Thanh sắc năng lượng cầu dẫn phồng lên trước mặt Diệp Phong, loáng thoáng có xu thế muốn nổ tung. Lòng Diệp Phong lạnh buốt, biết là lợi hại nên vội có phản ứng.
Tay trái gã ôm eo Mộ Dung Tử Thanh kéo ra sau, đồng thời chân phải mọc ra một lớp Kinh cức thứ giáp.
"Thiết bì thuật!" Cảm giác vững chắc tràn lên chân phải gã, nửa thân trên của gã ngửa ra, chân phải đá lên cao, cực kỳ chuẩn xác trúng thanh sắc năng lượng cầu.
“Chát!” Tiếng nổ vang vọng, thanh sắc năng lượng khí toàn nổ tung, hất gã ngã nhào. Cái chân phải hung hãn của gã run lên, tê dại hẳn đi khiến gã thầm kinh hãi.
Đòn mộc nguyên công kích này có uy lực đến vậy ư? Chẳng phải lực công kích cận thân của bạch viên sẽ phá được phòng ngự của gã? Vừa rồi gã đồng thời vận hai loại phòng ngự: thứ giáp và Thiết bì thuật. Như vậy mà cũng bị chấn động không nhẹ, đủ thấy uy lực của thanh sắc khí toàn.
Gã đã nghĩ sai, Mộc nguyên ngưng toàn đạn này là kỹ năng trời sinh của chủng tộc bạch viên, một khi sử dụng sẽ có uy lực không kém lục phẩm võ kỹ do nhân loại thi triển. Diệp Phong có thể ung dung tiếp được, ngay cả bạch viên cũng kinh ngạc.
Nó phục dụng bí dược của Dâm Dục ma cơ có thể kích phát thêm hai thành thực lực, tuy không hi vọng một chiêu hạ được Diệp Phong nhưng ít nhất cũng khiến gã trọng thương mới phải. Nào ngờ gà trừ chân phải không khống ché được thì không hề thụ thương, càng khiến lòng nó lạnh buốt.
Bạch viên là yêu thú thông linh, tuy không nói được tiếng người nhưng đầu óc không ngu độn. Theo phản ứng của Diệp Phong thì gã rất coi trọng mỹ nữ trong lòng, nếu muốn đánh bại gã tất nó phải bắt đầu hạ thủ từ cô.
Thân hình nó lướt đi, lưu lại tàn ảnh, vòng sang mé trái Diệp Phong. Gã vừa định thần khỏi trạng thái bị mộc nguyên ngưng toàn đạn đả kích thì bạch viên đã chụp vào đầu vai Mộ Dung Tử Thanh.
“Vù!” Tay gã phất mạnh, như ý bổng quét mạnh, khúc trên cây bổng như cự chùy dấy lên tiếng gió ràn rạt.
Bạch viên tựa hồ dự liệu được phản ứng của gã, tay trầm xuống tránh được ngọn bổng hung hãn, khẽ cong khuỷu tay, bàn tay từ dưới hất lên chụp vào Mộ Dung Tử Thanh. Nó đứng thẳng lên cao chừng ba thước, tay dài hai thước, chỉ nguyên cẳng tay cũng dài hơn cả cánh tay Diệp Phong chừng nửa thước, ngọn trảo này uy thế rất mạnh.
Gã ung dung lỏng tay trái giữ Mộ Dung Tử Thanh ra, nắm quyền tống mạnh tới.
“Ầm!” Bạch viên đứng không vững, lùi liền ba bước, Diệp Phong không lùi mà tiến, chặn trước mặt cô.
Lòng cô ngọt lịm, nhưng tiếp đó lại ủ rũ, với gã cô chỉ là gánh nặng…
Cô hiểu rõ nêu không vì mình, gã dù đấu hay bỏ chạy thì bạch viên đều không ngăn được. Không hiểu, nếu không có Tử mẫu hoàn, liệu gã có bỏ lại cô không? Chắc là không… Cô thoáng buồn, rất hy vọng có thể mởi đôi vòng ra để chứng minh ý nghĩ của mình, cũng qua đó chứng mình mức độ trọng yếu của mình trong lòng gã.
Diệp Phong và bạch viên đang giằng co. Gã khó lòng mang theo Mộ Dung Tử Thanh phá được vòng vây nhưng bạch viên cũng khó lòng làm gì được gã.
Tuy nó trăm phương ngàn kế định uy hiếp Mộ Dung Tử Thanh nhằm bức gã lộ sơ hở, nhưng gã có Kinh cức thứ giáp và Thiết bì thuật bảo vệ, thỉnh thoảng bị đánh trúng cũng không ảnh hưởng gì. Ngược lại, như ý bổng của gã khi dài ra thì cự ly công kích còn hơn tay bạch viên, có thể trực tiếp uy hiếp thân thể nó. Cứ vậy nó thụ thương mấy chỗ không nhẹ, nhờ thân thể bất phàm nên chưa thật sự anh hưởng đến sức chiến đấu.
Hai trận chiến khiến lòng cốc đổ nát, nơi chúng nhân lướt qua, kình khí túng hoành, quyền cước loạn vũ, từng vạt thảo dược hoặc gãy vụn hoặc bị nhổ tung văng lên không. Không khí đậm đặc mùi dâm độc, bất tri bất giác đậm hơn mấy phần.
Gương mặt vốn kiều mị của Dâm Dục ma cơ dần âm trầm. Dược cố này ả phải phí vô vàn tâm huyết mới tạo ra được, ả ẩn cư ở đây mấy năm, nhờ vào dâm khí dày đặc để tôi luyện huyết độc, giờ dược viên bị hủy, cơn giận trong lòng ấp ủ bấy lâu bừng lên. Đệ tử Bách Thảo cốc tôn kính dược theo theo cách người ngoài không thể hiểu nổi, hà huống đây là giữa cốc, toàn trồng những loại quý giá, có những loại khi đã đứt rễ thì trừ phi ả quay về Bách Thảo cốc, bằng không không thể kiếm đâu ra.
Sau cùng, ả cũng bạo phát.
Dâm Dục ma cơ nổi bong bóng máu quanh mình, thoáng sau huyết vụ từ đỏ nhạt biến thành đỏ sậm, đôi chỗ đen lại. Làn da vốn trắng ngần của ả tựa hồ có máu rỉ ra từ lỗ chân lông, quỷ dị cực độ.
“Tất cả cẩn thận, ma nữ sắp ra tay.” Âu Dương Thiên cao giọng nhắc nhơ.
"Độc huyết liên hoàn bạo!" Dâm Dục ma cơ xoay tít, mười mấy ngọn huyết tiễn trùm lên chín người đang vây công.
"Huyền hỏa chi thuẫn!" Âu Dương Thiên không dám chậm chễ, tay trái chập lại đẩy ra, hỏa thuẫn cao bằng nửa thân người che trước mặt, chặn đứng hai mũi huyết tiễn.
Những dung binh khác đều thi triển thủ đoạn phòng ngự, không dám lơ là.
Phụt! Phập! Phập! Phập.
Tiếng động trầm trầm vang lên dồn dập, huyết tiên đột ngột nổ tung ngang đường bay, hóa thành vô số giọt máu, lao vào chúng nhân với tốc độ nhanh hơn.
“Không ổn.” Vốn phạm vi huyền hỏa chi thuẫn của Âu Dương Thiên đủ để ngăn chặn hai mũi huyết tiễn nhưng khi huyết tiễn nổ tung thì tình huống thay đổi. Máu giọt bay khắp trời, Huyền hỏa chi thuẫn chỉ coa chừng nửa thân người không thể hoàn toàn ngăn hết.
“Xoạt, xoạt…” Mấy giọt máu va vào Huyền hỏa chi thuẫn, hỏa thuẫn dày chừng nửa thước bị kích xuyên tám phần, rồi mới tan thành huyết yên, phát ra tiếng xèo xèo.
Đồng thời, một trên một dưới, hai giọt máu tránh khỏi phạm vi Huyền hỏa chi thuẫn, bắn vào trán và chân phải Âu Dương Thiên.
Cùng tiếng quát khẽ, đại đao trong tay Âu Dương Thiên bổ mạnh, mang theo hồng mang rực rỡ vạch ngang tầng không.
Đao phong mang theo hỏa quang nóng rãy quét qua, vô số giọt máu hóa thành một vạt sương đỏ lòm, tiến tới thêm nửa thước thì bị nhiệt khí cuốn lên cao. Bất quá, vạt sương dù không chạm vào mình Âu Dương Thiên nhưng chạm vào tay bàn tay cầm đao. Giọt sương mong manh chạm đến da là thấm vào ngay.
Độc huyết lan nhanh, Âu Dương Thiên nhanh chóng cảm nhận được nét khác lạ trong thể nội, lòng lạnh buốt, vội vận nguyên lực lên kháng cự, chật vật lắm mới bức được dâm độc ra, sống lưng hắn đầm đìa mồ hôi lạnh. Hắn chỉ bức đôi chút huyết độc mà đã như thế, nếu chính diện trúng phải e rằng sẽ không cách nào chống nổi.
Rất nhanh, mất võ sư quanh đó chứng minh cho suy đoán của hắn.
Huyết tiễn bạo phát quá đột nhiên, tốc độ cực nhanh, ba trung giai võ sư không kịp đề phòng nên trúng chiêu. Dù cao giai võ sư cũng có hai người dính phải một giọt, huyết độc vừa chạm vào da là thấm luôn.
Mấy giây sau, ba trung giai võ sư bắt đầu đỏ mặt, miệng phì hơi nóng, nhãn thần tản mát dần, tuy lý trí còn lại cho chúng biết mau dùng nguyên lực bức dâm độc ra, nhưng không tài nào áp chế được dục vọng dâng trào. Cộng thêm Dâm Dục ma cơ ăn vận đầy gợi cảm, càng dấy lên dục vọng nguyên thủy nhất trong lòng chúng, thoáng sau đã triệt để chìm đắm.
Tiếp đó là hai cao giai võ sư, tuy trúng ít huyết độc hơn nhưng dược tính không kém tí nào. Sau một chốc thôi động nguyên lực đối kháng dâm độc, chúng cũng dần bị dục vọng nuốt chửng, không đầy một phút là đi theo vết xe đổ của ba trung giai võ sư.
Bốn võ sư không trúng chiêu nhìn nhau, cực độ kinh hoảng. Uy lực của huyết độc không ngờ đến mức này, họ đều sợ hãi, Âu Dương Thiên liếc sang phía Diệp Phong và bạch viên giao đấu, cũng hơi ngạc nhiên.
Với nhãn quang độc đáo, hắn nhận ra thực lực của Diệp Phong còn hơn mình, dù bạch viên cũng phải là yêu thú mà hắn đối phó được. Tuy vẫn còn bốn nhân thủ, thực lực đều mạnh nhưng đấu với Dâm Dục ma cơ cũng không thể thắng nổi, nói gì đến Diệp Phong nữa…
Làm cách nào đây? Âu Dương Thiên nhanh chóng tính toán.
“Hừ, trúng dâm độc của ta, trong một canh giờ mà không tìm nữ nhân phát tiết thì nguyên dương tinh khí sẽ bị tổn thương không thể bù đắp, vĩnh viễn đừng mong làm nam nhân nữa, ha ha.” Sắc mặt Dâm Dục ma cơ nhợt đi, chiêu Huyết bạo chi thuật khiến ả mất khá nhiều tinh huyết.
Âu Dương Thiên lại khó coi hơn mấy phần, nhưng trúng chiêu đều là dung binh, gã không hề thương xót, giờ giữ mình còn khó, lấy đâu ra công sức quan tâm đến người khác.
“Các hạ đừng có quá khinh người, giao giải dược ra, việc này còn có thể cho qua.” Âu Dương Thiên trầm giọng, hắn làm vậy vì chỉ còn hai dung binh bên mình, chốc nữa có khi phải hi sinh họ để giữ mạng. Hắn biết Dâm Dục ma cơ tuyệt đối không tha cho mình.
“Giải dược? Ha ha ha, giải dược ở đây chỉ có tiểu nha đầu đó. Nhưng ta không thể lãng phí như thế, nguyên dương tinh khí của chúng, ta nhất định phải lấy.”
“Ta đã nói trừ phi để lại đầu, các ngươi đừng mong thoát được ai.” Dâm Dục ma cơ đau lòng nhìn dược thảo dưới đất, lạnh lùng nói: “Bất quá các ngươi có lựa chọn thứ hai.”
Tay trái gã ôm eo Mộ Dung Tử Thanh kéo ra sau, đồng thời chân phải mọc ra một lớp Kinh cức thứ giáp.
"Thiết bì thuật!" Cảm giác vững chắc tràn lên chân phải gã, nửa thân trên của gã ngửa ra, chân phải đá lên cao, cực kỳ chuẩn xác trúng thanh sắc năng lượng cầu.
“Chát!” Tiếng nổ vang vọng, thanh sắc năng lượng khí toàn nổ tung, hất gã ngã nhào. Cái chân phải hung hãn của gã run lên, tê dại hẳn đi khiến gã thầm kinh hãi.
Đòn mộc nguyên công kích này có uy lực đến vậy ư? Chẳng phải lực công kích cận thân của bạch viên sẽ phá được phòng ngự của gã? Vừa rồi gã đồng thời vận hai loại phòng ngự: thứ giáp và Thiết bì thuật. Như vậy mà cũng bị chấn động không nhẹ, đủ thấy uy lực của thanh sắc khí toàn.
Gã đã nghĩ sai, Mộc nguyên ngưng toàn đạn này là kỹ năng trời sinh của chủng tộc bạch viên, một khi sử dụng sẽ có uy lực không kém lục phẩm võ kỹ do nhân loại thi triển. Diệp Phong có thể ung dung tiếp được, ngay cả bạch viên cũng kinh ngạc.
Nó phục dụng bí dược của Dâm Dục ma cơ có thể kích phát thêm hai thành thực lực, tuy không hi vọng một chiêu hạ được Diệp Phong nhưng ít nhất cũng khiến gã trọng thương mới phải. Nào ngờ gà trừ chân phải không khống ché được thì không hề thụ thương, càng khiến lòng nó lạnh buốt.
Bạch viên là yêu thú thông linh, tuy không nói được tiếng người nhưng đầu óc không ngu độn. Theo phản ứng của Diệp Phong thì gã rất coi trọng mỹ nữ trong lòng, nếu muốn đánh bại gã tất nó phải bắt đầu hạ thủ từ cô.
Thân hình nó lướt đi, lưu lại tàn ảnh, vòng sang mé trái Diệp Phong. Gã vừa định thần khỏi trạng thái bị mộc nguyên ngưng toàn đạn đả kích thì bạch viên đã chụp vào đầu vai Mộ Dung Tử Thanh.
“Vù!” Tay gã phất mạnh, như ý bổng quét mạnh, khúc trên cây bổng như cự chùy dấy lên tiếng gió ràn rạt.
Bạch viên tựa hồ dự liệu được phản ứng của gã, tay trầm xuống tránh được ngọn bổng hung hãn, khẽ cong khuỷu tay, bàn tay từ dưới hất lên chụp vào Mộ Dung Tử Thanh. Nó đứng thẳng lên cao chừng ba thước, tay dài hai thước, chỉ nguyên cẳng tay cũng dài hơn cả cánh tay Diệp Phong chừng nửa thước, ngọn trảo này uy thế rất mạnh.
Gã ung dung lỏng tay trái giữ Mộ Dung Tử Thanh ra, nắm quyền tống mạnh tới.
“Ầm!” Bạch viên đứng không vững, lùi liền ba bước, Diệp Phong không lùi mà tiến, chặn trước mặt cô.
Lòng cô ngọt lịm, nhưng tiếp đó lại ủ rũ, với gã cô chỉ là gánh nặng…
Cô hiểu rõ nêu không vì mình, gã dù đấu hay bỏ chạy thì bạch viên đều không ngăn được. Không hiểu, nếu không có Tử mẫu hoàn, liệu gã có bỏ lại cô không? Chắc là không… Cô thoáng buồn, rất hy vọng có thể mởi đôi vòng ra để chứng minh ý nghĩ của mình, cũng qua đó chứng mình mức độ trọng yếu của mình trong lòng gã.
Diệp Phong và bạch viên đang giằng co. Gã khó lòng mang theo Mộ Dung Tử Thanh phá được vòng vây nhưng bạch viên cũng khó lòng làm gì được gã.
Tuy nó trăm phương ngàn kế định uy hiếp Mộ Dung Tử Thanh nhằm bức gã lộ sơ hở, nhưng gã có Kinh cức thứ giáp và Thiết bì thuật bảo vệ, thỉnh thoảng bị đánh trúng cũng không ảnh hưởng gì. Ngược lại, như ý bổng của gã khi dài ra thì cự ly công kích còn hơn tay bạch viên, có thể trực tiếp uy hiếp thân thể nó. Cứ vậy nó thụ thương mấy chỗ không nhẹ, nhờ thân thể bất phàm nên chưa thật sự anh hưởng đến sức chiến đấu.
Hai trận chiến khiến lòng cốc đổ nát, nơi chúng nhân lướt qua, kình khí túng hoành, quyền cước loạn vũ, từng vạt thảo dược hoặc gãy vụn hoặc bị nhổ tung văng lên không. Không khí đậm đặc mùi dâm độc, bất tri bất giác đậm hơn mấy phần.
Gương mặt vốn kiều mị của Dâm Dục ma cơ dần âm trầm. Dược cố này ả phải phí vô vàn tâm huyết mới tạo ra được, ả ẩn cư ở đây mấy năm, nhờ vào dâm khí dày đặc để tôi luyện huyết độc, giờ dược viên bị hủy, cơn giận trong lòng ấp ủ bấy lâu bừng lên. Đệ tử Bách Thảo cốc tôn kính dược theo theo cách người ngoài không thể hiểu nổi, hà huống đây là giữa cốc, toàn trồng những loại quý giá, có những loại khi đã đứt rễ thì trừ phi ả quay về Bách Thảo cốc, bằng không không thể kiếm đâu ra.
Sau cùng, ả cũng bạo phát.
Dâm Dục ma cơ nổi bong bóng máu quanh mình, thoáng sau huyết vụ từ đỏ nhạt biến thành đỏ sậm, đôi chỗ đen lại. Làn da vốn trắng ngần của ả tựa hồ có máu rỉ ra từ lỗ chân lông, quỷ dị cực độ.
“Tất cả cẩn thận, ma nữ sắp ra tay.” Âu Dương Thiên cao giọng nhắc nhơ.
"Độc huyết liên hoàn bạo!" Dâm Dục ma cơ xoay tít, mười mấy ngọn huyết tiễn trùm lên chín người đang vây công.
"Huyền hỏa chi thuẫn!" Âu Dương Thiên không dám chậm chễ, tay trái chập lại đẩy ra, hỏa thuẫn cao bằng nửa thân người che trước mặt, chặn đứng hai mũi huyết tiễn.
Những dung binh khác đều thi triển thủ đoạn phòng ngự, không dám lơ là.
Phụt! Phập! Phập! Phập.
Tiếng động trầm trầm vang lên dồn dập, huyết tiên đột ngột nổ tung ngang đường bay, hóa thành vô số giọt máu, lao vào chúng nhân với tốc độ nhanh hơn.
“Không ổn.” Vốn phạm vi huyền hỏa chi thuẫn của Âu Dương Thiên đủ để ngăn chặn hai mũi huyết tiễn nhưng khi huyết tiễn nổ tung thì tình huống thay đổi. Máu giọt bay khắp trời, Huyền hỏa chi thuẫn chỉ coa chừng nửa thân người không thể hoàn toàn ngăn hết.
“Xoạt, xoạt…” Mấy giọt máu va vào Huyền hỏa chi thuẫn, hỏa thuẫn dày chừng nửa thước bị kích xuyên tám phần, rồi mới tan thành huyết yên, phát ra tiếng xèo xèo.
Đồng thời, một trên một dưới, hai giọt máu tránh khỏi phạm vi Huyền hỏa chi thuẫn, bắn vào trán và chân phải Âu Dương Thiên.
Cùng tiếng quát khẽ, đại đao trong tay Âu Dương Thiên bổ mạnh, mang theo hồng mang rực rỡ vạch ngang tầng không.
Đao phong mang theo hỏa quang nóng rãy quét qua, vô số giọt máu hóa thành một vạt sương đỏ lòm, tiến tới thêm nửa thước thì bị nhiệt khí cuốn lên cao. Bất quá, vạt sương dù không chạm vào mình Âu Dương Thiên nhưng chạm vào tay bàn tay cầm đao. Giọt sương mong manh chạm đến da là thấm vào ngay.
Độc huyết lan nhanh, Âu Dương Thiên nhanh chóng cảm nhận được nét khác lạ trong thể nội, lòng lạnh buốt, vội vận nguyên lực lên kháng cự, chật vật lắm mới bức được dâm độc ra, sống lưng hắn đầm đìa mồ hôi lạnh. Hắn chỉ bức đôi chút huyết độc mà đã như thế, nếu chính diện trúng phải e rằng sẽ không cách nào chống nổi.
Rất nhanh, mất võ sư quanh đó chứng minh cho suy đoán của hắn.
Huyết tiễn bạo phát quá đột nhiên, tốc độ cực nhanh, ba trung giai võ sư không kịp đề phòng nên trúng chiêu. Dù cao giai võ sư cũng có hai người dính phải một giọt, huyết độc vừa chạm vào da là thấm luôn.
Mấy giây sau, ba trung giai võ sư bắt đầu đỏ mặt, miệng phì hơi nóng, nhãn thần tản mát dần, tuy lý trí còn lại cho chúng biết mau dùng nguyên lực bức dâm độc ra, nhưng không tài nào áp chế được dục vọng dâng trào. Cộng thêm Dâm Dục ma cơ ăn vận đầy gợi cảm, càng dấy lên dục vọng nguyên thủy nhất trong lòng chúng, thoáng sau đã triệt để chìm đắm.
Tiếp đó là hai cao giai võ sư, tuy trúng ít huyết độc hơn nhưng dược tính không kém tí nào. Sau một chốc thôi động nguyên lực đối kháng dâm độc, chúng cũng dần bị dục vọng nuốt chửng, không đầy một phút là đi theo vết xe đổ của ba trung giai võ sư.
Bốn võ sư không trúng chiêu nhìn nhau, cực độ kinh hoảng. Uy lực của huyết độc không ngờ đến mức này, họ đều sợ hãi, Âu Dương Thiên liếc sang phía Diệp Phong và bạch viên giao đấu, cũng hơi ngạc nhiên.
Với nhãn quang độc đáo, hắn nhận ra thực lực của Diệp Phong còn hơn mình, dù bạch viên cũng phải là yêu thú mà hắn đối phó được. Tuy vẫn còn bốn nhân thủ, thực lực đều mạnh nhưng đấu với Dâm Dục ma cơ cũng không thể thắng nổi, nói gì đến Diệp Phong nữa…
Làm cách nào đây? Âu Dương Thiên nhanh chóng tính toán.
“Hừ, trúng dâm độc của ta, trong một canh giờ mà không tìm nữ nhân phát tiết thì nguyên dương tinh khí sẽ bị tổn thương không thể bù đắp, vĩnh viễn đừng mong làm nam nhân nữa, ha ha.” Sắc mặt Dâm Dục ma cơ nhợt đi, chiêu Huyết bạo chi thuật khiến ả mất khá nhiều tinh huyết.
Âu Dương Thiên lại khó coi hơn mấy phần, nhưng trúng chiêu đều là dung binh, gã không hề thương xót, giờ giữ mình còn khó, lấy đâu ra công sức quan tâm đến người khác.
“Các hạ đừng có quá khinh người, giao giải dược ra, việc này còn có thể cho qua.” Âu Dương Thiên trầm giọng, hắn làm vậy vì chỉ còn hai dung binh bên mình, chốc nữa có khi phải hi sinh họ để giữ mạng. Hắn biết Dâm Dục ma cơ tuyệt đối không tha cho mình.
“Giải dược? Ha ha ha, giải dược ở đây chỉ có tiểu nha đầu đó. Nhưng ta không thể lãng phí như thế, nguyên dương tinh khí của chúng, ta nhất định phải lấy.”
“Ta đã nói trừ phi để lại đầu, các ngươi đừng mong thoát được ai.” Dâm Dục ma cơ đau lòng nhìn dược thảo dưới đất, lạnh lùng nói: “Bất quá các ngươi có lựa chọn thứ hai.”
/672
|