Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 145: Nghịch chuyển.

/672


“Cửu đội trưởng, đại trưởng lão, giải quyết Diệp Phong trước đi. Bằng không khi hắn hồi phục, sự tình không thể thu thập được nữa.” Cơ nhục trên mặt A Qua co lại, trầm giọng gầm lên.

“Vâng!”

“Được!”

Hai người vâng lời, tách khỏi vòng chiến, mặc kệ đối thủ của mình, lao về phía A Qua. Hầu thị huynh đệ và nhị trưởng lão đương nhiên không dễ dàng bỏ qua, bám sát hai người. Đơn đả độc đấu, sau cùng lại thành quần đấu giữa các võ sư.

“Bất kể là ai, chỉ cần có cơ hội, lập tức hạ sát Diệp Phong, không được lưu tình.” A Qua hạ lệnh.

Hắn và Diệp Lâm một đấu một, xuất hiện thêm Tiểu Hôi thì hắn chịu kém thế nhiều. Nhưng ba võ sư đối trận, Tiểu Hôi không phát huy được bao nhiêu tác dụng. Dù thân pháp của nó có quỷ dị hơn nữa cũng không thể đồng thời tương trợ ba võ sư. Trong ba người sẽ có một nhân cơ hội uy hiếp Diệp Phong.

“Tất cả cẩn thận, nhất định bảo vệ Phong nhi.” Diệp Lâm trinh trọng dặn. Diệp Phong hiện tại là hi vọng duy nhất của gia tộc, dù liều cái mạng già cũng phải bảo vệ được gã.

Sáu võ sư lập tức diễn ra một trận chiến dữ dội.

Trong trường chỉ thấy bóng người thấp thoáng, nguyên lực va nhau nổ tung tạo thành dao động kình khí khiến các võ sĩ hỗn chiến gần đó há hốc miệng. Ba người bọn A Qua thi triển mọi thủ đoạn định công kích Diệp Phong đang được bảo vệ, còn bọn Diệp Lâm như tảng đá chặn lại, dù A Qua thi triển viêm bạo uy lực mạnh nhất cũng bị bốn người liều mạng liên thủ đón đỡ. Tiểu Hôi liên tục lách mình vào, cây côn xuyên thấu mọi nguyên lực phòng ngự thường xuyên hóa giải nguy cơ cho bọn Diệp Lâm.

Nếu chỉ bằng vào bọn Diệp Lâm, e rằng chưa đầy một phát là có người trọng thương bại trận, nhưng có thêm Tiểu Hôi xen vào, với thân pháp quỷ dị cùng trực giác gần như biến thái nên luôn kịp thời bù lại sơ hở cho chúng nhân. Bốn người không quen nhau nên phối hợp không khỏi ngượng ngập và sở hở nhưng đều được nó vá lại như kỳ tích.

“Chát!” Hầu Kiệt xuất ra một chưởng cương mãnh, đột ngột giáng vào vai trái A Qua. Tuy hắn có nguyên lực hộ thể nhưng một đòn này khiến hắn đau đớn há hốc miệng.

“Không xong rồi.” Hầu Kiệt định lợi dụng ngọn chưởng này bức A Qua lùi lại nhưng đối phương quá mạnh mẽ, chỉ hơi lắc người, tiếp tục nghiến răng xông vào Diệp Phong.

Vai phải hắn vốn tạm thời bị Diệp Phong phế, chịu thêm một đòn chỉ làm thương thế nặng thêm chứ không ảnh hưởng đến sức chiến đấu.

“Viêm bạo!” A Qua gầm vang, hỏa hồng nguyên lực hùng hậu nhất dấy lên, ngưng tụ trên tay. Luồng năng lượng hung mãnh như hỏa long vút lên, lao vào Diệp Phong.

Diệp Lâm gần Diệp Phong nhất, cũng cách tới bốn, năm thước, ông ta giậm chân phải, dấy lên một nhất đạo hồng quang hung hãn, thân thể như sao băng xẹt đến. Dốc toàn lực, ông ta có thể lấy thân mình cản vào giữa trước khi Viêm bạo đánh trúng Diệp Phong. Tất nhiên ông ta không còn dư lực phòng ngự, lấy sinh mệnh ra tranh thủ chút thời gian sau cùng cho gã.

“Đại trưởng lão! Thừa mông hậu ái... Đa tạ!” Giọng nói thuần hậu vang lên tai Diệp Lâm, trọng chùy kịp thời thò ra đẩy khẽ, hất ông ta sang bên, đòng thời lớp thổ nguyên năng lượng đen nhánh giáng vào Viêm bạo.

“Chát!” Khí lưu nổ tung, mặt đất xuất hiện một miệng hố. Thân ảnh thiếu niên quen thuộc lại ngạo nghễ đứng giữa chiến trường.

“Phong nhi!” Diệp Lâm không giấu được kích động, gọng nói cũng run theo, đôi mắt mờ đục trào lệ.

Diệp gia! Được cứu rồi.

“Diệp huynh đệ! Không sao chứ?” Hầu thị huynh đệ kinh hỉ vạn phần, rút khỏi vòng chiến, đến trước mặt gã.

“Tuy chỉ khôi phục bảy thành thực lực... Bất quá đối phó chúng thì đủ rồi.” Diệp Phong mỉm cười, mắt ánh lên quang mang nguy hiểm, lạnh lùng nói: “Các vị đứng sang bên nghỉ, còn lại giao cho tại hạ.”

“Một mình huynh đệ đấu với chúng?” Hầu Kiệt ngây người hỏi, Diệp Phong chiến đấu trở lại được, tối đa cũng chỉ ngang với một võ sư, lấy một địch ba thì sao được? Nếu gã có thực lực đó đã không để chúng nhân vất vả nãy giờ.

“Yên tâm!” Gã vỗ vai Hầu Kiệt, không giải thích gì, chỉ nở nụ cười tươi tắn.

“Diệp Phong, chả lẽ bí kỹ ban nãy ngươi thi triển khiến người ta thần kinh thác loạn? Một người định đấu với ba võ sư bọn ta?” Bạch Thủy đại trưởng lão cười lạnh.

“Hắn muốn chết, chúng ta thành toàn cho hắn.” A Qua đầu tiên kinh ngạc rồi đâm ra mừng rỡ. Kinh ngạc vì gã nhanh chóng khôi phục như thế, vui vì đối phương không biết tốt xấu gì, dám khiêu chiến ba người.

Chỉ cần ba người dốc toàn lực nhanh chóng giết gã thì thắng lợi sau cùng vẫn nghiêng về phe chúng. Dù gã có trong tay kim quang thần bí xuyên qua tất cả nhưng phải cần thời gian chuẩn bị nhất định, hơn nữa thi triển ra sẽ có di chứng mãnh liệt, nên A Qua không hề lo lắng. Trạng thái hiện tại của gã có thi triển được không vẫn là câu hỏi.

Gã ung dung bước lên hai bước, Chấn thiên chùy khẽ rung, kêu lên ong ong.

Kém về khí thế, ba người bọn A Qua không tự giác lùi lại hai bước, giới bị cực độ nhìn gã. Tiểu tử này lẽ nào còn bí mật chưa để lộ?

“Địa long chấn!” Diệp Phong nở nụ cười quỷ dị, trọng chùy dộng thẳng xuống đất, sóng kình lực hùng hồn lao vào ba người.

Địa long chấn vừa công kích tầm xa vừa tầm rộng. Ba người đối phương đứng khá gần nhau nên đều lọt vào phạm vi công kích của gã.

“Đó là ỷ trượng của ngươi hả?” A Qua hừ lạnh, thần kình vốn căng lên lỏng ra. Xem ra Diệp Phong quả thật thần kinh có vấn đề.

Địa long chấn tuy mạnh nhưng cả ba đều là võ sư, cong kích kiểu này tất nhiên không coi ra gì. Mỗi người sử dụng có bảy phần thực lực là đủ dẹp tan năng lượng chấn kích.

“Chát, chát, chát,” Tiếng đất nổ vang lên bồm bộp, quanh ba người dấy lên một lớp cát đá, va vào hộ thể nguyên lực.

“A, Diệp Phong đâu?” A Qua đinh thần nhìn kỹ, thân ảnh gã đã biến mất.

Đánh lén? Không đúng, hắn không có cảm ứng gì. Thực lực của Diệp Phong chưa đạt đến mức đến gần mà hắn không cảm giác được gì.

Sau phút chốc kinh ngạc, A Qua nhìn thấy một bóng người cách bảy, tám thước đang cấp tốc lướt về bên phải. Không phải Diệp Phong thì ai? Nhìn thấy mục tiêu của gã, lòng hắn dấy lên nỗi sợ.

“Không xong, mục tiêu của hắn là thiếu gia.” A Qua gầm lên, biến sắc giậm mạnh chân phải, thân thể như mũi tên rời dây cung bắn ngược lại về phía Diệp Phong.

Từ việc gã xuất trường hoành tráng rồi lớn lối lấy một địch ra, thi thiển Địa long chấn để quấy nhiễu… tất cả chỉ là thủ đoạn mê hoặc địch nhân của gã. Tô Kiệt mới là địch nhân quan trọng nhất, bắt được hắn thì mọi phiền hà sẽ tự tan biến.

Vốn đá là lý lẽ cực kỳ đơn giản. Nhưng một là Lục Lâm bang nhân thủ không đủ, không có võ sư bỏ tinh lực ra bảo vệ hắn, thứ hai Diệp Phong nhiều lần thể hiện thực lực khiến chúng lo ngại. Ba võ sư đang lúc cực độ khẩn trương và nghi kỵ nên cho rằng gã có căn cứ nào đó để chiến thắng cả ba nên không ngờ gã lại ném ra một viên yên vụ đạn ấu trĩ quá mức đó. Chính vì quá ấu trĩ nên chúng không cảnh giác.

Ví như có người nói là sẽ dùng răng cắn tai người khác, tất nhiên ai cũng sẽ hiếu kỳ và buồn cười, chờ xem người đó thực hiện thế nào. Bọn A Qua cũng có tâm lý ấy nên mắc lừa Diệp Phong.

Trước đó mấy phút gã vẫn là hi vọng sau rốt của Diệp gia bị bọn A Qua truy sát. Nhưng chỉ sau nháy mắt, tình thế đã nghịch chuyển, nhân vật trọng yếu của bọn hắn – Tô Kiệt, bị gã uy hiếp.

Khóe môi A Qua bám theo sau chợt đắng ngằm, lần trước gã suýt giết Tô Kiệt, lần này bổn cũ soạn lại mà hắn không phòng bị gì. Đương nhiên, A Ngốc trọng thương là việc nằm ngoài dự liệu của hắn, không ai ngờ Diệp Phong chỉ là một thiếu niên lại dồn bọn hắn đến mức này. Nếu cả hai đều có mặt, vạn lần không được để Tô Kiệt xảy ra sơ sót gì.

Tô thiếu gia... vì sao lại chọn một sát tinh đáng sợ thế này. A Qua sau cùng cũng hối hận, nhân vật như gã, dù Tô Kiệt là Lục Lâm bang thiếu chủ cũng không nên chạm vào.


/672

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status