Diệp Phong còn chưa kịp đáp thì Hỏa lân thú dưới chân gã đã gầm gừ: “Phong tiểu tử, khách khí với lão tặc Liệt Hỏa tông này làm gì. Mới đây thôi lão thất phu hoàng cấp đó còn huênh hoang cực độ, định cướp vạn niên linh ngọc, giờ chúng ta có hoàng cấp cao thì chúng vội đến xin lỗi. Phì, giả dối khốn kiếp.”
Hỏa lân thú thổ ra một ngụm nước bọt bao bọc trong lam diễm lao vào đầu Võ Tuyên. Sắc mặt lão xanh lét nhưng không tiện phát tác, hừ lạnh một tiếng, trước mặt rực lên hỏa quang, đốt nước bọt của nó thành khói.
“Ha ha, vị Hỏa lân yêu tôn nay hơi thẳng tính, Võ tông chủ đừng trách.” Hỏa lân thú đóng vai ác thì cần có người đóng vai thiện. Diệp Phong mỉm cười, giả đò khuyên: “Yêu tôn, Võ tông chủ ban nãy cũng giải thích rồi, việc này chỉ là hiểu lầm, xin đừng trách.”
Hỏa lân thú lắc đầu, “miễn cưỡng” nói: “Được, việc cướp đoạt linh ngọc, lão tử không thèm tính toán với bọn khốn đó. Nhưng thiên tôn Liệt Hỏa tông lần trước đánh lão tử đau quá, giao hắn ra cho lão tử nhổ ba trăm ngụm thì việc này xong xuôi.”
Võ Tuyên trán xì khói đen, Hỏa lân thú này sao lại thô lỗ như vậy? Đừng nói Hồng Thiên Tôn là võ hoàng dự bị của Liệt Hỏa tông, cực kỳ quan trọng, mà là một môn nhân bình thường thì lão cũng không đời nào giao cho nó xử trí. Việc này liên quan đến danh dự của Liệt Hỏa tông.
Lão là nhất tông chi chủ, tự thị thân phận, không thèm để ý đến gây hấn của Hỏa lân thú mà hỏi Diệp Phong: “Không hiểu vị hỏa linh bản nguyên thú tôn giá này có quan hệ gì với Diệp tiểu hữu?”
“Hỏa lân yêu tôn là linh thú được tiền bối thu phục…” Võ Nguyên đại lục thường gọi yêu thú là linh thú khi muốn thể hiện tôn kính đối phương…
“Đánh… đánh rắm.” Hỏa lân thú nhảy choi choi, nhất thời quên cả lời Diệp Phong dặn: “Lão tử từ bao giờ bị con…”
Chữ “chim” chưa buột ta thì Diệp Phong đã tung cước đá nó nuốt lại, rồi ngượng ngùng dàn hòa: “Bất quá tiền bối và nó có quan hệ rất thân mật, nên nó thường đắc ý quá mức.”
Võ Tuyên gật đầu, ai có được điên phong ngũ giai hỏa linh bản nguyên thú cũng sẽ coi trọng bởi sau này có thể chuyển biến thành sức mạnh hoàng cấp. Từ đáy lòng lão, lại trọng thị tân võ hoàng hơn mấy phần.
Hỏa lân thú tuy không vui gì nhưng biết đại sự quan trọng, không tiếp tục làm mình làm mẩy nữa mà lẩm bẩm: “% & a m p ; ¥ # ~! Đừng để lão tử thấy tên thiên tôn tiểu tử, không thì phải cho hắn một trận để hả giận.”
Nó tuy lẩm bẩm nhưng thanh âm rõ mồn một trong tai Võ Tuyên, da mặt lão giật giật, coi như không nghe thấy. Hỏa lân thú không có uy hiếp gì lớn với Liệt Hỏa tông, hơn nữa nó thuộc về tân võ hoàng, chỉ cần hôm nay đặt quan hệ tốt với Diệp Phong và võ hoàng thì yêu thú cũng không gây ra được sóng gió gì…
Diệp Phong đạt mục đích, liền ôm quyền nói đầy khách khí: “Võ tông chủ, hôm nay tại hạ còn chút việc vặt, chi bằng mười ngày nữa sẽ đại biểu cho tiền bối đến Liệt Hỏa tông bái phỏng, được chăng?”
“Ha ha ha! Hoan nghênh tiểu hữu.” Võ Tuyên cười vang: “Tám ngày nữa bản nhân sẽ phái đối ngũ đến Mộ Dung thành đưa tiểu hữu về bản tông sơn môn. Lúc đó Liệt Hỏa tông nhất định long trọng nghênh tiếp các hạ.”
"Đa tạ! Đa tạ!"
“Vậy hôm nay lão phu cáo từ.” Bị Hỏa lân thú hằm hằm nhìn, Võ Tuyên không thấy thoải mái, cáo từ đi ngay.
Nguy cơ của vạn niên linh trì được hóa giải nhờ Phong loan tấn cấp. Tộc nhân Mộ Dung gia lại tu luyện trong đó… Mộ Dung Càn thở phào, Liệt Hỏa tông rút lui cũng là lời thừa nhận sự thật Mộ Dung gia có vạn niên linh trì, trong thời gian dài tới đấy không cần lo lắng có phiền hà gõ cửa.
Gã xem xét mọi việc, nhận ra có Phong loan tọa trấn, Mộ Dung gia và Vô Song môn không vấn đề gì thì bắt đầu chuẩn bị chu đáo cho chuyến đến Liệt Hỏa tông.
Chuyến này gã không xa vọng lấy được ngay tiên thiên hỏa nguyên chi lực mà để dò đường. Hiện tại tu vi của gã là võ tông lục giai, dù thi triển Thần thông biến, tối đa cũng chỉ thoát thân được khỏi tay thiên tôn. Liệt Hỏa tông có nhiều võ hoàng tọa trấn, chỉ sơ ý là sẽ rơi xuống vực sâu vạn kiếp bất phục.
Dù gã có chỗ dựa thế nào, chỉ cần bị Liệt Hỏa tông biết gã có ý đồ với tiên thiên hỏa nguyên chi lực – căn cơ môn phái, thì đều không dễ dàng tha cho. Tấm hộ thân phù nào cũng có giới hạn, vượt qua giới hạn đó thì sẽ chuyển thành thôi mệnh phù... Nên gã phải tính toán trước đã.
Tám ngày sau, đội ngũ nghênh tiếp của Liệt Hỏa tông đến Mộ Dung thành, được Mộ Dung gia đón với nghi lễ cao nhất, đồng thời đội ngũ này dù không có võ hoàng nhưng do một thiên tôn cầm đầu, đủ thấy họ trọng thị Diệp Phong thế nào. Một thanh niên tu vi mới là võ tông là do thiên tôn cường giả tự thân tiếp đãi, quả thật cực kỳ nể mặt. Nếu không vì gã là thánh tiềm hậu tuyển nhân được thánh giả trọng thị, chỉ bằng quan hệ với võ hoàng, tuyệt đối không được đãi ngộ thế này…
Chúng nhân hàn huyên tại Mộ Dung phủ một lúc rồi thiên tôn lĩnh đội lấy ra một hộp ngọc nhỏ đưa tận tay Diệp Phong: “Đây là tam phẩm linh dược - - Mộc nguyên thanh linh đơn, chỉ Thần Mộc tông mới luyện được, không chỉ có thể đề cao mộc nguyên khí hải mà còn có công hiệu tăng thị lực, dưỡng nhan, tẩy phạt thân thể. Dù là Thần Mộc tông, do nguyên liệu hiếm có, một năm cũng không luyện được mấy viên đâu.”
“Tông chủ bản tông từng may mắn có được một viên nhưng môn hạ không có ai thích hợp sử dụng… Hôm nay mượn hoa hiến phật tặng Diệp tiểu hữu, tin rằng các hạ có thể sử dụng hợp lý.” Nói đoạn đối phương mỉm cười kín đáo.
Diệp Phong hiểu Võ Tuyên đang lấy lòng mình, viên đơn này khác nào cực phẩm dành sẵn cho Mộ Dung Tử Thanh tấn cấp võ tông xong sẽ nhanh chóng tiến giai. Gã tất nhiên không khách khí mà tiếp lấy đưa cho Mộ Dung Càn...
“Tại hạ thấy không cần chần chừ nữa, lên đường thôi.” Gã mong móng tiên thiên hỏa nguyên chi lực nên bảo. Đối phương đương nhiên không phản đối, dẫn ra rời Mộ Dung phủ.
Hỏa lân thú không tiện đi, nên gã không thể phi hành. Lần bái phỏng này không có gì quá đặc biệt, Liệt Hỏa tông chuẩn bị cả linh khu xa, thuận tiện tham quan địa hạt quanh đó, để song phương thắt chặt giao lưu. Ngày thứ chín, Diệp Phong mới đến nơi, nghỉ ngơi qua qua, tham quan thành trấn phụ cận rồi thì ngày thứ mười được thiên tôn lĩnh đội đưa đến sơn môn Liệt Hỏa tông.
Tổng sơn môn do bảy ngọn núi nhỏ bao quanh chủ phong, gồm bảy trung đẳng linh mạch và hai thượng đẳng linh mạch... Từ trên không nhìn xuống, khu vực được linh mạch bao phủ nối với nhao tạo thành hình hổ ngồi. Giữa các đỉnh núi, đá dựng nhấp nhô, cây cối tốt um, không thiếu đình đài lâu điện điểm xuyết, cực kỳ hùng vĩ tráng quan.
Đặc biệt là chủ phong trong bảy ngọn, vươn cao lên mây xanh, được hồng vân và hỏa quang bao phủ, trông cực kỳ rực rỡ. Sơn môn cũng được hỏa hồng vụ khí nhàn nhạt vây lấy, ai đứng từ xa nhìn vào cũng cảm thụ được hỏa nguyên chi khí tức.
"Diệp tiểu hữu, mời!" Thiên tôn phụ trách dẫn đường đưa tay mời.
Gã gật đầu đi vào sơn môn. Hàng bậc đá đơn sơ nối liền các đỉnh núi, các cốc lại với nhau. Nhưng muốn đi vững vàng trên đó, không có tu vi võ sư rất khó được lâu. Đó cũng là phương thức rèn luyện môn nhân của Liệt Hỏa tông.
Đi một đoạn gã lại quan sát thật kỹ, thiên tôn Liệt Hỏa tông cho rằng gã bị cảnh tượng của sơn môn hấp dẫn nên mỉm cười giới thiệu.
“Bảy đỉnh núi vòng ngoài là chỗ cho đệ tử từ tôn giả trở xuống cư trú và tu luyện. Những môn nhân quan trọng từ tôn giả trở lên mới có tư cách vào chủ phong. Mỗi đỉnh núi chia làm năm tầng, tu vi càng cao càng ở phía trên, qua đó khích lệ môn hạ đệ tử khắc khổ tu luyện. Diệp tiểu hữu cũng chú ý thấy trong sơn môn Liệt Hỏa tông, linh khí, đặc biệt là linh khí có hỏa nguyên khí tức thì càng lên cao càng nồng.”
"Liệt Hỏa tông, quả nhiên danh bất hư truyền!" Diệp Phong thấp thỏm đáp. Kỳ thật gã đang tìm manh mối về tiên thiên hỏa nguyên chi lực. Nhưng Liệt Hỏa tông phạm vi quá lớn, tiên thiên hỏa nguyên thể khẳng định được phong tỏa rất chặt chẽ, nhất thời gã không tìm được gì. Bí mật quan trọng như vậy, không thể trực tiếp mở miệng hỏi, nên cứ đi từ từ để hỏi han dần dần.
“Tông chủ đang đợi trong chủ phong đại điện, Diệp tiểu hữu nên đến đó cho nhanh. Sau khi gặp mặt tông chủ, lão phu sẽ dẫn tiểu hữu đi tham quan một vòng bản tông, thế nào?”
“Cũng tốt.” Tìm kiếm không thể gấp gáp, tránh để lộ dấu vất. Gã mỉm cười gật đầu, đi nhanh hơn mấy phần.
Nếu cường giả từ tôn cấp trở lên đều tập trung tại chủ phong, chắc tiên thiên hỏa nguyên thể cũng ở đó. Đến chủ phong có khi thu được manh mối gì chăng.
Tiên thiên hỏa nguyên thể thật ra là vật gì? Có đặc tính thế nào? Sức mạnh phòng ngự ra sao? Gã đều mù mờ. Nhưng dù thế nào cần phải dốc mọi khả năng thăm dò. Chỉ cần có được hỏa nguyên khí hải, không chỉ trong trạng thái bình thường khiến tứ nguyên năng lượng tuần hoàn tương sinh, thực lực đại tăng, mà cả Thần thông biến cũng có thể thi triển tứ trọng biến thân. Lúc đó dù gặp võ hoàng cũng có sức giữ mình.
Lòng gã nóng bừng lên.
Hỏa lân thú thổ ra một ngụm nước bọt bao bọc trong lam diễm lao vào đầu Võ Tuyên. Sắc mặt lão xanh lét nhưng không tiện phát tác, hừ lạnh một tiếng, trước mặt rực lên hỏa quang, đốt nước bọt của nó thành khói.
“Ha ha, vị Hỏa lân yêu tôn nay hơi thẳng tính, Võ tông chủ đừng trách.” Hỏa lân thú đóng vai ác thì cần có người đóng vai thiện. Diệp Phong mỉm cười, giả đò khuyên: “Yêu tôn, Võ tông chủ ban nãy cũng giải thích rồi, việc này chỉ là hiểu lầm, xin đừng trách.”
Hỏa lân thú lắc đầu, “miễn cưỡng” nói: “Được, việc cướp đoạt linh ngọc, lão tử không thèm tính toán với bọn khốn đó. Nhưng thiên tôn Liệt Hỏa tông lần trước đánh lão tử đau quá, giao hắn ra cho lão tử nhổ ba trăm ngụm thì việc này xong xuôi.”
Võ Tuyên trán xì khói đen, Hỏa lân thú này sao lại thô lỗ như vậy? Đừng nói Hồng Thiên Tôn là võ hoàng dự bị của Liệt Hỏa tông, cực kỳ quan trọng, mà là một môn nhân bình thường thì lão cũng không đời nào giao cho nó xử trí. Việc này liên quan đến danh dự của Liệt Hỏa tông.
Lão là nhất tông chi chủ, tự thị thân phận, không thèm để ý đến gây hấn của Hỏa lân thú mà hỏi Diệp Phong: “Không hiểu vị hỏa linh bản nguyên thú tôn giá này có quan hệ gì với Diệp tiểu hữu?”
“Hỏa lân yêu tôn là linh thú được tiền bối thu phục…” Võ Nguyên đại lục thường gọi yêu thú là linh thú khi muốn thể hiện tôn kính đối phương…
“Đánh… đánh rắm.” Hỏa lân thú nhảy choi choi, nhất thời quên cả lời Diệp Phong dặn: “Lão tử từ bao giờ bị con…”
Chữ “chim” chưa buột ta thì Diệp Phong đã tung cước đá nó nuốt lại, rồi ngượng ngùng dàn hòa: “Bất quá tiền bối và nó có quan hệ rất thân mật, nên nó thường đắc ý quá mức.”
Võ Tuyên gật đầu, ai có được điên phong ngũ giai hỏa linh bản nguyên thú cũng sẽ coi trọng bởi sau này có thể chuyển biến thành sức mạnh hoàng cấp. Từ đáy lòng lão, lại trọng thị tân võ hoàng hơn mấy phần.
Hỏa lân thú tuy không vui gì nhưng biết đại sự quan trọng, không tiếp tục làm mình làm mẩy nữa mà lẩm bẩm: “% & a m p ; ¥ # ~! Đừng để lão tử thấy tên thiên tôn tiểu tử, không thì phải cho hắn một trận để hả giận.”
Nó tuy lẩm bẩm nhưng thanh âm rõ mồn một trong tai Võ Tuyên, da mặt lão giật giật, coi như không nghe thấy. Hỏa lân thú không có uy hiếp gì lớn với Liệt Hỏa tông, hơn nữa nó thuộc về tân võ hoàng, chỉ cần hôm nay đặt quan hệ tốt với Diệp Phong và võ hoàng thì yêu thú cũng không gây ra được sóng gió gì…
Diệp Phong đạt mục đích, liền ôm quyền nói đầy khách khí: “Võ tông chủ, hôm nay tại hạ còn chút việc vặt, chi bằng mười ngày nữa sẽ đại biểu cho tiền bối đến Liệt Hỏa tông bái phỏng, được chăng?”
“Ha ha ha! Hoan nghênh tiểu hữu.” Võ Tuyên cười vang: “Tám ngày nữa bản nhân sẽ phái đối ngũ đến Mộ Dung thành đưa tiểu hữu về bản tông sơn môn. Lúc đó Liệt Hỏa tông nhất định long trọng nghênh tiếp các hạ.”
"Đa tạ! Đa tạ!"
“Vậy hôm nay lão phu cáo từ.” Bị Hỏa lân thú hằm hằm nhìn, Võ Tuyên không thấy thoải mái, cáo từ đi ngay.
Nguy cơ của vạn niên linh trì được hóa giải nhờ Phong loan tấn cấp. Tộc nhân Mộ Dung gia lại tu luyện trong đó… Mộ Dung Càn thở phào, Liệt Hỏa tông rút lui cũng là lời thừa nhận sự thật Mộ Dung gia có vạn niên linh trì, trong thời gian dài tới đấy không cần lo lắng có phiền hà gõ cửa.
Gã xem xét mọi việc, nhận ra có Phong loan tọa trấn, Mộ Dung gia và Vô Song môn không vấn đề gì thì bắt đầu chuẩn bị chu đáo cho chuyến đến Liệt Hỏa tông.
Chuyến này gã không xa vọng lấy được ngay tiên thiên hỏa nguyên chi lực mà để dò đường. Hiện tại tu vi của gã là võ tông lục giai, dù thi triển Thần thông biến, tối đa cũng chỉ thoát thân được khỏi tay thiên tôn. Liệt Hỏa tông có nhiều võ hoàng tọa trấn, chỉ sơ ý là sẽ rơi xuống vực sâu vạn kiếp bất phục.
Dù gã có chỗ dựa thế nào, chỉ cần bị Liệt Hỏa tông biết gã có ý đồ với tiên thiên hỏa nguyên chi lực – căn cơ môn phái, thì đều không dễ dàng tha cho. Tấm hộ thân phù nào cũng có giới hạn, vượt qua giới hạn đó thì sẽ chuyển thành thôi mệnh phù... Nên gã phải tính toán trước đã.
Tám ngày sau, đội ngũ nghênh tiếp của Liệt Hỏa tông đến Mộ Dung thành, được Mộ Dung gia đón với nghi lễ cao nhất, đồng thời đội ngũ này dù không có võ hoàng nhưng do một thiên tôn cầm đầu, đủ thấy họ trọng thị Diệp Phong thế nào. Một thanh niên tu vi mới là võ tông là do thiên tôn cường giả tự thân tiếp đãi, quả thật cực kỳ nể mặt. Nếu không vì gã là thánh tiềm hậu tuyển nhân được thánh giả trọng thị, chỉ bằng quan hệ với võ hoàng, tuyệt đối không được đãi ngộ thế này…
Chúng nhân hàn huyên tại Mộ Dung phủ một lúc rồi thiên tôn lĩnh đội lấy ra một hộp ngọc nhỏ đưa tận tay Diệp Phong: “Đây là tam phẩm linh dược - - Mộc nguyên thanh linh đơn, chỉ Thần Mộc tông mới luyện được, không chỉ có thể đề cao mộc nguyên khí hải mà còn có công hiệu tăng thị lực, dưỡng nhan, tẩy phạt thân thể. Dù là Thần Mộc tông, do nguyên liệu hiếm có, một năm cũng không luyện được mấy viên đâu.”
“Tông chủ bản tông từng may mắn có được một viên nhưng môn hạ không có ai thích hợp sử dụng… Hôm nay mượn hoa hiến phật tặng Diệp tiểu hữu, tin rằng các hạ có thể sử dụng hợp lý.” Nói đoạn đối phương mỉm cười kín đáo.
Diệp Phong hiểu Võ Tuyên đang lấy lòng mình, viên đơn này khác nào cực phẩm dành sẵn cho Mộ Dung Tử Thanh tấn cấp võ tông xong sẽ nhanh chóng tiến giai. Gã tất nhiên không khách khí mà tiếp lấy đưa cho Mộ Dung Càn...
“Tại hạ thấy không cần chần chừ nữa, lên đường thôi.” Gã mong móng tiên thiên hỏa nguyên chi lực nên bảo. Đối phương đương nhiên không phản đối, dẫn ra rời Mộ Dung phủ.
Hỏa lân thú không tiện đi, nên gã không thể phi hành. Lần bái phỏng này không có gì quá đặc biệt, Liệt Hỏa tông chuẩn bị cả linh khu xa, thuận tiện tham quan địa hạt quanh đó, để song phương thắt chặt giao lưu. Ngày thứ chín, Diệp Phong mới đến nơi, nghỉ ngơi qua qua, tham quan thành trấn phụ cận rồi thì ngày thứ mười được thiên tôn lĩnh đội đưa đến sơn môn Liệt Hỏa tông.
Tổng sơn môn do bảy ngọn núi nhỏ bao quanh chủ phong, gồm bảy trung đẳng linh mạch và hai thượng đẳng linh mạch... Từ trên không nhìn xuống, khu vực được linh mạch bao phủ nối với nhao tạo thành hình hổ ngồi. Giữa các đỉnh núi, đá dựng nhấp nhô, cây cối tốt um, không thiếu đình đài lâu điện điểm xuyết, cực kỳ hùng vĩ tráng quan.
Đặc biệt là chủ phong trong bảy ngọn, vươn cao lên mây xanh, được hồng vân và hỏa quang bao phủ, trông cực kỳ rực rỡ. Sơn môn cũng được hỏa hồng vụ khí nhàn nhạt vây lấy, ai đứng từ xa nhìn vào cũng cảm thụ được hỏa nguyên chi khí tức.
"Diệp tiểu hữu, mời!" Thiên tôn phụ trách dẫn đường đưa tay mời.
Gã gật đầu đi vào sơn môn. Hàng bậc đá đơn sơ nối liền các đỉnh núi, các cốc lại với nhau. Nhưng muốn đi vững vàng trên đó, không có tu vi võ sư rất khó được lâu. Đó cũng là phương thức rèn luyện môn nhân của Liệt Hỏa tông.
Đi một đoạn gã lại quan sát thật kỹ, thiên tôn Liệt Hỏa tông cho rằng gã bị cảnh tượng của sơn môn hấp dẫn nên mỉm cười giới thiệu.
“Bảy đỉnh núi vòng ngoài là chỗ cho đệ tử từ tôn giả trở xuống cư trú và tu luyện. Những môn nhân quan trọng từ tôn giả trở lên mới có tư cách vào chủ phong. Mỗi đỉnh núi chia làm năm tầng, tu vi càng cao càng ở phía trên, qua đó khích lệ môn hạ đệ tử khắc khổ tu luyện. Diệp tiểu hữu cũng chú ý thấy trong sơn môn Liệt Hỏa tông, linh khí, đặc biệt là linh khí có hỏa nguyên khí tức thì càng lên cao càng nồng.”
"Liệt Hỏa tông, quả nhiên danh bất hư truyền!" Diệp Phong thấp thỏm đáp. Kỳ thật gã đang tìm manh mối về tiên thiên hỏa nguyên chi lực. Nhưng Liệt Hỏa tông phạm vi quá lớn, tiên thiên hỏa nguyên thể khẳng định được phong tỏa rất chặt chẽ, nhất thời gã không tìm được gì. Bí mật quan trọng như vậy, không thể trực tiếp mở miệng hỏi, nên cứ đi từ từ để hỏi han dần dần.
“Tông chủ đang đợi trong chủ phong đại điện, Diệp tiểu hữu nên đến đó cho nhanh. Sau khi gặp mặt tông chủ, lão phu sẽ dẫn tiểu hữu đi tham quan một vòng bản tông, thế nào?”
“Cũng tốt.” Tìm kiếm không thể gấp gáp, tránh để lộ dấu vất. Gã mỉm cười gật đầu, đi nhanh hơn mấy phần.
Nếu cường giả từ tôn cấp trở lên đều tập trung tại chủ phong, chắc tiên thiên hỏa nguyên thể cũng ở đó. Đến chủ phong có khi thu được manh mối gì chăng.
Tiên thiên hỏa nguyên thể thật ra là vật gì? Có đặc tính thế nào? Sức mạnh phòng ngự ra sao? Gã đều mù mờ. Nhưng dù thế nào cần phải dốc mọi khả năng thăm dò. Chỉ cần có được hỏa nguyên khí hải, không chỉ trong trạng thái bình thường khiến tứ nguyên năng lượng tuần hoàn tương sinh, thực lực đại tăng, mà cả Thần thông biến cũng có thể thi triển tứ trọng biến thân. Lúc đó dù gặp võ hoàng cũng có sức giữ mình.
Lòng gã nóng bừng lên.
/672
|