Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 227: Uy lực của ma cơ (2)

/672


“Lựa chọn nào?” Âu Dương Thiên máy động.

“Tự giác để ta lấy nguyên dương tinh khí, cứ thoải mái hưởng thụ lạc thú của nam nhân rồi chết.” Dâm Dục ma cơ cười dâm đãng.

“Ngươi dám!” Âu Dương Thiên nổi giận, giậm nhẹ chân, đưa tay chỉ tới: “Huyết khí của ả tổn hại, thực lực khẳng định không như lúc nãy, xông lên.”

Ba võ sư quanh hắn không nghĩ ngợi gì, vung vũ khí xông lên. Ai cũng nhận ra Dâm Dục ma cơ đang kiệt sức, đối phương đã không chịu bỏ qua cho ai thì đành tử chiến vậy.

Nhưng phản ứng của hắn mới khiến tất cả kinh hãi, lùi lại hai bước xong, hắn quay người chạy thật nhanh.

Âu Dương Thiên hiểu vể Bách Thảo cốc hơn mấy dung binh này nhiều, tuy Dâm Dục ma cơ mất tinh huyết nhưng đó là pháp môn công kích sở trường của Bách Thảo cốc, ảnh hưởng với họ không quá lớn. Người trong cốc thương mang theo dược vật có thể khôi phục huyết khí, uống vào rồi trừ phi thi triển võ kỹ thập phần nghịch thiên ra thì đều nhanh chóng hồi phục.

Ban nãy có chín võ sư còn không làm gì được ả, giờ chỉ còn bốn thì dựa vào đâu mà đấu với đối phương? Đằng nào họ cũng chỉ là dung binh đổi mạng lấy tiền, dù họ chết cũng không ai đến làm phiền Âu Dương gia, thành ra hắn bán đứng họ rất dễ dàng.

Tuy trong ba người có một là người Âu Dương gia nhưng lúc đó Âu Dương Thiên không thể nghĩ được nhiều như thế. Một cao thủ ngoại tộc sao trọng yếu bằng hắn được, chỉ cần hắn giữ được mạng thì họ chết cũng đáng.

“Âu Dương Thiên! Lão thất phu.” Một dung binh rít lên, võ sư duy nhất của Âu Dương gia cũng nhợt nhạt mặt mày, không ngờ cả mình cũng bị bán đứng.

“Ha ha, nếu ở bên ngoài có lẽ ngươi chạy được thật. Bất quá ở trong cốc này thì đừng vọng tưởng.” Dâm Dục ma cơ bật cười vung sợi dây lưng, cuốn dược thảo xung quanh lên thành một dải, bao quanh bằng huyết khí nồng nặc, ném vào lưng Âu Dương Thiên.

Dâm Dục ma cơ tu luyện thủy nguyên khí hải, bất quá thủy nguyên lực được ả ẩn tàng vào huyết dịch, nên huyết dịch của ả có thể phát huy nhưng đặc tính không ai ngờ tới. Mớ dược thảo này trông rất bình thường, dù chạm vào bọn Âu Dương Thiên cũng không ảnh hưởng gì nhưng được huyết khí tẩy phạt xong thì dược lực sẽ nhanh chóng phát ra. Huyết dược dày đặc, dâm độc không kém hơn lúc ả thi triển Huyết bạo.

Nghe có tiếng rít gió, Âu Dương Thiên đành ngoái nhìn, cho là Dâm Dục ma cơ đánh bừa một đòn, hai tay hắn dấy lên hỏa nguyên vỗ mạnh lại. Lưỡng đạo hồng mang xẹt ra, trúng vào huyết dược.

Bùng!

Vật dính dính màu đỏ máu tản ra, gần nửa bắn vào lưng Âu Dương Thiên, đám mây đỏ cũng tỏa rộng, trùm lên hắn.

"A!" Mùi tanh xộc vào mũi, sắc mặt hắn liền biến hẳn.

Xoạt, xoạt!

Y phục dính phải mấy vệt dính dính, lưng hắn liền nóng bỏng. Dược tính phát tác cực nhanh, Âu Dương Thiên vốn đốc hết nguyên lực trong khí hải để đào tẩu, giờ dâm độc nhập thể, nếu không khu trừ mà để xâm nhập vào kinh mạch thì đã muộn.

Lăn lông lốc dưới đất, hắn xanh lét mặt mày, ngồi xếp bằng dốc toàn lực chống lại dâm độc. Hắn hiểu rõ dâm độc xâm nhập vào thể nội rất lợi hại, nếu không nhanh chóng đẩy ra thì dù thoát khỏi cốc cũng sẽ nhanh chóng bị độc phát.

“Được rồi, còn lại ba các ngươi.” Dâm Dục ma cơ cười khanh khách, chủ động công kích.

Ba võ sư này bị Âu Dương Thiên bán đứng nên lạnh hẳn cõi lòng, tan hết đấu chí, nhanh chóng sa vào hạ phong. Dâm Dục ma cơ thấy cơ hội đã tới thì từ ba ngón tay bức ra ba giọt tinh huyết, dùng thủy nguyên lực đẩy vào trong sợi dây lưng.

Bốn người đấu thêm mấy phút, sợi tơ trong tay Dâm Dục ma cơ căng ra, ba giọt tinh huyết vút tới chia ra ba hướng theo thế sét đánh không kịp bưng tai. Cả ba đang cuống lên, thành thử không kịp phòng bị, toàn bộ trúng chiêu.

Tinh huyết chi độc là tinh hoa của dâm độc, nếu có thực lực võ tông, có thể nhân lúc tinh huyết chưa tiến nhập huyết mạch mà bức ra được. Nhưng cao giai võ sư hiển nhiên không có năng lực đó, thoáng sau đã đi theo vết xe đổ của đồng bạn, trở thành một con dã thú động tình.

Âu Dương Thiên tỏ vẻ sợ hãi, thấy Dâm Dục ma cơ đi về phía mình thì run giọng cậu xin: “Tiên cơ không thể giết tôi, bằng không tin tức tiên cơ ẩn tàng ở đây sẽ bị lộ.”

“À, hôm nay mọi kẻ xông vào cốc đừng mong đi khỏi. Ngươi dựa vào đâu uy hiếp ta bị lộ sơn cốc này?” Ả nheo mắt hỏi.

“Tiên cơ có biết mỗ là người của Âu Dương gia?”

“Âu Dương gia? Không biết.” Dâm Dục ma cơ cười lạnh khinh bỉ.

“Vậy chắc tiên cơ biết Mộ Dung thế gia?” Âu Dương Thiên nhỏ mồ hôi tong tong, vừa bức độc vừa hỏi.

"Võ hoàng Mộ Dung Yên?" Ả không hiểu lắm về mấy đại thế lực ở Nam chiêm bộ châu nhưng sự tích về Mộ Dung Yên năm xưa đã lan khắp Võ Nguyên đại lục. Ả là đệ tử Bách Thảo cốc, tất nhiên có nghe qua.

“Đúng, đúng.” Âu Dương Thiên vội gật đầu.

“Vậy thì sao? Mộ Dung Yên thất tung mấy chục năm rồi, nếu ông ta còn có khi ta còn e ngại Mộ Dung gia mấy phần chứ giờ ta sợ cái gì? Ngươi lúc thì là Âu Dương, lúc lại Mộ Dung, định lấy mấy cái tên đó dọa ta?”

“Không dám, xin hỏi tiên cơ có muốn đột phá đến võ tông?” Âu Dương Thiên cười ngượng ngùng hỏi.

“Đừng vòng vo nữa, có gì thì nói mau đi.” Dâm Dục ma cơ máy động, ngoài miệng ra vẻ giận dữ.

“Tiên cơ có biết Mộ Dung gia có trong tay linh ngọc tinh hoa năm ngàn năm? Mỗi năm năm vật này lại sinh ra thiên niên linh ngọc dịch, tiên cơ cũng biết công hiệu đột phá chướng ngại của nó?”

“Nếu ngươi lấy ra một giọt thiên niên linh ngọc dịch thì ta sẽ tha mạng cho ngươi.” Có thể đột phá võ tông, ả không cần ở trong cốc nữa.

“À… tại hạ tuy không có nhưng nếu tiên cơ trợ lực tại hạ bắt được tiểu nha đầu, thiên niên linh ngọc dịch sẽ được dâng lên ngay.” Tiếp đó hắn cho ả biết thân phận của Mộ Dung Tử Thanh, nói rõ cả mục đích của gia tộc.

“Chỉ cần tiên cơ chịu giúp, lão phu tuyệt đối có thể thay Âu Dương gia tặng một giọt thiên niên linh ngọc dịch.” Âu Dương Thiên mặt đầy vẻ lấy lòng.

“Hừ, ngươi tưởng lão nương là loại ngu đần hả? Ta đắc tội Mộ Dung gia lại chẳng tiện nghi cho các ngươi? Dùng tâm kế với lão nương thì ngươi chán sống rồi.” Dâm Dục ma cơ mục quang lạnh lại, huyết khí cuồn cuộn trên tay, sắp sửa tung chưởng.

“Ta bắt tiểu nha đầu rồi lại còn không biết tự đến giao dịch với Mộ Dung gia. Đổi đứa con gái bảo bối lấy một giọt thiên niên linh ngọc dịch, chỉ cần Mộ Dung gia biết nghĩ một tí nhất định sẽ không cự tuyệt yêu cầu của ta. So với Âu Dương gia các ngươi định đoạt thiên niên linh ngọc tinh hoa, yêu cầu của ta thấp hơn nhiều.”

“Đợi đã!” Âu Dương Thiên thấy Dâm Dục ma cơ định hạ thủ, vội hô to: “Gia tộc đã biết lão phu đến Vụ Ẩn sơn mạch, một khi lão phu thất tung, gia tộc nhất định sẽ phái người đi tìm. Dọc đường lão phu đã để lại tiêu ký, e rằng đến lúc đó dược cốc sẽ bại lộ. Địa vị của lão phu trong gia tộc cũng không thấp, nhất định sẽ được trả thù.”

“Âu Dương gia uy hiếp được bản ma cơ? Ta thả ngươi thì dược cốc không bị lộ chắc?” Dâm Dục ma cơ ngoài miệng nói vậy nhưng cũng do dự, Âu Dương Thiên không hẳn nói khoác, hắn được phái đi chấp hành nhiệm vụ quan trọng này, Âu Dương gia khẳng định sẽ để ý đén hắn.

“Lão phu sẽ thề độc không để lộ vị trí cốc khẩu cho bất kỳ ai biết. Lúc quay ra cũng sẽ hủy hết tiêu ký, khi đó dù lão phu muốn tìm đến đây e cũng không thể nào. Âu Dương gia và tiên cơ không có cừu oán gì, những võ sư này đều là dung binh được lão phu thuê, không liên quan gì đến Âu Dương gia… Lão phu hà cớ phải mạo hiểm đến gây phiền cho tiên cơ làm gì?” Những lời này hắn nói ra từ gan ruột.

“Được, ngươi thề đi.” Dâm Dục ma cơ cân nhắc một lúc, nhận thấy Âu Dương Thiên nói cũng có lý, quan trọng nhất là ả đã biết thân phận Mộ Dung Tử Thanh, nếu đổi nha đầu này được một giọt thiên niên linh ngọc dịch thì dược cốc bị lộ hay không không quan trọng. Cừu gia của ả quá nhiều, không muốn thêm một Âu Dương gia thế lực hùng mạnh nữa.

Đằng nào cũng có tám võ sư cung cấp tinh nguyên, thiếu một tên cũng không hề gì.

"Đa tạ tiên cơ!" Âu Dương Thiên hớn hơn, dâm độc trong thân thể hắn mới trừ được một nửa, vội quỳ xuống, giơ tay chỉ lên trời thề độc.

Đoạn hắn thận trọng hỏi: “Tiên cơ thật sự không muốn hợp tác với Âu Dương gia?”

“Ta hợp tác với Mộ Dung gia chẳng phải càng an toàn sao?” Dâm Dục ma cơ sống bốn năm mươi năm, chút mưu kế của Âu Dương Thiên sao khiến ả mắc câu: “Nếu ngươi không đi thì ta sẵn sàng đổi ý. Ta mà phát hiện ngươi quanh quẩn quanh đây, hừ…”

Dâm độc giảm nhiều, hắn có thể vừa hành động vừa trừ độc, vội vàng bò dậy loạng choạng đào tẩu, không dám ngoái lại nhìn vì sợ Dâm Dục ma cơ cải biến chủ ý.

Lúc đó Diệp Phong còn đang khổ chiến với bạch viên, bất quá bạch viên hiển nhiên đang hạ phong, không dám ngạnh tiếp với gã, chỉ cố hết sức lợi dụng thân thể linh hoạt kiềm chế. Nó đã nhận ra Dâm Dục ma cơ đại phát thần uy giải quyết xong đối thủ, sắp đến tăng viện.

“Tiểu Bạch, đừng bất cẩn thương tổn đến tiểu nha đầu… Ả là bảo bối đấy.” Dâm Dục ma cơ mỉm cười, không vội giúp đỡ bạch viên, mà đi đến chô tám võ sư đang bị dâm độc phát tác.

“Đợi ta lấy tinh nguyên của chúng xong sẽ giúp ngươi giải quyết tiểu tử đó.” Đoạn ả vén váy, cười dâm đãng cúi xuống chỗ các nam tử.


/672

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status