nụ cười quỷ dị bên khóe môi Tần Cửu. Chỉ thấy nàng đột nhiên đưa cánh tay trái ra, kéo lên phía trước, một tấm vải đỏ lớn căng phồng gió, giống như một chiếc ô lớn, che khuất hắn và nàng.
Sau khi chiếc ô lớn màu đỏ kia xòe ra, sức rơi xuống của Tần Cửu đã chậm lại. Mà Nhan Túc, không thu lại được động tác của mình, lại rơi xuống dưới một tầng nữa, hắn mới đưa tay bám lấy một cây xà gỗ của tháp trúc.
Hắn liếc mắt nhìn lại, Tần Cửu xòe ô đỏ thẫm bay xuống từ bên cạnh hắn.
Khoảnh khắc đó, hắn nhìn thấy rõ ràng nữ tử chớp chớp mắt với hắn, mang theo đắc ý và khiêu khích. Lông mi của nàng rất dài, vụt sáng giống như cánh bướm, chiếu ra một bóng mờ ở làn da dưới mắt trắng mịn như sứ. Ánh nắng xuyên qua tán ô đỏ thẫm chiếu lên người nàng, nhuộm lên má nàng màu đỏ ửng nhàn nhạt, quyến rũ mà kiều diễm.
Ánh mắt hắn quét qua người nàng, kinh ngạc sững sờ phát hiện ra trên người nàng lại chỉ mặc một chiếc quần lụa màu trắng, váy màu đỏ tươi không cánh mà bay. Nhưng ngay sau đó hắn đã hiểu ra, thật ra chiếc ô lớn màu đỏ đó chính là váy của nàng. Không biết từ lúc nào váy của nàng đã bị nàng cởi xuống, bởi vì cực kỳ rộng rãi, chỉ dùng tơ quấn quanh eo, bên ngoài lại nối liền sợi tơ, đã làm thành chiếc ô đỏ lớn.
Chuyện thế này, rốt là làm được như thế nào?
Thử hỏi, trong quá trình rơi xuống, phải duy trì tâm thái thấy chết không sờn bình tĩnh như thế nào mới có thể làm được chuyện như thế này?
Xem ra, quả thực nàng không sợ chết, hơn nữa, còn không biết xấu hổ.
Thử hỏi, có nữ tử nào, sẽ nghĩ tới dùng váy của mình để giữ mạng chứ? Hắn nghĩ cũng chỉ có yêu nữ này mới có thể làm được. Nữ nhân khác, e rằng cho dù đã nghĩ ra, chắc là tình nguyện chết đi, cũng sẽ không cởi váy của mình ra.
Khoảnh khắc này, Nhan Túc thật sự không biết nên bội phục hay khinh bỉ yêu nữ kia nữa.
Cũng chính là trong khoảnh khắc suy nghĩ, nàng đã lướt qua người hắn như ngọn gió. Thậm chí nàng còn giơ tú cầu trong tay phải với hắn.
Kỳ thực, cũng chỉ mình Nhan Túc biết, vừa rồi mình dốc hết sức lực để đuổi theo nàng, thật ra không phải để giành lấy tú cầu trong tay nàng. Thật ra hắn chỉ muốn bắt lấy tay nàng, thậm chí không hề nghĩ đến chuyện tú cầu.
Nếu nói, hắn không muốn nàng chết, bản thân Nhan Túc cảm thấy không có khả năng. Thế nhưng, có lẽ hắn không muốn để nàng chết dễ dàng như thế, nàng đã là đối thủ mạnh nhất trong lòng hắn, đương nhiên là để hắn đánh bại nàng, sau khi khiến nàng tâm phục khẩu phục, mới có thể chết được. Như thế mới là kết quả hắn muốn, mà không phải, cứ không hề báo trước như vậy mà chết trước mặt hắn.
Cho nên, nhìn thấy cuối cùng nàng sẽ không ngã chết, trong lòng Nhan Túc vẫn có một chút vui mừng.
Mặc dù Tần Cửu đã xòe rộng váy áo ra, căng phồng gió, thế rơi xuống đã giảm chậm trong nháy mắt, nàng sẽ không ngã chết, thế nhưng vẫn không
Để tránh trong quá trình xuống tháp trúc, tú cầu bị hắn cướp mất, cho nên, nàng đã chọn nhảy thẳng xuống sao? Hắn có chút khó hiểu, để giành tú cầu, đền bằng tính mạng bản thân, đáng sao? Rơi từ tháp trúc cao thế này xuống, cho dù khinh công giỏi, ngã không chết nhưng khẳng định cũng sẽ bị thương.
Nhan Túc buông tay, người thuận thế trèo xuống dưới. Trèo từ tầng mười bảy xuống tầng mười sáu, lại nhảy thẳng từ tầng mười sáu đến tầng mười bốn.
Thế rơi xuống của Tần Cửu rất nhanh, nhưng động tác bay xuống phía dưới của Nhan Túc cũng cực mạnh mẽ, nhìn từ đằng xa, thậm chí không nhìn thấy động tác mũi chân hắn điểm nhẹ lên xà gỗ, chỉ thấy thân mình hắn bay xuống dưới.
Ngay vào lúc hắn sắp bắt kịp Tần Cửu, hắn lại nhìn thấy một nụ cười quỷ dị bên khóe môi Tần Cửu. Chỉ thấy nàng đột nhiên đưa cánh tay trái ra, kéo lên phía trước, một tấm vải đỏ lớn căng phồng gió, giống như một chiếc ô lớn, che khuất hắn và nàng.
Sau khi chiếc ô lớn màu đỏ kia xòe ra, sức rơi xuống của Tần Cửu đã chậm lại. Mà Nhan Túc, không thu lại được động tác của mình, lại rơi xuống dưới một tầng nữa, hắn mới đưa tay bám lấy một cây xà gỗ của tháp trúc.
Hắn liếc mắt nhìn lại, Tần Cửu xòe ô đỏ thẫm bay xuống từ bên cạnh hắn.
Khoảnh khắc đó, hắn nhìn thấy rõ ràng nữ tử chớp chớp mắt với hắn, mang theo đắc ý và khiêu khích. Lông mi của nàng rất dài, vụt sáng giống như cánh bướm, chiếu ra một bóng mờ ở làn da dưới mắt trắng mịn như sứ. Ánh nắng xuyên qua tán ô đỏ thẫm chiếu lên người nàng, nhuộm lên má nàng màu đỏ ửng nhàn nhạt, quyến rũ mà kiều diễm.
Ánh mắt hắn quét qua người nàng, kinh ngạc sững sờ phát hiện ra trên người nàng lại chỉ mặc một chiếc quần lụa màu trắng, váy màu đỏ tươi không cánh mà bay. Nhưng ngay sau đó hắn đã hiểu ra, thật ra chiếc ô lớn màu đỏ đó chính là váy của nàng. Không biết từ lúc nào váy của nàng đã bị nàng cởi xuống, bởi vì cực kỳ rộng rãi, chỉ dùng tơ quấn quanh eo, bên ngoài lại nối liền sợi tơ, đã làm thành chiếc ô đỏ lớn.
Chuyện thế này, rốt là làm được như thế nào?
Thử hỏi, trong quá trình rơi xuống, phải duy trì tâm thái thấy chết không sờn bình tĩnh như thế nào mới có thể làm được chuyện như thế này?
Xem ra, quả thực nàng không sợ chết, hơn nữa, còn không biết xấu hổ.
Thử hỏi, có nữ tử nào, sẽ nghĩ tới dùng váy của mình để giữ mạng chứ? Hắn nghĩ cũng chỉ có yêu nữ này mới có thể làm được. Nữ nhân khác, e rằng cho dù đã nghĩ ra, chắc là tình nguyện chết đi, cũng sẽ không cởi váy của mình ra.
Khoảnh khắc này, Nhan Túc thật sự không biết nên bội phục hay khinh bỉ yêu nữ kia nữa.
Cũng chính là trong khoảnh khắc suy nghĩ, nàng đã lướt qua người hắn như ngọn gió. Thậm chí nàng còn giơ tú cầu trong tay phải với hắn.
Kỳ thực, cũng chỉ mình Nhan Túc biết, vừa rồi mình dốc hết sức lực để đuổi theo nàng, thật ra không phải để giành lấy tú cầu trong tay nàng. Thật ra hắn chỉ muốn bắt lấy tay nàng, thậm chí không hề nghĩ đến chuyện tú cầu.
Nếu nói, hắn không muốn nàng chết, bản thân Nhan Túc cảm thấy không có khả năng. Thế nhưng, có lẽ hắn không muốn để nàng chết dễ dàng như thế, nàng đã là đối thủ mạnh nhất trong lòng hắn, đương nhiên là để hắn đánh bại nàng, sau khi khiến nàng tâm phục khẩu phục, mới có thể chết được. Như thế mới là kết quả hắn muốn, mà không phải, cứ không hề báo trước như vậy mà chết trước mặt hắn.
Cho nên, nhìn thấy cuối cùng nàng sẽ không ngã chết, trong lòng Nhan Túc vẫn có một chút vui mừng.
Mặc dù Tần Cửu đã xòe rộng váy áo ra, căng phồng gió, thế rơi xuống đã giảm chậm trong nháy mắt, nàng sẽ không ngã chết, thế nhưng vẫn không
/310
|