Hai thanh niên cường giả nổi nhất bị đào thải khiến nhiều thiếu nữ nuối tiếc.
Kỳ thật ai đó chỉ cần đầu óc hơi linh hoạt là nhận ra, nguyên nhân Viêm Tử Hổ và Y Hạ Lưu Vân bị đào thả khẳng định liên quan đến Diệp Phong. Chỉ là họ không hiểu gã làm cách nào đả thương được hai cao giai võ sư mà không để lại dấu vết.
Không ai cho rằng tôn giả Bích Thủy cung thiên vị gã, cũng không ai cho rằng bà ta không đủ tu vi dấu vết của gã lưu lại.
Toàn thể sự việc không khó đoán, chắc rằng Viêm Tử Hổ và Y Hạ Lưu Vân ngứa mắt trước việc Diệp Phong đưa ra lễ vật quá hậu, thậm chí chúng còn có thể có dự mưu khác nên hợp mưu chặn gã lại trên Huyền Băng đạo. Tiếc rằng trộm gà không thành lại mất gạo, hai cao giai võ sư và ba đồng bạn trung giai bị gã một mình giải quyết, thậm chí dùng thủ đoạn bạo lực để giải quyết. Việc này lại không có sơ hở gì.
Việc đời là thế, tuy ai cũng đoán được chân tướng nhưng trong tình huống không có chứng cớ, thế lực lớn như Bích Thủy cung cũng không dám kết tội Diệp Phong. Dù gì suy đoán vẫn là suy đoán, không thể trước mặt đông người khẳng định gã là nguyên hung.
Diệp Phong có thể che giấu chứng cớ đã xuất thủ đủ chứng minh thực lực của gã. Tất cả đều cần thực lực, bọn Viêm Tử Hổ thua không hề oan. Có trách chỉ trách chúng chạm vào người không nên chạm.
Tôn giả tra xét thương thế đột nhiên đi đến trước mặt Diệp Phong, nhìn kỹ một lúc mới hé môi: “Không hiểu tôn sư của các hạ là ai, cao nhân nào của Võ Nguyên đại lục mà dạy dỗ được một thất giai võ sư mười tám tuổi….”
“Cái gì?” Toàn trường chấn kinh, ai nấy nhìn gã đều tỏ ra khó tin.
Thất giai võ sư mười tám tuổi? Tốc độ tu luyện này không thể chỉ là thiên tài. Tuyệt đối là yêu nghiệt. Trong lịch sử mấy vạn năm nay của Võ Nguyên đại lục, nhưng thiếu niên đạt tới cấp này, sau cùng không ai không là cường giả đỉnh cao.
Lẽ nào dung binh trẻ tuổi này là tuyệt thế thiên tài ngàn năm khó gặp? Nhiều người không muốn tin vào sự thật.
Diệp Phong uể oải nhún vai, võ tôn nhìn thấy được linh hồn gã, không giấu được tuổi tác là đương nhiên. Dung mạo gã hiện tịa chừng hơn hai mươi, theo đối phương thì gã chỉ già dặn hơn một chút mà thôi, chứ không biết gã đang dịch dung.
Trước khi đến Bích Thủy cung, gã đã quyết định phải đường hoàng mang Thẩm Lan đi, nên đối phương nói ra tuổi tác của gã cũng không quan hệ gì. Có khi còn khiến gã đỡ được không ít phiền hà, biểu hiện của gã càng xuất sắc thì trở lực ngăn cản càng ít.
Quả nhiên hai huynh đệ song sinh vốn bất mãn vì bị gã cướp mất hào quang thì nghe tôn giả nói xong, ánh mắt nhìn gã từ gây hấn trở nên kính sợ. Họ là thiên tài tuyệt đỉnh hiếm có, được môn phái dốc sức tài bồi, hai mươi hai tuổi mới trở thành lục giai võ sư. Đối phương ít hơn bốn tuổi lại cao hơn một cấp, đủ chứng minh hai bên không cùng đẳng cấp. Vì cơn giận nhất thời là chạm vào nhân vật như vậy là cực kỳ ngu xuẩn, bọn Viêm Tử Hổ còn ở đây tất ảo não vì việc ngu xuẩn của mình.
“Sư thừa của tại hạ không tiện cho tôn giả biết… hơn nữa tại hạ thật sự không biết tên sư phụ.” Gã ôm quyền thi lễ.
“Cao nhân hành sự theo lý của mình, coi như tại hạ đường đột.” Tôn giả mỉm cười: “Hi vọng các hạ tìm được ý trung nhân ở Bích Thủy cung.”
Bà ta khách khí với gã cũng là với vị sư phụ sau lưng gã. Cường giả có thủ đoạn đó thực lực chắc chắn trên tầm võ tôn. Diệp Phong không chỉ tu vi cao siêu mà thủ đoạn cũng thần quỷ mạc trắc, ít nhất bà ta cũng không nhận ra môn công kích che giấu được nguyên lực khí tức.
“Nhất định tìm được.” Gã cười thư thái.
Tôn giả cũng không dừng lại lâu, ung dung lướt đi.
Trước khi sắp xếp chỗ ở cho người cầu thân xong, còn một khoảng thời gian rỗi nữa. Thiếu nam thiếu nữ nhân cơ hội này làm quen với nhau, vì chưa tuyển thân chính thức nên hết sức thoải mái, quanh một nữ đệ tử thường có dăm ba thanh niên vây lại. Nếu là các nữ đệ tử dung mạo đặc biệt xuất chúng thì còn đông hơn.
Bọn Bách Lý Hàn cũng không nhàn rỗi, cáo từ xong thì cùng cắm đầu chuẩn bị.
Diệp Phong buồn chán, đi đến chỗ ba tông lão và Bách Lý Băng Nhi được linh chu đưa đến, lẳng lặng lắng nghe tình thế Nam chiêm Bộ châu. Gã nghĩ đến việc tương lai Thẩm Lan và Mộ Dung Tử Thanh gặp nhau, gã phải giải thích thế nào… bất giác trong lòng xáo động.
Theo lời tam vị tông lão, gã hiểu đại khái rằng tình thế của Mộ Dung thế gia không hay ho gì, Âu Dương gia liên hợp các phương thế lực, biểu hiện càng lúc càng quá đáng, bất quá trong thời gian ngắn không đả kích gì lớn đến họ.
Diệp Phong đang suy tư thì một làn gió thơm phất qua, tiếp đó là tiếng nói ngọt ngào cất lên, lay động lòng người: “Suất ca, chúng ta nói chuyện nhé.”
Gã ngạc nhiên quay lại, thấy một nữ tử yêu kiều, đôi mắt phượng ướt rượt câu hồn, cực kỳ quyến rũ, đến độ khiến người ta nghẹt thở. Sau lưng nàng ta có bảy tám thanh niên đang nhìn gã đầy oán hận. Đối tượng của nàng ta là gã nên họ không dám làm gì, đành đi tìm mục tiêu khác.
Nhiều thiếu nữ gần đó đều vô tình hoặc cố tình nhìn đến, lòng không hẹn mà cũng lẩm bẩm: "Vô sỉ!"
Nên biết nữ đệ tử Bích Thủy cung dự chiêu thân chỉ có khoảng sau mươi còn số người đến cầu thân qua được khảo nghiệm tới hơn ba trăm, quả thật mật ít ruồi nhiều, họ không lo không ai để ý. Hơn nữa họ là nữ tử, phải giữ chút kiêu kỳ nhất định, đa phần đợi nam tử đến lấy lòng mình.
Nhưng nữ tử này lại đường hoàng bỏ qua nhưng người theo đuổi, chủ động tiếp cận một thiếu niên, dù gã thơm nưng nức với họ thì bảo họ làm cái việc lớn mật một cách ngang nhiên như thế thì hiếm ai làm được. Hiển nhiên nàng ta thuộc nhóm có thể.
“Vậy thì… nói chuyện.” Gã sờ mũi, hoan hỉ đồng ý. Gã có tính toán khác nhưng lại khiến đối phương hiểu lầm, tưởng là mị lực của mình hấp dẫn được gã nên tỏ vẻ hớn hở.
Nữ đệ tử quanh đó đều bất phẫn, thậm chí tự bực mình là không gan dạ hơn một chút.
“Nghe nói đến cầu thân còn có cường giả trẻ tuổi của thất tông tam bang ngũ thế gia, sao giờ vẫn chưa thấy?” Diệp Phong cười hỏi.
“Ha ha, hôm nay chưa chính thức tuyển thân, họ lại không cần tham gia nhập cung khảo nghiệm, tất nhiên không đến đây. Họ đều đến vì Ngọc Địch tiên tử đỉnh đỉnh đại danh của bản cung, ngày mai chính thức tuyển thân, tất cả sẽ xuất hiện.” Nữ tử mắt như nước hồ thu, mỉm cười tươi tắn nói: “Lẽ nào ngươi định so cao thấp với họ? Theo ta thì ngươi vị tất kém hơn nhóm thiên chi kiêu tử đó.”
“Nghe nói Duệ Kim tông thiếu tông chủ là người trác việt nhất lớp trẻ lần này, cô nương có biết chăng?” Sau rốt gã cũng đi vào chuyện chính.
“Không sai, nếu bảo trong số thiên chi kiêu tử đó có người thắng được các hạ thì nhất định là vị thiếu tông chủ - - Kim Thiên Dực đó. Y mới hai mươi mốt đã xung phá võ tông, quả thật xuất chúng.”
"Võ tông!" Diệp Phong rúng động, gã không sợ nhưng đối phương có thiên tư như vậy thì vượt ngoài ý liệu của gã. Nếu không tìm được vạn niên linh ngọc dịch, chưa chắc gã là đối thủ của hắn.
Bất quá gã đã tự phỉ bạc, tuy gã dùng vạn niên linh ngọc dịch nhưng vị thiếu tông chủ Kim Thiên Dực này có Duệ Kim tông làm chỗ dựa, lẽ nào chưa từng dùng thiên tài địa bảo, trân hi linh dược? Tu luyện không chỉ dựa vào linh dược là xong là xuôi chèo mát mái đến tận đỉnh cao. Nỗ lực, cơ duyên, bối cảnh... đều là những nhân tố quan trọng. Nói thật ta thì thời gian tu luyện của gã chưa đầy ba năm, ít hơn đối phương nhiều.
“Nếu không phải y tuyên bố không tham gia cạnh tranh Ngọc Địch tiên tử thì thanh niên của các thế lực khác chỉ còn nước về luôn.” Nữ tử yêu kiều rất khao khát Kim Thiên Dực, tiếc rằng không đến lượt.
Hắn không tham dự tranh đoạt Thẩm Lan? Diệp Phong ngẩn ra rồi hiểu ngay, tâm kế khá lắm.
Sau rốt gã cũng hiểu vì sao Thẩm Lan nhìn hắn với con mắt khác. Tính cô đạm bạc thanh nhã, không thích những kẻ đeo bám, thậm chí là ghét bỏ. Kim Thiên Dực hiển nhiên ý thức được điểm đó nên không học theo kẻ khác bám dai như đỉa mà tỏ thái độ siêu nhiên để tiếp cận cô, hòng giành được trái tim.
Đoạn ngầm điều tra về gã, sai sát thủ đến ám sát, ngăn trở. Gã chết đi thì Thẩm Lan không còn chỗ dựa, hắn sẽ có cơ hội lớn nhất. Hắn chắc chắn là loại người độc ác như rắn rết.
Mắt gã ánh lên sát cơ lẫm liệt. Địch nhân thế này không thể để lại trên đời. Vì Thẩm Lan, gã và hắn sẽ không đội trời chung thì thượng sách là chủ động trừ khử hắn. Một võ tông sơ giai không đáng cho gã chú ý nhưng sau lưng hắn là Duệ Kim tông, hành sự... phải cẩn thận vạn phần mới được.
Gã tạm thời dẹp sát tâm, lại hỏi: “Sao hôm nay lại không thấy Ngọc Địch tiên tử?”
“Hả? Sao ngươi biết Ngọc Địch tiên tử không ở đây?” Nữ tử hiếu kỳ cười hỏi: “Ta không giống sao?”
“À… tại hạ thấy cô nương không cầm ngọc địch, chắc không phải rồi.” Diệp Phong cuống lên, tùy tiện đưa ra lý do: “Hơn nữa người thất tông tam bang ngũ thế gia đều chưa đến, chứng minh Ngọc Địch tiên tử chưa xuất hiện. Không hiểu tại hạ đoán đúng chăng?”
Kỳ thật ai đó chỉ cần đầu óc hơi linh hoạt là nhận ra, nguyên nhân Viêm Tử Hổ và Y Hạ Lưu Vân bị đào thả khẳng định liên quan đến Diệp Phong. Chỉ là họ không hiểu gã làm cách nào đả thương được hai cao giai võ sư mà không để lại dấu vết.
Không ai cho rằng tôn giả Bích Thủy cung thiên vị gã, cũng không ai cho rằng bà ta không đủ tu vi dấu vết của gã lưu lại.
Toàn thể sự việc không khó đoán, chắc rằng Viêm Tử Hổ và Y Hạ Lưu Vân ngứa mắt trước việc Diệp Phong đưa ra lễ vật quá hậu, thậm chí chúng còn có thể có dự mưu khác nên hợp mưu chặn gã lại trên Huyền Băng đạo. Tiếc rằng trộm gà không thành lại mất gạo, hai cao giai võ sư và ba đồng bạn trung giai bị gã một mình giải quyết, thậm chí dùng thủ đoạn bạo lực để giải quyết. Việc này lại không có sơ hở gì.
Việc đời là thế, tuy ai cũng đoán được chân tướng nhưng trong tình huống không có chứng cớ, thế lực lớn như Bích Thủy cung cũng không dám kết tội Diệp Phong. Dù gì suy đoán vẫn là suy đoán, không thể trước mặt đông người khẳng định gã là nguyên hung.
Diệp Phong có thể che giấu chứng cớ đã xuất thủ đủ chứng minh thực lực của gã. Tất cả đều cần thực lực, bọn Viêm Tử Hổ thua không hề oan. Có trách chỉ trách chúng chạm vào người không nên chạm.
Tôn giả tra xét thương thế đột nhiên đi đến trước mặt Diệp Phong, nhìn kỹ một lúc mới hé môi: “Không hiểu tôn sư của các hạ là ai, cao nhân nào của Võ Nguyên đại lục mà dạy dỗ được một thất giai võ sư mười tám tuổi….”
“Cái gì?” Toàn trường chấn kinh, ai nấy nhìn gã đều tỏ ra khó tin.
Thất giai võ sư mười tám tuổi? Tốc độ tu luyện này không thể chỉ là thiên tài. Tuyệt đối là yêu nghiệt. Trong lịch sử mấy vạn năm nay của Võ Nguyên đại lục, nhưng thiếu niên đạt tới cấp này, sau cùng không ai không là cường giả đỉnh cao.
Lẽ nào dung binh trẻ tuổi này là tuyệt thế thiên tài ngàn năm khó gặp? Nhiều người không muốn tin vào sự thật.
Diệp Phong uể oải nhún vai, võ tôn nhìn thấy được linh hồn gã, không giấu được tuổi tác là đương nhiên. Dung mạo gã hiện tịa chừng hơn hai mươi, theo đối phương thì gã chỉ già dặn hơn một chút mà thôi, chứ không biết gã đang dịch dung.
Trước khi đến Bích Thủy cung, gã đã quyết định phải đường hoàng mang Thẩm Lan đi, nên đối phương nói ra tuổi tác của gã cũng không quan hệ gì. Có khi còn khiến gã đỡ được không ít phiền hà, biểu hiện của gã càng xuất sắc thì trở lực ngăn cản càng ít.
Quả nhiên hai huynh đệ song sinh vốn bất mãn vì bị gã cướp mất hào quang thì nghe tôn giả nói xong, ánh mắt nhìn gã từ gây hấn trở nên kính sợ. Họ là thiên tài tuyệt đỉnh hiếm có, được môn phái dốc sức tài bồi, hai mươi hai tuổi mới trở thành lục giai võ sư. Đối phương ít hơn bốn tuổi lại cao hơn một cấp, đủ chứng minh hai bên không cùng đẳng cấp. Vì cơn giận nhất thời là chạm vào nhân vật như vậy là cực kỳ ngu xuẩn, bọn Viêm Tử Hổ còn ở đây tất ảo não vì việc ngu xuẩn của mình.
“Sư thừa của tại hạ không tiện cho tôn giả biết… hơn nữa tại hạ thật sự không biết tên sư phụ.” Gã ôm quyền thi lễ.
“Cao nhân hành sự theo lý của mình, coi như tại hạ đường đột.” Tôn giả mỉm cười: “Hi vọng các hạ tìm được ý trung nhân ở Bích Thủy cung.”
Bà ta khách khí với gã cũng là với vị sư phụ sau lưng gã. Cường giả có thủ đoạn đó thực lực chắc chắn trên tầm võ tôn. Diệp Phong không chỉ tu vi cao siêu mà thủ đoạn cũng thần quỷ mạc trắc, ít nhất bà ta cũng không nhận ra môn công kích che giấu được nguyên lực khí tức.
“Nhất định tìm được.” Gã cười thư thái.
Tôn giả cũng không dừng lại lâu, ung dung lướt đi.
Trước khi sắp xếp chỗ ở cho người cầu thân xong, còn một khoảng thời gian rỗi nữa. Thiếu nam thiếu nữ nhân cơ hội này làm quen với nhau, vì chưa tuyển thân chính thức nên hết sức thoải mái, quanh một nữ đệ tử thường có dăm ba thanh niên vây lại. Nếu là các nữ đệ tử dung mạo đặc biệt xuất chúng thì còn đông hơn.
Bọn Bách Lý Hàn cũng không nhàn rỗi, cáo từ xong thì cùng cắm đầu chuẩn bị.
Diệp Phong buồn chán, đi đến chỗ ba tông lão và Bách Lý Băng Nhi được linh chu đưa đến, lẳng lặng lắng nghe tình thế Nam chiêm Bộ châu. Gã nghĩ đến việc tương lai Thẩm Lan và Mộ Dung Tử Thanh gặp nhau, gã phải giải thích thế nào… bất giác trong lòng xáo động.
Theo lời tam vị tông lão, gã hiểu đại khái rằng tình thế của Mộ Dung thế gia không hay ho gì, Âu Dương gia liên hợp các phương thế lực, biểu hiện càng lúc càng quá đáng, bất quá trong thời gian ngắn không đả kích gì lớn đến họ.
Diệp Phong đang suy tư thì một làn gió thơm phất qua, tiếp đó là tiếng nói ngọt ngào cất lên, lay động lòng người: “Suất ca, chúng ta nói chuyện nhé.”
Gã ngạc nhiên quay lại, thấy một nữ tử yêu kiều, đôi mắt phượng ướt rượt câu hồn, cực kỳ quyến rũ, đến độ khiến người ta nghẹt thở. Sau lưng nàng ta có bảy tám thanh niên đang nhìn gã đầy oán hận. Đối tượng của nàng ta là gã nên họ không dám làm gì, đành đi tìm mục tiêu khác.
Nhiều thiếu nữ gần đó đều vô tình hoặc cố tình nhìn đến, lòng không hẹn mà cũng lẩm bẩm: "Vô sỉ!"
Nên biết nữ đệ tử Bích Thủy cung dự chiêu thân chỉ có khoảng sau mươi còn số người đến cầu thân qua được khảo nghiệm tới hơn ba trăm, quả thật mật ít ruồi nhiều, họ không lo không ai để ý. Hơn nữa họ là nữ tử, phải giữ chút kiêu kỳ nhất định, đa phần đợi nam tử đến lấy lòng mình.
Nhưng nữ tử này lại đường hoàng bỏ qua nhưng người theo đuổi, chủ động tiếp cận một thiếu niên, dù gã thơm nưng nức với họ thì bảo họ làm cái việc lớn mật một cách ngang nhiên như thế thì hiếm ai làm được. Hiển nhiên nàng ta thuộc nhóm có thể.
“Vậy thì… nói chuyện.” Gã sờ mũi, hoan hỉ đồng ý. Gã có tính toán khác nhưng lại khiến đối phương hiểu lầm, tưởng là mị lực của mình hấp dẫn được gã nên tỏ vẻ hớn hở.
Nữ đệ tử quanh đó đều bất phẫn, thậm chí tự bực mình là không gan dạ hơn một chút.
“Nghe nói đến cầu thân còn có cường giả trẻ tuổi của thất tông tam bang ngũ thế gia, sao giờ vẫn chưa thấy?” Diệp Phong cười hỏi.
“Ha ha, hôm nay chưa chính thức tuyển thân, họ lại không cần tham gia nhập cung khảo nghiệm, tất nhiên không đến đây. Họ đều đến vì Ngọc Địch tiên tử đỉnh đỉnh đại danh của bản cung, ngày mai chính thức tuyển thân, tất cả sẽ xuất hiện.” Nữ tử mắt như nước hồ thu, mỉm cười tươi tắn nói: “Lẽ nào ngươi định so cao thấp với họ? Theo ta thì ngươi vị tất kém hơn nhóm thiên chi kiêu tử đó.”
“Nghe nói Duệ Kim tông thiếu tông chủ là người trác việt nhất lớp trẻ lần này, cô nương có biết chăng?” Sau rốt gã cũng đi vào chuyện chính.
“Không sai, nếu bảo trong số thiên chi kiêu tử đó có người thắng được các hạ thì nhất định là vị thiếu tông chủ - - Kim Thiên Dực đó. Y mới hai mươi mốt đã xung phá võ tông, quả thật xuất chúng.”
"Võ tông!" Diệp Phong rúng động, gã không sợ nhưng đối phương có thiên tư như vậy thì vượt ngoài ý liệu của gã. Nếu không tìm được vạn niên linh ngọc dịch, chưa chắc gã là đối thủ của hắn.
Bất quá gã đã tự phỉ bạc, tuy gã dùng vạn niên linh ngọc dịch nhưng vị thiếu tông chủ Kim Thiên Dực này có Duệ Kim tông làm chỗ dựa, lẽ nào chưa từng dùng thiên tài địa bảo, trân hi linh dược? Tu luyện không chỉ dựa vào linh dược là xong là xuôi chèo mát mái đến tận đỉnh cao. Nỗ lực, cơ duyên, bối cảnh... đều là những nhân tố quan trọng. Nói thật ta thì thời gian tu luyện của gã chưa đầy ba năm, ít hơn đối phương nhiều.
“Nếu không phải y tuyên bố không tham gia cạnh tranh Ngọc Địch tiên tử thì thanh niên của các thế lực khác chỉ còn nước về luôn.” Nữ tử yêu kiều rất khao khát Kim Thiên Dực, tiếc rằng không đến lượt.
Hắn không tham dự tranh đoạt Thẩm Lan? Diệp Phong ngẩn ra rồi hiểu ngay, tâm kế khá lắm.
Sau rốt gã cũng hiểu vì sao Thẩm Lan nhìn hắn với con mắt khác. Tính cô đạm bạc thanh nhã, không thích những kẻ đeo bám, thậm chí là ghét bỏ. Kim Thiên Dực hiển nhiên ý thức được điểm đó nên không học theo kẻ khác bám dai như đỉa mà tỏ thái độ siêu nhiên để tiếp cận cô, hòng giành được trái tim.
Đoạn ngầm điều tra về gã, sai sát thủ đến ám sát, ngăn trở. Gã chết đi thì Thẩm Lan không còn chỗ dựa, hắn sẽ có cơ hội lớn nhất. Hắn chắc chắn là loại người độc ác như rắn rết.
Mắt gã ánh lên sát cơ lẫm liệt. Địch nhân thế này không thể để lại trên đời. Vì Thẩm Lan, gã và hắn sẽ không đội trời chung thì thượng sách là chủ động trừ khử hắn. Một võ tông sơ giai không đáng cho gã chú ý nhưng sau lưng hắn là Duệ Kim tông, hành sự... phải cẩn thận vạn phần mới được.
Gã tạm thời dẹp sát tâm, lại hỏi: “Sao hôm nay lại không thấy Ngọc Địch tiên tử?”
“Hả? Sao ngươi biết Ngọc Địch tiên tử không ở đây?” Nữ tử hiếu kỳ cười hỏi: “Ta không giống sao?”
“À… tại hạ thấy cô nương không cầm ngọc địch, chắc không phải rồi.” Diệp Phong cuống lên, tùy tiện đưa ra lý do: “Hơn nữa người thất tông tam bang ngũ thế gia đều chưa đến, chứng minh Ngọc Địch tiên tử chưa xuất hiện. Không hiểu tại hạ đoán đúng chăng?”
/672
|