Diệp Lâm - - Diệp gia đại trưởng lão.
Ông ta cầm một thanh tinh cương hậu bối đao, thể nội phun trào hỏa hồng năng lượng phủ lên thân đao, chém mạnh vào hổ trảo của A Qua.
Bùng. Hỏa nguyên lực của hai ngươi va nhau, kình khí ràn rạt bắn ra tứ phía. A Qua hơi chững lại còn thân thể Diệp Lâm bắn ngược ra sau, hổ khẩu cầm đao tê dại.
Mạnh thật! Miệng Diệp Lâm đắng ngằm, chống chọi mười phút với địch nhân thế này không phải chuyện dễ. Quan trọng là đối phương cũng là hỏa nguyên tu luyện giả, tốc độ của ông ta không mảy may chiếm ưu thế.
Thật không hiểu Diệp Phong ban nãy đấu với hắn thế nào mà chấn thương được một cánh tay. Diệp Lâm không khỏi chấn động, nghe theo lời Diệp Phong nhắc nhở lúc trước, bị văng đi rồi thì không lao lên công kích đối phương mà lắc người lướt vào đám đông đang hỗn chiến.
“Muốn chạy?” A Qua khinh miệt hừ lạnh, thân hình loáng lên đuổi theo.
Tốc độ của hắn nhanh hơn Diệp Lâm, tuy đám đông lộn xộn nhưng hắn vẫm bám sát được, chỉ mấy bước nữa là có thể xuất thủ công kích.
“Xem chiêu!” Diệp Lâm vận lực lên cực hạn, ngưng thành một đạo hồng sắc khí nhận trên thân đao, quay lại chém ra một nhát, hỏa nguyên năng lượng xét vào A Qua.
“Trò vặt vãnh.” Quyền trái A Qua cũng sáng rực hỏa nguyên lực đấm thẳng ra, lực xung kích chỉ khiến hắn hơi chững lại, rồi lại giậm chân lao tới.
“Thế thì sao.” Diệp Lâm đến sát một cao giai võ sĩ của Lục Lâm bang, chỉ hai chiêu là khống chế được đối phương, rồi nhấc lên, vù một tiếng ném về phía A Qua, tiếng đó cách không phát đao, hỏa nguyên khí nhận bám theo thân thể viên võ sĩ ập tới.
“Đáng ghét!” A Qua tuy không coi tính mạng viên võ sĩ ra gì nhưng không thể trơ mắt nhìn hắn bị giết, đành giờ tay trái lên kéo hắn tránh đòn của Diệp Lâm. Nhân lúc đó, Diệp Lâm giãn khoảng cách giữa hai người thêm mấy thước.
Đám đông toàn là nhân mã hai phe đang đối chiến, Diệp Lâm biết lợi dụng người Bạch Thủy gia không ngăn được hắn, nên toàn chọn người Lục Lâm bang mà hạ thủ. Võ sĩ tầm thương làm sao chống nổi nhị giai võ sư, hà huống Diệp Lâm gần như bát chấp danh dự đi đánh lén. Ông ta tả đột hữu xung, liên tục tóm lấy cao giai võ sĩ phe đối phương ném vào A Qua, ngăn hắn áp sát.
Nhân thủ Lục Lâm bang vốn không đông nên ông ta hạ thủ rất chừng mực, lần nào cũng không thương tổn đối phương. Sáu võ sĩ Lục Lâm bang không chỉ một lần bị ông ta biến thành lá chắn ngăn cản A Qua. Hắn nổi giận nhưng không phát tiết được, chỉ muốn một chưởng đánh nát Diệp Lâm, có điều tốc độ của ông ta chỉ thấp hơn hắn một chút, với chiến thuật quái dị này thì nhất thời hắn không làm gì được.
“Lão khốn không biết xấu hổ kia, ta giết Diệp Phong trước xem ngươi chạy được đi đâu.” A Qua không phải hạng ngu xuẩn, biết đối phương muốn tranh thủ thời gian cho Diệp Phong hồi phục, liền chuyển hướng lao về phía gã đang điều tức. Bên cạnh gã chỉ có hai thất giai võ sĩ bảo vệ, tuyệt đối không phải đối thủ của hắn.
Không ổn! Diệp Lâm cả kinh, vội vàng xoay người cứu viện.
“Lão tiểu tử, mắc hỡm rồi.” A Qua đang lao nhanh, thân thể chợ sững lại, chân phải bắn ra hỏa hồng nguyên lực ấn xuống đất, như đạn pháo bắn ngược lại, nghênh đón Diệp Lâm đang lao tới.
A Qua đột nhiên đổi hưởng khiến Diệp Lâm luống cuống. Hỏa nguyên thân pháp có tốc độ bạo phát cực nhanh, nhưng có nhược điểm là mỗi lần khởi động tốc độ xong rất khó xoay trở. A Qua mắt lộ hung quang, tả thủ dấy lên hỏa nguyên hung hãn tống ra.
Đến nước này chỉ còn cách ngạnh tiếp. Hậu bối đao của Diệp Lâm hướng lên, không khí lóe sáng một đạo hồng quang, nhắm vào quyền đầu A Qua.
“Ầm.” Lại một tiếng nổ vang lên, đao quyền tương giao, hữu thủ Diệp Lâm run rẩy, sắc mặt biến thành trắng nhợt, miệng rỉ máu, chân cày sát mặt đất thành một đường hơn mười thước mới đứng vững được.
A Qua nhìn ông ta bị chấn lùi, nét nanh ác càng rõ, lắc mình lao về phía Diệp Phong. Mục tiêu của hắn vẫn là Diệp Phong đang điều tức dưới đất. Chỉ cần giải quyết được gã, Diệp gia sẽ hết cơ hội lật ngược thế cờ. Hắn quay người tập kích Diệp Lâm để không còn ai quấy nhiễu nữa.
“Cẩn thận, ngăn hắn lại.” Diệp Lâm đại hãi, ông ta bị chấn lùi hơn mười thước, muốn cứu viện cũng không thể.
Hai thất giai võ sĩ bảo vệ Diệp Phong như lâm đại địch, ánh mắt tỏ vẻ sẵn sàng, nhìn nhay rồi điên cuồng dốc nguyên lực ra. Diệp Phong là hi vọng sau cùng của gia tộc, dù liều mạng họ cũng không thể để gã có gì sơ sảy.
Hai người kiên định chặn trước mặt Diệp Phong, hai nắm tay gần như liều mạng nhắn vào A Qua, hoàn toàn không phòng ngự.
“Muốn chết!” A Qua sát ý lẫm liệt, quyền trái giáng mạnh ra, hỏa nguyên cực mạnh dấy lên, định đồng thời giết cả hai. Hắn là cao giai võ sư hơn thất giai võ sĩ cả một cảnh giới, giết họ không phí chút sức nào.
Trong giây khắc quan trọng, một bóng xám oáng lên.
Tiểu Hôi hành động.
“Hỏng bét, quên mất con súc sinh này.” Tiểu Hôi vì có dáng vẻ khả ai nên dễ dàng bị coi thường. A Qua vốn cho rằng mình không tấn công Diệp Phong, nó sẽ không phản ứng, nhưng đã đánh giá thấp trí tuệ của Tiểu Hôi.
Một đạo lục mang như lưu tinh xẹt qua, chuẩn xác gián vào cổ tay hắn. Chát, mộc nguyên lực xuyên thấu tất cả đó trực tiếp đột phá hỏa nguyên lực của hắn, giáng vào thân thể.
Cơn đau khó nén được khiến tay trái của hắn run lên, hỏa nguyên lực tan mất quá nửa.
“Chát!” Quyền đầu của hai võ sĩ đánh vào vai hắn, vốn đã tán lực mất một nửa nên hắn bất giác lui lại hai bước, nhưng ngọn quyền của hắn giáng trúng hai người, cả hai phun máu lăn ngược lại, nằm mềm nhũn dưới đất. Có Tiểu Hôi can thiệp nên ngọn quyền của A Qua không lấy được mạng họ.
Nhân lúc A Qua bị chấn lùi, Diệp Lâm đến kịp, phi thân chặn trước mặt Diệp Phong, chân phải duỗi thẳng tựa cột thép, hung hãn quét vào eo hắn.
A Qua đưa tay phải lên đón, lực đạo kinh hồn dồn lên mình ông ta, lại bị bức lùi mấy bước.
“Phong nhi không hiểu thu được ở đâu tiểu yêu thú, quả thật thần kỳ.” Diệp Lâm thầm kêu may mắn, tốc độ của tiểu hầu nhi nhanh đã đành, công kích cũng quỷ dị, có thể xuyên thấu nguyên lực phòng ngự của cao giai võ sư. Nếu là võ sĩ thông thường đánh lén, A Qua hoàn toàn có thể bỏ qua, tiếp tục tru sát hai địch thủ, lúc đó thì Diệp Phong nguy mất.
“Quỷ quái!” A Qua bực bội mắng thầm, mất đi cơ hội tốt nhất để giết Diệp Phong. Có Diệp Lâm hộ vệ, cộng thêm Tiểu Hôi thừa cơ đánh lén, hắn muốn đắc thủ e không phải dễ. Quan trọng nhất là hắn chỉ còn một tay có thể chiến đấu, không thể vô pháp phát huy toàn bộ thực lực.
Đôi mắt Diệp Phong nhắm chặt từ từ hé ra, dưới mí mắt nhắm hờ lóe lên một đạo tinh quang. Sắp rồi, chỉ hai phút nữa, gã sẽ khôi phục quá nữa.
Nhìn Tô Kiệt đang chăm chú quan chiến gần đó, gã thầm cười lạnh. Nhanh thôi… tất cả sẽ kết thúc.
Ông ta cầm một thanh tinh cương hậu bối đao, thể nội phun trào hỏa hồng năng lượng phủ lên thân đao, chém mạnh vào hổ trảo của A Qua.
Bùng. Hỏa nguyên lực của hai ngươi va nhau, kình khí ràn rạt bắn ra tứ phía. A Qua hơi chững lại còn thân thể Diệp Lâm bắn ngược ra sau, hổ khẩu cầm đao tê dại.
Mạnh thật! Miệng Diệp Lâm đắng ngằm, chống chọi mười phút với địch nhân thế này không phải chuyện dễ. Quan trọng là đối phương cũng là hỏa nguyên tu luyện giả, tốc độ của ông ta không mảy may chiếm ưu thế.
Thật không hiểu Diệp Phong ban nãy đấu với hắn thế nào mà chấn thương được một cánh tay. Diệp Lâm không khỏi chấn động, nghe theo lời Diệp Phong nhắc nhở lúc trước, bị văng đi rồi thì không lao lên công kích đối phương mà lắc người lướt vào đám đông đang hỗn chiến.
“Muốn chạy?” A Qua khinh miệt hừ lạnh, thân hình loáng lên đuổi theo.
Tốc độ của hắn nhanh hơn Diệp Lâm, tuy đám đông lộn xộn nhưng hắn vẫm bám sát được, chỉ mấy bước nữa là có thể xuất thủ công kích.
“Xem chiêu!” Diệp Lâm vận lực lên cực hạn, ngưng thành một đạo hồng sắc khí nhận trên thân đao, quay lại chém ra một nhát, hỏa nguyên năng lượng xét vào A Qua.
“Trò vặt vãnh.” Quyền trái A Qua cũng sáng rực hỏa nguyên lực đấm thẳng ra, lực xung kích chỉ khiến hắn hơi chững lại, rồi lại giậm chân lao tới.
“Thế thì sao.” Diệp Lâm đến sát một cao giai võ sĩ của Lục Lâm bang, chỉ hai chiêu là khống chế được đối phương, rồi nhấc lên, vù một tiếng ném về phía A Qua, tiếng đó cách không phát đao, hỏa nguyên khí nhận bám theo thân thể viên võ sĩ ập tới.
“Đáng ghét!” A Qua tuy không coi tính mạng viên võ sĩ ra gì nhưng không thể trơ mắt nhìn hắn bị giết, đành giờ tay trái lên kéo hắn tránh đòn của Diệp Lâm. Nhân lúc đó, Diệp Lâm giãn khoảng cách giữa hai người thêm mấy thước.
Đám đông toàn là nhân mã hai phe đang đối chiến, Diệp Lâm biết lợi dụng người Bạch Thủy gia không ngăn được hắn, nên toàn chọn người Lục Lâm bang mà hạ thủ. Võ sĩ tầm thương làm sao chống nổi nhị giai võ sư, hà huống Diệp Lâm gần như bát chấp danh dự đi đánh lén. Ông ta tả đột hữu xung, liên tục tóm lấy cao giai võ sĩ phe đối phương ném vào A Qua, ngăn hắn áp sát.
Nhân thủ Lục Lâm bang vốn không đông nên ông ta hạ thủ rất chừng mực, lần nào cũng không thương tổn đối phương. Sáu võ sĩ Lục Lâm bang không chỉ một lần bị ông ta biến thành lá chắn ngăn cản A Qua. Hắn nổi giận nhưng không phát tiết được, chỉ muốn một chưởng đánh nát Diệp Lâm, có điều tốc độ của ông ta chỉ thấp hơn hắn một chút, với chiến thuật quái dị này thì nhất thời hắn không làm gì được.
“Lão khốn không biết xấu hổ kia, ta giết Diệp Phong trước xem ngươi chạy được đi đâu.” A Qua không phải hạng ngu xuẩn, biết đối phương muốn tranh thủ thời gian cho Diệp Phong hồi phục, liền chuyển hướng lao về phía gã đang điều tức. Bên cạnh gã chỉ có hai thất giai võ sĩ bảo vệ, tuyệt đối không phải đối thủ của hắn.
Không ổn! Diệp Lâm cả kinh, vội vàng xoay người cứu viện.
“Lão tiểu tử, mắc hỡm rồi.” A Qua đang lao nhanh, thân thể chợ sững lại, chân phải bắn ra hỏa hồng nguyên lực ấn xuống đất, như đạn pháo bắn ngược lại, nghênh đón Diệp Lâm đang lao tới.
A Qua đột nhiên đổi hưởng khiến Diệp Lâm luống cuống. Hỏa nguyên thân pháp có tốc độ bạo phát cực nhanh, nhưng có nhược điểm là mỗi lần khởi động tốc độ xong rất khó xoay trở. A Qua mắt lộ hung quang, tả thủ dấy lên hỏa nguyên hung hãn tống ra.
Đến nước này chỉ còn cách ngạnh tiếp. Hậu bối đao của Diệp Lâm hướng lên, không khí lóe sáng một đạo hồng quang, nhắm vào quyền đầu A Qua.
“Ầm.” Lại một tiếng nổ vang lên, đao quyền tương giao, hữu thủ Diệp Lâm run rẩy, sắc mặt biến thành trắng nhợt, miệng rỉ máu, chân cày sát mặt đất thành một đường hơn mười thước mới đứng vững được.
A Qua nhìn ông ta bị chấn lùi, nét nanh ác càng rõ, lắc mình lao về phía Diệp Phong. Mục tiêu của hắn vẫn là Diệp Phong đang điều tức dưới đất. Chỉ cần giải quyết được gã, Diệp gia sẽ hết cơ hội lật ngược thế cờ. Hắn quay người tập kích Diệp Lâm để không còn ai quấy nhiễu nữa.
“Cẩn thận, ngăn hắn lại.” Diệp Lâm đại hãi, ông ta bị chấn lùi hơn mười thước, muốn cứu viện cũng không thể.
Hai thất giai võ sĩ bảo vệ Diệp Phong như lâm đại địch, ánh mắt tỏ vẻ sẵn sàng, nhìn nhay rồi điên cuồng dốc nguyên lực ra. Diệp Phong là hi vọng sau cùng của gia tộc, dù liều mạng họ cũng không thể để gã có gì sơ sảy.
Hai người kiên định chặn trước mặt Diệp Phong, hai nắm tay gần như liều mạng nhắn vào A Qua, hoàn toàn không phòng ngự.
“Muốn chết!” A Qua sát ý lẫm liệt, quyền trái giáng mạnh ra, hỏa nguyên cực mạnh dấy lên, định đồng thời giết cả hai. Hắn là cao giai võ sư hơn thất giai võ sĩ cả một cảnh giới, giết họ không phí chút sức nào.
Trong giây khắc quan trọng, một bóng xám oáng lên.
Tiểu Hôi hành động.
“Hỏng bét, quên mất con súc sinh này.” Tiểu Hôi vì có dáng vẻ khả ai nên dễ dàng bị coi thường. A Qua vốn cho rằng mình không tấn công Diệp Phong, nó sẽ không phản ứng, nhưng đã đánh giá thấp trí tuệ của Tiểu Hôi.
Một đạo lục mang như lưu tinh xẹt qua, chuẩn xác gián vào cổ tay hắn. Chát, mộc nguyên lực xuyên thấu tất cả đó trực tiếp đột phá hỏa nguyên lực của hắn, giáng vào thân thể.
Cơn đau khó nén được khiến tay trái của hắn run lên, hỏa nguyên lực tan mất quá nửa.
“Chát!” Quyền đầu của hai võ sĩ đánh vào vai hắn, vốn đã tán lực mất một nửa nên hắn bất giác lui lại hai bước, nhưng ngọn quyền của hắn giáng trúng hai người, cả hai phun máu lăn ngược lại, nằm mềm nhũn dưới đất. Có Tiểu Hôi can thiệp nên ngọn quyền của A Qua không lấy được mạng họ.
Nhân lúc A Qua bị chấn lùi, Diệp Lâm đến kịp, phi thân chặn trước mặt Diệp Phong, chân phải duỗi thẳng tựa cột thép, hung hãn quét vào eo hắn.
A Qua đưa tay phải lên đón, lực đạo kinh hồn dồn lên mình ông ta, lại bị bức lùi mấy bước.
“Phong nhi không hiểu thu được ở đâu tiểu yêu thú, quả thật thần kỳ.” Diệp Lâm thầm kêu may mắn, tốc độ của tiểu hầu nhi nhanh đã đành, công kích cũng quỷ dị, có thể xuyên thấu nguyên lực phòng ngự của cao giai võ sư. Nếu là võ sĩ thông thường đánh lén, A Qua hoàn toàn có thể bỏ qua, tiếp tục tru sát hai địch thủ, lúc đó thì Diệp Phong nguy mất.
“Quỷ quái!” A Qua bực bội mắng thầm, mất đi cơ hội tốt nhất để giết Diệp Phong. Có Diệp Lâm hộ vệ, cộng thêm Tiểu Hôi thừa cơ đánh lén, hắn muốn đắc thủ e không phải dễ. Quan trọng nhất là hắn chỉ còn một tay có thể chiến đấu, không thể vô pháp phát huy toàn bộ thực lực.
Đôi mắt Diệp Phong nhắm chặt từ từ hé ra, dưới mí mắt nhắm hờ lóe lên một đạo tinh quang. Sắp rồi, chỉ hai phút nữa, gã sẽ khôi phục quá nữa.
Nhìn Tô Kiệt đang chăm chú quan chiến gần đó, gã thầm cười lạnh. Nhanh thôi… tất cả sẽ kết thúc.
/672
|