“Tần huynh và Tăng huynh không sao chứ?” Diệp Phong thấy hai người xếp bằng điều tức, sắc mặt hồng nhuận dần.
“Họ hơi mệt mỏi, không có vấn đề gì lớn.” Bách Lý Hàn đáp: “Tuyển thân đại hội tuy ngày mai mới bắt đầu, bất quá mọi mỹ nữ tham dự tuyển thân đều có mặt, Phong huynh cứ thử xem có ai vừa ý không, chào hỏi trước thì hơn. Ba huynh đệ mỗ không muốn là đối thủ cạnh tranh của huynh. Thế thì thua sẽ thảm lắm, ha ha.”
Tâm niệm gã máy động đưa mắt nhìn, quả nhiên toàn là mỹ nhân oanh oanh yến yến, ai cũng xinh đẹp. Bất quá lúc này gã chỉ muốn tìm trong đó gương mặt vương vấn trong mộng nhưng rồi phải thất vọng.
Xem ra Thẩm Lan không cùng chúng nữ ra xem náo nhiệt. Cũng đúng, cô không thích cảnh náo loạn này. Tuy gã hơi mất mát nhưng không quá buồn, đã đến Bích Thủy cung thì sớm muộn cũng gặp lại cô, không cần nóng lòng quá làm gì.
Nhiều thiếu nữ cười mỉm ngầm liếc mắt đưa tinh nhưng tiếc là đều bị gã ngó lơ khiến chúng nhân giậm chân tức giận, lấy làm bất mãn.
Thời hạn nhập cung khảo nghiệm gần kết thúc. Chừng hơn ba trăm người cầu thân qua được, đến hòn đảo nhỏ vào cung khiến không khí náo nhiệt hơn hẳn. Huyền Băng đạo gần như không thấy bóng ai nữa.
Ba canh giờ mà chưa đến nơi thì coi như họ không có thực lực qua được Huyền Băng đạo.
Hai người đến cầu thân được các thiếu nữ quan tâm nhất, Viêm Tử Hổ và Y Hạ Lưu Vân, đến giờ vẫn chưa xuất hiện, kết quả này khiến tất cả, kể cả những người đến cầu thân biết chúng, đều kinh ngạc cực độ.
Sau cùng, bốn canh giờ kết thúc, nhập cung khảo nghiệm chấm dứt. Một số đệ tử Bích Thủy cung đứng chờ tỏ vẻ kinh ngạc xen lẫn thất vọng. Một số hướng ánh mắt hoài nghi vào Diệp Phong đang đứng với bọn Bách Lý Hàn. Lẽ nào thanh niên này lấy một địch hai, đào thải hai cao giai võ sư?
Thực lực đó đến thế nào?
Tranh đoạt trên Huyền Băng đạo, họ là đệ tử Bích Thủy cung nên hiểu rõ hơn ai hết. Nếu một đấu một, thực lực tương đương thì kết quả sau cùng rất khó nói, còn một đấu hai thì phe ít hơn nhất định thua thiệt. Không thể trực tiếp công kích nên không như trong lúc giao chiến thật sự, tập trung sức mạnh tấn công một địch thủ, khác nào “đồng thời” ứng phó với hai đối thủ tu vi ngang ngửa, quả thật khó như lên trời…
Viêm Tử Hổ và Y Hạ Lưu Vân bị đào thải, vui mừng nhất là những kẻ cầu thân. Nhiều người mừng ra mặt, tức là họ có cơ hội lớn hơn để lấy được những thiếu nữ ưu tú hơn.
“Được rồi, mời các vị đợi một chút, Bích Thủy cung đã phái linh chu đi đón tùy tùng của chư vị. Nửa canh giờ nữa, chúng tôi sẽ sắp xếp chỗ cư trú cho các vị. Trong thời gian ở Bích Thủy cung, hi vọng các vị không gây loạn, hoặc khiêu khích giao đấu với ai, có tranh chấp cừu oán gì thì đợi khi rời cung hẵng giải quyết.” Hai mỹ nữ chừng ba mươi tuổi trịnh trọng tuyên bố.
Chiêu thân thịnh hội của Bích Thủy cung là chuyện vui, họ không muốn thấy có xung đột nào. Ai cũng biết thế lực của họ hùng hậu nên không dám vi phạm.
Nửa canh giờ sao, một chiếc linh chu khổng lồ đến rìa đảo.
Trên linh chu chợt vút lên hai thân ảnh, cuống cuồng chỉ vào Diệp Phong, tức giận nói: “Là xú tiểu tử này, ám toán bọn tại hạ trên Huyền Băng đạo khiến bọn tại hạ không qua được khảo nghiệm. Xin Bích Thủy cung trị tội gây loạn của hắn, thủ tiêu tư cách cầu thân, đồng thời cho bọn tại hạ cơ hội thi lại.”
Chính là tử y thanh niên chặn đường Diệp Phong lúc trước và một cao giai võ sư câu kết với hắn. Trên mình cả hai chưa tan hết hàn khí, sắc mặt không còn hột máu nào, đầu tóc và y phục cũng rối bời, dáng vẻ cực kỳ nhếch nhác.
Tần Hãn và Tằng Tề Sơn thấy cừu nhân, nổi giận đùng đùng định phản bác thì Diệp Phong kéo lại: “Để tại hạ ứng phó, các vị coi như chưa gặp chúng.”
Cả ba cực kỳ tín nhiệm gã, nén suy nghĩ lại gật đầu im lặng.
“Hai vị là ai? Chúng ta gặp nhau rồi hả?” Diệp Phong cười tiêu sái, đáp rất ung dung, cơ hồ chưa gặp hai người.
“Ngươi đừng giả vờ, nếu không phải ngươi đánh lén thì thực lực của bọn ta sao lại không qua Bách lý Huyền Băng đạo.” Y Hạ Lưu Vân nghiến răng kèn kẹt.
Diệp Phong ngó lơ hai người, quay lại hỏi người phụ trách của Bích Thủy cung với giọng đầy lẫm liệt: “Người không qua được Huyền Băng đạo đến mấy trăm, ai cũng chỉ trích lung tung rồi đòi thủ tiêu tư cách cầu thân thì e rằng các vị ở đây không ai thoát được. Tại hạ muốn hỏi Bích Thủy cung tiên tôn, khi không có chứng cớ, các vị dựa vào đâu mà đưa hai kẻ này đến đây kết tội tại hạ?”
Mỹ phụ phụ trách của Bích Thủy cung hơi ngạc nhiên, không ngờ gã chĩa mũi dùi vào mình.
“Họ có nhân chứng, lại còn cả thương thế làm chứng cớ. Bích Thủy cung tất nhiên phải thụ lý.” Viêm gia và Y Hạ gia đều là bắc phương đại tộc, tuy không sánh được với Bích Thủy cung nhưng không thể coi thường. Trong tình huống có dấu hiệu rõ ràng, Bích Thủy cung khẳng định phải giải thích với đối phương.
“Vậy được, có chứng cớ hẵng tính, nhân chứng đâu?” Gã cười lạnh.
Trong linh chu lại bước ra ba thanh niên, đều cực kỳ nhếch nhác, hiển nhiên là đồng bạn của hai người bị gã trừng trị đẩy xuống hồ.
“Bọn tại hạ có thể chứng minh tiểu tử này ám toán mình.” Cả ba chỉ vào Diệp Phong.
“Chết cười.” Gã gằn giọng: “Các ngươi rõ ràng là kẻ thất bại, hơn nữa lại cùng bọn với chúng, lấy tư cách gì chứng minh?”
Bọn Viêm Tử Hổ và Y Hạ Lưu Vân quen nhau không phải việc gì bí mật, ở Bích Thủy trấn chúng cũng là những người có máu mặt. Không ít người cầu thân thấy chúng tụ tập nên những lời Diệp Phong nói rất có lý.
“Được, coi như ngươi bác bỏ được nhân chứng thì trên mình bọn ta còn thương thế của ngươi gây ra, nhất định còn nguyên lực khí tức. Ngươi có dám để bọn ta nghiệm thương không?” Viêm Tử Hổ gằn giọng.
Để hạ được Diệp Phong, khi bị công kích, chúng cố ý phát ra một chút nguyên lực phòng hộ, không dám toàn lực vận dụng khí hải xua hơi lạnh, sợ chứng cớ gã công kích mình tan mất. Nên đến giờ cả hai còn run rẩy, khốn khổ khôn cùng. Nhưng nếu báo được mối thù vói gã thì cũng đáng.
Mỹ phụ Bích Thủy cung nhìn gã xem có nói gì không.
“Tự nhiên.” Diệp Phong cười ha hả: “Ta không làm thì ngại gì các ngươi. Bất quá giờ ngươi chỉ loạn xạ chứng cớ vu cáo ta, nếu sau này chứng minh được không liên quan gì đến ta thì ngươi phải quỳ xuống xin lỗi ra, dám không?”
Viêm Tử Hổ dữ Y Hạ Lưu Vân ngẩn người, chúng thuộc đại gia tộc, thân phận tôn sùng vô cùng, quỳ xuống xin lỗi một dung binh? Sao có thể? Dù chúng không cần thì hai gia tộc đời nào chấp nhận.
“Đã không dám thì ngươi dựa vào đâu mà chỉ trỏ.” Gã đả kích.
“Được.” Cả hai nổi giận. Diệp Phong công kích chúng là sự thật, chắc sẽ có nguyên lực khí tức lưu lại thể nội, không thể nào khác được.
“Vậy mời tiên tôn đưa họ đi nghiệm thương, mỗ tin là Bích Thủy cung sẽ công bằng xử trí.” Gã đã điều chỉnh lại nụ cười.
Mỹ phụ nhìn gã thật sâu, thanh niên này mang lại cảm giác trầm ổn cực độ. Kỳ thật ai tinh mắt là nhìn ra gã có va chạm với hai người kia, hiềm khích đó không xảy ra ở Bích Thủy trấn thì tất nhiên đã kết oán trên Huyền Băng đạo. Đến tám phần thương thế trên mình hai người là do gã tạo thành, vì sao gã lại tự tin như thế?
Tra thám nguyên lực khí tức phải mời cường giả từ võ tôn trở nên. Bích Thủy cung đã chuẩn bị sẵn, chỉ mấy phút là mời được tôn giả tọa trấn tới.
Bà ta phất tay ngọc qua thân thể Viêm Tử Hổ và Y Hạ Lưu Vân, năng lượng ôn hòa chảy qua toàn thân khiến cả hai thư thái.
“Thể nội hai người này không có nguyên lực khí tức mà do công kích thuần về sức mạnh tạo ra, không thể tìm được manh mối.” Tôn giả nhạt giọng.
“Cái gì!”
“Không thể nào!”
Cả hai cuống lên.
Chúng nhân kinh ngạc, sức mạnh đả thương hai cao giai võ sư cần mức nào? Ánh mắt tất cả nhìn gã đầy kinh ngạc và kính sợ. Tuy Diệp Phong không thừa nhận nhưng tất cả đều nhận định có liên quan đến gã.
“Nhìn mỗ làm gì? Mỗ vô can.” Gã nhún vai: “Các ngươi không có chứng cớ thì mau xin lỗi.”
“Ta không tin, do tiểu tử này gây ra, không thể không tìm ra.” Viêm Tử Hổ gầm lên, tuyên bố đó khác gì chứng minh Diệp Phong vô tội, coi như hắn đã bị loại khỏi lần chiêu thân này. Tuổi hắn không thể tham gia lần chiêu thân sau nữa.
“Ngươi hoài nghi sức phán đoán của bản tôn?” ?" Bích Thủy cung tôn giả lạnh lùng hỏi.
“Không… không dám.” Bảo hắn hoài nghi một tôn giả có khác nào chán sống? Viêm gia tuy mạnh nhưng không đáng kể gì so với Bích Thủy cung.
“Kỳ thật ta cũng hiếu kỳ lắm, với thực lực cao giai võ sư của ngươi, nếu phát huy hết thì không đến đầu cũng phải trong mười thứ hạng trước hết.” Diệp Phong đột nhiên mở miệng: “Ta luôn đi cùng người khác, lúc đầu còn đứng ở trên bờ một lúc mới đi, việc này lưỡng vị tiên tôn có thể làm chứng, sau này ta cố hết sức cũng chỉ lọt vào nhóm bảy mươi người. Xin hỏi… ta muốn ám toán ngươi thì làm cách nào đây?”
“À…” Bọn Viêm Tử Hổ á khẩu, không dám thừa nhận mình cố ý dừng lại đợi Diệp Phong? Nếu thật sự như vậy thì dù tra ra chứng cớ Diệp Phong công kích chúng cũng được coi là phòng vệ chính đáng.
“Được rồi, sự tình đã rõ, các ngươi không có chứng cứ chứng minh Phong Diệp từng tấn công khiến các ngươi không qua được khảo nghiệm. Vậy nên mời về cho…” Mỹ phụ phụ trách nhạt nhẽo nói. Kỳ thật bà ta cũng muốn giải vây cho Viêm Tử Hổ và Y Hạ Lưu Vân, buộc chúng phải quỳ xuống xin lỗi Diệp Phong trước mặt ngần này người thì tất sẽ sinh sự đa đoan. Bích Thủy cung xưa nay thanh tâm quả dục, không muốn nhúng vào.
Diệp Phong không làm quá, coi như nể mặt Bích Thủy cung. Bọn Viêm Tử Hổ dù không muốn cũng đành trừng mắt oán độc rồi bị đuổi ra.
“Họ hơi mệt mỏi, không có vấn đề gì lớn.” Bách Lý Hàn đáp: “Tuyển thân đại hội tuy ngày mai mới bắt đầu, bất quá mọi mỹ nữ tham dự tuyển thân đều có mặt, Phong huynh cứ thử xem có ai vừa ý không, chào hỏi trước thì hơn. Ba huynh đệ mỗ không muốn là đối thủ cạnh tranh của huynh. Thế thì thua sẽ thảm lắm, ha ha.”
Tâm niệm gã máy động đưa mắt nhìn, quả nhiên toàn là mỹ nhân oanh oanh yến yến, ai cũng xinh đẹp. Bất quá lúc này gã chỉ muốn tìm trong đó gương mặt vương vấn trong mộng nhưng rồi phải thất vọng.
Xem ra Thẩm Lan không cùng chúng nữ ra xem náo nhiệt. Cũng đúng, cô không thích cảnh náo loạn này. Tuy gã hơi mất mát nhưng không quá buồn, đã đến Bích Thủy cung thì sớm muộn cũng gặp lại cô, không cần nóng lòng quá làm gì.
Nhiều thiếu nữ cười mỉm ngầm liếc mắt đưa tinh nhưng tiếc là đều bị gã ngó lơ khiến chúng nhân giậm chân tức giận, lấy làm bất mãn.
Thời hạn nhập cung khảo nghiệm gần kết thúc. Chừng hơn ba trăm người cầu thân qua được, đến hòn đảo nhỏ vào cung khiến không khí náo nhiệt hơn hẳn. Huyền Băng đạo gần như không thấy bóng ai nữa.
Ba canh giờ mà chưa đến nơi thì coi như họ không có thực lực qua được Huyền Băng đạo.
Hai người đến cầu thân được các thiếu nữ quan tâm nhất, Viêm Tử Hổ và Y Hạ Lưu Vân, đến giờ vẫn chưa xuất hiện, kết quả này khiến tất cả, kể cả những người đến cầu thân biết chúng, đều kinh ngạc cực độ.
Sau cùng, bốn canh giờ kết thúc, nhập cung khảo nghiệm chấm dứt. Một số đệ tử Bích Thủy cung đứng chờ tỏ vẻ kinh ngạc xen lẫn thất vọng. Một số hướng ánh mắt hoài nghi vào Diệp Phong đang đứng với bọn Bách Lý Hàn. Lẽ nào thanh niên này lấy một địch hai, đào thải hai cao giai võ sư?
Thực lực đó đến thế nào?
Tranh đoạt trên Huyền Băng đạo, họ là đệ tử Bích Thủy cung nên hiểu rõ hơn ai hết. Nếu một đấu một, thực lực tương đương thì kết quả sau cùng rất khó nói, còn một đấu hai thì phe ít hơn nhất định thua thiệt. Không thể trực tiếp công kích nên không như trong lúc giao chiến thật sự, tập trung sức mạnh tấn công một địch thủ, khác nào “đồng thời” ứng phó với hai đối thủ tu vi ngang ngửa, quả thật khó như lên trời…
Viêm Tử Hổ và Y Hạ Lưu Vân bị đào thải, vui mừng nhất là những kẻ cầu thân. Nhiều người mừng ra mặt, tức là họ có cơ hội lớn hơn để lấy được những thiếu nữ ưu tú hơn.
“Được rồi, mời các vị đợi một chút, Bích Thủy cung đã phái linh chu đi đón tùy tùng của chư vị. Nửa canh giờ nữa, chúng tôi sẽ sắp xếp chỗ cư trú cho các vị. Trong thời gian ở Bích Thủy cung, hi vọng các vị không gây loạn, hoặc khiêu khích giao đấu với ai, có tranh chấp cừu oán gì thì đợi khi rời cung hẵng giải quyết.” Hai mỹ nữ chừng ba mươi tuổi trịnh trọng tuyên bố.
Chiêu thân thịnh hội của Bích Thủy cung là chuyện vui, họ không muốn thấy có xung đột nào. Ai cũng biết thế lực của họ hùng hậu nên không dám vi phạm.
Nửa canh giờ sao, một chiếc linh chu khổng lồ đến rìa đảo.
Trên linh chu chợt vút lên hai thân ảnh, cuống cuồng chỉ vào Diệp Phong, tức giận nói: “Là xú tiểu tử này, ám toán bọn tại hạ trên Huyền Băng đạo khiến bọn tại hạ không qua được khảo nghiệm. Xin Bích Thủy cung trị tội gây loạn của hắn, thủ tiêu tư cách cầu thân, đồng thời cho bọn tại hạ cơ hội thi lại.”
Chính là tử y thanh niên chặn đường Diệp Phong lúc trước và một cao giai võ sư câu kết với hắn. Trên mình cả hai chưa tan hết hàn khí, sắc mặt không còn hột máu nào, đầu tóc và y phục cũng rối bời, dáng vẻ cực kỳ nhếch nhác.
Tần Hãn và Tằng Tề Sơn thấy cừu nhân, nổi giận đùng đùng định phản bác thì Diệp Phong kéo lại: “Để tại hạ ứng phó, các vị coi như chưa gặp chúng.”
Cả ba cực kỳ tín nhiệm gã, nén suy nghĩ lại gật đầu im lặng.
“Hai vị là ai? Chúng ta gặp nhau rồi hả?” Diệp Phong cười tiêu sái, đáp rất ung dung, cơ hồ chưa gặp hai người.
“Ngươi đừng giả vờ, nếu không phải ngươi đánh lén thì thực lực của bọn ta sao lại không qua Bách lý Huyền Băng đạo.” Y Hạ Lưu Vân nghiến răng kèn kẹt.
Diệp Phong ngó lơ hai người, quay lại hỏi người phụ trách của Bích Thủy cung với giọng đầy lẫm liệt: “Người không qua được Huyền Băng đạo đến mấy trăm, ai cũng chỉ trích lung tung rồi đòi thủ tiêu tư cách cầu thân thì e rằng các vị ở đây không ai thoát được. Tại hạ muốn hỏi Bích Thủy cung tiên tôn, khi không có chứng cớ, các vị dựa vào đâu mà đưa hai kẻ này đến đây kết tội tại hạ?”
Mỹ phụ phụ trách của Bích Thủy cung hơi ngạc nhiên, không ngờ gã chĩa mũi dùi vào mình.
“Họ có nhân chứng, lại còn cả thương thế làm chứng cớ. Bích Thủy cung tất nhiên phải thụ lý.” Viêm gia và Y Hạ gia đều là bắc phương đại tộc, tuy không sánh được với Bích Thủy cung nhưng không thể coi thường. Trong tình huống có dấu hiệu rõ ràng, Bích Thủy cung khẳng định phải giải thích với đối phương.
“Vậy được, có chứng cớ hẵng tính, nhân chứng đâu?” Gã cười lạnh.
Trong linh chu lại bước ra ba thanh niên, đều cực kỳ nhếch nhác, hiển nhiên là đồng bạn của hai người bị gã trừng trị đẩy xuống hồ.
“Bọn tại hạ có thể chứng minh tiểu tử này ám toán mình.” Cả ba chỉ vào Diệp Phong.
“Chết cười.” Gã gằn giọng: “Các ngươi rõ ràng là kẻ thất bại, hơn nữa lại cùng bọn với chúng, lấy tư cách gì chứng minh?”
Bọn Viêm Tử Hổ và Y Hạ Lưu Vân quen nhau không phải việc gì bí mật, ở Bích Thủy trấn chúng cũng là những người có máu mặt. Không ít người cầu thân thấy chúng tụ tập nên những lời Diệp Phong nói rất có lý.
“Được, coi như ngươi bác bỏ được nhân chứng thì trên mình bọn ta còn thương thế của ngươi gây ra, nhất định còn nguyên lực khí tức. Ngươi có dám để bọn ta nghiệm thương không?” Viêm Tử Hổ gằn giọng.
Để hạ được Diệp Phong, khi bị công kích, chúng cố ý phát ra một chút nguyên lực phòng hộ, không dám toàn lực vận dụng khí hải xua hơi lạnh, sợ chứng cớ gã công kích mình tan mất. Nên đến giờ cả hai còn run rẩy, khốn khổ khôn cùng. Nhưng nếu báo được mối thù vói gã thì cũng đáng.
Mỹ phụ Bích Thủy cung nhìn gã xem có nói gì không.
“Tự nhiên.” Diệp Phong cười ha hả: “Ta không làm thì ngại gì các ngươi. Bất quá giờ ngươi chỉ loạn xạ chứng cớ vu cáo ta, nếu sau này chứng minh được không liên quan gì đến ta thì ngươi phải quỳ xuống xin lỗi ra, dám không?”
Viêm Tử Hổ dữ Y Hạ Lưu Vân ngẩn người, chúng thuộc đại gia tộc, thân phận tôn sùng vô cùng, quỳ xuống xin lỗi một dung binh? Sao có thể? Dù chúng không cần thì hai gia tộc đời nào chấp nhận.
“Đã không dám thì ngươi dựa vào đâu mà chỉ trỏ.” Gã đả kích.
“Được.” Cả hai nổi giận. Diệp Phong công kích chúng là sự thật, chắc sẽ có nguyên lực khí tức lưu lại thể nội, không thể nào khác được.
“Vậy mời tiên tôn đưa họ đi nghiệm thương, mỗ tin là Bích Thủy cung sẽ công bằng xử trí.” Gã đã điều chỉnh lại nụ cười.
Mỹ phụ nhìn gã thật sâu, thanh niên này mang lại cảm giác trầm ổn cực độ. Kỳ thật ai tinh mắt là nhìn ra gã có va chạm với hai người kia, hiềm khích đó không xảy ra ở Bích Thủy trấn thì tất nhiên đã kết oán trên Huyền Băng đạo. Đến tám phần thương thế trên mình hai người là do gã tạo thành, vì sao gã lại tự tin như thế?
Tra thám nguyên lực khí tức phải mời cường giả từ võ tôn trở nên. Bích Thủy cung đã chuẩn bị sẵn, chỉ mấy phút là mời được tôn giả tọa trấn tới.
Bà ta phất tay ngọc qua thân thể Viêm Tử Hổ và Y Hạ Lưu Vân, năng lượng ôn hòa chảy qua toàn thân khiến cả hai thư thái.
“Thể nội hai người này không có nguyên lực khí tức mà do công kích thuần về sức mạnh tạo ra, không thể tìm được manh mối.” Tôn giả nhạt giọng.
“Cái gì!”
“Không thể nào!”
Cả hai cuống lên.
Chúng nhân kinh ngạc, sức mạnh đả thương hai cao giai võ sư cần mức nào? Ánh mắt tất cả nhìn gã đầy kinh ngạc và kính sợ. Tuy Diệp Phong không thừa nhận nhưng tất cả đều nhận định có liên quan đến gã.
“Nhìn mỗ làm gì? Mỗ vô can.” Gã nhún vai: “Các ngươi không có chứng cớ thì mau xin lỗi.”
“Ta không tin, do tiểu tử này gây ra, không thể không tìm ra.” Viêm Tử Hổ gầm lên, tuyên bố đó khác gì chứng minh Diệp Phong vô tội, coi như hắn đã bị loại khỏi lần chiêu thân này. Tuổi hắn không thể tham gia lần chiêu thân sau nữa.
“Ngươi hoài nghi sức phán đoán của bản tôn?” ?" Bích Thủy cung tôn giả lạnh lùng hỏi.
“Không… không dám.” Bảo hắn hoài nghi một tôn giả có khác nào chán sống? Viêm gia tuy mạnh nhưng không đáng kể gì so với Bích Thủy cung.
“Kỳ thật ta cũng hiếu kỳ lắm, với thực lực cao giai võ sư của ngươi, nếu phát huy hết thì không đến đầu cũng phải trong mười thứ hạng trước hết.” Diệp Phong đột nhiên mở miệng: “Ta luôn đi cùng người khác, lúc đầu còn đứng ở trên bờ một lúc mới đi, việc này lưỡng vị tiên tôn có thể làm chứng, sau này ta cố hết sức cũng chỉ lọt vào nhóm bảy mươi người. Xin hỏi… ta muốn ám toán ngươi thì làm cách nào đây?”
“À…” Bọn Viêm Tử Hổ á khẩu, không dám thừa nhận mình cố ý dừng lại đợi Diệp Phong? Nếu thật sự như vậy thì dù tra ra chứng cớ Diệp Phong công kích chúng cũng được coi là phòng vệ chính đáng.
“Được rồi, sự tình đã rõ, các ngươi không có chứng cứ chứng minh Phong Diệp từng tấn công khiến các ngươi không qua được khảo nghiệm. Vậy nên mời về cho…” Mỹ phụ phụ trách nhạt nhẽo nói. Kỳ thật bà ta cũng muốn giải vây cho Viêm Tử Hổ và Y Hạ Lưu Vân, buộc chúng phải quỳ xuống xin lỗi Diệp Phong trước mặt ngần này người thì tất sẽ sinh sự đa đoan. Bích Thủy cung xưa nay thanh tâm quả dục, không muốn nhúng vào.
Diệp Phong không làm quá, coi như nể mặt Bích Thủy cung. Bọn Viêm Tử Hổ dù không muốn cũng đành trừng mắt oán độc rồi bị đuổi ra.
/672
|