Có người ví chiến tranh với một bàn cờ, trên thực tế, so với những biến hóa trên bàn cờ thì chiến tranh phức tạp hơn nhiều!
Trát Cổ Nội Đức đưa đội quân quỷ hút máu về hậu phương Bái Đặc Minh với dụng ý muốn kéo dài thời gian phản công của Bái Đặc Minh, đảo lộn kế hoạch của Bái Đặc Minh, nhưng tất cả, kề cả Trát Cổ Nội Đức đều không ngờ được sự thay đổi về sau.
Nếu nói Trát cổ Nội Đức là lãnh chủ nổi tiếng chẳng hay ho gì thì đội quân quỷ hút máu là đội quân không có tiếng gì tốt đẹp cả, những chuyện gian dâm bắt bớ đối với đội quân này còn là quá văn minh.
Tráng sĩ cơ xan hồ lỗ nhục, tiếu đàm khát ẩm hung nô huyết, đây chỉ là hai câu thơ để miêu tả sự thù hận đến tận xương tủy, mà đội quân quỷ hút máu đã biến những thứ không thể tưởng tượng, không dám tưởng tượng thành hiện thực.
Trước kia, đội quân quỷ hút máu là một đoàn chó điên, nhưng dây xích nằm trong tay Trát Cổ Nội Đức, hắn cho chúng cắn người chúng mới dám động thủ, xong rồi chúng lại ngoan ngoãn quay về nằm phục dưới chân hắn, nhưng bây giờ chúng đã hoàn toàn mất kiểm soát rồi, đừng nói là Trát Cổ Nội Đức mà ngay cả thống lĩnh của chúng cũng không bó buộc được nội thủ, thậm chí còn không tìm được thấy thuộc hạ của mình.
Lâu nay luôn bị hắn áp chế bạo ngược nên sau khi được thả ra chúng bị điên hoàn toàn, chúng quên luôn mục đích và nhiệm vụ của mình, chỉ còn biết đến bắt giết và bắt giết, khắp nơi nơi đều là máu và máu.
Đến chủ nhân của chúng còn chưa biết làm thế nào chứ đừng nói đến mấy người bọn Hàn Tiến, con đường đi về hướng Bắc có thể nói là gian khổ, ngày đầu tiên bọn họ tổng kết ra kinh nghiệm, có thể nghĩ đến cách bố trí và ứng phó của ngày mai, đến ngày thứ hai họ đã cảm thấy mệt mỏi, đến ngày thứ 3 thì gần như đã bị tê liệt rồi.
Các trận đột kích diễn ra không ngừng, mọi lúc mọi nơi, có khi, hai quỷ hút máu xông ra tấn công bọn họ, đương nhiên, khi thấy tình hình bất lợi thì mấy con quỷ đó sẽ chạy tháo thân nhanh nhất có thể, còn về việc có thể giữ quỷ hút máu lại hay không lại phải xem sự phối hợp lẫn nhau và bản lĩnh của bọn Hàn Tiến.
Đau khổ nhất là trên lưng bọn họ là những tay nải lớn, với sự tấn công của những đội quỷ hút máu, chỉ còn vài cái may mắn còn lại, họ truyền tin đến những thôn còn lại, sau đó thôn dân tháo chạy, đi đến đâu cũng toàn những dòng người như vậy, mà tinh lực của quỷ hút máu cũng có hạns không thể cả ngày bắt bớ điều này khiến họ có cơ hội sinh tồn.
Những sinh mệnh thông minh đều là những sinh vật biết sống theo bầy đàn, đặc biệt là lúc quan trọng, tất cả sẽ tập trung lại, sau bọn người Hàn Tiến là một cái đuôi khổng lồ, có khoảng 4, 5 trăm thôn dân đi sát theo họ!
Không cần nói mọi người cũng biết thế cục hiện nay nghiêm trọng thế nào, vì số lần họ bị đột kích tấn công ngày càng tăng, lại kéo theo một cái đuôi lớn như vậy, quỷ hút máu có thể trông thấy họ từ xa, chuyện này khiến người ta khổ tâm vô cũng mà không tài nào nói ra được.
Có nên sử dụng bạo lực đuổi hết thôn dân đi không? Phải thừa nhận rằng ai cũng có ý nghĩ này, nhưng chưa nói ra đã bị chính mình phủ quyết. Đối diện với những gương mặt và ánh mắt khát khao sự sống ai cũng không nỡ lòng nào. Khi sinh tồn chỉ còn là sự thỉnh cầu xa xỉ thì bản thân hiện thực đã là một sức mạnh có sự lan truyền cao, đủ để làm nhiều người lay động.
Đương nhiên, từ những phiền phức đầu tiên đến những nỗ lực cuối cùng, và đến hiện tại này nữa, thái độ có một quá trình thay đổi, không thể trước sau như một nữa, vì mỗi người đều có bản năng tránh dữ tìm lành, đến nước đường như hiện tại đã là bị ép đến bất đắc dĩ rồi
Giữa trưa ngày thứ năm, bọn Hàn Tiến dừng lại chuẩn bị cho bữa trưa, còn thôn dân phía sau tranh thủ nghỉ ngơi, lại trải qua thêm một buổi sáng chán òm, cả bữa trưa không ai nói năng gì, tất cả đều đã mệt mỏi.
“Mẹ nó, quân đội của Bái Đặc Minh rốt cuộc chạy đi đâu hết rồi không biết?” Ma Tín Khoa bỗng chửi thề một câu
“Tôi rất nghi ngờ, Bái Đặc Minh rốt cuộc có chuẩn bị cho thời chiến hay không, đã mấy ngày rồi, sao không hề có phản ứng gì?” Tiên Ni Nhĩ thắc mắc.
“Bọn họ chuẩn bị cả một mùa đông đó! Chắc...cũng tàm tạm?” Tát Tư Âu chậm rãi nói.
Mọi người trầm ngâm không nói nữa, không có ai trả lời câu hỏi của Tát Tư Âu, Lôi Triết định nói gì đó nhưng thôi.
Đúng lúc này có một đứa bé gái khoảng 5, 6 tuồi chạy lại, đứng lại cách đó mấy mét, ngậm ngón tay, yên lặng nhìn mọi người.
“Cô bé, có chuyện gì sao?” Tát Tư Âu cười hỏi.
“Vâng” Bé gái đó ra sức gật đầu, sau đó chạy lại phía Tát Tư Âu, lấy ra một quả đậu từ trong túi đưa cho hắn.
Tát Tư Âu sững sờ, hắn chìa tay ta, đứa bé gái đặt quả vào lòng bàn tay hắn, rồi lại rút ra tiếp, nhưng cái túi của nó quá nhỏ, lần này lấy ra được mấy hạt, đứa bẻ đó cười hì hì rồi chạy về chỗ cũ.
Một phụ nữ trẻ tuổi tiến lên, nắm tay đứa bé gái, gương mặt họ tràn ngập nụ cười, chỉ là thế giới này quá khắc nghiệt với họ, chưa từng cho họ cơ hộ tiếp xúc với cái mạnh, vì vậy nét mặt của họ có phần gượng gạo.
“Đã nói là con đừng làm phiền người lớn nghỉ ngơi, sao không chịu nghe lời gì thế!”
Tiếng trách móc đứa bé vẳng lại, mà đứa bé đó có vẻ ấm óc, đôi mắt to hấp háy rưng rưng nước mắt.
“Đừng có nói nó nữa!” Tiểu Ước sắt Phu thấy chướng mắt nói lớn.
Người phụ nữ đó kinh ngạc, vội gật đầu cười trừ, tuy tuổi của Tiểu Ước sắt Phu còn nhỏ nhưng có thể đi cùng với người lớn đến vị trí của hắn cũng lớn lên.
“Được đó tên này, mới tí tuổi đã biết yêu thương các bé gái đó?” Ma Tín Khoa trêu chọc.
Hắn bỗng đỏ mặt cúi đầu không nói
“Ha ha mọi người thấy chưa, thằng nhóc đỏ mặt kia, xem ra đúng là biết...” Ma Tín Khoa cứ như là nhìn thấy báu vật vậy.
“Biết gì?” Hi Nhĩ Na hằn học nói: “Huynh cho rằng ai cũng giống huynh sao? Xưa nay không biết thương người gì cả!”
‘Ta...ta làm sao?”
“Huynh nói xem?”
“Thôi được, thôi được, người khác đang nhìn đấy” Hàn Tiến nói nhỏ, xem ra phải nói chuyện với Hi Nhĩ Na mới được, như thế này thật mất mặt cho Ma Tín Khoa quá, nhưng. ...không biết Hi Nhĩ Na có nghe lọt tai ý kiến của mình không thôi.
Tát Tư Âu định đưa quả đậu đó lên miệng thì Tiên Ni Nhĩ đột nhiên nói: “Trước khi ăn phải nghĩ kĩ, đây khôngphải quả đậu bình thường đâu, mà là mại mệnh quả đó”
Tát Tư Âu lập tức hiểu ra: “Mại mệnh quả? Như vậy là sao?” Nói xong hắn đã bỏ quả đậu vào miệng.
Hàn Tiến thở dài, nói từ góc độ lợi ích đơn thuần, bọn họ phải nghĩ cách đuổi các thôn dân đi, vì số người tập trung lớn sẽ thu hút sự chú ý của quỷ hút máu, nhưng suy nghĩ đó không được, đến hẳn còn không nỡ.
Nếu bị hàng trăm con quỷ hút máu tập kích thì bọn họ chắc chắn sẽ không phải là cứu người mà là đi tìm cái chết, bây giờ nguy cơ đang tiềm tàng, vô hình, vì vậy mọi người mới không đề phòng.
“Mọi người có ăn không?” Tát Tư Âu cười nói.
"Quả bán mạng phải không? Đệ cũng muốn thử” Ma Tín Khoa hí hửng lấy hơn nữa rồi bỏ tất vào miệng.
“La Phỉ Nhĩ, đệ nữa? Tát Tư Âu chìa tay đưa ra truớc mặt Hàn Tiến.
Hàn Tiến cười, hắn nghĩ cách thăm dò người ta thì người ta ắt sẽ thăm dò lại mình, đây là điều bình thường, Hàn Tiến lấy số quả còn lại nóị: “Đệ chưa được ăn thứ này bao giờ mọi người đừng có mà tranh với đệ”
Tiên Ni Nhĩ không có ý kiến gì, nàng vẫn lặng lẽ ngồi đó, nói đến kinh nghiệm bản thân, ở đây không ai có tư cách so với nàng, những cuộc chiến gian nan khó lường mất mát nhiều như thế này, người bình thường khó mà tưởng tượng nổi, cũng vì vậy đã hình thành cho nàng một tính cách độc lập.
“Tôi chỉ hi vọng chúng ta sẽ không gặp phải đội quỷ hút máu đông” Tiên Ni Nhĩ chậm rãi nói.
“Số chúng ta không đen đủi vậy chứ, hơn nữa, quỷ hút máu không phải đã phân tán rồi sao?” Tát Tư Âu lắc đầu.
Nhận được sự hướng dẫn của đứa bé gái kia, thôn dân đột nhiên nghĩ ra cách liên hệ với các ‘đại nhân’, từng đứa trẻ chạy lại đem các loại thức ăn khác nhau đến, có đứa còn bỏ cả tiền đồng tiền bạc vào, điểm dừng chân bỗng chốc trở nên hỗn loạn.
“Tư Đệ Nhĩ Bá Cách, đệ thu dọn đi, ăn xong chúng ta phải đi rồi, trả lại tiền đi” Hàn Tiến nói.
Tư Đệ Nhĩ Bá Cách vội vàng đứng dậy, gọi mấy đứa trẻ lại trả lại tiền, bọn Hàn Tiến đều là người có tiền, chút tiền này đâu có nhằm nhò gì, nhưng đối với thôn dân thì không nhỏ chút nào.
Thôn dân chọn ra tạm thời mấy người già ra mặt để nói chuyện với Tư Đệ Nhĩ Bá Cách, nói là chút lòng thành của mọi người, bảo hắn phải nhận cho, hắn đương nhiên không nhận, hai bên giằng co đến đỏ gay mặt, hắn trong mười mấy năm qua chưa từng được tôn trọng, cũng không biết kích động.
Đúng lúc đó có tiếng gầm gừ từ xa thoang thoảng vọng lại, mọi người tái mặt cùng nhau nhìn vào không trung, mấy chấm đen càng lúc càng tiến gần, trong phúc chốc đã xoay quanh đám người Hàn Tiến và thôn dân.
“Mẹ nó, mấy con quái vật đáng ghét, không cho người ta nghỉ ngơi lấy một phút!” Ma Tín Khoa bực quá văng tục, rồi hắn rút kiếm ra đứng dậy.
Đám người thực sự hoảng loạn, thôn dân dắt díu con cháu chạy về phía Hàn Tiến, mấy ngày nay đã dạy họ một điều, càng gần các ‘đại nhân’ càng an toàn.
Tiên Ni Nhĩ kéo cung với tốc độ nhanh nhất, cũng không thèm nhắm chuẩn, thả tay để cho tên bay đi, một đường sáng đen xuất hiện làm lũ quỷ hút máu giật mình, chúng giang cánh dạt sang một bên tránh tên của Tiên Ni Nhĩ, sau đó thu hai cánh lại, rồi rơi xuống đám đông như mấy hòn đá.
“Tránh ra!” Ma Tín Khoa xông về phía Hàn Tiến, nhưng đám đông dồn về phía hắn như điên vậy, hắn không có cách nào để cử động.
Trát Cổ Nội Đức đưa đội quân quỷ hút máu về hậu phương Bái Đặc Minh với dụng ý muốn kéo dài thời gian phản công của Bái Đặc Minh, đảo lộn kế hoạch của Bái Đặc Minh, nhưng tất cả, kề cả Trát Cổ Nội Đức đều không ngờ được sự thay đổi về sau.
Nếu nói Trát cổ Nội Đức là lãnh chủ nổi tiếng chẳng hay ho gì thì đội quân quỷ hút máu là đội quân không có tiếng gì tốt đẹp cả, những chuyện gian dâm bắt bớ đối với đội quân này còn là quá văn minh.
Tráng sĩ cơ xan hồ lỗ nhục, tiếu đàm khát ẩm hung nô huyết, đây chỉ là hai câu thơ để miêu tả sự thù hận đến tận xương tủy, mà đội quân quỷ hút máu đã biến những thứ không thể tưởng tượng, không dám tưởng tượng thành hiện thực.
Trước kia, đội quân quỷ hút máu là một đoàn chó điên, nhưng dây xích nằm trong tay Trát Cổ Nội Đức, hắn cho chúng cắn người chúng mới dám động thủ, xong rồi chúng lại ngoan ngoãn quay về nằm phục dưới chân hắn, nhưng bây giờ chúng đã hoàn toàn mất kiểm soát rồi, đừng nói là Trát Cổ Nội Đức mà ngay cả thống lĩnh của chúng cũng không bó buộc được nội thủ, thậm chí còn không tìm được thấy thuộc hạ của mình.
Lâu nay luôn bị hắn áp chế bạo ngược nên sau khi được thả ra chúng bị điên hoàn toàn, chúng quên luôn mục đích và nhiệm vụ của mình, chỉ còn biết đến bắt giết và bắt giết, khắp nơi nơi đều là máu và máu.
Đến chủ nhân của chúng còn chưa biết làm thế nào chứ đừng nói đến mấy người bọn Hàn Tiến, con đường đi về hướng Bắc có thể nói là gian khổ, ngày đầu tiên bọn họ tổng kết ra kinh nghiệm, có thể nghĩ đến cách bố trí và ứng phó của ngày mai, đến ngày thứ hai họ đã cảm thấy mệt mỏi, đến ngày thứ 3 thì gần như đã bị tê liệt rồi.
Các trận đột kích diễn ra không ngừng, mọi lúc mọi nơi, có khi, hai quỷ hút máu xông ra tấn công bọn họ, đương nhiên, khi thấy tình hình bất lợi thì mấy con quỷ đó sẽ chạy tháo thân nhanh nhất có thể, còn về việc có thể giữ quỷ hút máu lại hay không lại phải xem sự phối hợp lẫn nhau và bản lĩnh của bọn Hàn Tiến.
Đau khổ nhất là trên lưng bọn họ là những tay nải lớn, với sự tấn công của những đội quỷ hút máu, chỉ còn vài cái may mắn còn lại, họ truyền tin đến những thôn còn lại, sau đó thôn dân tháo chạy, đi đến đâu cũng toàn những dòng người như vậy, mà tinh lực của quỷ hút máu cũng có hạns không thể cả ngày bắt bớ điều này khiến họ có cơ hội sinh tồn.
Những sinh mệnh thông minh đều là những sinh vật biết sống theo bầy đàn, đặc biệt là lúc quan trọng, tất cả sẽ tập trung lại, sau bọn người Hàn Tiến là một cái đuôi khổng lồ, có khoảng 4, 5 trăm thôn dân đi sát theo họ!
Không cần nói mọi người cũng biết thế cục hiện nay nghiêm trọng thế nào, vì số lần họ bị đột kích tấn công ngày càng tăng, lại kéo theo một cái đuôi lớn như vậy, quỷ hút máu có thể trông thấy họ từ xa, chuyện này khiến người ta khổ tâm vô cũng mà không tài nào nói ra được.
Có nên sử dụng bạo lực đuổi hết thôn dân đi không? Phải thừa nhận rằng ai cũng có ý nghĩ này, nhưng chưa nói ra đã bị chính mình phủ quyết. Đối diện với những gương mặt và ánh mắt khát khao sự sống ai cũng không nỡ lòng nào. Khi sinh tồn chỉ còn là sự thỉnh cầu xa xỉ thì bản thân hiện thực đã là một sức mạnh có sự lan truyền cao, đủ để làm nhiều người lay động.
Đương nhiên, từ những phiền phức đầu tiên đến những nỗ lực cuối cùng, và đến hiện tại này nữa, thái độ có một quá trình thay đổi, không thể trước sau như một nữa, vì mỗi người đều có bản năng tránh dữ tìm lành, đến nước đường như hiện tại đã là bị ép đến bất đắc dĩ rồi
Giữa trưa ngày thứ năm, bọn Hàn Tiến dừng lại chuẩn bị cho bữa trưa, còn thôn dân phía sau tranh thủ nghỉ ngơi, lại trải qua thêm một buổi sáng chán òm, cả bữa trưa không ai nói năng gì, tất cả đều đã mệt mỏi.
“Mẹ nó, quân đội của Bái Đặc Minh rốt cuộc chạy đi đâu hết rồi không biết?” Ma Tín Khoa bỗng chửi thề một câu
“Tôi rất nghi ngờ, Bái Đặc Minh rốt cuộc có chuẩn bị cho thời chiến hay không, đã mấy ngày rồi, sao không hề có phản ứng gì?” Tiên Ni Nhĩ thắc mắc.
“Bọn họ chuẩn bị cả một mùa đông đó! Chắc...cũng tàm tạm?” Tát Tư Âu chậm rãi nói.
Mọi người trầm ngâm không nói nữa, không có ai trả lời câu hỏi của Tát Tư Âu, Lôi Triết định nói gì đó nhưng thôi.
Đúng lúc này có một đứa bé gái khoảng 5, 6 tuồi chạy lại, đứng lại cách đó mấy mét, ngậm ngón tay, yên lặng nhìn mọi người.
“Cô bé, có chuyện gì sao?” Tát Tư Âu cười hỏi.
“Vâng” Bé gái đó ra sức gật đầu, sau đó chạy lại phía Tát Tư Âu, lấy ra một quả đậu từ trong túi đưa cho hắn.
Tát Tư Âu sững sờ, hắn chìa tay ta, đứa bé gái đặt quả vào lòng bàn tay hắn, rồi lại rút ra tiếp, nhưng cái túi của nó quá nhỏ, lần này lấy ra được mấy hạt, đứa bẻ đó cười hì hì rồi chạy về chỗ cũ.
Một phụ nữ trẻ tuổi tiến lên, nắm tay đứa bé gái, gương mặt họ tràn ngập nụ cười, chỉ là thế giới này quá khắc nghiệt với họ, chưa từng cho họ cơ hộ tiếp xúc với cái mạnh, vì vậy nét mặt của họ có phần gượng gạo.
“Đã nói là con đừng làm phiền người lớn nghỉ ngơi, sao không chịu nghe lời gì thế!”
Tiếng trách móc đứa bé vẳng lại, mà đứa bé đó có vẻ ấm óc, đôi mắt to hấp háy rưng rưng nước mắt.
“Đừng có nói nó nữa!” Tiểu Ước sắt Phu thấy chướng mắt nói lớn.
Người phụ nữ đó kinh ngạc, vội gật đầu cười trừ, tuy tuổi của Tiểu Ước sắt Phu còn nhỏ nhưng có thể đi cùng với người lớn đến vị trí của hắn cũng lớn lên.
“Được đó tên này, mới tí tuổi đã biết yêu thương các bé gái đó?” Ma Tín Khoa trêu chọc.
Hắn bỗng đỏ mặt cúi đầu không nói
“Ha ha mọi người thấy chưa, thằng nhóc đỏ mặt kia, xem ra đúng là biết...” Ma Tín Khoa cứ như là nhìn thấy báu vật vậy.
“Biết gì?” Hi Nhĩ Na hằn học nói: “Huynh cho rằng ai cũng giống huynh sao? Xưa nay không biết thương người gì cả!”
‘Ta...ta làm sao?”
“Huynh nói xem?”
“Thôi được, thôi được, người khác đang nhìn đấy” Hàn Tiến nói nhỏ, xem ra phải nói chuyện với Hi Nhĩ Na mới được, như thế này thật mất mặt cho Ma Tín Khoa quá, nhưng. ...không biết Hi Nhĩ Na có nghe lọt tai ý kiến của mình không thôi.
Tát Tư Âu định đưa quả đậu đó lên miệng thì Tiên Ni Nhĩ đột nhiên nói: “Trước khi ăn phải nghĩ kĩ, đây khôngphải quả đậu bình thường đâu, mà là mại mệnh quả đó”
Tát Tư Âu lập tức hiểu ra: “Mại mệnh quả? Như vậy là sao?” Nói xong hắn đã bỏ quả đậu vào miệng.
Hàn Tiến thở dài, nói từ góc độ lợi ích đơn thuần, bọn họ phải nghĩ cách đuổi các thôn dân đi, vì số người tập trung lớn sẽ thu hút sự chú ý của quỷ hút máu, nhưng suy nghĩ đó không được, đến hẳn còn không nỡ.
Nếu bị hàng trăm con quỷ hút máu tập kích thì bọn họ chắc chắn sẽ không phải là cứu người mà là đi tìm cái chết, bây giờ nguy cơ đang tiềm tàng, vô hình, vì vậy mọi người mới không đề phòng.
“Mọi người có ăn không?” Tát Tư Âu cười nói.
"Quả bán mạng phải không? Đệ cũng muốn thử” Ma Tín Khoa hí hửng lấy hơn nữa rồi bỏ tất vào miệng.
“La Phỉ Nhĩ, đệ nữa? Tát Tư Âu chìa tay đưa ra truớc mặt Hàn Tiến.
Hàn Tiến cười, hắn nghĩ cách thăm dò người ta thì người ta ắt sẽ thăm dò lại mình, đây là điều bình thường, Hàn Tiến lấy số quả còn lại nóị: “Đệ chưa được ăn thứ này bao giờ mọi người đừng có mà tranh với đệ”
Tiên Ni Nhĩ không có ý kiến gì, nàng vẫn lặng lẽ ngồi đó, nói đến kinh nghiệm bản thân, ở đây không ai có tư cách so với nàng, những cuộc chiến gian nan khó lường mất mát nhiều như thế này, người bình thường khó mà tưởng tượng nổi, cũng vì vậy đã hình thành cho nàng một tính cách độc lập.
“Tôi chỉ hi vọng chúng ta sẽ không gặp phải đội quỷ hút máu đông” Tiên Ni Nhĩ chậm rãi nói.
“Số chúng ta không đen đủi vậy chứ, hơn nữa, quỷ hút máu không phải đã phân tán rồi sao?” Tát Tư Âu lắc đầu.
Nhận được sự hướng dẫn của đứa bé gái kia, thôn dân đột nhiên nghĩ ra cách liên hệ với các ‘đại nhân’, từng đứa trẻ chạy lại đem các loại thức ăn khác nhau đến, có đứa còn bỏ cả tiền đồng tiền bạc vào, điểm dừng chân bỗng chốc trở nên hỗn loạn.
“Tư Đệ Nhĩ Bá Cách, đệ thu dọn đi, ăn xong chúng ta phải đi rồi, trả lại tiền đi” Hàn Tiến nói.
Tư Đệ Nhĩ Bá Cách vội vàng đứng dậy, gọi mấy đứa trẻ lại trả lại tiền, bọn Hàn Tiến đều là người có tiền, chút tiền này đâu có nhằm nhò gì, nhưng đối với thôn dân thì không nhỏ chút nào.
Thôn dân chọn ra tạm thời mấy người già ra mặt để nói chuyện với Tư Đệ Nhĩ Bá Cách, nói là chút lòng thành của mọi người, bảo hắn phải nhận cho, hắn đương nhiên không nhận, hai bên giằng co đến đỏ gay mặt, hắn trong mười mấy năm qua chưa từng được tôn trọng, cũng không biết kích động.
Đúng lúc đó có tiếng gầm gừ từ xa thoang thoảng vọng lại, mọi người tái mặt cùng nhau nhìn vào không trung, mấy chấm đen càng lúc càng tiến gần, trong phúc chốc đã xoay quanh đám người Hàn Tiến và thôn dân.
“Mẹ nó, mấy con quái vật đáng ghét, không cho người ta nghỉ ngơi lấy một phút!” Ma Tín Khoa bực quá văng tục, rồi hắn rút kiếm ra đứng dậy.
Đám người thực sự hoảng loạn, thôn dân dắt díu con cháu chạy về phía Hàn Tiến, mấy ngày nay đã dạy họ một điều, càng gần các ‘đại nhân’ càng an toàn.
Tiên Ni Nhĩ kéo cung với tốc độ nhanh nhất, cũng không thèm nhắm chuẩn, thả tay để cho tên bay đi, một đường sáng đen xuất hiện làm lũ quỷ hút máu giật mình, chúng giang cánh dạt sang một bên tránh tên của Tiên Ni Nhĩ, sau đó thu hai cánh lại, rồi rơi xuống đám đông như mấy hòn đá.
“Tránh ra!” Ma Tín Khoa xông về phía Hàn Tiến, nhưng đám đông dồn về phía hắn như điên vậy, hắn không có cách nào để cử động.
/93
|