Tiên Ni Nhĩ có phần phẫn nộ, rút ra một mũi tên ma pháp, nhưng mấy tên quỷ hút máu còn lại thấy bên dưới có cung thủ đã lũ lượt kéo nhau xuống, đợi Tiên Ni Nhĩ giương cung thì không có cách nào nhẳm chuẩn nữa.
Lũ quỷ hút máu rơi xuống đám người tỏ ra vô cùng hưng phấn, xung quanh toàn là người thường, sức tàn sát của chúng có thể được phát huy tối đa, chúng di chuyển trong đám đông như cá gặp nước, móng vuốt sắc bén mỗi lần khua lên đều mang theo sinh mạng của một số người, tiếng kêu thảm thiết vang trời.
Nghe thấy tiếng hét thảm thiết của người bên cạnh mọi người càng hoảng loạn hơn, bọn họ chạy toán loạn không mục đích, họ gọi nhau í ới, thậm chí còn đâm phải nhau, những người có thể chất yếu còn bị đâm cho té nhào xuống đất, sau đó bị mấy chục cái chân vô tình giẫm đạp lên, nếu không bị quỷ hút máu giết chết thì cũng bị đồng loại giẫm cho đến tắt thở, đúng là bi kịch, bi kịch!
Ma Tín Khoa cuống cả lên, nhưng không đuổi được, không túm được mấy tên quỷ hút máu trong đám đông, Tát Tư Âu và Tiên Ni Nhĩ cũng chỉ biết nhìn mà không làm được gì hơn, họ không có cách nào nắm chắc được, tất không tấn công được.
Hàn Tiến cố hét lớn: ''Nằm xuống!!”
Không ít người nghe thấy tiếng hét cả Hàn Tiến vội vàng nằm xuống, những người không nghe thấy thì nhìn thấy đồng loại có hành động kì lạ cũng làm theo, tuy động tác không được dứt khoát nhưng cũng thành công, chỉ còn mấy con quỷ hút máu hiện lên nổi bật.
“Chết đi!” Ma Tín Khoa nói, thanh trường kiếm của hắn biến thành một dải ngân hà đẹp mắt, mấy con quỷ gần hắn nhất chết ngay, mấy con khác thì cười để lộ ra hàm răng thật khó coi, chủng nhanh chóng lùi lại.
Ma Tín Khoa lại nhảy lên, đuổi theo không tha, thấy đối phương nhận rõ bản thản, mặt mấy con quỷ đó càng tàn độc hơn, chúng rú lên, trong đó có hai con cùng xông lên về phía Ma Tín Khoa.
Ma Tín Khoa không hề tỏ ra sợ hãi, khi cả hai bên đụng phải nhau thì một ánh sáng chói mắt lóe lên, vô số tia sáng màu bạc xuất hiện trong phạm vi mấy chục mét vuông, tất cả mọi vật, người và cả Ma Tín Khoa đều biến thành màu vàng kim.
Ba con quỷ hút máu đồng thanh thét lên, Ma Tín Khoa thì không chịu bất kì ảnh hường gì, kiếm thế của hắn nhanh như chớp xuyên thắng vào lồng ngực chúng và đi ra ở phía lưng chúng cùng với một trận mưa máu đen.
Phối hợp cũng cần tác chiến thật sự để rèn luyện, mấy lần trước gặp phải quỷ hút máu đều do Hàn Tiến khai triển ma pháp trước, sau đó bọn người Ma Tín Khoa mới xông lên, làm như vậy thì sẽ nhàn hơn, nhưng mấy con quỷ hút máu mạnh sẽ có thời gian hồi phục hay chạy thoát kịp thời, rồi tìm đồng loại chạy đến báo thù.
Vì vậy nên bây giờ cả bọn đã thay đổi các bước phối hợp, hoặc là không ra tay, đã ra tay thì phải tàn bạo triệt để.
Tiên Ni Nhĩ thả lòng ngón tay, một mũi tên bay ra nhắm thắng vào tai một con quỷ và cắm sâu vào não nó. Con quỷ đó loạng choạng vài bước rồi ngã xuống, đè đúng phải một đứa bé gái khoảng mười hai tuồi, cô bé đó không dám ngẩng đầu lên, chợt cảm thấy có gì nhơn nhớt chảy trên cổ mình, thế là nó sợ quá khóc ré lên.
Cùng lúc đó Tát Tư Âu giơ ma pháp trượng lên, một cột sáng gấp khúc chiếu thắng từ trên không xuống, nhằm thắng vào con quỷ hút máu cuối cùng, nếu đối phó với u hồn, không tính cái thứ ma pháp quái quỷ mà Hàn Tiến khai triển, sự tấn công của Tát Tư Âu là mạnh nhất, nhưng đối phó với quỷ hút máu thì không ổn lắm, cái thứ đó chỉ đủ gãi ngứa cho chúng mà thôi.
Ma Tín Khoa dồn lực vào tay phải, muốn dùng kiếm giết nốt con quỷ cuối cùng, đúng lúc này thì con quỷ trước mặt hắn tóm được lưỡi kiếm của hắn, tay phải của hắn bị hẫng.
Hắn vội vàng lùi lại sau vài bước, hai con ngươi của con quỷ ánh lên tia đỏ, nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mẳt của nó trần ngập sự hận thù, tay trái của hắn lần mò rút thanh kiếm lớn ra.
Lưỡi kiếm của Ma Tín Khoa để lại một lỗ thủng lớn trên người con quỷ hút máu, sau khi rút lưỡi kiếm ra, thậm chí có thể nhìn thấy mọi thứ phía sau nó, một dòng máu đen chảy ra từ lỗ thủng, nhưng con quỷ vẫn đứng rất vững, không động đậy gì cả, chân nó như mọc rễ rồi vậy.
Thế cũng được sao? Ma Tín Khoa cảm thấy vô cùng kinh ngạc, trên đường hắn giết được vô khối con quỷ hút máu, nhưng mạnh tay thế này thì mới là lần đầu tiên.
Con quỷ đó hít sâu, sau đó nôn ra một thứ gì đó màu xanh lục, bắn thắng vào người Ma Tín Khoa.
“A…” trong tiếng kêu thảm thiết, một cô gái nhảy lên, chất màu xanh lục đó dính vào lưng cô gái đó, cô gái đó lập tức bất động, một làn khói mờ mờ bốc lên từ người cô, da thịt cô nhanh chóng bị ăn mòn, trong chớp mẳt cô gái đó chỉ còn là một bộ xương khô.
Không chỉ Ma Tín Khoa cảm thấy kinh ngạc, mấy người Tát Tư Âu cũng trợn tròn mắt ra, Tiên Ni Nhĩ kéo cung, một mũi tên bay vút ra, con quỷ đó lấy tay che mặt, mũi tên đâm thắng vào tay nó.
“Khà khà…” con quỷ đó cười một cách ghê rợn rồi lại hít thỡ sâu.
Ma Tín Khoa không để ý đến việc lấy lại kiếm, lùi lại nhanh nhất có thể, nhưng tốc độ của hắn không bằng ma pháp, một trận mưa máu đen bắn vào mọi người xung quanh.
Mặt Ma Tín Khoa biến sắc, hắn không biết là loại ma pháp gì, cũng không biết đấu khí hộ thân có bảo vệ được mình hay không, nhưng trận mưa đó lan quá rộng, hắn không thể tránh được.
Lúc đó một hình nhân xuất hiện trước người Ma Tín Khoa, tuy bị trận mưa máu đánh cho lùi lại , nhưng nó đã chắn cho Ma Tín Khoa.
Khắp nơi vang lên tiếng thét thảm thiết, mấy người nằm xuống đất theo mệnh lệnh không được may mắn như Ma Tín Khoa, có khoảng hơn 30 người bị đính máu, ai cũng lăn lộn đau đớn.
Con quỷ hút máu đó đứng thắng đậy, nó lại hít sâu lần nữa, một luồng sáng màu vàng kim sáng rực lên, sau đó, một mũi tên lặng lẽ xuyên qua ánh sáng đó đâm thắng vào con quỷ,
Cho đù con quỷ đó có khỏe mạnh đến đâu, ánh mắt đó đuối đần, vì có luồng sáng đó chiểu rọi nên nó đành nhắm mắt, mũi tên của Tiên Ni Nhĩ nhằm trúng vào miệng nó, rồi nó biến thành một ngọn đuốc.
Con quỷ hút máu đó phát ra một thứ âm thanh thê lương, nếu như ngọn lửa chỉ thiêu đốt vỏ ngoài của nó, có lẽ nó có thể chịu đựng được sức tàn phá của ngọn lửa đó, nhưng đến xương thịt nó cũng bị thiêu đốt.
Con quỷ cuối cùng tường rằng sẽ hiệp trợ tấn công, nhưng nhìn thấy đồng bọn của mình bắn ra mưa máu, nó lại vội vàng lùi lại, hiển nhiên, nó cũng sợ ma pháp đó, nhìn thấy kết cục của đồng loại nó hiểu được là tiếp tục chiến đấu là vô nghĩa, nó lập tức biến thành một con dơi quái đản, dang cánh bay mất.
Câu thần chú đã ngâm xong, thấy đối thủ mà mình đã chọn định chạy, Tát Tư Âu cười nhạt, ma pháp trượng trong tay hắn chỉ thắng lên trời, con dơi đó kêu ré lên rơi thắng xuống đất, nó cố hết sức vỗ cánh nhưng không bay lên được. Đối với bất kì vật gì bay được mà nói, thì không thoát được thuật trọng lực, cự long vì bản thân có sức đề kháng cao với ma pháp, vì vậy có thể thoát được sự tấn công của thuật trọng lực, nếu không nó cũng sẽ rơi xuống như con dơi này.
Ma Tín Khoa xông lên trước, hắn đã lấy lại được thanh cự kiếm bị con quỷ đó vứt đi, thanh kiếm đó lại một lần nữa phát ra luồng sáng chói mắt, Ma Tín Khoa sượt qua người con quỷ đó, con quỷ đó lăc lư rồi ngã phịch xuống.
Ma Tín Khoa tiếp tục xông lên, mũi kiếm sáng như tuyết hạ xuống, con dơi đó thấy tình thế bất lợi, lại trở về với hình dạng quỷ hút máu, còn chưa bò dậy được đã bị mũi kiếm xuyên thắng qua sọ.
Cái sọ của nó cứng hơn nhiều so với tưởng tượng của Ma Tín Khoa, thanh kiếm của hắn bị bật lên, con quỷ đó chịu ảnh hưởng của trọng lực và phản lực bị đè bẹp xuống đất, nhưng, dùng trường kiếm để xem đầu đối thủ có cứng hay không coi như Ma Tín Khoa đã lời lẳm rồi.
Ma Tín Khoa lại nhấc thanh trường kiếm lên và đám xuống nhanh như chớp, mũi kiếm lần này xuyên qua cổ con qủy, khiến con quỷ bị đính chặt trên đất.
Hàn Tiến đi chầm chậm lại, hắn đưa tay ra, một linh phù bay phấp phới tới chỗ con qủy, khi đính vào người con quỷ thì đột nhiên sáng lên màu vàng kim. Nhốt con quỷ vào trong, con quỷ đó giẫy giụa hồi lâu rồi không thấy động đậy gì nữa.
Hàn Tiến thẳm thở phào, sức chiến đấu của mấy con quỷ này lớn đến vậy, ngày trước chỉ cần một tịnh quang chú là xong, hôm nay phải dùng nhiều lần, may là chỉ có 3 con, nếu nhiều hơn thì hậu quả thật khó tưởng tượng.
Đám đông dần dần bình tĩnh lại, đương nhiên, bọn họ không có khả năng tự phục hồi, không lên tiếng gì chứng tỏ sự biến mất của sinh mệnh.
''Chuyện gì vậy? Ai nói cho tôi biết sao quỷ hút máu lại có thể thi triển ma pháp không?" Ma Tín Khoa hét lớn, hắn vẫn còn thấy sợ.
‘'Không biết” Tiên Ni Nhĩ lại gần, ánh mắt nàng xem ra rất nặng nề: “Trước kia, muội chưa từng nghe đển quỷ hút máu có thẻ khai triển ma pháp"
“Tát Tư Âu, huynh thấy sao? Có biết loại này không?"
“Ta cũng không biết”
“Có lẽ chúng ta đã giết phải một đại nhân vật chăng, sau đó...” Tiên Ni Nhĩ ngừng lại không nói nữa.
“Sau đó thì sao?” Ma Tín Khoa tò mò.
“Sau đó rắc rối sẽ tìm đển chúng ta” Tiên Ni Nhĩ thở dài.
Lũ quỷ hút máu rơi xuống đám người tỏ ra vô cùng hưng phấn, xung quanh toàn là người thường, sức tàn sát của chúng có thể được phát huy tối đa, chúng di chuyển trong đám đông như cá gặp nước, móng vuốt sắc bén mỗi lần khua lên đều mang theo sinh mạng của một số người, tiếng kêu thảm thiết vang trời.
Nghe thấy tiếng hét thảm thiết của người bên cạnh mọi người càng hoảng loạn hơn, bọn họ chạy toán loạn không mục đích, họ gọi nhau í ới, thậm chí còn đâm phải nhau, những người có thể chất yếu còn bị đâm cho té nhào xuống đất, sau đó bị mấy chục cái chân vô tình giẫm đạp lên, nếu không bị quỷ hút máu giết chết thì cũng bị đồng loại giẫm cho đến tắt thở, đúng là bi kịch, bi kịch!
Ma Tín Khoa cuống cả lên, nhưng không đuổi được, không túm được mấy tên quỷ hút máu trong đám đông, Tát Tư Âu và Tiên Ni Nhĩ cũng chỉ biết nhìn mà không làm được gì hơn, họ không có cách nào nắm chắc được, tất không tấn công được.
Hàn Tiến cố hét lớn: ''Nằm xuống!!”
Không ít người nghe thấy tiếng hét cả Hàn Tiến vội vàng nằm xuống, những người không nghe thấy thì nhìn thấy đồng loại có hành động kì lạ cũng làm theo, tuy động tác không được dứt khoát nhưng cũng thành công, chỉ còn mấy con quỷ hút máu hiện lên nổi bật.
“Chết đi!” Ma Tín Khoa nói, thanh trường kiếm của hắn biến thành một dải ngân hà đẹp mắt, mấy con quỷ gần hắn nhất chết ngay, mấy con khác thì cười để lộ ra hàm răng thật khó coi, chủng nhanh chóng lùi lại.
Ma Tín Khoa lại nhảy lên, đuổi theo không tha, thấy đối phương nhận rõ bản thản, mặt mấy con quỷ đó càng tàn độc hơn, chúng rú lên, trong đó có hai con cùng xông lên về phía Ma Tín Khoa.
Ma Tín Khoa không hề tỏ ra sợ hãi, khi cả hai bên đụng phải nhau thì một ánh sáng chói mắt lóe lên, vô số tia sáng màu bạc xuất hiện trong phạm vi mấy chục mét vuông, tất cả mọi vật, người và cả Ma Tín Khoa đều biến thành màu vàng kim.
Ba con quỷ hút máu đồng thanh thét lên, Ma Tín Khoa thì không chịu bất kì ảnh hường gì, kiếm thế của hắn nhanh như chớp xuyên thắng vào lồng ngực chúng và đi ra ở phía lưng chúng cùng với một trận mưa máu đen.
Phối hợp cũng cần tác chiến thật sự để rèn luyện, mấy lần trước gặp phải quỷ hút máu đều do Hàn Tiến khai triển ma pháp trước, sau đó bọn người Ma Tín Khoa mới xông lên, làm như vậy thì sẽ nhàn hơn, nhưng mấy con quỷ hút máu mạnh sẽ có thời gian hồi phục hay chạy thoát kịp thời, rồi tìm đồng loại chạy đến báo thù.
Vì vậy nên bây giờ cả bọn đã thay đổi các bước phối hợp, hoặc là không ra tay, đã ra tay thì phải tàn bạo triệt để.
Tiên Ni Nhĩ thả lòng ngón tay, một mũi tên bay ra nhắm thắng vào tai một con quỷ và cắm sâu vào não nó. Con quỷ đó loạng choạng vài bước rồi ngã xuống, đè đúng phải một đứa bé gái khoảng mười hai tuồi, cô bé đó không dám ngẩng đầu lên, chợt cảm thấy có gì nhơn nhớt chảy trên cổ mình, thế là nó sợ quá khóc ré lên.
Cùng lúc đó Tát Tư Âu giơ ma pháp trượng lên, một cột sáng gấp khúc chiếu thắng từ trên không xuống, nhằm thắng vào con quỷ hút máu cuối cùng, nếu đối phó với u hồn, không tính cái thứ ma pháp quái quỷ mà Hàn Tiến khai triển, sự tấn công của Tát Tư Âu là mạnh nhất, nhưng đối phó với quỷ hút máu thì không ổn lắm, cái thứ đó chỉ đủ gãi ngứa cho chúng mà thôi.
Ma Tín Khoa dồn lực vào tay phải, muốn dùng kiếm giết nốt con quỷ cuối cùng, đúng lúc này thì con quỷ trước mặt hắn tóm được lưỡi kiếm của hắn, tay phải của hắn bị hẫng.
Hắn vội vàng lùi lại sau vài bước, hai con ngươi của con quỷ ánh lên tia đỏ, nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mẳt của nó trần ngập sự hận thù, tay trái của hắn lần mò rút thanh kiếm lớn ra.
Lưỡi kiếm của Ma Tín Khoa để lại một lỗ thủng lớn trên người con quỷ hút máu, sau khi rút lưỡi kiếm ra, thậm chí có thể nhìn thấy mọi thứ phía sau nó, một dòng máu đen chảy ra từ lỗ thủng, nhưng con quỷ vẫn đứng rất vững, không động đậy gì cả, chân nó như mọc rễ rồi vậy.
Thế cũng được sao? Ma Tín Khoa cảm thấy vô cùng kinh ngạc, trên đường hắn giết được vô khối con quỷ hút máu, nhưng mạnh tay thế này thì mới là lần đầu tiên.
Con quỷ đó hít sâu, sau đó nôn ra một thứ gì đó màu xanh lục, bắn thắng vào người Ma Tín Khoa.
“A…” trong tiếng kêu thảm thiết, một cô gái nhảy lên, chất màu xanh lục đó dính vào lưng cô gái đó, cô gái đó lập tức bất động, một làn khói mờ mờ bốc lên từ người cô, da thịt cô nhanh chóng bị ăn mòn, trong chớp mẳt cô gái đó chỉ còn là một bộ xương khô.
Không chỉ Ma Tín Khoa cảm thấy kinh ngạc, mấy người Tát Tư Âu cũng trợn tròn mắt ra, Tiên Ni Nhĩ kéo cung, một mũi tên bay vút ra, con quỷ đó lấy tay che mặt, mũi tên đâm thắng vào tay nó.
“Khà khà…” con quỷ đó cười một cách ghê rợn rồi lại hít thỡ sâu.
Ma Tín Khoa không để ý đến việc lấy lại kiếm, lùi lại nhanh nhất có thể, nhưng tốc độ của hắn không bằng ma pháp, một trận mưa máu đen bắn vào mọi người xung quanh.
Mặt Ma Tín Khoa biến sắc, hắn không biết là loại ma pháp gì, cũng không biết đấu khí hộ thân có bảo vệ được mình hay không, nhưng trận mưa đó lan quá rộng, hắn không thể tránh được.
Lúc đó một hình nhân xuất hiện trước người Ma Tín Khoa, tuy bị trận mưa máu đánh cho lùi lại , nhưng nó đã chắn cho Ma Tín Khoa.
Khắp nơi vang lên tiếng thét thảm thiết, mấy người nằm xuống đất theo mệnh lệnh không được may mắn như Ma Tín Khoa, có khoảng hơn 30 người bị đính máu, ai cũng lăn lộn đau đớn.
Con quỷ hút máu đó đứng thắng đậy, nó lại hít sâu lần nữa, một luồng sáng màu vàng kim sáng rực lên, sau đó, một mũi tên lặng lẽ xuyên qua ánh sáng đó đâm thắng vào con quỷ,
Cho đù con quỷ đó có khỏe mạnh đến đâu, ánh mắt đó đuối đần, vì có luồng sáng đó chiểu rọi nên nó đành nhắm mắt, mũi tên của Tiên Ni Nhĩ nhằm trúng vào miệng nó, rồi nó biến thành một ngọn đuốc.
Con quỷ hút máu đó phát ra một thứ âm thanh thê lương, nếu như ngọn lửa chỉ thiêu đốt vỏ ngoài của nó, có lẽ nó có thể chịu đựng được sức tàn phá của ngọn lửa đó, nhưng đến xương thịt nó cũng bị thiêu đốt.
Con quỷ cuối cùng tường rằng sẽ hiệp trợ tấn công, nhưng nhìn thấy đồng bọn của mình bắn ra mưa máu, nó lại vội vàng lùi lại, hiển nhiên, nó cũng sợ ma pháp đó, nhìn thấy kết cục của đồng loại nó hiểu được là tiếp tục chiến đấu là vô nghĩa, nó lập tức biến thành một con dơi quái đản, dang cánh bay mất.
Câu thần chú đã ngâm xong, thấy đối thủ mà mình đã chọn định chạy, Tát Tư Âu cười nhạt, ma pháp trượng trong tay hắn chỉ thắng lên trời, con dơi đó kêu ré lên rơi thắng xuống đất, nó cố hết sức vỗ cánh nhưng không bay lên được. Đối với bất kì vật gì bay được mà nói, thì không thoát được thuật trọng lực, cự long vì bản thân có sức đề kháng cao với ma pháp, vì vậy có thể thoát được sự tấn công của thuật trọng lực, nếu không nó cũng sẽ rơi xuống như con dơi này.
Ma Tín Khoa xông lên trước, hắn đã lấy lại được thanh cự kiếm bị con quỷ đó vứt đi, thanh kiếm đó lại một lần nữa phát ra luồng sáng chói mắt, Ma Tín Khoa sượt qua người con quỷ đó, con quỷ đó lăc lư rồi ngã phịch xuống.
Ma Tín Khoa tiếp tục xông lên, mũi kiếm sáng như tuyết hạ xuống, con dơi đó thấy tình thế bất lợi, lại trở về với hình dạng quỷ hút máu, còn chưa bò dậy được đã bị mũi kiếm xuyên thắng qua sọ.
Cái sọ của nó cứng hơn nhiều so với tưởng tượng của Ma Tín Khoa, thanh kiếm của hắn bị bật lên, con quỷ đó chịu ảnh hưởng của trọng lực và phản lực bị đè bẹp xuống đất, nhưng, dùng trường kiếm để xem đầu đối thủ có cứng hay không coi như Ma Tín Khoa đã lời lẳm rồi.
Ma Tín Khoa lại nhấc thanh trường kiếm lên và đám xuống nhanh như chớp, mũi kiếm lần này xuyên qua cổ con qủy, khiến con quỷ bị đính chặt trên đất.
Hàn Tiến đi chầm chậm lại, hắn đưa tay ra, một linh phù bay phấp phới tới chỗ con qủy, khi đính vào người con quỷ thì đột nhiên sáng lên màu vàng kim. Nhốt con quỷ vào trong, con quỷ đó giẫy giụa hồi lâu rồi không thấy động đậy gì nữa.
Hàn Tiến thẳm thở phào, sức chiến đấu của mấy con quỷ này lớn đến vậy, ngày trước chỉ cần một tịnh quang chú là xong, hôm nay phải dùng nhiều lần, may là chỉ có 3 con, nếu nhiều hơn thì hậu quả thật khó tưởng tượng.
Đám đông dần dần bình tĩnh lại, đương nhiên, bọn họ không có khả năng tự phục hồi, không lên tiếng gì chứng tỏ sự biến mất của sinh mệnh.
''Chuyện gì vậy? Ai nói cho tôi biết sao quỷ hút máu lại có thể thi triển ma pháp không?" Ma Tín Khoa hét lớn, hắn vẫn còn thấy sợ.
‘'Không biết” Tiên Ni Nhĩ lại gần, ánh mắt nàng xem ra rất nặng nề: “Trước kia, muội chưa từng nghe đển quỷ hút máu có thẻ khai triển ma pháp"
“Tát Tư Âu, huynh thấy sao? Có biết loại này không?"
“Ta cũng không biết”
“Có lẽ chúng ta đã giết phải một đại nhân vật chăng, sau đó...” Tiên Ni Nhĩ ngừng lại không nói nữa.
“Sau đó thì sao?” Ma Tín Khoa tò mò.
“Sau đó rắc rối sẽ tìm đển chúng ta” Tiên Ni Nhĩ thở dài.
/93
|